[Chaennie] Không để wifey rời xa

Chap 19 - Đau lòng



Những ánh sáng đầu tiên bắt đầu le lói vào căn phòng. Kim Jennie mơ màng nghe tiếng mở cửa, sau đó là trong phòng tắm có tiếng xả nước. Qua một lúc Park Chaeyoung một thân quần áo chỉnh chu bước ra khỏi phòng tắm.

Cô nhìn người con gái đang ngủ say trên giường, yêu thương hôn lên trán nàng, rồi mới rời khỏi phòng.

Cửa phòng khép lại, đôi mắt đang nhắm nghiền cũng mở ra, nhìn chằm vào cánh cửa đã được đóng kính. Kim Jennie ngồi dậy nhìn đồng hồ, thời gian còn rất sớm mà cô đã ra ngoài.

Hai chân co lại. Kim Jennie ôm lấy chân co ro cơ thể mảnh mai, nhắm nghiền mắt, một giọt nước mắt lẵng lặng rơi nhẹ trên má.

Cả đêm cô không về phòng, nàng trằn trọc không thể nào ngủ được, khi gần sáng, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi, mới mơ màng chìm vào giấc ngủ, bởi vậy giấc ngủ không sâu nên khi cô mở cửa nàng đã biết.

Cứ ngỡ cả đêm thức trắng mệt mỏi cô sẽ trở về ôm nàng ngủ một giấc ngon lành. Nhưng cô lại rời khỏi nhà khi trời còn chưa sáng hẳn. Cô đi đâu? Đi gặp cô gái đó sao? Vì cô ta mà cô thức trắng, cả đêm suy nghĩ về cô ta sao? Kim Jennie mỉm cười cay đắng, tay lau nước mắt trên mặt, nhưng lau thế nào cũng không hết.

Bây giờ ngẫm lại mới thấy, thật sự nàng không hề hiểu biết gì về cô cả. Khi mất tất cả kí ức người bên cạnh nàng chỉ có cô, dựa dẫm vào cô rồi yêu cô, kết hôn cùng cô. Cô luôn nhu thuận, sống đúng mực không giới hạn nàng biết cô không thích chia sẻ chuyện công việc, gia đình cũng như chưa một lần nàng nghe cô nhắc về quá khứ của cô, nên chưa bao giờ nàng hỏi đến.

Nàng nghĩ một ngày nào đó cô sẽ nguyện ý chia sẻ cùng nàng, nàng luôn chờ đợi. Giờ ngẫm lại nàng là một người vợ quá thất bại, có lẽ nàng quá hờ hợt. Bao năm qua nàng luôn nghĩ mình là người mà cô yêu nhất, nhưng khi phụ nữ đó xuất hiện nàng biết mình đã sai lầm.

Chẳng lẽ ông trời muốn trêu đùa nàng, nàng không biết một khi rời xa cô, nàng sẽ ra sao? Cái gì nàng cũng không có, không có nhà để về, người thân bên cạnh cũng không. Cô là tất cả những gì nàng có, mất đi cô đều đó thật sự nàng không dám tưởng tượng nổi. Chắc là... là nơi đây sẽ ngừng đập. Kim Jennie lấy tay để lên trái tim đang nhói lên từng cơn.

Bỗng cơn chua từ dạ dày cuộn lên từng hồi. Nàng hốt hoảng ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh, nôn lấy nôn để, sau khi nôn khan dữ dội cơn nôn cũng dịu xuống một ít.

Kim Jennie xả nước rửa mặt, ngẩng đầu nhìn người trong gương, đôi mắt đỏ hoe, khuôn mặt tái nhợt. Nàng hít sâu một hơi, tay vuốt ngay bụng, cảm giác dạ dày rất khó chịu. Nàng nghĩ mình đã ăn cái gì nên bị trúng rồi thì phải, nếu không tại sao dạ dày lại khó chịu đến thế, cả cơ thể như kiệt sức mệt mỏi.

