Cô Lái Đò - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 23: Tiền Nguyệt 7



Tiệm may bên đường bị đánh thức, ông chủ ngái ngủ dụi mắt dòm qua khe ván. Nhà họ Phương giàu có bậc nhất cứ thế mà kết thúc một cách ồn ào rồi lại tịch mịch. Nói ồn ào bởi tiếng kêu khóc thấu tận trời xanh, nói tịch mịch là vì đây là đêm khuya, một ngọn lửa thiêu rụi trong sạch, vô tội không thể chôn theo, còn tội nghiệt có thể mang theo lại được nghênh đón vào kiệu tám người khiêng, đổi sang phủ đệ khác làm khách.

Còn những người dân thức giấc theo tiếng gà gáy chó sủa, e rằng phải vài canh giờ nữa mới có chuyện để bàn tán.

Người chủ tiệm may hoảng loạn khép cửa lại, nghĩ ngợi, rồi lại chống thêm một thanh đòn gánh, cài chặt cửa, mới phệ bụng đi về phía hậu viện.

Bước qua ngưỡng cửa, tiếng ồn ào dần xa, lòng yên ổn hơn. Lúc này, ông chủ đấy mới bắt đầu chậm rãi cảm thấy hưng phấn, ngày mai ông sẽ là người đầu tiên tung tin này ra, tốt nhất là giữa những ánh mắt kinh ngạc của mấy cô tiểu thư đang chọn vải, ông sẽ nói lửng lơ, ngậm ngậm ngừng ngừng.

Ông hừ hừ khe khẽ ngâm nga một đoạn trong vở "Đào Hoa Phiến": "Nhìn xem gã xây lầu cao, nhìn xem gã đãi khách khứa, nhìn xem... lầu gã sụp rồi."

Vàng ngọc quý giá không bằng một tiệm may nhỏ bé lâu bền, trăm năm trăm tuổi, trẻ già không ai bị lừa.

Ánh lửa in trên đôi mắt trong veo, cách một con hẻm nhỏ ngoằn ngoèo, mấy cô gái mặc áo vải thô đứng nhìn từ xa. Người đi đầu là Phương Tiền Nguyệt, cô lặng lẽ nhìn ngôi nhà sắp trở thành đống gạch vụn, không biết trong lòng đang nghĩ gì - có lẽ nghĩ, cái nơi kia, liệu còn có thể gọi là nhà nữa không?

Liễu Trà nhìn Phương Tiền Nguyệt. Giờ người ta cùng mấy người mặc áo vải giản dị như nhau, nhưng lại càng làm nổi bật vẻ đẹp của cô Phương. Làn da mịn màng như ngọc là chất liệu tuyệt hảo, vóc dáng khiến chiếc áo vải cũng có phong thái khác biệt. Mái tóc dài xõa xuống một bên như mây vây, tay không cầm khăn lụa, không vén vạt áo, song vẫn đoan trang đặt ngay ngắn trên bụng, dường như chưa từng vướng bụi trần.

Đến khi Phương Tiền Nguyệt mặc bộ y phục này, Liễu Trà mới nhận ra sự khác biệt giữa đại tiểu thư và bọn họ là ở đâu.

Là bởi chưa từng bị bụi bặm vấy bẩn, quần áo trên người trông vẫn chẳng nghèo nàn.

Cô Phương không khóc lóc hay thương cảm như người ta dự đoán, chỉ lặng lẽ nhìn căn nhà họ Phương bị thiêu rụi, ánh lửa dần tàn trên gương mặt cô, sự lạnh lùng lại hiện rõ.

Sau đó, cô chỉnh lại vạt áo, đoan trang quỳ xuống đất, tóc xanh buông xõa, hướng về phía ngôi nhà rồi dập đầu ba cái thật mạnh.

Trong con hẻm lát đá lạnh lẽo, tiếng Phương Tiền Nguyệt dập đầu vang lên nặng nề đến đột ngột, khiến người ta sợ như đầu cô sắp vỡ tan.

