[Chaennie] Không để wifey rời xa

Chap 4 - Gặp gỡ bạn bè



Nhìn từng dòng chữ trên tài liệu, rất ngắn, nội dung vô cùng đơn giản nhưng cô vẫn đọc tới đọc lui nhiều lần. Thì ra vợ cô tên thật là Ruby Jane Kim, năm nay hai mươi sáu tuổi, nàng là sinh viên của trường đại học B theo học khoa mỹ thuật (nàng học trễ hơn so với tuổi là do gia đình ba nàng không muốn nàng được đi học, phải ở nhà giúp việc nhà cho họ), không lấy gì làm lạ khi nàng lại vẽ đẹp. Nhưng điều cô thắc mắc trước khi gặp cô nàng đã có cuộc sống như thế nào? Trong Kim gia nàng chẳng khác gì người giúp việc, câu nói của Jane cứ văng vẳng bên tai, nghĩ đến đây cảm giác đau lòng làm cô khó thở. Tại sao lại như vậy, dù có là con ngoài giá thú thì đã làm sao? Tại sao Kim Min Ho lại đối xử với con gái ruột mình như thế, nhưng ngẫm nghĩ một người đàn ông tuổi ngoài trung niên nhưng luôn dày đặc các scandal về tình ái thì làm sao có thể làm một người cha tốt.

Rồi chuyện gì đã xảy ra khi trong đêm mưa gió, nàng lại lao vào xe cô trong tình trạng hốt hoảng mất cả phương hướng đến vậy? Như lời bác sĩ đã từng nói nàng mất trí nhớ do một phần là vết thương ở đầu và cũng chính bệnh nhân muốn lãng quên. Giờ suy đoán sơ qua cô cũng biết cuộc sống của nàng trước đó vô cùng khổ sở và đau lòng mới khiến nàng một lòng muốn không nhớ đến. Rất nhiều câu hỏi được đặt ra trong đầu. Nếu là con gái mình mất tích hơn một năm mà ông ta vẫn thờ ờ, xem như không có chuyện gì xảy ra, một chút lòng trắc ẩn cũng không có hay cả nhà bọn họ đều mong bảo bối của cô chết đi càng tốt.

Vợ cô, cô yêu đến nỗi chỉ còn đến mức muốn thu nhỏ nàng lại lúc nào cũng để nàng bên cạnh, là bảo bối là hòn ngọc trên tay cô. Vậy mà xem ra trước kia nàng sống trong ngôi nhà đó bị họ đối xử tồi tệ ra sao? Đối diện với sự ghẻ lạnh của Kim Min Ho lại hằng ngày còn phải chịu sự hành hạ, khinh khi, sỉ nhục của vợ con ông ta. Vậy mà nàng còn muốn tìm lại kí ức, lấy lại trí nhớ chỉ đổi thêm đau lòng mà thôi.

Nhưng có một điều làm cô như trút khỏi gánh nặng mà tài liệu ghi rất rõ, nàng không hề qua lại với người nào hết. Cô cảm thấy mình rất may mắn, một người con gái tốt như vợ cô thế kia tại sao lại sinh ra trong gia đình thối nát đó. Nhưng không sao từ nay nàng đã có cô. Cô sẽ bù đắp những tổn thương trong quá khứ nàng đã chịu đựng.

Tuy còn hơn một tiếng nữa tan ca, nhưng Park Chaeyoung đã có mặt tại nhà, từ sáng đến giờ cô chẳng có tâm trí gì mà làm việc.

"Cô chủ cô mới về"

Thím Lee đang loay hoay dọn dẹp nhà cửa bất ngờ khi thấy Park Chaeyoung về sớm.

"Uhm"

Đưa túi xách cho thím Lee, chân dài sải bước lên lầu, cửa phòng hé mở rồi nhẹ nhàng khép lại, từng bước đi đến chiếc giường có cô vợ nhỏ đang nằm. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt trắng noãn của vợ, nhìn vẻ mặt khi ngủ của nàng như một đứa trẻ, vợ cô yếu đuối, mong manh như vậy yêu thương còn chưa thấy đủ vậy mà phải chịu nhiều thiệt thòi, càng nghĩ lòng càng xót xa, vén chăn nằm xuống ôm thân thể mềm mại vào lòng. Jennie cảm giác có người ôm chặt mình, thân thể ấm áp kề bên, nàng nhíu nhíu mày rồi từ từ mở mắt ra.

