Đánh Đổ Ánh Trăng Mùa Hè - Cố Lai Nhất

Chương 2. [Phần mở đầu] Đừng lại gần người phụ nữ đó



Trong lúc Dụ Nghi Chi đang họp ở công ty để xử lý phương án thiết kế thì Tất Nguyệt trở về nhà của mình mà nằm ngáy o o, mãi cho đến tận trưa, cô mới chịu lết ra khỏi màn kèm theo chiếc đầu xù hệt chú mèo con đang xù lông.

Căn nhà cô đang ở thuộc dãy nhà cũ kĩ của khu phố cổ, không biết chính xác nó đã tồn tại được bao nhiêu năm tháng, chỉ có thể chắc chắn nó còn lớn hơn số tuổi của cô khá nhiều.

Cô nhìn bụi bặm đang bay lơ lửng trong không khí, trông thấy một cụ già tóc bạc hoa râm đang ngồi cuộn mình trên chiếc ghế trúc, tay thong thả phe phẩy chiếc quạt hương bồ [1], như hoà vào tiết tấu của tiếng ve kêu mùa hè.

Nơi này hết thảy đều mang lại cảm giác nóng bức, ấm áp, tuy lộn xộn nhưng lại tràn ngập hơi thở đời sống thường ngày, hoàn toàn trái ngược với căn hộ cao cấp được lát đá cẩm thạch lạnh lẽo của Dụ Nghi Chi.

Tất Nguyệt đưa tay xoa xoa tóc của mình - cô vừa mơ tới Dụ Nghi Chi, thật may những thứ đang ở trước mắt cô, có thể kéo cô ra khỏi giấc mộng khó chịu kia.

Cô mang dép lê đi đến trước mặt cụ già rồi ngồi xuống, cặp mắt mèo lúc nào cũng hung dữ hoặc quyến rũ của cô nay lại toát ra sự dịu dàng, yên tĩnh hiếm thấy. Cô tiếp lấy cây quạt hương bồ trong tay cụ: "Bà nội ơi, bà thấy nóng à? Con đã nói nên mua máy điều hoà từ sớm rồi."

Cụ già bị Tất Nguyệt kêu là "bà nội" có tên là Tất Hồng Ngọc.

"Phí tiền làm gì." Bà cười híp mắt đáp, đôi mắt mù tựa lớp sương bụi mờ mịt phủ lên: "Có tiền thì lo cho bản thân đi, căn nhà này hệ thống điện không tốt còn đòi lắp máy điều hoà?"

Lời này thật sự đúng, khu nhà cũ kĩ này đang chờ được cải tạo gấp, mấy căn nhà ngang thì lụp xụp lỏng lẻo, dây điện chằng chịt đan xen khắp nơi như mạng nhện. Không khí nơi đây toát ra hơi thở mục nát sa sút tinh thần, giống như khu ổ chuột giữa trung tâm thành phố.

Hiện giờ nhiều phòng ốc rộng đều được cho thuê, người địa phương còn sống ở đây không nhiều nữa.

Tất Nguyệt cười đứng lên: "Đã nói với bà rồi, bây giờ con nhiều tiền lắm, vấn đề tiền bạc bà đừng lo lắng."

Cô hướng tới hành lanh về phía phòng bếp công cộng: "Giữa trưa ăn mì thịt băm với ớt xanh được không ạ?"

Tất Hồng Ngọc: "Con nói ăn gì thì ăn cái đó thôi."

Đi đến nơi bà không ngửi thấy, Tất Nguyệt mới lấy ra điếu thuốc châm lửa ngậm lấy nó nơi đầu môi, khắp người có vẻ dửng dưng lười biếng nhưng động tác làm cơm lại lưu loát, cả gian phòng bếp tràn ngập mùi thơm nức nở.

Một cậu bé khoảng bảy tám tuổi chạy tới, đứng ở cạnh cửa tróc sơn gọi: "Sếp Tất, cô đang làm món ngon gì thế?"

Tất Nguyệt cười nói: "Hổ Con, cháu lại tham ăn nữa rồi." Vừa nói vừa múc một chén nhỏ đưa cho cậu nhóc.

Hổ Con cười hì hì nói lời cảm ơn, quay người về nhà đóng cửa, phòng ở cũ không có cách âm khiến Tất Nguyệt nghe thấy lời răn dạy của mẹ nhóc: "Lại đi xin ăn? Mẹ có bỏ đói con à? Đã nói con không được lại gần người phụ nữ đó, cô ta không phải dạng người tốt đẹp gì."

Hổ Con mạnh miệng: "Con không sợ!"

