Cô Lái Đò - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 24: Phượng Hoàng Hư Ảo 1



Lại thêm chừng nửa khắc và vừa đúng ngọ, bọn họ đến Kỳ Trấn. Cả nhóm xuống thuyền lên bờ, ghé ngay một quán rượu gần bến tàu. Hai lạng thịt quay. Một đĩa cá lóc hấp gừng. Rau cải xào. Khoai môn hầm nhừ. Thêm vò quế hoa tân ủ ướp lạnh. Ăn uống coi như thoải mái.

Liễu Trà ăn uống hả hê. Phương Tiền Nguyệt chậm rãi nhai kỹ. Tần Ngôn gắp vài đũa rồi thôi. Cô bưng chén rượu, vừa nhấm nháp vừa tựa lan can ngắm phố xá thưa thớt người qua lại.

"Sao không ăn nữa?"Má Liễu Trà phính như sóc chuột giấu hạt dẻ.

Tần Ngôn quay đầu, đặt chén rượu xuống. "Ăn đây."

Nói rồi cô cầm đũa, thấy Phương Tiền Nguyệt ngại ngần không dám đứng dậy gắp món hơi xa, thế là gắp một miếng cá nhỏ bỏ vào đĩa rau trước mặt cho.

"Cảm ơn." Phương Tiền Nguyệt dịu dàng mỉm cười.

Liễu Trà cắn môi đặt bát đũa xuống. Mắt Thẩm A Cầm không nhìn ngang, tai khẽ động, ôm bát cơm lặng lẽ gắp.

Liễu Trà liếc nhìn Thẩm A Cầm, gắp một miếng khoai môn vào bát chị, lớn tiếng nói: "Ăn cho nhiều vào."

"Chị xem chị kìa, mắt mũi thế kia rồi, chẳng có ai gắp thức ăn, thêm cơm cho. May mà gặp em đây là người có tình nghĩa, luôn nhớ tới chị." Liễu Trà thở dài.

Thẩm A Cầm khẽ cụp hàng mi xuống, chớp mắt, nhẹ giọng nói: "Khổ thân em nghĩ đến chị."

Nói rồi khẽ dựa vào Liễu Trà, bờ vai gầy guộc hơi run.

Đáng thương thật. Liễu Trà vén sợi tóc vướng trên vai Thẩm A Cầm, nhẹ nhàng vỗ về.

Tần Ngôn thu hết mọi sự vào mắt, đôi đũa trong tay lơ đãng xoay nửa vòng.

"A Trà," Thẩm A Cầm ghé mặt sát Liễu Trà, nhỏ giọng nói, "Chén của chị hết rượu rồi, rót cho chị nửa chén với?"

Bình rượu ngay cạnh Tần Ngôn. Chén của Thẩm A Cầm cũng ở phía đó.

Song cô cố ý quay lưng về phía Tần Ngôn, vòng vo, khe khẽ trao đổi với Liễu Trà.

Tần Ngôn mím môi, nhìn  góc nghiêng của Thẩm A Cầm, non nớt mềm mại như cánh hoa, khi nói khóe miệng quen thói khẽ mím lại đầy cẩn trọng, như sợ mạo phạm đến người đối diện.

Em vốn là người kín đáo, ví như em luôn gọi Tần Ngôn là cô A Ngôn một cách khách khí, nhưng em lại thân mật gọi Liễu Trà là A Trà.

Cô chợt cảm thấy đôi đũa trong tay nặng trĩu như thứ đồ thừa, bỏ thì vương mà cầm thì không đặng.

Bình rượu cũng chướng mắt vô cùng, muốn mời mà thấy ngại, không mời thì trong lòng không yên.

Liễu Trà nhanh nhẹn đứng dậy, tự nhiên rút bình rượu trước mặt Tần Ngôn, tiện tay nhấc chén, nhẹ nhàng rót lưng chừng, đặt vững vàng trước mặt Thẩm A Cầm, dịu dàng dặn thêm một câu: "Tuy rằng tiết trời oi ả, nhưng rượu này tính hàn, chị uống ít thôi kẻo lạnh bụng."

"Vâng, chị nhớ rồi." Thẩm A Cầm khẽ mỉm cười e lệ, vẻ cẩn trọng nơi khóe miệng hóa thành nét ngọt ngào như đường mịn rắc nhẹ.

