Bước Qua Ranh Giới
Chương 9
Chương 9=================Tia nắng đầu tiên của buổi sớm trườn vào nhà kho qua khe cửa hở, vẽ nên một vệt sáng lờ mờ trên nền đất nhám nhúaTiếng bản lề rít lên, cửa bật mởCận Khinh Ca chậm chạp ngẩng đầu, tầm nhìn nhòe đi bởi cơn sốt, bởi cơn đói, bởi cả những giấc ngủ chập chờn chóng vánhĐồng Thư Dao đứng đó, bóng người đổ dài, gương mặt lạnh ngắt, miệng cười khẩyBà ta bước vào, túm lấy cánh tay gầy guộc của nàng như xách một món đồ vô tri, kéo mạnh ra khỏi bóng tối, tựa hồ lôi một túi rác dơ bẩnĐầu nàng va vào khung cửa. Một tiếng "cộp" khô khốc vang lên, nhhưng co ai để tâm chứ ?"Sống dai thật đấy"Đồng Thư Dao gằn giọng, ánh mắt bà ta dừng lại, nhanh như một cái liếc, hạ ánh nhìn trên chiếc áo khoác mà Cận Khinh Ca ôm trong lòngThứ duy nhất có thể ủ ấm chút tàn hơi của đêm dàiGương mặt bà ta lập tức sa sầm.Không hỏi, không cần giải thích, Đồng Thư Dao giật phăng chiếc áo khỏi tay nàng"Mày còn dám nhận đồ bố thí của người khác?"Bà ta cười khẩy, cầm chiếc áo lên cao rồi xé mạnh một đường, chất vải cũ kỹ vốn dĩ không chống đỡ được với nộ khí của người phụ nữ này, âm thanh rách toạc lạnh lẽo vang lên trên khoảng không trống rỗng Cận Khinh Ca nhìn chiếc áo trở nên tàn tạ như chính bản thân nàng hiện tại mà sững sờ, tròng mắt khô ráo hằn lên từng tia đỏBàn tay nàng theo phản xạ vươn ra định giành lại , nhưng ngón tay chạm phải bùn lạnh và vệt máu khô trên cổ tay chính mình, như chạm phải sự bẩn thỉu đã sớm ăn mòn cả thân thể lẫn niềm kiêu hãnh mỏng manh nhấtNàng buông tayĐồng Thư Dao như được đà, hất chiếc áo rách nát xuống đất, giẫm lên, chất giọng cực kỳ chua ngoa cùng đanh đá vang lên"Loại như mày mà cũng đòi giả bộ đáng thương? Lũ người ghê tởm!"Cận Khinh Ca không khóc. Nàng chỉ đứng đó, nhìn chiếc áo rách bết bùn đất và máu, tơ máu trong mắt ngày càng đặc quánhÁnh mắt nàng lặng đi cho đến khi, một bóng người hiện ra sau lưng người đàn bà độc ác nàyLà Cận Tư DinhCận Tư Dinh một thân quần áo sạch sẽ đứng ở đó, một lời cũng không nói chỉ có ánh mắt dừng trên cảnh tượng đó, rồi nhìn thẳng vào mắt Cận Khinh CaKhông có ngôn từ chỉ có sự lạnh lẽo....đến nghẹt thởTrong một khoảnh khắc ngắn ngủi, nỗi mong chờ ngu ngốc lại trỗi dậy trong lồng ngực Cận Khinh Ca.Chỉ một ánh mắtChỉ cần một cái chớp mắt mềm lòng thôiChỉ cần một bước chân tiến tới.Nhưng... không có gì cảNàng chính là sốt đến điên loạn rồiCận Tư Dinh chỉ lặng lẽ đứng nhìn, chị ấy lạnh lẽo như thể nàng chỉ là một vết bẩn bám bên vệ đường.Không một lời nói phát raKhông hành động đi đếnKhông có sự cứu rỗiTất cả những thứ mong manh đã gầy dựng trong đêm :mùi nắng trong chiếc áo, viên thuốc cảm nhỏ xíu, túi bánh bao còn ấm, tất cả... sụp đổ như chưa từng tồn tại.Cận Khinh Ca siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay lạnh ngắt, từng đường gân xanh nổi bần bật trên làn da trắng tái của mìnhKhông còn nghi ngờ gì nữaKhông còn mong đợi