Ngồi nhìn bữa ăn được đặt trên bàn. Thật sự nàng không có tâm trạng nào để ăn. Nhưng nghĩ vụ nôn mửa lúc sáng, không ăn ít thì ăn nhiều để dạ dày không đau. Nhưng miếng thịt bò chưa được nuốt xuống thì cơn ợ chua lại dội lên.

Kim Jennie ôm miệng chạy vào nhà vệ sinh gần nhất, lần này cơn nôn còn mãnh liệt hơn lúc nãy. Vì giờ làm việc mọi người chia nhau làm việc, chỉ có May sau khi bưng đồ ăn cho nàng, thì vào bếp làm công việc của mình chỉ mình Kim Jennie ở nhà ăn nên không ai phát hiện chuyện của nàng.

Sau khi bị hành hạ một hồi Kim Jennie chẳng buồn ăn uống, lên phòng chui vào chăn, mắt nhắm nghiền lại, nước mắt theo khóe mắt rơi xuống. Nàng nghĩ chắc mình đã bệnh thật rồi nếu không tại sao? Cơ thể không có sức, làm gì cũng muốn nôn mà cô bây giờ đang ở nơi đâu? Đang bên cạnh người phụ nữ đó sao?

-----------------------

Park Chaeyoung trở về là xế chiều. Mở cửa phòng thấy cô vợ nhỏ hô hấp đều đều đang ngủ, cô đi thẳng vào phòng tắm, sau đó nhẹ nhàng trèo lên giường ôm cơ thể mềm mại của vợ, hít hà hương thơm nhè nhẹ mà cô nhớ từ sáng giờ. Cả đêm thức trắng Park Chaeyoung chẳng bao lâu cũng ngủ say.

Không biết giấc ngủ kéo dài bao lâu. Khi nàng mở mắt ra cả căn phòng đều đen mịt. Ngoài trời cũng đã tối.

Nhấp nháy hàng mi dài, khi quen với ánh tối lúc này nàng lờ mờ thấy được khuôn mặt người đang nằm đối diện, cô ngủ rất say, cánh tay đặt ngang eo nàng, đây là thói quen của Park Chaeyoung, trong giấc ngủ lúc nào cô cũng ôm nàng thật chặt.

Kim Jennie mím môi ngăn không cho mình bật khóc. Nàng quyến luyến cái ôm này. Nàng yêu tha thiết người phụ nữ này.

Làm sao đây Chaengie, tim chị đau lắm nhưng chị không thể buông tay em được, đừng rời bỏ chị, xin em đừng xem chị không tồn tại. Kim Jennie đưa tay ôm chặt eo cô, đầu vùi vào bộ ngực cô muốn lấy hơi ấm từ cô vì cả cơ thể lẫn trái tim nàng lúc này rất lạnh rất lạnh.

Lúc nàng trở người Park Chaeyoung đã lờ mờ tỉnh. Cô trở người ôm nàng chặt hơn, hôn lên trán nàng.

"Chị tỉnh rồi hả?" Giọng cô khàn khàn nghe đầy quyến rũ.

"Dạ"

Kim Jennie không ngẩng đầu chỉ trả lời bằng giọng mũi. Nàng rất muốn mở miệng hỏi cô: "Cô gái tối qua là ai? Tại sao cả đêm em không về phòng ngủ? Cả ngày nay em đã đi đâu?"

Nhưng thật sự nàng không can đảm mở miệng, nàng rất sợ mình phải nghe những đều không muốn nghe. Nàng im lặng, chờ đợi cô sẽ tình nguyện nói ra mọi thứ.

"May nói chị bỏ bữa vậy là cả ngày nay chị không ăn gì. NiNi chị không ngoan"

"Chị thấy hơi mệt lên ngủ một chút không ngờ ngủ đến bây giờ"

Nàng không phải người điêu ngoa, nàng rất giỏi nhẫn nhịn, kêu nàng giận hờn hay làm ầm ỉ thật sự nàng làm không được.

