Cô Lái Đò - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 20: Tiền Nguyệt 4
"Sao lại không nhìn?"Tần Ngôn vừa cất lời hỏi, vừa chống hai tay xuống mép giường gỗ lim tạo một thế vững chãi. Tà áo lụa mềm mới hé nửa bờ vai thon, suối tóc đen nhánh chỉ nửa buông lơi nửa. Lúc này, cô ngẩng đầu nhìn Thẩm A Cẩm, trông ngây thơ thánh thiện lạ lùng, như thể chưa từng vướng bụi trần ai.Vậy mà lời buông ra dù nhẹ như hơi thở song lại mang một sức nặng ngàn cân, khiến kẻ đối diện không đường lẩn tránh.Thẩm A Cẩm trầm ngâm giây lát, đoạn cất tiếng hỏi: "Hôm đó khi con thuyền cập bến, mình đi trên con phố vắng không một bóng người, chị nắm tay em. Lúc ấy, chị nghĩ gì trong đầu?""Hửm?" Tần Ngôn hiển nhiên không ngờ đối phương lại hỏi chuyện cũ, cô đáp lại theo phản xạ.Thẩm A Cẩm nhích người ngồi sát lại, thân hình hơi nghiêng về phía Tần Ngôn, giọng nhỏ hơn: "Hay nói cho đúng hơn là lúc chị hỏi em, có từng thân mật quá trớn với chị em tốt nào không, chị đang nghĩ gì?"Tần Ngôn lặng đi, đôi hàng mi khẽ chớp.Rồi cô lắc đầu, quả quyết: "Chẳng nghĩ gì hết. Chị chỉ muốn biết thôi."Thẩm A Cẩm khẽ đáp: "Em cũng vậy."Cô nhìn Tần Ngôn, trong lồng ngực như có tiếng trống hội đập thình thịch, lại như có con chuột nhắt ranh mãnh nào đó len lén lấy vuốt đào xới. Nó đào một nhát lại ngó quanh một lượt, rồi lại đào nhát thứ hai, thứ ba. Cái động tĩnh vụng trộm ấy người ngoài khó lòng hay biết, chỉ riêng Thẩm A Cầm mới cảm nhận rõ mồn một trái tim mình thực sự đã sụt lở đi cả một mảng."Chẳng có lý do gì đặc biệt cả, chỉ có chút... để tâm mà thôi."Vốn dĩ, cái hang con chuột nhắt ấy đào khoét đi cũng chả thấm vào đâu. Giống như cái nắm tay hôm ấy, tự bản thân nó chẳng mang ý nghĩa gì ghê gớm, nhưng thế cân bằng tinh vi trong lòng đã vỡ tan, để rồi bao nhiêu thứ vụn vặt trên bề mặt cứ thế tuôn trào, đổ sập xuống như tuyết lở đầu mùa, không sao cưỡng lại.Tần Ngôn "Ừm" thật khẽ, mí mắt chỉ hơi hé mở nhìn Thẩm A Cẩm, rồi bàn tay đã nắm cổ tay mảnh mai của người kia: "Ngủ thôi.""Nghỉ sớm, ngày mai..." Câu nói bỏ lửng giữa chừng - một sự ngập ngừng hiếm thấy nơi Tần Ngôn."Vâng." Thẩm A Cẩm ngoan ngoãn đáp lời, khẽ khàng lách qua người Tần Ngôn rồi nằm vào phía trong giường."Phiền cô A Ngôn thổi đèn giúp." Cô quay lưng lại phía Tần Ngôn, thân cô co lại thành bóng ảnh mảnh dẻ dưới ánh nến leo lét.Tần Ngôn mỉm cười rồi đứng dậy thổi phụt tắt ngọn nến.Hôm sau, tiếng gà gáy từ đâu đó vọng lại từ sớm, nhưng qua bao lớp sân vườn, đến tai chỉ còn là mấy thanh âm khàn khàn, đứt quãng. Cơn mưa lá đêm qua đã trút sạch, cây du già đầu sân trông như trẻ lại đến vài phần, đang khoan khoái vươn mình đón những tia nắng đầu tiên.Tần Ngôn và Thẩm A Cẩm sửa soạn xong, tay trong tay đi sang căn phòng đối diện. Ngoài sân, mấy cô hầu chăm chỉ quét tước, thấy hai người thì lễ phép cúi đầu chào hỏi.