Bước Qua Ranh Giới
Chương 64
Chương 64==============Gió thổi nhẹ trên đỉnh núi Thiên Sơn, mang theo hương cỏ dại và mùi oải hương dịu nhẹ len vào từng nếp áo cưới trắng muốtBầu trời xanh nhạt, trong vắt như đôi mắt người con gái đang đứng giữa quảng trường lát đá, nơi cả thành phố phía dưới thu nhỏ lại thành một đường chân trời mơ màng.Tấm thảm dài trải từ lối đi lên cao như dẫn lối đến thiên đườngHai hàng ghế phủ voan trắng, điểm xuyến hoa lan trắng và ngọc trai lấp lánh, lặng lẽ chứng kiến một giấc mơ sắp thành hình.Cận Khinh Ca bước từng bước chậm rãi, váy cưới tung bay theo gió, ánh nắng buổi chiều tà phủ lên tóc nàng một lớp hào quang dịu dàngGió lùa qua làn ren mỏng, giống như thời gian cũng đang nín thở trong khoảnh khắc trọng đại nàyĐôi mắt nàng ánh lên sự yên tĩnh kỳ lạKhông còn là người con gái gầy guộc, với ánh nhìn lặng câm quỳ giữa bóng tối, chịu đánh, chịu mắngMà là một người phụ nữ trưởng thành, đẹp đến lặng người, từng mảnh đau thương trong tim nàng giờ đây đang được ai đó dịu dàng chắp váTrên tay cầm bó hoa trắng pha chút tím nhạt, từng bước đi qua con đường được kết bằng hoa lan và đèn thủy tinh treo lơ lửngMỗi bước chân như đi qua từng chương đời, từng vết cắt cũ rỉ máu và từng đêm tối không ai bên cạnhNhưng ánh mắt nàng lúc này lại trong veo, phản chiếu gương mặt người đang đợi ở cuối con đường ấyNgười phụ nữ đã cúi xuống kéo nàng ra khỏi vực thẳm, dù chính bản thân cũng rách nát không kémTần Tư Dinh đứng đó, trong bộ váy cưới ôm gọn thân hình cao gầy, xương quai xanh hiện rõ dưới lớp ren mỏng, đã không còn là cô gái với ánh mắt lạnh lẽo ngày nào. Nơi đó, vết sẹo năm xưa – chữ "cẩu" khắc bằng thanh sắt nung đỏ trong quá khứ – giờ đây được che phủ bằng một hình xăm tinh tế: chòm sao Xử Nữ, tượng trưng cho sự chữa lành, tái sinh và lòng vị tha. Không giấu giếm. Không xóa bỏ. Mà là một sự khẳng định: tôi từng bị hủy hoại, và tôi vẫn chọn sống đẹp đẽ hơn cả những gì từng bị lấy đi.Tiếng nhạc nhẹ vang lên. Không phải dàn giao hưởng ồn ã, mà là tiếng violin du dương giữa núi rừng, hòa với tiếng gió, tiếng thở của đất trời. Dưới vòm kính trong suốt, giữa hoa trắng và đèn pha lê lấp lánhCận Khinh Ca và Tần Tư Dinh chạm tay nhau.Không có ai cúi xuống cầu hôn, không ai bị đặt vào vai trò "chú rể" hay "cô dâu" rập khuônChỉ có hai người phụ nữ, hai linh hồn từng mục ruỗng vì đau thương, đứng cạnh nhau, tự nguyệnKhông vì thế giới, mà vì nhauKhông gian lặng đi khi người chủ hôn lùi một bước, nhường lại khoảng trời giữa hai người phụ nữTrên đỉnh núi cao, gió chậm rãi lướt qua tấm màn trắng sau lưng họ, như cũng đang lắng nghe.Tần Tư Dinh là người mở lời trước, giọng khàn nhẹ, nhưng vững"Cận Khinh Ca, chị không giỏi ăn nói, nhưng chị biết hành động. Chị không nói lời sáo rỗng như Thiên Trường Địa Cửu, chị chị nói cả đời này của chị sẽ ở cạnh em, bảo vệ em, yêu thương và chăm sóc em cho đến khi chị không còn tồn tại. Cận Khinh Ca, chị yêu em. Cảm ơn vì em đã đến trong cuộc đời chị. Cảm ơn vì sự xuất hiện trong hai mươi bảy năm qua, và cảm ơn em đã chịu yêu một người như chị."Sau khi Tần Tư Dinh nói xong, bên dưới đã có tiếng sụt sùi khe khẽ vang lênTần Ngạo Thiên dịu dàng nắm lấy tay Triệu Thục Linh mà siết nhẹTần Hàm chứng kiến cháu gái cùng cháu dâu tuyên thệ mà một quân nhân cứng cỏi như ông cũng không kèm đượcThẩm Thanh Nhược nhìn Cận Khinh Ca cuối cùng cũng có được cái là hạnh phúc mà cực kỳ xúc động, bà không ngừng rơi nước mắt bên cạnh Trình HânTrình Hân nhìn bạn tốt Tần Tư Dinh trên kia lễ đường mà cười đến dịu dàngNgười có lòng cuối cùng sẽ ở bên nhauCận Khinh Ca đôi mi run rẩy nhưng vẫn ghìm lại, nàng cất giọng ngọt ngào "Tần Tư Dinh, năm em mười hai tuổi em rất căm hận chị, năm em mười tám tuổi em đã mơ hồ về chị, năm em hai mươi hai tuổi em cảm nhận được thiện ý trong mắt chị, và những năm sau đó mỗi việc chị làm điều vụng về nhưng em có thể biết được chị không ác cảm với em. Tư Dinh, chúng ta đều không hoàn hảo, chúng ta đều tổn thương, nhưng chúng ta có nhau và tương lai sau này vẫn sẽ như vậy. Em