Tần Ngôn lặng lẽ rụt tay về, lồng ngực ngứa đến tận cổ họng, không nhịn được khẽ ho một tiếng khẽ, mu bàn tay thon thả che nhẹ đôi môi, giữa ngón tay vẫn kẹp đôi đũa gỗ mun.

"Ngon."" Thẩm A Cầm khẽ nhấp một ngụm rượu, đôi mắt ánh lên ngạc nhiên vui mừng, e ấp cười khẽ nhích người lại gần Liễu Trà.

"Một loại mà, sao đến chén thứ hai chị mới thấy ngon?" Liễu Trà nghiêng đầu ngửi nhẹ, mò ghé sát xem chiếc chén nhỏ trong tay Thẩm A Cầm.

"Chị không rõ nữa," Thẩm A Cầm khẽ lắc đầu, "Có lẽ để một lúc, rượu bớt lạnh, không gắt như ban đầu, nên dịu dàng, dễ uống hơn."

Cô nhẹ nhàng đưa chén rượu về phía Liễu Trà: "Em nếm thử chút đi."

Liễu Trà tự nhiên nhận lấy, ngậm vành chén nhấp một ngụm, nhẹ nhàng cảm nhận: "Hình như đúng là có chút khác biệt."

Thẩm A Cầm bật cười, mềm mại nói: "Uống rượu thì cứ từ từ thưởng thức, em cắn chén làm gì cho hư?"

Em? Tần Ngôn khẽ nhíu mày, lần đầu tiên cảm thấy từ này, so với cái tên A Trà thân mật kia còn mờ ám hơn.

Tất nhiên em từng thân thiết gọi "cô A Ngôn" bằng một giọng điệu trìu mến.

Cô cúi đầu muốn ăn thêm cơm, chợt nhận ra chén đã trống không, gắp thêm một miếng thức ăn thanh đạm, mà sao vị giác trở nên nhạt nhẽo như nhai sáp ong, dường như vô tình trao trọn ánh mắt cho Thẩm A Cầm, khiến lòng cứ xao động không yên, không thể rời mắt khỏi bóng hình mảnh mai ấy.

Mãi đến khi khó khăn nuốt trôi miếng rau đã nhai kỹ, cô lại cảm thấy một vị chua xót len lỏi trong lòng, một cỗ chua cay bất chợt xộc thẳng lên đôi mắt trong veo. Cô chớp mắt, đầu mút trái tim bị một sợi tơ vô hình kéo căng âm ỉ, không phải là cảm giác đau nhức thông thường, mà căng tức khó chịu, một cảm giác đầy đặn lại nhanh chóng vơi đi sau khi bị ai đó khẽ bóp nghẹt.

Cô không rõ có phải do tác dụng của chút rượu mà cơ thể lại trở nên mẫn cảm một cách lạ thường.

Cô cảm nhận tất cả cảm xúc, rồi đưa tay gắp một miếng khoai môn, vốn định bỏ vào bát mình, nhưng giữa chừng cô uyển chuyển đổi hướng, gắp sang đĩa rau của Thẩm A Cầm.

Khi rụt tay về, đầu đôi đũa chạm vào mép đĩa một tiếng rất khẽ.

Cô thấy vành tai của Thẩm A Cầm hơi động đậy, thế là mím môi đợi Thẩm A Cầm nhìn sang, nhưng Thẩm A Cầm chỉ vội vàng nói "Cảm ơn cô A Ngôn", rồi lại cúi mặt xuống bàn, nhỏ giọng tranh luận với Liễu Trà xem Kỳ Trấn với Lâm Trấn nơi nào nhộn nhịp hơn.

Tần Ngôn đưa tay lên, nhẹ nhàng mấy những sợi tóc mai lòa xòa ra sau vành tai, không nói thêm.

Bữa cơm chia làm hai loại lẩu, nước dùng đỏ au và nước dùng thanh trong, rạch ròi như sông Kinh sông Vị. Mnửa bàn rộn rã tiếng cười nói, một nửa lại tĩnh lặng như tờ, mãi rồi cũng qua. Tần Ngôn thanh toán tiền, cả nhóm thong thả tản bộ dọc bờ sông cho tiêu cơm, đi mỏi chân bèn ngồi xuống nghỉ bên bến tàu.

