[Chaennie] Không để wifey rời xa
Chap 5 - Sói già và mèo nhỏ
Cửa phòng ngủ mở ra, nhìn cô vợ nhỏ vẫn im lặng đi thẳng vào phòng.
Từ lúc lên xe cho đến khi về nhà nàng không nói với cô một lời. Park Chaeyoung nhếch môi, cô cũng không lên tiếng để xem nàng kìm nén được bao lâu, nàng ít khi ghen tuông giận dỗi, hôm nay thấy nàng ăn dấm chua, lòng cô cảm thấy phấn khích lạ thường.
Thong thả đóng cửa, từ tốn cởi từng nút áo, sau đó cởi đến quần từng cái một. Nàng buồn bực khom người lấy quần áo đi tắm vừa quay đầu lại, xém nữa là rớt quần áo ra khỏi tay.
Hubby của nàng, quần áo cởi sạch còn đang định cởi cả áo lót và quần lót. Jennie mặt đỏ ửng dời tầm mắt sang chỗ khác giữ cho mình bình tĩnh nhất có thể, giọng nói lí nhí.
"Em tắm trước đi, chị sang phòng khác tắm"
Bước vội ra cửa phòng nhưng chưa được hai bước đã bị ai đó ôm trở lại.
"Đi đâu... hửm"
Giam nàng lại trong vòng tay, khuôn mặt kề sát khuôn mặt nàng, gần đến nỗi nàng còn ngửi được mùi rượu Whisky phả vào mặt mình, làm cả da mặt nàng nóng ran, dùng chóp mũi cọ tới lui trên mặt nàng.
Bàn tay đưa ra sau kéo dây khóa váy, Jennie nhanh chóng đưa tay ra sau giữ tay cô lại, nhưng không nhanh bằng Park Chaeyoung, một đường nhẹ đã được kéo ra.
"Ối... em làm gì vậy?"
Park Chaeyoung cười cười, đôi môi in xuống vai trần nhẵn mịn của nàng mơn trớn tới lui, bàn tay kéo dây áo còn sót lại trên cánh tay mãnh khảnh, thế là chiếc váy vô tội bị cô kéo rơi xuống gót chân nàng. Vì chiếc váy có áo lót độn bên trong, nên bây giờ cả người Jennie chỉ còn sót lại chiếc quần lót mỏng manh.
Jennie ấm ức, lấy hai tay che lại bầu ngực đẩy đà, đôi mắt mở to tức giận trừng người nào đó, nàng đang rất khó chịu chuyện của Han So Hee mà cô xem như không có chuyện gì còn dám tỉnh bơ muốn ăn nàng đây mà, hiền lành như nàng cũng có lúc tức giận nha.
"Chaengie"
Giọng điệu đang tức giận nhưng vì tiếng nói của nàng quá nhỏ nhẹ nghe vào tai như đang làm nũng chẳng mang một chút lực sát thương nào.
Mà người nào đó đang rất nghiêm túc làm việc của mình, vùi mặt vào hỏm cổ của nàng hôn hít bàn tay không thành thật xoa nắn cái mông tròn của nàng, nghe nàng gọi cũng không ngẩng mặt lên chỉ trả lời bằng giọng mũi vừa biến nhác vừa gợi cảm.
"Sao chị?"
Tức chết nàng mà, nàng lúc nào cũng ngoan ngoãn, chưa bao giờ từ chối cô chuyện gì nhưng hôm nay nàng đang khó chịu, một câu giải thích cô không nói với nàng.
Nàng biết cô chẳng để Han So Hee vào mắt, chán ghét nữa là đằng khác nhưng người khác ve vãn hubby nàng đấy, làm sao nàng không để ý. Nơi ngực cứ âm ĩ khó chịu mà cô lại cố tình làm như không biết. Jennie uốn éo thân mình, lấy tay chống lên ngực đẩy cô ra nhưng vẫn không thoát được.
"Chị không muốn... em buông chị ra đi"
Park Chaeyoung lúc này mới ngẩng mặt lên, mắt dài nheo lại. Chụp lấy bàn tay nàng kéo xuống áp lên vật nóng đang hừng hực dưới quần lót.
"Wifey à~... em cũng không muốn nhưng nó muốn biết phải làm sao?"
"Em..."
Trời ơi! Xem đi vẻ ôn nhu, xinh đẹp hàng ngày đấy, hoàn toàn là lừa gạt mà, bây giờ cô đang giở thói lưu manh, mặt dày mè nheo không biết xấu hổ đây này.