muốn mỗi khi nhắm mắt lúc đêm đến và khi mở mắt đón bình minh, dù là kiếp này hay trăm ngàn kiếp sau em vẫn muốn người bên cạnh em là chị. Tần Tư Dinh, em yêu chị."Một tiếng gió lùa qua như lời chứng giám. Tia nắng cuối ngày rọi vào hai chiếc nhẫn trên tay họ, lấp lánh như dòng máu mới vừa trào qua vết thương cũ và chậm rãi chữa lành tất cảGió lại khẽ thổi, tấm màn voan trắng phía sau khẽ tung bay như cánh chim vừa được thả tự doTrong tiếng nhạc du dương của dàn hợp xướng, hòa cùng tràn pháo tay đều đặn của khách dự bên dướiHai chiếc nhẫn được lồng vào ngón tay nhau một cách chậm rãi, run rẩy, như thể từng động tác đều được dệt bằng cả một cuộc đời mỏi mòn chờ đợiTần Tư Dinh cúi đầu, trán khẽ chạm vào trán Cận Khinh Ca, trong một cử chỉ không có ngôn từ nào diễn tả đượcĐó không phải là lời hứaMà là một sự thừa nhậnEm là giấc mộng năm ấy mà chị chưa từng dám ước mơ đến. Cuối cùng cũng có thể chạm đến.Phía dưới, người chủ hôn nghẹn giọng nhưng vẫn cố gắng cất lên"Xin chúc mừng hai cô dâu. Từ giờ phút này, hai người không còn là hai, mà là một. Một mái nhà, một hành trình, một trái tim."Tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng giữa núi non yên tĩnh. Nhưng kỳ lạ thay, không hề phá vỡ sự bình yên, mà như hòa vào đất trời, như hoa nở trên tuyết, như ánh sáng vỡ tan trong mắt người đang khócTần Ngạo Thiên tiến đến đầu tiên. Ông không nói nhiều, chỉ siết nhẹ vai Tần Tư Dinh, rồi quay sang Cận Khinh Ca, đưa ra một chiếc hộp gỗ nhỏ"Một vật truyền đời trong dòng họ Tần. Hôm nay, ta giao lại cho con, không vì con là dâu, mà vì con là gia đình."Triệu Thục Linh không kìm được nước mắt, bà bước đến ôm lấy Cận Khinh Ca thật chặt"Cảm ơn con... đã để Tư Dinh được sống. Được yêu. Được trở thành một con người đầy đủ."Thẩm Thanh Nhược bước đến, đặt tay lên má Cận Khinh Ca, ánh mắt bà rưng rưng nhưng miệng lại cười rạng rỡ"Đi qua bóng tối sẽ là ánh sáng nơi chân trời. Hai đứa phải thật hạnh phúc."Trong khoảnh khắc ấy, Cận Khinh Ca chỉ khẽ nghiêng đầu tựa vào vai Tần Tư DinhCảm giác như mọi giông bão, tất cả những tháng ngày tàn nhẫn nhất... đều đã trôi về phía sau, để lại ở đây trên đỉnh Thiên Sơn, một mảnh dịu dàng mà đời này nàng nguyện gìn giữ bằng tất cả những gì còn lại trong trái tim mình.Tần Tư Dinh cầm tay nàng, siết nhẹ. Không cần nói thêm. Không cần hứa hẹn.
Chỉ có ánh nhìn thẳng vào nhauBình yên, kiên định, và yêu thương đến tận cùngResort nằm trên vách đá cao ven biển, nơi tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá phía dưới vọng lên đều đều như một bản ru hôn phối. Không còn ai khác. Chỉ có gió với vị biển mằn mặn, trời sao dày đặc, và một biệt thự gỗ trắng nằm lặng lẽ giữa rặng dừa nghiêng mình.Tấm rèm voan dài thả từ trần cao, khẽ lay động theo nhịp gió máy lạnh dịu nhẹ. Nến thơm cháy chậm, mùi vanilla hòa với chút mộc hương trầm ấm lan khắp không gian, khiến căn phòng mang màu của những cái ôm dài và hơi thở tin cậy.Cận Khinh Ca bước ra từ phòng tắm, mái tóc đen dài ẩm ướt, thả xuống lưng, váy ngủ bằng lụa trắng nhẹ như sương phủ lấy thân hình mảnh khảnh. Đôi mắt nàng rũ xuống khi nhìn thấy Tần Tư Dinh đứng cạnh ban công, lặng im chờ mìnhKhông ai nói gì.Chỉ có ánh nhìn.Tần Tư Dinh tiến lại gần, đưa tay lên vén một lọn tóc ướt vương trên cổ nàng"Lạnh không?"Chất giọng nói trầm khàn như thể cũng vừa đi qua một hành trình dài mỏi mệt.Cận Khinh Ca lắc đầu, chậm rãi áp trán mình vào ngực người kia"Không. Ở cạnh chị, không bao giờ lạnh."Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng dịu dàng. Tần Tư Dinh ôm lấy nàng, như từng mảnh đổ vỡ trên người nàng giờ đây đang được bàn tay ấy nhặt nhạnh lại, chắp vá bằng tất cả dịu dàngKhi đôi môi họ chạm vào nhau, không phải là dục vọng vội vàng, mà là sự trân trọng, thấu hiểu và . Như một bản tình ca đẹp đến được với người cần được ngheMỗi lớp vải được gỡ bỏ không phải để chiếm hữu, mà để chạm tới nhau như chạm vào ký ức, chạm vào vết sẹo cũ, vào những đêm từng ôm gối khóc trong âm thầmMỗi nụ hôn là một lời nguyện ước không thành tiếng, rằng: từ nay về sau, sóng to gió lớn, chúng ta cùng nhau đương đầu.Lúc lớp vải mỏng cuối cùng được kéo khỏi người Tần Tư Dinh, Cận Khinh Ca ngẩng đầu dậy. Ánh mắt nàng chạm vào làn da không trọn vẹn trước mắtNơi từng vết sẹo mảnh, có cái dài, có cái nhạt màu, ẩn hiện như những dòng chữ không cần viết.Một vết chạy dọc từ sườn đến hông trái, có lẽ từng rất sâu. Một đường cắt nhỏ trên cánh tay. Một vài đốm mờ trên ngực, như từng bị bỏng nhẹ. Không phải ai cũng để ý, nhưng dưới ánh sáng mềm, chúng hiện lên rõ ràng và tàn nhẫn.Cận Khinh Ca không nói gì. Nàng chỉ ngồi dậy, đưa tay chạm vào một vết mờ dưới xương quai xanh bên kia"Là năm thứ mấy trong tám năm đó?"Nàng hỏi khẽTần Tư Dinh không trả lời ngay. Ánh mắt chị chùng xuống, rồi dịu đi"Năm thứ ba thì phải.Là do lưỡi lam nhỏ gây nên."Chị dừng một chút"Không sao, là chuyện cũ rồi.""Không sao?"Cận Khinh Ca lặp lại, giọng nhẹ như hơi thở. Nàng cúi xuống, môi mình chạm vào vết sẹo ấy, không vì thương hại, mà như một lời xin lỗi muộn màng cho tất cả những điều chị đã im lặng chịu đựng."Em ước gì em biết sớm hơn. Chị đã vì em mà ngu ngốc như vậy?"Tần Tư Dinh khẽ mỉm cười. Bàn tay chị luồn vào tóc Cận Khinh Ca, dịu dàng vuốt ve"Ngốc một chút mà có được em thì chị không cảm thấy thiệt thòi!"Cận Khinh Ca lại hôn lên từng vết sẹo, như đang đọc một trang ký ức bằng đôi môi mìnhMỗi nụ hôn là một sự thừa nhận, một lời cảm ơn, một nguyện ướcEm thấy rồi. Em không quên đâu. Và từ nay, em sẽ bảo vệ.Họ hòa vào nhau không vội vã, không giấu giếm, không né tránhChỉ có da kề da, vết sẹo kề vết thương, tim chạm tim, giống như mọi đau đớn từng qua đều dẫn họ đến đúng khoảnh khắc nàyMột đêm tân hôn không chỉ của tình yêu, mà còn của hai tâm hồn, từng bị bỏ lại, giờ cuối cùng cũng được chọn nhau, trong ánh đèn ấm áp và hơi thở bình yênBầu trời vùng biển phía Nam buổi sớm mùa thu dịu như lụa. Nắng trải dài qua lớp rèm trắng mỏng, đổ ánh vàng nhạt lên sàn gỗ và lưng ghế nơi Cận Khinh Ca đang ngồi đọc sách. Gió từ biển thổi lùa qua kẽ lá, đem theo hương vị mằn mặn và âm thanh rì rào dịu dàng như lời ru xa xôi.Đã gần ba tháng kể từ đám cưới, cuộc sống của họ bình lặng và tròn vẹn giống như thời gian cũng buông tay không chen vàoCăn nhà nhỏ bên sườn đồi, một nơi chỉ có hai người, là điểm kết thúc của giấc mơ dài, và cũng là điểm khởi đầu của một quãng đường không còn bóng tối.Cận Khinh Ca đặt quyển sách xuống bàn, xoay người nhìn Tần Tư Dinh đang pha trà bên bếp nhỏChị mặc một chiếc áo thun màu kem nhạt, mái tóc nâu sẫm xõa nhẹ ngang sóng lưng, sống mũi nghiêng nghiêng dưới nắng trông vừa dịu dàng vừa kiên địnhKhung cảnh bình yên này, nếu có thêm âm thanh trẻ nhỏ thì thật sự rất hoàn hảo... "Chị này"Cận Khinh Ca lên tiếng, giọng nhỏ"Em đã tìm hiểu kỹ rồi. Phương pháp cấy tế bào gốc không ảnh hưởng đến sức khỏe. Nếu mình chuẩn bị tốt từ đầu, em vẫn có thể mang thai được"Tần Tư Dinh khựng tay một thoáng. Nước trà sóng sánh trong ấm sứ"Khinh Ca"Tần Tư Dinh xoay người lại, ánh mắt phá lệ nghiêm túc"Cơ thể em không đủ ổn định. Em vừa mới bắt đầu có lại giấc ngủ tử tế, huyết áp còn chưa đều, sức khỏe vẫn phải tịnh dưỡng thêm. Chuyện này không nên bàn sớm!"Cận Khinh Ca im lặng vài giây, rồi khẽ lắc đầu"Không sớm. Chị cũng biết chúng ta kết hôn có thế giới của chúng ta. Nhưng ba mẹ hai bên và cả ông nội, họ không nói nhưng không có nghĩa họ không mong có cháu để ẵm bồng?""Chị biết. Nhưng hãy để một thời gian nữa. Khi sức khỏe em ổn định rồi chúng ta sẽ tính đến vấn đề này."Tần Tư Dinh nói, giọng hơi đanh lại"Chuyện trưởng bối họ sẽ hiểu cho chúng ta mà. Là em lo nghĩ nhiều rồi. Nào qua đây uống trà. Chị vừa pha, rất thơm" "Chị nghĩ em không đủ mạnh à?"Giọng Khinh Ca nhỏ, nhưng ẩn nhẫn"Hay chị không tin em làm được?"Tần Tư Dinh tiến lại gần, ngồi xuống đối diện nàng, có chút bất đắc dĩ lên tiếng"Không phải chị không tin. Mà chị sợ. Lỡ em có chuyện gì... Em biết không, có những đêm chị tỉnh dậy, tưởng như mình vừa mất em lần nữa."Cận Khinh Ca nhìn chị. Một tia nước nhòe trong mắt nàng, nhưng nàng không khócNàng chỉ vươn