Cô Lái Đò - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 21: Tiền Nguyệt 5



Một khắc trước, Phương Tiền Nguyệt bỗng chốc mở mắt. Cây du già rung lên dữ dội và giữa làn lá rơi xào xạc, thiếu nữ hoảng hốt rơi xuống, loạng choạng đứng giữa đám lá. Mái tóc dài xõa che đi phần nào thân thể trần trụi, tựa như những nét mực đậm tô điểm trên nền giấy trắng tinh khôi.

Vài đóa hồng mai lẻ loi run rẩy nở giữa những khoảng trống của nét mực ẩn hiện, khơi gợi trí tò mò.

Tim Liễu Trà đập như trống... chuyện này nhanh quá.

Cô nàng chớp mắt rồi cố đưa ánh nhìn xuống dưới, thấy đôi chân ướt đẫm của Phương Tiền Nguyệt, bàn chân trần tựa như vừa được vớt lên từ đáy giếng, mỗi bước đi để lại một vũng nước nhỏ.

Loài dị thú như Hành Công Ngư được ghi chép trong "Thần Dị Kinh": "Sống ở Thạch Hồ mà hồ này quanh năm đóng băng. Dài bảy, tám thước, hình dáng như cá chép nhưng màu đỏ, ban ngày ở dưới nước còn ban đêm hóa thành người. Đâm không thủng, nấu không chết, chỉ có nấu với hai quả mơ đen mới chết, ăn vào trừ được tà."

Hành Công Ngư lúc này mang khuôn mặt của Phương Tiền Nguyệt nên rõ là đã nhập vào.

Bị Tần Ngôn gọi, nó luống cuống đứng nghiêm, lắp bắp định nói: "Đại..."

"Đại tiểu thư!" Giọng nó còn run hơn cả thân thể, ánh mắt đảo liên hồi, không dám nhìn về phía Tần Ngôn.

"Đại tiểu thư?" Liễu Trà chớp mắt, nghiêng đầu ghé tai Thẩm A Cầm thì thầm: "Có gọi nhầm không?"

Thẩm A Cầm khẽ liếc nhìn Tần Ngôn, quay sang Liễu Trà và nhẹ nhàng nói: "Mắt chị không nhìn thấy nên phiền em về phòng lấy cho chị cái áo ấm."

"Ờ." Liễu Trà lúc này mới sực nhớ ra chuyện quan trọng, vừa định bước đi thì nghe Tần Ngôn nói: "Không cần."

Không cần?

Tần Ngôn thong thả ngồi xuống ghế đá rồi mỉm cười nhìn Hành Công Ngư: "Không biết mặc đồ à?"

Sống bao nhiêu năm rồi?

Hành Công Ngư hít một hơi thật sâu, lượn ra sau cây du già, ngồi xổm xuống nhặt quần áo của Phương Tiền Nguyệt lên, ngoan ngoãn mặc vào, vừa xỏ tay áo vừa thở dài.

Làm người phiền chết đi được. Mắc gì cứ phải mặc quần áo, trơn tuột trắng nõn không thích à?

Liễu Trà thấy bên kia mặc đồ nên thôi vọi, dìu Thẩm A Cầm ngồi xuống bên phải Tần Ngôn, tò mò hỏi: "Chị quen sao? Gọi chị là đại tiểu thư? Thế nên nhị cũng là người của phủ nào đó?"

"Đây gọi là gì nhỉ?" Cô khoanh tay và quan sát Tần Ngôn từ đầu đến chân: "Vi hành xuất cung?"

Sắc mặt Thẩm A Cầm phức tạp, khẽ nói: "Vi hành xuất cung là chỉ hoàng thượng."

Cô lắc đầu, giọng càng thêm nhỏ nhẹ: "Bây giờ không còn hoàng thượng nữa."

"Ờ, đúng." Liễu Trà gật đầu vì nói chị A Cầm có lý.

Dứt lời, Liễu Trà im lặng, cắn móng tay trầm ngâm suy nghĩ.

Trong khi đó, Hành Công Ngư đã mặc xong quần áo, đứng ngay ngắn trước mặt Tần Ngôn, theo bản năng vẩy nước trong không khí.

