[Chaennie] Không để wifey rời xa
Chap 20 - Bằng lòng buông tay
Khung cảnh cứ từng giây, từng phút trôi qua trước mắt. Khi xe ngừng lại trước địa chỉ khu biệt thự, cũng là lúc Kim Jennie thấy được xe Park Chaeyoung vào cổng.
Kim Jennie xuống xe dẫm lên những bông hoa tuyết trắng rơi đầy đường phố. Gió tuyết rét qua từng cơn nhưng lúc này nàng không còn cảm thấy lạnh nữa. Kim Jennie nép vào hàng rào, khuôn mặt tái nhợt nhìn cảnh trước mắt.
Park Chaeyoung xuống xe, từ trong nhà chạy ra đón cô là một cô gái xinh đẹp không ai khác, chính là Stella. Cô ta mặc chiếc đầm ngủ dài qua gót chân, bên ngoài khoác một chiếc áo len dày nhìn thật dịu dàng xinh đẹp làm sao? Sắc mặt Park Chaeyoung tuy không biểu lộ cảm xúc gì, hai người sóng đôi cùng nhau bước vào trong.
Kim Jennie đứng đó, chân như đổ chì, nàng cảm giác được tim co thắt lại, đau đến thở không nổi. Thì ra là cô rời nhà trong đêm là đến gặp Stella, mới cách đây mấy ngày thôi, cô chưa bao giờ bỏ mặc nàng như vậy dù có bất cứ chuyện gì, công việc bận rộn ra sao, cô cũng sẽ dùng buổi tối với nàng, mọi thứ liên quan đến nàng đối với cô đều quan trọng nhất. Dù nàng có bảo cô lo việc của mình trước, cô cũng cố chấp không bao giờ đồng ý. Nhưng bây giờ thì sao? Với cô bây giờ đến bên cạnh cô gái ấy là quan trọng hơn tất cả.
Nhìn hai người sánh bước bên nhau thật đẹp đôi. Thà cô cứ thẳng thắn với nàng, có lẽ nàng sẽ phần nào không đau đớn như vậy. Hơn là cô vẫn ngọt ngào nhưng tâm của cô đã không còn dành cho nàng.
Không biết qua bao lâu Kim Jennie chỉ biết chân của nàng đã tê cứng, cả cơ thể run lên vì lạnh, tưởng chừng không còn sức đợi chờ được nữa, đúng lúc này Park Chaeyoung từ trong nhà đi ra xe, đưa cô về cũng là người con gái đấy, vẻ mặt cô ta quyến luyến như không muốn xa rời.
Kim Jennie nép người vào, khi xe cô chạy ngang qua. Đúng ra lúc này nàng phải nháo nhào lên, đứng trước mặt hai người họ ầm ĩ một trận, nàng tự nhận mình là người hèn nhát, nàng sợ một khi chuyện đó xảy ra, sẽ nghe cô nói người cô lựa chọn là cô ta.
Nhìn bóng xe khuất xa, lúc này Kim Jennie mới lê cái chân tê cứng, bước từng bước trong cơn lạnh của gió tuyết.
Cả cơ thể mệt đến lã người, đầu óc choáng váng, tay chân đều lạnh đến mức như đông cứng lại. Kim Jennie lấy tay chống lên trụ đèn, hít thở thật sâu, lắc lắc cái đầu đang nặng trĩu, gắng gượng vẫy tay bắt xe.
Park Chaeyoung chưa kịp vào nhà đã thấy những người giúp việc vẻ mặt lo lắng đứng trước cửa chờ cô. Cô cau mày cảm giác có chuyện không lành. May vừa thấy Park Chaeyoung xuống xe nhanh chân chạy đến vẻ mặt lo lắng.
"Cô chủ, Phu nhân không biết đi đâu ra ngoài đến giờ chưa về"
"Cô nói gì? Jennie đi đâu? Chị ấy đi khi nào? Tại sao không ai gọi điện cho tôi?" Tiếng nói Park Chaeyoung giận dữ, vẻ mặt ầm trầm đến đáng sợ. May rụt vai, vẻ mặt xanh mét.
"Lúc cô vừa đi phu nhân cũng đi theo. Tôi... tôi có gọi nhưng điện thoại của cô không liên lạc được"
Park Chaeyoung lấy điện thoại ra xem, điện thoại đã hết pin tắt đen từ lúc nào.
