Cô Lái Đò - Thất Tiểu Hoàng Thúc

Chương 18: Tiền Nguyệt 2



Chiếc đồng hồ kiểu Tây nặng nề kêu tích tắc hai tiếng rồi hòa cùng tiếng thở hổn hển của Phương lão gia khi uống trà. Phương lão gia nôm lớn tuổi, khuôn mặt như teo lại, bím tóc chỉ tết được một nửa được gọn gàng vén sau đầu. Không có bím tóc nên bộ râu của ông có vẻ hơi lấn át và lúc này dính đầy bọt trà. Ông vừa lau miệng vừa thản nhiên vuốt râu.

"Cô... cô nói, mình là..." Phương lão gia ngập ngừng, kéo dài âm tiết trông như một học giả già.

"Phái Bắc Vấn Quan." Tần Ngôn ngồi trên ghế gỗ lê phía dưới, mỉm cười nhẹ.

Thẩm A Cầm đứng bên cạnh, cụp mắt không nói gì.

Phái, Bắc, Vấn, Quan - chữ nào cũng nhận ra, nhưng ghép lại thành một cụm từ xa lạ. May thay, Phương lão gia đã tìm kiếm nhiều người tài giỏi khác thường nên không quan tâm nhiều, ông chỉ ho một tiếng và cười khẽ: "Nghe danh từ lâu."

"Vừa rồi sai lễ nên mong thầy đừng trách." Ông liếc nhìn Liễu Trà - dán mắt vào Phương Tiền Nguyệt đối diện. Phương đại tiểu thư uống xong ngụm trà, dường như lúc xuống kiệu tay bị rèm đánh vào nên chỉ cúi đầu vuốt ve ngón tay mềm mại.

Tần Ngôn lắc đầu: "Đàn em nghịch ngợm nên xúc phạm đến đại tiểu thư."

Tai Thẩm A Cầm giật giật, chị nói - đàn em?

Lần đầu tiên gặp bà Du, Tần Ngôn nói mình tên là Thẩm Trà; lần thứ hai gặp Phương lão gia lại trở thành truyền nhân Vấn Quan dẫn hai đàn em. Tần Ngôn nói dối mà trơ cái mặt, giọng điệu cũng êm dịu như nước suối vừa đủ uống - một ngụm không đủ mà còn muốn nghe thêm ngụm nữa.

Cô kéo suy nghĩ trở lại và vừa đúng lúc chạm phải ánh mắt Tần Ngôn quay đầu lại nhìn lướt qua. Tần Ngôn dường như liếc nhìn Thẩm A Cầm, không biết vì thấy cô không nói gì hay là vì đang nói đến Liễu Trà nên tiện thể liếc.

"Vậy, thầy có cách nào không?" Phương Tiền Nguyệt lên tiếng. Khi nói chuyện, đường nét dưới mắt cô hiện lên như cười như không, trông đoan trang vừa đủ. Đầu cô hơi nghiêng, chân thành vừa phải.

Nghe hay quá. Liễu Trà chống cằm, nhìn Phương Tiền Nguyệt mỉm cười.

Tần Ngôn suy nghĩ rồi nói: "Tôi có suy đoán nhưng không dám nói bừa. Nếu quý phủ thuận tiện thì xin cho phép tôi ở lại hai ngày để tìm hiểu tình hình ban đêm trước khi có thể quyết định."

Phương lão gia vỗ tay cười: "Trong nhà không có nhiều thứ khác nhưng phòng ốc không thiếu. Thầy bằng lòng ở lại thì tốt quá. Nếu thật sự có thể chữa khỏi căn bệnh cứng đầu này, Phương mỗ sẽ hậu tạ."