Đúng như Tần Ngôn đoán, Liễu Trà không còn ngồi bó gối nơi ngưỡng cửa. Cánh cửa phòng mở rộng, từ bên trong vọng ra hương trà mới pha thơm ngát.Căn phòng của cô tiểu thư họ Phương thực sự rộng rãi, sáng sủa hơn hẳn cái phòng nhỏ nơi hai người Tần - Thẩm trú ngụ. Nắng sớm ào vào, qua khung cửa sổ có rèm che lại bị cắt xén thành những ô vuông vức, nom như mấy miếng đậu phụ non, lười biếng nằm dài trên nền gạch hoa. Tất cả cái tĩnh lặng đặc quánh của đêm dường như được ánh dương làm cho tan chảy rồi ngưng tụ lại thành cái linh động của hương trà mới pha quyện với mùi giấy dó thơm thơm từ những cuốn sách quý.Hai người vừa bước vào là thấy Liễu Trà đang cắm cúi bên bộ đồ trà, còn cô tiểu thư trên giường vẫn say giấc, lá bùa vàng trên trán khẽ rung rinh theo làn gió nhẹ.Liễu Trà chẳng buồn ngẩng đầu, nhưng khóe môi đã nở một nụ cười thật tươi: "Hai chị đến rồi đấy à.""Ngủ ngon không?" Liễu Trà vừa cười vừa nâng chén trà mời, "Húp miếng không?"Tần Ngôn khẽ gật đầu thay cho lời cảm ơn, ánh mắt chuyển sang nhìn Phương Tiền Nguyệt đang yên giấc trên giường, giọng có chút lạ: "Cứ vậy, ngủ một mạch suốt đêm?""Chuẩn." Liễu Trà đáp gọn, mặt mày rất ư là đương nhiên."Còn em thì sao?""Thì ngồi canh ngoài cửa suốt đêm chứ sao."Tần Ngôn hoài nghi ra mặt: "Em thương cô tiểu của em đến thế, sao không tiện tay xé quách lá bùa đi cho người ta ngủ một giấc cho ngon? Hoặc là..."Ánh mắt cô thoáng ý cười đầy ẩn ý: "...nhân cơ hội ngàn vàng này, ôn lại chút chuyện cũ tình xưa chẳng hạn?"Liễu Trà với Phương Tiền Nguyệt mới gặp nhau có vài bận, đào đâu ra chuyện cũ mà ôn với lại tình xưa mà kể. Thế nên, cách nói lấp lửng của Tần Ngôn lọt vào tai Thẩm A Cẩm, lại mang một tầng nghĩa khác, sâu xa hơn nhiều.Ai mà ngờ được, Liễu Trà cười khẩy, khinh khỉnh: "Chị nói cứ như bị khùng ấy.""Em đây cũng phận ma phận quỷ, em đi gỡ cái lá bùa kia ra, thì khác nào bị 'định thân chú' khóa cứng tại trận luôn không." Cô nàng ra vẻ ta đây, ung dung nhấp ngụm trà nóng.Bỗng dưng lại thấy mình ghê gớm ra phết, nghĩ đi nghĩ lại, Liễu Trà tự đặt tên cho sự liều lĩnh ấy của mình là " khí phách trời cho của kẻ si tình".Thẩm A Cẩm mường tượng ra cái cảnh hai con ma bị dán bùa đứng hình cùng nhau, không sao nhịn được, bật cười thành tiếng "Phụt".Tần Ngôn có lẽ chẳng nghĩ đến, chỉ mỉm cười nhẹ, cô ngồi xuống ghế, nâng chén trà lên thưởng thức.Vài ngụm trà trôi xuống họng, Phương