tay ra, nắm lấy tay Tần Tư Dinh, bàn tay từng hứng chịu biết bao trận gió ngược vì nàng"Em chỉ muốn... mình có điều gì đó thuộc về nhau"Nàng thì thầm"Không phải ký ức, không phải sẹo, mà là tương lai."Tần Tư Dinh không nói gì nữa. cô kéo nàng vào lòng, ôm thật lâuNgoài khung cửa kính, trời đã bắt đầu ngả chiều, nắng chảy thành sợi qua tầng lá, vắt nghiêng lên mái hiên, và cuộc trò chuyện này vẫn chưa có hồi kếtTrời chuyển lạnh dần vào cuối thu. Gió biển trở nên sắc hơn, mùi muối đậm đặc hơn trong từng hơi thở. Trong căn bếp, tiếng dao gõ nhịp trên thớt vang lên đều đặn, còn lại là một khoảng lặng lạ thường giữa hai người.Cận Khinh Ca im lặng rửa bát, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng lưng Tần Tư Dinh đang chuẩn bị bữa tối. Không khí giữa họ, từ mấy hôm trước đã không còn dịu dàng như thường ngày nữa, mà kéo căng như sợi dây đàn, chỉ chờ một lực nhỏ để bung vỡ."Em đã đặt lịch hẹn với bác sĩ rồi"Cận Khinh Ca nhẹ nhàng mở lời"Là ở trung tâm tế bào gốc Liên Hòa. Họ sẽ kiểm tra trước, nếu không phù hợp, em sẽ không cố"Con dao trên tay Tần Tư Dinh khựng lại."Khinh Ca, chị đã nói rồi. Chuyện này..""Phải"Giọng Cận Khinh Ca lạnh hơn và cắt ngang lời chị"Chị đã nói nhiều lần. Nhưng em chưa từng đồng ý"Tần Tư Dinh xoay người lại, trong mắt có tức giận nhưng vẫn là sự dịu dàng nên có"Chuyện này nó không tốt cho sức khỏe hiện tại của em có biết không? Chúng ta sống cuộc sống như vậy có gì không tốt? Vì sao phải sinh em bé? Khinh Ca, em nghĩ xem? Tại sao?"Cận Khinh Ca nắm chặt mép bàn nàng nâng cao giọng"Tại sao hả? Tần Tư Dinh, chị không biết một đứa trẻ kết tinh từ tình yêu là đích đến của hôn nhân trọn vẹn sao? Chị vì cái gì luôn không tán thành. Em muốn chúng ta có một đứa trẻ. Em muốn một đứa nhỏ mang dòng máu của em và chị!""Chị không cần"Cơn giận khiến Tần Tư Dinh không kiểm soát được ngôn từ cắt lời"Em mới là điều chị cần. Không phải một đứa trẻ nào khác."Không gian đột ngột trống rỗng. Cận Khinh Ca không nói thêm lời nào. Cô lặng lẽ lên phòng bỏ lại Cận Tư DinhMười lăm phút sau, tiếng cửa xe vang lên dứt khoát, khép lại khoảng không giữa họ bằng một im lặng nặng nề.Tần Tư Dinh hốt hoảng nhìn Cận Khinh Ca kéo vali ra cửa, cô lật đật chạy theo nhưng là xe đã khuất sau lối rẽCô gọi liên tục vào điện thoại, nhưng chỉ nhận lại dòng âm thanh nặng nềThuê bao hiện không liên lạc được.Cận Tư Dinh vội vàng chạy vào nhà nắm vội một chiếc chìa khóa xe khác mà lau đi như tên bắnỞ một góc khác của thành phố, Hải Thành chìm trong đêm mưa lất phấtCận Khinh Ca dừng xe trước căn biệt thự nhỏ màu trắng của Thẩm Thanh Nhược. Đèn hiên vẫn sáng, nàng biết mẹ nàng có thói quen không tắt đèn khi về đêmThẩm Thanh Nhược mở cửa trong bộ áo len mỏng. Bà không hỏi gì, chỉ nhìn liền biết, đôi trẻ này cự cãi nhau "Được rồi! Vào nhà, mẹ báo cho Tư Dinh con ở đây. Không con bé sẽ lo lắng!"Bà nói, giọng trầm nhưng ấm như thuở nào"Mẹ không cần gọi. Chị ấy có lòng sẽ biết con ở đâu mà đến kiếm! Nhưng tạm thời con không muốn gặp. Chị ấy đến mẹ bảo về đi!"Cận Khinh Ca kéo vali dứt khoát đi lên tầng, nàng không phải kiểu người tùy hứng nhưng lần này nàng phải bảo vệ quan điểm của bản thânGần nửa đêm, cổng biệt thự nhà họ Thẩm bật mở. Dưới ánh đèn vàng mờ mịt, dáng người cao gầy bước vội từ trong xe xuống, gương mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt sau chặng đường dài vội vã.Thẩm Thanh Nhược đang dọn tách trà đêm, không hề ngạc nhiên mở cửa"Biết ngay còn sẽ đến mà! Lần đầu tiên hai đứa cãi nhau sao?"Tần Tư Dinh đứng yên, không kịp giấu nét hốt hoảng trong ánh mắt"Con... con xin lỗi mẹ vì làm phiền. Là chút chuyện nhỏ thôi ạ!"Thẩm Thanh Nhược cau mày nhẹ "Không phiền. Nhưng cãi nhau thế nào cũng không được bỏ đi như thế. Khinh Ca, mẹ sẽ chỉnh đốn con bé lại. Còn con mau vào nhà. Sương đêm lạnh, rất dễ sinh bệnh"Tần Tư Dinh cúi đầu, giọng nhỏ đến mức như tự nói với mình"Con xin lỗi! Là con không đúng. Không nên cãi với em ấy!."Thẩm Thanh Nhược thở dài, không hỏi gì thêm. Bà mở rộng cửa "Được rồi. Mau vào nhà! Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Con đừng lo lắng quá!."Tần Tư Dinh gật đầu, theo bà vào trong phòng kháchNhưng chưa ngồi được bao lâu, một giọng nói từ trên tầng vọng xuống, lạnh như gió buốt tràn qua hành lang"Con không muốn gặp ai hết. Đừng cho người lên."Không có tiếng chân. Không có tiếng cửaChỉ một lời buông lửng từ phòng ngủ cuối hành lang, khiến không khí trong nhà lập tức trùng xuống.Tần Tư Dinh đứng bật dậy, gật đầu với Thẩm Thanh Nhược"Vậy con... con ra ngoài một lát.""Ở lại nghỉ đã, mai nói chuyện cũng được."Thẩm Thanh Nhược nhìn theo dáng cô đầy lo lắng"Cửa phòng nó khóa rồi, con lên cũng vô ích.""Không sao ạ." Tần Tư Dinh lấy áo khoác, mỉm cười rất nhẹ"Chỉ cần em ấy biết con vẫn ở đây, con không bỏ đi, như thế là đủ rồi."Nói xong, cô ra hiên nhà, kéo ghế ngồi xuống dưới mái hiên nhỏĐêm Hải Thành trở lạnh, gió thổi qua kẽ lá tạo nên âm thanh lạc lõngĐèn hành lang trong nhà vẫn sáng, soi rõ dáng người đang ngồi bó gối, ánh mắt hướng về phía tầng hai, nơi khung cửa sổ vẫn khép hờ, nhưng chẳng một lần chao động.Tấm chăn mỏng từ trong nhà được Thẩm Thanh Nhược mang ra đặt xuống bên cạnh"Cái bọn trẻ này, cứ thích ngược đãi nhau. Nhưng đừng để mình cảm lạnh trước."Tần Tư Dinh chỉ gật đầu, không nói gì, hai tay siết lấy nhau trong chănMái tóc đã có sương đọng, mắt cũng không khôNhưng cô không nhúc nhích, như một đốm sáng nhỏ cố bám trụ trước gió đêm, chờ đến khi người trên tầng chịu mở lòngTrên tầng hai, căn phòng chìm trong bóng tối chỉ được thắp sáng bởi ánh đèn đường hắt qua khe rèmCận Khinh Ca đứng lặng sau khung cửa sổ, bàn tay vô thức siết nhẹ lấy gờ gỗ, như muốn truyền toàn bộ cảm xúc đang vỡ vụn trong lồng ngực ra ngoài không gian.Ánh mắt nàng rơi xuống hiên nhà, nơi một bóng người ngồi co lại dưới mái hiên nhỏTần Tư Dinh vẫn ngồi đó, không nhúc nhích, tấm chăn mỏng phủ trên vai gần như đã bị sương đêm thấm ướt. Dưới ánh đèn nhạt, gương mặt ấy vẫn mang nét quen thuộc, kiên cường mà dịu dàng, cố chấp mà bao dung. Cô ấy đang đợi. Vẫn đợi nàng, như tám năm trước, như ngàn ngày đã qua.Trái tim Cận Khinh Ca co thắt.Nàng biết. Biết rõ thân thể Tư Dinh cũng chẳng hơn gì mình, những vết thương cũ in hằn trên da thịt, còn vết đau trong lòng, có khi còn sâu hơn cả nàng Tư Dinh đã vì nàng mà chịu đựng suốt cả thanh xuân, âm thầm như một tấm chắn chống lại cả thế giới.Nàng hiểu... và đau.Nhưng nàng không thể lui.Nàng đã nghĩ kỹ. Đứa trẻ ấy, không phải là mong muốn bồng bột hay một mơ ước ngọt ngào nhất thời. Đó là phần kết của một hành trình quá dài, là món quà mà nàng muốn trao cho người kia, người từng cắn răng chịu đựng mọi tủi nhục, mọi đớn đau, chỉ để giữ nàng lại bên đời.Cận Khinh Ca lặng lẽ xoay lưng, bước đến bàn nhỏ. Đặt xuống chiếc cốc đang bốc khói, cô nhìn một lần nữa về phía cửa sổ.Giọng nói bật ra khẽ khàng như một lời thầm thì"Em muốn cho chị... một mái nhà thật sự. Không chỉ có em, mà còn có con, máu thịt của cả hai ta. Để chị... cuối cùng cũng được làm mẹ."Bên dưới, Tần Tư Dinh vẫn ngồi yên, không ngẩng đầuNhưng Cận Khinh Ca biết, chị ấy đang nghe.Và cả hai, giữa khoảng cách một tầng lầu, giữa hàng ngàn những bất đồng và yêu thương đan xen, đang cùng đau lòng vì nhau, mà vẫn cố chấp giữ lấy một điều mình tin là đúng
Chỉ có ánh nhìn thẳng vào nhauBình yên, kiên định, và yêu thương đến tận cùngResort nằm trên vách đá cao ven biển, nơi tiếng sóng vỗ vào ghềnh đá phía dưới vọng lên đều đều như một bản ru hôn phối. Không còn ai khác. Chỉ có gió với vị biển mằn mặn, trời sao dày đặc, và một biệt thự gỗ trắng nằm lặng lẽ giữa rặng dừa nghiêng mình.Tấm rèm voan dài thả từ trần cao, khẽ lay động theo nhịp gió máy lạnh dịu nhẹ. Nến thơm cháy chậm, mùi vanilla hòa với chút mộc hương trầm ấm lan khắp không gian, khiến căn phòng mang màu của những cái ôm dài và hơi thở tin cậy.Cận Khinh Ca bước ra từ phòng tắm, mái tóc đen dài ẩm ướt, thả xuống lưng, váy ngủ bằng lụa trắng nhẹ như sương phủ lấy thân hình mảnh khảnh. Đôi mắt nàng rũ xuống khi nhìn thấy Tần Tư Dinh đứng cạnh ban công, lặng im chờ mìnhKhông