[Chaennie] Không để wifey rời xa

Chap 3 - Gặp phải người quen (H)



Jennie mặc chiếc váy trắng voan dài qua gối vừa nhã nhặn vừa tinh tế, mái tóc cột cao tôn được khuôn mặt trái xoan trắng mịn. Vẻ xinh đẹp của nàng thu hút nhiều ánh mắt nơi phòng tranh.

Nhưng dường như nàng không hề để ý chỉ một lòng chăm chú chiêm ngưỡng các bức tranh. Đôi mắt đen láy to tròn quan sát xung quanh, nàng rất thích các tác phẩm của tác giả này, nhìn bức ảnh nghệ thuật người đàn ông ôm người phụ nữ vào lòng, đằng sau là một rừng hoa dã quỳ làm nàng liên tưởng đến tình yêu bất tận thật đẹp. Không kìm lòng được nàng quay sang nói nhỏ với người bên cạnh.

"Cô giáo, em muốn mua bức tranh này, em muốn gặp tác giả cô có thể giới thiệu cho em không?"

"Được, em chờ cô một chút" Cô giáo Bae vui vẻ đi tìm tác giả.

Bức tranh được mua một cách thuận lợi, Jennie nhìn món đồ to lớn được gói kỹ càng trên tay Alison thích thú không thôi, bây giờ nàng rất mong được về nhà để khoe với hubby nhà nàng. Vì lo mãi mê suy nghĩ của mình, Jennie không chú ý người đi tới nên đã va nhẹ vào.

"Á... xin lỗi tôi không cố ý"

"Ruby Jane"

Cô gái có mái tóc xoăn khuôn mặt trang điểm cầu kỳ, mắt mở to, vẻ mặt ngạc nhiên lên tiếng. Jennie e ngại nhìn cô gái đối diện nhưng nàng không có ấn tượng về cô ta, cố mấp máy môi nhẹ giọng hỏi lại như khẳng định mình không nghe lầm, đứng bên cạnh vẻ mặt Alison tối sầm, mày cau lại.

"Cô... cô biết tôi sao?" Jennie cau mày nhìn kĩ người đối diện.

Cô gái từ khuôn mặt ngạc nhiên trở nên khó hiểu.

"Tôi là Nancy bạn của chị gái cô, là Anne - Kim So Huyn cô không nhận ra tôi sao?"

Nancy khó hiểu nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt. Cô hay đến Kim gia chơi cũng hay gặp Ruby Jane ở đó tuy vẻ bề ngoài của nàng lúc đó đã xinh đẹp nhưng giống như viên ngọc thô chưa qua mài dũa.

Bây giờ nàng đã thay đổi không còn vẻ lọm thọm, hốc hác ủ dột, hay quần áo cũ kĩ ngày nào mà bây giờ nhìn sơ quần áo nàng mặc cô ta cũng biết toàn là hàng hiệu đắc đỏ. Nhìn xem làn da trắng mịn, khuôn mặt hồng hào với đôi má bánh bao, rạng rỡ xinh đẹp hơn ngày xưa rất nhiều nhìn nàng bây giờ như kén hóa bướm, nhìn qua cũng biết nàng chắc chắn sống rất sung sướng và giàu sang.

Nhưng cô ta thấy lạ khi nào mà Ruby Jane trở nên như vậy, không phải Anne nói Kim gia đã đuổi nàng ra khỏi nhà, không phải bây giờ nàng nên khổ sở, lăn lộn ngoài đường kiếm miếng ăn hay sao? Tại sao lại xuất hiện nơi sang trọng này còn với bộ dáng cao quý, đẹp hết phần thiên hạ thế này thật khó hiểu???

"Tôi..."

Đang định nói tiếp thì điện thoại reo lên là của Park Chaeyoung, Jennie chừng chừ, gật đầu xin lỗi đối phương rồi tiếp nhận điện thoại.

Alison liếc nhìn Jennie nghe điện thoại, bước nhanh đến trước mặt Nancy, không biết nói gì đó, chỉ thấy cô ta gật đầu rồi nhanh chóng rời đi. Khi điện thoại kết thúc Jennie nhìn xung quanh nhưng không thấy người cần tìm, nàng quay sang hỏi Alison.

"Chị có thấy cô gái lúc nãy nói chuyện với tôi không?"

"À! Cô ấy nói có công chuyện nên đi trước rồi" Alison mặt tỉnh bơ đáp lời.

--------------

Jennie nhíu nhíu mày khó hiểu, cái tên Ruby Jane cứ văng vẳng bên tai nhưng một chút ấn tượng nàng cũng không có.

Park Chaeyoung từ phòng tắm đi ra, mắt thấy nàng ngồi trên giường đăm chiêu nhìn bức tranh mới treo trên tường nhưng cô biết đầu óc nàng không hề đặt vào bức tranh. Park Chaeyoung không nói một lời leo lên giường ôm nàng vào lòng, mặt vùi vào hõm cổ của nàng.

"Chị sao thế?"

Giọng nói trầm ấm vang lên, Jennie bừng tỉnh xoay người lại ôm cổ cô, nở nụ cười tươi.