"Cộp, cộp, cộp," ba tiếng, dứt khoát gọn gàng, rồi đứng dậy, quay đầu nhìn họ.

Trán Phương Tiền Nguyệt bị trầy da, rách một mảng dính bùn đất và máu, không để ý mà chỉ khẽ cảm tạ Tần Ngôn: "Thưa thầy, cảm ơn vì thầy cứu giúp."

"Ừ." Tần Ngôn không khách sáo, thản nhiên nhận lời.

Sau khi tạ ơn, theo lẽ thường tiếp theo là cáo biệt. Liễu Trà không nỡ, muốn hỏi kế hoạch của Phương Tiền Nguyệt, bèn ngập ngừng mở lời: "Cha chị..."

"Duyên phận đến đây là hết." Phương Tiền Nguyệt đáp.

Cô sớm biết có ngày này. Lúc trốn ra, cô còn thừa cơ thêm một mồi lửa, thiêu rụi hết thảy càng tốt. Nghề buôn gạo liên quan đến dân sinh, nếu điều tra kỹ, e rằng không chỉ có một hai mối liên hệ.

"Than ôi," Liễu Trà thở dài, rồi lại hỏi, "Vậy sau này chị định đi đâu?"

Phương Tiền Nguyệt chưa kịp đáp lời, đã nghe một giọng nói thanh lãnh vang lên: "Cùng chúng ta."

"Chúng ta?" Liễu Trà hoảng.

Thẩm A Cầm nhìn Tần Ngôn, chị vẫn thản nhiên như thường, tựa hồ người vừa lên tiếng không phải là chị.

Nhưng ngón tay Thẩm A Cầm động đậy, mắt dời xuống mặt đất. Cô bỗng muốn nhìn kỹ dung mạo của cô Phương, kỳ thực đêm trước Tần Ngôn đã nâng cằm người ta một lần, nhưng chỉ đủ để Thẩm A Cầm nhìn rõ chiếc mũi và đôi môi.

Mỗi mũi và môi thôi, cũng đủ mê hoặc rồi.

Phương Tiền Nguyệt không từ chối, gật đầu rồi đi theo sau Tần Ngôn.

Bốn người ôm ấp tâm tư riêng, hướng về phía bến tàu.

Thẩm A Cầm không rõ, Liễu Trà là quỷ, còn mình sở dĩ được Tần Ngôn mang theo bên mình vì thuyền không nhúc nhích, vậy... Phương Tiền Nguyệt là tại sao?

Cô ngước đầu, thấy ánh mắt Tần Ngôn rời khỏi Phương Tiền Nguyệt. Thường ngày Phương Tiền Nguyệt ra ngoài sẽ ngồi kiệu, lại trải qua náo loạn nên đã hết sức, bước đi khó khăn, Tần Ngôn thả chậm bước chân, đợi Phương Tiền Nguyệt đi sau bốn năm bước theo kịp.

Lòng Thẩm A Cầm dấy lên dự cảm không lành, như bóng ma âm thầm sinh sôi trong đêm tối, khiến cô bồn chồn lo sợ.

Đi chừng hai chén trà thì đến bến tàu, men theo bờ đê đi xuống, nơi dòng nước hơi hẹp có một chiếc thuyền mui đen đậu lại. Liễu Trà thấy thuyền mui đen thì vô cùng thân, ba bước hai bước nhảy xuống, rồi lại nhấc chân nhảy qua, đứng vững rồi chào hỏi con thuyền: "Mấy ngày không gặp, đen dữ."

Liễu Trà vui vẻ nói xong, quay người đưa tay cho Thẩm A Cầm phía sau.

Thẩm A Cầm không muốn, cẩn thận lắng nghe tiếng bước chân của Tần Ngôn và Phương Tiền Nguyệt từ xa vọng lại gần, chẳng hiểu vì sao, cô muốn Tần Ngôn lên thuyền trước.

"Ngơ ngác làm gì vậy?" Liễu Trà chớp mắt, lại đưa tay đến trước mặt Thẩm A Cầm.

