Đánh Đổ Ánh Trăng Mùa Hè - Cố Lai Nhất

Chương 3. [Phần mở đầu] "Bạn bè?" "Kẻ thù."



Ngoài cửa sổ ánh trăng tinh nghịch rọi vào, ánh đèn trong toilet thì chiếu sáng mập mờ.

Tất Nguyệt dựa lưng trên tường, mắt lạnh nhìn gian phòng bị khoá cửa bằng một cây lau nhà, cho nên người ở bên trong có đẩy thế nào cũng không ra.

Người nọ có vẻ sớm nhận ra điều này, lẳng lặng không giãy dụa nữa, động tĩnh bên trong hoàn toàn yên ắng.

Tất Nguyệt yên lặng lấy ra một điếu thuốc, cắn lấy nó nơi đầu môi nhưng không châm lửa, bởi vì cô không muốn mùi khói bại lộ sự có mặt của bản thân.

Cô biết người bị nhốt bên trong là ai, vì trong không khí toàn là mùi nước hoa của Dụ Nghi Chi, đó là hương gỗ mun hoà lẫn mùi hổ phách, tràn đầy cảm giác quyền thế, lại xen lẫn mùi hương cơ thể của nàng, mát mẻ trong trẻo và cũng đầy mê hoặc.

Nước hoa này là thứ khiến Dụ Nghi Chi thời cấp ba kiên quyết dùng nó, dù cho mùi hương mà nó đem lại không phù hợp với độ tuổi thiếu nữ mười tám của nàng, nhưng Dụ Nghi Chi vẫn đắm say mê luyến lấy hương thơm ấy.

Thậm chí có một lần, Tất Nguyệt cùng Dụ Nghi Chi nằm trên chiếc giường gỗ chật chội xem phim tài liệu, nàng nhìn ngai vàng trong vương cung rồi hỏi: "Cậu nói xem sau này lúc chúng ta đi du lịch, nửa đêm trốn vào toilet rồi lén ngồi lên ngai vàng có được không?"

Tất Nguyệt giật mình.

Mặc dù nhìn cô trông có vẻ điên, nhưng cũng không điên bằng Dụ Nghi Chi, không nghĩ tới người vẫn luôn có vẻ ngoan ngoãn như Dụ Nghi Chi có thể nói được những lời này.

Tất Nguyệt cắn mạnh đầu thuốc trong miệng, nghĩ đem những cảnh tượng yên bình lúc trước giờ đây hoá thành hồi ức đau thương trong đầu vứt đi.

Lúc này Dụ Nghi Chi ở trong phòng mới nhẹ nhàng gọi cô: "Tất Nguyệt?"

Tất Nguyệt bật cười lạnh - cô thế mà lại quên mất, cô quen thuộc mùi hương trên người của Dụ Nghi Chi ra sao, thì nàng ấy cũng thân thuộc mùi hương trên người cô như thế.

Năm đó, họ từng ôm nhau vô số lần, tóc tai rối bời, quấn quýt lấy nhau tựa như không thể rời xa.

Tất Nguyệt ngậm thuốc đi tới rồi đá mạnh vào cửa: "Giờ mới biết gọi tôi hả? Bị người ta nhốt bên trong lâu như vậy, con mẹ nó cô nhắn một tin cho tôi thôi thì chết à?"

Tất Nguyệt đến nhà vệ sinh vì cô đoán rằng đây là buổi tiệc chào đón Dụ Nghi Chi vừa mới nhậm chức. Mà cái gã đồng nghiệp mập mạp làm trò lén lút đổi rượu kia cho thấy hắn đối với tổng giám đốc mới tới này mười phần khó chịu, muốn chuốc say nàng để làm trò cười.

Hắn không nghĩ tới tửu lượng của Dụ Nghi Chi lại tốt như vậy, liền tức giận không thôi. Dù sao Tề Thịnh cũng là tập đoàn lớn nổi tiếng cả nước, nàng được thăng chức cũng là do quyết định của tổng công ty. Hắn ta ngoài việc gây khó dễ cho nàng thì cũng chẳng làm gì được.

Thế nhưng người ghen ăn tức ở với Dụ Nghi Chi cũng không chỉ có một mình hắn.

Con người Dụ Nghi Chi có cảm giác ranh giới rất rõ ràng, luôn chọn toilet hẻo lánh ít người để dùng. Có lẽ nàng có chút say nên mới bị người ta khoá cửa, nhốt trong phòng vệ sinh.

Toilet này ở hơi xa. Lúc vừa bị nhốt, Dụ Nghi Chi có gọi lớn tiếng thế nào cũng chẳng có người phục vụ nào lại đây. Chỉ có thể đợi đến sáng mai lúc dì lao công tới lau dọn rồi đem nàng thả ra.

