[Chaennie] Không để wifey rời xa

Chap 6 - Tức giận



"Em sao vậy vẫn còn khó chịu chuyện của ba sao?" Kai vừa lái xe vừa nói chuyện.

"Em chỉ lo lắng thôi" Anne buồn bực nói rồi quay mặt ra ngoài cửa sổ.

"Em đừng suy nghĩ nhiều, kinh doanh phải chịu mạo hiểm, thì mới thành công"

"Uhm... em biết rồi"

Khi xe chạy qua cửa hàng bánh ngọt bỗng Anne hét lớn, bảo Kai dừng xe.

"Dừng xe... dừng xe... Anh nhìn xem đó không phải là Ruby Jane sao? Đúng rồi... là cô ấy, anh mau dừng xe"

Kai cũng nhanh chóng tấp xe vào lề, quay người nhìn ra phía sau cùng Anne chăm chú quan sát.

Hắn ta thấy một người con gái mặc chiếc váy xanh ngọc kiểu dáng đơn giản, dài đến gót chân rất nhẹ nhàng và thanh thuần, xinh đẹp như một thiên sứ.

Nàng bước ra từ cửa hàng bánh, trên tay cầm túi bánh lớn, vừa đi vừa nghe điện thoại, không biết nói chuyện với ai, mà làm nàng cười rất tươi, nụ cười rất đẹp cho người ta cảm giác ấm áp, nhẹ lòng. Dưới ánh nắng làn da nàng càng thêm trắng mịn không một chút tỳ vết. Sau đó nàng nhanh chóng ngồi vào chiếc xe sang trọng ngừng bên lề. Chiếc xe quay đầu đi một hướng khác.

Là nàng, chính là Ruby Jane Kim tuy bây giờ nàng đã thay đổi quá nhiều nhưng hắn dám cá hắn không nhìn lầm. Làm sao hắn nhìn sai được, đôi mắt tà khí của Kai híp lại. Nàng bây giờ còn đẹp hơn ngày xưa gấp trăm lần.

Chỉ hận một bước không thể đem nàng đè dưới thân. Hắn còn nhớ rất rõ cái đêm ấy nếu Anne chỉ cần về trễ một chút thì nàng đã là của hắn. Lần đầu tiên hắn đến Kim gia để ra mắt, hắn đã để ý nàng, nàng rất xinh đẹp dù bị vùi lấp dưới những bộ quần áo cũ kĩ nhưng không thể nào làm giảm được khí chất của nàng.

Hỏi ra mới biết nàng là em cùng cha khác mẹ với Anne lúc đầu hắn còn tưởng nàng là người giúp việc vì những gì người giúp việc làm nàng đều làm trọn.

Càng ngày hắn càng bị vẻ vẻ đẹp thanh khiết của nàng thu hút, trên mặt không chút son phấn, những lúc làm việc quá nhiều, khuôn mặt nàng sẽ ửng hồng, trên trán sẽ lấm tấm những giọt mồ hôi.

Lúc đó hắn chỉ muốn ôm lấy nàng hung hăng được yêu nàng, được liếm sạch những giọt mồ hôi trên đó. Ánh mắt nàng nhìn hắn lúc nào cũng phòng bị, những lúc bị hắn quấy rối, bờ ngực nàng sẽ phập phồng vì tức giận, đẹp đến mê hồn.

Loại con gái nào Kai hắn chưa chơi qua, giống như người được gọi là vợ đang ngồi kế bên hắn. Nếu Anne không phải tiểu thư của Kim gia, hắn cũng chẳng mặn mà gì, tính tình thì điêu ngoa, lúc nào cũng thích lên mặt người khác, mặt mày lúc nào cũng trang điểm dày phấn, khác hẳn với con thỏ trắng kia, đơn thuần đáng yêu.

Không biết từ chuyện đêm hôm đó, nàng đã bỏ đi đâu hơn một năm nay, bây giờ lại xuất hiện khác xưa như thế. Mà nói thật cả Kim gia chẳng ai muốn tìm Ruby Jane, ngay cả ba ruột là Kim Min Ho ông ta cũng chẳng mặn mà gì với đứa con gái này.

Nếu không bị uy hiếp, còn lâu ông ta mới đem nàng về nuôi. Nhưng từ Anne hắn mới biết dù ở Kim gia cực khổ, bị ghẻ lạnh nhưng nàng vẫn quyết ở lại vì chỉ khi nàng ngoan ngoãn nghe lời thì Kim Min Ho mới giúp nàng trả chi phí nằm viện cho bà nàng, đổi lại nàng phải phụ giúp việc cho Kim gia.

Đó cũng là sự trao đổi của mẹ ruột của Ruby Jane trước khi mất đã ra điều kiện với Kim Min Ho nhưng bà ta không hề ngờ được lòng dạ của Kim Min Ho quá nhỏ nhen và ác độc vì tức giận bị bà ta uy hiếp mình, nên mọi bực tức và trả thù đều đổ lên đầu Ruby Jane.