Nàng đi đâu? Ngoài kia gió tuyết, làm sao cơ thể yếu ớt không bao giờ chịu lạnh được của nàng chịu nổi. Đã vậy đường xá nơi đây nàng lại không biết.
Cô nhớ rõ lúc tối sắc mặt nàng không được tốt. Bỗng cô sững người lại, chẳng lẽ nàng đi theo cô.
Trái tim Park Chaeyoung cảm thấy đau nhói. Chết tiệt vì tâm trạng mấy ngày nay không tốt, cô đã lơ là nàng, cô cứ nghĩ để mọi việc giải quyết hoàn tất sẽ nói nàng nghe.
Park Chaeyoung xoay người ngồi vào xe, vừa chạy chưa ra đến cổng, đã thấy chiếc taxi ngừng trước cửa.
Kim Jennie thẩn thờ bước vào. Park Chaeyoung nhanh chóng xuống xe, chỉ mấy bước chân, tay cô đã bắt được tay nàng, cô vừa tức giận lại xót xa, nhưng khi tay chạm vào cơ thể và nhìn sắc mặt nàng khiến cô thật sự sợ hãi.
"NiNi chị đã đi đâu? Tại sao cơ thể chị lạnh như vậy?"
Kim Jennie ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, xanh xao nhìn người phụ nữ trước mặt im lặng không trả lời. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, chảy dài xuống má, trước mắt trở nên mông lung, mọi thứ ngày càng mờ ảo.
Nàng nghe cô gọi nhưng mí mắt nặng trĩu cố gắng như thế nào cũng không mở mắt lên được. Park Chaeyoung hốt hoảng khi thấy Kim Jennie ngất lịm trong vòng tay, sắc mặt nàng trắng bệt không còn chút máu.
"Gọi bác sĩ nhanh lên"
Tiếng cô hét trong đêm gió rét làm người giúp việc cũng quýnh quáng cả lên. Park Chaeyoung mắt cũng đỏ hoe bế nàng ôm chặt vào lòng, tiến lên phòng không chậm một giây.
--------------------------
"Bác sĩ vợ tôi thế nào?"
Park Chaeyoung sốt ruột, hướng bác sĩ hỏi rõ, lòng cô giờ như lửa đốt. Lúc đem nàng về phòng, thay quần áo làm mọi cách cho cơ thể ấm dần lên, nhưng nàng vẫn mê man như vậy. Mỗi phút chờ đợi bác sĩ đến đối với cô như cực hình không lối thoát.
"Cô ấy không sao? Chỉ vì nhiễm lạnh và cơ thể mệt mỏi mới ngất đi. Mà người nhà nên chăm sóc cô ấy cho tốt vào và đứa bé mới hơn ba tuần vẫn chưa ổn định, để người mẹ nhiễm lạnh sẽ không tốt cho đứa bé"
Nghe nàng không sao, dây thần kinh căng thẳng của Park Chaeyoung như được thả lỏng, khi nghe bác sĩ nói câu sau. Đôi mắt sâu thẳm nhìn vị bác sĩ trung niên.
"Ông nói gì? Chị ấy mang thai?"
"Đúng vậy. Đứa bé hơn ba tuần rồi. Cô không biết sao?"
Tiễn bác sĩ đi rồi. Park Chaeyoung không thể nào tả nỗi tâm trạng mình lúc này. Niềm hạnh phúc quá lớn, nàng đã mang thai con của cô.
Nhìn người con gái mắt nhắm nghiền nằm trên giường mà khiến cô xót xa, tức giận chính mình. Xém chút nữa chính cô đã hại vợ con mình. Thông minh như cô làm sao không biết được vì sao nàng đi theo cô chứ. Chắc chắn nàng đã đọc được tin nhắn và bắt gặp cô đi vào ngôi biệt thự đó. Nên khi nàng trở về mới có cử chỉ đau lòng như thế.
Khi gặp Stella lần đầu thái độ của nàng đã khác thường, nhưng vì cô bận suy nghĩ nhiều thứ, buổi sáng lại có việc đi sớm, không giải thích rõ ràng mọi thứ khiến nàng hiểu lầm và suy nghĩ lung tung như vậy.
