Đánh Đổ Ánh Trăng Mùa Hè - Cố Lai Nhất

Chương 1. [Phần mở đầu] Một đoạn nghiệt duyên



Ánh nắng sáng sớm lọt qua khe hở của rèm cửa sổ chen vào phòng ngủ, không hiểu sao tia nắng lại có thể chui vào khe hẹp như vậy, có lẽ do người tối hôm qua kéo rèm cửa quá mức vội vàng.

Dụ Nghi Chi bị tia sáng đó đánh thức, nhìn khe hẹp đó khiến nàng cảm thấy hết sức gai mắt.

Bởi vì người kéo rèm cửa sổ tối hôm qua chính là bản thân nàng.

Cái khe hở kia đang vội vàng tiết lộ rằng những cái nhìn và đánh giá của mọi người về nàng có lẽ không đúng - đoá hoa cao quý, kiêu sa, thanh lãnh cao ngạo, không người có thể với tới.

Dụ Nghi Chi từ trên giường đứng dậy, nàng không đề phòng mà bị run chân, mũi chân chạm trên mặt thảm mềm mại, ngay cả móng chân cũng toả sáng lấp lánh hệt như hoa bối mẫu.

Trước khi nàng kéo qua áo ngủ vải tơ bên giường khoác lên người mình, tấm lưng trắng nõn nà như phát sáng trước ánh nắng mặt trời, cùng cả xương vai xanh xinh đẹp tuyệt trần tựa cánh hồ điệp.

Áo choàng màu đen phủ dài đến tận tóc, gò má trong trẻo lạnh lùng tựa điêu khắc cùng chiếc mũi thanh tú, thậm chí cách hai centimet ngay bên dưới mí mắt điểm xuyết lên một nốt ruồi nhỏ xinh, càng tôn lên vẻ đẹp hoàn mỹ của người phụ nữ này.

Gương mặt nàng lạnh lẽo như chiếc áo choàng đen bóng đang phủ trên thân, lạnh đến mức không cảm nhận được chút hơi ấm nào. Nàng vén màn cửa sổ lên hiện ra sắc trời sáng choang, hành động này là để gọi dậy sinh vật còn say ngủ vẫn đang vùi vào trong chăn - chuẩn xác mà nói là một người phụ nữ khác.

Góc chăn lộ ra một sợi tóc vàng óng vũ mị, theo động tác kéo màn cửa sổ của Dụ Nghi Chi, cô không nhịn được mà phát ra âm thanh uể oải: "Ưm-" giống như người tối hôm qua đem Dụ Nghi Chi chơi đùa không biết nặng nhẹ không phải là nàng ta.

Sau đó từ trong chăn lộ ra một khuôn mặt gợi cảm, mê hoặc lại hung ác, giống hệt mèo, mang theo vẻ mông lung vẫn còn buồn ngủ: "Dậy sớm như thế làm gì? Lẽ nào-" cô duỗi ra ngón tay thon dài từ trong chăn, ánh mắt mập mờ đánh giá xung quanh: "Dụ tổng còn nghĩ muốn làm chuyện kia thêm một lần nữa?"

Dụ Nghi Chi ép buộc bản thân dời mắt khỏi bàn tay kia.

Tối qua nàng cắn chặt môi dưới, ép bản thân không phát ra âm thanh nào, nhưng mắt vẫn cứ dõi theo những ngón tay lả lướt của người phụ nữ này đến đèn bàn, ánh mắt say mê như đang chiêm ngưỡng một kiệt tác nghệ thuật: "Dụ tổng, cô không giống vẻ ngoài mà người khác nhận xét là cao ngạo lại lạnh lùng đâu."

Lời này thốt ra lúc Dụ Nghi Chi chỉ có thể thần phục bên dưới thân cô, càng tăng thêm cảm xúc xấu hổ giận dữ của nàng. Khẽ run rẩy phẫn nộ, nàng tắt đi ánh sáng từ chiếc đèn bàn.

Trong bóng tối truyền đến tiếng cười của người phụ nữ này, mang theo âm điệu lười nhác lại ngoan độc.

Dĩ nhiên cô không cần thiết buông tha cho Dụ Nghi Chi dễ dàng. Cô chẳng cần ánh đèn, bởi vì hơn ai hết trên thế gian này, cô là người hiểu rõ Dụ Nghi Chi nhất - thậm chí còn hơn cả bản thân Dụ Nghi Chi.