"Hubby, em về sớm thế?"

Khi thấy khuôn mặt người nàng yêu, nàng mỉm cười dụi dụi mặt vào lòng ngực của cô. Giọng nói nhỏ nhẹ mang chút gì đó nũng nịu ngây thơ. Cô hôn lên mái tóc nàng bàn tay càng siết chặt.

"Nhớ chị"

Jennie nhoi nhoi khỏi vòng tay cô, cô ôm rất chặt nàng mơ hồ còn cảm thấy đau, định quan sát khuôn mặt cô, nhưng cằm cô đặt ngay đỉnh đầu nàng không cho nàng ngước lên, giọng cô trầm thấp.

"Ngoan. Để em ôm một chút"

Thái độ của cô làm Jennie thấy có gì đó không đúng nhưng vẫn ngoan ngoãn nằm yên cho cô ôm. Qua một lúc cô mới chậm rãi lên tiếng.

"Chị xem chuẩn bị một chút, em dẫn chị ra ngoài chơi"

Lúc này vòng tay cô mới buông lỏng, Jennie ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn cô, vẻ mặt cô rất bình thường nàng không đọc ra được gì hết.

"Dạ"

Nàng biết cô có hẹn với nhóm bạn của cô ở bar Over Night, cô rất ít bạn, những người đó nàng đều biết.

Quán bar Over Night. Là quán bar nổi tiếng nhất thành phố S. Đây là quán bar mang vẻ ngoài kiểu Châu Âu rất sang trọng thường dành cho giới thượng lưu.

Âm nhạc sôi động, ánh đèn đủ màu sắc chớp tắt, Jennie tự nhận mình là người chẳng biết hưởng thụ nàng thật sự thấy mình chẳng hợp với nơi này dù đã đến mấy lần.

Hôm nay Jennie mặc chiếc đầm đen lệch vai, ôm sát cơ thể mãnh mai khoe trọn làn da trắng mịn, mái tóc nâu đen được xõa qua vai, khuôn mặt trang điểm tự nhiên, dưới ánh đèn nàng như pha lê, vừa thuần khiết vừa thần bí xinh đẹp đến quyến rũ làm những tay chơi sành sỏi thích thú ngắm nhìn đắm đuối. Chỉ e rằng không có người của cô che và khăng khăng ôm chặt cô gái nhỏ vào lòng, thì bọn họ không ngại tấn công con mồi.

Park Chaeyoung mặc trên người một thân màu đen, áo sơ mi đen được gỡ ra vài nút, càng làm vẻ đẹp của cô trở nên gợi cảm và hấp dẫn.

Hai người được phục vụ và hai vệ sĩ của Park Chaeyoung tháp tùng lên tầng lầu cao nhất vào phòng VIP đã đặt sẵn, trong đó cách ly với thế giới bên ngoài.

Park Chaeyoung ôm chặt Jennie bước vào phòng không thèm ngó ngàng gì đến ai, ôm nàng ngồi xuống chiếc ghế trong góc.

Jennie nhìn những người có mặt gật đầu nhẹ, chưa ổn định chỗ ngồi thì cô gái có vẻ ngoài như búp bê baby rất xinh xắn thoát khỏi vòng tay người phụ nữ ngồi ghế đối diện chạy nhanh qua chỗ nàng, chị ta có nét đẹp rất đặc trưng là con lai, sắc nét rõ ràng, nhưng vẻ lạnh lùng của chị ta còn âm trầm hơn cả Park Chaeyoung khiến người khác cảm thấy bị áp lực khi đối diện, người đó là tri kỉ của Park Chaeyoung tên là Lisa Manoban.

"Chị Jennie em nhớ chị quá trời"

Cô gái xinh xắn ngó lơ vẻ mặt cau lại của người phụ nữ vui vẻ ôm lấy tay của Jennie làm nũng.

