Bước Qua Ranh Giới
Chương 65
Chương 65===============Sáng hôm sau, bầu trời Hải Thành phủ một lớp sương mỏng, mờ như khói lam. Không khí se lạnh len lỏi qua từng kẽ lá, mang theo mùi ẩm ướt của một đêm đọng sương.Thẩm Thanh Nhược mở cửa bước ra hiên sớm, chợt khựng lại khi nhìn thấy bóng người quen thuộc vẫn ngồi đó Bất động, một bước cũng chưa từng rời đi suốt cả đêmTần Tư Dinh ngẩng đầu nhìn bà, khoé môi nhợt nhạt gượng cười, nhưng thân thể lại khẽ run lên một cái."Cái đồ đầu đất nhà con..."Thẩm Thanh Nhược thở dài, vội bước đến, vừa gọi giúp người làm đỡ Tần Tư Dinh vào trong, vừa nhíu mày vì bàn tay cô đã lạnh toát.Cận Khinh Ca nghe tiếng ồn bên dưới thì bước ra khỏi phòng. Khi thấy dáng người cao gầy của Tần Tư Dinh được dìu vào ghế salon, sắc mặt nàng lập tức thay đổiNàng chưa kịp bước đến thì đã bị Thẩm Thanh Nhược giữ lại bằng ánh mắt nghiêm nghị hiếm thấy."Con nghĩ một đêm ngồi ngoài trời sẽ không sao à? Thể chất Tư Dinh thế nào, con không biết sao?"Cận Khinh Ca siết chặt tay, cổ họng khô khốc, nàng mím chặt môiThẩm Thanh Nhược nhìn con gái, giọng không trách mắng, chỉ dịu dàng và kiên định
"Nếu thật sự muốn vì cô ấy, thì càng phải nghĩ đến cảm xúc và sức khỏe của cả hai. Không phải ai cũng chịu nổi được một lần tổn thương nữa đâu."Cận Khinh Ca cúi đầu, môi run lên. Ánh mắt nàng quét qua người Tần Tư Dinh đang được bác sĩ đo nhiệt độ, má chị ấy đã ửng đỏ, hơi thở có chút gấp gáp. Trái tim nàng lại co thắt, mạnh mẽ đến mức buốt nhói.Nàng bước chầm chậm đến bên cạnh, quỳ xuống bên cạnh ghế, chạm nhẹ tay vào bàn tay lạnh ngắt của Tần Tư Dinh."...Xin lỗi. Em không nên..."Chỉ hai từ, nhưng nghẹn lại trong cổ họng"Chuyện đó... tạm thời không nhắc nữa. Em không ép chị."Tần Tư Dinh hơi nghiêng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt vẫn còn hơi nước, nhưng tia nhẹ nhõm đã dần lan ra. Khóe môi nhếch lên, giọng khản đặc"Chỉ cần em còn ở đây... cái gì cũng có thể nói sau."Cận Khinh Ca gật đầu. Tay nàng siết lấy tay Tần Tư Dinh chặt hơn, như thể sợ nếu buông ra, người kia lại một lần nữa biến mất trong những cơn ác mộng của đời nàngBên cạnh, Thẩm Thanh Nhược nhìn hai người, ánh mắt dịu dàngKhông cần biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần bây giờ còn muốn vì nhau mà lui một bước, vậy là đủ.Buổi chiều hôm đó, Triệu Thục Linh vội vã chạy đến sau khi nhận được điện thoại từ Thẩm Thanh Nhược. Vẫn chưa biết rõ lý do, bà chỉ nghe con dâu bỏ về nhà mẹ ruột, con gái ngồi suốt đêm ngoài trời rồi mình bị sốt, là hồn xiêu phách lạc, tức tốc chạy đếnCăn biệt thự nơi Thẩm Thanh Nhược ở ngập trong ánh hoàng hôn dịu nhẹKhi bà Triệu Thục Linh bước vào, thấy con gái mình đang nằm trên sofa, khuôn mặt hơi tái, đôi mắt cụp xuống không nói năng gì, còn con dâu ngồi bên, im lặng đến trầm mặc.Bà ngồi xuống cạnh hai người, ánh mắt đảo qua một lượt, cuối cùng nhìn Cận Khinh Ca"Có thể nói cho mẹ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"Cận Khinh Ca mím môi, lần đầu tiên trong suốt mấy ngày qua, cô lên tiếng, giọng thấp và thành thật"Con muốn có con, bằng phương pháp cấy tế bào."Nàng nhìn sang Tần Tư Dinh đang nghiêng mặt đi, khẽ run mi mắt"Con không cần người mang thai hộ. Con muốn tự mình mang. Vì đó là điều con có thể làm cho chị ấy."Không khí trong phòng hơi lặng đi vài giâyTriệu Thục Linh Bà sững sờ, ánh mắt thoáng hiện một chút đau lòng nhưng không nói gìCòn Thẩm Thanh Nhược thì chỉ thở dài, nhìn sang Tần Tư Dinh"Vì vậy mà hai đứa giận nhau sao?"Cận Khinh Ca gật đầuTần Tư Dinh quay mặt đi, rõ ràng đang giận nhưng không tìm được cách nào để phản bác. Cô đã quen với việc bảo vệ người khác, không quen để người khác liều lĩnh vì mình.Lúc này, Triệu Thục Linh lại là người phá vỡ im lặng"Nếu như có thể vì người mình yêu mà sinh một đứa trẻ, thì đó là một món quà, không phải sự hy sinh. Tư Dinh, con