Bước Qua Ranh Giới

Chương 63



Chương 63

==============

Trời đêm buông một màu tro xám, không trăng, không sao, chỉ có gió lùa qua những tán cây rậm rạp tạo thành những âm thanh lành lạnh tựa hơi thở của kẻ săn mồi

Cách kho xưởng bỏ hoang chừng trăm mét, bóng người ẩn hiện sau các gốc cây, thùng container cũ kỹ, và rải rác trên mái nhà đối diện

Không một tiếng động, không một ánh đèn, tất cả đều chìm trong sự tĩnh mịch đến rợn người.

Lực lượng bộ đội đặc chủng mặc đồ đen, trang bị súng giảm thanh và tai nghe liên lạc nội bộ, đang âm thầm bố trí trận địa. Ánh mắt ai nấy đều lạnh lùng, sắc bén, bọn họ là những cỗ máy chiến đấu từng bước dồn lại như gọng kìm sắp siết chặt con mồi.

Phía sau đội hình, một chiếc xe jeep quân sự đỗ lặng lẽ bên đường mòn

Người đàn ông lớn tuổi tóc bạc mặc quân phục đại lễ đứng nghiêm trang bên cửa xe. Dưới ánh sáng yếu ớt, quân hàm Nguyên Soái lấp lánh như gợi nhắc về một thời oai hùng

Ánh mắt ông sâu như biển, nhìn chằm chằm vào cánh cửa kho xưởng đang khép hờ

"Con bé thật bướng bỉnh như vậy! Hành động không chút suy nghĩ..."

Giọng ông khàn đặc, nhẹ đến mức như thì thầm với chính mình, nhưng mỗi chữ đều nặng tựa ngàn cân.

Người đàn ông bên cạnh khẽ cúi đầu, thấp giọng

"Chúng tôi đã dàn quân chờ hiệu lệnh. Có cần đợi thêm không, thưa Nguyên soái?"

Ông lắc đầu, ánh mắt nheo lại như nhìn xuyên thấu những lớp tường gạch thô ráp kia

"Không cần. Chỉ cần xác định vị trí an toàn của hai đứa, lập tức hành động."

Gió lặng. Đất trời như đang nín thở. Cánh cửa nhà kho kia chẳng khác gì tâm chấn của một cơn địa chấn sắp bùng nổ

Bên trong kho xưởng, mùi ẩm mốc và máu loãng quyện vào nhau thành một thứ mùi tanh nồng khó chịu. Những bóng đèn dây tóc chập chờn như hơi thở yếu ớt của người hấp hối, hắt thứ ánh sáng vàng nhợt nhạt lên mặt sàn bê tông thô ráp.

Tần Tư Dinh quỳ gối giữa gian kho trống rỗng, hai tay bị trói quặp ra sau lưng bằng dây thừng thô cứng, máu đã rướm ở cổ tay

Đầu cô cúi thấp, tóc rũ xuống, lòa xòa che đi nửa gương mặt. Vết máu trượt dài từ khoé môi xuống cằm, nhỏ thành từng giọt lên nền đất lạnh buốt. Mỗi hơi thở đều dính chặt mùi máu và đau đớn

"Vì sao?! Vì sao mày cứ phải cướp cô ấy khỏi tao?!"

Chát....

Cây roi quất mạnh lên vai Tần Tư Dinh, vang lên âm thanh bén ngọt xé gió. Cô run nhẹ, nhưng không rên rỉ, không phản kháng, chỉ cắn chặt môi đến bật máu.

Sâu trong ánh mắt là một lời an ủi nhắm thẳng vào gương mặt đẫm nước mắt của Cận Khinh Ca bên kia

"Mày tưởng mày là ai?!"

Lại một roi quật xuống, lần này là vào lưng, nơi áo sơ mi đã rách toạc

"Chỉ là một con chó được nuôi ở hào môn, sau đó quay lại cắn nát cái gia đình cho mày miếng cơm, giấc ngủ. Mày là loại đốn mạt, giẻ rách. Lấy tư cách gì giành Cận Khinh Ca với tao?!"

Tần Tư Dinh ngẩng mặt lên. Dưới ánh đèn mờ, đôi mắt cô không có giận dữ, không có sợ hãi, chỉ có một thứ ánh nhìn dành cho người mãi không chịu quay đầu

"Tôi không cướp! Tống Yên Nhiên, dừng trò điên này lại được rồi! Cô muốn nửa đời còn lại chỉ có thể ở sau song sắt hay sao?"