Phương Tiền Nguyệt không chịu ngồi, đứng lặng lẽ, vuốt mấy sợi tóc mai dính vào gáy, hỏi họ: "Sáng nay chỉ mải mê trốn chạy, quên bẵng đi không hỏi, chúng ta định đi đâu?"

Tần Ngôn định mở lời, nhưng cô im lặng một hồi rồi mới từ tốn đáp: "Cuối núi Cương, đầu nguồn Uẩn Thủy, tìm cá Nhiễm Di."

Không đi tìm người có hai hồn à? Lòng Thẩm A Cầm bất an.

"Tìm cá Nhiễm Di chữa bệnh cho cô Phương ạ?" Liễu Trà có chút không dám tin.

Phương Tiền Nguyệt cũng khẽ ngước đôi mắt trong veo như có linh khí lên, nốt ruồi dưới môi theo động tác mím nhẹ khẽ nhếch lên một chút: "Thầy..."

Cô không rõ vì sao Tần Ngôn lại đối xử tốt với mình đến vậy, nghĩ bụng thân phận mình giờ đây, dường như cũng chẳng còn gì đáng giá để người khác mưu tính.

Tần Ngôn kiên nhẫn đợi, đợi đến khi Thẩm A Cầm khẽ lên tiếng: "Núi Cương đường xá xa xôi, mắt em không tiện, đi cùng em sợ làm liên luỵ mọi người."

Thẩm A Cầm khẽ mỉm cười hiền dịu, dáng vẻ yếu ớt, đôi tay theo thói quen ôm chặt đầu gối.

Lúc này Tần Ngôn mới chợt nhận ra, mấy ngày nay Thẩm A Cầm dường như không còn thích dựa vào mình. Hoặc là nép vào cột, hoặc là tựa vào vách tường, hoặc là thu mình bên đôi chân co ro - giống như những ngày tháng trước khi gặp Tần Ngôn.

Phát hiện này khiến lồng ngực cô như bị đầu kim nhỏ li ti nghiền qua một lượt. Nó không quá đau đớn, nhưng thực sự bị đâm phải đến cả trăm nhát.

"Thôi thì để em ở đâu đó, em đợi mọi người. Chúng mình hẹn nhau một thời hạn, nếu đến ngày mà không hội ngộ, không cần phải hỏi lý do. Thế nào ạ?"

"Không được." Tần Ngôn chỉ nói hai chữ, không giải thích.

Liễu Trà đảo mắt nhìn đi nhìn lại hai người. Rõ ràng một người đang cười, một người vẫn thản nhiên, nhưng chẳng hiểu vì sao, tia lửa lại như táp vào tai thiếu nữ.

"Thời buổi loạn lạc, mọi người là con gái. Thế nên đi cùng mới có thể giúp đỡ nhau, thật không cần nói đến chuyện liên lụy hay không." Phương Tiền Nguyệt nói.

Liễu Trà thấy cô Phương tạo bậc thang đi xuống, vội vàng nói: "Phải phải phải. Lên thuyền thôi, được không ạ? Ở đây muỗi mòng nhiều, đốt em muốn chết."

Nhưng lại thấy Phương Tiền Nguyệt do dự, hỏi Liễu Tràn: "Định ngủ trên thuyền sao?"

"Chuẩn." Liễu Trà coi đó là chuyện đương nhiên.

"Vậy thì," sắc mặt Phương Tiền Nguyệt không tốt, "làm sao mà rửa mặt, tắm gội được?"

Liễu Trà nhìn Phương Tiền Nguyệt, môi khẽ mấp máy, làm khẩu hình không tiếng, không biết nên trả lời thế nào.

"Xin lỗi." Phương Tiền Nguyệt biết mình lại hỏi chuyện không nên, nhỏ giọng xin lỗi, rồi định lên thuyền.

Một giọng nói trầm ấm hơi khàn khàn vang lên từ phía sau: "Ở lại trong trấn đi."

Phương Tiền Nguyệt quay đầu lại, chạm vào đôi mắt trong veo như suối nguồn của Tần Ngôn.