ai nói gì.Chỉ có ánh nhìn.Tần Tư Dinh tiến lại gần, đưa tay lên vén một lọn tóc ướt vương trên cổ nàng"Lạnh không?"Chất giọng nói trầm khàn như thể cũng vừa đi qua một hành trình dài mỏi mệt.Cận Khinh Ca lắc đầu, chậm rãi áp trán mình vào ngực người kia"Không. Ở cạnh chị, không bao giờ lạnh."Cả căn phòng chìm trong tĩnh lặng dịu dàng. Tần Tư Dinh ôm lấy nàng, như từng mảnh đổ vỡ trên người nàng giờ đây đang được bàn tay ấy nhặt nhạnh lại, chắp vá bằng tất cả dịu dàngKhi đôi môi họ chạm vào nhau, không phải là dục vọng vội vàng, mà là sự trân trọng, thấu hiểu và . Như một bản tình ca đẹp đến được với người cần được ngheMỗi lớp vải được gỡ bỏ không phải để chiếm hữu, mà để chạm tới nhau như chạm vào ký ức, chạm vào vết sẹo cũ, vào những đêm từng ôm gối khóc trong âm thầmMỗi nụ hôn là một lời nguyện ước không thành tiếng, rằng: từ nay về sau, sóng to gió lớn, chúng ta cùng nhau đương đầu.Lúc lớp vải mỏng cuối cùng được kéo khỏi người Tần Tư Dinh, Cận Khinh Ca ngẩng đầu dậy. Ánh mắt nàng chạm vào làn da không trọn vẹn trước mắtNơi từng vết sẹo mảnh, có cái dài, có cái nhạt màu, ẩn hiện như những dòng chữ không cần viết.Một vết chạy dọc từ sườn đến hông trái, có lẽ từng rất sâu. Một đường cắt nhỏ trên cánh tay. Một vài đốm mờ trên ngực, như từng bị bỏng nhẹ. Không phải ai cũng để ý, nhưng dưới ánh sáng mềm, chúng hiện lên rõ ràng và tàn nhẫn.Cận Khinh Ca không nói gì. Nàng chỉ ngồi dậy, đưa tay chạm vào một vết mờ dưới xương quai xanh bên kia"Là năm thứ mấy trong tám năm đó?"Nàng hỏi khẽTần Tư Dinh không trả lời ngay. Ánh mắt chị chùng xuống, rồi dịu đi"Năm thứ ba thì phải.Là do lưỡi lam nhỏ gây nên."Chị dừng một chút"Không sao, là chuyện cũ rồi.""Không sao?"Cận Khinh Ca lặp lại, giọng nhẹ như hơi thở. Nàng cúi xuống, môi mình chạm vào vết sẹo ấy, không vì thương hại, mà như một lời xin lỗi muộn màng cho tất cả những điều chị đã im lặng chịu đựng."Em ước gì em biết sớm hơn. Chị đã vì em mà ngu ngốc như vậy?"Tần Tư Dinh khẽ mỉm cười. Bàn tay chị luồn vào tóc Cận Khinh Ca, dịu dàng vuốt ve"Ngốc một chút mà có được em thì chị không cảm thấy thiệt thòi!"Cận Khinh Ca lại hôn lên từng vết sẹo, như đang đọc một trang ký ức bằng đôi môi mìnhMỗi nụ hôn là một sự thừa nhận, một lời cảm ơn, một nguyện ướcEm thấy rồi. Em không quên đâu. Và từ nay, em sẽ bảo vệ.Họ hòa vào nhau không vội vã, không giấu giếm, không né tránhChỉ có da kề da, vết sẹo kề vết thương, tim chạm tim, giống như mọi đau đớn từng qua đều dẫn họ đến đúng khoảnh khắc nàyMột đêm tân hôn không chỉ của tình yêu, mà còn của hai tâm hồn, từng bị bỏ lại, giờ cuối cùng cũng được chọn nhau, trong ánh đèn ấm áp và hơi thở bình yênBầu trời vùng biển phía Nam buổi sớm mùa thu dịu như lụa. Nắng trải dài qua lớp rèm trắng mỏng, đổ ánh vàng nhạt lên sàn gỗ và lưng ghế nơi Cận Khinh Ca đang ngồi đọc sách. Gió từ biển thổi lùa qua kẽ lá, đem theo hương vị mằn mặn và âm thanh rì rào dịu dàng như lời ru xa xôi.Đã gần ba tháng kể từ đám cưới, cuộc sống của họ bình lặng và tròn vẹn giống như thời gian cũng buông tay không chen vàoCăn nhà nhỏ bên sườn đồi, một nơi chỉ có hai người, là điểm kết thúc của giấc mơ dài, và cũng là điểm khởi đầu của một quãng đường không còn bóng tối.Cận Khinh Ca đặt quyển sách xuống bàn, xoay người nhìn Tần Tư Dinh đang pha trà bên bếp nhỏChị mặc một chiếc áo thun màu kem nhạt, mái tóc nâu sẫm xõa nhẹ ngang sóng lưng, sống mũi nghiêng nghiêng dưới nắng trông vừa dịu dàng vừa kiên địnhKhung cảnh bình yên này, nếu có thêm âm thanh trẻ nhỏ thì thật sự rất hoàn hảo... "Chị này"Cận Khinh Ca lên tiếng, giọng nhỏ"Em đã tìm hiểu kỹ rồi. Phương pháp cấy tế bào gốc không ảnh hưởng đến sức khỏe. Nếu mình chuẩn bị tốt từ đầu, em vẫn có thể mang thai được"Tần Tư Dinh khựng tay một thoáng. Nước trà sóng sánh trong ấm sứ"Khinh Ca"Tần Tư Dinh xoay người lại, ánh mắt phá lệ nghiêm túc"Cơ thể em không đủ ổn định. Em vừa mới bắt đầu có lại giấc ngủ tử tế, huyết áp còn chưa đều, sức khỏe vẫn phải tịnh dưỡng thêm. Chuyện này không nên bàn sớm!"Cận Khinh Ca im lặng vài giây, rồi