Chát

Cái tát không bằng roi đánh thẳng sườn mặt nhợt nhạt của Tần Tư Dinh

Tống Yên Nhiên thở dốc, như kẻ sắp mất đi linh hồn cuối cùng.

Phía góc tường, Cận Khinh Ca bị trói vào chiếc ghế gỗ, miệng bị bịt bằng vải thô. Nàng không thể kêu, không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn cảnh tượng trước mặt trong cơn hoảng loạn đến nghẹt thở

Bàn tay nàng nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, máu rỉ ra thấm đỏ sợi dây trói

Tư Dinh, quỳ gối, chịu đòn, im lặng chịu nhục.

Tất cả... chỉ để cô được bình yên.

Bên ngoài kho xưởng vùng ven ngoại ô, ẩn sâu trong khu công nghiệp bỏ hoang. Màn đêm như bị xé toạc bởi tiếng trực thăng lượn cao

Nhưng tất cả vẫn giữ trong im lặng tuyệt đối.

Một đội đặc nhiệm mặc đồ ngụy trang tác chiến đang lặng lẽ ém sát bên rìa rào sắt gỉ sét. Họ đeo kính đêm, trang bị súng ống, từng bước dịch chuyển như bóng ma giữa sương mù.

"Tổ một, xác nhận có thiết bị nhiễu tín hiệu. Không thể định vị GPS bên trong"

Giọng nói trầm thấp vang lên trong bộ đàm nội mạng.

"Tiếp cận từ phía tây nam. Hai phút phá chốt. Hành động yểm trợ theo kế hoạch B"

Đội trưởng ra lệnh ngắn gọn.

Trên mái một nhà xưởng kế bên, tay bắn tỉa đã yên vị, nhắm chuẩn kính quang học vào những kẻ canh gác gần cửa ra vào

Người của Tống Yên Nhiên không phải loại tầm thường. Bọn họ đều là cận vệ huấn luyện ngầm, tất cả điều mang súng, sẵn sàng nả đạn nếu phát hiện xâm nhập.

"Có hệ thống điện cảm ứng, phía trước gài mìn áp lực"

Một người báo.

"Tổ hai, xử lý. Cả hai vẫn còn bên trong."

Câu nói cuối khiến đội trưởng khựng lại một giây

Không ai dám để cháu ngoại vừa tìm thấy sau ba mươi năm thất lạc và con dâu chưa vào cửa của Tần Hàm -vị nguyên soái huyền thoại – chết trong một vụ bắt cóc do tư thù cá nhân.

Bên trong kho xưởng, cơn tra tấn vẫn chưa dừng lại. Tiếng roi quất, tiếng la hét của Tống Yên Nhiên, tiếng rên nghẹn của Tần Tư Dinh, và cả tiếng gào vô thanh trong đôi mắt Cạn Khinh Ca.

Chỉ một phút nữa.

Một phút trước khi địa ngục mở nắp

Bên trong, Tần Tư Dinh vân bị trói quỳ giữa nền xi măng lạnh toát, mái tóc dài rối bời dính mồ hôi và máu, vết roi loang đỏ khắp người

Tống Yên Nhiên đứng trước mặt cô, bàn tay siết chặt cây roi da, từng nhát quất xuống lưng cô như muốn trút hết uất hận và ghen tuông tích tụ bao năm.

"Cô nghĩ mình là ai mà dám cướp Khinh Ca khỏi tôi?!"

Giọng cô ta gào lên, lệch khỏi vẻ điềm đạm ngày thường, như hóa thú dữ.

Tần Tư Dinh không phản kháng, ánh mắt cố giữ bình tĩnh. Dưới nền đất, máu từ đầu gối cô loang thẫm trên sỏi vụn

Cô chỉ thì thầm

"Dừng lại... đi..."

Và ở bên kia, Cận Khinh Ca vẫn bị trói chặt, vẫn phải chứng kiến sự tàn độc của Tống Yên Nhiên dành cho người mà nàng yêu thương nhất

ẦM!

Cánh cửa sắt phía tây bị phá tung. Lựu đạn khói được ném vào, bao phủ cả gian xưởng trong làn khói mờ dày đặc.

"Không được nổ súng! Ưu tiên bảo vệ con tin!"

Giọng đội trưởng đặc nhiệm vang lên dứt khoát.

Tiếng súng bắt đầu nổ bên ngoài khi đội canh gác phản kháng, nhưng bên trong, tất cả đã chuyển thành một cơn hỗn loạn có kiểm soát.