Park Chaeyoung nằm xuống bên cạnh, ôm vợ vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhợt nhạt, bàn tay xoa nhẹ cái bụng bằng phẳng của nàng. Ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng, thương yêu sâu sắc.
Kim Jennie từ trong cơn mệt mỏi tỉnh dậy, hàng mi dài run rẩy, cảm thấy xung quanh thật ấm áp, cả cơ thể lọt thỏm trong vòng ôm của ai đó.
"NiNi chị tỉnh rồi. Chị có thấy khó chịu ở đâu không? NiNi nói em nghe đi" Park Chaeyoung nghiêng người cẩn thận nhẹ nhàng lo lắng.
Kim Jennie nằm đó lẳng lặng quan sát cô, hàng chân mày đang nhíu chặt, vẻ mặt sốt ruột lo lắng. Bao hình ảnh hôm qua hiện ra trong đầu.
"NiNi chị nói chuyện với em đi đừng im lặng với em được không?" Park Chaeyoung thấy nàng im lặng, nhìn cô chằm chằm làm một người lúc nào cũng bình tĩnh như cô trở nên nóng ruột.
"NiNi ngoan. Đừng khóc, đừng khóc mà chị"
Cô dịu dàng, cô ấm áp nhưng mọi thứ này của cô cũng đã từng dành cho người con gái khác. Nàng khóc vì tủi hờn cho số phận trêu đùa, khóc vì đau lòng vì lo sợ, cảm giác ngổn ngang không biết làm sao cho phải. Có lẽ cả cuộc đời này ông trời không bao giờ muốn nàng hạnh phúc.
Những giọt nước mắt ấm ức, đau khổ rơi nhòe trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Giọng nàng nghẹn ngào, đứt quảng nhưng Park Chaeyoung nghe rất rõ, khiến tim cô hoảng hốt thắt lại.
"Chaengie nếu bên cạnh chị, em không có hạnh phúc thì chị... chị bằng lòng buông tay" Nàng mệt rồi. Thật sự rất mệt. Yêu một người không nhất thiết phải để người ấy bên cạnh mà là nhìn người ấy tìm được hạnh phúc của chính mình. Dù nàng biết một khi rời xa cô, cũng là nàng đang tự giết chết chính mình.----------------Vote ⭐️
Kim Jennie xuống xe dẫm lên những bông hoa tuyết trắng rơi đầy đường phố. Gió tuyết rét qua từng cơn nhưng lúc này nàng không còn cảm thấy lạnh nữa. Kim Jennie nép vào hàng rào, khuôn mặt tái nhợt nhìn cảnh trước mắt.
Park Chaeyoung xuống xe, từ trong nhà chạy ra đón cô là một cô gái xinh đẹp không ai khác, chính là Stella. Cô ta mặc chiếc đầm ngủ dài qua gót chân, bên ngoài khoác một chiếc áo len dày nhìn thật dịu dàng xinh đẹp làm sao? Sắc mặt Park Chaeyoung tuy không biểu lộ cảm xúc gì, hai người sóng đôi cùng nhau bước vào trong.
Kim Jennie đứng đó, chân như đổ chì, nàng cảm giác được tim co thắt lại, đau đến thở không nổi. Thì ra là cô rời nhà trong đêm là đến gặp Stella, mới cách đây mấy ngày thôi, cô chưa bao giờ bỏ mặc nàng như vậy dù có bất cứ chuyện gì, công việc bận rộn ra sao, cô cũng sẽ dùng buổi tối với nàng, mọi thứ liên quan đến nàng đối với cô đều quan trọng nhất. Dù nàng có bảo cô lo việc của mình trước, cô cũng cố chấp không bao giờ đồng ý. Nhưng bây giờ thì sao? Với cô bây giờ đến bên cạnh cô gái ấy là quan trọng hơn tất cả.
Nhìn hai người sánh bước bên nhau thật đẹp đôi. Thà cô cứ thẳng thắn với nàng, có lẽ nàng sẽ phần nào không đau đớn như vậy. Hơn là cô vẫn ngọt ngào nhưng tâm của cô đã không còn dành cho nàng.
Không biết qua bao lâu Kim Jennie chỉ biết chân của nàng đã tê cứng, cả cơ thể run lên vì lạnh, tưởng chừng không còn sức đợi chờ được nữa, đúng lúc này Park Chaeyoung từ trong nhà đi ra xe, đưa cô về cũng là người con gái đấy, vẻ mặt cô ta quyến luyến như không muốn xa rời.