Thành phố K nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch khá lớn. Về đêm lạnh hơn ban ngày rất nhiêu, quần áo mặc từ lúc sáng cho tới tối dĩ nhiên chẳng đủ ấm, hẳn là bây giờ nàng rất lạnh rồi.

Người hại Dụ Nghi Chi không biết nàng còn một lựa chọn khác, chính là gửi tin nhắn cho Tất Nguyệt.

Tất Nguyệt: "Con mẹ nó cô đừng nói là đã xoá số của tôi từ lâu rồi đi?"

Dụ Nghi Chi: "Đã xoá thật."

Cô hừ lạnh: "Tôi biết lắm."

Hai người cách nhau bởi cánh cửa của nhà vệ sinh rơi vào im lặng.

Tất Nguyệt cúi đầu nhìn xuống, thấy đôi giày cao gót đắt tiền của Dụ Nghi Chi khẽ run, sau đó nàng nhẹ giọng đọc ra dãy mười một con số: "139xxxxxx89."

Nàng đọc ra trôi chảy như thể từ tận sâu trong trí óc của nàng đã ghi nhớ dãy số này tận đáy lòng.

Tất Nguyệt xíu chút nữa đã cắn nát điếu thuốc trong miệng.

Cô không dám đối mặt việc Dụ Nghi Chi đã khắc sâu vào trong sinh mệnh của cô, cũng như không dám đối diện Dụ Nghi Chi cũng đem cô khắc sâu vào trong tâm can, tính mạng của nàng. Bảy năm qua, dáng vẻ Dụ Nghi Chi cười, có lúc trầm mặc, khi thì cúi đầu đọc sách, cả hình dáng nàng giơ cánh tay lên để buộc tóc, những hình ảnh này cô đã nằm mơ qua không biết bao nhiêu lần.

Cô không cảm thấy bản thân sẽ khóc khi mơ thấy nàng, nhưng rất nhiều lần sau khi tỉnh lại, áo gối đều bị ướt.

Tất Nguyệt cười lạnh hỏi Dụ Nghi Chi: "Tại sao đã nhớ kỹ rồi lại không nhắn tin tìm tôi giúp đỡ? Chả lẽ vì cô là đoá hoa kiêu sa, cao ngạo không chịu cúi đầu à?"

Giống như khi tối nay cô nói cho nàng rượu đã bị đổi, thì Dụ Nghi Chi cũng làm ra vẻ không bất ngờ gì.

Dụ Nghi Chi biết rõ bữa tiệc tối nay là Hồng Môn yến [1], cũng hiểu ngoài việc dựa vào bản thân để chống đỡ thì không còn con đường nào khác.

Tất Nguyệt đoán cho dù rượu trong bình có là rượu độc đi nữa, thì nàng cũng sẽ uống hết, sau đó tự gọi xe cấp cứu rồi nằm lên cáng đến bệnh viện rửa ruột. Bởi vì Dụ Nghi Chi chính là kiểu người kiêu ngạo thế đó.

Tất Nguyệt đã từng bao dung tính cách này của nàng, thậm chí còn khiến nàng càng kiêu ngạo hơn, nhưng giờ đây chính thứ này lại như lưỡi dao sắc bén, đâm thật sâu vào tim cô khiến nó nhói đau, cô lạnh lùng nói: "Cầu xin tôi mở cửa cho cô, không thì tối nay cứ ở trỏng ngồi ngốc một đêm luôn đi."

Cô không hề che giấu sự căm hận của bản thân đối với Dụ Nghi Chi, dù sao bảy năm trước nàng đã từng làm ra chuyện kia.

Dụ Nghi Chi: "Đừng trẻ con như thế."

Tất Nguyệt bật cười lạnh - trẻ con? Từ lúc cả hai học lớp mười hai, Dụ Nghi Chi vẫn luôn xem cô như một đứa con nít.

Tất Nguyệt: "Dụ tổng, cô trưởng thành lắm sao?"

Dụ Nghi Chi: "Tôi biết cô hận tôi, cho nên hợp tác với tôi về dự án cải tạo lại khu phố cổ của thành phố K đi."

Tất Nguyệt biết lý do Dụ Nghi Chi tìm đến cô - vì vị trí biên giới của thành phố K hết sức tạp nham, không có Tất Nguyệt được bà chủ Tiền chống lưng cho đứng ra hoà giải, e là chỉ dựa vào Dụ Nghi Chi thì những hộ dân không chịu di dời kia cũng đủ khiến nàng nuốt trọn quả đắng.