Tiền Nguyệt trên giường cựa mình tỉnh giấc. Đầu tiên là đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại đầy kiêu kỳ, rồi đến ngón tay áp út thon dài, sạch sẽ khẽ cử động. Tiếp đó, cô mới chậm rãi mở đôi mắt còn ngái ngủ, vừa hé mắt quay đầu, cô bắt gặp ba gương mặt đang hiện diện trong phòng.Qua lớp giấy bùa vàng khè trông kỳ quái, hình ảnh của cô lúc này đáng lẽ rất tức cười. Thế nhưng, khí chất trầm tĩnh, đoan trang cố hữu lại khiến cho cách nhìn xuyên qua lá bùa kia đủ làm dấy lên những gợn sóng xao động lạ lùng trong đáy lòng Liễu Trà.Cô đưa tay, thản nhiên gỡ lá bùa xuống, nắm gọn trong lòng bàn tay, nhìn nó một thoáng, rồi mới ngồi thẳng dậy. Ánh mắt lại lướt qua đôi hài thêu nằm mỗi chiếc một nơi dưới chân giường, cô lấy mũi chân khéo léo xếp chúng lại cho ngay ngắn, rồi mới nhẹ nhàng xỏ chân, đoạn khép nép ngồi thẳng trên mép giường. Đợi cho đầu óc hoàn toàn tỉnh táo, mới từ tốn đứng dậy, khẽ cúi đầu chào: "Thưa thầy."Ngoại trừ giọng nói có phần khàn nhẹ, thì từ dáng đi đến cách ngồi, mọi thứ răm rắp như thể được vẽ theo khuôn thước, chuẩn xác đến độ không ai có thể bắt bẻ được dù chỉ một ly.Thế nhưng, Liễu Trà nhìn thấy rất rõ, cái thoáng bất lực và cô đơn lướt qua trong đáy mắt Phương Tiền Nguyệt ngay khoảnh khắc nắm chặt lá bùa trong lòng bàn tay. Ngày lại ngày, năm tiếp năm, mỗi sớm mai thức dậy chẳng biết mình ở phương trời nào, trên người lại có thêm thứ gì đó thừa thãi - có khi là mặt mũi bị vẽ chu sa đỏ lòm, lúc lại là một xâu tiền đồng quấn chỉ đỏ lủng lẳng bên hông.Mà thứ khiến người ta sợ hãi hơn cả, là cũng chẳng thể nào dám chắc, đêm qua mình có đánh mất đi thứ gì hay không.Phương Tiền Nguyệt đứng thẳng người, chỉ có Liễu Trà tinh ý nhận ra, ngay cả lúc cất lá bùa đi, Phương Tiền Nguyệt cũng cẩn thận gấp nó lại làm ba nếp thật đều, thật phẳng phiu, rồi mới giấu kỹ vào trong tay áo.Cử chỉ răm rắp ấy của Phương Tiền Nguyệt không hiểu sao lại khiến lòng Liễu Trà nặng trĩu đi, một nỗi khó chịu không tên cứ âm ỉ dâng lên.Nhưng Liễu Trà vốn là đứa chẳng biết mặt chữ, miệng lưỡi lại càng không biết nói lời hoa mỹ dỗ dành, chỉ lẳng lặng rót thêm một chén trà, động tác có phần chậm hơn thường lệ, cẩn thận rót đến đúng vành chén, rồi mới khe khẽ hỏi: "Uống chút không?"Vốn dĩ là định hỏi "Chị có khát nước không?", nhưng nhớ lại mấy hôm trước cô tiểu thư này còn đòi đuổi mình đi, thành ra lại sợ mình thất lễ.Phương Tiền Nguyệt dịu dàng đưa mắt nhìn Liễu Trà một cái, rồi mới bước những bước nhỏ đến bên bàn ngồi xuống: "Có hơi khát. Cảm phiền.""Không... không có gì đâu ạ." Liễu Trà đáp, giọng ngượng nghịu.Tần