[ Candyz ] Summertime Sadness
7.
Haerin từ nhỏ kiệm lời , chỉ có Minji tên ngáo đó hay chọc ghẹo nên mới lắm tiếng mắng chửi nhưng giờ khác , trên đường về Danielle bước đi chỉ có thể nhờ vào dãy ngăn cách giữa mặt đường và bờ biển mới vững vàng vẫn nhất quyết không nhờ vào sự giúp đỡ của người đi phía sau , có lẽ nàng để bụng mấy món quà hồi sáng , chẳng biết sao mình lại khó chịu hậm hực trong lòng , ghen tỵ sao ? Không phải chắc chắn không phải . Bướng bỉnh có phải tên nàng không , tuy vậy đó nhưng vẫn có người theo sau cứ sợ nàng lại ngã thêm lần nữa , mấy lần đã giật thót vì cánh tay yếu ớt kia bám không vững . Dài sải chân , vượt mặt Danielle em bắt đầu bước ngược hướng mặt mình đối diện với cô nàng chiều nay có hơi kỳ lạ , em không hiểu đó là gì nhưng sơ qua em biết nàng đang khó chịu vì thứ gì đó , chính em lại chẳng có tài mọn gì để làm người con gái ấy nở nụ cười . Đầu nảy số , Minji hay chỉ em mấy cái trò ảo thuật vui nhộn nó học được sáng nay còn đưa cái mánh khoé cho em giờ là lúc sử dụng nó rồi đây . "Danielle này " "Hả ? " Lạnh lùng nhìn người , chân đau chạy không được nhanh nếu có thể chắc nàng sẽ về nhà không thèm về cùng em nữa ."Cậu thấy gì đây không ?" Chỉ vào nắm tay của mình thu hút sự chú ý của nàng , môi mỉm cười đứng yên không còn duy chuyển . "Thấy gì ?" Chờ mỗi câu nói , cái búng tay lập tức xuất hiện một đoá hoa hồng tươi tắn không hiểu đã lấy từ đâu ra tặng nó cho nàng , hoa tươi mà , lại còn là loài hoa có gai bàn tay em va chạm vào nó cứ sợ sẽ bị thương nên Danielle đã nhanh chóng ghị bàn tay ấy xuống xem xét , vô tình thôi nhưng làm Haerin ngơ ngác , đoá hoa đó thật sự rất đẹp phụ nữ luôn yêu thích hoa mà phải không , sao giờ nàng như thế ? Ánh mắt lo cho bàn tay vừa cầm nhành hoa , cô bạn này đang quan tâm em hơn . "Không bị xướt ở đâu chứ ?" "Không , hoa tớ tặng cho cậu mà , tớ không biết cậu giận chuyện gì nhưng mà hãy để tớ dìu cậu về nhà , đường còn xa chân cậu sẽ rất đau nếu làm như thế , tớ thật sự rất xin lỗi" "Cậu làm gì mà phải xin lỗi tớ ?" "Tớ không biết , tớ thay thứ làm cậu giận xin lỗi hãy tha lỗi cho điều đó , nó sẽ làm cậu dễ chịu hơn" dịu dàng mỉm cười , vòng tay dìu nàng đi khi biết người không còn bày xích mình , lần đâu tiên em có cảm giác này , bởi ngỡ lắm nhưng em không muốn mình bỏ lỡ cơ hội để trải nghiệm . "...sao cậu lại tốt bụng đến thế ?" Bừng sáng nơi tim cái hương nồng , gió biển đưa tâm trí nàng lênh đênh không điểm dừng chân , cảm xúc dân trào vì sự ân cần nhỏ nhẹ từ người , con tim của người chưa bao giờ có tình yêu nó nhạy cảm biết bao lần người thường , chỉ cần hành động nhỏ cũng đã khiến nó rung động đáp lại bằng vô số nhịp đập vang vọng , từ khi nào người ấy đã dần xuất