Bước Qua Ranh Giới

Chương 10



Chương 10

=====================

Ánh trăng mỏng xuyên qua lớp cửa sổ sát mái, phả xuống chiếc bàn học ọp ẹp thứ ánh sáng màu bạc hiu hắt, trên chiếc bàn sần sùi ấy từng sấp giấy A4 nằm ngay ngắn, tất cả điều là đề thi thử, đề thi từ những năm trước

Cận Khinh Ca ngồi bất động, đầu cúi thấp dưới ánh sáng nhợt nhạt. Bút máy trong tay nàng miết xuống trang giấy, từng nét chữ sắc lạnh, gãy gọn không một nét mực dư thừa

Ống tay áo hơi xô lệch để lộ cổ tay nhỏ gầy. Một vết roi đỏ bầm vắt ngang, phồng rộp như một vết thương chưa kịp liền da, mỗi lần ngòi bút chạm xuống, cơn đau nhói lên, như có gai nhọn cào xé trong từng mạch máu

Nhưng nàng không dừng lại

Ngoài hành lang, tiếng gót giày cao gót đều đặn vang lên âm thanh, cộc cộc,cộc, sắc lạnh xuyên qua đêm tối

Một lúc sau, cánh cửa bị đẩy mở mà không cần gõ

Đồng Thư Dao bước vào, mái tóc được uốn gọn một cách hoàn mỹ, đôi mắt hẹp dài lấp lánh tia nhìn chế giễu. Ánh đèn vàng sau lưng bà ta kéo bóng dáng lên dài ngoằng, giống như một lưỡi liềm chực cắt đứt không khí căng như dây đàn trong phòng, ép chết con người nhỏ bé đang tồn tại ở đây vậy

Bà ta thong thả tiến lại gần, ngón tay thon dài nhẹ vuốt ve mặt bàn, chạm vào một xấp bài thi, chất giọng châm biếm quen thuộc lại vang lên trong đêm tối

"Khá lắm!Chỉ tiếc rằng... một đứa như mày, dù có giỏi đến mấy, cũng không nên mơ tưởng có bạn bè, xúi quẩy sẽ mang đến phiền phức cho họ đó có biết không?"

Cận Khinh Ca ngẩng đầu, ánh trăng chiếu nghiêng làm đôi mắt cô tối sẫm, nàng hiểu ý tứ câu nói này...

"Muốn yên ổn thi cử à?"

Đồng Thư Dao cúi người sát lại, thì thầm bên tai nàng, giọng nói mượt mà nhưng lạnh ngắt

"Thì cút ra khỏi đời hai đứa đó. Ngay lập tức, ta không ngại kéo cả ba đứa mày cùng chết chìm đâu."

Không đợi câu trả lời, bà ta thẳng người, chỉnh lại nếp áo, rồi nhếch môi bỏ đi

Tiếng gót giày lại vang lên xa dần, để lại phía sau căn phòng im lặng như tờ, chỉ còn nhịp bút cào xé mặt giấy và ánh trăng nhạt nhòa trườn lên những vết thương chưa kịp khô

Cánh cửa khép lại mang theo tiếng gió lùa lạnh buốt, Cận Khinh Ca vẫn ngồi nguyên tại chỗ, bút máy run nhẹ trong tay, ánh trăng nhợt nhạt kéo dài chiếc bóng gầy gò của nàng trên mặt sàn lạnh ngắt

Như thế đang phản chiếu sự thật tàn khốc nhất

Nỗi lo lắng âm ỉ dâng tràn như thủy triều, siết lấy từng tấc da thịt

Đồng Thư Dao không phải người nói chơi

Một khi bà ta đã thốt ra, nhất định sẽ làm, mà những gì bà ta làm, chưa bao giờ có cái gọi là giới hạn

Một mình nàng chịu đựng đã quen. Nhưng nếu vì nàng mà Lưu Doanh và Tống Yên Nhiên gặp nạn...

Chỉ nghĩ thôi đã khiến thân thể nàng vỡ vụn như pha lê...

