Cô Lái Đò - Thất Tiểu Hoàng Thúc
Chương 17: Tiền Nguyệt 1
Tiếng rao của người thợ cắt tóc vọng vào cửa sổ mở, ánh nắng ấm áp tràn ngập căn phòng. Cơn mưa đêm qua tựa như nước mài khiến ánh mặt trời thêm chút dịu dàng.Thẩm A Cầm lần mò mở cửa sổ, nghiêng tai lắng nghe tiếng động của khu chợ sáng ở bên đường. Cô đợi đến khi Tần Ngôn trên giường thay quần áo xong, sắp xếp hành lý gọn gàng rồi mới bước nhỏ đến tìm Tần Ngôn.Tần Ngôn vừa vuốt tóc ra khỏi cổ áo, vừa ngẩng đầu nhìn Thẩm A Cầm. Vì bị mù, ánh mắt của Thẩm A Cầm quả thực khác với những người khác.Người bình thường nhìn người khác, ánh mắt như cái sàng bột mì, thường phải nhìn quanh một lượt mới có thể sàng lọc ra những thứ quan trọng để đưa vào mắt.Thẩm A Cầm thì khác, dường như chỉ có thể nhìn thấy Tần Ngôn. Vì vậy đôi mắt tựa như chiếc móc câu, nhẹ nhàng níu lấy hình bóng Tần Ngôn, đi về phía Tần Ngôn mà không nhìn lệch đi đâu.Thẩm A Cầm đi đến trước mặt Tần Ngôn, nghiêng đầu nhìn mái tóc buông xõa của đối phương, nói: "A Trà chắc lại ham chơi rồi, nói là xuống lầu mua đồ ăn sáng mà đi mất hai khắc."Giọng nói nhẹ nhàng, nghe như phàn nàn nhưng cũng không giống phàn nàn.Tần Ngôn đưa tay ra, mu bàn tay hướng lên trên, Thẩm A Cầm nắm lấy đầu ngón tay Tần Ngôn, để Tần Ngôn dẫn đến trước giường.Tần Ngôn thu tay về, ngồi bên giường ngẩng đầu nhìn Thẩm A Cầm, ánh mắt vẫn có vẻ lười biếng, giọng nói cũng thế: "Thay quần áo đi, chị chuẩn bị sườn xám trắng em xem có vừa không."Giọng nói có chút nghẹt mũi, nghe thân mật, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, như thể việc chuẩn bị quần áo chỉ là chuyện tình cờ."Vâng." Thẩm A Cầm đáp, đưa tay cởi cúc áo.Cởi được vài chiếc cúc, cô dừng lại, ánh mắt hạ xuống, khẽ cắn môi: "Em phải thay quần áo mà cô A Ngôn cứ nhìn em sao?"Tần Ngôn lùi người ra sau đôi chút, hai tay chống lên mép giường, hình như chưa từng nghĩ đến vấn đề này: "Không được sao?" Ai cũng là con gái, cô không cảm thấy cần phải kiêng dè gì.Câu hỏi ngược lại khiến Thẩm A Cầm thấy kỳ lạ. Nghĩ đến việc ăn chung ngủ chung mấy ngày nay và cả việc giúp đỡ mấy ngày trước... cô cho rằng, mình và Tần Ngôn, hẳn là còn thân thiết hơn cả chị em tốt.Vì vậy cô mỉm cười, vừa cởi cúc áo, vừa nói với Tần Ngôn: "Cô A Ngôn đặt tay lên sườn xám được không? Em muốn biết nó trông như thế nào.""Ừm." Tần Ngôn nghiêng mặt, đưa tay phủ lên quần áo. Vải lụa ánh lên màu bạc mờ ảo lấp lánh, không có màu sắc gì khác, khá đơn giản, chỉ có vài bông hoa nhài thêu dưới tà áo, nở rộ tinh tế và dịu dàng, trông rất hợp với Thẩm A Cầm.Sườn xám luôn đòi hỏi sự vừa vặn, mới có thể uyển chuyển thướt tha. Thẩm A Cầm nhỏ nhắn yếu đuối như vậy, xưa nay không thích sườn xám. Tần Ngôn không phải người thích ăn mặc trang điểm. Nghĩ đến đây, Thẩm A Cầm chợt hiểu ra.Cô cúi người nhặt sườn xám lên, trải ra: "Hôm nay phải đi gặp ai sao?""