Mẹ cậu nhóc đáp: "Giỏi lắm! Không sợ nhỉ, thế con có sợ chết không? Cô ta thuộc loại người chết ở đầu đường xó chợ cũng không ai hay biết."

Tất Nguyệt nghe được nhíu mày lại, dù hai nhà cách một đoạn khá xa, nhưng những lời này cô không muốn bà nội nghe thấy chút nào.

Cô bưng hai bát mì trở về phòng mình, Tất Hồng Ngọc chậm rãi trộn mì lên ăn, rồi hỏi: "Nghe nói bé Dụ quay về rồi à?"

"Khụ khụ khụ." Tất Nguyệt xíu chút nữa đã bị sặc chết bởi ớt xanh: "Bà nghe ai nói?"

Tất Hồng Ngọc: "Hàng xóm xung quanh đều đang bàn tán về việc này, nói con bé đến cải tạo khu phố cổ của chúng ta."

Bà hỏi Tất Nguyệt: "Bé Dụ đã về rồi, con bé lúc nào thì mới đến thăm bà?"

"Cô ấy bận lắm, tạm thời chưa đến được đâu." Vì cặp mắt Tất Hồng Ngọc bị mù không nhìn thấy gì, nên Tất Nguyệt không cần kiêng dè giấu diếm sắc mặt ảm đạm, tàn nhẫn của mình.

********

Tiếng ve kêu râm ran giữa buổi chiều, Tất Nguyệt dành hết thời gian vào việc sửa xe gắn máy, hai ngày trước có vị khách đem đến một chiếc xe gắn máy khá khó xử lý, toàn tiệm chỉ mình cô biết sửa.

Lúc cô sửa xe, lười nhác đến độ không thèm diện lên người bộ đồ lao động, ví dụ như hôm nay chỉ mặc một bộ áo thun cổ rộng cùng chiếc quần jean rách. Cổ áo lỏng lẻo trễ cả vai, nhưng cô chẳng thèm để ý mà huýt sáo, cầm điếu thuốc trên tay.

Rõ ràng dáng dấp trông xinh đẹp cùng quyến rũ, nhưng cổ tay nhỏ gầy cầm cờ lê mở ốc lại thấy được sự ương bướng, mạnh mẽ, đáy mắt cô nồng nặc vẻ bất cần, chẳng thèm để ý dù cả người dính đầy dầu máy.

Mãi cho đến lúc sửa xong, Tất Nguyệt mới đứng lên thở một thật sâu, ném tàn thuốc đi rồi tiến vào nhà tắm.

Có anh chàng đến sửa xe ngửi được mùi sữa tắm trong lớp sương mịt mờ, anh ta  liền huýt sáo trêu đùa.

Tiểu Bắc là chàng trai trẻ tuổi của quán sửa xe bên cạnh, thấy thế liền cầm mũ bảo hiểm đập vào anh chàng kia: "Sếp Tất mà mày cũng dám trêu chọc? Có bị điên không?"

Anh ta giật mình: "Vãi bíp, là sếp Tất á? Tao còn tưởng bồ đứa nào mới tới."

Dứt lời thì Tất Nguyệt đã mặc xong quần áo đi ra khỏi phòng tắm, mái tóc vàng nhạt của cô vẫn còn ướt sũng, da thịt trắng nõn gần như trong suốt sau khi tắm xong, cũng tẩy đi lớp trang điểm đậm cùng vết dầu nhớt khi nãy khiến cô trông có vẻ trẻ ra vài tuổi.

Dưới ánh hoàng hôn buổi chiều càng mang theo cảm giác trong trẻo, sạch sẽ.

Người kia cung kính gọi một tiếng: "Sếp Tất."

"Hồi nãy là mày huýt sáo à?" Tất Nguyệt lười biếng cười: "Không muốn sống nữa?"

Anh ta cười làm lành: "Không có không có, em không biết đó là chị."

Trong cái vòng này không ai dám trêu chọc Tất Nguyệt, thứ nhất vì cô là loại người liều mạng chịu chơi, thứ hai vì cô rất đào hoa, hẹn hò với một đống người cả trai lẫn gái, nhưng không có ai kéo dài quá hai tuần, cả người toát lên vẻ vô tâm.

Anh ta sợ tiếng huýt sáo khi nãy sẽ đắc tội Tất Nguyệt, trả tiền xong còn mua cho cô và Tiểu Bắc hai bao thuốc lá.

Tiểu Bắc vui vẻ nhận lấy: "Sếp Tất lợi hại thật, những người này đều bị chị trị cho ngoan ngoãn."