Họ là hai ngọn đèn nhỏ duy nhất trong đêm dài của nàng

Là hai bàn tay đã từng khẽ chìa ra, cho nàng biết, thì ra thế gian này không chỉ toàn là lạnh lẽo và chà đạp

Là những người, dù nàng không nói một lời, vẫn âm thầm đứng bên cạnh.

Mất họ...

Chẳng khác nào một lần nữa bị vứt vào vực sâu không đáy, chỉ là ý nghĩ lướt qua cũng khiến lồng ngực nàng trào lên vị tanh tưởi của máu tươi

Không thể, tuyệt đối không thể

Cận Khinh Ca cúi đầu thấp hơn, hàng mi cong vút không ngừng run rẩy như cánh bướm đang đập dồn dập dưới ánh trăng

Ngòi bút trong tay khẽ miết mạnh, xuyên rách trang giấy mỏng, giọt máu từ lòng bàn tay thấm ra, hòa lẫn với nước mắt âm thầm rơi xuống trang thi

Không một âm thanh bật ra từ đôi môi khô nứt

Chỉ có trái tim đang âm thầm tan vỡ thành từng mảnh vụn.

Dưới ánh trăng mỏng, cô gái nhỏ đơn độc ấy, lần đầu tiên trong đời, phải học cách buông bỏ thứ duy nhất khiến mình còn thấy ấm áp

Vì để bảo vệ họ

Vì để không ai khác phải gánh chịu nỗi đau mà nàng đang mang

Trong im lặng mịt mùng, Cận Khinh Ca khẽ nhắm mắt

Một lời thề, không ai hay biết, từ đáy lòng nàng lặng lẽ hình thành.

/Dù chỉ còn một mình, dù có phải bước qua biển lửa hay vực sâu, nàng cũng sẽ sống. Sống cho đến ngày, ánh sáng thuộc về nàng không còn là thứ xa vời ngoài khung cửa sổ nữa/

Ánh trăng vẫn như vậy bên ngoài khung cửa sổ nhỏ, như những vạt ánh sáng yếu ớt phủ lên bờ vai gầy gò ấy, như muốn ôm vào lòng mà an ủi, thủ thỉ những lời êm tai..

Thời gian lặng lẽ lướt qua, rất nhanh những ngày thi cuối cấp đến gần, căng thẳng như một sợi dây đàn kéo đến cực hạn

Tại trường cao trung, hành lang trở nên ồn ào hơn, bàn học chật kín những tập sách và đề cương ôn tập, tiếng giảng bài gấp gáp của giáo viên, tiếng lật sách sột soạt, tiếng gõ bút nhịp nhàng vang lên không ngừng.

Không khí như đặc quánh lại, quẩn quanh từng bước chân, từng nhịp thở

Trong biển người ấy, Cận Khinh Ca vẫn lặng lẽ, âm thầm ôm sách vở, lặng lẽ đi qua hành lang đầy áp lực mà không để ai chạm vào khoảng không cô độc quanh mình.

Nụ cười của nàng ngày một nhạt hơn, sự hiện diện của nàng dần mờ đi như một bóng ma giữa đám đông náo động

Nhưng sau lưng sự im lặng đó, là một sức mạnh âm ỉ, bền bỉ, đang dồn hết vào từng lần lật trang sách, từng câu hỏi trắc nghiệm giải vội giữa giờ ra chơi

Nàng biết, đây là cơ hội duy nhất

Một khi cánh cửa đại học mở ra, có lẽ nàng mới có thể thực sự trốn thoát khỏi cái nhà tù không vách kia.

Không phải để chạy trốn, mà để sống

Những ngày ôn thi cuối cấp dồn dập như cơn mưa rào trút xuống không dứt, giữa nhịp hối hả ấy, Cận Khinh Ca thu mình ngày một sâu hơn trong thế giới riêng, như một vỏ sò khép kín.

Lưu Doanh từng nhiều lần chủ động ngồi sát lại, chìa cho nàng một cây bút mới, hoặc một gói bánh quy nhỏ giấu dưới gầm bàn, cùng lời thì thầm

"Tiểu Ca nhi, ăn chút đi, cậu gầy quá rồi đó."

