Cô Lái Đò - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 22: Tiền Nguyệt 6
"Vâng, Đại vương." Liễu Trà khẳng định, "Vì lẽ đó, chị A Ngôn cũng giống như yêu quái cá kia, đều là yêu. Chị ấy quanh năm dưới nước, hẳn là cùng một loại. Còn về giống loài cá, em chưa từng nghiên cứu nhiều, chị A Cầm có ý kiến gì chăng?"Nào ngờ, Thẩm A Cầm lại lắc đầu, giọng nhỏ nhẹ: "Chị ấy không phải yêu quái.""Chị biết lai lịch của chị ấy? Là gì vậy?""Không thể nói."Liễu Trà rụt người lại, liếc xéo: "Có bí mật rồi."Thẩm A Cầm thành thật: "Có một vài chuyện."Liễu Trà không vui: "Ba đứa mình ngày ngày ở cùng nhau, sao chị ấy lại có bí mật với riêng mình chị, mà không nói cho em hay? Coi em như người ngoài rồi có phải không?"Đôi mắt hạnh nhân của Liễu Trà khẽ đảo, lại suy nghĩ: "Nếu nói chị so với em có giao tình riêng với chị A Ngôn, thì là cái đêm hôm ấy rồi."Thẩm A Cầm chưa kịp phản ứng, thấy Liễu Trà cứ ngơ ngác nhìn mình: "Hai chị đã làm tình.""Làm, làm, làm..." Thẩm A Cầm lắp bắp mấy tiếng "làm", thở hổn hển, mãi chẳng nói được câu hoàn chỉnh.Liễu Trà bĩu môi, đưa tay day day thái dương: "Cái này cũng không thể nói sao?"Tai Thẩm A Cầm đỏ ửng, nhìn xuống nền cát tản mác."Chị nhìn gì vậy?" Liễu Trà hỏi."Kiến dời tổ, hình như sắp mưa rồi." Thẩm A Cầm đáp."Chị thấy đường à?""...Không thể."Liễu Trà "phì" một tiếng bật cười, xua tay nói không trêu chị, đỡ Thẩm A Cầm về phòng.Trong phòng, Tần Ngôn đã chừa đèn cho hai người, Liễu Trà giúp Thẩm A Cầm rửa mặt qua loa rồi lên giường nghỉ ngơi. Thẩm A Cầm vì những lời của Liễu Trà ban nãy mà mãi không ngủ được, lại nghe tiếng thở của cô nàng hình như chưa đều, thế là nhỏ tiếng nói chuyện riêng."Còn tưởng ban nãy em giữ chị lại để bàn chuyện cứu cô Phương.""Em không có bản lĩnh đó, em thân Bồ Tát đất qua sông - lo chưa xong... Xin lỗi.""Xin lỗi gì chứ?""Em là quỷ mà, giả làm Bồ Tát không hợp.""...Vậy cô Phương, em cứ vậy mà biệt ly sao?""Chị A Mai nói, đời người ai cũng phải có vài đoạn tình duyên thoáng qua như sương sớm.""Em... có tình duyên với người ta sao?""Sao lại không, đời người mười phần thì hết tám chín phần không như ý, trong đó tương tư đơn phương chiếm hai ba phần, đủ thấy tình duyên trên đời, phần lớn không phải là chuyện hai người cùng nguyện.""...Nghĩ gì vậy?""Không có gì, ngủ thôi."Đêm ấy chẳng được trọn vẹn, đến nửa đêm về sau, tai họa từ bên ngoài tường vây ập đến. Ban đầu chỉ có tiếng vó ngựa từ xa vọng lại, dồn dập, chát chúa luồn vào tai. Sau đó mặt đất ẩn ẩn rung chuyển, tiếng ủng da luyện tập nghiêm chỉnh nối nhau không ngớt, tựa như đàn kiến bị mật ngọt hấp dẫn, vây kín bốn phía con phố quanh căn nhà.Cây súng trường nện xuống đất một tiếng vang trầm, mấy quán ăn nhỏ ven đường phải rung mình ba phen.