Sau khi cảm ơn Phương lão gia, ba người họ ổn định chỗ ở trong nhà. Vì là nữ giới và cũng để thuận tiện nên quản gia đã dọn dẹp phòng bên cạnh sân của Phương Tiền Nguyệt. Đi qua một cánh cửa tròn là khoảng sân được bao quanh bởi những bụi hoa hồng. Cuối sân có một cây du già che khuất nửa ánh nắng, hương hoa thoang thoảng quyện vào xích đu, còn bàn ghế đá đặt ngay giữa sân.

Căn phòng không lớn nhưng sạch sẽ sáng sủa, là nơi Phương đại tiểu thư từng luyện chữ khi nắng chiều chiếu vào, thoang thoảng mùi mực cũ.

Tần Ngôn lật vài trang sách, cùng A Cầm và Liễu Trà ăn cơm trong phòng, rồi trò chuyện rôm rả chờ đợi thời gian trôi qua.

Màn đêm buông xuống song tiếng ve kêu bên ngoài không chịu thua. Tần Ngôn đứng dậy thắp nến, tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài. Ngoài tiếng ve kêu, bên đó yên tĩnh lạ thường. Liễu Trà nín thở nhìn bóng dáng cao lớn của Tần Ngôn in trên khung cửa sổ; khi ánh nến nhảy lên, bóng Tần Ngôncũng nhảy lên.

"Chị ngồi xuống đi." Liễu Trà nhỏ giọng nói.

Tần Ngôn nhìn Liễu Trà. Liễu Trà thành thật nói: "Em hơi căng thẳng."

"Căng thẳng gì?"

"Bóng của chị giống ma quá."

Mi mắt Tần Ngôn giật giật, cười lạnh: "Thì có ma thật mà."

Hít... Liễu Trà nhớ ra, nhún hai vai gầy guộc rồi cười: "Em là ma."

Thẩm A Cầm mỉm cười dịu dàng: "A Trà không nhớ sao?"

"Nhém quên mẹ rồi." Liễu Trà nghĩ nghĩ, lấy hết can đảm, vén tóc mái lên rồi đề xuất: "Vì em là ma nên không có gì phải sợ, em có chết lần nữa được đâu. Nên em xin phép đề nghị tụi mình nên chủ động tấn công mới phải."

"Làm thế nào để chủ động tấn công?" Tần Ngôn kéo ghế ngồi đối diện.

Liễu Trà chống cằm theo thói quen, ngón tay gõ gõ vào má rồi nói: "Em đi thăm dò, hai người ở khe cửa nhìn xem cái người đó..." Liễu Trà cười thành tiếng, nói tiếp: "Làm thế nào lỗ mãng với em."

Liễu Trà nói hăng say nhưng nghe Thẩm A Cầm khuyên nhủ: "A Trà, em là con gái."

"Sao vậy?"

"Phương đại tiểu thư cũng là con gái, chắc gì người ta lỗ mãng với em."

"Em không đồng ý," Liễu Trà lắc đầu. "Nếu thật sự có bệnh trong người thì không thể kiểm soát được đâu. Nhưng nếu lỗ mãng mà có sự phân biệt đối tượng thì không gọi là bệnh mãn tính mà nên gọi là cố ý. Việc này giống như lần chị bị bỏ thuốc ấy. A Ngôn là con gái nhưng chị lại cứ chui vào lòng chị ấy."

"Ơ..." Thẩm A Cầm chợt đỏ mặt, không nói nên lời.

Lại nghe Tần Ngôn ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: "Liễu Trà."

"Dạ." Liễu Trà đáp lại.

"Em..." Tần Ngôn vừa định nói cứ đi đi thì nghe thấy cửa sân rơi khóa, tiếp đó trong sân có tiếng bước chân trong trẻo, như gió mát trăng thanh lại như mây trôi, lúc tan lúc tụ.

Song tiếng bước chân thôi đã đủ khiến người ta ngứa ngáy khó nhịn.

Liễu Trà ngẩng đầu rồi chớp mắt. Cổ họng hơi nghẹn lại, vành tai đỏ ửng.

