[ Candyz ] Summertime Sadness
6.
Trận bão đêm qua khiến đường ẩm ướt hầu như em chọn cách đi bộ đến trường để có thể chiêm ngưỡng trọn vẹn vẻ đẹp sẵn có , giữ thói quen ra khỏi nhà từ rất sớm leo trên đoạn dốc nhỏ thầm ngó nghiêng xung quanh cành cây ngọn cỏ đã ra sao khi trải qua một đêm quằn quại trong gió trời giông lớn thấy chúng vẫn nguyên vẹn thậm trí còn tươi sáng hơn ban đầu tâm trí cũng phấn khởi hơn , vì cuộc đời em giống chúng , nhưng hiện tại chỉ là cơn mưa rào nhỏ nhặt chẳng biết khi nào mưa mới ngừng rơi . Lên tới trường , cái thời tiết trái ngược Haerin hay bị họ và sổ mũi bởi vốn sức khoẻ không tốt cho lắm hễ chuyển mùa là đầu mũi liền đỏ âu , nên mẹ đặc biệt đan cho em chiếc khăn len nhưng không may nó đã bị rách vào mấy hôm trước lịch học dày làm em không có thời gian mua để giữ ấm . "Hắt xì !" bụm miệng tiếp tục cơn hắt hơi là những tiếng ho khan rát hết cổ họng , nhiều người trước cổng đi vào thì chuyện thường họ quan tâm làm gì đúng không ? Nhưng từ đằng xa có nữ sinh khoác trên cổ một cái khăn len màu xanh lục từ từ đi tới . Liên tục ho khan , em ho mà cảm thấy tội cho cổ họng mình , nó đau như muốn xé toạc ra vậy phải làm sao bây giờ ? "Haerin à , cậu bị gì vậy ? Bệnh sao ?" Thấy Haerin như thế , nàng tăng tốc chạy đến đưa tay vuốt lưng giúp người bạn của mình , nàng lo lắng không người bình thường nào ho như em cả , cứ như tất cả thứ gì có bên trong sắp trào ra ngoài , lúc đặt tay lên tấm lưng , Haerin nhỏ nhắn đã gầy lắm rồi giờ trông hoàn cảnh này Danielle không thể nào không thương . "Khụ , do chuyển mùa khụ..khụ ! Nên tớ ho ấy mà , hôm nay tớ lại không mang khăn choàng nên hơi lạnh thôi" Lắng nghe hoàn chỉnh , không chần chừ cởi chiếc khăn mình mang kiễng chân choàng nó vào cho em , nàng nghĩ em là người cần nó nhất ."Không cần đâu , cậu lạnh thì sao ?" "Không sao tớ có lạnh gì đâu , cậu cứ mang đi ra về trả tớ cũng được" "Nhưng mà mới mưa xong , thời tiết rét hại sẽ cảm cho xem ""Nếu cậu mang thì chiều nay tớ sẽ làm cơm cuộn cho cậu" "Thật hả !?" Nghe đồ ăn Dani làm liền mừng rỡ , không biết từ lúc nào mà em lại ưa thích món cơm cuộn rong biển nữa , mà đi mua ở quán thì em không ăn đâu , phải do chính tay nàng làm nó mới ra được cái vì ngon mà không có câu từ nào để nói . "Tất nhiên " "Vậy thì tớ sẽ choàng nó hoài luôn , để được ăn cơm cậu làm" "Trên đời chả ai như cậu , thôi lên lớp đi nhanh lên môn toán của cô Aeri đầu tiên đó" "Vậy đi thôi" Sánh bước cùng nhau , cái rét hại mùa này ai trải qua rồi sẽ biết nó khó chịu thế nào , vừa ẩm ướt vừa khiến con người ta bệnh hay cảm . Đôi mắt hoạ sĩ nhiệm mầu lắm , họ có thể nhìn ra những thứ mà người bình thường không thể nhìn ra cho dù nó có là nhỏ nhất đi nữa tinh tường trông rõ bàn tay Danielle đang cho vào túi áo đồng phục , nó không đủ dày để giữ ấm , đờ đẫn em thắc mắc cảm thấy lạnh sao còn nhường khăn cho em ? Vòng cánh tay , đặt lên vai người kéo sát nàng lại sát gần mình làm nàng giật mình khoảng cách không