"Á"
Chưa kịp chuẩn bị đã bị cô bế ngang ôm vào phòng tắm...
Sau một hồi bị hành hạ trong phòng tắm. Jennie mệt mỏi nằm trên giường để mặc cô sáy tóc, bàn tay thành thạo vuốt nhè nhè từng loạn tóc làm nàng rất dễ chịu, quyết tâm nhắm mắt lại, không thèm nhìn vẻ mặt sung sướng cười tươi của người nào đó.
Park Chaeyoung nhìn vợ mình đang nhắm mắt giả chết, buồn cười lắc đầu. Mọi thứ xong xuôi, nhanh chóng tắt đèn chỉ chừa lại đèn ngủ, ôm cả thân thể mềm mại vào lòng, Jennie xoay người về phía cô nhưng Park Chaeyoung nào cho, cô bá đạo xoay người nàng lại, lấy chân kẹp cứng hai chân nàng, bàn tay ôn nhu vuốt nhẹ mặt nàng, hôn chụt lên đôi môi phụng phịu hờn dỗi của wifey.
"Ngoan! Không giận nữa"
Jennie nằm yên mặc cô ôm, ngước mắt nhìn cô. Park Chaeyoung mỉm cười cạ cạ chóp mũi cao của mình lên cái mũi nhỏ nhắn của nàng.
"Giận gì chứ! Yêu con mèo nhỏ như chị là em mệt lắm rồi. Sức đâu nữa mà nghĩ đến người khác. Với lại ngoài chị ra em không cần ai hết, biết không hả?"
Cô cắn nhẹ lên chóp mũi nàng. Sống với cô lâu như vậy nàng biết cô không thích nói lời ngon ngọt, cô chỉ thích thể hiện hành động mà thôi, đây là những câu tán tỉnh ngọt ngào nhất của cô rồi.
Trong bóng đêm, mọi thứ đều mờ ảo, giọng nói cô trầm thấp, nhẹ nhàng. Lòng như được ăn kẹo, Jennie nhìn vào mắt cô, chỉ còn ánh đèn vàng nhè nhẹ, phản chiếu ánh sáng từ mắt cô, nàng chu môi, ánh mắt mang ý cười.
"Ai là mèo nhỏ chứ?" Ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, cái miệng nhỏ không chịu yếu thế chu ra.
"Không phải chị thì là ai?" Park Chaeyoung nhéo nhéo má nàng.
"Hừ... chị mà là mèo nhỏ em chính là sói già tham ăn đó"
Phản pháo được cô Jennie mở to đôi mắt sáng rực đắc ý. Park Chaeyoung bị lời nàng nói làm cho bật cười.
"Haha... giỏi lắm hôm nay còn dám nói hubby của chị là sói già"
Vừa nói cô xoay người đè nàng dưới thân, cù lét vào eo nàng làm nàng co rút thành một cục, cười khanh khách không ngừng, mặt cũng đỏ ửng.
"Haha... haha... nhột quá... á... hubby haha... chị biết lỗi rồi... đừng...đừng..."
Thấy nàng cười nước mắt cũng chảy ra, Park Chaeyoung buông tha cho nàng, rồi cô ngồi dậy cởi áo ngủ ra quăng xuống giường, đè lên người nàng, bàn tay nhanh chóng giúp nàng cởi áo.
"Em làm gì vậy?"
Vì cười quá nhiều nên giọng Jennie hơi khàn khàn, nắm lấy bàn tay đang cởi áo mình.
"Sói già đói bụng"
Vẻ mặt cô tỉnh bơ trả lời nàng, không để nàng nói nhiều, môi cô áp xuống phong bế miệng nàng. Hơi nóng bắt đầu lan tỏa, chẳng bao lâu cả căn phòng rộng lớn chỉ còn tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc, đêm vẫn còn dài, trên chiếc giường lớn hai thân thể nữ nhân vẫn quấn lấy nhau, cảnh đẹp vẫn đang tiếp diễn...
***********
Trong phòng họp rộng lớn, mọi người thay nhau trình bày. Khi phương án được phê duyệt. Kim Min Ho phất tay ý bảo mọi người tan họp. Trong phòng chỉ còn lại ba người.
"Lần đấu thầu này của Tập đoàn -R- các con đừng để sơ sót gì đó" Kim Min Ho vẻ mặt đăm chiêu dặn dò.