Ngôn kiên nhẫn đợi Phương Tiền Nguyệt uống cạn chén trà, giải tỏa cơn khát, rồi mới từ tốn thuật lại toàn bộ sự tình đêm qua và ngay cả những phán đoán đã trao đổi riêng với Thẩm A Cầm Phương Tiền Nguyệt chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng lại khẽ gật đầu, đợi Tần Ngôn nói xong một lúc lâu mới lên tiếng hỏi: "Nếu đã biết đích thị là yêu ma tác quái, vì sao đêm qua thầy không ra tay hàng phục?""Tôi có cảm giác, sự việc không đơn giản chỉ có vậy.""Là sao ạ?" Lần này là Thẩm A Cầm lên tiếng."Đạo hạnh con quỷ hôm qua không tính là quá cao cường. Nếu thực sự chỉ là loại yêu ma nhập xác thông thường, thì thuộc loại thường gặp, không đến nỗi bao nhiêu năm trời mãi không tìm được người có khả năng trừ khử. Dăm ba đạo sĩ quèn có khi đã đủ sức đối phó.""Ý của thầy là..."Tần Ngôn đặt chén trà xuống mặt bàn, tiếng sứ chạm gỗ nghe khô khốc: "Đêm nay, tôi xem lại lần nữa."Phương Tiền Nguyệt gật đầu, có Tần Ngôn và mọi người ở đây, lòng cô thấy vững tâm hơn bội phần. Còn chưa kịp đáp lời đã nghe Tần Ngôn nói tiếp: "Phải rồi, cô nói với quản gia, đêm nay khỏi khóa cổng sân.""Khóa cũng vô ích thôi."Đêm thứ hai, trăng sao lác đác, đến tiếng ve sầu mùa hạ cũng lười biếng chẳng buồn kêu ran. Giá như không có chuyện gì sắp xảy ra thì đây chắc là một đêm hè yên ả và trọn vẹn lắm. Ba người ở gian phòng, bên tai kiên nhẫn đợi đến tận canh ba, mới nghe thấy động tĩnh ngoài sân vọng vào.Khác hẳn với đêm qua, đêm nay, ngoài hương hoa dìu dịu quen thuộc, còn thoang thoảng thêm mùi rượu mơ ngâm ủ đã lâu năm.Rượu và hoa vốn là hai thứ hương vị chẳng mấy khi hòa hợp, thường lấn át tranh giành nhau vị trí thấp cao. Lần này, mùi rượu nồng lại chiếm thế chủ đạo, nó uốn lượn, trườn bò trong không khí, tựa như một con rắn chuông độc địa ẩn mình giữa đám hoa cỏ thơm ngát, rình rập chờ thời cơ chín muồi.Thành thử, sự cám dỗ của đêm nay đã bớt đi mấy phần dịu dàng mời gọi, mà lại đượm thêm vài phần oán độc, nguy hiểm.Dưới ánh trăng mờ, Phương Tiền Nguyệt nằm nghiêng mình trên bậc thềm đá, xiêm y nửa kín nửa hở, xuân quang lồ lộ phơi bày, vậy mà dường như cứ thấy nóng bức, cởi cả giày tất đi, đôi bàn chân trần trắng nõn khẽ khàng cọ xát trên phiến đá lạnh được tưới đẫm rượu mơ.Vài lọn tóc mai ướt đẫm mồ hôi bết vào cần cổ thanh tú, luồn cả vào bên trong cổ áo. Thân hình khẽ cử động, những lọn tóc ấy động đậy theo, tựa như có sinh mệnh riêng mà ngọ nguậy, quằn quại. Cảnh tượng quả thực quá đỗi kỳ quái, Liễu Trà và Thẩm A Cầm sợ đến chẳng dám bén mảng lại gần, chỉ biết trơ mắt đứng nhìn Tần Ngôn một mình đi tới, thản nhiên ngồi xuống bên ngưỡng cửa. Tà áo của Tần Ngôn bị rượu làm ẩm ướt, nhưng cô dường như chẳng hề bận tâm, cứ mặc cho bản thân chìm trong không khí mờ ảo, đầy men rượu, nghiêng mặt điềm nhiên đánh giá Phương Tiền Nguyệt.