nên suy nghĩ lại!"Thẩm Thanh Nhược cũng khẽ gật đầu"Con bé từ nhỏ đã không có một gia đình đúng nghĩa, nếu giờ nó muốn bù đắp điều đó cho người nó yêu... thì mẹ ủng hộ."Tần Tư Dinh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tin nổi nhìn cả hai người phụ nữ"Cả hai mẹ... đều ủng hộ sao?"Cô hỏi, giọng khàn khàn. Nhưng không ai phủ nhận.Tần Tư Dinh bật cười nhẹ, cười như không cười, trong tiếng cười đó có chua xót, có tự giễu, có cả cảm giác bất lực bị gạt ra ngoài cuộc"Vậy thì em thắng rồi, cứ theo ý em là được!"Nói rồi cô đứng dậy, mặc cho cơn đau đầu làm bước chân loạng choạngCận Khinh Ca vội đỡ lấy, nhưng Tư Dinh gạt ra, có tức giận nhưng không hề mạnh bạo"Chị không muốn nói nữa."Rồi cô đi thẳng lên tầng, bóng lưng mỏng manh như muốn tan vào khoảng tĩnh lặng giữa bốn bức tường.Cận Khinh Ca đứng lặng. Lần đầu tiên, nàng thấy người luôn dịu dàng với mình như dòng nước kia, thực sự giậnĐêm ấy, mưa phùn lất phất rơi trên mái hiên. Ánh đèn trong biệt thự dịu dàng rọi xuống bậc cầu thang nơi Cận Khinh Ca đứng lặng một lúc thật lâu, tay cầm ly nước ấm.Nàng lên tầng, cẩn thận gõ cửa phòng ba lần, chờ vài phút vẫn không có tiếng đáp lại, liền nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.Tần Tư Dinh nằm nghiêng lưng về phía cửa, đèn ngủ mờ sáng, hắt bóng lên tường loang lổ như một vết thương chưa lànhCô không nhúc nhích khi nghe tiếng bước chân sau lưng, cũng không phản ứng khi có hơi ấm của người kia ngồi xuống bên mép giường.Cận Khinh Ca đặt ly nước lên tủ đầu giường, rồi yên lặng nhìn bóng lưng ấy hồi lâu. Cuối cùng khẽ nói"Chị không muốn em liều lĩnh, em hiểu. Chúng ta đã lỡ nhau quá nhiều năm rồi, em muốn có một điều gì đó thuộc về chúng ta, một cách thật sự."Tần Tư Dinh vẫn im lặngCận Khinh Ca đưa tay nhẹ chạm vào lưng cô, chậm rãi xoa dịu "Em không sợ đau. Em chỉ sợ chị nghĩ em đang ép bản thân để chứng minh điều gì đó. Không phải vậy... Em thực sự muốn sinh một đứa trẻ mang dòng máu của chúng ta. Em muốn chị có một gia đình đúng nghĩa, một bữa cơm ấm, một tiếng gọi 'mẹ' cùng vang lên."Một khoảng lặng thật dài sau đóTần Tư Dinh khẽ dịch người, nhưng vẫn không quay lại. Giọng cô vang lên, rất khẽ"Không phải chị không thích trẻ con. Mà chị sợ quá trình cấy tế bào em sẽ không chịu nổi. Khinh Ca, chị lo lắng cho em. Chị không muốn em mạo hiểm!"Cận Khinh Ca cúi người, ghé mặt vào bờ vai gầy ấy. Hơi ấm từ trán nàng truyền qua lớp áo mỏng"Tư Dinh, đó là con của chúng ta. Không có gì là mạo hiểm hết. Tin tưởng em có được không?"Tần Tư Dinh cắn nhẹ môi dưới. Trái tim cô như một lớp đất khô, giờ bị mưa rơi thấm vào từng chút một, mềm ra, rã dần.Cô vẫn quay lưng, nhưng bàn tay thả lỏng chạm khẽ lên tay Cận Khinh Ca. Ngón tay cô run một chút"Chỉ cần... có bất kỳ nguy cơ nào, em phải dừng lại. Em không được giấu chị."Cận Khinh Ca khẽ cười, tiếng cười rất nhẹ như gió cuối xuân."Em hứa."Lúc ấy, Tần Tư Dinh mới xoay người lại, ôm lấy nàng thật chặtMột cái ôm im lặng, tràn đầy yêu thương, mang theo bao nhiêu lo lắng không lờiMọi rạn nứt đều tan ra trong vòng tay ấy.Phòng khám nằm cuối hành lang dài, tường trắng loang ánh đèn mờ. Tần Tư Dinh không nhớ đã cùng Cận Khinh Ca đi bao nhiêu lượt trong suốt những tháng này, chỉ biết mỗi bước chân đều lặng như nuốt vào lòng tiếng thở dàiLúc bác sĩ giải thích về kỹ thuật chuyển nhân, rằng trứng của Cận Khinh Ca sẽ được dùng, còn nhân tế bào từ Tần Tư Dinh sẽ được thay thế phần lõi di truyền, cô đã không thốt được lời nàoThứ khoa học kỳ lạ ấy, nghe như trò đùa mạo hiểm giữa sự sống và hy vọng. Nhưng Cận Khinh Ca không hề do dự. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn thẳng, gật đầu một cái rất nhỏ, như thể tất cả nỗi đau trong đời này đều gom lại thành một điều duy nhất: được có conTần Tư Dinh thấy lòng mình thắt lại. Cô muốn nói "đừng", muốn bảo Cận Khinh Ca rằng chị có thể tìm cách khác, rằng cơ thể này yếu quá, đau quá, đừng làm nữaNhưng lời không ra khỏi miệng. Quyết tâm trong ánh mắt Cận Khinh Ca khiến cô không dám lay độngThế là Tần Tư Dinh chỉ có thể đứng sau lưng nàng, từng ngày lo lắng, từng đêm bất an, dõi theo từ khoảng cách rất gần, nhưng không thể bước tới ngăn cản cơn đau đượcCó hôm Cận Khinh Ca tiêm xong thì ngất trong nhà tắm, mặt xanh như giấy. Tần Tư Dinh ôm lấy nàng, cả người run rẩyBác sĩ bảo phản ứng thuốc là bình thường, không nguy hiểmNhưng Tần Tư Dinh biết rõ, cái bình thường ấy như kim cứa từng chút vào lòng mìnhLần đầu chọc hút thất bại, Cận Khinh Ca không khóc, nhưng Tần Tư Dinh thì đứng sau cánh cửa bệnh viện, bóp chặt tay đến bật máuCô sợ em ấy thất vọng, thậm chí không thể nói ra nỗi sợ rằng... nếu thất bại mãi, liệu Khinh Ca còn đủ sức để tiếp tục không?Lần thứ hai, phôi khỏe hơn. Bác sĩ nói khả năng thành công rất thấp. Nhưng Cận Khinh Ca vẫn quyết chuyển. Tần Tư Dinh đã định ngăn lại, nhưng ánh mắt của em khiến cô lùi bướcĐó không phải ánh mắt của người đang thử vận may. Đó là ánh mắt của người sống sót trở về từ vực sâu, biết mình không còn đường lui.Rồi đến ngày có kết quả, hai vạch đỏ hiện lên trên que thửCận Khinh Ca không cười. Cô chỉ thở ra thật khẽ, như đã buông một gánh rất lâu trên vaiTần Tư Dinh đứng bên cạnh, nhìn bàn tay trắng bệch của Cận Khinh Ca mà thấy lòng mình trống rỗngHạnh phúc thì xa, mà sợ hãi lại ở rất gần.Chị khẽ nắm lấy tay nàng dịu giọng"Nếu như... em mệt quá, thì thôi."Cận Khinh Ca không đápNàng quay mặt đi, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng đầu đông nhạt như một vết thương chưa kịp liềnNhưng lát sau, nàng nói rất nhẹ, gần như thì thầm"Em hạnh phúc, Tư Dinh, chúng ta sẽ có gia đình nhỏ của riêng mình. Có tiếng cười của trẻ thơ!"Và Tần Tư Dinh hiểu. Mọi thứ không còn là "nếu như" nữaTừ khoảnh khắc đó, họ đã bước vào một đời sống mới mong manh, nhưng là thật.Ngoài trời mưa như trút, tiếng sấm u u dội vào cửa kính. Gần ba giờ sáng. Căn phòng chỉ le lói ánh đèn ngủ, ánh sáng vàng nhạt in bóng dáng hai người trên vách tường ẩm hơi nước.Cận Khinh Ca co người trên giường, tay ghì chặt bụng, cổ họng nghẹn lại sau cơn nôn thứ tư chỉ trong chưa đầy hai tiếngNàng mệt đến mức không còn đứng nổi, mồ hôi lạnh rịn đầy lưng áo, môi khô và run.Tần Tư Dinh ngồi bên, khăn ấm trong tay chưa kịp vắt khô đã lại thay cái khác. Gương mặt cô trắng bệch, hai tay run lên vì lạnh, hay vì sợ, chính cô cũng không biết."Chúng ta đến viện nhé?"Giọng cô khẽ, gần như thì thầm, sợ làm Cận Khinh Ca giật mình.Cận Khinh Ca lắc đầu. Rất khẽ. Chỉ ánh mắt còn mở hé, lấp lánh nước mưa chưa kịp khô trên mi.Tần Tư Dinh cắn chặt môi, ngồi thấp xuống mép giường, nhẹ xoa lưng nàng. Cử chỉ lặp đi lặp lại, như một thói quen đã luyện suốt mấy tháng nay. Dẫu lòng bàn tay đã rát, cô không dừng lại."Vợ, nếu đau quá... chúng ta bỏ đi cũng được."Câu nói thoát ra khỏi miệng không hề suy nghĩ. Nhưng vừa buông xong, Tần Tư Dinh đã thấy Khinh Ca nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt vừa yếu đuối, vừa cố chấp."Không"Giọng nàng khản đặc, nhưng chắc chắn"Đứa bé không có lỗi."Tần Tư Dinh khựng lạiTrong một giây, nàng muốn bật khóc, không phải vì sợ, mà vì thương đến tận cùng. Nàng ước mình có thể mang thai thay, gánh hết đau đớn thay, thậm chí sinh hộ nếu điều đó có thể.Nhưng không. Đây là điều Cận Khinh Ca muốn. Một lần được làm mẹ Ngoài trời, sấm lại rền lên. Nhưng trong căn phòng nhỏ, nơi ấy, tiếng thở đều của hai người đã dịu lại. Tay vẫn nắm tay. Trái tim vẫn đập cùng một nhịpBầu trời xám xịt từ sáng sớm, từng vệt mưa mỏng như tơ giăng ngang cửa sổ phòng bệnh.Cận Khinh Ca chuyển dạ từ lúc hơn ba giờ sáng. Một cơn đau dài, gấp gáp, siết lấy toàn thân nàng khiến trán túa đầy mồ hôi lạnhY tá ra vào liên tục. Bác sĩ trực ban đã đến từ sớm, trưởng bối hai bên cũng vội vã có mặt. Nhưng từ đầu đến cuối, người chưa từng rời nửa bước... là Tần Tư Dinh.