Thẩm A Cầm mỉm cười, lắc đầu nhẹ, rồi quay người dò dẫm đi về phía trong trấn.

Đợi đến khi xoay người hẳn lại, cô lấy răng cửa cắn nhẹ vào bên trong môi dưới, nhẹ nhàng kìm nén cảm xúc sắp trào ra, nén xuống tận đáy lòng.

Đêm về lạnh như nước, đợi đến khi màn đêm hoàn toàn bao phủ thị trấn, cái nóng ban ngày tự giác rút lui. Nhà trọ trong trấn nhỏ, coi như sạch sẽ. Ngoài tiếng ngựa hí vang vọng từ hậu viện, thỉnh thoảng lẫn mùi cỏ khô và phân ngựa. Tuy vậy, ở nơi đất khách quê người, có được chỗ dừng chân với nước nóng cơm nóng đã là khó khăn.

Lần này Tần Ngôn hào phóng hơn. Không biết có phải vì muốn cô Phương ở cho thoải mái, hay là nhìn ra Thẩm A Cầm không muốn ngủ chung giường với cô. Tóm lại, cô thuê bốn phòng, xếp dọc một dãy ở lầu hai, bốn người mỗi người một phòng, đun nước nóng để tắm rửa cho tử tế.

Tần Ngôn tắm rửa xong, vừa lau mái tóc còn ướt vừa mở cửa sổ nhìn ngắm trăng sao một lát, rồi lại nhìn động tĩnh ở phòng bên cạnh. Cô nghĩ Thẩm A Cầm đi lại bất tiện, chắc sẽ gọi cô hoặc Liễu Trà giúp, nhưng

Vách nhà trọ mỏng tang, cô có thể nghe thấy tiếng nước trong phòng Thẩm A Cầm và tiếng ho sau khi em mặc quần áo xong, rồi cô nghe thấy tiếng bước chân Thẩm A Cầm đi về phía cửa, có tiếng động nhẹ nhàng vang lên, cửa mở.

Thẩm A Cầm vắt mái tóc vừa gội, thấy Tần Ngôn đang đứng ở cửa.

Cô mỉm cười, nói với Tần Ngôn: "Cô A Ngôn, chưa nghỉ ngơi sao?"

"Ừ." Tần Ngôn nói, "Em đi đâu vậy?"

"Váy của em bị rách, muốn hỏi bà chủ quán xem có thể giúp vá lại không." Tay Thẩm A Cầm vuốt chiếc váy đang khoác trên cánh tay.

"Chị vá cho em." Tần Ngôn đưa tay muốn cầm.

Nhưng không lay chuyển được, Thẩm A Cầm lùi một bước, cười nói: "Không dám làm phiền cô A Ngôn."

Tần Ngôn thở dài, buông tay khỏi chiếc váy, nhưng cô nắm lấy cổ tay Thẩm A Cầm, kéo người vào phòng, khép cửa lại, rồi hạ giọng xuống thật khẽ, hỏi: "Em đang giận, có phải không?"

Thẩm A Cầm không trả lời, cô liếc mắt nhìn Tần Ngôn trong bóng tối. Cô dường như cảm nhận được vẻ điềm tĩnh ung dung chưa từng thuộc về mình từ cô A Ngôn, có chút bối rối, có chút khó hiểu.

Tần Ngôn khẽ hỏi: "Em muốn thế nào mới vui hơn?"

Tần Ngôn khẽ mím môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên phần môi bị mím chặt, như đang nếm trước lời sắp nói ra.

Một lát sau, Tần Ngôn mới hỏi: "Để chị xoa bóp cho em, được không?"

Thẩm A Cầm từng nghe nói về loài hoa quỳnh chỉ nở về đêm, nhưng chưa từng được thấy. Giờ phút này, nhìn vệt ửng hồng nhạt dưới vành tai Tần Ngôn, cô như thấy đóa quỳnh nở rộ trong cõi lòng một người con gái chưa từng trải sự đời.

Tránh né, che giấu, khó mở lời, lại càng khó hồi tưởng.

Thường thì người ta gọi đó là - e thẹn. Song nhìn hàng mi Tần Ngôn lay động như cánh bướm ngủ vừa tỉnh giấc, cô khó tin rằng thứ cảm xúc như vậy lại xuất hiện trên người Tần Ngôn, dù chỉ là một chút xíu.