khẽ lắc đầu"Không sớm. Chị cũng biết chúng ta kết hôn có thế giới của chúng ta. Nhưng ba mẹ hai bên và cả ông nội, họ không nói nhưng không có nghĩa họ không mong có cháu để ẵm bồng?""Chị biết. Nhưng hãy để một thời gian nữa. Khi sức khỏe em ổn định rồi chúng ta sẽ tính đến vấn đề này."Tần Tư Dinh nói, giọng hơi đanh lại"Chuyện trưởng bối họ sẽ hiểu cho chúng ta mà. Là em lo nghĩ nhiều rồi. Nào qua đây uống trà. Chị vừa pha, rất thơm" "Chị nghĩ em không đủ mạnh à?"Giọng Khinh Ca nhỏ, nhưng ẩn nhẫn"Hay chị không tin em làm được?"Tần Tư Dinh tiến lại gần, ngồi xuống đối diện nàng, có chút bất đắc dĩ lên tiếng"Không phải chị không tin. Mà chị sợ. Lỡ em có chuyện gì... Em biết không, có những đêm chị tỉnh dậy, tưởng như mình vừa mất em lần nữa."Cận Khinh Ca nhìn chị. Một tia nước nhòe trong mắt nàng, nhưng nàng không khócNàng chỉ vươn tay ra, nắm lấy tay Tần Tư Dinh, bàn tay từng hứng chịu biết bao trận gió ngược vì nàng"Em chỉ muốn... mình có điều gì đó thuộc về nhau"Nàng thì thầm"Không phải ký ức, không phải sẹo, mà là tương lai."Tần Tư Dinh không nói gì nữa. cô kéo nàng vào lòng, ôm thật lâuNgoài khung cửa kính, trời đã bắt đầu ngả chiều, nắng chảy thành sợi qua tầng lá, vắt nghiêng lên mái hiên, và cuộc trò chuyện này vẫn chưa có hồi kếtTrời chuyển lạnh dần vào cuối thu. Gió biển trở nên sắc hơn, mùi muối đậm đặc hơn trong từng hơi thở. Trong căn bếp, tiếng dao gõ nhịp trên thớt vang lên đều đặn, còn lại là một khoảng lặng lạ thường giữa hai người.Cận Khinh Ca im lặng rửa bát, thỉnh thoảng liếc nhìn bóng lưng Tần Tư Dinh đang chuẩn bị bữa tối. Không khí giữa họ, từ mấy hôm trước đã không còn dịu dàng như thường ngày nữa, mà kéo căng như sợi dây đàn, chỉ chờ một lực nhỏ để bung vỡ."Em đã đặt lịch hẹn với bác sĩ rồi"Cận Khinh Ca nhẹ nhàng mở lời"Là ở trung tâm tế bào gốc Liên Hòa. Họ sẽ kiểm tra trước, nếu không phù hợp, em sẽ không cố"Con dao trên tay Tần Tư Dinh khựng lại."Khinh Ca, chị đã nói rồi. Chuyện này..""Phải"Giọng Cận Khinh Ca lạnh hơn và cắt ngang lời chị"Chị đã nói nhiều lần. Nhưng em chưa từng đồng ý"Tần Tư Dinh xoay người lại, trong mắt có tức giận nhưng vẫn là sự dịu dàng nên có"Chuyện này nó không tốt cho sức khỏe hiện tại của em có biết không? Chúng ta sống cuộc sống như vậy có gì không tốt? Vì sao phải sinh em bé? Khinh Ca, em nghĩ xem? Tại sao?"Cận Khinh Ca nắm chặt mép bàn nàng nâng cao giọng"Tại sao hả? Tần Tư Dinh, chị không biết một đứa trẻ kết tinh từ tình yêu là đích đến của hôn nhân trọn vẹn sao? Chị vì cái gì luôn không tán thành. Em muốn chúng ta có một đứa trẻ. Em muốn một đứa nhỏ mang dòng máu của em và chị!""Chị không cần"Cơn giận khiến Tần Tư Dinh không kiểm soát được ngôn từ cắt lời"Em mới là điều chị cần. Không phải một đứa trẻ nào khác."Không gian đột ngột trống rỗng. Cận Khinh Ca không nói thêm lời nào. Cô lặng lẽ lên phòng bỏ lại Cận Tư DinhMười lăm phút sau, tiếng cửa xe vang lên dứt khoát, khép lại khoảng không giữa họ bằng một im lặng nặng nề.Tần Tư Dinh hốt hoảng nhìn Cận Khinh Ca kéo vali ra cửa, cô lật đật chạy theo nhưng là xe đã khuất sau lối rẽCô gọi liên tục vào điện thoại, nhưng chỉ nhận lại dòng âm thanh nặng nềThuê bao hiện không liên lạc được.Cận Tư Dinh vội vàng chạy vào nhà nắm vội một chiếc chìa khóa xe khác mà lau đi như tên bắnỞ một góc khác của thành phố, Hải Thành chìm trong đêm mưa lất phấtCận Khinh Ca dừng xe trước căn biệt thự nhỏ màu trắng của Thẩm Thanh Nhược. Đèn hiên vẫn sáng, nàng biết mẹ nàng có thói quen không tắt đèn khi về đêmThẩm Thanh Nhược mở cửa trong bộ áo len mỏng. Bà không hỏi gì, chỉ nhìn liền biết, đôi trẻ này cự cãi nhau "Được rồi! Vào nhà, mẹ báo cho Tư Dinh con ở đây. Không con bé sẽ lo lắng!"Bà nói, giọng trầm nhưng ấm như thuở nào"Mẹ không cần gọi. Chị ấy có lòng sẽ biết con ở đâu mà đến kiếm! Nhưng tạm thời con không muốn gặp. Chị ấy đến mẹ bảo về đi!"Cận Khinh Ca kéo vali dứt khoát đi lên tầng, nàng không phải kiểu người tùy hứng nhưng lần này nàng phải bảo vệ quan điểm của bản thânGần nửa đêm, cổng biệt thự nhà họ Thẩm bật