Tần Tư Dinh bật người dậy, dùng vai lao vào Tống Yên Nhiên trong tích tắc mù khói. Dù thân thể gần như kiệt sức, cô vẫn dùng hết sức lực chạy về hướng Cận Khinh Ca đang bị trói ngồi bên kia

Một tiếng súng vang lên, không rõ ai bóp cò

Máu bắn tung tóe.

Tần Tư Dinh ôm chặt Cận Khinh Ca, người cô che chắn phía trước, bả vai bị sượt đạn, máu chảy xuống tay

Thật may, cô đã kịp lúc

Tống Yên Nhiên thở dốc, ánh mắt đảo quanh

Biết rõ không thể cầm chân quân đội lâu, cô ta rút dao kề cổ Cận Khinh Ca, kéo giật thẳng ra cửa phụ sau lưng

"Lùi lại! Tất cả lùi lại nếu không tôi giết cô ta!"

Tống Yên Nhiên hét lên, giọng khàn khàn, nhưng ánh mắt lại run.

Cận Khinh Ca bị kéo đi, đôi mắt mở to hoảng loạn khi thấy Tân Tư Dinh quỵ xuống

Giọng nàng bị bịt lại, chỉ phát ra âm thanh rên rỉ đau đớn.

Đội đặc nhiệm bao vây, nhưng vẫn chưa dám nổ súng.

"Đừng manh động! Có thể cô ta có lệnh kích nổ nếu bị áp sát!"

Một đặc vụ hét lên trong bộ đàm.

Tần Tư Dinh gắng gượng đứng dậy, ánh mắt kiên định, gọi lớn

"Dừng lại đi Yên Nhiên. Em không thể thoát được đâu!"

Tống Yên Nhiên giữ dao ghì sát cổ Cận Khinh Ca, bàn tay run lên từng nhịp theo hơi thở dồn dập

Ánh đèn đỏ của ống ngắm hồng ngoại lóe lên chập chờn trên trán cô ta, từ phía xa, các tay súng bắn tỉa đã vào vị trí

"Lùi lại hết! Tôi sẽ giết cô ấy, thật đấy!"

Tần Tư Dinh khập khiễng đứng chắn phía trước, máu từ vai chảy xuống, giọng khản đặc

"Yên Nhiên. Buông dao xuống. Em nói em yêu Khinh Ca, em không nên để cô ấy bị thương. Buông xuống đi. Chị làm con tin cho em. Được không!"

Cận Khinh Ca vùng vẫy dữ dội, ánh mắt đỏ hoe nhìn xuyên qua màn nước mắt, như muốn hét lên

"Đừng làm vậy nữa..."

Tống Yên Nhiên khựng lại, hơi thở nghẹn giữa cổ họng

Trong khoảnh khắc ấy, sự do dự trong mắt cô ta chỉ kéo dài một giây

Nhưng cũng là đủ

Đoàng..

Một viên đạn sượt qua vai trái Tống Yên Nhiên, bắn văng con dao trượt khỏi tay cô ta

Cận Khinh Ca loạng choạng ngã về phía sau, được một đặc vụ lao đến kéo lại.

Tống Yên Nhiên đổ gục xuống nền đất, bàn tay ôm lấy vai chảy máu, mắt mở to sững sờ nhìn Cận Khinh Ca bị kéo đi khỏi tầm tay

Không chết, nhưng không thể tiếp tục giằng co.

Tần Tư Dinh lao đến che chắn cho Cận Khinh Ca, cả cơ thể rách nát nhưng vẫn không rời khỏi người yêu lấy nửa giây.

Cả kho xưởng hỗn loạn, khói mờ chưa tan, tiếng bộ đàm vang lẫn tiếng giày dồn dập của đội đặc nhiệm truy quét tàn quân bên ngoài.

Cận Khinh Ca run rẩy ôm lấy Tư Dinh, nghẹn ngào thốt không thành tiếng

"Ngốc... ai bảo chị đến một mình..."

Tần Tư Dinh bật cười, tiếng cười nhỏ như gió lướt qua mảnh đêm lạnh

"Vì em đáng để liều."