"Jisoo, chị cũng nhớ em"

Cô gái nhỏ đáng yêu này tên Kim Jisoo là vợ của Lisa Manoban, nhìn có vẻ nét non nớt ngọt ngào của của cô gái nhỏ này không hề thích hợp với người phụ nữ có vẻ ngoài lạnh lùng như Lisa Manoban kia nhưng thực ra ngọai hình hình của họ vô cùng đẹp đôi mà tình yêu của họ cũng khiến người khác phải ngưỡng mộ.

"Jisoo qua đây"

Kim Jisoo buồn bực, bịn rịn buông tay của Jennie ra, quay về chỗ cũ.

Park Chaeyoung nhếch môi cười mỉa mai bạn mình. Lisa Manoban không biến sắc tỉnh bơ ôm cô gái nhỏ vào lòng.

Người phụ nữ khác từ quầy bar đem hai ly rượu đưa cho Park Chaeyoung và Lisa Manoban, chị ta có vẻ ngoài rất đẹp so với hubby nhà nàng và Lisa Manoban hơn chứ không kém, nhưng vẻ đẹp của chị ta nhìn rất tà khí, mang hơi hướng playgirl.

"Lisa Manoban! Mình nói nhé, cậu giống mẹ già chăm con gái quá rồi đấy" Irene cầm ly rượu lắc lắc chăm biếm Lisa Manoban.

"Cậu bớt lo chuyện thiên hạ đi" Lisa Manoban không nể mặt lạnh nhạt phản pháo.

Hai cô gái không hề quan tâm đến họ, chụm đầu lại cách một cái bàn vẫn nói chuyện bình thường, hai người kia không ai có suy nghĩ buông lỏng tay, nói chuyện thì vẫn nói mà đôi tay mỗi người vẫn ôm chặt lấy eo vợ của họ.

"Này hai người làm gì mà lâu thế. Từ bao giờ cậu trở nên chậm chạp như vậy?"

Irene nhếch môi hỏi Park Chaeyoung. Park Chaeyoung xiên một miếng táo đưa cho vợ rồi mới nhìn Irene.

"Làm chuyện mà 'vợ chồng' thường làm, người độc thân như cậu nói ra cũng không hiểu"

"Hừ... có vợ hay lắm sao. Bà đây không cần"

Lisa Manoban và Park Chaeyoung nhìn vẻ mặt mất hứng, khó coi của Irene họ đều nhếch môi cười, đâu ai không biết nỗi đau không muốn ai nhắc đến nhất của Irene là về chuyện hôn nhân nếu vợ chưa cưới của chị ấy không bỏ trốn, bây giờ chị ấy cũng đã có vợ để ôm như ai kia.

Hừ càng nhắc càng tức, kiếm mấy tháng nay vẫn chưa có tin tức gì về cô vợ nhỏ bỏ trốn, chị ấy mà tìm ra cô gái ấy sẽ không tha cho đâu. Vậy mà cái người thâm độc Park Chaeyoung còn cố tình đâm vào chỗ đau của chị ấy.

Mọi người đang trò chuyện vui vẻ, cửa phòng được mở ra, bước vào là đôi nữ nữ. Cô gái ăn mặc sành điệu, váy bó quyến rũ, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm kĩ càng, đôi mắt đen quan sát một vòng, vẻ mặt phấn khích mừng vui, không cần hỏi han ai, bước nhanh chân chen vào trong ngồi kế Park Chaeyoung, ôm trầm lấy tay cô cười rạng rỡ.

"Chị Chaeyoung. Lâu rồi không gặp, em nhớ chị lắm"

Jennie hai mắt mở to nhìn người con gái không xem ai ra gì đang ôm chặt tay hubby nhà nàng. Irene nhếch môi. À có kịch vui để xem rồi đây.

"So Hee"

Người vừa lên tiếng là Hyeri, chị ta cảm thấy nhức đầu với cô em họ này. Lúc nãy vừa vào gặp ngay cô ta ngay tầng một, biết cô có hẹn với Park Chaeyoung một mực tự ý đi theo. Từ cái thời chưa đi du học Han So Hee đã mê mẩn Park Chaeyoung, mà Park Chaeyoung làm ngơ không thèm để ý đến, chưa bao giờ để cô ta vào mắt, vẻ lạnh nhạt xa cách của Park Chaeyoung làm Han So Hee chán nản vậy mà bây giờ gặp vẫn mê mụi như ngày nào.