Tống Yên Nhiên cũng hay vờ như vô tình đi ngang qua, để lại mẩu giấy nhắn trong ngăn bàn /Mệt thì dựa vào tụi mình. Đừng một mình, cậu nên nhớ cậu không một mình, có biết chưa?/

Ban đầu, Cận Khinh Ca chỉ âm thầm đẩy nhẹ những món quà ấy ra mép bàn, giữ cho mình một khoảng cách vừa đủ, như một bức tường kính mỏng, trong suốt nhưng lạnh buốt.

Nàng vẫn mỉm cười rất nhạt, gật đầu khi cần, không hề thốt ra lời nào làm tổn thương, nhưng ánh mắt nàng, mỗi lúc gặp họ, lại tối đi một chút, buốt lạnh một chút.

Dần dần, nàng bắt đầu né tránh

Không còn ngồi ở bàn học quen thuộc

Không còn đáp lại ánh mắt hay lời gọi khe khẽ.

Giờ ra chơi, nàng bước nhanh hơn, lẫn vào đám đông ồn ào, hai người đuổi theo phía sau chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng gày cong cong của nàng ẩn vào dòng người

Ở thư viện, nàng chọn góc khuất nhất, lưng quay ra ngoài, vùi đầu vào sách vở, giả như không nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ghé đến rồi ngập ngừng rời đi.

Lưu Doanh từng đuổi theo ra tận cổng trường, dưới cơn mưa phùn lất phất, nắm lấy tay áo nàng, chất giọng bất lực cứ thế vang lên

"Tiểu Ca nhi, cậu sao vậy? Cậu đừng tránh tụi mình mà..."

Nhưng Cận Khinh Ca chỉ nhẹ nhàng rút tay ra, một động tác rất chậm, rất nhẹ, như thể sợ làm người kia đau, nhưng cũng dứt khoát đến tuyệt tình

Nàng không nói gì cả, chỉ lặng lẽ xoay lưng bước đi.

Ánh đèn đường vỡ vụn trong đôi mắt đỏ hoe của Lưu Doanh, còn bóng lưng Khinh Ca, dưới cơn mưa nhòe nhoẹt, gầy đến nỗi như có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Từ đó, nàng tuyệt đối tránh mặt họ

Như một bức tường đá cuối cùng đã sập xuống, vĩnh viễn ngăn cách

Không một lời giải thích càng không có một cơ hội níu kéo

Chỉ còn lại ánh mắt trống rỗng mỗi khi vô tình lướt qua nhau trong hành lang trường, như những người xa lạ xa lạ, từng biết nhau trong một giấc mơ đã tan thành tro bụi

Trong những ngày thi cử dày đặc như nước lũ, Cận Khinh Ca tự nhủ, đây là cách duy nhất

Chỉ cần nàng biến mất khỏi thế giới của họ, chỉ cần họ quên nàng đi..

Họ sẽ không bị tổn thương

Không ai khác cần phải chịu chung số phận cùng nàng nữa.

Đôi khi, giữa những đêm thức trắng ôn thi, nhìn trang sách nhòe nhoẹt dưới ánh đèn bàn, Cận Khinh Ca mới lặng lẽ hỏi bản thân /Nếu ngày mai tỉnh dậy, mình thực sự chỉ còn một mình trên đời này, mình có hối hận không?/

Nàng không có câu trả lời

Chỉ có một nụ cười rất nhạt, tan đi cùng ánh trăng lạnh ngoài cửa sổ.

Ngày thi cuối cùng kết thúc

Tiếng chuông báo hết giờ vang lên, xé toạc không khí ngột ngạt của những ngày dài đằng đẵng, cả sân trường vỡ òa trong tiếng reo hò, tiếng cười, những cái ôm, những bàn tay đập vào nhau như một sự ăn mừng cho những chuỗi ngày 'dùi mài kinh sử' đã thành công

Cận Khinh Ca đứng giữa đám đông ấy, lặng lẽ thu dọn cây bút, tờ giấy nháp

Không ai gọi tên nàng và cũng không ai níu lấy tay nàng

Như thể nàng chỉ là một mảnh sương mỏng, lướt qua đời họ, chưa từng thực sự tồn tại.