"Kai"

"........"

"Kai"

Anne tức giận hét lớn, làm gì mà như người mất hồn, chuyện đêm đó nàng còn chưa quên đâu.

"Sao em?"

Kai bị tiếng hét của Anne làm hốt hoảng, vẻ mặt mất tự nhiên, gượng gạo nở nụ cười.

"Anh làm gì như người không hồn vậy? Đừng nói với tôi trông thấy bộ dáng xinh đẹp của Ruby Jane bị cô ta rút hồn rồi nha"

Anne tức giận quát vào mặt Kai. Nàng càng nghĩ càng thấy khó hiểu, vài bữa trước Nancy có nói với nàng đã gặp Ruby Jane ở phòng tranh, nàng còn bán tính bán nghi lời cô ta nói. Nhưng hôm nay chính mắt nàng thấy không thể sai được, như lời Nancy đã nói, con nhỏ đó giống như lột xác thành người khác, xinh đẹp hơn thì không nói, nhưng nhìn cách ăn mặc còn đi xe sang giới hạn lại có tài xế riêng thì biết cuộc sống của cô ấy phải giàu sang cỡ nào.

Không lẽ Ruby Jane hên đến nỗi vừa ra khỏi Kim gia liền cặp ngay đại gia, bán thân sao? Hay làm gái bao? Trời ạ! Một đứa hiền lành như vậy mà có thể làm việc trơ trẽn này sao? Nhưng ngoài cách nghĩ đó, nàng không nghĩ ra cô ấy đổi đời như vậy là nhờ đâu cả?

Kai liếc nhẹ Anne nhưng rất nhanh nở nụ cười, tháo dây an toàn nhào về phía cô ta, ôm chặt.

"Em nói bậy bạ gì vậy, cô ta xứng sao? Anh chỉ một lòng một dạ với em, em còn không hiểu?"

Anne liếc cô một cái, vẻ mặt tỏ vẻ khinh thường.

"Hừ anh đừng tưởng tôi ngu mà không biết chuyện đêm đó của anh"

"Em sao vậy? Anh đã nói đêm đó anh say rượu. Do chính cô ta chủ động quyến rũ anh, anh cứ tưởng cô ta là em mà thôi"

Kai nói một mạch, vẻ mặt tự tin nhìn người phụ nữ bên cạnh, thấy nàng im lặng hắn sáp lại hôn chụt lên môi Anne, giọng điệu ngọt ngào, chân thành.

"Thôi đừng để cô ta làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng mình. Em phải tin anh chứ. Trên đời này em biết rằng người anh yêu nhất chỉ có một mình em. Đừng giận nữa, anh mới biết có một nhà hàng mới khai trương, rất hợp với khẩu vị của em, anh chở em đi ăn nhé"

Bị lời dụ dỗ ngọt ngào của Kai, Anne làm gì còn nổi nóng được, giả đò giận dỗi, quay mặt ra ngoài cửa, nhưng trong lòng thì mềm nhũng ra.

Kai nhếch môi, người ta nói đúng người vợ dễ giận sẽ dễ nguôi, chỉ cần dăm đôi câu ngọt ngào là sẽ quên sạch.

Mà Kai hắn là ai chứ? Miệng mồm của hắn trơn tru mấy việc lấy lòng phụ nữ đối với hắn dễ hơn trở bàn tay, Anne đâu phải là đối thủ của hắn.

--------------------

Park Chaeyoung bộ dáng thong tha, ung dung, nhìn cũng biết cô vừa tắm xong, mặc bộ đồ ngủ màu trắng ở nhà, nhìn cô càng mang dáng dấp soái tỷ, từ trên lầu đi xuống, nhưng nhìn trong phòng khách, không thấy Jennie, chân mày cô cau nhẹ vừa thấy thím Lee từ bên ngoài trở về, trên tay còn đang cầm gì đó.

"Thím thấy vợ tôi đâu không?"

" Cô chủ, phu nhân ở trong bếp"

Chân mày Park Chaeyoung cau chặt lại, sắc mặt lạnh xuống. Xoay người đi được mấy bước đã nghe tiếng hét của Jennie trong bếp.

"Á"

Trái tim của Park Chaeyoung lộp bộp một cái, chân dài chạy nhanh vô bếp. Hình ảnh đập vào mắt cô là nàng đang ôm bàn tay, chân mày nhíu chặt, cô đi nhanh đến, cầm lấy bàn tay phải của nàng đưa lên xem, các ngón tay đều bị phỏng, những ngón tay bắt đầu sưng đỏ.

Jennie nhìn vẻ mặt âm trầm của cô, nàng hơi sợ nhỏ nhẹ lên tiếng.