hiện nhiều hơn trong tầm mắt , từ khi nào mà người đã xuất hiện trong từng giấc mộng ngày hè , đường nét ngũ quan thân thuộc tới mức nàng có thể đem người trở thành hình mẫu tiểu thuyết của mình . Mặc dù hiện tại nàng không thể , nàng muốn hiểu thêm về Kang Haerin , hiểu về căn bệnh em mang , hiểu thêm cuộc đời có đôi lúc vô cùng cô độc . "Tất nhiên , bụng tốt nên hãy làm cho tớ thật nhiều cơm cuộn nha " "Ba mẹ tớ đi công tác rồi , hai tháng nữa mới về , nhà hiện không có ai , chân tớ như vầy chắc không làm cậu ăn được rồi" "Cậu không làm thì để tớ làm cho chúng ta có sao đâu , còn chân cậu hay sang nhà tớ ở vài hôm khi nào lành rồi hãy về nhà " "Thôi , thế không được đâu phiền cậu lắm" "Sao lại phiền , cậu ở với tớ có khi tớ còn yên tâm hơn để cậu một mình , nhỡ có chuyện gì sao tớ biết mà sang , không sao đâu không phiền gì hết" Nghĩ ngợi thấy mấy lời em nói cũng đúng , mình duy chuyển khó khăn sang ở cùng mấy ngày chắc không quan ngại . "Cảm ơn cậu nhiều" "Sao phải cảm ơn , chúng ta là bạn bè mà có gì cứ nói cho tớ , giúp được tớ sẽ giúp hết mình" mẹ em hay dạy như thế đó , em cũng có lý do để mình làm vậy mà , cuộc đời ngắn ngủi cho phép em giúp đỡ mọi người nhiều nhất có thể , hãy làm những điều tốt nhất trước khi chết , nó sẽ khiến mình thanh thản hơn gấp bội lần , linh hồn sẽ được chết trong vòng tay đức tin trên trời , và cơ thể sẽ được về với biển cả mênh mông . [...] Chập choạng chiều tối , khi đã tắm rửa xong họ lại cùng nhau quay quần ở phòng khách Dani xem TV về những chương trình có sẵn , giờ mới phát hiện ra sở thích của Haerin là xem những đoạn phim phân tích tranh ảnh cùng các đoạn nhạc đàn mang hơi hướng cổ điển, mở TV cho nó chạy liên tục đôi lúc lại quay mặt ngắm nhìn bóng lưng nấu ăn tại căn bếp có ô cửa sổ dẫn ra biển , động tác thành thạo không giống như nàng , lóng nga lóng ngóng chỉ biết làm mỗi món cơm cuộn tiếp xúc với người cứ có cảm giác như người toàn diện không một lổ hổng , ánh nhìn của nàng giờ khác đâu còn giống các ngày thuở đầu gặp Haerin , nhiều góc nhìn , tò mò và đắm đuối ."Cơm tới rồi mau ăn đi " giật mình ra thì tất cả món ăn đã được dọn hết ra bàn , thơm nức mũi có cả món nàng thích , chắc vô tình thôi phải không em có làm thêm đĩa cà rốt luộc chóng ngấy . "Cậu thật giỏi" "Có đâu , hôm nay có người ngồi ăn cùng nên tớ nấu rất nhiều món mau ăn đi ngon lắm đó""Bình thường cậu nấu ít lắm sao ?" "Bình thường tớ dễ ăn nhưng có một số thứ bác sĩ không cho tớ ăn nên cũng tránh nấu quá nhiều" hồi còn sống chung với bố mẹ em tuyệt nhiên từ khi lên mười tuổi đã không còn ăn cùng họ nữa mỗi lần ăn cơm sẽ trốn vào phòng ăn một mình cho đến tận bây giờ chả biết từ khi nào em lại sợ bữa cơm gia đình thiếu vắng một