Bước Qua Ranh Giới

Chương 11



Chương 11 : Khởi đầu mới

========================

Bước vào cổng trường đại học, Cận Khinh Ca không chỉ có chiếc vali cũ, vài bộ quần áo mặc trên người, ngoài ra còn có một khoản học phí lớn treo lơ lửng như tảng đá đè nặng trong lòng ngực

Bạn bè xung quanh, kẻ được cha mẹ hộ tống, người được người thân xách hành lý hộ

Còn nàng thì chỉ có bản thân mình và tờ hóa đơn học phí dài lê thê in đậm những con số lạnh lùng

Trường có chính sách hỗ trợ tài chính cho sinh viên khó khăn, nhưng cần có xác nhận thu nhập từ gia đình, không có nhiều sự lựa chọn Cận Khinh Ca cắn răng gọi điện về Cận gia

Đầu dây bên kia, giọng của Đồng Thư Dao vang lên sắc lạnh, chẳng buồn che giấu sự khinh miệt đã ẩn sâu trong máu

"Muốn học thì tự mà lo. Đừng có mơ lấy tiền của nhà họ Cận dù chỉ là một xu, không đời nào có nghe thấy không?"

Câu trả lời không nằm ngoài dự liệu, nhưng ngực nàng vẫn đau nhói một nhịp, tựa như vết thương cũ bị người cậy mở ra thêm

Tắt điện thoại, Cận Khinh Ca đứng giữa sân trường, tay siết chặt đến mức khớp ngón tay trắng bệch, nàng nhìn đám sinh viên mới ríu rít xung quanh, lòng như bị tách ra khỏi thế giới họ đang sống

Từ giờ trở đi, từng đồng nhân dân tệ, từng ngày tồn tại ở ngôi trường này, nàng phải tự mình giành lấy bằng bất cứ giá nào

Nàng tìm tới văn phòng hỗ trợ sinh viên, lục tung các bảng tin học bổng, chụp ảnh từng tờ rơi nhỏ xíu dán trong góc tường: học bổng khuyến học, trợ cấp sinh hoạt, suất quà cho sinh viên nghèo...

Hạng mục nào đủ điều kiện, nàng đều đăng ký

Ban đêm, khi bạn bè phòng ký túc xá đã ngủ say, Cận Khinh Ca vẫn ngồi dưới ánh đèn bàn nhỏ, điền từng tờ đơn xin học bổng bằng nét chữ kiên nhẫn không sai sót

Nhưng ngay cả khi dốc hết sức, số tiền trợ cấp cũng chỉ như những vốc cát nhỏ bé trước biển lớn học phí, tiền ăn, tiền sách, tiền ở

Mỗi lần cầm tờ hóa đơn học phí, cô đều nghe thấy bên tai vang vọng hai từ: phải sống

Không còn ai khác để dựa vào. Không còn ai để xin giúp đỡ

Chỉ còn bản thân và nỗi quyết tâm câm lặng gặm nhấm mỗi đêm dài

Cận Khinh Ca bắt đầu nhận làm bất cứ công việc nào mà một đứa sinh viên năm nhất không có kinh nghiệm có thể kiếm được

Phát tờ rơi dưới trời nắng gắt, bưng bê ở quán cà phê đông khách tới tận khuya, dạy kèm cho những đứa trẻ nhà giàu hư đốn mà phụ huynh chẳng thèm quan tâm, tóm lại công việc nào có thể kiếm ra tiền dù cực nhọc đến đâu, dù bào mòn thân thể hư nhược của chính mình đến đâu, nàng cũng không từ chối

Có những ngày, trời mưa tầm tã, gió lạnh buốt luồn qua lớp áo mỏng thấm vào từng miệng vết thương đã đóng vảy khắp người, nàng đứng co ro ở góc phố, vừa cố gắng giữ từng tờ quảng cáo khỏi cơn mưa trên đỉnh đàu, vừa phát vừa cố giấu đôi bàn tay run lên vì lạnh

Mỗi khi có người xua đuổi, mắng mỏ, thậm chí mắng thẳng vào mặt nàng những lời cay nghiệt, Cận Khinh Ca chỉ cúi đầu xin lỗi rồi tiếp tục phát tiếp, như một cái bóng âm thầm chịu đựng

Đã vài lần, cô bị quỵt tiền công, chỉ có thể ẩn nhẫn mà thu hết vào lòng, và tự nhủ với chính mình bản thân vẫn còn có thể kiếm lại được...