Park Chaeyoung nhanh chóng rút cánh tay mình đang bị cô ta ôm ra. Chân mày cau lại tỏ vẻ chán ghét hẳn hoi, cái mùi nước hoa nồng nặc của cô ta làm cô khó chịu nhưng quan trọng là thân thể cứng ngắt của vợ cô bên cạnh.

Ôm lấy Jennie đứng lên, không thèm liếc cô ta một cái. Quay sang Hyeri.

"Cậu mới đến, nhập cuộc với bọn họ đi, mình về trước đây"

Hyeri nhún nhún vai tỏ vẻ bất lực, cảm thấy có lỗi vì cô ấy mà cuộc chơi không vui. Han So Hee liếc nhìn Jennie, thắc mắc cô gái đó là ai mà Park Chaeyoung nâng niu trong tay mắt không thèm nhìn cô ta một cái, bản tính tiểu thư nổi lên Han So Hee mắt thấy Park Chaeyoung ôm Jennie đi vòng ra khỏi bàn, cô ta đi vòng, chắn trước mặt hai người.

Ai nấy trong phòng đều ngạc nhiên với thái độ không biết xấu hổ của cô ta. Jisoo ngước lên chán ghét nhìn người con gái đang đứng sát chỗ ngồi nàng, vì chỗ ngồi của nàng và Lisa Manoban là ghế ngoài, nên Park Chaeyoung và Jennie muốn về phải đi vòng qua họ.

Ai ngờ Han So Hee lại chắn ngang, đôi mắt to tròn của Jisoo ranh mãnh lóe lên tia sáng. Lisa Manoban nhếch môi mỉm cười dung túng, yêu chiều xem như không thấy. Han So Hee thấy mình hơi nóng vội nên giọng điệu cũng hơi mất tự nhiên.

"À. Chị Chaeyoung, sao chị về sớm vậy? Em làm chị mất hứng... hay... hay do cô ấy không muốn chị nói chuyện với em... Á..."

"Trời ơi. Cô không có mắt à. Cô làm gì thế hả?" Han So Hee tức giận hét lớn.

"Ô... ô... xin lỗi... tôi không cố ý"

Khi mọi người còn chưa kịp tiêu hóa hết câu nói của Han So Hee thì cô ta đã hứng trọn một ly rượu từ Jisoo, cả mặt cũng bị hắt trúng. Đôi mắt to tròn long lanh tỏ vẻ hối lỗi, cầm lấy khăn giấy đã sử dụng lau lau lên người Han So Hee.

"Ui... ui... Để tôi... lau cho cô nhé... ôi! Ướt hết rồi..."

Jennie mím môi, mắt mở to thích thú nhìn Jisoo làm trò.

"Không cần. Đừng đụng vào tôi"

Jisoo nghe lời buông khăn giấy xuống chép chép miệng, trong lòng hả hê nhìn người gặp họa trước mặt. Nàng đây mới không hiền như Jennie để ả ta ức hiếp.

Park Chaeyoung cũng chẳng buồn xem kịch vui ôm Jennie ra cửa.

"Chị Chaeyoung. Chị Chaeyoung..." Han So Hee tiếc nuối gọi theo.

Lisa Manoban đứng dậy nhanh chóng ôm Jisoo vào lòng "Không quậy nữa, chúng ta về thôi"

Jisoo gật gật đầu rút vào lòng cô, cười đến vui vẻ. Lisa Manoban quay sang Irene và Hyeri.

"Mình về trước. À! Hyeri, lần sau cậu nên rút kinh nghiệm" dứt lời lạnh lùng ôm Jisoo rời đi.

Hyeri buồn bực cầm ly rượu ực vào, quay sang quát lớn "Em còn đứng đó làm gì. Còn không mau biến khỏi mắt chị"

Han So Hee nhìn vẻ mặt hung dữ của Lee Hyeri, làm cô ta hơi sợ, với lấy túi sách, guốc cao nện xuống sàn rời đi với bộ dạng khó coi.

"Bỏ đi. Hôm nay cậu phải uống với mình" Irene lên tiếng phá tan không khí buồn bực.

Cả căn phòng rộng lớn chỉ còn lại hai người phụ nữ chán nản cùng nhau uống rượu giải sầu.

--------------------

Vote ⭐️

Chương trước Chương tiếp
Loading...