Khói mịt trong kho xưởng chưa tan hẳn, tiếng bước chân nặng nề vang vọng qua hành lang bê tông loang lổ máu

Tần Tư Dinh ngồi tựa vào tường, áo rách tơi tả, một tay ôm lấy vết thương đang được y tá quân y sơ cứu tạm. Mái tóc rối bết dính máu, nhưng ánh mắt vẫn kiên định nhìn về phía Cận Khinh Ca đang được quấn chăn, bàn tay gầy giữ chặt tay nàng không buông.

Cận Khinh Ca bị trầy xước nhẹ, nhưng tâm lý lại như rơi vào vực sâu. Nàng không nói gì, chỉ dựa vào vai Tần Tư Dinh, ánh mắt đờ đẫn mà đau đớn.

Tiếng bước chân đập mạnh như tiếng trống trận.

Người lính trực nghiêm giọng

"Báo cáo, Nguyên soái đến!"

Cửa sắt kho xưởng bật mở.

Tần Hàm bước vào, áo choàng quân phục đen phủ gió, ánh mắt sắc lạnh lướt qua khung cảnh đổ nát, qua từng người đang quỳ gối chịu trói, qua từng dấu máu loang trên sàn... cho đến khi dừng lại trước hai đứa cháu gái của mình.

Tần Tư Dinh định gượng đứng dậy, nhưng vết thương quá sâu khiến cô loạng choạng

Ông bước nhanh tới, vững chãi như dãy núi, đỡ lấy cô bằng một tay, mắt quét sang cháu dâu, xác nhận được hai đứa đã an toàn mới dám thả xuống tảng đá lớn trong lòng

Sau một thoáng nhìn, nỗi lo dày vò bấy lâu như tan biến. Nhưng thay vào đó là lửa giận dồn nén sâu trong đáy mắt ông.

"Tư Dinh, hành động quá lỗ mãng. Về sau ông sẽ chỉnh đốn cháu lại!"

Tần Tư Dinh cúi đầu, khàn giọng lên tiếng

"Cháu biết. Nhưng cháu sợ Tống Yên Nhiên có hậu thuẫn nên mới..."

Tần Hàm siết chặt nắm tay, rồi dằn xuống, giọng nặng nề

"Cô ta có? Hai đứa không có sao? Một ngọn Thái Sơn không dựa vào, lại hành động như vậy, lớn chuyện thì làm sao hả?"

Ông quay ra sau, ra lệnh ngắn gọn nhưng dứt khoát

"Đưa hai người đứa về bệnh viện quân y. Theo dõi sát sao. Nếu có sơ suất, tôi hỏi tội từng người một."

Hai chiếc cáng nhanh chóng được đưa vào, đội y tế quân đội phối hợp di chuyển người một cách thận trọng

Khi Cận Khinh Ca được đặt lên cáng, nàng vẫn nắm tay Tần Tư Dinh không chịu buông

Tần Hàm nhìn cảnh đó mà thở dài. Thật may mắn vì mọi thứ đã dừng lại đúng lúc

Giữa đêm đen, những đốm sáng xanh đỏ chớp nháy, xe quân y chuyển bánh rời khỏi hiện trường trong tiếng còi nhẹ nhàng mà khẩn cấp

Trong kho xưởng, máu vẫn còn loang, nhưng sinh mạng đã giữ được, và tình yêu, dù đầy rẫy thương tích, vẫn cố chấp mà không buông tay.

Ánh nắng đầu ngày lặng lẽ rọi qua khung cửa kính lớn, vắt nhẹ trên tấm rèm trắng và lăn xuống đầu giường bệnh như một sợi chỉ tơ mong manh. Mùi thuốc sát trùng lẫn với hương trà nhài nhè nhẹ từ chiếc bình giữ nhiệt đặt bên kệ.

Cận Khinh Ca mở mắt. Trần nhà bệnh viện màu xanh ngọc nhạt, có chút lạnh lẽo, ngưng tầm nhìn chỉ kéo dài vài giây trước khi dừng lại ở một người đang ngủ gục bên mép giường mình.

Là Tư Dinh.

Đầu chị ấy tựa bên tay, vẫn mặc áo bệnh nhân, vài vết bầm còn lộ rõ nơi khóe mắt và gò má, nhưng đôi mày nhíu lại đã dãn ra đôi chút

Có lẽ vì chị ấy biết cả hai vẫn còn sống, vẫn còn nắm chặt tay nhau

Cận Khinh Ca mấp máy môi, cổ họng khô rát, nhưng trái tim lại mềm mại giống như được ai đó đặt nhẹ vào ngực sau một đêm giông gió

Nàng đưa tay chạm nhẹ vào tóc Tư Dinh.