Giờ phút này nàng đứng trong ánh mặt trời đón lấy tia nắng buổi, vì vậy không muốn trong đầu mình lại xuất hiện những chi tiết tối hôm qua, nàng lạnh giọng: "Nhanh dậy đi, tôi muốn họp."

Cô lười biếng từ trong chăn ngồi dậy, cánh tay hiện ra hình xăm hoa hồng đầu lâu, đỏ rực đến chói mắt, đầu vai trắng muốt có một vết sẹo sâu kéo dài đến tận xương sống.

Thanh âm cô mang vẻ lười biếng: "Dụ tổng thật sự là người bận rộn đến mức mỗi ngày đều trăm công ngàn việc."

Giọng điệu châm chọc, Dụ Nghi Chi chỉ vờ như không nghe thấy.

Nàng quay người ra khỏi phòng để rửa mặt, thay áo sơ mi trắng cùng quần tây đen, đường may sắc sảo nhìn là biết không hề rẻ, càng tôn lên dáng người thon dài, vòng eo tinh tế, bờ vai thẳng tắp, là kiểu dáng người hệt như những cô người mẫu cao cấp, chuyên nghiệp.

Nhà nàng có sẵn máy xay cà phê, trong lúc đợi bánh mì nướng xong thì nàng tranh thủ pha cho mình một ly, tối hôm qua kịch liệt đến mức bây giờ vẫn còn đọng lại di chứng, lúc rót cà phê còn văng cả hai giọt lên bàn.

Điều này khiến sắc mặt nàng lúc ngồi vào bàn để ăn sáng chẳng thể nào dễ nhìn.

Nàng một tay cầm lấy ly cà phê nhấp một ngụm nhỏ, tay còn lại mở máy tính bảng lên, ngón tay nhỏ nhắn mau chóng xử lý công việc. Sáng sớm mà gương mặt nàng đã được trang điểm tỉ mỉ, ngay cả tư thế ngồi cũng thẳng tắp.

Vì thế khi người phụ nữ kia cuộn tròn đầu gối, chân trần co lên ghế ngồi đối diện với nàng, tư thế nhìn chẳng ra dáng ngồi, càng thể hiện sự tương phản rõ rệt giữa hai người.

Cô khoác lên mình váy ngủ hai dây, một bên dây áo rũ rượi trượt khỏi vai, gãi gãi mái tóc vàng rối bời trên đầu, dù cho mặt mộc lộ ra dưới ánh mặt trời mùa hè thì vẫn nhìn không ra tì vết nào: "Bữa sáng không có phần của tôi ư?''

Dụ Nghi Chi không thèm ngẩng đầu chỉ lạnh giọng đáp: "Chẳng phải cô không thích ăn bữa sáng như này vào lúc sớm sao?"

Người phụ nữ ấy hừ cười khẽ: "Đúng, lạnh buốt còn không đủ để nhét vừa kẽ răng, ra vẻ làm màu nhìn chán muốn chết."

Dụ Nghi Chi không để ý tới cô, nàng lưu loát rửa xong ly đĩa, cầm lên đôi giày cao gót của mình đi đến trước cửa để thay đổi: "Cô còn chưa đi à?"

Người kia lúc này mới lề mà lề mề bước tới theo nàng: "Còn chưa ăn no mà."

Nghe như kiểu trách Dụ Nghi Chi cố ý không cho cô ăn sáng, ánh mắt lại nhìn chằm chằm cổ áo sơ mi của nàng, nơi đang hé lộ đoạn cổ trắng ngần, cô cắn môi, ý kia không cần nói gì cũng biết.

Dụ Nghi Chi mặt lạnh đi ra khỏi nhà, người nọ đi theo sau nàng cùng bước tới chờ thang máy.

Kỳ quái ở chỗ, hai người cách nhau rất xa, khoảng cách vừa đủ để nhét thêm một người nữa. Một người toát lên vẻ tinh anh của xã hội, một người trông giống kẻ lưu manh rỗi nghề, cho dù lúc này có hàng xóm đi ngang qua, e là cũng cho rằng hai người không hề có bất cứ liên hệ gì với nhau.

Bất quá Dụ Nghi Chi ra ngoài từ sớm, lúc này trong thang máy không có người nào, nàng thấp giọng nói: "Tôi xuống ga-ra tầng hầm lái xe, cô từ lầu một mà ra ngoài đi."

Cô cười lười nhác đáp: "Yên tâm, tôi còn chưa để cho người khác phát hiện chúng ta là loại quan hệ này đâu."