Chứ đừng nói đến chuyện dự án cải tạo khu phố cổ này có bao nhiêu thế lực ẩn sâu trong đó, ai cũng muốn đến gặm một miếng.

Tất Nguyệt không nghĩ Dụ Nghi Chi lại còn mặt mũi tìm đến cô.

Dụ Nghi Chi ném mồi ra dụ dỗ: "Cô có thể thoải mái nghĩ biện pháp trừng phạt tôi, tựa như tối hôm qua."

Để đoá hoa cao ngạo được người người ngưỡng mộ lại nằm dưới bản thân mình, đây đúng là thứ hấp dẫn cực lớn không ai có thể chối từ.

Nên biết người kiêu ngạo như Dụ Nghi Chi, dù trước kia lúc yêu đương đậm sâu nhất thì người vẫn luôn nằm trên làm công là nàng.

Nói cách khác trận mây mưa tối hôm qua là lần đầu tiên đoá hoa cao ngạo này nằm dưới.

Viên mồi này thật sự là tiền cược đầy thành ý của nàng, vả lại Tất Nguyệt có thể nhìn ra, tối hôm qua lúc cô nhục nhã Dụ Nghi Chi thì nàng thật sự đau khổ.

Nhưng Tất Nguyệt vẫn có chút do dự.

Cô không có học thức nhiều, chỉ là nhớ rõ trước kia lúc ở bên Dụ Nghi Chi, nàng từng nói với cô một câu - "Cùng ác long giao đấu quá lâu, chính bản thân cũng sẽ trở thành ác long; nhìn chăm chú vào vực sâu quá lâu, sẽ có lúc vực sâu sẽ nhìn ngược lại."

Đối với cô, Dụ Nghi Chi chính là vực sâu nguy hiểm. Cô sợ bản thân mình sẽ bị hút vào trong, ngay cả tro cốt xương vụn cũng chẳng còn.

Lúc Tất Nguyệt đang đắm chìm trong suy nghĩ để tính toán, thì Dụ Nghi Chi cũng tựa lưng vào cửa.

Đối với nàng, đây cũng không phải là hành động thông thường mà nàng sẽ làm.

Tất Nguyệt: "Dụ tổng?"

Dụ Nghi Chi vẫn im lặng, chỉ có hơi thở càng lúc càng nhanh.

Tất Nguyệt nhíu mày: "Dụ Nghi Chi?"

Cô gấp gáp gạt cây lau nhà sang một bên, giật mạnh cánh cửa ra. Dụ Nghi Chi cả người mềm nhũn ngã vào lòng cô, tóc đen rủ nhẹ cạ lên mặt Tất Nguyệt. Sau đó cánh môi ẩm ướt mềm mại của nàng khẽ thì thầm, hơi thở ấm áp của nàng còn thoang thoảng mùi rượu: "Xin cậu."

"Van xin cậu đó, Nguyệt à."

Tất Nguyệt lập tức nghiêng đầu tránh đi.

Người phụ nữ Dụ Nghi Chi này chính là ma quỷ hay trêu đùa lòng người, một người thanh cao như vậy lại cố ý chỉ để lộ vẻ yếu đuối, mong manh trước mặt Tất Nguyệt. Giống như một con sói cô độc phòng bị với tất cả mọi người, chỉ lộ vẻ mềm yếu của nó đối với một người duy nhất.

Tất Nguyệt từng là chú sói đó theo lời của Dụ Nghi Chi. Một lần sai lầm là quá đủ, cô sẽ không lại mắc phải lỗi sai đó lần thứ hai.

Nếu như khi nãy cô còn do dự, thì giờ đây cô chỉ muốn tránh Dụ Nghi Chi càng xa càng tốt.

********

Tất Nguyệt đưa Dụ Nghi Chi đến bệnh viện, bác sĩ khám bệnh chẩn đoán dạ dày của nàng xuất huyết.

Tất Nguyệt không cần nghĩ cũng biết tửu lượng hiện tại của Dụ Nghi Chi là làm thế nào luyện ra được, người phụ nữ này không chỉ ác đối với kẻ khác, mà ngay cả với chính bản thân cũng quá mức hung ác.

Bác sĩ: "Muốn truyền dịch."

Tất Nguyệt mặt không đổi sắc: "Truyền đi."

Bác sĩ: "Phải giao tiền trước."

Tất Nguyệt vẻ mặt vẫn như cũ: "Thì giao."

Bác sĩ đánh giá Tất Nguyệt từ trên xuống dưới. Người phụ nữ mái tóc vàng, trên bờ vai lại có một mảng hình xăm lớn, trông y hệt kẻ lưu manh. So với người phụ nữ ăn mặc sang trọng, thanh lịch được cô đưa đến, nhìn thế nào cũng cảm thấy hai người họ đến từ hai thế giới hoàn toàn đối lập nhau.