Liễu Trà cảm nhận được một sức quyến rũ mê hoặc lòng người, ngay cả ánh nến lượn lờ bên cạnh dường như cũng đang toan tính.

Liễu Trà và Tần Ngôn nhìn nhau, sau đó ba người đẩy cửa ra, thấy Phương Tiền Nguyệt trong sân.

Là Phương Tiền Nguyệt nhưng cũng không phải Phương Tiền Nguyệt. Đối phương quay lưng ngồi trên ghế đá, một tay đặt trên bàn, đầu gối lên cánh tay. Tay kia nhẹ nhàng vuốt ve mép bàn, tỉ mỉ và quấn quýt, hệt như đang vuốt ve chiếc cằm thành kính của người yêu khi xin hôn.

Cánh tay bị gối lên cong thành một đường cong sống động. Những ngón tay buông thõng xuống, khẽ lướt trong không trung, trông như thể xoa một nắm ánh trăng rồi ôm nó vào lòng bàn tay.

Liễu Trà đứng tại chỗ, ngực phập phồng, cảm thấy mình như đang ở trong lòng bàn tay ấy.

Tiếng bước chân của Tần Ngôn làm gián đoạn sự giằng co giữa Liễu Trà và Phương Tiền Nguyệt. Phương Tiền Nguyệt quay đầu lại; vẫn là đôi mắt ấy nhưng chúng mở nhỏ hơn đôi chút khiến cô nhìn người mơ màng. Trong sân lúc này có mười phần trăng: ba phần nở rộ trong bụi hoa hồng vây quanh, ba phần ẩn hiện trong bóng dáng đung đưa của xích đu, ba phần đọng lại trong đôi mắt mông lung kia.

Phần cuối cùng lộ ra khi cô thở dài và nói: "Thầy..."

Tiếng "Thầy" ban ngày dứt khoát, còn tiếng "thầy" ban đêm lại dịu dàng và mê đắm, như một đứa trẻ bướng bỉnh gảy ba hai dây đàn tỳ bà - dẫu rằng không biết đàn song không nỡ buông.

Vì vậy âm luật bị xáo trộn, không thành khúc, không thành điệu.

Thẩm A Cầm giật mình, đè nén trái tim đang rung động, muốn lắng nghe động tĩnh xung quanh.

"Trời đất mẹ ơi." Chân Liễu Trà mềm nhũn, sắp ngã quỵ xuống.

Thẩm A Cầm vội đỡ người nhưng thấy Tần Ngôn thản nhiên động đậy cánh mũi, cười hỏi: "Ngắm trăng?"

Giọng Tần Ngôn dịu dàng, dường như có thể đáp lại câu từ nhẹ nhàng của Phương Tiền Nguyệt.

Thẩm A Cầm cắn môi dưới.

"Ngắm trăng." Phương Tiền Nguyệt dụi đầu vào cánh tay rồi cười.

Tần Ngôn thong thả bước tới, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: "Trăng nào vậy?"

Tóc Phương Tiền Nguyệt lay động trên mặt. Tần Ngôn vốn ít nói, ngày thường càng ít dùng từ ngữ cảm thán nhưng lần này lại có.

Thẩm A Cầm đỡ Liễu Trà, nhìn chằm chằm Tần Ngôn nhưng không còn nhận được ánh mắt chị nữa.

"Trăng trên trời," Phương Tiền Nguyệt vừa nói vừa đưa tay vuốt ve mép bàn về phía Tần Ngôn, từng chút một thăm dò, rồi cất tiếng: "Trăng trước mắt."

Tần Ngôn tự nhiên đưa tay ra, nắm mấy ngón tay đối phương đưa tới, xoa nhẹ rồi đáp lại: "Trăng trước hoa, trăng trước cây, trăng trước mặt..."

"Phương Tiền Nguyệt."

Chương trước Chương tiếp
Loading...