Tần Ngôn dịu dàng nói: "Ngồi."

Lúc này Hành Công Ngư mới vâng lời ngồi xuống.

Vừa an tọa, Hành Công Ngư đã vội tuôn ra như nước đổ, giành nói trước: "Chỉ đến đây một đêm thôi ạ, chuyện trước kia dù có nghe nói qua, nhưng tuyệt đối không liên quan gì đến em đâu, đại đại tiểu thư minh giám."

Minh... giám...? Thẩm A Cầm khẽ mấp máy môi, kìm nén, ánh mắt hướng về phía tay Tần Ngôn.

Tần Ngôn thản nhiên nói: "Ừ biết."

"Ngày đầu là con mèo rừng, ngày hôm trước thì rắn hổ mang, ngươi sợ nhất quả mơ đen nên không uống rượu mơ."

Hành Công Ngư thở phào, nịnh nọt: "Đại tiểu thư anh minh."

"Ngươi nói không liên quan thì vậy giờ mình về chuyện liên quan." Giọng Tần Ngôn đều đều, điệu lười biếng như thường lệ, như thể đang hỏi quần áo của Hành Công Ngư có vừa hay không.

"Liên quan?" Mí mắt Hành công ngư giật giật như bị co thắt.

Tần Ngôn khẽ cười: "Ngươi thích nhất là nghe ngóng chuyện lạ chuyện quái mà sao muốn nói với ta là không biết?"

Hành Công Ngư vội vàng gật đầu: "Biết biết, biết gì nói nấy, không giấu diếm."

"Ngươi không muốn nói, mà dị thú núi Chung các ngươi lại tụ tập ở đây, có liên quan đến vị kia à?" Tần Ngôn nghĩ đến mấu chốt quan trọng, hiếm khi nói thêm một câu.

"Không không ạ." Hành Công Ngư nghiêm mặt, lắc đầu lia lịa: "Vị kia ở phủ Thái Sơn đánh nhau còn gì?"

Tần Ngôn không nói, chờ Hoành công ngư nói tiếp. Hành Công Ngư nhìn quanh, hạ thấp giọng, rướn cổ về phía Tần Ngôn: "Mạc thú đấy ạ."

"Mạc thú?" Tần Ngôn ngạc nhiên: "Mộng Mạc thú?"

"Vâng." Hành Công Ngư gật đầu, "Chậc" một tiếng bí hiểm, chậm rãi kể lại: "Phương Tiền Nguyệt từ nhỏ bát tự nhẹ không giữ được hồn, thường xuyên gặp ác mộng, ngày ngày sốt cao rồi uống thuốc như uống trà. Khi đó mẹ ruột của Phương Tiền Nguyệt còn sống, không biết nghe được ở đâu về một phương thuốc dân gian, bỏ tiền ra bày trận mời Mộng Mạc thú đến."

"Mộng Mạc Thú đấy, đại tiểu thư cũng biết, nó là dị thú núi Chung, thường ngày ở núi Khiêm Thục sống chung với gấu chó, thích nhai đồng sắt, lấy giấc mơ làm thức ăn."

"Giấc mơ của con người đại tiểu thư hiểu rõ nhất, là nơi vui chơi của những hồn ma ban ngày, giấc mơ của Phương Tiền Nguyệt bị ăn sạch nên cảnh mộng trở nên trống rỗng. Vì vậy..."

"Vì vậy," Tần Ngôn tiếp lời, "Các tiểu thú núi Chung các ngươi nhận được tin tức đêm đêm nhập vào cảnh mộng của người ta vui chơi ở nhân gian."

Hành Công Ngư hơi đỏ mặt: "Đúng ạ."

Liễu Trà nghe mà há hốc mồm, Thẩm A Cầm tuy bề ngoài bình tĩnh nhưng lông tơ trên cánh tay lại không nghe lời mà dựng đứng lên.

Quen biết Tần Ngôn đã lâu và từng trải qua vài lần cảnh tượng kỳ quái, nhưng lần này lại khác.