Áo khoác ngoài ướt nước mưa đã được cô quăng lên ghế từ lâu, mắt thâm quầng vì suốt ba đêm liền không ngủ, mái tóc rối loạn bết mồ hôiNgười phụ nữ từng lạnh lùng đến mức có thể ngồi trước đối tác không chớp mắt, giờ lại bước ngang bước dọc như cái bóng, đôi tay nắm chặt đến trắng bệch."Mấy phút một cơn đau?"Bác sĩ hỏi y tá."Khoảng ba phút, tử cung mở tám phân rồi ạ."Tần Tư Dinh ngồi xuống mép giường, đưa tay lau mồ hôi trên trán Cận Khinh Ca, mắt đỏ hoe"Em có muốn gây tê không? Nếu mệt quá... thì thôi, chị xin bác sĩ""Không."Cận Khinh Ca lắc đầu, hơi thở dồn dập"Muốn tỉnh táo đón con."Chỉ một câu đó, khiến lòng Tần Tư Dinh siết lại. Cô gật đầu, không nói thêm lời nào, chỉ nắm lấy tay Khinh Ca, mười ngón đan chặt đến run.Cơn chuyển dạ kéo dài gần tám tiếng. Cả hai đều kiệt sứcTrong hành lang bệnh viện, trưởng bối hai bên thay nhau động viên, nhưng Tư Dinh thì vẫn không ăn, không uống, không nghỉ.Đến khi tiếng trẻ con cất lên, khóc lớn, rõ ràng, vang vọng trong phòng sinh. Tần Tư Dinh như người bị rút hết sức lựcCô đứng lặng, nước mắt rơi lúc nào chẳng hay.Bác sĩ bế đứa bé ra, hỏi nhẹ"Ai là người thân?"Tần Tư Dinh giơ tay, đôi mắt ươn ướt mà kiên định:"Tôi. Là mẹ của bé."Cận Khinh Ca nằm trong phòng hồi sức, mắt lim dim nhìn ra ngoài cửa kính mờ. Khi Tần Tư Dinh bước vào, tay ôm đứa trẻ nhỏ xíu, nàng cười, một nụ cười mệt nhưng yên lòng.Tần Tư Dinh đến bên, cúi xuống đặt nhẹ một nụ hôn lên trán Khinh Ca"Vợ, em vất vả rồi."Chỉ khi chắc chắn cả hai mẹ con đều an toàn, Tần Tư Dinh mới rời phòngRa tới hành lang, cô không còn đứng vững, phải dựa hẳn vào tường. Triệu Thục Linh xót cho con gái mà bước đến, bà đưa cho cô một chiếc khăn ấm, nhẹ giọng"Con nên nghỉ một chút.Có mọi người ở đây được rồi."Tần Tư Dinh gật đầu, nhưng vẫn ngoái lại nhìn cánh cửa phòng khép hờChỉ một lát thôi. Cô thì thầm trong lòng. Rồi chị sẽ trở vàoKhông thể rời hai mẹ con quá lâu đượcĐêm tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều của đứa trẻ nhỏ nằm giữa hai ngườiCận Khinh Ca vuốt nhẹ mái tóc tơ mềm của con, ánh mắt dịu dàng như phủ đầy ánh trăng"Em nghĩ tên con là gì thì hợp?"Tần Tư Dinh nghiêng đầu hỏi khẽ, ngón tay khẽ khàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé kiaCận Khinh Ca im lặng một lúc, rồi mỉm cười"Tần Chi Vũ... Chi là cành non, Vũ là cánh chim. Em muốn con lớn lên như một nhành cây nhỏ có thể vươn lên giữa gió trời, rồi một ngày tung cánh tự do."Tần Tư Dinh nhìn sang, mắt ngấn nước nhưng môi khẽ cong"Tần Chi Vũ. Con gái của chúng ta."Thấm thoắt, mùa đông thứ hai kể từ ngày con chào đời cũng đã trôi quaTừ một sinh linh bé xíu nằm gọn trong tay, giờ bé con đã biết vịn vào mép ghế, từng bước chập chững đi về phía Cận Khinh Ca, miệng gọi "ma...ma" ngọng nghịuCăn nhà từng im lặng, giờ rộn tiếng cười non nớt và tiếng chân nhỏ chạy quanh phòngMùa hạ năm ấy, nắng không còn gay gắt như những năm xưaTrong khu vườn nhỏ trước sân, cô bé Tần Chi Vũ lon ton chạy theo một con mèo lười, tiếng cười lan ra như những cánh bồ công anh chạm gió.Tư Dinh ngồi trên bậc thềm, tay cầm một cuốn sách chưa lật, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng nhỏ bé kiaPhía sau lưng, Cận Khinh Ca mang chiếc khăn mỏng ra phơi, bước đi chậm rãi nhưng vững vàng, gió thổi nhẹ làm lọn tóc nàng khẽ bay. Cuộc đời từng là một con dốc dựng đứng, có máu, có nước mắt, có cả những ngày đêm không nhìn thấy lối raNhưng cuối cùng, họ vẫn nắm tay nhau đi được đến đây, không phải một cái kết cổ tích, nhưng là một thực tại đủ dịu dàng.Tần Tư Dinh quay đầu lại, chìa tay ra với Cận Khinh Ca"Ngồi nghỉ chút đi. Hôm nay em đã phơi mấy lần rồi đấy."Cận Khinh Ca mỉm cười, đặt tay vào lòng bàn tay ấy: "Chúng ta đã đi qua nhiều đến vậy... Em muốn mỗi ngày đều nhìn thấy ánh sáng như thế này."Tần Tư Dinh gật đầu, nhẹ siết tay vợ mình, giọng trầm nhưng ấm"Ừ. Chúng ta đã đi qua rồi. Giờ chỉ cần sống tiếp, vì con... vì nhau."Dưới bóng chiều dịu nắng, tiếng cười trẻ thơ vang vọng khắp khu vườnKhông cần những lời hứa hẹn xa vời, chỉ cần bình yên lặng lẽ như vậyĐã là một đờiChính văn hoàn.