Bác sĩ còn tưởng cô gái kia chắc chỉ tình cờ cứu giúp người qua đường, không nghĩ tới cô còn nguyện ý giúp người ta nộp tiền viện phí.

Anh ta tò mò hỏi: "Bạn bè hả?"

"Là kẻ thù." Tất Nguyệt nghiến răng, cười: "Cho nên cô ấy chỉ có thể bị tôi chơi tới chết, chứ không được phép chết vì bệnh."

Bác sĩ nghe vậy liền im miệng, không dám nhiều lời nữa.

********

Lúc Dụ Nghi Chi tỉnh, mùi nước khử trùng nồng nặc xông thẳng lên mũi. Nàng biết mình đang ở bệnh viện, xoay đầu nhìn thì thấy Tất Nguyệt đang ngồi bên cạnh giường bệnh của nàng, cô cúi đầu ngồi gọt táo.

Nàng hoảng hốt chớp mắt, còn tưởng quay trở lại thời gian bảy năm trước.

Ngày ấy, mỗi khi nàng mắc bệnh hoặc đau nhức, Tất Nguyệt đều sẽ như thế này lặng lẽ chăm sóc nàng.

Nhưng rất nhanh nàng đã gạt bỏ đi ý nghĩ đó, bởi vì lúc Tất Nguyệt ngẩng đầu lên, nở nụ cười trêu chọc nàng. Quả táo vừa gọt xong không đưa cho nàng đầu tiên, mà lại nhét vào trong miệng cô rồi nhai nghiến nó ken két.

Bộ dạng cà lơ phất phơ cười liếc nhìn nàng: "Dụ tổng, nhìn thấy nhưng không ăn được, cô có tức không?"

Dụ Nghi Chi yếu ớt hỏi: "Cô rốt cuộc có muốn hợp tác với tôi không?"

Tất Nguyệt hừ lạnh: "Bị bệnh nhìn như sắp chết đến nơi còn nhớ thương công trình kia, cô bị tẩu hoả nhập ma hả?"

Cô đứng lên: "Tôi không muốn ở cùng một chỗ với kẻ điên như cô."

Cô ném mạnh hột táo vừa ăn xong vào thùng rác, dưới đôi mi là quầng thâm hiện rõ nét mệt mỏi vì trông giữ nàng suốt đêm qua. Thế nhưng cô lại làm ra vẻ thản nhiên nói: "Đi đây."

Dụ Nghi Chi khẽ gọi: "Nguyệt à."

Lập tức thanh âm của Tất Nguyệt trở nên lạnh lẽo, cô không thèm quay đầu, chỉ để lại bóng lưng lạnh lùng cho nàng: "Đừng có gọi tôi như vậy nữa."

"Không thì, tôi chơi chết cô."

Cô không ngoảnh đầu lại, cứ thế rời đi.

Phòng bệnh lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh của tiếng truyền dịch, nhỏ giọt rơi tí tách, tí tách.

Dụ Nghi Chi hiểu rõ lý do Tất Nguyệt lại hận nàng đến như vậy.

Tất cả bắt đầu từ tám năm về trước.

Tám năm trước, Dụ Nghi Chi chuyển tới thành phố K học cấp ba. Nàng không hề nghĩ tới cuộc đời của mình sẽ tại thành phố nhỏ này xảy ra những biến cố long trời lở đất.

Mà hết thảy mọi chuyện đều bắt nguồn từ thiếu nữ tên Tất Nguyệt.

Khi đó, trong mắt mọi người Dụ Nghi Chi là thiên kim tiểu thư nhà giàu có nhất, là học sinh giỏi có thành tích học tập xuất sắc, thi đấu giành quán quân, trong mắt mọi người nàng tựa như đoá hoa cao quý, kiêu sa, là hình tượng bạch nguyệt quang trong lòng mỗi người.

Tất Nguyệt là một tên du côn, học sinh cá biệt trong trường, luôn ngồi ở cuối lớp, yêu đương chưa lần nào kéo dài quá hai tuần, nổi tiếng là tra nữ.

Các nàng nhìn giống như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ giao nhau, chẳng ai ngờ được các nàng lại chất chứa một đoạn quá khứ đầy bí ẩn.

Chú thích:

[1] Hồng Môn yến: dùng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm. Bắt nguồn từ sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Sự kiện này là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán-Sở, một cuộc đấu tranh quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc giữa Lưu Bang và Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều đại nhà Hán với Lưu Bang là hoàng đế đầu tiên. Hồng Môn yến thường được ghi nhớ lại trong lịch sử Trung Quốc, tiểu thuyết và văn hóa đại chúng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...