gì nữa.Trên thế gian này, nàng chỉ có một mình.Chỉ là, lần này, ngay cả cảm giác đau cũng lặng im như chếtSau khi chiếc áo bị giẫm nát dưới chân, Cận Khinh Ca không còn nói gì, chỉ có tơ máu trong mắt nàng ngày càng dày đặc trước bóng lưng rời đi của Cận Tư DinhĐồng Thư Dao dường như vẫn chưa hả giận. Bà ta ném cho nàng ánh mắt khinh miệt, rồi chỉ tay ra sân sau lớn giọng"Quỳ đó cho đến khi ta cho phép đứng lên. Dám nhận đồ từ ai hả? Lại còn giả ốm để câu sự thương hại?"Sân sau trải đầy sỏi nhọn vừa khô, lạnh và cứng như thépCận Khinh Ca bị đẩy ra đó, gối sụp xuống nền, không có chần chừ càng không có thương xótSỏi đá đâm vào da thịt xuyên qua lớp quần vải mỏng. Mỗi cử động đều khiến cạnh đá rạch vào da như lưỡi dao cùn, âm ỉ và dai dẳngNhưng nàng không kêu, không vùng vẫy, chỉ quỳ như một tượng đá, cơn sốt vẫn chưa lui, nhưng cơ thể nàng đã quen rồiQuen đến chai sạn, quen với cái lạnh, cái đói, quen với cả ánh nhìn khinh ghét từ phía sau cửa sổ đang hé mở của những người giúp việc, của những người bậc trưởng bối...Thời gian chảy chậm như máu rỉ dưới lớp da bầm tím, tựa hồ chiếc đồng hồ đã bị thượng đế bấm dừng ở thời điểm nàyMãi đến trưa, khi nắng gắt bắt đầu lên, nàng mới được kéo vào trong thay quần áo đi học, đứng dưới vòi nước lạnh hơn băng cứ thế xối thẳng lên cơ thể không lành lặn của thiếu nữ mười tám tuổiLàn da nàng trắng đến khiến người người ghen ghét nhưng ẩn bên trên là tầng tầng lớp lớp miệng vết thương, chằn chịt như một tấm bản đồ thế giớikhông được ăn uống, chỉ được khoác lên bộ đồng phục mỏng manh, bên ngoài là chiếc áo len màu xám đậm nhầm che đi những vết bầm xanh, bầm tím, vì tiết học buổi chiều nàng phá lệ được đi xe ô tô đến trườngLưng áo chạm vào những vết roi đau đến nghẹt thở, quần vải thô cứng không ngừng cọ vào những vết trầy rớm máu ở đầu gối khiến nàng run lên vì đau, nhưng môi vẫn mím chặtKhi đến trường, nàng bước đi chậm rãi, khập khiễng như đang giấu một vết thương ở đầu gối , đúng hơn là một nỗi đau không ai nên thấyỞ góc sân, Tống Yên Nhiên đang đợi, mắt sáng lên khi thấy bóng nàng"Khinh Ca! Cậu không sao chứ? Sao bước đi kỳ vậy? Sốt rồi hả?"Lưu Doanh cũng chạy lại, gương mặt hằn rõ sự lo lắng"Sáng nay tớ gọi mấy lần không được... cậu có ăn gì chưa? Mặt tái quá vậy? Sốt sao?"Cận Khinh Ca khẽ lùi nửa bước, ánh mắt trầm xuống. Nụ cười thoáng hiện nơi khóe môi, nụ cười khá mỏng và gượng gạo, như thể nàng đang cố phủ một lớp sương lên tất cả những gì đang thối rữa bên trong con người mình"Mình vấp té thôi! Không sao"Giọng nàng bình thản đến mức ngay cả gió cũng không nỡ lay động.Lưu Doanh nhíu mày đầy nghi hoặc"Vấp té sao đầu gối cậu run thế kia?""Chắc do đói. Mình vội quá sợ muộn học nên cơm cũng chưa ăn kịp, đừng lo lắng, mình ổn!"Nàng đáp ngay, ánh mắt né tránh dần xuất hiện với hai người 'thân' của nàngTống Yên Nhiên muốn nắm lấy tay nàng, nhưng Cận Khinh Ca đã nhẹ nhàng rút tay ra, giả