Trước đây tuy nghe nói Tần Ngôn là quỷ sai, nhưng lời nói hành động thường ngày lại không khác gì người thường. Vì vậy đây là lần đầu tiên Thẩm A Cầm nghe Tần Ngôn và cô gái cá kỳ lạ này rất thân mật trò chuyện về một thế giới mà cô chưa từng biết đến.

Tuy chút sợ hãi, nhưng cảm giác cô độc trong Thẩm A Cầm còn lớn hơn nhiều.

Thẩm A Cầm vừa mới mở mắt nên chưa kịp thích ứng với thế giới loài người đầy sắc màu đã bị cuốn vào một vùng đất kỳ lạ khác.

Tuy nhiên, lời nói dịu dàng của Tần Ngôn lại khiến Thẩm A Cầm cảm thấy an lòng như được vô thức về. Cô nghĩ mình chưa thích ứng với cuộc sống phàm trần cũng tốt.Vì như vậy cô có thể dễ dàng hòa nhập với A Ngôn hơn.

Cô cúi đầu, xoa xoa ngón tay trong bóng tối khẽ, bỗng cảm thấy trên đầu nhẹ bẫng, Tần Ngôn vừa trò chuyện với Hành Công Ngư vừa nhẹ nhàng lấy mấy cái lá vụn trên bím tóc của Thẩm A Cầm xuống.

A Ngôn quan tâm đến cô phải không?

Thẩm A Cầm nghiêng đầu, gối lên bàn, khẽ liếc nhìn Tần Ngôn. Lông mi Tần Ngôn rũ xuống, che đi một phần tầm nhìn, chăm chú lắng nghe Hành Công Ngư nói xong mới khẽ nói: "Thì ra là vậy."

Mặc dù đoán được Phương Tiền Nguyệt không phải là người có hai hồn, song khi được xác nhận cô vẫn có chút thất vọng, nhưng không rõ ràng, chỉ lọt vào tai Thẩm A Cầm.

Thế là Thẩm A Cầm nhẹ nhàng dựa vào Tần Ngôn, nói: "Hơi lạnh." Cơ thể cô áp sát vào chị.

Tần Ngôn khẽ nhướng mi nhìn những giọt mồ hôi mỏng trên cổ Thẩm A Cầm, khóe miệng khẽ cong lên.

Không khí sai sai như nào ấy. Hành Công Ngư liếc nhìn Liễu Trà, Liễu Trà mải suy nghĩ không hề phân tâm nhìn qua. Hành Công Ngư không biết nên đi hay ở, không đoán được ý đồ của Tần Ngôn, bèn nghĩ ra cách lấy lòng: "Đại tiểu thư yên tâm đi ạ, bệnh của Phương Tiền Nguyệt không phải là không chữa được. Đại tiểu thư thường ở phủ Thái Sơn có lẽ không biết tình hình núi Chung, chuyện này không đáng kể. Nếu đại tiểu thư muốn cứu Phương Tiền Nguyệt, cứ đến cuối núi Cương đầu sông Vụ, bắt Nhiễm Di Ngư ăn nó vào có thể bù đắp lại cảnh mộng của Phương Tiền Nguyệt bây giờ. Phương Tiền Nguyệt mười bảy mười tám tuổi rồi bát tự chuyển hỏa nên không sợ bị ác mộng nữa đâu ạ."

Nào ngờ lông mày Tần Ngôn hơi nhíu lại, hỏi ngược lại: "Mắc gì ta phải cứu?"

"Ơ kia..." Hành Công Ngư bị hỏi đứng hình, đúng vậy, đại nhân chỉ gọi xuống chứ có nói là muốn cứu Phương Tiền Nguyệt đâu? Thế là cười trừ: "Người kể chuyện nói như vậy."

Giọng Hành Công Ngư nhỏ dần, Liễu Trà bên kia lại lên tiếng: "Khoan đi. Hôm trước một hai chắc chắn thế. Nếu giờ chị không chữa được thì sao mai nói với Phương lão gia?"

"Tài nghệ không tinh."