Thẩm A Cầm nghe thấy tiếng bước chân của Tần Ngôn dừng lại sau lưng, dường như đợi cô lên thuyền, cô bèn mím môi, đặt tay lên tay Liễu Trà.

Liễu Trà kéo Thẩm A Cầm lên thuyền.

Phía sau mạn thuyền vang lên tiếng lộp cộp, Tần Ngôn lên thuyền, vốn định đi theo Thẩm A Cầm vào trong, đi được hai bước thì ngập ngừng dừng lại, quay đầu nhìn Phương Tiền Nguyệt trên bờ.

Phương Tiền Nguyệt nhìn thuyền, rồi lại nhìn Tần Ngôn, tay đặt bên mép quần nắm hờ, đó là động tác quen thuộc khi xách vạt váy.

Tần Ngôn lên tiếng, giọng hạ thấp hơn: "Không biết lên thuyền?"

Phương Tiền Nguyệt lắc đầu.

"Đưa tay cho tôi," Tần Ngôn đưa tay nắm lấy tay Phương Tiền Nguyệt, rồi lấy ánh mắt dẫn dắt, "nhấc chân lên, bước qua đây."

"Có trơn không?" Chân Phương Tiền Nguyệt chạm nhẹ đầu mũi, nhìn mấy thanh gỗ cũ kỹ đã ngâm nước nhiều năm.

"Không sao đâu." Tần Ngôn khẽ mỉm cười.

Phương Tiền Nguyệt khẽ gật đầu, vững éo kéo mình lên thuyền.

Chiếc thuyền mui đen lắc lư nặng nề, Tần Ngôn liếc mắt nhìn nơi mấy gợn sóng lan ra, rồi lấy tay giữ chắc Phương Tiền Nguyệt, sau đó buông người, ra hiệu cho Phương Tiền Nguyệt vào khoang thuyền.

"Vào trong ngồi đi, nếu thấy choáng váng thì vén rèm lên cho thoáng gió."

"Vâng ạ." Phương Tiền Nguyệt khom người cảm tạ.

Chiếc thuyền mui đen tựa con cá được thả về sông, một lần nữa ẩn mình vào ban mai nhạt nhòa. Nói thả cũng không hoàn toàn chính xác, không chỉ có sự thoải mái sau cơn nguy, mà còn có chút buồn bã chông chênh, sự quyến luyến và bất an, sợ hãi về những chuyện chưa biết.

Phương Tiền Nguyệt vén rèm, nhìn về vùng đất cố hương nơi cô sống gần hai mươi năm. Không biết đây có phải là lần cuối cùng được đón làn gió từ Lạc Thành thổi đến hay không, song trong lòng cô xem như là lần cuối.

Liễu Trà vừa muốn an ủi vài câu, chợt thấy sắc mặt Phương Tiền Nguyệt biến đổi. Nó trắng bệch, sau đó nghẹn lại đến mức xanh xao, cuối cùng run môi, ôm ngực, nói với Liễu Trà: "A Trà..."

"Chị muốn nôn à?" Liễu Trà vội tiếp lời.

Phương Tiền Nguyệt gật đầu, Liễu Trà xoay mặt Phương Tiền Nguyệt lại: "Nôn ra nước đi."

"Nước... nước?" Phương Tiền Nguyệt khó mà chấp nhận, nghẹn đến mức khóe mắt ứa lệ, "Không có bô sao?"

Liễu Trà nhìn đôi mắt ngấn lệ của Phương Tiền Nguyệt một cách phức tạp: "Hoặc là nôn ra nước, hoặc là... nuốt xuống."

Mấy chữ "nuốt xuống" khiến Phương Tiền Nguyệt thấy ghê tởm, cô bò đến cửa sổ, nôn thốc nôn tháo.

Cô cố gắng nhoài người ra ngoài vì sợ làm bẩn thuyền.