Có lần, vì mệt quá, nàng ngất xỉu giữa đường, tỉnh dậy trong bệnh viện với hóa đơn viện phí đập thẳng vào mặt, nhìn từng tờ nhân dân tệ chính mình kiếm được cứ thế bay đi lòng Cận Khinh Ca đau đớn khôn cùng

Không có ai đến đón, không ai hỏi han, cuộc sống năm nhất sinh viên đại học của nàng chính là nhân vật, quần quật với rất nhiều công việc để có thể trang trải những tờ chi phí luôn thi nhau kéo đến đè lên đôi vai gầy nhỏ của nàng

Đôi tay nàng vốn đã tồn tại những vết sẹo mỏng nay lại thêm nứt nẻ, thô ráp như lớp đất cằn cỗi, không dám tin là đôi tay của một nữ nhân mười chín tuổi

Đôi giày duy nhất nàng mang theo cũng rách toạc mũi, mỗi lần bước đi là gót chân lạnh buốt

Đêm về, khi ký túc xá đã tối om, Cận Khinh Ca ngồi bên mép giường, tháo đôi giày ra, nhìn vết phồng rộp đỏ tím trên chân mình, rồi lặng lẽ thoa một lớp thuốc mỏng, tự dặn lòng

"Không sao, ngày mai sẽ tốt hơn một chút."

Ban ngày, nàng miệt mài lên giảng đường, ngồi ở góc lớp ghi chép chăm chỉ từng chữ một, mắt thâm quầng vì thiếu ngủ, nhưng thật may nàng đã có thể từ đồng tiền bản thân làm ra mà cắt cho bản thân một chiếc kính cận, hỗ trợ thị lực, vì bên cạnh nàng đã không có Tống Yên Nhiên vẫn luôn hỗ trợ cho mình về khoảng bài vỡ trên chiếc bảng xa vời kia

Ban đêm, nàng trở thành nhân viên quán ăn, người phát tờ rơi, cô gia sư bán thời gian

Có những đêm, khi bưng từng đĩa thức ăn nặng trịch, chân đứng không còn vững nữa, nàng vẫn cắn răng không cho phép mình ngã xuống, nàng không dám khóc

Vì nàng biết nước mắt không đổi được học phí, không đổi được bữa ăn ngày mai

Dù rời khỏi Cận gia nhưng mười mấy năm chỉ ăn toàn cơm trắng cùng sự nhịn đói liên tục đã đục rỗng dạ dày của Cận Khinh Ca, nàng ở thời điểm này so với một 'tăng ni' là không khác biệt, hoàn toàn không ăn được thịt cá..

Trong những giấc ngủ chập chờn vùi bên đống sách vở, ánh mắt Cận Khinh Ca vẫn âm ỉ một thứ gì đó khó tả

Không phải oán hận

Không phải tuyệt vọng

Mà là một ngọn lửa rất nhỏ, rất lặng, nhưng bướng bỉnh cháy suốt đêm dài, với một ý chính mạnh mẽ đầy kiên định :/Cô phải sống. Cô phải tự cứu lấy mình/

Nhưng Cận Khinh Ca không biết rằng có những hôm nàng làm việc quần quật bên đây thì bên kia đường vẫn luôn có một chiếc xe hơi sang trọng đỗ yên ắng ở đó hàng giờ liền

Cận Tư Dinh lặng lẽ nhìn cô em gái quần quật giữa dòng người lạnh lẽo, mái tóc đẫm mưa, dáng người nhỏ bé gồng mình phát từng tờ rơi mỏng dính

Trong lòng bỗng trào lên một thứ cảm xúc kỳ lạ, như một nhát kim chích thẳng vào lồng ngực

Một phần muốn bước xuống xe, khoác áo choàng lên người đứa trẻ kiên cường này, đưa đứa trẻ chưa từng được ăn ngon này đi ăn một bữa thật no, cho đứa trẻ đang quần quật với hằng hà chi phí ấy một khoản tiền đủ để không phải khổ sở thế này

Nhưng lý trí kiêu hãnh như dây thép gai quấn quanh tâm trí, kéo Cận Tư Dinh ngồi chết cứng trên ghế lái

Cận Tư Dinh chưa từng học cách cúi đầu, càng không biết phải đối diện thế nào với sự yếu đuối của người khác, nhất là đối với cô em gái mà trước nay cô ấy chỉ quen coi thường, xa lánh, buông lời sỉ nhục và hằng hà đòn tra tấn trong nhiều năm