Kim Jennie nép người vào, khi xe cô chạy ngang qua. Đúng ra lúc này nàng phải nháo nhào lên, đứng trước mặt hai người họ ầm ĩ một trận, nàng tự nhận mình là người hèn nhát, nàng sợ một khi chuyện đó xảy ra, sẽ nghe cô nói người cô lựa chọn là cô ta.
Nhìn bóng xe khuất xa, lúc này Kim Jennie mới lê cái chân tê cứng, bước từng bước trong cơn lạnh của gió tuyết.
Cả cơ thể mệt đến lã người, đầu óc choáng váng, tay chân đều lạnh đến mức như đông cứng lại. Kim Jennie lấy tay chống lên trụ đèn, hít thở thật sâu, lắc lắc cái đầu đang nặng trĩu, gắng gượng vẫy tay bắt xe.
Park Chaeyoung chưa kịp vào nhà đã thấy những người giúp việc vẻ mặt lo lắng đứng trước cửa chờ cô. Cô cau mày cảm giác có chuyện không lành. May vừa thấy Park Chaeyoung xuống xe nhanh chân chạy đến vẻ mặt lo lắng.
"Cô chủ, Phu nhân không biết đi đâu ra ngoài đến giờ chưa về"
"Cô nói gì? Jennie đi đâu? Chị ấy đi khi nào? Tại sao không ai gọi điện cho tôi?" Tiếng nói Park Chaeyoung giận dữ, vẻ mặt ầm trầm đến đáng sợ. May rụt vai, vẻ mặt xanh mét.
"Lúc cô vừa đi phu nhân cũng đi theo. Tôi... tôi có gọi nhưng điện thoại của cô không liên lạc được"
Park Chaeyoung lấy điện thoại ra xem, điện thoại đã hết pin tắt đen từ lúc nào.
Nàng đi đâu? Ngoài kia gió tuyết, làm sao cơ thể yếu ớt không bao giờ chịu lạnh được của nàng chịu nổi. Đã vậy đường xá nơi đây nàng lại không biết.
Cô nhớ rõ lúc tối sắc mặt nàng không được tốt. Bỗng cô sững người lại, chẳng lẽ nàng đi theo cô.
Trái tim Park Chaeyoung cảm thấy đau nhói. Chết tiệt vì tâm trạng mấy ngày nay không tốt, cô đã lơ là nàng, cô cứ nghĩ để mọi việc giải quyết hoàn tất sẽ nói nàng nghe.
Park Chaeyoung xoay người ngồi vào xe, vừa chạy chưa ra đến cổng, đã thấy chiếc taxi ngừng trước cửa.
Kim Jennie thẩn thờ bước vào. Park Chaeyoung nhanh chóng xuống xe, chỉ mấy bước chân, tay cô đã bắt được tay nàng, cô vừa tức giận lại xót xa, nhưng khi tay chạm vào cơ thể và nhìn sắc mặt nàng khiến cô thật sự sợ hãi.
"NiNi chị đã đi đâu? Tại sao cơ thể chị lạnh như vậy?"
Kim Jennie ngước khuôn mặt nhỏ nhắn, xanh xao nhìn người phụ nữ trước mặt im lặng không trả lời. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi, chảy dài xuống má, trước mắt trở nên mông lung, mọi thứ ngày càng mờ ảo.
Nàng nghe cô gọi nhưng mí mắt nặng trĩu cố gắng như thế nào cũng không mở mắt lên được. Park Chaeyoung hốt hoảng khi thấy Kim Jennie ngất lịm trong vòng tay, sắc mặt nàng trắng bệt không còn chút máu.
"Gọi bác sĩ nhanh lên"
Tiếng cô hét trong đêm gió rét làm người giúp việc cũng quýnh quáng cả lên. Park Chaeyoung mắt cũng đỏ hoe bế nàng ôm chặt vào lòng, tiến lên phòng không chậm một giây.
--------------------------
"Bác sĩ vợ tôi thế nào?"