================Cảm ơn mọi người đã đồng hành với hành trình này của hai nhân vật chính. Sắp tới mình sẽ đào hố mới, còn mấy hố kia mình không biết khi nào sẽ lắp. Vì cảm xúc bị gãy nên bắt đầu viết lại khá khó. Cảm ơn mọi người một lần nữa!
"Nếu thật sự muốn vì cô ấy, thì càng phải nghĩ đến cảm xúc và sức khỏe của cả hai. Không phải ai cũng chịu nổi được một lần tổn thương nữa đâu."Cận Khinh Ca cúi đầu, môi run lên. Ánh mắt nàng quét qua người Tần Tư Dinh đang được bác sĩ đo nhiệt độ, má chị ấy đã ửng đỏ, hơi thở có chút gấp gáp. Trái tim nàng lại co thắt, mạnh mẽ đến mức buốt nhói.Nàng bước chầm chậm đến bên cạnh, quỳ xuống bên cạnh ghế, chạm nhẹ tay vào bàn tay lạnh ngắt của Tần Tư Dinh."...Xin lỗi. Em không nên..."Chỉ hai từ, nhưng nghẹn lại trong cổ họng"Chuyện đó... tạm thời không nhắc nữa. Em không ép chị."Tần Tư Dinh hơi nghiêng đầu nhìn nàng, trong đôi mắt vẫn còn hơi nước, nhưng tia nhẹ nhõm đã dần lan ra. Khóe môi nhếch lên, giọng khản đặc"Chỉ cần em còn ở đây... cái gì cũng có thể nói sau."Cận Khinh Ca gật đầu. Tay nàng siết lấy tay Tần Tư Dinh chặt hơn, như thể sợ nếu buông ra, người kia lại một lần nữa biến mất trong những cơn ác mộng của đời nàngBên cạnh, Thẩm Thanh Nhược nhìn hai người, ánh mắt dịu dàngKhông cần biết trước đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần bây giờ còn muốn vì nhau mà lui một bước, vậy là đủ.Buổi chiều hôm đó, Triệu Thục Linh vội vã chạy đến sau khi nhận được điện thoại từ Thẩm Thanh Nhược. Vẫn chưa biết rõ lý do, bà chỉ nghe con dâu bỏ về nhà mẹ ruột, con gái ngồi suốt đêm ngoài trời rồi mình bị sốt, là hồn xiêu phách lạc, tức tốc chạy đếnCăn biệt thự nơi Thẩm Thanh Nhược ở ngập trong ánh hoàng hôn dịu nhẹKhi bà Triệu Thục Linh bước vào, thấy con gái mình đang nằm trên sofa, khuôn mặt hơi tái, đôi mắt cụp xuống không nói năng gì, còn con dâu ngồi bên, im lặng đến trầm mặc.Bà ngồi xuống cạnh hai người, ánh mắt đảo qua một lượt, cuối cùng nhìn Cận Khinh Ca"Có thể nói cho mẹ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"Cận Khinh Ca mím môi, lần đầu tiên trong suốt mấy ngày qua, cô lên tiếng, giọng thấp và thành thật"Con muốn có con, bằng phương pháp cấy tế bào."Nàng nhìn sang Tần Tư Dinh đang nghiêng mặt đi, khẽ run mi mắt"Con không cần người mang thai hộ. Con muốn tự mình mang. Vì đó là điều con có thể làm cho chị ấy."Không khí trong phòng hơi lặng đi vài giâyTriệu Thục Linh Bà sững sờ, ánh mắt thoáng hiện một chút đau lòng nhưng không nói gìCòn Thẩm Thanh Nhược thì chỉ thở dài, nhìn sang Tần Tư Dinh"Vì vậy mà hai đứa giận nhau sao?"Cận Khinh Ca gật đầuTần Tư Dinh quay mặt đi, rõ ràng đang giận nhưng không tìm được cách nào để phản bác. Cô đã quen với việc bảo vệ người khác, không quen để người khác liều lĩnh vì mình.Lúc này, Triệu Thục Linh lại là người phá vỡ im lặng"Nếu như có thể vì người mình yêu mà sinh một đứa trẻ, thì đó là một món quà, không phải sự hy sinh. Tư Dinh, con nên suy nghĩ lại!"Thẩm Thanh Nhược cũng khẽ gật đầu"Con bé từ nhỏ đã không có một gia đình đúng nghĩa, nếu giờ nó muốn bù đắp điều đó cho người nó yêu... thì mẹ ủng hộ."Tần Tư Dinh lập tức ngẩng đầu lên, ánh mắt không thể tin nổi nhìn cả hai người phụ nữ"Cả hai mẹ... đều ủng hộ sao?"Cô hỏi, giọng khàn khàn. Nhưng không ai phủ nhận.Tần Tư Dinh bật cười nhẹ, cười như không cười, trong tiếng cười đó có chua xót, có tự giễu, có cả cảm giác bất lực bị gạt ra ngoài cuộc"Vậy thì em thắng rồi, cứ theo ý em là được!"Nói rồi