"Chị chỉ đang ngắm bức tranh thôi"

Cô gật đầu xem như đã hiểu, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng.

"Lúc sáng chị gặp người quen?"

Nụ cười trở nên cứng ngắt sau đó tắt lịm, ánh mắt lo lắng hướng về cô.

"Uhm... em biết rồi sao? Cô ta gọi tên chị là Ruby Jane"

"Vì sao không nói em nghe?" Lời nói rất nhẹ, nhưng nàng biết cô đang kìm nén tức giận.

"Chị... Chị..."

Nàng không biết nói gì nữa, nàng sợ cô tức giận, quả nhiên vòng tay được nới lỏng, rồi buông hẳn ra, cô xoay người định bước xuống giường. Jennie hốt hoảng ôm cô từ phía sau.

"Chaengie... chị... chị không có muốn tìm lại trí nhớ... chị sẽ không suy nghĩ về chuyện này nữa... em đừng giận... chị... chị sẽ không như vậy nữa". Lời nàng nói như có vật gì nặng nề đập mạnh vào tim cô, đau đớn nhói từng cơn.

Có lẽ cô quá ích kỷ nhưng nỗi sợ mất nàng hàng ngày cứ dày vò lấy cô, cô sợ nàng tìm lại kí ức, nàng sẽ ân hận đã lấy cô, biết đâu được trong quá khứ lãng quên đó nàng có một mối tình khắc cốt ghi tâm với người nào đó, dù lần đầu tiên của nàng là trao cho cô, nhưng trái tim của nàng có thuộc riêng một mình cô không? Có phải cô là người đầu tiên khiến nàng rung động hay không?

Chỉ nghĩ đến cô đã cảm thấy khó thở. Lúc xác định cô không thể mất nàng, không thể rời xa nàng cô đã lấy giấy kết hôn để cột nàng lại bên cạnh, dù sau này nàng có nhớ ra thì nàng vẫn là vợ của cô không ai có thể cướp nàng được. Dù lúc đó nàng có ân hận cũng đã muộn màng. Nói cô mưu mô, hèn hạ cũng được làm cách gì đi nữa, cô cũng không để nàng thoát khỏi cô, trên đời này nàng là người cô cần nhất, là người thân duy nhất của cô.

Nghe giọng nói nghẹn ngào, vòng tay siết chặt của nàng, cô biết nàng cũng yêu cô rất nhiều, vậy cô còn đang sợ điều gì? Cô đang làm khó nàng sao? Không muốn Jennie nghĩ nhiều Park Chaeyoung quay người lại ôm nàng, hôn lên mái tóc nâu đen mượt của nàng, nhẹ giọng an ủi.

"Em không giận, chị đừng suy nghĩ nhiều, ngủ đi"

"Không. Em rõ ràng đang giận, em rõ ràng không cần chị... Chaengie em nghe chị nói, chị... hức... chị... không cần lấy lại trí nhớ nữa, chị không cần gì hết chị chỉ cần có em... hức em tin chị có được không?"

Trái tim của Park Chaeyoung run lên, cô ôm chặt lấy khuôn mặt nàng, giọng cô trầm ấm như đang kiềm nén nỗi xúc động.

"Em tin. Đừng khóc!!!"

Cô áp môi mình lên đôi môi ngọt ngào của nàng, nuốt hết tiếng nghẹn ngào của nàng vào miệng, quấn chặt lấy lưỡi của nàng say đắm mút mát.

Jennie nhắm mắt lại đưa tay choàng lên cổ cô, đáp lại nụ hôn của cô, nụ hôn nhẹ nhàng ngày càng trở nên nóng bỏng khiến đầu óc nàng trở nên quay cuồng, một mảng tối tăm che trước mặt, đến khi nhận biết đã thấy cô đặt nàng dưới thân, áo ngủ bị quăng xuống sàn từ lúc nào.

Park Chaeyoung yêu thương đem hết lo sợ bất an trong lòng hết thảy cho vào nụ hôn, hai cơ hòa hợp quấn lấy nhau, đến khi đôi môi nàng sưng đỏ, hô hấp dồn dập cô mới buông tha cho nàng, ngậm vành tai nhỏ nhắn của nàng vào miệng cô phun hơi thở nóng rực, làm cả người Jennie run rẩy, nàng ngẩn đầu về phía sau nhẹ giọng ngâm nga.

Một đường liếm mút xuống bờ vai trắng mịn, cô như quỷ khát máu, hết liếm rồi cắn để lại đầy dấu vết trên cổ của nàng, cả cơ thể nàng lúc nào cũng mềm mại toát ra mùi hương hoa thoang thoảng, là mùi sữa tắm nàng hay sử dụng làm cô say mê, kích thích dục vọng trong cô đến đỉnh điểm, bàn tay thành thục xoa nắn, bầu ngực đẩy đà, miệng không do dự say mê ngậm hẳn bầu ngực còn lại vào miệng, đầu lưỡi liếm láp, để lại các dấu vết bóng loáng trên da thịt.

