[ Candyz ] Summertime Sadness
8.
Lên tới phòng Danielle suýt nữa choáng ngợp vì vô số tác phẩm đã hoàn thiện sắp xếp gọn gàng ở góc nhà , và có một khung tranh đang vẽ dang dỡ nhìn sang em , phía sau Haerin còn có một cây đàn dương cầm chứng tỏ em không chỉ biết hội hoạ mà còn am hiểu về nhạc cụ biết thêm điều này làm nàng ngưỡng mộ em hơn , trong mắt nàng em đang dần hoàn hảo . "Cậu lên giường đi , tớ có việc một lát nếu buồn ngủ thì cứ ngủ trước" dặn dò vài câu rồi ngồi vào bàn , viết bài cũng như dành thời gian ôn tập , không lâu nhưng cũng khá dài . "Cậu ghi cái gì vậy ? Tớ cũng muốn làm bài tập nữa" "Cái này không phải bài tập , tớ sẽ nói với cậu sau ha" mỉm cười với tay định xoa đầu Danielle nhưng đã vội rút tay lại , hành động nhắc nhở mình không nên quá vô tư sẽ khiến người ta khó chịu . Ngồi yên trên giường bên cạnh bàn học , tránh làm phiền em nàng đã chọn cách đeo chiếc tai nghe của mình vào tai , nghịch điện thoại chờ em viết bài dù sao giờ vẫn còn sớm . Mắt bỗng chú ý đến cây đàn ở góc tưởng tượng ra dáng vẻ một người nào đó là chuyện bình thường của một người có cho mình năng kiếu văn chương , trí tưởng tượng đã làm nàng say mê không dám rời khỏi góc phòng nơi để cây dương cầm vừa vặn , mong ngày không xa nào đó chính tại căn phòng này Kang Haerin sẽ tấu một khúc nhạc cho mình nghe , nàng chờ ngày ấy . Lát sau giờ ngủ cũng đến , cất gọn sách vở sang một bên kéo ngăn bàn lấy ra lọ thủy tinh màu trắng chứa đầy các viên tròn trịa màu trắng bỏ liền vào miệng ba viên mà chẳng cần uống nước thấy tò mò nàng quay sang hỏi : "Đó là gì vậy Haerin ?" "À , đây là kẹo của tớ" "Kẹo hả ? Cho tớ một cái được không ?" Mắt sáng rỡ thấy kẹo nàng chẳng khác gì bé gái sáu tuổi dù đã đánh răng xong , vô tư thật ."Lần này không được , Danielle ngoan kẹo này đắng lắm nhóc không ăn được đâu , sâu răng mẹ nhóc sẽ la đấy" "Cậu cứ làm như tớ là con nít không bằng" bĩu môi giận hờn , bất mãn mà trông mắt người nàng lại là chú Cừu đang hờn vì không cho chú đồ chú yêu thích , dễ thương có lẽ nếu thứ trong lọ kia là kẹo thì Haerin sẽ cho nàng hết . "Ừm , là con nít nên ngủ sớm đi thức khuya là mẹ đánh đòn đó" "Sao cậu không lên ngủ cùng ?" "Cậu cứ ngủ trên giường đi , tớ trải mềm ngủ dưới sàng được rồi không sao đâu" "Sao lại không sao ! Không được ngủ dưới sàn sáng hôm sau sẽ cảm cho coi , mẹ tớ hay nói vậy đó" "Tớ sợ cậu không thoải mái ""Có sao đâu mà , mau lên đây đi cậu không lên tớ cũng xuống đó ngủ luôn đó , ai đời để chủ nhà ngủ ở dưới bao giờ?" Nói vậy thì từ chối bằng cách nào nữa giờ , trèo lên giường mình ngủ phía ngoài để nàng nằm phía trong , trễ lắm rồi nên vừa lên giường em thuận tay tắt luôn đèn vì cơ thể không còn năng lượng để duy trì , thứ cần nhất bây giờ chỉ có giấc ngủ mới có thể tiếp đủ năng lượng hoạt động cho ngày mai . Người ta nói " Đêm