"Ơ," Liễu Trà có tâm tư khác, vẫn muốn giãy giụa thêm lần nữa: "Bọn mình lấy danh nghĩa phái Vấn Quan vào đấy. Chị làm vậy chẳng phải là đập phá thanh danh của người ta sao."

"Vậy thì đập thôi."

"Chị..." Liễu Trà há hốc mồm không nói nên lời. Tần Ngôn không muốn nói nhiều, dặn dò Hành Công Ngư sắp xếp cho Phương Tiền Nguyệt ổn thỏa, sau đó định gọi Thẩm A Cầm về phòng nghỉ, Liễu Trà lại kéo tay áo Thẩm A Cầm. Thẩm A Cầm dừng bước, Tần Ngôn quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt suy tư của Liễu Trà.

Liễu Trà ấp úng: "Chị A Ngôn cứ về trước đi em có vài lời riêng muốn nói với chị A Cầm." Tần Ngôn nhìn Thẩm A Cầm, Thẩm A Cầm khẽ đáp, Tần Ngôn không nói gì thêm, tự mình đi trước một bước.

Liễu Trà kéo tay áo Thẩm A Cầm, để đối phương thuận thế ngồi xuống lại, đợi đến khi nghe thấy hai cánh cửa đóng lại mới nói: "Chị đoán xem vừa rồi em suy nghĩ gì?"

Thẩm A Cầm lắc đầu: "Chị đoán không ra."

Liễu Trà thở dài: "Em đoán, chị A Ngôn là một yêu quái."

"Yêu quái?" Thẩm A Cầm nhíu mày.

"Chuẩn," Liễu Trà gật đầu, chậm rãi nói: "Con cá Hành đó gọi chị ấy là đại tiểu thư, gọi lắp bắp, như thể muốn gọi là 'Đại' gì đó, vì có người ngoài nên mới đổi cách gọi."

"Em suy đi nghĩ lại cũng không thể là 'đại tiểu thư' này. Chị nghĩ kỹ mà xem, nếu là tiểu thư nhà người phàm yêu quái kia có để vào mắt không? Em nghe thấy nó gọi Phương đại tiểu thư cũng chỉ gọi là Phương Tiền Nguyệt; nhưng nếu là đại tiểu thư trong giới yêu quái, cơ mà yêu quái sống hoang dã làm sao có đại tiểu thư?"

Có lý, ngay cả Thẩm A Cầm cũng không khỏi tin ba phần.

Lại nghe Liễu Trà trịnh trọng kết luận: "Em nghĩ, danh xưng mà nó muốn gọi chị A Ngôn hẳn là..."

"Là gì?" Tim Thẩm A Cầm đập thình thịch.

"Đại vương."

Chú thích:

1: Theo "Thú Phổ": "Tê giác, sống ở vùng núi Kiềm Thục. Giống gấu nhưng nhỏ hơn, có vòi voi, mắt tê giác, đầu sư tử, đuôi bò và chân hổ. Lông đen, xương đặc ít tủy, nên rất khỏe. Thời Đường vẽ trên bình phong để trừ tà." Nhưng thực tế ban đầu hình tượng tê giác chỉ để trừ tà, không ăn giấc mơ. Truyền thuyết về tê giác ăn giấc mơ được cho là xuất hiện sớm nhất trong "Đường Lục Điển", một loài động vật tương tự tê giác tên là "Bá Kỳ", sau đó có truyền thuyết "Bá Kỳ thực mộng". Ở đây không dùng "Bá Kỳ" mà dùng trực tiếp "Mộng Mạc thú" vì nghe hay hơn.

2: Theo "Sơn Hải Kinh - Tây Sơn Kinh": "Lại về phía tây ba trăm năm mươi dặm, có núi Anh Đề, trên núi nhiều cây sơn, dưới núi nhiều vàng ngọc, chim muông đều màu trắng. Nước Vọng chảy ra từ đó, chảy về hướng bắc đổ vào đầm Lăng Dương. Ở đó có nhiều cá Nhan Di, thân cá, đầu rắn, sáu chân, mắt như tai ngựa, ăn vào giúp người không ngủ gật, có thể tránh tai ương."

Chương trước Chương tiếp
Loading...