Đợi đến khi tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, phía tây căn nhà rực lên ánh lửa đỏ, đuốc cháy bập bùng thành tiếng, khói đen cuộn lên tựa xiềng xích đòi mạng.Ván gỗ đổ xuống lộn xộn, bên ngoài vọng vào tiếng đàn ông quát tháo ầm ĩ, nghe mơ hồ, không rõ.Tai Thẩm A Cầm thính nhạy nhất, cô vội đẩy nhẹ Tần Ngôn và Liễu Trà, cả hai tỉnh giấc. Thẩm A Cầm khẽ "suỵt" một tiếng, ba người nhanh khỏi giường, thoăn thoắt mặc quần áo chỉnh tề.Thẩm A Cầm lên kế hoạch: "A Ngôn, chị hé mắt dòm xem tình hình bên ngoài cửa và trong sân thế nào. A Trà, em thu xếp hành lý của mình cho xong, chọn những thứ cần thiết mà mang theo, nếu không tìm thấy thì bỏ đi. Chớ đốt đèn.""Dạ." Liễu Trà vâng lời, lặng lẽ mò mẫm thu dọn hành trang trong bóng tối.Tần Ngôn nhẹ tay nhẹ chân mở cửa nhìn ra ngoài, trước tiên liếc mắt về phía cửa mặt trăng, thấy không có gì khác lạ. Sau đó, cô nghe thấy tiếng cửa đối diện "kẽo kẹt" một tiếng, Phương Tiền Nguyệt vừa tỉnh giấc mở cửa, chạm mắt với Tần Ngôn.Ánh mắt Phương Tiền Nguyệt hoảng loạn, song ngũ quan vẫn đoan chính, chỉ khẽ lắc đầu với Tần Ngôn, ý nói bản thân không hay biết.Tần Ngôn mở cửa rông thêm, khẽ gọi: "Qua đây."Phương Tiền Nguyệt gật đầu, vén vạt áo nhanh chân bước đến trước cửa phòng bên, Tần Ngôn tay Phương Tiền Nguyệt, kéo vội vào trong.Trong căn phòng tối đen như mực, chỉ có ánh trăng le lói. Phương Tiền Nguyệt mất một lúc mới nhìn rõ ba người, vừa hay Liễu Trà đã thu xếp xong hành lý, tiến đến gần hỏi: "Gì tới vậy?"Cửa sổ hé ra một khe nhỏ, gió mát cùng giọng nói dịu dàng của thiếu nữ đồng thời lùa vào: "Muốn hỏi tôi sao?"Tần Ngôn quay đầu, thấy Hành Công Ngư nằm bò, mắt chớp chớp, vẻ rất hăng hái."Vào đi." Cô khẽ nói."Dạ." Con quỷ cá mở cửa sổ rộng thêm, bò vào bằng hai tay hai chân.Có lẽ tình thế nguy cấp, lần này không đợi Tần Ngôn hỏi thêm, Hành Công Ngư nhanh nhảu đáp lời: "Phủ họ Phương bị khám xét rồi, quan quân mới nhậm chức dẫn binh đến, muốn đánh úp bất ngờ, ban nãy tôi bơi qua đó, Phương lão gia bị bắt."Phương Tiền Nguyệt như trúng phải sét đánh, ngã ngồi xuống ghế: "Vì sao?"Lời nén chặt, nhưng hơi thở lại run rẩy."Có đứa thằng khốn nạn tố cáo Phương lão gia," Mắt Hành Công Ngư trong bóng tối lóe lên ánh như vảy cá, "Đưa thư, nói có cấu kết với triều đại trước. Còn nói búi tóc của lão gia chỉ quấn một nửa, đó chính là bằng chứng thép thép không thể chối cãi.""Tin chuẩn không?" Liễu Trà hỏi.Hành Công Ngư lắc đầu, Thẩm A Cầm khẽ thở dài: "Gia sản nhà họ Phương giàu có nhất vùng, nhà lớn nghiệp lớn, khó tránh khỏi việc trên dưới phải đút lót."Huống hồ, nhà họ Phương là miếng thịt béo, quan quân chỉ cần một cái cớ là nuốt trọn. Đúng kiểu buồn ngủ gặp chiếu manh, chẳng kể án đen án trắng, định tội là xong. Bằng không đã chẳng vội vã khám nhà ngay trong đêm.Tiếng ồn ào mỗi lúc một lớn, cả cây du già cổ thụ ngoài cửa sổ dường như cảm nhận được mà bị gió thổi rít lên từng hồi, tiếng đồ sứ vỡ tan và tiếng khóc lóc của đám nha hoàn bà tử vang không ngớt, tựa búa tạ nện vào tim người."