"Ba... ba yên tâm chúng ta sẽ trúng thầu"
Kim Jong In - Kai tự tin khẳng định, anh ta là con rễ của Kim Min Ho chính là chồng của Anne.
"Ba nhưng con thấy... nếu thật sự chúng ta trúng thầu thì chi phí đầu tư con sợ công ty của mình không kham nổi dự án của -R- quá lớn" Anne lo lắng lên tiếng.
"Ba suy nghĩ kĩ rồi chúng ta sẽ vay tiền ngân hàng"
"Ba... ý ba nói mình phải cầm cố công ty sao? Nhưng cho dù cầm cố công ty con sợ vẫn không đủ... ba như vậy có quá mạo hiểm không?" Anne cảm thấy biện pháp này không khả thi, định lên tiếng khuyên ngăn.
"Con đừng nói nữa, ba đã quyết định rồi. Ba sẽ lấy cả công ty và nhà của chúng ta ra đặt cược cho dự án lần này. Con có biết bao nhiêu người đang muốn được trúng thầu không? Cái gì cũng sợ thì làm sao làm nên chuyện, đúng là đàn bà mà" Kim Min Ho chân mày cau lại, giọng điệu không kiên nhẫn.
"Nhưng mà..."
"Thôi mà em, ba đã tính toán hết rồi, em không cần lo. Với lại sao em không nghĩ đến lợi nhuận khi chúng ta có được" lời định nói đã bị Kai cướp lời.
"Thôi được rồi, chuyện này không bàn nữa. Ba đã quyết định rồi. Không còn gì nữa hai đứa ra ngoài đi"
Anne còn muốn nói nữa nhưng nhìn vẻ mặt cố chấp của ba mình nàng không tình nguyện cùng Kai ra khỏi phòng.
Kim Min Ho day day trán nhìn cửa phòng đóng lại, bấm điện thoại gọi đi.
"Em đến chỗ cũ nhé, anh đợi" sau khi cuộc gọi kết thúc, ông cũng rời đi.
Mọi chuyện ông đã quyết định thì không ai thay đổi được, cứ nghĩ đến việc được hợp tác với -R- và lợi nhuận nó mang lại mà quan trọng nếu dự án thành công thì danh tiếng của ông trong giới kinh doanh sẽ lên một tầm cao mới, nghĩ đến thôi đã làm ông cảm thấy lâng lâng.
------------------Vote ⭐️
Từ lúc lên xe cho đến khi về nhà nàng không nói với cô một lời. Park Chaeyoung nhếch môi, cô cũng không lên tiếng để xem nàng kìm nén được bao lâu, nàng ít khi ghen tuông giận dỗi, hôm nay thấy nàng ăn dấm chua, lòng cô cảm thấy phấn khích lạ thường.
Thong thả đóng cửa, từ tốn cởi từng nút áo, sau đó cởi đến quần từng cái một. Nàng buồn bực khom người lấy quần áo đi tắm vừa quay đầu lại, xém nữa là rớt quần áo ra khỏi tay.
Hubby của nàng, quần áo cởi sạch còn đang định cởi cả áo lót và quần lót. Jennie mặt đỏ ửng dời tầm mắt sang chỗ khác giữ cho mình bình tĩnh nhất có thể, giọng nói lí nhí.
"Em tắm trước đi, chị sang phòng khác tắm"
Bước vội ra cửa phòng nhưng chưa được hai bước đã bị ai đó ôm trở lại.
"Đi đâu... hửm"
Giam nàng lại trong vòng tay, khuôn mặt kề sát khuôn mặt nàng, gần đến nỗi nàng còn ngửi được mùi rượu Whisky phả vào mặt mình, làm cả da mặt nàng nóng ran, dùng chóp mũi cọ tới lui trên mặt nàng.
Bàn tay đưa ra sau kéo dây khóa váy, Jennie nhanh chóng đưa tay ra sau giữ tay cô lại, nhưng không nhanh bằng Park Chaeyoung, một đường nhẹ đã được kéo ra.
"Ối... em làm gì vậy?"
Park Chaeyoung cười cười, đôi môi in xuống vai trần nhẵn mịn của nàng mơn trớn tới lui, bàn tay kéo dây áo còn sót lại trên cánh tay mãnh khảnh, thế là chiếc váy vô tội bị cô kéo rơi xuống gót chân nàng. Vì chiếc váy có áo lót độn bên trong, nên bây giờ cả người Jennie chỉ còn sót lại chiếc quần lót mỏng manh.