Tất Nguyệt khẽ nhếch môi.

Sống hơn hai mươi năm, lăn lộn trong cảnh nghèo nàn nơi đầu đường xó chợ, đối mặt đám đầu trâu mặt ngựa này, cô tự có quy tắc riêng.

Cô uể oải đội nón bảo hiểm rồi vẫy tay với Tiểu Bắc: "Đi đây, tôi đến quán rượu làm việc."

Cô ngồi lên chiếc xe máy màu đỏ một cách tiêu sái [2], giống như hoà cùng một thể với chiếc xe ấy, nó tựa mọc thêm một cánh tay hoặc một cái chân, vô cùng nghe lời để cô lái nó, ở phố lớn ngõ nhỏ giữa dòng xe cộ đông đúc cô vẫn xuyên qua một cách trơn tru hệt như cá gặp dòng nước thuận chiều.

Có lẽ bản thân Tất Nguyệt cũng giống như một chú cá, ai cũng không bắt được cô.

Trên vỉa hè có một nữ sinh đang mặc đồng phục kéo bạn học cùng lớp lại: "Nhìn kìa! Là sếp Tất đó! Rất muốn được hẹn hò với chị ấy!"

Bạn học kia: "Cậu muốn cùng chị ta hẹn hò hả? Chị ấy rất đào hoa, chưa từng hẹn hò với ai quá hai tuần đâu."

Nữ sinh cười hì hì: "Thì có sao đâu, được hẹn hò với một người đẹp lại còn ngầu như chị ấy, quen hai tuần cũng chả lỗ."

********

Tất Nguyệt lái thẳng một đường đến quán rượu Trác Viễn, có người đến giúp cô đậu xe, cung kính chào hỏi: "Sếp Tất!"

Tất Nguyệt cười gật đầu, đưa mũ bảo hiểm cho hắn.

Cô đi vào trong đều có người dùng giọng điệu cung kính chào hỏi: "Sếp Tất!" "Chào sếp Tất ạ!"

Mặc dù nơi này vốn do đàn ông làm chủ, còn cô là phụ nữ, hơn nữa còn là một người phụ nữ chỉ mới hai mươi sáu tuổi.

Nhưng những người đàn ông trong này lại khác với đám người bình thường ở ngoài kia, bọn họ đều có thể nhìn ra Tất Nguyệt mặc dù đang cười, thế nhưng cỗ ý cười cũng không đạt đáy mắt, đáy mắt cô chỉ có một vẻ tàn nhẫn.

Liều mạng lại tàn nhẫn.

Cũng chính vì vậy phu nhân Tiền mới yên tâm giao Trác Viễn khó quản này cho cô quản lý - mặc dù gọi là quán rượu, nơi đây lại tổ chức cả tiệc chiêu đãi của giới thương nhân, karaoke, bar cùng các loại hình đặc biệt khác, thu hút đủ hạng người, vì vậy rất cần một người bản lĩnh mới có thể quản lý.

Hai năm trước lúc Tất Nguyệt mới nhậm chức cũng có người không phục: "Chỉ là một đứa trẻ ranh này á?"

Lập tức có người bênh vực: "Người ta vừa dũng cảm vừa khôn ngoan, còn được bà chủ Tiền tin tưởng!"

Sự thật chứng minh bà chủ Tiền đã chọn không sai, mỗi lần có người đến Trác Viễn gây sự đều bị Tất Nguyệt một tay thu xếp gọn gàng. Cho dù ở thành phố K đầy hỗn loạn này, Trác Viễn vẫn chưa một lần trải qua giao dịch phi pháp nào, dì Tiền nhờ thế cũng trở thành một người công dân ưu tú đóng thuế đều đặn.

Địa vị của Tất Nguyệt vì vậy ngày càng vững chắc.

Hôm nay Tất Nguyệt kiểm tra hết xung quanh quán thì phát hiện một tên đàn ông đang lén la lén lút trong góc làm gì đó, cô gọi nhân viên tới: "Quan sát thử người kia đang làm gì vậy?"

Người phục vụ lén nhìn: "Hình như là đổi rượu."

Tất Nguyệt: "Đổi rượu?"

Phục vụ: "Đem rượu có nồng độ thấp trong bình đổi thành rượu có nồng độ cao, chắc muốn chuốt say người khác."

Theo lý thuyết đây không phải chuyện vi phạm pháp luật gì cả, Tất Nguyệt không cần xen vào, nhưng cô nhìn thấy tên đấy cầm bình rượu rồi đi vào một gian phòng, sau đó liền có một bóng dáng mảnh khảnh cũng tiến vào.

