[Chaennie] Ngoan nào bảo bối
Chương 13: Bị bắt
"Cái gì!?" Jennie hơi hốt hoảng khi nghe cô nói liền hỏi tiếp:"Giờ cô ta đang ở đâu!?""Ở nhà ba mẹ""Cô ta lại muốn là gì nữa đây chứ!? Đi, chúng ta đến đó" nói xong nàng đứng dậy, kéo tay cô đi."Khoan...""Gì nữa?"Chờ chị thanh toán tiền đã"Jennie như muốn độn thổ, buông tay cô ra rồi đi ra ngoài chờ, Chaeyoung nhanh chóng thanh toán tiền rồi ra ngoài xe, hai người cùng nhau đến nhà ba mẹ cô.Đến nơi, Jennie đã thấy bóng dáng chiếc xe của Park Heejin đậu gần đó, không lẽ anh cũng đến đây? Nàng cũng không quan tâm, quay qua dặn dò Chaeyoung kỹ càng:"Chị, lần này chúng ta phải thắng hai người họ, nếu không chúng ta sẽ bị quấy rầy mãi đấy""Được, nào chúng ta vào trong"Nàng khoác tay cô đi vào trong, vừa bước vào đã thấy mọi người tụ họp đông đủ nhưng chỉ có một điều khác lạ rằng tại sao không có anh ở trong đó? Chaeyoung lễ phép cúi người xuống chào."Ba mẹ con mới tới""Ừm... Chaeyoung lại đây mẹ có chuyện muốn nói, kể cả con nữa Jennie""Dạ, Jennie đi thôi" cô trả lời bà xong liền quay qua nhẹ giọng nói với nàng."Ừm"Sau khi cả 2 đã ngồi ngay ngắn ở vị trí thì Chaeyoung lại cất giọng hỏi:"Ba mẹ có việc gì cần hỏi ạ?""4 năm trước con đã có bạn gái chưa?""Dạ có""Vậy con đã có con với cô ấy chưa?""Chưa ạ... Cô ấy bỏ con theo người khác giàu có hơn nhưng lại bị người ta đá nên giờ quay lại với con, đáng tiếc thay cho cô ấy là con đã có vợ rồi..." cô vừa nói vừa nhìn sang Han So Hee miệng cười đểu."Vậy thì tại sao cô gái này lại nói là bạn gái con và đã có một đứa con 3 tuổi?"Bà nhìn cô với đôi mắt đầy hy vọng."Mẹ à, đâu phải ai cũng có thể tin được đâu? Họ chỉ nói vài ba câu là tin họ là sao?""Dối trá, đứa con này là của chị tại sao chị lại không nhận nó cơ chứ!?""Vậy thì cô có cái gan đi xét nghiệm ADN không?" Chaeyoung nhìn Irene bằng ánh mắt đầy man rợ khiến cô ta run lên."Tôi... /ba mẹ, con có việc ra ngoài một chút/" Jennie im lặng suy nghĩ nãy giờ mới lên tiếng cắt ngang câu nói của Irene mà vội chạy ra ngoài, Chaeyoung muốn đi theo nàng nhưng lại bị Han So Hee giữ cánh tay lại rồi nói:"Chúng ta chưa nói chuyện xong mà, làm rõ vụ việc này đi chứ?""Tôi không có gì để nói với hai cô cả, tôi nhắc lại lần nữa nhóc đó không phải con tôi, và đừng quấy rầy đến hai vợ chồng tôi nữa!" Chaeyoung nghiến răng nói, hất tay Han So Hee ra rồi chạy theo nàng nhưng đã quá trễ.Jennie đã đi lên một chiếc xe ô tô màu đen gần đó và chạy đi mất.Chaeyoung cuống cuồng lái xe đuổi theo nhưng đã bị mất dấu, chiếc xe đó hoà mình vào dòng xe đông đúc. Cô lại lấy điện thoại ra điện cho nàng."Tút tút tút" tiếng tút dài vang vọng bên đầu dây, không ai bắt máy cả, điều đó càng làm cho Chaeyoung điên tiết hơn.