Ánh mắt Tần Ngôn lạnh lẽo và thờ ơ, song Phương Tiền Nguyệt lại tỏ ra rất thích thú, cô lắc lư thân mình, rồi ngẩng cao cổ, một cách đầy khêu gợi và thân mật dựa sát vào người Tần Ngôn.Đầu gối lên vai Tần Ngôn, cảm nhận được hơi lạnh từ lớp áo lụa của người kia, Phương Tiền Nguyệt áp chặt nửa bên má mình vào, mặc cho lớp son phấn trang điểm cầu kỳ cọ nhòe nhoẹt lên vai áo Tần Ngôn. Cô không nói gì, chỉ khẽ hé đôi môi mọng đỏ, thở ra từng hơi dài, nóng hổi.Tần Ngôn đưa tay ra, một tay đỡ lấy vòng eo mềm mại của đối phương, tay kia lần lên trên, khẽ xoa nhẹ vành tai cô gái rồi lại trượt xuống cằm, dùng ngón tay út ấn mạnh một cái, cào nhẹ một đường.Phương Tiền Nguyệt ngửa cổ ra sau, đôi đồng tử trợn ngược lên trên, tròng đen biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại hai tròng mắt trắng dã trông đến rợn người.Người thường không ai có thể trợn mắt trắng lâu đến như vậy, thế mà Phương Tiền Nguyệt lại duy trì cái trạng thái ấy trong một khoảng thời gian khá dài.Lần này, ngay cả Thẩm A Cầm vốn hay để ý chuyện tình cảm linh tinh cũng chẳng còn tâm trí đâu, toàn bộ sự chú ý đã dồn vào việc phân tích cái cảnh tượng ma quái đang diễn ra trước mắt.Liễu Trà nuốt nước bọt đánh ực một cái, nước mắt lưng tròng, lắp bắp kéo tay áo Thẩm A Cầm: "Chị đó... trông chị đó cứ như... như là một đại ma đầu vậy."Liễu Trà bất giác cảm thấy cái phận ma cỏ của mình quả là có chút thấp kém trước cảnh tượng ma mị kia.Phương Tiền Nguyệt đang trong trạng thái đáng sợ ấy bỗng nghe thấy tiếng động, dường như tỉnh táo lại đôi chút, tròng đen hạ xuống vị trí cũ. Cô ghé sát mặt, hít ngửi đến ba lần trên cổ Tần Ngôn, rồi thở hắt ra một tiếng não nề: "Mùi của phủ Thái Sơn..."Tần Ngôn định nhân cơ hội này ra tay, nào ngờ vừa nghe dứt lời, cả người Phương Tiền Nguyệt bỗng run lên bần bật, dữ dội như thể bị ai đó dùng sức rút mạnh hết xương cốt ra khỏi cơ thể. Cô chỉ kịp rên lên một tiếng thảm thiết, co rúm lại, rồi mềm oặt ngã xuống, bất tỉnh hoàn toàn.Tần Ngôn chỉ nhún vai một cái, thuận thế đỡ lấy tấm thân mềm như bún của Phương Tiền Nguyệt, đưa mắt ra hiệu cho Liễu Trà.Việc gì cũng tới tay.Liễu Trà hiểu ý, bước tới, thành thạo đỡ lấy Phương Tiền Nguyệt dìu về phòng.