Tất Nguyệt nhìn thấy thân ảnh kia liền khựng lại, theo bản năng xoay người rời đi để trốn tránh.

Đi hai bước, cô cúi đầu thầm mắng một tiếng "Đệt" lại xoay người quay trở lại, đứng trước mặt người mà khi nãy cô không muốn gặp.

Dụ Nghi Chi ban đầu mang theo chút nghi ngờ khi nhìn thấy cô, sau đó nàng rất nhanh đã phản ứng kịp: "Ồ, vậy quán rượu này hiện tại là do cô quản lý."

Tất Nguyệt cười khẩy: "Bộ bất ngờ lắm hả? Cảm thấy tôi còn trẻ đã leo nhanh như vậy?"

Dụ Nghi Chi lắc đầu: "Không bất ngờ, cô đủ thông minh cùng tàn nhẫn."

Tất Nguyệt càng cười lớn tiếng hơn, âm điệu càng thêm lạnh lùng: "Bàn về việc tàn nhẫn thì có ai vượt qua được Dụ tổng đâu?"

Dụ Nghi Chi không muốn so đo với cô, đưa tay định đẩy cửa phòng.

Cô nghiêng người ngăn cản nàng lại: "Đừng uống rượu."

Dụ Nghi Chi lẳng lặng nhìn cô.

Tất Nguyệt: "Cái tên đồng nghiệp mập mạp kia của cô không phải người tốt, hắn cố ý đổi rượu trong bình thành rượu có nồng độ cao, cô..." Khẽ nhíu mày, cô tựa hồ bất mãn việc bản thân hiểu rõ Dụ Nghi Chi: "Không phải cô không uống rượu được sao?"

Dụ Nghi Chi nhàn nhạt: "Không cần cô quan tâm."

Tất Nguyệt: "Con mẹ nó ai thèm quan tâm cô, đừng có ở quán của tôi gây ra chuyện hỗn loạn gì."

Dụ Nghi Chi: "Sẽ không."

Dứt lời nàng liền đẩy cửa tiến vào trong.

Tất Nguyệt mặt lạnh quay trở lại văn phòng của mình, tính toán sổ sách nửa ngày không ra, cuối cùng tay đặt lên máy gọi người tới: "Kêu người phục vụ mang đồ ăn của Hồng Vận đường đến đây."

Rất nhanh đã có một cô bé mặc sườn xám [3] đến.

Tất Nguyệt: "Tình huống bên trong như thế nào? Có ai say không?"

Cô bé: "Dạ không có."

Tất Nguyệt kinh ngạc: "Không có?"

Cô nhớ rõ trước đây Dụ Nghi Chi uống không nổi một ly rượu, hoặc ba chai bia cũng có thể khiến nàng gục tại chỗ, tửu lượng thật sự rất kém.

Tất Nguyệt phất phất tay để cô bé đi ra ngoài.

Cô lại tính toán sổ sách trong chốc lát nhưng vẫn không ra kết quả. Dứt khoát kéo cửa đi tới Hồng Vận đường, đến nơi đã không thấy bóng dáng ai.

Cô gọi người lại hỏi: "Người đâu?"

Phục vụ: "Ăn xong liền giải tán hết rồi ạ."

Tất Nguyệt: "Đều đi?"

Phục vụ: "Vâng, chắc vậy."

Tất Nguyệt định quay về văn phòng của mình, nghĩ nghĩ cô lại xoay bước vào một gian toilet.

Chú thích:

[1] quạt hương bồ: Quạt hương bồ hay còn được gọi là quạt đuôi mèo. Được làm từ lá và thân cây hương hồ. Với giá thành rẻ, cầm nhẹ tay, quạt hương bồ là loại quạt được sử dụng rộng rãi nhất tại Trung Quốc. Ngày xưa, quạt hương bồ được dùng để thổi lửa nấu thuốc. Quạt hương bồ cũng là vật cầm tay quen thuộc gắn liền với hình ảnh đức Phật.

[2] tiêu sái: phóng khoáng, phong thái ung dung, tự do tự tại, không bị gò bó.
[3] sườn xám: còn được gọi là kỳ bào (旗袍) trong tiếng Hán Việt, là một loại trang phục truyền thống của phụ nữ Trung Quốc, nổi bật với thiết kế ôm sát cơ thể, cổ cao, và xẻ tà. Nó bắt nguồn từ trang phục của phụ nữ Mãn Châu thời nhà Thanh và đã trải qua nhiều giai đoạn phát triển, trở thành biểu tượng văn hóa của Trung Quốc.

Chương trước Chương tiếp
Loading...