Tống Yên Nhiên và Lưu Doanh đứng cách đó không xa, giữa một vòng tròn bạn bè ồn ào, cả hai cùng lúc nhìn về phía nàng, ánh mắt như muốn chạy đến, như muốn nói điều gì

Nhưng là cả hai hiểu được Cận Khinh Ca có sự lựa chọn của cậu ấy, hai người bọn họ vẫn đứng ở đây nhìn cậu ấy, chỉ cần xoay đầu sẽ thấy được

Chỉ là, trung học kết thúc, cánh cổng đại học mở ra thì bọn họ còn có cơ hội gặp gỡ nhau nữa hay không? Chuyện này không ai biết trước được

Bóng dáng Cận Khinh Ca nhỏ bé, cô độc, dần bị nuốt chửng giữa đám đông hân hoan, như một giọt nước đơn côi chìm vào lòng đại dương lạnh lẽo

Chiếc đồng hồ trên tháp trường ngân vang, giây phút ấy, Cận Khinh Ca bỗng nhận ra một sự thật mà nàng vẫn luôn trốn tránh

Từ nay, không còn ai chờ nàng sau mỗi buổi học nữa

Cũng không còn ai để vẫy tay chào tạm biệt.

Nàng bước đi, đôi vai gầy cùng bóng lưng nhỏ bé hòa vào phố thị đông đúc

Trở về nhà, căn phòng vẫn như vậy tối om, chỉ có ánh trăng nhẹ nhàng soi qua khung cửa sổ

Cận Khinh Ca cởi bỏ chiếc áo đồng phục cũ kỹ, bạc màu, chất vải thô ráp lướt qua những vết sẹo, khiến da thịt nàng khẽ run lên.

Trên làn da trắng xanh là những dấu tích hằn sâu của quá khứ

Những vết roi bầm tím đã nhạt màu, những vết xước nhỏ đã thành đường sẹo mờ nhạt, những vết bỏng do nước nóng, và những dấu tay thâm tím từng níu kéo, từng xô đẩy nàng xuống vực sâu

Thân thể nàng như một bản đồ, ghi lại tất cả những lần bị tổn thương, từng trận đòn, từng đêm đói lạnh, nhưng cũng chính những vết tích ấy, khắc họa một sự thật không thể chối cãi

Nàng vẫn sống.

Nàng đã bước qua tất cả.

Cận Khinh Ca ngước lên nhìn trần nhà tối đen, ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt lên đường cong gầy guộc của bả vai, lấp lánh như dát một lớp vải mỏng phủ lên những vết sẹo

Chậm rãi, nàng mặc vào chiếc áo sơ mi trắng, chiếc áo mới mua bằng tiền học bổng, chuẩn bị cho lễ nhập học vào đại học Bắc Đại sắp tới

Cúc áo lần lượt cài kín, từng chiếc một, như thể nàng đang chôn vùi quá khứ đằng sau lớp vải sạch sẽ ấy

Không còn Cận Khinh Ca của những năm tháng cũ nữa

Chỉ còn một Cận Khinh Ca mới, lặng lẽ, cứng rắn, và cô độc, đi vào thế giới rộng lớn ngoài kia, mang theo tất cả những vết thương, như một chiếc áo giáp tàng hình.

Ngoài trời, gió thổi mạnh hơn, cuốn theo mùi cỏ non nhàn nhạt và mùi giấy sách cũ kỹ

Đêm ấy, một cơn mưa trái mùa lặng lẽ rơi xuống

Không ai hay biết, trong căn phòng tối ấy, có một cô gái ngồi tựa lưng vào tường, đôi mắt nhắm nghiền, như đang chào tạm biệt chính mình của những năm tháng đã qua

Tin tức Cận Khinh Ca trúng tuyển đại học số một cả nước lặng lẽ truyền đến nhà họ Cận

Dĩ nhiên không ai chúc mừng, không một ánh mắt nào dừng lại trên thiếu nữ ấy

Chỉ có một tờ giấy báo nhập học cũ kỹ nằm nghiêng ngả trên góc bàn, bị gió thổi lật qua lật lại như một mảnh giấy vô danh.