À, đúng rồi," Hành Công Ngư nói, "ban nãy bơi qua, nghe quan quân nói, muốn bắt đại tiểu thư họ Phương nổi tiếng gần xa về làm lẽ mọn."Thấy mặt Phương Tiền Nguyệt tái mét, không nói gì, nó bổ sung: "Chính là cô đó."Liễu Trà hoảng, nói móc: "Còn đại tiểu thư họ Phương thứ hai nữa chắc?"Lời lẽ không cần thiết chỉ khiến người ta thêm khó xử.Hành Công Ngư im bặt, đôi mắt xếch lên khẽ động đậy cổ, ngược lại lộ ra vài phần trời sinh của loài dị thú.Thẩm A Cầm bước lên, khẽ kéo tay áo Tần Ngôn: "Phải làm sao đây?"Cô hiểu rõ, với bản lĩnh của A Ngôn, cả ba người họ thoát thân không khó, câu này hỏi thay cho cô Phương.Tần Ngôn từng nói, theo quy tắc ở quê thì không được can thiệp vào chuyện người phàm. Cả bà Du tử và Du Như lâm vào cảnh ngộ như vậy, ngoài việc đưa "thù lao", Tần Ngôn không nhúng tay vào. Song Phương Tiền Nguyệt khuê các tự giữ mình, nếu rơi vào tay quân nhân thật khiến người ta không đành.Đây đại khái là tính xấu của con người, thấy vật gì rơi vào vũng bùn, luôn tự an ủi mình rằng lực bất tòng tâm, nhưng nếu tận mắt thấy trái dưa trắng trẻo sắp rớt xuống, lại muốn theo bản năng vươn tay vớt lấy."Thù..." Hành Công Ngư không nhịn được, dò xét vẻ mặt Tần Ngôn, "có thể cõng mọi người ra khỏi nước, nín thở là xong.""Cơ mà phải cõng từng người ạ, không có nhiều sức lắm.""Tôi không biết nín thở." Liễu Trà phản đối."Cô bé, cô là quỷ, không nín thở cũng được.""Tôi... tôi cũng không biết." Phương Tiền Nguyệt khó xử."Thế cô ngại tôi đánh ngất cô không?"Hành Công Ngư hoảng. Cậy nhà họ Phương thế lớn quyền to à? Quân lính đã đến tận cửa rồi, mà còn thư thả nhỉ?Nhưng nghe Tần Ngôn lên tiếng: "Cô Phương, cô gặp quan bao giờ chưa?""Chắc là chưa, tôi thấy ông đó mò đến viện của bà tư rồi bảo cô Phương xinh đẹp." Hành công ngư đápTần Ngôn không nói gì nữa, chỉ nhìn Hành Công Ngư, khẽ nhếch môi cười nhạt."Ơ ý gì?" Hành Công Ngư thấy sắp toang.Liễu Trà cũng phản ứng, "hì hì" hai tiếng, lắc đầu nguầy nguậy: "Thích đóng giả cô Phương mà?"Cứ giả bộ đi, cá Phương ạ.Tần Ngôn nhân ánh trăng, chọn trong gói hành lý một bộ áo không mấy nổi bật, ra hiệu cho Phương Tiền Nguyệt thay vào, dặn dò Hành Công Ngư: "Về làm vợ lẻ người ta thì nhớ mặc đồ vào đấy."Thẩm A Cầm thấy cái đứng im, lòng cũng có chút không đành lòng, khẽ cau mày lo lắng: "Cô cá, cô lỡ sa vào hang hùm, nhỡ bị quân gia ức hiếp thì..."Hành Công Ngư vội ngắt lời: "Chị đây là dị thú ở Chung Sơn đấy, lẽ nào lại bị phàm nhân ức hiếp?"Không phục, Hành Công Ngư nhanh tay lẹ chân thay váy áo.Thẩm A Cầm cúi đầu xuống, khóe miệng thoáng hiện nụ cười.Tần Ngôn thu hết vào đáy mắt, khẽ mỉm cười, đoá hoa biết tiến biết lùi, lần này cuối cùng không nhắm vào cô.