Liễu Trà đành giữ chặt vạt áo Phương Tiền Nguyệt, phòng khi người không vững ngã xuống.

"Nôn rồi đấy?" Liễu Trà bĩu môi, nhỏ giọng lầm bầm với Thẩm A Cầm đối diện.

Thẩm A Cầm không thấy, cô khẽ lắc đầu, ý bảo Liễu Trà đừng nói nữa.

Nôn sạch sẽ đồ ăn hôm trước, Phương Tiền Nguyệt cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Song ngồi lại cô vẫn hoảng, cho đỡ khó thở, tay kia theo thói quen đưa ra phía Liễu Trà bên cạnh.

"Làm... làm gì? đấy" Liễu Trà đặt tay mình lên.

Phương Tiền Nguyệt khựng lại, một lát sau mới nhìn Liễu Trà: "Không có khăn tay đúng không?"

Vì là người thức thời, nhưng chưa từng trải qua những ngày như vậy, đầu óc cô dần trì độn, không chắc việc gì nên có, thứ gì không nên có.

Hít... Liễu Trà khó xử cắn nhẹ môi: "Chắc không, để em bảo A Ngôn vắt cho chị cái khăn, chị thấy được không?"

Cô nói xong muốn đứng dậy, nhưng Phương Tiền Nguyệt ngăn lại, hỏi: "Mọi người không dùng khăn khi nôn sao?"

Lo lắng, không muốn gây thêm phiền phức cho Tần Ngôn.

"Thứ nhất, không ai nôn cả." Liễu Trà nói, "Nếu có nôn, đa phần lấy tay áo lau."

"Tay áo..." Mặt Phương Tiền Nguyệt trắng bệch, tay vô thức nắm chặt lấy ống tay áo.

"Thôi để em vắt cho chị cái khăn." Liễu Trà thở dài, vén rèm bước ra ngoài.

Bên ngoài mát mẻ hơn bên trong, Tần Ngôn ngồi bên mạn thuyền hóng gió, ánh nắng buổi trưa chiếu rọi lên người, dát một lớp vàng ấm áp. Liễu Trà nói rõ ý định, ngồi xổm bên cạnh vắt khăn, rồi lại nghe Tần Ngôn hỏi: "Trưa cô Phương muốn ăn gì?"

Liễu Trà ngẩn người, nghi ngờ mình nghe nhầm.

"Mình vội đi đường, xưa nay có gì ăn nấy mà?" Cô không quên lần đầu tiên ngồi thuyền, cùng Tần Ngôn ăn bánh bao mấy ngày liền.

Tấm rèm bị gió đùa khẽ lay, hé ra một khe nhỏ, Thẩm A Cầm nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe xong lông mi cô động đấy, theo bản năng muốn mở mắt ra, lại cố gắng khép lại.

"Lát nữa đến Kỳ Trấn thì xuống ăn cơm trước. Lần đầu người ta ngồi thuyền nên không nên ngồi quá lâu."

"Người ta?" Liễu Trà đứng dậy, chống nạnh, mày nhíu lại thành chữ Xuyên (川) nhỏ xíu.

"Tần Ngôn." Liễu Trà gọi cả tên lẫn họ.

"Nói?"

"Vì sao chị tốt với người ta vậy?" Chị thấy thân thể người ta, lòng chị sinh tà niệm rồi?

Tần Ngôn không đáp, vẫn thản nhiên đón gió.

Thẩm A Cầm lại nhớ tới, sáng sớm lên thuyền, Tần Ngôn nắm tay Phương Tiền Nguyệt, ghé vào tai người ta khẽ nói "Xin lỗi".

Nhỏ đến mức nếu không phải thính giác Thẩm A Cầm hơn người, chắc mỗi Tần Ngôn và Phương Tiền Nguyệt nghe được.

Nhưng Phương Tiền Nguyệt lại tưởng vì thuyền lắc lư dữ dội, Tần Ngôn thuận miệng nói xin lỗi.

Lúc này Thẩm A Cầm bỗng cảm thấy không phải như vậy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...