Cuối cùng, chỉ dám ngồi đó, tay siết chặt vô lăng đến trắng bệch, lặng lẽ nhìn bóng dáng cô độc ấy khuất dần trong màn mưa lạnh lẽo

Không một lời, không một hành động, chỉ có ánh mắt ẩn chứa một nỗi bứt rứt không thể gọi tên

Bàn tay đặt trên tay nắm cửa xe run lên khẽ khàng, như muốn mở ra. Nhưng cuối cùng, cô lại chỉ siết chặt thành nắm đấm để mặc đứa trẻ kia khuất dần vào cơn mưa đang nuốt chửng cả bầu trời

Nhập học một thời gian hàng loạt học phí kéo nhau đưa xuống, nhìn những chi phí treo lơ lửng như lưỡi dao trên đầu Cận Khinh Ca chỉ có thể tự nói với bản thân cố thêm một chút nữa, có thể nàng vẫn chưa đủ mạnh mẽ, chưa đủ siêng năng

Dù đã cắt giảm đến từng đồng ăn uống, gom góp từng đồng lương làm thêm, nàng vẫn không đủ tiền đóng

Ngày hết hạn, nàng co mình trong cơn mưa lạnh, gõ cửa từng tiệm cầm đồ, từng văn phòng cho vay sinh viên, nhưng chỉ nhận về những ánh mắt lạnh nhạt và cái lắc đầu từ chối

Đêm ấy trong cơn mưa rả rít của thành phố, nàng ngồi co ro trước cửa văn phòng hỗ trợ sinh viên, đôi tay tê cóng ôm chặt tập hồ sơ xin hoãn học phí, chờ đến sáng để cầu xin được nộp trễ

Mười hai năm sống ở Cận gia đã sớm bào mòn thân thể của Cận Khinh Ca, so với bạn đồng trang lứa nàng chính là kém đến vạn phần

Làm thêm buổi đêm, buổi sáng đến giảng đường, buổi chiều lại chạy đi phát tời rơi, khi thì giao thức ăn lúc lại dọn dẹp nhà cửa theo giờ, bữa ăn thiếu thốn chỉ có bánh mì khô và nước lọc, chẳng mấy chốc cơ thể nàng suy kiệt đến báo động

Đã nhiều lần, trên đường về ký túc xá, trước mắt nàng tối sầm lại, đầu óc choáng váng

Một buổi tối, nàng ngất ngay trên vỉa hè lạnh buốt

Khi tỉnh lại trong bệnh viện, chỉ còn tiếng máy đo nhịp tim vang khe khẽ. Sợ tiền viện phí chồng chất, nàng lặng lẽ rút kim truyền, kéo theo một chút máu chảy ra tí tách cứ thế lê đôi chân trầy xước ra khỏi bệnh viện lúc nửa đêm, lạc lõng giữa cơn mưa lạnh lẽo

Chưa kịp hồi phục, áp lực học tập ập tới, bạo lực học đường một lần nữa viếng thăm nàng

Những tiếng cười khúc khích, những lời thì thầm giễu cợt bắt đầu bủa vây

"Nhà quê lên thành phố à?"

"Coi bộ nghèo rớt mồng tơi đây"

Giữa giảng đường ồn ào, có kẻ cố ý đẩy nàng ngã, để rồi cả lớp cười rộ lên, Cận Khinh Ca chỉ siết chặt bàn tay ướt mồ hôi dưới gầm bàn, đôi mắt tối lại, nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, không truy cứu cũng không phán xét, nàng cứ thế lướt qua những kẽ vô cớ sinh sự ấy như những du hồn lang thang nơi trần thế

Đúng lúc này, tai họa ập tới, nhà dột cột liền xiêu

Quán ăn nhỏ nơi nàng làm thêm đột ngột đóng cửa, chủ quán bùng luôn tháng lương chưa trả

Tiền phòng ký túc đến hạn, giáo trình kỳ mới yêu cầu mua gấp

Bị dồn vào đường cùng, Cận Khinh Ca nộp đơn xin làm ở một nhà hàng sang trọng, chấp nhận rửa chén từ khuya đến sáng trong tiếng chửi mắng liên tục của quản lý, sau đó lại đổi qua đồng phục là sơ mi trắng sạch sẽ mà đến giảng đường mài dùi kinh sử