Thẩm A Cầm ngước mắt nhìn Tần Ngôn, không đáp, cũng không phản đối, chỉ hỏi: "Ban ngày, chị nói xin lỗi cô Phương? Vì sao ạ?"

Giọng cô khàn khàn, như đã kìm nén tủi hờn suốt cả ngày.

Tần Ngôn hít cánh mũi, có chút bất lực, thở ra nửa hơi rồi mới nói: "Hành Công Ngư nói có đứa khốn nạn tố cáo Phương lão gia, bởi vậy mà nhà họ Phương mới bị khám xét."

Cô dời mắt đi: "Đứa khốn nạn đó là chị."

Thẩm A Cầm hít một hơi lạnh, nghiêng đầu nhìn theo ánh mắt Tần Ngôn: "Sao lại thế ạ?"

Tần Ngôn vốn không thù oán gì với nhà họ Phương, không lẽ vì sợ ảnh hưởng đến danh tiếng mà đẩy người ta vào cảnh nhà tan cửa nát.

Tần Ngôn hắng giọng: "Chị từng cho rằng Phương Tiền Nguyệt là người có hai hồn, nên muốn tìm cách đưa đi. Phủ họ Phương gia sản đồ sộ, nếu mất đi đại tiểu thư chắc náo trời loạn đất, đến lúc đó, phủ Thái Sơn sẽ khó mà ăn nói."

"Chị có tính qua, nhà họ Phương vốn có một kiếp nạn này, chỉ là vào một năm sau, chị"

Thẩm A Cầm khẽ nói: "Chị đã đẩy nó đến sớm hơn?"

"Đúng vậy. Cơ mà chị không ngờ, cô Phương không phải là người có hai hồn."

"Nếu là vào một năm sau, lúc khám nhà thì cậu ruột của cô Phương đang ở Lạc Thành, có thể bảo lãnh và đưa lên phía bắc. Nhưng chị đẩy lên rồi, cậu của cô Phương không có ở đó, mà cô Phương còn bị quân gia để mắt tới nữa. Nếu chị không cứu, thế thì khác nào đẩy người ta vào hố lửa?"

"Vậy thì," Thẩm A Cầm hỏi, "chị muốn mang cô Phương đi vì áy náy sao?"

"Không hoàn toàn. Hiện tại Hành Công Ngư gánh vác thân phận cô Phương rồi. Vài ngày nữa, sẽ có tin cô Phương vì bảo vệ trinh tiết mà gieo mình xuống hồ tự vẫn. Thế gian không thể có thêm một Phương Tiền Nguyệt thứ hai, để vướng vào mối ân tình với số mệnh của người khác. Bởi vậy, chị không thể để cô Phương sống tự do được, phải dẫn theo thôi."

Thẩm A Cầm lặng lẽ tiêu hóa hết những lời đó, cô thở dài. Cô hiểu rồi.

"Thì ra là vậy." Lời cô dịu dàng như tơ, như xé tan những nghi ngờ, gió thổi nhẹ đã bay đi mất.

Còn những cảm xúc khác, những thứ không vui, cũng theo những nghi ngờ kia mà tan biến.

Cô nghe lòng mình có tiếng tờ giấy căng bị xé thành từng sợi và âm thanh ấy khiến cô an lòng. Xé một sợi, thân thể cứng đờ của cô mềm đi một chút, mềm đến mức muốn dựa vào Tần Ngôn.

Tần Ngôn thấy Thẩm A Cầm không nói gì, mà bản thân không biết nên nói gì, cô bảo: "Em hiểu rồi thì ngủ sớm đi."

Nói xong, Tần Ngôn đứng đó. Cô giơ tay phải rồi nhẹ nhàng vén tay áo trái lên trên.

Thẩm A Cầm nhìn cánh tay nhỏ nhắn thon dài của Tần Ngôn, dừng lại một lát rồi mới ngước mắt nhìn chị, đôi mắt cô ánh lên một màu hồng nhạt.

"Lời vừa nãy chị nói, còn tính không ạ?"

"Hửm?"

"Chị nói, em không vui, chị sẽ..."

"Xoa cho em."

Chương trước Chương tiếp
Loading...