cô đứng dậy, mặc cho cơn đau đầu làm bước chân loạng choạngCận Khinh Ca vội đỡ lấy, nhưng Tư Dinh gạt ra, có tức giận nhưng không hề mạnh bạo"Chị không muốn nói nữa."Rồi cô đi thẳng lên tầng, bóng lưng mỏng manh như muốn tan vào khoảng tĩnh lặng giữa bốn bức tường.Cận Khinh Ca đứng lặng. Lần đầu tiên, nàng thấy người luôn dịu dàng với mình như dòng nước kia, thực sự giậnĐêm ấy, mưa phùn lất phất rơi trên mái hiên. Ánh đèn trong biệt thự dịu dàng rọi xuống bậc cầu thang nơi Cận Khinh Ca đứng lặng một lúc thật lâu, tay cầm ly nước ấm.Nàng lên tầng, cẩn thận gõ cửa phòng ba lần, chờ vài phút vẫn không có tiếng đáp lại, liền nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.Tần Tư Dinh nằm nghiêng lưng về phía cửa, đèn ngủ mờ sáng, hắt bóng lên tường loang lổ như một vết thương chưa lànhCô không nhúc nhích khi nghe tiếng bước chân sau lưng, cũng không phản ứng khi có hơi ấm của người kia ngồi xuống bên mép giường.Cận Khinh Ca đặt ly nước lên tủ đầu giường, rồi yên lặng nhìn bóng lưng ấy hồi lâu. Cuối cùng khẽ nói"Chị không muốn em liều lĩnh, em hiểu. Chúng ta đã lỡ nhau quá nhiều năm rồi, em muốn có một điều gì đó thuộc về chúng ta, một cách thật sự."Tần Tư Dinh vẫn im lặngCận Khinh Ca đưa tay nhẹ chạm vào lưng cô, chậm rãi xoa dịu "Em không sợ đau. Em chỉ sợ chị nghĩ em đang ép bản thân để chứng minh điều gì đó. Không phải vậy... Em thực sự muốn sinh một đứa trẻ mang dòng máu của chúng ta. Em muốn chị có một gia đình đúng nghĩa, một bữa cơm ấm, một tiếng gọi 'mẹ' cùng vang lên."Một khoảng lặng thật dài sau đóTần Tư Dinh khẽ dịch người, nhưng vẫn không quay lại. Giọng cô vang lên, rất khẽ"Không phải chị không thích trẻ con. Mà chị sợ quá trình cấy tế bào em sẽ không chịu nổi. Khinh Ca, chị lo lắng cho em. Chị không muốn em mạo hiểm!"Cận Khinh Ca cúi người, ghé mặt vào bờ vai gầy ấy. Hơi ấm từ trán nàng truyền qua lớp áo mỏng"Tư Dinh, đó là con của chúng ta. Không có gì là mạo hiểm hết. Tin tưởng em có được không?"Tần Tư Dinh cắn nhẹ môi dưới. Trái tim cô như một lớp đất khô, giờ bị mưa rơi thấm vào từng chút một, mềm ra, rã dần.Cô vẫn quay lưng, nhưng bàn tay thả lỏng chạm khẽ lên tay Cận Khinh Ca. Ngón tay cô run một chút"Chỉ cần... có bất kỳ nguy cơ nào, em phải dừng lại. Em không được giấu chị."Cận Khinh Ca khẽ cười, tiếng cười rất nhẹ như gió cuối xuân."Em hứa."Lúc ấy, Tần Tư Dinh mới xoay người lại, ôm lấy nàng thật chặtMột cái ôm im lặng, tràn đầy yêu thương, mang theo bao nhiêu lo lắng không lờiMọi rạn nứt đều tan ra trong vòng tay ấy.Phòng khám nằm cuối hành lang dài, tường trắng loang ánh đèn mờ. Tần Tư Dinh không nhớ đã cùng Cận Khinh Ca đi bao nhiêu lượt trong suốt những tháng này, chỉ biết mỗi bước chân đều lặng như nuốt vào lòng tiếng thở dàiLúc bác sĩ giải thích về kỹ thuật chuyển nhân, rằng trứng của Cận Khinh Ca sẽ được dùng, còn nhân tế bào từ Tần Tư Dinh sẽ được thay thế phần lõi di truyền, cô đã không thốt được lời nàoThứ khoa học kỳ lạ ấy, nghe như trò đùa mạo hiểm giữa sự sống và hy vọng. Nhưng Cận Khinh Ca không hề do dự. Nàng chỉ lặng lẽ nhìn thẳng, gật đầu một cái rất nhỏ, như thể tất cả nỗi đau trong đời này đều gom lại thành một điều duy nhất: được có conTần Tư Dinh thấy lòng mình thắt lại. Cô muốn nói "đừng", muốn bảo Cận Khinh Ca rằng chị có thể tìm cách khác, rằng cơ thể này yếu quá, đau quá, đừng làm nữaNhưng lời không ra khỏi miệng. Quyết tâm trong ánh mắt Cận Khinh Ca khiến cô không dám lay độngThế là Tần Tư Dinh chỉ có thể đứng sau lưng nàng, từng ngày lo lắng, từng đêm bất an, dõi theo từ khoảng cách rất gần, nhưng không thể bước tới ngăn cản cơn đau đượcCó hôm Cận Khinh Ca tiêm xong thì ngất trong nhà tắm, mặt xanh như giấy. Tần Tư Dinh ôm lấy nàng, cả người run rẩyBác sĩ bảo phản ứng thuốc là bình thường, không nguy hiểmNhưng Tần Tư Dinh biết rõ, cái bình thường ấy như kim