vờ như đang chỉnh lại vạt áo"Đi thôi. Vào lớp trễ mất."Nàng không để họ hỏi thêm, không muốn họ thấy vết thương sau lớp vải, không muốn họ đến gần quáVì nàng biết, một khi dính vào nàng, họ chỉ có thể chọn giữa bị thương hoặc bị nuốt mấtĐồng Thư Dao sẽ bằng mọi cách bóp chết từng mối quan hệ xung quanh nàng, dù là nhỏ nhất....Cận Khinh Ca đứng trước cửa, ánh sáng từ hành lang phía sau kéo bóng nàng dài lên sàn lớp, đổ chênh vênh lên những hàng bàn phía trongDáng đi khập khiễng của nàng không thoát khỏi ánh mắt của những kẻ hiếu kì, nhưng chẳng ai lên tiếng. Chỉ có những tiếng xì xầm rì rầm, như gió luồn qua kẽ cửa, lạnh lẽo mà dai dẳng."Lần trước bị đánh trước toàn trường như vậy vẫn còn mặt mũi đi học sao?""Điên à, loại như cậu ta mặt dày lắm!""Rõ ràng xinh đẹp như vậy sao nội tâm rắn riết thế kia, ai mà biết được lòng người đúng không?..."Từng lời thì thầm không đủ lớn để nghe rõ, nhưng lại đủ rõ để đâm vào taiChúng không tấn công trực diện, như thể nhóm người này đã quen với việc không cần giết nàng bằng đao kiếm, chỉ cần liếc mắt và vài chữ gãy gọn cũng đã là một nhát cắt sâu.Chủ nhiệm Hạ ngẩng đầu, liếc mắt một cái lên tiếng "Cận Khinh Ca, lên bảng làm bài"Không báo trước, càng không lựa chọnMột thoáng chần chừ nơi đôi mắt Cận Khinh Ca, nàng gượng đứng thẳng, tay đặt lên mặt bàn lấy đà rồi lê bước ra khỏi chỗĐầu gối trầy xước nhầy nhùa máu tươi, nhưng nàng không để lộ một âm thanh nào, chỉ có lưng áo dán chặt vào người vì mồ hôi lạnh mà thôiTrên bảng là một đề bài đơn giản với người tỉnh táo, nhưng với nàng thì khôngĐầu óc quanh cuồng vì cơn sốt, tay run, bụng rỗng và cổ họng khô khốc, những con chữ, con số trước mặt như nhảy múa loạn xạViết vài dòng đầu tiên, nét chữ nghiêng ngả như sắp rơi khỏi mặt bảng. Tay cầm phấn trượt một cái, nàng ngừng lại, nhắm mắt trong nửa giây để thở, để điều hòa nhịp thở của chính mình"Cận Khinh Ca, em đang làm cái gì vậy?"Chủ nhiệm Hạ cất giọng lạnh và cao"Ngay cả bài tập đơn giản thế này cũng không nổi sao? Đứng đó để làm trò cười à?"Sau lưng nàng, có tiếng cười khẽ bật lên, không lớn, nhưng vang vọng trong đầu như tiếng đá lăn trên vách núiCó một sự thật trần trụi chính là ở xã hội này chỉ cần nhìn thấy một người yếu thế, cả thế giới sẽ tự động sắm vai công lý và lôi người đó ra trừng phạtNàng không quay đầu lại. Chỉ cúi thấp người, như thể cả cái bảng cũng sắp đổ sập lên lưngCận Khinh Ca viết thêm vài dòng run rẩy, rồi buông phấn xuống, không ai nói nàng có thể về chỗ, nhưng chủ nhiệm Hạ đã lạnh mặt quay đi, mặc nhiên xem nàng như không tồn tại.Nàng lê bước về hàng ghế cuối, nơi Lưu Doanh và Tống Yên Nhiên đang dùng ánh mắt lo lắng hướng đến nàng Lưng vừa chạm ghế, một bàn tay nhỏ khẽ đẩy sang từ mép bàn, là Tống Yên Nhiên một học bá lạnh lùng với cả thế giới nhưng lại chịu dịu dạng trước một 'kẻ rách rưới' như Cận Khinh Ca, cậu ấy cúi đầu cố ý giả vờ chú tâm vào trang sách nhưng