Jennie ấm ức, lấy hai tay che lại bầu ngực đẩy đà, đôi mắt mở to tức giận trừng người nào đó, nàng đang rất khó chịu chuyện của Han So Hee mà cô xem như không có chuyện gì còn dám tỉnh bơ muốn ăn nàng đây mà, hiền lành như nàng cũng có lúc tức giận nha.
"Chaengie"
Giọng điệu đang tức giận nhưng vì tiếng nói của nàng quá nhỏ nhẹ nghe vào tai như đang làm nũng chẳng mang một chút lực sát thương nào.
Mà người nào đó đang rất nghiêm túc làm việc của mình, vùi mặt vào hỏm cổ của nàng hôn hít bàn tay không thành thật xoa nắn cái mông tròn của nàng, nghe nàng gọi cũng không ngẩng mặt lên chỉ trả lời bằng giọng mũi vừa biến nhác vừa gợi cảm.
"Sao chị?"
Tức chết nàng mà, nàng lúc nào cũng ngoan ngoãn, chưa bao giờ từ chối cô chuyện gì nhưng hôm nay nàng đang khó chịu, một câu giải thích cô không nói với nàng.
Nàng biết cô chẳng để Han So Hee vào mắt, chán ghét nữa là đằng khác nhưng người khác ve vãn hubby nàng đấy, làm sao nàng không để ý. Nơi ngực cứ âm ĩ khó chịu mà cô lại cố tình làm như không biết. Jennie uốn éo thân mình, lấy tay chống lên ngực đẩy cô ra nhưng vẫn không thoát được.
"Chị không muốn... em buông chị ra đi"
Park Chaeyoung lúc này mới ngẩng mặt lên, mắt dài nheo lại. Chụp lấy bàn tay nàng kéo xuống áp lên vật nóng đang hừng hực dưới quần lót.
"Wifey à~... em cũng không muốn nhưng nó muốn biết phải làm sao?"
"Em..."
Trời ơi! Xem đi vẻ ôn nhu, xinh đẹp hàng ngày đấy, hoàn toàn là lừa gạt mà, bây giờ cô đang giở thói lưu manh, mặt dày mè nheo không biết xấu hổ đây này.
"Á"
Chưa kịp chuẩn bị đã bị cô bế ngang ôm vào phòng tắm...
Sau một hồi bị hành hạ trong phòng tắm. Jennie mệt mỏi nằm trên giường để mặc cô sáy tóc, bàn tay thành thạo vuốt nhè nhè từng loạn tóc làm nàng rất dễ chịu, quyết tâm nhắm mắt lại, không thèm nhìn vẻ mặt sung sướng cười tươi của người nào đó.
Park Chaeyoung nhìn vợ mình đang nhắm mắt giả chết, buồn cười lắc đầu. Mọi thứ xong xuôi, nhanh chóng tắt đèn chỉ chừa lại đèn ngủ, ôm cả thân thể mềm mại vào lòng, Jennie xoay người về phía cô nhưng Park Chaeyoung nào cho, cô bá đạo xoay người nàng lại, lấy chân kẹp cứng hai chân nàng, bàn tay ôn nhu vuốt nhẹ mặt nàng, hôn chụt lên đôi môi phụng phịu hờn dỗi của wifey.
"Ngoan! Không giận nữa"
Jennie nằm yên mặc cô ôm, ngước mắt nhìn cô. Park Chaeyoung mỉm cười cạ cạ chóp mũi cao của mình lên cái mũi nhỏ nhắn của nàng.
"Giận gì chứ! Yêu con mèo nhỏ như chị là em mệt lắm rồi. Sức đâu nữa mà nghĩ đến người khác. Với lại ngoài chị ra em không cần ai hết, biết không hả?"
Cô cắn nhẹ lên chóp mũi nàng. Sống với cô lâu như vậy nàng biết cô không thích nói lời ngon ngọt, cô chỉ thích thể hiện hành động mà thôi, đây là những câu tán tỉnh ngọt ngào nhất của cô rồi.
Trong bóng đêm, mọi thứ đều mờ ảo, giọng nói cô trầm thấp, nhẹ nhàng. Lòng như được ăn kẹo, Jennie nhìn vào mắt cô, chỉ còn ánh đèn vàng nhè nhẹ, phản chiếu ánh sáng từ mắt cô, nàng chu môi, ánh mắt mang ý cười.
"Ai là mèo nhỏ chứ?" Ngẩng khuôn mặt xinh đẹp, cái miệng nhỏ không chịu yếu thế chu ra.