cứa từng chút vào lòng mìnhLần đầu chọc hút thất bại, Cận Khinh Ca không khóc, nhưng Tần Tư Dinh thì đứng sau cánh cửa bệnh viện, bóp chặt tay đến bật máuCô sợ em ấy thất vọng, thậm chí không thể nói ra nỗi sợ rằng... nếu thất bại mãi, liệu Khinh Ca còn đủ sức để tiếp tục không?Lần thứ hai, phôi khỏe hơn. Bác sĩ nói khả năng thành công rất thấp. Nhưng Cận Khinh Ca vẫn quyết chuyển. Tần Tư Dinh đã định ngăn lại, nhưng ánh mắt của em khiến cô lùi bướcĐó không phải ánh mắt của người đang thử vận may. Đó là ánh mắt của người sống sót trở về từ vực sâu, biết mình không còn đường lui.Rồi đến ngày có kết quả, hai vạch đỏ hiện lên trên que thửCận Khinh Ca không cười. Cô chỉ thở ra thật khẽ, như đã buông một gánh rất lâu trên vaiTần Tư Dinh đứng bên cạnh, nhìn bàn tay trắng bệch của Cận Khinh Ca mà thấy lòng mình trống rỗngHạnh phúc thì xa, mà sợ hãi lại ở rất gần.Chị khẽ nắm lấy tay nàng dịu giọng"Nếu như... em mệt quá, thì thôi."Cận Khinh Ca không đápNàng quay mặt đi, mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, nắng đầu đông nhạt như một vết thương chưa kịp liềnNhưng lát sau, nàng nói rất nhẹ, gần như thì thầm"Em hạnh phúc, Tư Dinh, chúng ta sẽ có gia đình nhỏ của riêng mình. Có tiếng cười của trẻ thơ!"Và Tần Tư Dinh hiểu. Mọi thứ không còn là "nếu như" nữaTừ khoảnh khắc đó, họ đã bước vào một đời sống mới mong manh, nhưng là thật.Ngoài trời mưa như trút, tiếng sấm u u dội vào cửa kính. Gần ba giờ sáng. Căn phòng chỉ le lói ánh đèn ngủ, ánh sáng vàng nhạt in bóng dáng hai người trên vách tường ẩm hơi nước.Cận Khinh Ca co người trên giường, tay ghì chặt bụng, cổ họng nghẹn lại sau cơn nôn thứ tư chỉ trong chưa đầy hai tiếngNàng mệt đến mức không còn đứng nổi, mồ hôi lạnh rịn đầy lưng áo, môi khô và run.Tần Tư Dinh ngồi bên, khăn ấm trong tay chưa kịp vắt khô đã lại thay cái khác. Gương mặt cô trắng bệch, hai tay run lên vì lạnh, hay vì sợ, chính cô cũng không biết."Chúng ta đến viện nhé?"Giọng cô khẽ, gần như thì thầm, sợ làm Cận Khinh Ca giật mình.Cận Khinh Ca lắc đầu. Rất khẽ. Chỉ ánh mắt còn mở hé, lấp lánh nước mưa chưa kịp khô trên mi.Tần Tư Dinh cắn chặt môi, ngồi thấp xuống mép giường, nhẹ xoa lưng nàng. Cử chỉ lặp đi lặp lại, như một thói quen đã luyện suốt mấy tháng nay. Dẫu lòng bàn tay đã rát, cô không dừng lại."Vợ, nếu đau quá... chúng ta bỏ đi cũng được."Câu nói thoát ra khỏi miệng không hề suy nghĩ. Nhưng vừa buông xong, Tần Tư Dinh đã thấy Khinh Ca nghiêng đầu, nhìn cô bằng ánh mắt vừa yếu đuối, vừa cố chấp."Không"Giọng nàng khản đặc, nhưng chắc chắn"Đứa bé không có lỗi."Tần Tư Dinh khựng lạiTrong một giây, nàng muốn bật khóc, không phải vì sợ, mà vì thương đến tận cùng. Nàng ước mình có thể mang thai thay, gánh hết đau đớn thay, thậm chí sinh hộ nếu điều đó có thể.Nhưng không. Đây là điều Cận Khinh Ca muốn. Một lần được làm mẹ Ngoài trời, sấm lại rền lên. Nhưng trong căn phòng nhỏ, nơi ấy, tiếng thở đều của hai người đã dịu lại. Tay vẫn nắm tay. Trái tim vẫn đập cùng một nhịpBầu trời xám xịt từ sáng sớm, từng vệt mưa mỏng như tơ giăng ngang cửa sổ phòng bệnh.Cận Khinh Ca chuyển dạ từ lúc hơn ba giờ sáng. Một cơn đau dài, gấp gáp, siết lấy toàn thân nàng khiến trán túa đầy mồ hôi lạnhY tá ra vào liên tục. Bác sĩ trực ban đã đến từ sớm, trưởng bối hai bên cũng vội vã có mặt. Nhưng từ đầu đến cuối, người chưa từng rời nửa bước... là Tần Tư Dinh.Áo khoác ngoài ướt nước mưa đã được cô quăng lên ghế từ lâu, mắt thâm quầng vì suốt ba đêm liền không ngủ, mái tóc rối loạn bết mồ hôiNgười phụ nữ từng lạnh lùng đến mức có thể ngồi trước đối tác không chớp mắt, giờ lại bước ngang bước dọc như cái bóng, đôi tay nắm chặt đến trắng bệch."Mấy phút một cơn đau?"Bác sĩ hỏi y tá."Khoảng ba phút, tử cung mở tám phân rồi ạ."Tần Tư Dinh ngồi xuống mép giường, đưa tay lau mồ hôi trên trán Cận Khinh Ca, mắt đỏ hoe"Em có muốn gây tê không? Nếu mệt quá... thì thôi, chị xin bác sĩ""Không."Cận Khinh Ca lắc đầu, hơi thở dồn dập"Muốn tỉnh táo đón con."Chỉ một câu đó, khiến lòng Tần Tư Dinh siết lại. Cô gật đầu, không nói thêm lời nào, chỉ nắm lấy tay Khinh Ca, mười ngón đan chặt đến run.Cơn chuyển dạ kéo dài gần tám tiếng. Cả hai đều kiệt sứcTrong hành lang bệnh viện, trưởng bối hai bên thay nhau động viên, nhưng Tư Dinh thì vẫn không ăn, không uống, không nghỉ.