Cận Tư Dinh biết chuyện khi tình cờ nghe người làm trong nhà lẩm bẩm truyền tai nhau, và nhìn số công việc mà mẹ cô gắng lên người Cận Khinh Ca thì Cận Tư Dinh hiểu được bà ấy đang phẫn nộ thế nào

Vì Bắc Thành chính là đại học mà Cận Tư Dinh đã từng theo học
Cô đứng im rất lâu ở ban-cong tầng hai, tay nắm chặt chiếc ly sứ trắng không biết đã đứng trong bao lâu chỉ thấy trà trong đó đã sớm nguội lạnh

Ánh chiều đỏ rực phủ xuống trạch viện rộng lớn nhưng đầy lạnh lẽo bên dưới, cô nhìn thấy Cận Khinh Ca từ xa, một thân hình gầy gò, lưng thẳng như thanh gỗ khô, đang lặng lẽ ôm một chậu quần áo của người giúp việc ra phơi giũ, hình ảnh này nếu là trước đây Cận Tư Dinh cảm thấy rất hài lòng nhưng thời gian này cô đối với sự áp đặt của nhà họ Cận lên bóng lưng gầy ấy là vô hình bài xích...

Cận Tư Dinh chưa bao giờ thực sự nhìn kỹ em gái cùng cha khác mẹ này trong nhiều năm qua, từ bé cô vẫn được dạy rằng: Cận Khinh Ca là "vết nhơ", là "nỗi xấu hổ", "tuyệt đối không được ban phát sự yêu thương"

Tồi tệ hơn, mẹ của cô vẫn luôn nói rằng em trai nhỏ năm đó chính là vì sự xuất hiện của Cận Khinh Ca mà bất hạnh bỏ mạng trong bụng mẹ, giờ nghĩ lại Cận Tư Dinh cảm thấy thật buồn cười, ai có thể cam đoan năm đó Cận phu nhân sảy thai là vì tin tức con rơi của chồng được mang vào Cận gia?

Cô đã từng lạnh lùng, từng giễu cợt, từng mặc kệ những vết thương chồng chất trên thân thể nhỏ bé kia, thậm chí góp phần khiến chúng trở nên sâu sắc hơn,ám ảnh hơn

Nhưng bây giờ , giữa ánh mặt trời buổi chiều tà cô bỗng cảm thấy một thứ gì đó âm ỉ nhức nhối trong lòng ngực.

Một nỗi xấu hổ xen lẫn sự đồng cảm trĩu nặng.

Cô không biết, từ khi nào, bản thân đã bắt đầu lặng lẽ quan sát Cận Khinh Ca

Từ khi nào, những vết roi, những ánh mắt lạnh lùng nàng từng thấy nhưng ngoảnh mặt làm ngơ, giờ lại đâm vào tim mình như kim châm từng mũi từng mũi.

Cận Tư Dinh cụp mắt xuống, siết chặt lòng bàn tay đến mức nổi đầy gân xanh

Nàng chỉ đứng đó, như một bóng hình câm lặng, lặng lẽ chứng kiến em gái nhỏ mang đầy thương tích bước qua cánh cửa cuộc đời, bước ra khỏi ngục tối năm tháng này, một mình

Trên khuôn mặt xinh đẹp đến hoàn hảo của Cận Tư Dinh nở ra một nụ cười nhàn nhạt

Ngày nhập học, sân trường đại học Bắc Thành rộng lớn dày đặc người, những gương mặt háo hức, tiếng cười, tiếng gọi nhau vang dậy, như thể cả thế giới đều đang mở ra một khởi đầu mới

Cận Khinh Ca kéo vali cũ kỹ, lẫn trong đám đông, vì đặc thù của trường nên tất cả sinh viên năm nhất và năm hai điều bắt buộc sinh hoạt ở ký túc xá, đây chính là lý do vì sao Cận Khinh Ca học ngày học đêm để có thể thi đổ vào ngôi trường này

Vì nơi này sẽ là nơi trú ẩn của nàng, sẽ không có đòn roi đánh đến, sẽ không còn sự khinh miệt

Cận gia dĩ nhiên sẽ không bỏ một đồng chi phí để theo học, Cận Khinh Ca hoàn toàn tự bơi trong môi trường này..