bát cơm , họ đã quên đi đứa em gái của em rồi . Nhai cơm trong miệng , đột nhiên cúi đầu nhìn sang bát cơm mình bới rất đầy bên cạnh , hình ảnh em gái thân thương hiện hữu bỗng làm em ướt mi , con người ta không bao giờ chết đi , họ chỉ chết khi những người xung quanh quên mất sự tồn tại của họ mà thôi . "Cậu sao vậy ?" "À.không sao , cậu có thường ăn cơm với ba mẹ không ?" "Có chứ , hôm nào gia đình tớ cũng quay quần bên nhau vào bữa ăn tối cả""Tớ có một đứa em gái.." "À , chắc em ấy cũng xinh đẹp giống cậu nhỉ ?" "Ừm , con bé giống tớ y đúc là công chúa nhỏ của tớ , tớ thương nó rất nhiều , con bé đặc biệt yêu thích biển lớn hải đăng cao , ước mơ của nó sao này sẽ trở thành một thủy thủ nữa kìa" "Con bé bao nhiêu tuổi rồi ?" "Tính đến nay con bé đã mười mấy tuổi rồi , nó vừa sinh ra đã xinh xắn đáng yêu tớ có thể chơi cùng em cả ngày mà không chán " "Vậy giờ con bé đang ở với ba mẹ cậu hả ? " "Con bé hả...? Con bé qua đời vì bệnh tim tám năm trước , tớ không hiểu vì sao do lúc ấy tớ con quá nhỏ không hiểu chuyện gì mà hằng ngày sẽ sang phòng chơi cùng em , lúc tớ sang thì căn phòng đã trống rỗng , căn bệnh quái ác đó đã làm con bé đau đớn trước khi qua đời , biết nó yêu thương biển chính tay tớ đã đưa nó về với đại dương sâu thẳm " Lặng người , bi thảm đến thế sao nhìn sang người dáng vẻ điềm tĩnh đến kì lạ bỏ từng muỗn cơm vào miệng đầy vẻ chua chát khó lòng nuốt trôi , tám năm trước chẳng phải khi đó Haerin chỉ mới chín tuổi ? Từng ấy tuổi thì hiểu gì về sinh li tử biệt mà khiến em canh cánh trong lòng bấy nhiêu năm ròng rã , ở cạnh nàng bóng hình em hay nở nụ cười xoa dịu dàng xua tan nỗi u sầu buồn bã đang mang nhưng chính nụ cười ấy lại không thể nào lừa dối bản thân mình , bao nhiêu bữa cơm em phải ăn trong vị đắng mặn , bấy nhiêu nỗi cắn rứt em dày vò lương tâm ? Nàng lúc này không thể hiểu tâm hồn em nữa rồi , Danielle không sống cuộc em , từ khi sinh ra nàng chưa lần nào trải qua mất mác nào quá lớn , chỉ có khi con người ta niếm trải nỗi đau mới ăn sâu vào tâm trí và rồi dành suốt thời gian dài để tự dằn vặt mình về chúng ."...bệnh tim sao ?" "Ừm , nó duy chuyền tới mức không hiểu nổi, tớ thì may mắn hơn em ấy nên bây giờ tớ chỉ sống cho tớ mà còn sống cho em gái mình "Cứ thế Danielle rơi vào dòng suy tư của mình , tâm trạng tuột dốc trầm trọng nàng lại hiểu thêm một câu chuyện thuộc về em nhưng không phải nhưng hồi ức vui tươi gì mà đây bi thảm đau thương , con người Kang Haerin sâu sắc làm nàng liên tưởng đến một khi nàng chấp nhận mở một cánh cửa tiếp nhận một câu chuyện từ đó chỉ những là mảnh ghép u buồn mà thôi . Nàng có thể trông thấy nó qua đôi mắt đục ngầu xâu chuỗi ngần ấy ngày , số ít nụ cười hiện hữu nó vô hồn biết bao .