【 Còn 】 tức là 【 tạm thời sẽ không. 】

Khi cửa thang máy vang lên một tiếng "Đinh" rồi mở ra, người nọ huýt sáo rồi bệ vệ [1] đi ra ngoài, tư thái đoàng hoàng, tựa như cô là ánh sáng chói loà vậy.

********

"Sếp Tất!"

Đương nhiên Tất Nguyệt không phải bà chủ hay sếp gì cả, tiếng gọi "sếp Tất" là mọi người ở cấp hai đặt cho nàng tôn xưng [2] này, là vì cô trông có vẻ ngờ nghệch nhưng lại mạnh mẽ, chẳng coi ai ra gì.

Vừa đi ra khỏi khu nhà cao cấp của Dụ Nghi Chi, Tất Nguyệt nheo mắt quay đầu thì thấy Đại Đầu đang hướng về phía cô chạy tới.

Đại Đầu có thể xem là đàn em mà Tất Nguyệt một tay nâng lên, hiện giờ đã quản vài tiệm cơm cùng quán karaoke, người người gọi hắn là "đại ca Đầu", đối Tất Nguyệt vẫn luôn một mực cung kính.

Hắn châm cho cô một điếu thuốc, Tất Nguyệt ngậm điếu thuốc trên môi, khẽ lay bờ môi một xíu: "Sáng sớm mày ở nơi này làm gì?"

Cô nhìn hai cái bánh bao lớn trên tay Đại Đầu: "Mày đến mua bánh bao?" Ngẩng đầu liếc mắt nhìn cửa hàng bánh bao sau lưng hắn: "Quán bánh bao này là cửa hàng nổi tiếng trên mạng hả?"

Đại Đầu: "Làm gì có đâu sếp Tất! Em đây còn không phải sợ chị bị người phụ nữ kia ăn xong lau sạch..."

"Tao phun vào!" Tất Nguyệt lườm hắn: "Đó là phong cách của tao à?"

Đại Đầu nhỏ giọng thì thầm: "Tất cả tác phong của chị đều là đối với người khác, riêng người phụ nữ đó..."

Hai người đang nói thì một chiếc Porsche rú ga từ phía sau chạy lên sượt qua họ, mang theo một trận gió thổi bay mái tóc vàng nhạt của Tất Nguyệt khiến chúng trở nên lộn xộn.

Trong khoảnh khắp chớp mắt đó khiến đôi mắt mèo của cô bị che đi bởi những sợi tóc ấy, cũng ngăn lại vẻ u buồn trên ánh mắt cô mà ngay cả Đại Đầu đứng kế bên cũng không phát hiện ra.

Tựa như ánh triều dương ban mai chẳng tài nào xuyên qua nổi lớp sương mù dày đặc đang bao phủ lấy cô.

Đại Đầu nhìn bóng dáng của chiếc xe Porsche mà chửi ầm lên: "Moá, khoe khoang cho ai nhìn hả? Làm như chẳng ai biết cô là ai vậy?"

Lông mày Tất Nguyệt nhíu lại, cầm lấy bánh bao trong tay Đại Đầu, nhét một cái vào trong miệng mình, cái còn lại nhét vào trong miệng hắn.

Đại Đầu sững sờ: "Sếp Tất, ngay cả việc mắng cô ta chị cũng không cho à?"

Tất Nguyệt vừa hút thuốc vừa cắn một ngụm bánh bao, bình tĩnh trả lời: "Ở đâu ra, do tao đói thôi, dù sao tối hôm qua tiêu tốn quá nhiều thể lực."

Đại Đầu: "Wow, chị có thể lợi hại mà tàn nhẫn trừng trị cô ta á? Làm tốt lắm sếp Tất, dù sao dạng phụ nữ như ả ta... Không được, dù cho em có nghĩ thế nào thì vẫn tức giận đến phát hoảng, bảy năm rồi cô ta lại còn dám trở về, không tìm người đánh ả một trận ư?"

Tất Nguyệt im lặng.

"Không cần." Dưới ánh mặt trời cô chậm rãi nhả ra một vòng khói thuốc: "Tao có nhiều biện pháp khác có thể từ từ xử lý cô ấy."

********

Dụ Nghi Chi đem chiếc Porsche đỗ vào ga-ra của công ty rồi bước vào văn phòng, nàng mang theo chiếc túi Hermes mà người bình thường phải nhịn tiêu tiền lương nửa năm mới có thể mua nổi.

"Dụ tổng." "Chào buổi sáng Dụ tổng."