Đêm cuối năm, nhiệt độ thành phố trở nên rét thấu xương

Cận Khinh Ca sốt cao nhưng vẫn khoác áo mỏng, tay cầm xấp tờ rơi đứng phát ngoài quảng trường

Đôi môi khô như thể sắp bậc máu bật máu, gương mặt tái nhợt, từng cơn run rẩy quét qua thân thể hư nhược của nàng

Người qua đường vội vã bước nhanh, không ai ngoái nhìn cô gái nhỏ bé đang dần chìm vào cái lạnh ấy đang đáng thương đến cỡ nào

Khi khoản trợ cấp cuối kỳ được phát, cô cắn răng dùng nó đóng nốt tiền học phí, để rồi tiếp tục mặc chiếc áo sờn mỏng xuyên suốt mùa đông, đó chính là lý do khiến cho cơn sốt của Cận Khinh Ca chưa bao giờ thật sự hạ xuống thân nhiệt người bình thường

Và không ai biết rằng, trong khoảnh khắc ấy có sự xuất hiện của tổng tài Cận thị - Cận Tư Dinh, cô ngồi trong chiếc xe đen đỗ cách đó không xa, ánh mắt lạnh lùng bất động

Cô đã chứng kiến cảnh cô em gái cùng cha khác mẹ, đứa con gái hắn từng chán ghét, cúi đầu nhặt từng đồng xu, bị quát mắng, bị đẩy ngã, nhưng vẫn bấu víu lấy cuộc sống

Mỗi lần định mở cửa bước xuống, bước chân cô lại như bị xiềng xích giữ chặt

Đêm đó, cả hai người, một đứng giữa trời đổ tuyết một lòng muốn phát hết tờ rơi, một trốn trong xe tối phì phèo điếu thuốc của sự bất lực trên môi

Chiều hôm ấy, mưa lạnh như cắt da cắt thịt, từng hạt mưa nặng hạt như trút xuống mặt đất xám ngắt

Cận Khinh Ca khom lưng đạp chiếc xe cà tàng, đôi bàn tay lạnh cóng bám chặt lấy ghi đông, chiếc áo khoác mỏng tang không đủ ngăn cản cái lạnh xuyên thấu vào từng kẽ xương

Nàng vừa kết thúc ca giao đồ ăn, còn đơn cuối cùng, nếu trễ sẽ bị trừ hết tiền thưởng. Nghĩ vậy, nàng cắn răng, gò người lại, bất chấp những dòng xe ngược xuôi cuồn cuộn như thác mà hùng hục đạp về cửa hàng

Khi đèn đỏ bất chợt bật sáng ở ngã tư, Cận Khinh Ca thắng gấp, bánh xe trượt nước xoay nghiêng, suýt nữa thì nàng ngã nhào ra lòng đường

Trong khoảnh khắc hỗn loạn ấy, một bóng dáng đột ngột xuất hiện cùng chiếc ô màu trắng trong suốt che lên đầu nàng, ngăn lại cơn mưa đang xối xả xuống thân thể nhỏ bé

Giọng nói quen thuộc vang lên, ấm áp và dịu dàng như tia sáng xuyên qua màn đêm dày đặc

"Cẩn thận chút, đừng bị ướt."

Cận Khinh Ca ngẩng đầu lên, xuyên qua màn mưa mờ đục, nàng nhìn thấy một gương mặt quen thuộc

Tống Yên Nhiên

Người bạn sắp tròn một năm xa cách, ánh mắt vẫn dịu dàng như lần cuối cùng họ gặp nhau, chỉ khác là giờ đây đã phủ thêm một lớp trầm tĩnh trưởng thành

Nàng đứng chết lặng

Bản năng thôi thúc nàng lùi lại, muốn chạy trốn, như mọi lần nàng trốn chạy những điều ấm áp mà bản thân cho rằng mình không xứng đáng nhận lấy

Nhưng Tống Yên Nhiên không buông tay, nàng ấy vẫn dịu dàng nắm lấy ghi đông xe đạp, cúi đầu nhìn người bạn đặc biệt của ba năm cao trung, ánh mắt mềm mại nhưng kiên quyết

"Cậu lại định đẩy mình ra sao Khinh Ca? chúng ta đã trưởng thành rồi, không ai có thể tác động được nữa đâu! Cậu không cần phải sợ, không cần phải ngu ngốc lùi ra sau để bảo vệ mình và Lưu Doanh!"