mở. Dưới ánh đèn vàng mờ mịt, dáng người cao gầy bước vội từ trong xe xuống, gương mặt lộ rõ vẻ mỏi mệt sau chặng đường dài vội vã.Thẩm Thanh Nhược đang dọn tách trà đêm, không hề ngạc nhiên mở cửa"Biết ngay còn sẽ đến mà! Lần đầu tiên hai đứa cãi nhau sao?"Tần Tư Dinh đứng yên, không kịp giấu nét hốt hoảng trong ánh mắt"Con... con xin lỗi mẹ vì làm phiền. Là chút chuyện nhỏ thôi ạ!"Thẩm Thanh Nhược cau mày nhẹ "Không phiền. Nhưng cãi nhau thế nào cũng không được bỏ đi như thế. Khinh Ca, mẹ sẽ chỉnh đốn con bé lại. Còn con mau vào nhà. Sương đêm lạnh, rất dễ sinh bệnh"Tần Tư Dinh cúi đầu, giọng nhỏ đến mức như tự nói với mình"Con xin lỗi! Là con không đúng. Không nên cãi với em ấy!."Thẩm Thanh Nhược thở dài, không hỏi gì thêm. Bà mở rộng cửa "Được rồi. Mau vào nhà! Đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa. Con đừng lo lắng quá!."Tần Tư Dinh gật đầu, theo bà vào trong phòng kháchNhưng chưa ngồi được bao lâu, một giọng nói từ trên tầng vọng xuống, lạnh như gió buốt tràn qua hành lang"Con không muốn gặp ai hết. Đừng cho người lên."Không có tiếng chân. Không có tiếng cửaChỉ một lời buông lửng từ phòng ngủ cuối hành lang, khiến không khí trong nhà lập tức trùng xuống.Tần Tư Dinh đứng bật dậy, gật đầu với Thẩm Thanh Nhược"Vậy con... con ra ngoài một lát.""Ở lại nghỉ đã, mai nói chuyện cũng được."Thẩm Thanh Nhược nhìn theo dáng cô đầy lo lắng"Cửa phòng nó khóa rồi, con lên cũng vô ích.""Không sao ạ." Tần Tư Dinh lấy áo khoác, mỉm cười rất nhẹ"Chỉ cần em ấy biết con vẫn ở đây, con không bỏ đi, như thế là đủ rồi."Nói xong, cô ra hiên nhà, kéo ghế ngồi xuống dưới mái hiên nhỏĐêm Hải Thành trở lạnh, gió thổi qua kẽ lá tạo nên âm thanh lạc lõngĐèn hành lang trong nhà vẫn sáng, soi rõ dáng người đang ngồi bó gối, ánh mắt hướng về phía tầng hai, nơi khung cửa sổ vẫn khép hờ, nhưng chẳng một lần chao động.Tấm chăn mỏng từ trong nhà được Thẩm Thanh Nhược mang ra đặt xuống bên cạnh"Cái bọn trẻ này, cứ thích ngược đãi nhau. Nhưng đừng để mình cảm lạnh trước."Tần Tư Dinh chỉ gật đầu, không nói gì, hai tay siết lấy nhau trong chănMái tóc đã có sương đọng, mắt cũng không khôNhưng cô không nhúc nhích, như một đốm sáng nhỏ cố bám trụ trước gió đêm, chờ đến khi người trên tầng chịu mở lòngTrên tầng hai, căn phòng chìm trong bóng tối chỉ được thắp sáng bởi ánh đèn đường hắt qua khe rèmCận Khinh Ca đứng lặng sau khung cửa sổ, bàn tay vô thức siết nhẹ lấy gờ gỗ, như muốn truyền toàn bộ cảm xúc đang vỡ vụn trong lồng ngực ra ngoài không gian.Ánh mắt nàng rơi xuống hiên nhà, nơi một bóng người ngồi co lại dưới mái hiên nhỏTần Tư Dinh vẫn ngồi đó, không nhúc nhích, tấm chăn mỏng phủ trên vai gần như đã bị sương đêm thấm ướt. Dưới ánh đèn nhạt, gương mặt ấy vẫn mang nét quen thuộc, kiên cường mà dịu dàng, cố chấp mà bao dung. Cô ấy đang đợi. Vẫn đợi nàng, như tám năm trước, như ngàn ngày đã qua.Trái tim Cận Khinh Ca co thắt.Nàng biết. Biết rõ thân thể Tư Dinh cũng chẳng hơn gì mình, những vết thương cũ in hằn trên da thịt, còn vết đau trong lòng, có khi còn sâu hơn cả nàng Tư Dinh đã vì nàng mà chịu đựng suốt cả thanh xuân, âm thầm như một tấm chắn chống lại cả thế giới.Nàng hiểu... và đau.Nhưng nàng không thể lui.Nàng đã nghĩ kỹ. Đứa trẻ ấy, không phải là mong muốn bồng bột hay một mơ ước ngọt ngào nhất thời. Đó là phần kết của một hành trình quá dài, là món quà mà nàng muốn trao cho người kia, người từng cắn răng chịu đựng mọi tủi nhục, mọi đớn đau, chỉ để giữ nàng lại bên đời.Cận Khinh Ca lặng lẽ xoay lưng, bước đến bàn nhỏ. Đặt xuống chiếc cốc đang bốc khói, cô nhìn một lần nữa về phía cửa sổ.Giọng nói bật ra khẽ khàng như một lời thầm thì"Em muốn cho chị... một mái nhà thật sự. Không chỉ có em, mà còn có con, máu thịt của cả hai ta. Để chị... cuối cùng cũng được làm mẹ."Bên dưới, Tần Tư Dinh vẫn ngồi yên, không ngẩng đầuNhưng Cận Khinh Ca biết, chị ấy đang nghe.Và cả hai, giữa khoảng cách một tầng lầu, giữa hàng ngàn những bất đồng và yêu thương đan xen, đang cùng đau lòng vì nhau, mà vẫn cố chấp giữ lấy một điều mình tin là đúng