ánh mắt vẫn đánh sáng người bận bên cạnh Một hộp cơm inox nhỏ, gói gọn gàng trong túi vải. Mùi cơm trắng mới nấu theo khe nắp bay ra, ấm áp đến chua xót.Cận Khinh Ca lặng người nhìn dưới hộc bànNàng ngước mắt lên, bắt gặp cái liếc nhìn nhanh của Lưu Doanh, ánh mắt đó không có lời, nhưng nó giống như một bàn tay nhẹ chạm lên lớp vỏ bọc chai cứng quanh trái tim nàng.Tống Yên Nhiên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dùng bút viết một dòng lên mép vở, đẩy sang"Không sao đâu, ăn chút đi, không ai biết hết. Mình có thể nghe được trống bụng của cậu như trống trận vậy!^-^"Cận Khinh Ca cúi đầu che dấu nét ngưng đọng trong mắtNgón tay run run vuốt lên chiếc túi cơm, nhưng cuối cùng... nàng chỉ ôm nó vào lòng, như ôm một món bảo vật. Không mở ra.Không ăn, chính xác là không dám ănBởi nàng biết ăn hôm nay để rồi đói gấp đôi vào ngày mai, còn khó hơn cả việc chịu đói lúc này, trong nhà kho tối đêm qua, nàng đã học được bài học đóNiềm hy vọng vụn vỡ sẽ chỉ giết chết mình nhanh hơn.Giờ phút này, lòng nàng không chỉ đói cơm, mà còn đói niềm tin, đói một nơi để tựa vào."...Cảm ơn"Nàng khẽ thì thầm, gần như không thành tiếng. Nhưng Tống Yên Nhiên nghe thấy, khẽ gật đầu, ánh mắt dịu dàng nhìn vào sườn mặt xanh xao của Cận Khinh CaCả buổi học hôm ấy, Cận Khinh Ca ngồi im lặng như một hòn đá nhỏ giữa biển người, ôm chiếc túi cơm trong ngăn bàn, từng phút từng giây khắc vào tim một quyết tâm rất đỗi âm thầm
Phải bảo vệ hai người nàyDù phải chịu thêm bao nhiêu tổn thương nữa, cũng phải bảo vệVì nàng hiểu được Đồng Thư Dao sẽ rất nhanh đánh chủ ý đến hai người bạn này..Hoàng hôm chậm rãi thả một sắc cam xuống lòng đường, trời không còn mưa, nhưng mặt đất vẫn lạnh và ẩm, lấm lem dấu chân người qua lạiCận Khinh Ca trở về nhà như một chiếc bóng, tay vẫn siết chặt hộp cơm đã lạnh ngắt, dán sát vào bụng như giữ lại một chút hơi ấm mong manh của lòng tốt, của tình thươngCánh cổng sắt lớn mở ra, tiếng bản lề rít lên như tiếng thở dài chán chường của căn trạch viện to lớn này, nàng bước vào, vừa nhấc chân qua ngưỡng cửa thì giọng nói quen thuộc đã vang lên, đầy lạnh lùng, khinh bỉ"Về rồi à, cầm cái gì trong tay đấy?"Đồng Thư Dao đứng đó, váy áo thướt tha như thể cả thế giới đều là sàn diễn cho bà ta diễn vai quý phu nhân, ánh mắt bà ta lia đến chiếc túi trong tay Cận Khinh Ca, khẽ nhếch môi cười khinh"Đưa đây"Cận Khinh Ca không nhúc nhích, tay nàng vô thức siết chặt hơn, nhưng phản kháng chỉ là châm ngòi cho sự tàn nhẫn thêm dài rộng mà thôiĐồng Thư Dao bước đến, giật phăng chiếc túi với hoa văn vui tươi khỏi tay nàng. Hộp inox rơi xuống nền gạch, lăn vài vòng, phát ra tiếng lốp cốp inh tai"Cái thứ như mày mà cũng được ai thương cho cơm?"Bà ta mở nắp hộp, nhìn sơ qua, rồi không nói thêm một lời, quay người bước về phía chuồng chó ở góc vườn. Con chó cưng của Cận Tư Dinh được nuôi riêng, to khỏe, đang nằm lim dim thì ngửi thấy mùi thức