------------------Tại chỗ Jennie và anh"Nè, Heejin cho em hỏi cái này được không?""Nói đi""Tại sao anh không vào trong nhà mà lại ngồi ở ngoài xe?""Anh nghĩ mình không có tư cách đó nữa, họ không còn coi anh là người nhà""Nhưng... còn em mà" nàng cười tươi."Cảm ơn em" anh ôn nhu xoa đầu nàng."Ấy chết, điện thoại em hết pin rồi, tối qua quên sạc. Heejin, cho em mượn điện thoại đi" nàng chu môi."Điện thoại anh vừa mới hết tiền rồi" ( xạo ch* ghê hok 😒)"Ờ" Jennie bỉu môi, thầm nghĩ."Không điện cho chị ấy thông báo được rồi"Nàng ngồi nghĩ ngợi một hồi thì cảm giác đau nhói ở sau gáy ập tới, rồi thiếp đi.Lúc Jennie tỉnh dậy là đã thấy mình đang ở trong cái lồng sắt cũ kỹ đầy mùi hôi hám, nàng nhìn xung quanh một lượt thì hoảng hốt sợ hãi, đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây chứ!?"Jennie, em tỉnh rồi sao?" một người đàn ông đứng ở góc tối của căn phòng nói:"Là ai, tại sao lại bắt tôi!""Em biết anh là ai mà đúng không, Jennie?" Người đó càng nói càng lại gần, xuất hiện ra khỏi bóng tối, khuôn mặt mập mờ, Jennie nheo mày nhìn kỹ thì khuôn mặt đó lộ ra, nước mắt nàng như không kiềm được mà rơi xuống thành dòng, miệng ú ớ"Park... Hee... !!!"Hắn ta đi lại gần Jennie, nâng cằm nàng lên ma mị nói:"Sao? Làm gì mà em bất ngờ đến thế?""Heejin! Tại sao anh đưa em đến đây? Còn... còn nhốt em vào trong này nữa? Mau thả em ra?""Anh sẽ không để mất em nữa" ánh mắt bi thương ấy lại nhìn vào nàng một lần nữa.Jennie khó hiểu, nhìn hắn ta, anh ấy tại sao lại như vậy? Không, nàng phải làm rõ việc này mới được!"Heejin, tại sao anh lại nhốt em ở đây?" giọng nàng thăm dò hỏi."Tại vì anh không muốn mất em" hắn điềm tĩnh nói."Nhưng em đã có gia đình rồi và chị ấy là chị gái anh đó!""Anh mặc kệ! Chị ta đã cướp em khỏi cuộc đời của anh, giờ anh phải đòi lại!" Hắn nói lớn, cảm giác tuyệt vọng cứ lấn sâu vào trong cơ thể, hiện hắn không làm chủ được bản thân."Heejin! Làm ơn, anh hãy tỉnh lại đi! Chị ấy là chị anh, anh không thể làm như vậy được!""Chị sao? Anh không quan tâm và chị ta cũng không phải chị của anh!"Hắn ta nói trong điên loạn! Nó giống lúc hắn nói thích nàng, nó cũng như vậy, bi thương, đau khổ, tột cùng và thứ đỉnh điểm nhất là yêu.----------------Tại chổ Chaeyoung,Sau khi đuổi theo chiếc xe mà Jennie đang ngồi trong đó nhưng mất dấu, cô lại gọi cho nàng không được liền cảm giác bất an ập đến.Chaeyoung lại bấm trong điện thoại một dãy số, đầu dây bên kia bắt máy."Alo... hộc... Có chuyện gì lại gọi tôi... ưm... chị ai vậy?"Lalisa vừa thở hồng hộc trả lời còn vang vọng tiếng rên rỉ của một người phụ nữ và giọng nói, cô liền nhăn mặt khó chịu, nhưng nhanh chóng đi vào vấn đề chính."Cậu điều tra cho tôi vị trí của biển số xe xxx-xxx""Cậu biết tôi đang... /tôi cho cậu 5 phút!