khe hở khiến gò má thiếu nữ thấp người ửng đỏ chẳng dám ngước nhìn người bạn cùng bàn , phần vì không muốn em nhìn thấy bộ dạng ngượng nghịu của mình , phần vì sợ va phải ánh mắt mà chỉ cần nàng sơ xuất là có thể yếu lòng ngay . Vào tới lớp , vừa đến chỗ ngồi thôi bàn Haerin đã chất đầy rẫy các món quà từ lớn đến nhỏ có thư hồng hay mấy gói pepero còn có cả gấu bông đối với em chuyện cũng lạ mà cũng quen , lạ vì em chỉ mới đến thôi mà ? Sao lại có nhiều quà tới thế , còn quen thì trước giờ khi còn ở trường cũ ngày nào em cũng nhận được những thứ này thậm chí họ còn tỏ tình em , nhưng trái tim em không hiểu sao sắt đá chưa lần nào rung động dù một cái liếc mắt họ chưa từ có được từ em . "Yahh ! Mấy cậu đứng trước lớp tớ làm gì đấy ? Mau quay về lớp các cậu đi chứ ?" Cô bạn học bá Kim Minjeong lớn giọng vì có quá nhiều nữ sinh tập trung trước cửa lớp nhìn qua ô cửa kính ngó xem món quà của ai sẽ được Haerin cầm lên đầu tiên . Có chút khó xử rồi đây , may mắn chuông vào lớp reo vang , cô Aeri đồng thời bước đến bởi hôm nay vợ cô đã đưa con về ngoại nên nhanh tiện đưa vợ con về ngoại chơi cô đến lớp sớm một vài phút vào tới thì vừa kịp chuông reo . Nhưng mà cái gì mà bu đen bu đỏ trước lớp 2-3 đây ? "Này mấy cô làm cái gì trước lớp này thế hả , mau về lớp nhanh lên "Thấy mọi người tan hết , khẽ đem các món quà để vào cặp không phải thích gì đâu nhưng dù sao cũng là tấm lòng của người ta không có gì sâu sắc nên hãy cứ nhận trước đã . Ổn định lớp học , cô Uchinaga không dễ cũng không khó tận tình chỉ dạy học sinh đặc biệt cái lớp 2-3 này , có học sinh mới chuyển vào lại càng khiến cô chú ý hơn , học lực em đó rất tốt , tốt mà giấu lần nào cũng vậy hễ gọi lên sửa bài là cứ làm sai một vài chỗ để che giấu nhìn qua là biết ngay cái này là cố tình chứ không phải sơ ý , giờ cô đang thuyết phục nó vào câu lạc bộ toán của mình đây . "Rồi , bài tập toán đầu tiên thì hơi khó , các em thảo luận nhóm đôi cho cô nha , cô Yu không quay lên hỏi bạn Minjeong nha , tôi là tôi để ý cô rồi đó" "Ơ kìa cô , em có làm gì đâu" "Tôi rào trước thế đấy liệu cái thần hồn" Bài toán toàn chữ và chữ , làm khó Danielle nhiều chút vừa vò đầu bứt tóc vừa cắn bút nghiền ngẫm không ra một con số , chẳng để ý tới cái người thảnh thơi chóng cằm lên tay ngắm nhìn vẻ mặt chăm chú có phần ngờ nghệch ấy . Bị thu hút bởi mái tóc , với tay miết vài sợi tóc mềm mượt đầy vô tư , hành động bất giác của mình không hề được em nghĩ đến . "Haerin à đừa nghịch tóc tớ nữa" "Sao rồi , có khó lắm không ?" "Nhìn hoài mà vẫn không nhìn ra cách giải , cậu giúp tớ được không ?" "Nào ngồi sát lại đây " chưa kịp để nàng ngồi dậy xích cái ghế gần thì có cánh tay đã nắm lấy kéo luôn ghế vào cơ thể nào lại gần , bất ngờ nàng cũng nhẹ cân thôi nhưng không nghĩ em có thể kéo cả nàng và cái ghế . Mấy bài này nhìn qua là biết nên trong giờ học Haerin có ngó nghiêng gì cô Uchinaga cũng không nhắc nhở , giờ tận dụng quay sang chỉ nàng , em hiểu môn toán là