ăn ngon liền ngóc đầu dậyTrước ánh mắt không dám tin của Cận Khinh Ca, Đồng Thư Dao xốc nguyên hộp cơm, món quà duy nhất trong ngày tàn nhẫn đổ xuống bát dành cho chóCơm trắng, thịt bò với từng sớ thịt đẹp mắt, rau xanh tươi mát, tất cả bị chiếc lưỡi dài đỏ rực của con vật liếm sạch chỉ trong vài giây"Mày ấy à... ăn cơm người ta thương hại, chẳng khác nào chó. Vậy thì cho chó ăn luôn đi, đỡ bẩn tay"Nói xong, bà ta phẩy tay ra hiệu, một người làm lặng lẽ mang ra một túi rau luộc nguội lạnh, vung tay rải thẳng xuống nền cỏ ướt."Ăn thì ăn, không ăn thì nhịn. Ta không còn thức ăn thừa cho mày!"Cận Khinh Ca đứng sững, ánh mắt dán vào mớ rau rơi vãi, có cọng còn dính đất, không ai để ý trong mắt nàng đã tắt lịm đi, phủ kín lớp sương dày đặcNàng lặng lẽ ngồi xuống nền cỏ, nhặt từng cọng rau, tay lạnh runKhông phải vì đói, mà vì không thể để bản thân chết lúc nàyVì nàng biết, nếu nàng gục xuống, thì sẽ chẳng còn khoảng khắc yên bình cùng Tống Yên Nhiên và Lưu Doanh, cũng sẽ chẳng có ai kể lại chuyện một người từng bị vứt bỏ, đã từng tồn tại trên đời này, lầm lũi như một con thú nuôi..Trên nền đất ướt, hai đầu gối vẫn còn bậc máu nặng nè quỳ sụp xuống, đôi môi nàng dính đất cát và vị đắng của rau nguội lạnhChỉ có bóng chiều đổ dài, và con chó bên cạnh vẫn liếm bát cơm trống rỗng, đầy mãn nguyệnMột khung cảnh hai số phận, đau đến nghẹt thởTrên nền cỏ lạnh ẩm ướt, Cận Khinh Ca cúi thấp người, bàn tay nhỏ xíu nhặt từng cọng rau lấm tấm đất, đưa lên miệng, không nhai nổi, nhưng nàng vẫn cắn xuống, nuốt xuống, dù trong cổ họng trầy xước, đắng nghét, nàng cũng không dừng lại.Gió lùa qua không gian trang trọng phủ đầy hơi thở của quyền lực nhưng lại tàn nhẫn với tấm lưng nhỏ bé ấyTiếng bánh xe ô tô nghiến lên lối đá dăm chậm rãi đổ vào sân kia của garaCận Tư Dinh bước vào, trên người có thoang thoảng mùi rượu nhạt, tiếng giày thể thao va lên nền xi măng dội nhẹ vào khoảng sân lớnÁnh mắt lạnh lùng như nước mùa đông quét qua một lượt, cuối cùng ngưng lại nơi góc vườn, ở bóng lưng đơn độc ấy đang co ro nhặt từng cọng rau dính đất ăn một cách lặng lẽ.Cận Tư Dinh sửng sốt trong mắt là rất lớn, chính cô cũng không biết bước chân của mình đã nhanh hơn mấy phần so với ngày thườngCô không nói gì, chỉ đi thẳng tới, vươn tay nắm lấy cổ tay Cận Khinh Ca, ngăn lại động tác đưa thức ăn vào miệng.Bàn tay ấy lạnh buốt, siết chặt lấy sự bướng bỉnh quật cường kiaNhưng Cận Khinh Ca vẫn cúi đầu, giật nhẹ tay ra, khàn giọng lên tiếng"Tránh ra, đại tiểu thư!"Một câu rất nhẹ, không hề nổi loạn, cũng không hề cầu xin, chỉ là từ chối, một cách cố chấp đến mức khiến người khác bị ngột ngạtKhông đợi thêm, nàng tiếp tục nhặt lấy mớ rau bẩn, vơ vội, nhét vào miệng, nhai như một con thú nhỏ đói khát nhưng vẫn kiêu hãnh.Mùi đất, vị đắng, mùi rêu ẩm bám đầy trong miệng, nhưng nàng nuốt xuống không chút chần chừ.Cận Tư Dinh vẫn đứng đó, bàn tay khựng trong không trung.