Đêm đó trôi qua vừa có thể nói là bình yên, lại vừa có thể nói là dậy sóng. Ngoại trừ Phương Tiền Nguyệt vẫn ngủ say không biết gì, ba người còn lại mang tâm sự riêng, những dòng sóng ngầm cứ âm thầm cuộn chảy trong sân nhỏ tĩnh lặng. Đến nỗi sang ngày thứ ba, cả Liễu Trà cũng sống trong trạng thái bồn chồn như người mất hồn, chỉ biết ngồi canh cái đồng hồ Tây trên bàn suốt mấy canh giờ, cuối cùng mới đợi được đến lúc màn đêm buông xuống.Đêm thứ ba, tình hình khác hẳn.Liễu Trà vừa nghe thấy tiếng cửa sổ phòng Phương Tiền Nguyệt là lao vút ra ngoài như một mũi tên, song bốn bề lại tĩnh lặng đến lạ thường. Trong phòng Phương Tiền Nguyệt trống không, ngoài sân chẳng thấy bóng dáng ai, chỉ độc còn lại một vũng nước nhỏ đọng trên nền đất.Liễu Trà ngồi xổm xuống, đưa mũi lại gần ngửi kỹ, rồi quay sang nói với Tần Ngôn và Thẩm A Cầm: "Không phải rượu. Chả có mùi gì cả. Là nước lã thôi."Thẩm A Cầm không nhìn thấy, chỉ có thể dỏng tai lên lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh.Liễu Trà đứng dậy, mắt hướng về phía cổng sân đang đóng kín: "Ơ thế... chuồn ra ngoài rồi?"Tới rồi. Với tình trạng của Phương Tiền Nguyệt lúc này, nếu thực sự ra khỏi sân, e rằng sẽ gây ra chuyện lớn không biết chừng.Tần Ngôn định lên tiếng, thì bỗng cảm thấy tay áo mình bị Thẩm A Cầm đứng bên cạnh khẽ giật nhẹ. Cô nghiêng mặt nhìn sang, thấy Thẩm A Cầm nhíu chặt đôi mày, cằm khẽ hất về phía cây du già cổ thụ đầu sân.A Cầm tuy không thấy, nhưng tai lại nghe được động tĩnh. Liễu Trà vội nhìn theo hướng Thẩm A Cầm chỉ và cảnh tượng đập vào mắt làm thiếu nữ chút nữa thì hồn xiêu phách lạc ngã dúi dụi xuống đất.Giữa vòm lá sum suê rậm rạp của cây du già, những tầng lá xanh um che khuất đi ánh trăng đang rải những mảnh vụn bạc xuống nhân gian. Và trong cái thứ ánh trăng vằng vặc, sáng trong như ngọc ấy, là tấm thân của một người con gái còn tỏ rạng hơn cả ánh trăng.Nói cho chính xác hơn, là lõa lồ.Phương Tiền Nguyệt, không một mảnh vải che thân, đang nằm dài trên cành cây to khỏe nhất của cây du già, đôi mắt nhắm nghiền, như đang khoan khoái tận hưởng làn gió mát ban đêm và vẻ đẹp của vầng trăng tròn vành vạnh.Làn da trắng nõn óng ánh dưới trăng, tựa như một tác phẩm nghệ thuật tuyệt mỹ được đẽo gọt công phu, đẹp đến mức kinh tâm động phách.Trăng như treo trên ngọn cây du và dường như cả những vì sao trên trời cao kia cũng đang nín thở chiêm ngưỡng vẻ đẹp của trăng nơi trần thế.Liễu Trà vừa kinh hoảng lại vừa hoảng, định chạy đi tìm thang để đưa người xuống, thì bỗng nghe thấy giọng nói trong trẻo, lạnh lùng của Tần Ngôn vang lên giữa đêm khuya tĩnh mịch."Hành Công Ngư, xuống đây nhanh."Chú thích: Hành Công Ngư (Hằng Công Ngư): Một loài yêu quái được ghi lại trong "Thần Dị Kinh", có hình dạng giống người nhưng không mặc quần áo, thường xuất hiện ở vùng sông nước.