môn nàng không thạo , chỉ có văn mới là sở trường của nàng mà thôi . Tay này chỉ , tay kia âm thầm vén sợi tóc rũ ra sau tai Danielle , môi cong thành nụ cười vô tình thu hết vào tầm mắt người ngồi cạnh , nụ cười ấy như đưa nàng vào thế giới xa lạ , vừa mù mịt vừa xán lạn , tròng mắt đục mỗi khi em cười cả thế gian trong nàng như biến đổi , an nhiên tới lạ lùng . Tim đập loạn , có thứ gì đó cứ khua chiêng gõ trống trong lồng ngực khoảng cách giữ hai chúng ta tuy gần mà xa , nàng từ bao giờ chỉ muốn nhìn em cười thêm lâu một chút , vẻ đẹp em mang cho dù có dùng hết vốn từ nàng sẵn có cũng chẳng thể lột tả hết từng đường nét hoàn mỹ đó .[...] Ra chơi , họ Kang chọn một chỗ ngồi có bóng mát đọc quyển sách mình chưa hoàn thành ít lâu ngước mặt trông Danielle đùa giỡn với các người bạn cùng lớp , họ chơi đuổi bắt thật vui nhỉ ? Tiếc là em không thể chạy quá lâu , chỉ ngồi dò từ con chữ có trên cuốn sách dày ghi chút về nghệ thuật tranh vẽ .Do sân trơn trượt việc chạy nhảy quá nhiều sẽ gây ra nguy hiểm nhưng thấy nàng vui vẻ em không để ý nhiều chỉ thầm dõi theo . Nghĩ thế nào thì xảy ra y như vậy , đùa giỡn làm sao khi vừa ngẩn mặt lên đã thấy Danielle ngồi bệt trên đất thút thít rồi , buông quyển sách dỡ dang , chạy thật nhanh đến xem đã có chuyện gì sao lại ngã trầy hết cả đầu gối . "Hic hic" nàng ướt mi lấy tay dụi mắt vết trầy rướm máu chân bị trật không đứng dậy nổi giờ mình phải làm sao đây . Tủi thân liền có bàn tay ấm ôm lấy má , vuốt ve đầy an ủi run run mở mắt là Haerin , em khụy gối trước mặt điều gì đó khiến nàng nhìn em như đối phương đang lo lắng cho mình ."Tớ đưa cậu đến phòng y tế nha ?" "Hức..ừm" Đỡ người đứng dậy , tay ôm cứng phần eo để hết trọng lượng cơ thể nàng nghiêng sang phía mình , phòng y tế gần đây thôi nhưng muốn tới phải đi qua nhiều bậc thang , vừa đi vừa khóc nàng không nghĩ nó lại đau đến thế , còn rát phải bám cứng cánh tay Haerin mới bước đi được . Em là con gái , nàng cũng là con gái nhưng cảm giác mình nhỏ bé thế nào khi đứng cạnh em , nắng hồng xẹt ngang lòng , gương mặt ấy , nụ cười ấy làm từng suy nghĩ loé lên trong tâm trí , sao có thể đúng không ? Khi vào phòng , để nàng ngồi ngay ngắn trên giường vì cô y tá hiện không có ở đây , mấy công việc khử trùng vết thương hay băng bó em đều thành thạo bởi vì làm nó thường xuyên , bông băng thuốc đỏ được em chuẩn bị không thiếu thứ gì , lọ sát trùng là ám ảnh của học sinh khi không may té ngã dẫn tới trầy xước . Khi đổ vào thì nóng rát khó chịu lắm nhưng không khử thì không an toàn . "Rát thì cũng phải chịu , trời vừa mưa xong lại chạy nhảy giờ ngã rồi đó thấy chưa""Tớ có muốn đâu...chỉ là cái sân trơn thôi mà" lí nhí , cúi gằm mặt vì bị em mắng bằng lời lẽ nhẹ nhàng nhất nhưng vẫn tủi như thế đó . "Thôi không sao hết , ngồi ở đây một lát hết giờ chơi tớ đưa cậu về lớp " đứng dậy đi dẹp chỗ đồ dùng mình đã lấy về chỗ cũ chứ không lại bị cô y tá mắng , không quen đưa tay xoa cái đầu ngốc nghếch kia mới bị ngã .