Ừm."Thẩm A Cầm thu tay về, cởi áo khoác ngoài: "Là người song hồn tiếp theo?"Tần Ngôn đưa mắt từ chiếc cổ thon dài của Thẩm A Cầm lên trên, chạm vào mắt Thẩm A Cầm, mỉm cười.Thẩm A Cầm sửng sốt: "Cô A Ngôn... cười em sao?""Không cười," Tần Ngôn lắc đầu, "là khen ngợi."Tần Ngôn dường như cân nhắc từng chữ: "Tuy mắt em mù, nhưng tâm tư lại tinh tế, nói chuyện với em chỉ cần nói nửa câu." Cô khẽ cười, "Không giống Liễu Trà." Nói hết một câu dài, con bé vẫn chớp đôi mắt to, chẳng hiểu gì cả."Tối qua trước khi ngủ, em nghe thấy động tĩnh, thấy chị đưa tay đón một con hạc giấy. Con hạc giấy đó to bằng ngón tay cái nhưng lại vỗ cánh và như thể bay từ bên ngoài vào. Chị đứng bên cửa sổ một lúc, nói với nó - đi đi. Thế là em biết cô A Ngôn đã nhận được tin tức." Thẩm A Cầm nói."Vậy đó là ai?" Thẩm A Cầm cởi áo trên đầu xuống, mái tóc đen rối tung, một phần vùi vào cổ, vì đang nói chuyện nên miệng cũng ngậm vài sợi.Tần Ngôn đưa tay, vén những sợi tóc Thẩm A Cầm đang ngậm ra: "Không xa, là đại tiểu thư Phương gia, Phương Tiền Nguyệt ở tiệm gạo Lạc Thành kế bên."Thẩm A Cầm vuốt tóc cho gọn gàng: "Vị đại tiểu thư Phương gia này có gì khác biệt sao?""Đại tiểu thư Phương gia sinh ra đã mang bệnh, ban ngày thì ôn hòa khiêm tốn, còn ban đêm thì phóng túng buông thả.""Phóng..." Thẩm A Cầm khẽ hít một hơi, che miệng lại.Tần Ngôn lại cười, một tiếng cười khẽ khàng, một lúc sau mới nói: "Mấy năm trước còn nhỏ, trong nhà quản giáo nghiêm khắc nên có thể kiềm chế được. Qua tuổi cập kê, cô ta thường xuyên vượt quá giới hạn, mấy năm gần đây Phương lão gia đã lén hỏi các thuật sĩ giang hồ xem có thể giải được không."Thẩm A Cầm thông minh lanh lợi lại không tiếp lời. Cô nghiêng đầu "ừm" một tiếng, nhìn Tần Ngôn, mỉm cười: "Cô A Ngôn vừa mới cười hai lần.""Sao vậy?""Cô A Ngôn đang vui." Thẩm A Cầm dừng, "Em nghĩ cô A Ngôn hẳn là cảm thấy vị đại tiểu thư Phương gia này rất có thể là người song hồn, đúng không?"Tần Ngôn không trả lời, cô cười nhạt rồi nhanh chóng thu lại biểu cảm, đứng dậy ngồi sang một bên chải đầu: "Mặc quần áo vào đi, đừng để bị lạnh."Thuyền xuôi dòng, chỉ mất nửa ngày đã đến Lạc Thành.Lạc Thành lớn gấp đôi Dương Thành, tự nhiên cũng phồn hoa hơn. Tiếng trống lắc leng keng, ngân nga những bài đồng dao trầm bổng. Thanh mai trúc mã xoay quanh sân, một bên là quán trà nghi ngút khói, một bên là con phố rộng thênh thang.Cảnh đẹp Giang Nam một nửa ở Lạc Thành. Giấy quý chữ tốt không cần nói, ngay cả gạo cũng được nuôi dưỡng bởi núi sông, nhai trong miệng thơm tho. Trong số gạo Lạc Thành, gạo tẻ của tiệm gạo Phương gia là thức gạo ngon nhất. Vào những năm mất mùa, khan hiếm từng có câu "một cân gạo Phương gia, nửa lạng bạc bông tuyết".Vì vậy, gia thế của Phương gia có thể gọi là giàu có. Đại tiểu thư trong nhà này tự nhiên cũng xứng đáng với danh hiệu tiểu thư khuê các.Dù nghĩ thế nào vẫn không thể tưởng tượng ra cái vẻ phóng túng buông thả của vị đại tiểu thư này.Thẩm A Cầm suy nghĩ suốt dọc đường. Nắng gắt khiến cô khó chịu, sườn xám lại bó sát. Đi thêm hai con phố, mồ hôi đã thấm ướt lớp vải mỏng. Cô lấy khăn lụa nhẹ nhàng lau, rồi nghiêng mặt nhìn Tần Ngôn.Tần Ngôn hôm nay xõa nửa tóc, nửa trên tết thành bím tóc nhỏ sau đầu, trông dịu dàng hơn chút và ít đi vài phần mạnh mẽ của người giang hồ.Quỷ sai vẫn là quỷ sai, dù nắng nóng thế nào vẫn như tượng ngọc điêu khắc - mát lạnh, thanh tao.Bên phải, Liễu Trà thích thú ngắm nhìn khung cảnh đường phố, dường như không hề cảm thấy nóng bức chút nào.Thẩm A Cầm đang định lên tiếng thì thấy Tần Ngôn dừng bước, khẽ nói: "Đến rồi."Ở góc đường có cái kiệu trông rất quý được khiêng đến. Bốn người khiêng kiệu im lặng, bước chân thoăn thoắt, vai vững vàng, chỉ vài bước đã dừng lại trước một ngôi nhà cao cửa rộng. Bậc đá xếp cao và ngưỡng cửa sơn đỏ gần đến đầu gối người, sư tử đá hai bên treo chuông vàng, gió thổi mà chẳng hề lay.Kiệu nghiêng thân rồi hạ xuống, gia đinh canh cửa vội vàng chạy đến, vén rèm thêu hình chim phượng hoàng bằng chỉ vàng, một tiểu thư bước ra từ bên trong.Tóc búi gọn gàng phối cùng bộ váy áo màu xanh đậm kiểu cũ, gấu váy viền bạc, giày thêu không dính hạt bụi. Cô hơi nhấc gấu váy lên mới có thể nhìn thấy chút phần trên của đôi giày tinh xảo.Cô trông mỏng manh, không phải mỏng manh tại vóc dáng, mà ở nét mặt. Lông mày mảnh như trăng non, mắt dài như nửa vầng khuyết, sống mũi cao và đôi môi đỏ hồng không quá đậm cùng làn da trắng mịn như sứ không tì vết. Chỉ có một nốt ruồi nhỏ xíu ở dưới bên trái môi, khiến cô như bước ra từ bức tranh cổ, song mang theo chút hơi thở sống động.Cô gái có lẽ nóng, bước xuống kiệu thì dừng lại, đang định bước lên bậc thềm thì thấy một bóng người lăn tới trước mặt, khiến cô giật mình thon thót.Vật đó "á ối á ối", phát ra tiếng.Phương Tiền Nguyệt ôm ngực, nhìn kỹ mới phát hiện ra đó là một cô gái.Cô bé để tóc mái bằng, xinh đẹp đoan trang, khuôn mặt tròn như trăng rằm ẩn trong mái tóc đen dài. Lúc này, cô bé nhăn mày, một tay ôm bọc hành lý, một tay xoa đầu gối, như thể bị ngã đau không đứng dậy nổi.Cách đó không xa, Tần Ngôn vẫn chưa hoàn hồn. Vừa rồi cô chỉ nghe thấy Liễu Trà lắc đầu thở dài một câu: "Đẹp quá." Sau đó Liễu Trà vội ôm bọc hành lý lao lên, bên tai Tần Ngôn còn văng vẳng tiếng nói của nhỏ mà người đã lăn đến chân Phương Tiền Nguyệt.Phương Tiền Nguyệt cúi đầu xuống, định đưa tay ra, nhưng lại rụt rè thu lại, ho nhẹ một tiếng. Gia đinh bên cạnh hiểu ý, đỡ Liễu Trà dậy.Liễu Trà đứng vững, thấy Phương Tiền Nguyệt gật đầu chào mình, rồi bước qua mình vào nhà.Liễu Trà xoay người, nhanh chóng bước tới, dựa vào cửa, yếu ớt tựa đầu vào cánh cửa đỏ, giọng nói cũng run run: "Em đi cả một đường dài nên đói bụng không còn chút sức lực nào. Tiểu thư trông mặt hiền từ, có thể cho A Trà xin ngụm nước không?"Phương Tiền Nguyệt dừng lại, lắng nghe từng lời của đối phương. Dáng vẻ lắng nghe thật đẹp, ngũ quan đều dịu lại trông có vẻ từ bi nhân hậu.Vị tiểu thư kiên nhẫn đợi Liễu Trà nói xong rồi nụ cười dịu dàng nở trên môi, quay đầu nói với người đàn ông bên cạnh, hòa nhã: "Quản gia, làm phiền ông.""Đánh đuổi đi."