Nàng không biết thời gian tới sẽ như thế nào nhưng nàng biết nó sẽ rất thoải mái và tràn ngập hơi thở của sự sống

Từng bước chân, từng nhịp thở, đều như lẫn vào sóng người ngập tràn sắc màu

Trong một khoảnh khắc rất ngắn khi nàng ngẩng đầu, giữa biển người hỗn độn, ánh mắt Cận Khinh Ca thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc

Người ấy mặc đồ vest công sở màu xanh nhạt, tóc nâu vàng uốn lượn đẹp mắt, bóng lưng cao ngạo của một người điều hành tập đoàn lớn, ánh mắt người đó dõi theo nàng, từ rất xa, như mang theo một nỗi niềm khó nói nào đó

Cận Khinh Ca khựng lại, trái tim đập loạn một nhịp rất nhẹ

Nhưng rồi, một cơn gió thổi qua, che khuất tầm mắt. Khi nàng định thần nhìn lại, bóng dáng kia đã biến mất vào biển người rộng lớn ngoài kia, như chưa hề xuất hiện

Tự nhủ chính mình nhìn nhầm thôi, nàng bỏ suy nghĩ mông lung ra sau đầu một đường kéo thẳng vali đến khu ký túc xá cho sinh viên năm nhất

Không ai biết rằng, ở góc khuất phía đối diện, Cận Tư Dinh đứng lặng, nắm chặt quai túi xách, từng khớp ngón tay đẹp đẽ cứ thế co lại

Cô đã đi theo Cận Khinh Ca từ lúc sáng sớm, len lỏi giữa dòng người chỉ để chắc chắn người này thật sự đã bước vào một nơi không còn đòn roi và tổn thương

Chỉ một lần duy nhất, cô muốn nhìn thấy Cận Khinh Ca bắt đầu cuộc đời mới

Chỉ một lần duy nhất trong đời Cận Tư Dinh làm loại chuyện bám đuôi thế này

Đêm hôm đó, khi Cận Khinh Ca mở chiếc vali nhỏ của mình ra, giữa chồng sách cũ cùng quần áo đơn giản nàng bất ngờ phát hiện một chiếc áo sơ mi trắng mới tinh, còn thơm mùi nắng cùng hương nước hoa thoang thoảng

Có một tấm thẻ nhỏ nhét trong túi áo, ghi vỏn vẹn vài chữ:

"Chúc mừng."

Chữ viết lạ lẫm chưa từng xuất hiện trong ký ức của Cận Khinh Ca, nàng ngồi thừ rất lâu bên mép giường, ngón tay khẽ vuốt ve đường chỉ áo

Nàng không biết ai đã để lại cũng không tìm kiếm ai là người để lại trong ngôi nhà lạnh lẽo kia, ai có thể trao cho nàng tấm chân tình này

Chỉ lặng lẽ xếp chiếc áo ấy vào ngăn tủ gọn gàng, như cất một tia sáng ấm áp đầu tiên của cuộc đời mình vào nơi sâu kín nhất

Buổi đêm không khí đầy gió, cách cổng trường đại học Bắc Thành xuất hiện một chiếc ô tô màu trắng từ thương hiệu cao cấp

Cận Tư Dinh một tay để lên vô-lăng một tay chậm rãi lướt trên màn hình điện thoại đến dòng tin cuối cùng mới chậm rãi bấm tắt, ánh mắt cô nhìn đến dãy ký túc xá bên kia mà cười nhạt

Đã mười tám tuổi rồi, Cận Khinh Ca đã có thể tự mình nêu lên chính kiến, không còn là một con rối tùy người giật dây nữa....

Đối với biến chuyển này từ sâu trong tim Cận Tư Dĩnh tràn ngập cảm giác tự hào xen lẫn chua xót nơi lồng ngực...

Chương trước Chương tiếp
Loading...