Park Chaeyoung giơ tay mở đèn, cả căn phòng sáng bừng. Khi nhìn mặt cô vợ nhỏ khiến cô phải hốt hoảng.

"NiNi chị có sao không? Sao sắc mặt chị kém vậy?" Park Chaeyoung sốt ruột lo lắng.

Kim Jennie nhìn cô, lòng nghẹn lại. Không biết nên vui hay mừng đây, khi cô vẫn còn quan tâm đến nàng. Điều chế cảm xúc gắng nở nụ cười.

"Chắc cả ngày không ăn gì nên chị mới vậy"

"Thế sao? Đi thôi. Chúng ta xuống ăn tối"

Kim Jennie gật đầu, để cô ôm xuống lầu.

Ngồi trước bàn cô, nhìn cô tỉ mỉ cắt từng miếng thịt cho nàng, làm mắt nàng cay cay.

"Chị ăn đi. Mai mốt không có em ở nhà cũng không được bỏ bữa biết không?" Park Chaeyoung đẩy đĩa thức ăn đến ngay mặt nàng.

"Dạ"

Kim Jennie mỉm cười ngoan ngoãn gật đầu. Định nói thêm vài lời thì điện thoại Park Chaeyoung reo lên. Park Chaeyoung nhìn hàng số nhấp nháy để nó reo nhưng không hề có ý định bắt máy.

"Chaengie sao em không nghe máy?"

"Mặc kệ nó, chị ăn đi"

Park Chaeyoung xiên miến thịt đưa cho nàng. Kim Jennie cau mày bị tiếng chuông dai dẳng đó làm cho phiền lòng. Là của ai mà cô không nghe máy.

"Nghe đi em, chắc có việc gì quan trọng, người ta mới gọi như vậy"

Park Chaeyoung nhìn nàng sau đó gật đầu bấm nút nghe. Không biết bên kia nói gì chỉ thấy hàng chân mày Park Chaeyoung ngày càng cau chặt. Qua vài phút đắn đo, mới nghe cô trả lời.

"Thôi được. Cô chờ tôi. Cô gửi tin nhắn địa chỉ sang cho tôi"

Cúp điện thoại Park Chaeyoung nhìn Jennie, nét mặt khó xử.

"NiNi, em..."

"Em bận thì đi đi. Nhớ về sớm" nàng lúc nào cũng hiểu chuyện như vậy, Park Chaeyoung mỉm cười hôn nhẹ lên trán nàng.

"Em đi nhanh thôi, sẽ về liền. Chị nhớ không được bỏ thừa thức ăn biết không?"

Thấy nàng gật đầu cô mới yên lòng lên lầu thay đồ.

Nhìn điện thoại cô còn để trên bàn, qua mấy giây "tít...tít" chuông reo báo tin nhắn. Kim Jennie nhìn chăm chú dòng tin nhắn nhấp nháy trên màn hình.

"Em đi nha"

"Điện thoại của em có tin nhắn mới gửi đến" nàng cầm điện thoại đưa cho cô.

"Ok em biết rồi, chị ăn nhiều vào. Em đi nha"

"Dạ"

Vì điện thoại của cô, có thể thấy nội dung khi tin nhắn mới gửi đến nhấp nháy trên màn hình vài giây, tin nhắn rất ngắn gọn chỉ cần đọc sơ là nàng có thể nhớ rõ.

Thấy bóng cô vừa khuất sau cánh cửa. Kim Jennie chạy nhanh lên lầu chỉ kịp lấy ví tiền và chiếc áo khoác len, lao nhanh ra cửa, ở cổng chỉ còn thấy đuôi xe của cô.

Vẫy tay bắt taxi, nàng nói rõ tên địa chỉ mình nhớ được cho tài xế, nhìn khung cảnh vụt qua trong tầm mắt, tự nhủ với lòng, mọi việc sẽ tốt thôi. Cô không phải đi gặp cô ta, chắc là như vậy. Nàng phải tin tưởng cô cũng như tin vào tình yêu của họ.

----------------

Vote ⭐️

Chương trước Chương tiếp
Loading...