Giữa tiếng mưa ào ạt, giữa vô số âm thanh hỗn loạn của thành phố, Cận Khinh Ca nghe rõ tiếng trái tim mình run rẩy

Nước mưa tràn qua khóe mắt, lạnh buốt, nhưng nơi sâu thẳm trong lòng nàng, có thứ gì đó âm thầm ấm lên

Nàng không trả lời. Chỉ đứng yên, đôi tay run rẩy bấu chặt lấy tay lái

Nhưng ánh mắt đẫm nước, ánh mắt như vỡ ra giữa cơn mưa ấy , chính là câu trả lời rõ ràng nhất

Khóe môi xinh đẹp của Tống Yên Nhiên nhẹ nhàn cong lên

Từ hôm đó, Tống Yên Nhiên không cố gắng áp sát vào thế giới đóng kín của Khinh Ca

Nàng ấy chỉ lặng lẽ ở đó, nhẹ nhàng như gió, kiên nhẫn hơn bất kì ai, vì nàng hiểu được Cận Khinh Ca đang trong giai đoạn chữa lành chính bản thân, không thể vội vàng được

Khi thấy Khinh Ca cặm cụi học ở thư viện, nàng âm thầm để lại một túi bánh nhỏ bên cạnh

Khi bắt gặp Khinh Ca làm thêm đến khuya ở quán cà phê, nàng mua một ly sữa nóng, lặng lẽ đặt lên bàn, chẳng nói lời nào

Không một câu hỏi, không một sự đòi hỏi nào

Cận Khinh Ca nhiều lần muốn trốn sự quan tâm thầm lặng này nhưng nàng hiểu rõ để có thể ở ngôi trường đông đúc này gặp lại nhàu thì nhân duyên giữa nàng và Tống Yên Nhiên thật sự rất sâu..

Tống Yên Nhiên vẫn như năm nhất cao trung vẫn là người đưa chiếc ô về phía nàng trong ngày mưa mà không đòi hỏi bất kì sự đáp lại nào

Một đêm nọ, khi Cận Khinh Ca kiệt sức ngã gục sau ca làm xuyên đêm, nàng được bạn cùng đưa vào phòng y tế ký túc xá

Khi tỉnh dậy, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy là trần nhà nhòe nhoẹt ánh đèn vàng mờ, và bên mép giường, Tống Yên Nhiên đang ngủ gục, tay vẫn nắm chặt lấy cổ tay nàng

Như thể chỉ cần buông ra, Cận Khinh Ca sẽ biến mất mãi mãi.

Giữa đêm tĩnh lặng, Cận Khinh Ca quay mặt vào tường, im lặng rơi nước mắt

Không phải vì đau đớn, cũng không phải vì yếu đuối

Mà vì sau tất cả những đổ vỡ, sau tất cả những ngày tháng cô đơn tuyệt vọng, vẫn còn có người ở lại bên nàng không rời đi

Ánh đèn ngoài hành lang hắt vào một vệt sáng mỏng, kéo dài trên sàn nhà lạnh lẽo, trống vắng của phòng y tế trường

Cận Khinh Ca nằm im lặng, cảm giác mệt mỏi vẫn đè nặng lên từng thớ cơ bắp, nhưng trong lồng ngực nàng, có một góc nhỏ đang âm thầm ấm lên.

Nàng khẽ nghiêng đầu, nhìn khuôn mặt Tống Yên Nhiên trong ánh sáng nhạt nhòa

Cô bạn ấy ngủ rất say, thỉnh thoảng còn nhíu mày như thể đang mơ thấy điều gì đó chẳng yên bình.

Cận Khinh Ca chậm rãi rút tay ra, rất nhẹ, rồi kéo vạt chăn mỏng phủ lên vai Yên Nhiên, một hành động nhỏ thôi, nhưng lòng cô bất giác mềm đi.

Có lẽ, cuộc đời này tàn nhẫn thật đấy

Nhưng trong những đêm tối lạnh lẽo nhất, vẫn có những ngọn lửa nhỏ , ấm áp, âm thầm cháy.

Cận Khinh Ca nhắm mắt lại, để mặc cho hơi ấm ấy thấm vào tận cùng những vết thương cũ kỹ, nứt nẻ trong lòng mình

Lần đầu tiên, sau một quãng thời gian dài tưởng chừng như mãi mãi, nàng tin rằng vẫn còn người chờ nàng quay đầu lại

Chương trước Chương tiếp
Loading...