Đến khi tiếng trẻ con cất lên, khóc lớn, rõ ràng, vang vọng trong phòng sinh. Tần Tư Dinh như người bị rút hết sức lựcCô đứng lặng, nước mắt rơi lúc nào chẳng hay.Bác sĩ bế đứa bé ra, hỏi nhẹ"Ai là người thân?"Tần Tư Dinh giơ tay, đôi mắt ươn ướt mà kiên định:"Tôi. Là mẹ của bé."Cận Khinh Ca nằm trong phòng hồi sức, mắt lim dim nhìn ra ngoài cửa kính mờ. Khi Tần Tư Dinh bước vào, tay ôm đứa trẻ nhỏ xíu, nàng cười, một nụ cười mệt nhưng yên lòng.Tần Tư Dinh đến bên, cúi xuống đặt nhẹ một nụ hôn lên trán Khinh Ca"Vợ, em vất vả rồi."Chỉ khi chắc chắn cả hai mẹ con đều an toàn, Tần Tư Dinh mới rời phòngRa tới hành lang, cô không còn đứng vững, phải dựa hẳn vào tường. Triệu Thục Linh xót cho con gái mà bước đến, bà đưa cho cô một chiếc khăn ấm, nhẹ giọng"Con nên nghỉ một chút.Có mọi người ở đây được rồi."Tần Tư Dinh gật đầu, nhưng vẫn ngoái lại nhìn cánh cửa phòng khép hờChỉ một lát thôi. Cô thì thầm trong lòng. Rồi chị sẽ trở vàoKhông thể rời hai mẹ con quá lâu đượcĐêm tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều của đứa trẻ nhỏ nằm giữa hai ngườiCận Khinh Ca vuốt nhẹ mái tóc tơ mềm của con, ánh mắt dịu dàng như phủ đầy ánh trăng"Em nghĩ tên con là gì thì hợp?"Tần Tư Dinh nghiêng đầu hỏi khẽ, ngón tay khẽ khàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé kiaCận Khinh Ca im lặng một lúc, rồi mỉm cười"Tần Chi Vũ... Chi là cành non, Vũ là cánh chim. Em muốn con lớn lên như một nhành cây nhỏ có thể vươn lên giữa gió trời, rồi một ngày tung cánh tự do."Tần Tư Dinh nhìn sang, mắt ngấn nước nhưng môi khẽ cong"Tần Chi Vũ. Con gái của chúng ta."Thấm thoắt, mùa đông thứ hai kể từ ngày con chào đời cũng đã trôi quaTừ một sinh linh bé xíu nằm gọn trong tay, giờ bé con đã biết vịn vào mép ghế, từng bước chập chững đi về phía Cận Khinh Ca, miệng gọi "ma...ma" ngọng nghịuCăn nhà từng im lặng, giờ rộn tiếng cười non nớt và tiếng chân nhỏ chạy quanh phòngMùa hạ năm ấy, nắng không còn gay gắt như những năm xưaTrong khu vườn nhỏ trước sân, cô bé Tần Chi Vũ lon ton chạy theo một con mèo lười, tiếng cười lan ra như những cánh bồ công anh chạm gió.Tư Dinh ngồi trên bậc thềm, tay cầm một cuốn sách chưa lật, ánh mắt vẫn luôn dõi theo bóng dáng nhỏ bé kiaPhía sau lưng, Cận Khinh Ca mang chiếc khăn mỏng ra phơi, bước đi chậm rãi nhưng vững vàng, gió thổi nhẹ làm lọn tóc nàng khẽ bay. Cuộc đời từng là một con dốc dựng đứng, có máu, có nước mắt, có cả những ngày đêm không nhìn thấy lối raNhưng cuối cùng, họ vẫn nắm tay nhau đi được đến đây, không phải một cái kết cổ tích, nhưng là một thực tại đủ dịu dàng.Tần Tư Dinh quay đầu lại, chìa tay ra với Cận Khinh Ca"Ngồi nghỉ chút đi. Hôm nay em đã phơi mấy lần rồi đấy."Cận Khinh Ca mỉm cười, đặt tay vào lòng bàn tay ấy: "Chúng ta đã đi qua nhiều đến vậy... Em muốn mỗi ngày đều nhìn thấy ánh sáng như thế này."Tần Tư Dinh gật đầu, nhẹ siết tay vợ mình, giọng trầm nhưng ấm"Ừ. Chúng ta đã đi qua rồi. Giờ chỉ cần sống tiếp, vì con... vì nhau."Dưới bóng chiều dịu nắng, tiếng cười trẻ thơ vang vọng khắp khu vườnKhông cần những lời hứa hẹn xa vời, chỉ cần bình yên lặng lẽ như vậyĐã là một đờiChính văn hoàn.================Cảm ơn mọi người đã đồng hành với hành trình này của hai nhân vật chính. Sắp tới mình sẽ đào hố mới, còn mấy hố kia mình không biết khi nào sẽ lắp. Vì cảm xúc bị gãy nên bắt đầu viết lại khá khó. Cảm ơn mọi người một lần nữa!