dài lắm mộng" nhưng Haerin đêm nay không chiêm bao cơn mệt mỏi khiến em không còn sức để suy nghĩ bất cứ thứ gì trước khi chìm sâu vào màn đêm , bỏ quên nàng vẫn còn thức trắng , vén mái tóc chỉ mong lòng mình vững vàng , nàng và em chỉ là bạn bình thường không hơn không kém gần hai tháng nay quá nhiều thay đổi trong suy nghĩ hãy để giờ phút này nàng có thể ngắm nhìn rõ khuôn mặt em xinh đẹp lung linh đến cỡ nào . Người thở đều trông yên bình giữa thế gian khắc nghiệt , câu chuyện đó có lẽ đã ám ảnh cả khoảng thời gian trưởng thành , gửi lời chúc đến em đấng trên cao sẽ bảo vệ cho linh hồn mỏng manh hơn mảnh kính hoặc hãy để chính nàng nâng niu . Đêm thu lá đổ năm nay Haerin có thêm một người bạn , đâu còn những ngày lẽ loi mình em bước dưới ánh chiều tà hồng đỏ chói lọi , sâu trong hộc tủ là quyển nhật ký có trang giấy chưa hoàn thành hoà vào từng nét chữ chính là vệt máu đỏ đã khô , em hiểu tình hình gia đình mình hiện tại , đâu phải tự dưng em chuyển về nơi này , nhưng em cảm thấy biết ơn vì điều đó , cho tới giây phút cuối cùng họ vẫn dành cho em sự yêu thương bao dung đứa con họ cùng nhau nuôi nấng. [...] Tờ mờ hừng đông , Danielle bị đánh thức bởi cái vỗ nhẹ nhạng như không từ người nào đó , nâng mí thu vào tầm mắt một khuôn mặt hiền dịu và thâm trầm , vươn vai vùi mặt trong ga giường thoang thoảng hương hoa tựa như mới được giặt sạch , ngửi rất nịnh mũi giống với thứ gì đó nàng nghe được từ Haerin . "Trời sáng rồi , mau dạy đi tớ đã nấu ăn , ăn xong ta cùng đến trường" "Oa..hôm nay tớ không muốn tớ trường chút nào" thời tiết mùa thu mà , lạnh không lạnh nóng không nóng hanh không hanh , nằm trên giường mềm êm ái làm nàng chỉ muốn lười biếng ở đây mãi thôi . "Nào , hôm nay có tiết kiểm tra thể chất , ở nhà là không ổn đâu . Cố gắng lên mai là cuối tuần rồi , tha hồ mà ngủ" nhoẻn miệng chỉnh lại mái tóc rối ren giúp Danielle nhưng khi định rút tay về thì nàng lại kéo bàn tay em vùi vào nó không muốn em rời đi . "Thật mà..hôm nay tớ có linh cảm sẽ có chuyện không hay xảy đến , hay cậu ở nhà cùng tớ đi" Im lặng sờ lên trán kiểm tra cho nàng thì không cảm sốt em cứ sợ nàng bệnh không đi học nổi không phải , vậy lí do là gì ? "...thôi được rồi , nhưng có mệt thì bảo tớ , tớ lấy thuốc cho uống nhớ không ?" "Ưm ! " "Thay đồ xuống nhanh xuống ăn sáng với tớ" xoa đầu nàng rồi rời đi . Khi bóng lưng vừa khuất , ánh nhìn liền thay đổi , lòng dạ nàng từ khi mở mắt đã bồn chồn không ngui giác quan của nàng chưa bao giờ sai nhưng hoàn toàn không biết nó là gì . Vệ sinh cá nhân và xuống lầu , nàng nhí nhảnh sáng mắt vì một bàn ăn đầy ấp phải công nhận tay nghề Haerin vô cùng giỏi không thu kém món ăn mẹ nàng nấu là bao , hớn hở khi người đã ngồi tại bàn chờ mình , mắt chăm chú vào điện thoại xem gì đó quần áo đồng phục cũng được thay bằng chiếc áo phong