"Không phải chị thì là ai?" Park Chaeyoung nhéo nhéo má nàng.
"Hừ... chị mà là mèo nhỏ em chính là sói già tham ăn đó"
Phản pháo được cô Jennie mở to đôi mắt sáng rực đắc ý. Park Chaeyoung bị lời nàng nói làm cho bật cười.
"Haha... giỏi lắm hôm nay còn dám nói hubby của chị là sói già"
Vừa nói cô xoay người đè nàng dưới thân, cù lét vào eo nàng làm nàng co rút thành một cục, cười khanh khách không ngừng, mặt cũng đỏ ửng.
"Haha... haha... nhột quá... á... hubby haha... chị biết lỗi rồi... đừng...đừng..."
Thấy nàng cười nước mắt cũng chảy ra, Park Chaeyoung buông tha cho nàng, rồi cô ngồi dậy cởi áo ngủ ra quăng xuống giường, đè lên người nàng, bàn tay nhanh chóng giúp nàng cởi áo.
"Em làm gì vậy?"
Vì cười quá nhiều nên giọng Jennie hơi khàn khàn, nắm lấy bàn tay đang cởi áo mình.
"Sói già đói bụng"
Vẻ mặt cô tỉnh bơ trả lời nàng, không để nàng nói nhiều, môi cô áp xuống phong bế miệng nàng. Hơi nóng bắt đầu lan tỏa, chẳng bao lâu cả căn phòng rộng lớn chỉ còn tiếng rên rỉ và tiếng thở dốc, đêm vẫn còn dài, trên chiếc giường lớn hai thân thể nữ nhân vẫn quấn lấy nhau, cảnh đẹp vẫn đang tiếp diễn...
***********
Trong phòng họp rộng lớn, mọi người thay nhau trình bày. Khi phương án được phê duyệt. Kim Min Ho phất tay ý bảo mọi người tan họp. Trong phòng chỉ còn lại ba người.
"Lần đấu thầu này của Tập đoàn -R- các con đừng để sơ sót gì đó" Kim Min Ho vẻ mặt đăm chiêu dặn dò.
"Ba... ba yên tâm chúng ta sẽ trúng thầu"
Kim Jong In - Kai tự tin khẳng định, anh ta là con rễ của Kim Min Ho chính là chồng của Anne.
"Ba nhưng con thấy... nếu thật sự chúng ta trúng thầu thì chi phí đầu tư con sợ công ty của mình không kham nổi dự án của -R- quá lớn" Anne lo lắng lên tiếng.
"Ba suy nghĩ kĩ rồi chúng ta sẽ vay tiền ngân hàng"
"Ba... ý ba nói mình phải cầm cố công ty sao? Nhưng cho dù cầm cố công ty con sợ vẫn không đủ... ba như vậy có quá mạo hiểm không?" Anne cảm thấy biện pháp này không khả thi, định lên tiếng khuyên ngăn.
"Con đừng nói nữa, ba đã quyết định rồi. Ba sẽ lấy cả công ty và nhà của chúng ta ra đặt cược cho dự án lần này. Con có biết bao nhiêu người đang muốn được trúng thầu không? Cái gì cũng sợ thì làm sao làm nên chuyện, đúng là đàn bà mà" Kim Min Ho chân mày cau lại, giọng điệu không kiên nhẫn.
"Nhưng mà..."
"Thôi mà em, ba đã tính toán hết rồi, em không cần lo. Với lại sao em không nghĩ đến lợi nhuận khi chúng ta có được" lời định nói đã bị Kai cướp lời.
"Thôi được rồi, chuyện này không bàn nữa. Ba đã quyết định rồi. Không còn gì nữa hai đứa ra ngoài đi"
Anne còn muốn nói nữa nhưng nhìn vẻ mặt cố chấp của ba mình nàng không tình nguyện cùng Kai ra khỏi phòng.
Kim Min Ho day day trán nhìn cửa phòng đóng lại, bấm điện thoại gọi đi.
"Em đến chỗ cũ nhé, anh đợi" sau khi cuộc gọi kết thúc, ông cũng rời đi.
Mọi chuyện ông đã quyết định thì không ai thay đổi được, cứ nghĩ đến việc được hợp tác với -R- và lợi nhuận nó mang lại mà quan trọng nếu dự án thành công thì danh tiếng của ông trong giới kinh doanh sẽ lên một tầm cao mới, nghĩ đến thôi đã làm ông cảm thấy lâng lâng.
------------------Vote ⭐️