"Chaengie "

Park Chaeyoung không nói một tiếng kéo tay nàng để vào bồn rửa chén, xả nước vào tay nàng.

Tự nhiên cô thấy tức giận, cô nói bao nhiêu lần không cho nàng vào bếp. Cô đã bảo không cho phép nàng tự làm mình bị thương. Tại sao hôm nay lại chạy xuống bếp. Việc này làm cô liên tưởng đến việc nàng bị bạc đãi ở nhà họ Kim. Khi ở đó nàng cũng thường xuyên bị thương như vậy sao?

Nhìn bàn tay trắng noãn, những ngón tay xinh xắn, đều đỏ au, nếu không sơ cứu kịp thời sẽ bị phồng rộp lên. Cơn giận làm cô không kiềm chế được cảm xúc. Park Chaeyoung tức giận quay sang quát lớn.

"Ai bảo chị vào đây để bị phỏng như vậy hả? Em nói chị bao nhiêu lần rồi, chị không nghe hiểu em nói gì sao?"

Vì tức giận nên tay cô bóp chặt tay nàng mà không hay biết.

Jennie bị đau, lại tủi thân vì cô lớn tiếng với nàng, xung quanh còn có thím Lee và hai người giúp việc.

Nàng chỉ muốn nấu ăn cho cô thôi, nàng không nghĩ dầu lại văng lên trúng tay như vậy. Thường ngày lúc nào cô cũng nhỏ nhẹ, yêu chiều chưa bao giờ nàng thấy cô nổi nóng mà lớn tiếng quát nàng trước mặt người làm như vậy.

Đôi mắt long lanh mở to nhìn cô, mắt đỏ lên, nước mắt không kiềm lại được, lăn dài trên má, nàng nghẹn ngào giải thích.

"Thím Choi xin về quê... chị... hức... chị biết em chỉ thích khẩu vị do thím Choi nấu và chị làm... nên... chị... muốn... hức... vào bếp nấu cơm... cho em... chị... xin lỗi... chị..."

Lời nói chưa xong đã bị Park Chaeyoung ôm chầm vào lòng.

"Đừng khóc. Em xin lỗi, em sai rồi, em không nên nổi nóng với chị, đừng khóc là lỗi của em"

Cô điên rồi, tại sao lại nổi giận với nàng. Chỉ là mỗi lần thấy nàng bị tổn thương dù là nhỏ nhặt, cô lại không kiềm chế được cảm xúc, vì đau lòng, vì tự trách bản thân nên cô mới tìm chỗ để phát tiết.

Jennie ấm ức được cô ôm vào lòng, khóc sục sùi, híc híc cái mũi hồng hồng làm Park Chaeyoung vừa đau lòng lại yêu chết cái vẻ ăn vạ của nàng. Cô bế nàng lên đi nhanh ra khỏi bếp.

"Thím Lee gọi nhà hàng đặt cơm"

Rồi nhanh chóng ôm cô vợ nhỏ còn đang nức nở trong lòng lên phòng.

Sau một hồi được cô dỗ dành, vợ cô cũng nín khóc. Không nghĩ vợ cô cũng có lúc ăn vạ đến vậy.

Park Chaeyoung để nàng dựa vào lòng, nhẹ nhàng cầm từng ngón tay sức thuốc cho nàng, còn đưa lên miệng thổi thổi. Bàn tay nàng rất đẹp, nhỏ nhắn, mềm mại các ngón tay mãnh mai như không xương cầm vào rất thích.

Cô còn nhớ lúc những lần đầu họ tiếp xúc thân mật với nhau, khi cầm vào cô còn cảm giác các đầu ngón tay của nàng bị chay sần. Bây giờ được cô chăm sóc mua nhiêu mỹ phẩm dưỡng da cho nàng, da dẻ vợ cô ngày càng mịn màng, trơn láng như lụa, ôm vào rất thích.

"Tuyệt đối không được vào bếp nữa biết không? Sau này không có Thím Choi thì gọi cơm nhà hàng" Park Chaeyoung nhỏ giọng nói bên tai nàng.

Jennie ngẩng mặt lên nhìn cô, rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Nhìn cái mũi hồng hồng, Park Chaeyoung yêu thương hôn lên mũi nhỏ của nàng.

"Chúng ta xuống ăn cơm thôi"

"Dạ"

Khóc nãy giờ nàng cũng thấy đói rồi, ngoan ngoãn để cô ôm xuống lầu.

Cô đã từng nghĩ từ khi ba mẹ cô qua đời sẽ không một ai khiến cô sẽ bận tâm. Nhưng cô đã sai. Chẳng những bận tâm mà còn là yêu không lối thoát, nàng chính là số kiếp của cô mà cô rất may mắn có được.

------------------------

Vote ⭐️

Chương trước Chương tiếp
Loading...