xanh đậm cùng cái quần ngắn trông gần gũi không như những người đến từ thành phố nàng từng tiếp xúc . *Ào ào* Bất chợt trời gom mưa mặc dù ánh nắng vẫn chói chang , bất ngờ em đứng dậy ngó ra cửa sổ , mưa đến trong bầu trời trong xanh thậm chí mây đen còn tích tụ tạo màu sắc âm u sau nó , hiện tượng thật hiếm gặp . "Quả thật hôm nay thật lạ , mưa trong nắng , nắng chuyển dần sang mưa Dani à cậu thật giỏi" "Hể ? Giỏi sao , tớ có làm gì đâu ?" "Nếu hôm nay tớ đi đã dính mưa rồi , cảm ơn cậu" ngồi xuống bàn , niềm nở Haerin đã có thói quen cảm ơn tất cả mọi thứ xung quanh mình dù có là thứ nhỏ nhất , em trận trọng chúng trong mỗi giây mỗi phút em còn được thấy chúng trên cõi đời . "Haha cảm ơn gì chứ , đó chỉ là trùng hợp thôi" "Cậu biết không tớ thì nghĩ khác , vì mọi thứ đối với tớ đều có sự sắp đặt không con người làm thì đó là do trái đất này xoay chuyển đưa nó đến , giống như tớ và cậu , chúng không thình lình gặp nhau mà chính do đã đi một vòng trái đất từ hai hướng trái ngược nên ta mới có cơ hội trở thành bạn" Lắng nghe em nói , trầm tĩnh vang vọng cùng nhịp tim đang thổn thức dưới màn mưa ngoài kia em thực sự toả sáng , Haerin những ngày nắng em ấy gần như không còn năng lượng nhưng những ngày trời tầm tã thế này em giống thiên thần bước ra từ nỗi buồn của dòng nước mắt chảy từ mây trời nặng nề lặng lẽ ôm lấy nhau đến khi đủ gió lớn nó sẽ trút xuống thế gian , tâm tư Kang Haerin không thể đo bằng thước nó sâu thẳm chất chứa hàng nghìn lời lẽ , câu chuyện , trải nghiệm dù tuổi đời còn trẻ em đã hiểu gần hết cuộc sống khắc khe này rồi . Khi em mở lời khiến nàng chỉ muốn ngồi lắng nghe , giọng nói dịu nhẹ tựa gió mùa thu thoảng qua mái tóc , câu từ êm dịu cứ ngỡ mình đang lạc vào quyển tiểu thuyết nơi đó chỉ có một màu đẹp đẽ . "Hâhah , làm gì mà chăm chú thế ?" "À-ah đâu có đâu" lúng túng bị người phát hiện mất rồi , lần đầu gặp em toả ra năng lượng vô cùng khó gần , đúng thật cái vẻ ngoài không mấy hoạt bát thêm cái ánh nhìn đối với con người thuần hướng ngoại như nàng có chút dè chừng , mẹ nàng nói " đừng đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài" . Câu nói đó đúng ngay khi em cất lời , thanh âm sâu lắng đến cả trong giấc mơ nàng cũng mộng thấy nó đôi ba lần . "Cậu có vẻ thích ăn cà rốt ha , chiều tớ lại mua cậu ""Thôi phiền cậu lắm" "Phiền gì chứ , hay là khi trời tạnh mưa chúng ta đi siêu thị mua ít đồ ăn vặt" "Vậy cũng được , à Haerin này" "Hửm ?" "Cậu đã có..có người mình thích chưa ?" "Tớ hả ? Tớ chưa , thậm chí tớ còn không nghĩ tới nữa" "Tại sao vậy ?""Tớ cảm thấy họ đến với chỉ là vì vẻ bề ngoài , có những người thật lòng thì tớ lại sợ người ta thất vọng...nên đã từ chối hết" "À..." Nghe nói vậy nàng không hỏi thêm , tập trung vào ăn sáng . 'thật lòng lại sợ người ta thất vọng ' ? Đó có nghĩa là gì , nàng muốn biết .