"Ưm... ưm... hubby... ưm"

Như có từng dòng điện xẹt lên não, Jennie cong người, hai tay bấu chặt vào bờ vai của cô. Bàn tay vuốt ve từng tất da thịt láng mịn của nàng, rồi chen vào giữa hai chân tìm nơi thần bí xoa nắn, chen chúc từng ngón tay vào đưa đẩy.

"Ưm... Chaengie... ahh... ưm..."

Bàn tay ngày càng cử động càng nhanh, Jennie đôi mắt long lanh ánh nước sớm đã phủ đầy sương mù, đầu không ngừng xoay qua lại, đôi môi hé mở rên rỉ nỉ non, bàn tay bé nhỏ bắt lấy cánh tay cô, như cầu xin cô dừng lại.

"Hubby ah... chị... chị... ưm... đừng... mà... em..."

Nhìn từng dòng dịch trắng dính đầy tay, Park Chaeyoung nhanh chóng cởi áo tắm và tất cả đồ lót quăng xuống giường, khoe thân hình chuẩn của mình, vươn người kéo tủ ra nhìn vật trong đó, ánh mắt lóe lên tia sáng rồi nhìn sang người con gái đang mê man nằm trên giường, đóng sập tủ, nhanh chóng phủ lên người nàng. Động thân một cái đem vật kia vùi sâu vào cơ thể nàng. Jennie mơ màng, thân thể mềm nhũng hơi sức đâu mà để ý chuyện gì.

"Ah... ưm... ưm"

Giọng điệu nức nở của nàng khiến cô nhẹ nhàng ma sát rút ra đâm vào, hai người ôm nhau rên thành tiếng, Park Chaeyoung yêu thương, thả những nụ hôn nhỏ từng cái lên khắp khuôn mặt nàng. Bàn tay dịu dàng vuốt mái tóc ẩm ướt của nàng ra sau, giọng cô khàn khàn trở nên gợi cảm như dẫn dắt cả linh hồn nàng.

"Nini, chị là của em... là của em, nói chị là của em"

Jennie nức nở không chịu nổi sự hành hạ như thế, chỉ còn biết hùa theo cô.

"Chị... chị là của em... ưm... hubby... ưm... ah..."

Cô nhanh chóng thúc từng cái sâu, động tác trở nên điên cuồng, vừa nhanh vừa sâu nàng chỉ còn biết ôm lấy bờ vai cô, chân bám chặt lên hong cô, đón nhận từng đợt khoái cảm ập đến.

Nàng không biết đêm nay cô hành hạ nàng bao nhiêu lần cao trào đến từng đợt, nhưng cô như bão táp mưa sa không hề có ý định dừng lại, đến khi nàng nức nở khóc thành tiếng, mệt mỏi ngất đi, cô mới mạnh mẽ phun hết mầm móng vào nơi sâu thẳm trong nàng.

Nhìn người con gái nằm trong lòng, môi sưng đỏ, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt nhắm nghiền, nơi nào đó cũng hơi sưng lên, cô biết đêm nay mình quá tham ăn, để wifey mệt ra như thế này, nhưng chỉ như vậy lòng cô mới trở nên bình yên, chỉ khi vùi sâu vào cơ thể nàng, cô mới biết được nàng vẫn tồn tại bên cô.

Park Chaeyoung nhẹ nhàng hắt nhẹ những làn nước ấm tắm rửa cho nàng, dùng khăn lau khô, bế nàng lên giường đắp chăn cho hai người, ôm chặt người trong lòng từ từ mới thả lỏng cơ thể nhẹ nhàng nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

--------------------

Tập đoàn -R-

Trong phòng tổng giám đốc rộng lớn, sang trọng, cả phòng được sơn màu trắng và nâu vừa ôn nhu vừa bí hiểm như chủ nhân của nó.

"Tổng giám đốc. Đây là mọi tài liệu tôi đã điều tra được. Sở dĩ một năm nay chúng ta không thể biết được thân phận cô Jennie. Vì cô ấy là con gái ngoài giá thú cho nên Kim Min Ho chưa bao giờ công khai cô ấy là con ông ta. Nên mọi người chỉ biết ông ta có một đứa con gái duy nhất là Anne - Kim So Huyn. Theo thông tin tôi biết cuộc sống cô ấy sống nơi đó chẳng khác gì một người ở, có vẻ Kim Min Ho chẳng thương yêu gì cô Jennie nên mắt nhắm mắt mở để vợ con ông ta muốn làm gì thì làm. Thông tin cô Jennie rất ít, hiện tại tôi chỉ thu thập được như vậy. Chị cho tôi thêm vài ngày nữa để lấy thêm thông tin".

Jane Kim trợ lí riêng cũng là cánh tay trái đắc lực của Park Chaeyoung, tường tận báo cáo.

"Được rồi... cô đi làm việc của mình đi"

Nhìn sắc mặt lạnh lẽo của Park Chaeyoung, làm việc cho cô lâu như thế, chỉ cần nhìn cũng biết Park Chaeyoung đang tức giận, cô ấy gật đầu rồi nhanh chóng rời đi.

----------------------

Vote ⭐️

Chương trước Chương tiếp
Loading...