Dọc đường đi đều có người cung kính chào hỏi với nàng.

Dụ Nghi Chi không buồn gật đầu, nhàn nhạt nói: "Nửa giờ sau chuẩn bị cuộc họp sớm."

Nàng bước về phía trước vờ như mắt điếc tai ngơ đối với những lời xì xào bàn tán về nàng - "Còn trẻ như vậy đã làm tổng giám đốc thiết kế", "Dù sao cũng là bồi thái tử đọc sách mà", "Từ trụ sở chính hàng không phái tới, cậu hiểu đấy...", những lời thì thầm cùng ánh mắt trao đổi qua lại cứ mãi không dứt.

Nàng không để tâm, vì càng để lộ bản thân là một chú cừu non mềm yếu thì càng dễ bị đám người đó cô lập, nàng từ lâu đã nhận ra vấn đề này.

Trên con đường tiến đến mục tiêu của nàng, đám người đó chỉ như lũ sâu kiến cản đường mà thôi.

Việc gì phải bận tâm đám sâu kiến đó chứ?

Thế nên ở trong phòng họp nàng đối với phương án thiết kế phê bình, chẳng qua chỉ là đơn thuần luận sự mà thôi. Nàng từ Bội thành hàng không chuyển đến thành phố K chỉ vì dự án lần này.

Thành phố K mặc dù ở biên giới phía Nam, kinh tế không phát triển nổi trội, nhưng bù lại có thế mạnh về du lịch, thêm cả dân cư đa dạng có cộng đồng dân tộc thiểu số sinh sống cùng chính sách hỗ trợ từ nhà nước, cho nên dự án khu cải tạo được xem như "miếng bánh thơm ngon" trong mắt các công ty lớn.

Mùi vị tuy thơm, nhưng cũng khó nuốt.

Dù sao thành phố K cũng ở sát biên giới, các loại đầu trâu mặt ngựa, hỗn tạp thứ gì cũng có, một khi muốn gây loạn thì việc dọn dẹp, xử lý cũng chẳng dễ dàng gì.

Ví như tổng giám đốc hàng không trước đó của Dụ Nghi Chi, cũng bởi vì đi theo hạng mục này nhưng vẫn chưa giải quyết xong nên đã bị cách chức. Mà người nhìn chằm chằm vào vị trí đó chính là phó tổng giám đốc, nhờ vào người nhà là dân bản địa, lại có chút quan hệ với những người có máu mặt trong vùng, cho nên hắn tự tin rằng ngoại trừ hắn ra thì không ai thích hợp hơn.

Ai nghĩ tới lại bị Dụ Nghi Chi vừa mới hai sáu tuổi cuỗm tay trên.

Sau khi tan họp, phó tổng giám đốc cười đi đến bên người nàng: "Dụ tổng, tối nay mọi người cùng nhau tụ họp ăn uống để bày tiệc chào đón cô, cô cũng nên nể chút mặt mũi mà đến đi."

Dụ Nghi Chi phớt lờ vô số ánh mắt dõi theo bên ngoài phòng họp: "Ở đâu vậy?"

"Trác Viễn", hắn nói: "Dụ tổng không phải là người bản xứ nên chắc không biết. Trác Viễn là quán rượu rất tốt của thành phố K chúng tôi, rất nổi tiếng."

Nàng nhàn nhạt đáp: "Biết, tôi đã từng ở thành phố K một năm để học cấp ba."

Phó tổng giám đốc sững sờ: "Cô cùng thành phố K còn có loại duyên phận này sao? Biết Trác Viễn vậy thì tốt, đêm nay không gặp không về."

Dụ Nghi Chi gật đầu, hắn liền đi ra ngoài.

Lúc nàng đóng máy tính lên liền nghĩ - chẳng lẽ nàng cùng thành phố K thật sự có duyên với nhau sao?

Có lẽ có.

Sáng nay trong tia nắng ban mai, Tất Nguyệt lộ ra đôi mắt mèo hung ác, hình ảnh đó cứ ở trong đầu nàng lượn lờ, có xua thế nào cũng không tan.

Chỉ là một đoạn nghiệt duyên, thế thôi.

Chú thích:

[1] bệ vệ: tư thái oai nghi, nghiêm trang. Nhưng mình nghĩ ở đây có vẻ dùng theo nghĩa mỉa mai nên có thể hiểu theo từ ngạo nghễ sẽ hợp hơn.
[2] tôn xưng: biệt danh được người khác tôn kính đặt cho.

Chương trước Chương tiếp
Loading...