/"Chaeyoung nghiêm nghị nói rồi cúp máy, lại một lần nữa cô kiến cho Lalisa một phen tức đến bốc hoả. Trong đầu toàn hình bóng của Jennie hiện lên, miệng cô lẩm bẩm:"Jennie, xin em đừng xảy ra chuyện gì"Đúng 5 phút sau, điện thoại cô lại reo lên, cô cầm điện thoại lên rồi nhìn dòng chữ trên điện thoại mà không khỏi giật bắn mình, tại sao nơi đó lại gần nhà Park Heejin cơ chứ? Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi lái xe nhanh đến đó.Tới nơi, Chaeyoung nhanh chóng đi vào trong, nhìn khung cảnh nó rất quen thuộc nhưng lại âm u đến rùng mình, nơi này không có người canh gác! Cô cũng không nghĩ nhiều mà nhanh chóng đi vào trong, đẩy cửa hầm vào, một màu đen tối sâu thẳm ở đường đi, cô vẫn bình tĩnh mà đi xuống còn nếu là ai khác thì có lẽ sẽ sợ đến tái mét mặt mày không dám đi nổi.Đến tận cùng đường đi, phía trước mặt cô là Jennie đang nửa mê nửa tỉnh ở trong lồng sắt còn lại không có một ai cả, cô cảm thấy không đúng nên đã đi rất từ từ đến chổ của nàng nhưng trong lòng lại muốn đi đến ngay chổ Jennie và giải thoát nàng ra.Đúng như cô nghĩ có 4 người lao ra tay còn cầm thêm một con dao sắt, Chaeyoung nhanh chóng né và giải quyết đám người đó trong tích tắc, nhưng không đơn giản như vậy, lại thêm một đám người khác lao ra và gấp đôi đám vừa nãy.Bị bao vây cô nhìn xung quanh một lượt rồi ra tay nhưng không may bị một người trong đám đó đâm trúng ngay lưng, cô đau đớn nhăn mặt nhưng cũng nhanh trở về trạng thái bình thường, liếc nhìn kẻ đó rồi hạ gục hắn bằng cú đá vòng, vài phút sau cô mới giải quyết xong.Chaeyoung thấy có lẽ đã an toàn nên liền sải bước đến chổ Jennie mà đưa nàng ra ngoài cái lồng sắt đó nhưng lại cảm thấy hơi khó hiểu, tại sao chiếc lồng sắt này không khoá? Nếu đã không khoá tại sao Jennie không thoát ra khỏi đây? Cô liền đề phòng, kéo nàng ra nhưng Jennie như mất đi sức lực, không thể đứng vững, cô đỡ nang đi ra không khỏi lo lắng."Jennie, em làm sao vậy?""Jennie, em mau tỉnh lại cho chị!""Jennie! Jennie!..."Chaeyoung kêu gào trong vô vọng, Jennie đã ngất khi vừa kịp bước ra khỏi lồng sắt, cô cũng không quan tâm đến vết thương sâu đang chảy máu càng ngày càng nhiều ra mà bế nàng nhanh ra khỏi nơi này, bỗng một tiếng vỗ tay vang vọng lên, một người đàn ông, đi tới cười nguy hiểm nói:"Chị hai, lâu ngày không gặp!"Vote ⭐️ giúp mình 🫶⠀ 🍂🧡🍂 🍂🧡🍂
🧡 🧡 🧡 🧡
🍂 🍂
🧡 Chaennie 🧡
🍂 🍂
🧡 ⠀ 🧡
🍂
🧡 🧡 🧡 🧡
🍂 🍂
🧡 Chaennie 🧡
🍂 🍂
🧡 ⠀ 🧡
🍂