Ánh mắt thường ngày lạnh như băng, nay lần đầu tiên xuất hiện tia sáng, nhưng rất mỏng, rất nhanh, như nỗi đau, như sự hoảng loạn... như hối hậnNhưng rồi cũng bị lý trí dập tắt
Phải bảo vệ hai người nàyDù phải chịu thêm bao nhiêu tổn thương nữa, cũng phải bảo vệVì nàng hiểu được Đồng Thư Dao sẽ rất nhanh đánh chủ ý đến hai người bạn này..Hoàng hôm chậm rãi thả một sắc cam xuống lòng đường, trời không còn mưa, nhưng mặt đất vẫn lạnh và ẩm, lấm lem dấu chân người qua lạiCận Khinh Ca trở về nhà như một chiếc bóng, tay vẫn siết chặt hộp cơm đã lạnh ngắt, dán sát vào bụng như giữ lại một chút hơi ấm mong manh của lòng tốt, của tình thươngCánh cổng sắt lớn mở ra, tiếng bản lề rít lên như tiếng thở dài chán chường của căn trạch viện to lớn này, nàng bước vào, vừa nhấc chân qua ngưỡng cửa thì giọng nói quen thuộc đã vang lên, đầy lạnh lùng, khinh bỉ"Về rồi à, cầm cái gì trong tay đấy?"Đồng Thư Dao đứng đó, váy áo thướt tha như thể cả thế giới đều là sàn diễn cho bà ta diễn vai quý phu nhân, ánh mắt bà ta lia đến chiếc túi trong tay Cận Khinh Ca, khẽ nhếch môi cười khinh"Đưa đây"Cận Khinh Ca không nhúc nhích, tay nàng vô thức siết chặt hơn, nhưng phản kháng chỉ là châm ngòi cho sự tàn nhẫn thêm dài rộng mà thôiĐồng Thư Dao bước đến, giật phăng chiếc túi với hoa văn vui tươi khỏi tay nàng. Hộp inox rơi xuống nền gạch, lăn vài vòng, phát ra tiếng lốp cốp inh tai"Cái thứ như mày mà cũng được ai thương cho cơm?"Bà ta mở nắp hộp, nhìn sơ qua, rồi không nói thêm một lời, quay người bước về phía chuồng chó ở góc vườn. Con chó cưng của Cận Tư Dinh được nuôi riêng, to khỏe, đang nằm lim dim thì ngửi thấy mùi thức ăn ngon liền ngóc đầu dậyTrước ánh mắt không dám tin của Cận Khinh Ca, Đồng Thư Dao xốc nguyên hộp cơm, món quà duy nhất trong ngày tàn nhẫn đổ xuống bát dành cho chóCơm trắng, thịt bò với từng sớ thịt đẹp mắt, rau xanh tươi mát, tất cả bị chiếc lưỡi dài đỏ rực của con vật liếm sạch chỉ trong vài giây"Mày ấy à... ăn cơm người ta thương hại, chẳng khác nào chó. Vậy thì cho chó ăn luôn đi, đỡ bẩn tay"Nói xong, bà ta phẩy tay ra hiệu, một người làm lặng lẽ mang ra một túi rau luộc nguội lạnh, vung tay rải thẳng xuống nền cỏ ướt."