Park Chaeyoung sốt ruột, hướng bác sĩ hỏi rõ, lòng cô giờ như lửa đốt. Lúc đem nàng về phòng, thay quần áo làm mọi cách cho cơ thể ấm dần lên, nhưng nàng vẫn mê man như vậy. Mỗi phút chờ đợi bác sĩ đến đối với cô như cực hình không lối thoát.
"Cô ấy không sao? Chỉ vì nhiễm lạnh và cơ thể mệt mỏi mới ngất đi. Mà người nhà nên chăm sóc cô ấy cho tốt vào và đứa bé mới hơn ba tuần vẫn chưa ổn định, để người mẹ nhiễm lạnh sẽ không tốt cho đứa bé"
Nghe nàng không sao, dây thần kinh căng thẳng của Park Chaeyoung như được thả lỏng, khi nghe bác sĩ nói câu sau. Đôi mắt sâu thẳm nhìn vị bác sĩ trung niên.
"Ông nói gì? Chị ấy mang thai?"
"Đúng vậy. Đứa bé hơn ba tuần rồi. Cô không biết sao?"
Tiễn bác sĩ đi rồi. Park Chaeyoung không thể nào tả nỗi tâm trạng mình lúc này. Niềm hạnh phúc quá lớn, nàng đã mang thai con của cô.
Nhìn người con gái mắt nhắm nghiền nằm trên giường mà khiến cô xót xa, tức giận chính mình. Xém chút nữa chính cô đã hại vợ con mình. Thông minh như cô làm sao không biết được vì sao nàng đi theo cô chứ. Chắc chắn nàng đã đọc được tin nhắn và bắt gặp cô đi vào ngôi biệt thự đó. Nên khi nàng trở về mới có cử chỉ đau lòng như thế.
Khi gặp Stella lần đầu thái độ của nàng đã khác thường, nhưng vì cô bận suy nghĩ nhiều thứ, buổi sáng lại có việc đi sớm, không giải thích rõ ràng mọi thứ khiến nàng hiểu lầm và suy nghĩ lung tung như vậy.
Park Chaeyoung nằm xuống bên cạnh, ôm vợ vào lòng, hôn lên khuôn mặt nhợt nhạt, bàn tay xoa nhẹ cái bụng bằng phẳng của nàng. Ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng, thương yêu sâu sắc.
Kim Jennie từ trong cơn mệt mỏi tỉnh dậy, hàng mi dài run rẩy, cảm thấy xung quanh thật ấm áp, cả cơ thể lọt thỏm trong vòng ôm của ai đó.
"NiNi chị tỉnh rồi. Chị có thấy khó chịu ở đâu không? NiNi nói em nghe đi" Park Chaeyoung nghiêng người cẩn thận nhẹ nhàng lo lắng.
Kim Jennie nằm đó lẳng lặng quan sát cô, hàng chân mày đang nhíu chặt, vẻ mặt sốt ruột lo lắng. Bao hình ảnh hôm qua hiện ra trong đầu.
"NiNi chị nói chuyện với em đi đừng im lặng với em được không?" Park Chaeyoung thấy nàng im lặng, nhìn cô chằm chằm làm một người lúc nào cũng bình tĩnh như cô trở nên nóng ruột.
"NiNi ngoan. Đừng khóc, đừng khóc mà chị"
Cô dịu dàng, cô ấm áp nhưng mọi thứ này của cô cũng đã từng dành cho người con gái khác. Nàng khóc vì tủi hờn cho số phận trêu đùa, khóc vì đau lòng vì lo sợ, cảm giác ngổn ngang không biết làm sao cho phải. Có lẽ cả cuộc đời này ông trời không bao giờ muốn nàng hạnh phúc.
Những giọt nước mắt ấm ức, đau khổ rơi nhòe trên khuôn mặt nhỏ nhắn. Giọng nàng nghẹn ngào, đứt quảng nhưng Park Chaeyoung nghe rất rõ, khiến tim cô hoảng hốt thắt lại.
"Chaengie nếu bên cạnh chị, em không có hạnh phúc thì chị... chị bằng lòng buông tay" Nàng mệt rồi. Thật sự rất mệt. Yêu một người không nhất thiết phải để người ấy bên cạnh mà là nhìn người ấy tìm được hạnh phúc của chính mình. Dù nàng biết một khi rời xa cô, cũng là nàng đang tự giết chết chính mình.----------------Vote ⭐️