Ăn thì ăn, không ăn thì nhịn. Ta không còn thức ăn thừa cho mày!"Cận Khinh Ca đứng sững, ánh mắt dán vào mớ rau rơi vãi, có cọng còn dính đất, không ai để ý trong mắt nàng đã tắt lịm đi, phủ kín lớp sương dày đặcNàng lặng lẽ ngồi xuống nền cỏ, nhặt từng cọng rau, tay lạnh runKhông phải vì đói, mà vì không thể để bản thân chết lúc nàyVì nàng biết, nếu nàng gục xuống, thì sẽ chẳng còn khoảng khắc yên bình cùng Tống Yên Nhiên và Lưu Doanh, cũng sẽ chẳng có ai kể lại chuyện một người từng bị vứt bỏ, đã từng tồn tại trên đời này, lầm lũi như một con thú nuôi..Trên nền đất ướt, hai đầu gối vẫn còn bậc máu nặng nè quỳ sụp xuống, đôi môi nàng dính đất cát và vị đắng của rau nguội lạnhChỉ có bóng chiều đổ dài, và con chó bên cạnh vẫn liếm bát cơm trống rỗng, đầy mãn nguyệnMột khung cảnh hai số phận, đau đến nghẹt thởTrên nền cỏ lạnh ẩm ướt, Cận Khinh Ca cúi thấp người, bàn tay nhỏ xíu nhặt từng cọng rau lấm tấm đất, đưa lên miệng, không nhai nổi, nhưng nàng vẫn cắn xuống, nuốt xuống, dù trong cổ họng trầy xước, đắng nghét, nàng cũng không dừng lại.Gió lùa qua không gian trang trọng phủ đầy hơi thở của quyền lực nhưng lại tàn nhẫn với tấm lưng nhỏ bé ấyTiếng bánh xe ô tô nghiến lên lối đá dăm chậm rãi đổ vào sân kia của garaCận Tư Dinh bước vào, trên người có thoang thoảng mùi rượu nhạt, tiếng giày thể thao va lên nền xi măng dội nhẹ vào khoảng sân lớnÁnh mắt lạnh lùng như nước mùa đông quét qua một lượt, cuối cùng ngưng lại nơi góc vườn, ở bóng lưng đơn độc ấy đang co ro nhặt từng cọng rau dính đất ăn một cách lặng lẽ.Cận Tư Dinh sửng sốt trong mắt là rất lớn, chính cô cũng không biết bước chân của mình đã nhanh hơn mấy phần so với ngày thườngCô không nói gì, chỉ đi thẳng tới, vươn tay nắm lấy cổ tay Cận Khinh Ca, ngăn lại động tác đưa thức ăn vào miệng.Bàn tay ấy lạnh buốt, siết chặt lấy sự bướng bỉnh quật cường kiaNhưng Cận Khinh Ca vẫn cúi đầu, giật nhẹ tay ra, khàn giọng lên tiếng"Tránh ra, đại tiểu thư!"Một câu rất nhẹ, không hề nổi loạn, cũng không hề cầu xin, chỉ là từ chối, một cách cố chấp đến mức khiến người khác bị ngột ngạtKhông đợi thêm, nàng tiếp tục nhặt lấy mớ rau bẩn, vơ vội, nhét vào miệng, nhai như một con thú nhỏ đói khát nhưng vẫn kiêu hãnh.Mùi đất, vị đắng, mùi rêu ẩm bám đầy trong miệng, nhưng nàng nuốt xuống không chút chần chừ.Cận Tư Dinh vẫn đứng đó, bàn tay khựng trong không trung.
Ánh mắt thường ngày lạnh như băng, nay lần đầu tiên xuất hiện tia sáng, nhưng rất mỏng, rất nhanh, như nỗi đau, như sự hoảng loạn... như hối hậnNhưng rồi cũng bị lý trí dập tắt