Tần Tư Dinh giật mình, mở mắt.

"Em tỉnh rồi..."

Giọng cô khàn khàn nhưng chứa đầy mừng rỡ.

Cận Khinh Ca nhìn chị, gật đầu thật khẽ. Môi cong lên nhưng ánh mắt lại ươn ướt

Không ai nói thêm gì, chỉ lặng lẽ nắm lấy tay nhau, bàn tay còn dính băng gạc nhưng lại ấm lạ thường.

Vài phút sau, tiếng gõ cửa vang lên nhẹ nhàng.

Triệu Thục Linh và mẹ của Cận Khinh Ca là Thẩm Thanh Nhược bước vào. Cả hai người phụ nữ đều mang theo vẻ mệt mỏi hiện rõ nơi đuôi mắt, suốt đêm qua họ không ngủ. Nhưng vừa thấy hai cô gái vẫn còn ngồi đó, tỉnh táo, họ như thở phào.

Triệu Thục Linh là người lên tiếng trước

"Tỉnh cả rồi à? Tốt quá..."

Bà tiến lại gần, nhìn con gái cùng cùng dâu, sau lại liếc xuống bàn tay đang nắm của hai đứa

Không trách, không phản đối, chỉ lặng lẽ rót nước, đặt cạnh.

Thẩm Thanh Nhược đến bên con gái, đưa tay vuốt tóc cô, ánh mắt nghẹn lại

"Nếu lần sau còn dám giấu mẹ chuyện gì, mẹ sẽ giận thật đó. Cũng chẳng biết là đang tức giận hay là sợ hãi..."

Cận Khinh Ca nghiêng mặt vào lòng bàn tay mẹ, mùi da thịt thân quen khiến hốc mắt nóng lên

Một lúc sau, Triệu Thục Linh mới lên tiếng, giọng nghiêm nhưng không nặng

"Tư Dinh, con là con gái một của nhà họ Tần. Nếu con muốn bảo vệ ai, thì làm ơn... bảo vệ bằng trí, không phải mạng sống."

Tần Tư Dinh cúi đầu.

"Con xin lỗi. Con không thể chờ."

Tần phu nhân nhìn sang con dâu, thở dài, rồi vỗ nhẹ vai con gái, bà nhẹ giọng

"Chúng ta không trách con. Nhưng lần sau, đừng để mọi người phải sống thêm một đêm như hôm qua."

Một giọng đàn ông trầm khàn cất lên từ cửa phòng

"Cũng đừng để ta già thêm mười tuổi chỉ vì hai đứa rồ dại."

Tần Ngạo Thiên bước vào, mặt nghiêm, lưng thẳng như lúc còn mặc quân phục. Nhưng khi ánh mắt ông dừng trên hai đứa trẻ trong phòng, sự lạnh lùng ấy nhanh chóng được thay bằng một thứ tình thương sâu kín.

"Đã xin được rồi."

Ông nói, ánh mắt nhìn đứa con gái của mình

"Từ giờ hai đứa ở cùng phòng. Bác sĩ nói cả hai chỉ bị thương phần mềm, nhưng cần theo dõi thêm hai ngày."

Tần Tư Dinh nhướng mắt. Trong giọng nói không hề dấu sự mừng rỡ

"Ba... cho con thật à?"

"Không cho thì con cũng lén chạy qua."

Ông đáp, rồi cười nhẹ, một nét cười hiếm hoi trên gương mặt cứng rắn.

Cửa phòng bệnh vừa khép lại, không gian lập tức trở nên yên ắng. Ánh nắng sớm lặng lẽ trải xuống sàn gạch trắng, phản chiếu bóng hai người đang ngồi dựa vào nhau trên giường

Cận Khinh Ca là người mở lời trước, giọng rất khẽ, như sợ chạm vào những gì chưa kịp lành lại trong lòng:

"Chị điên rồi à?"

Tần Tư Dinh không đáp. Cô chỉ siết nhẹ tay cô gái bên cạnh, như xác nhận

"Ừ, nếu là em... thì chị cam lòng điên một lần."

Cận Khinh Ca quay sang nhìn thẳng vào mắt người bên cạnh, đáy mắt đỏ lên

"Lần sau mà chị còn liều như vậy nữa... Em không cần chị đâu..."

Giọng nàng run run. Nói xong, hàng mi dài run lên, giọt nước mắt rơi xuống gò má đã nhạt màu xanh tím. Nhưng nàng vẫn cố giữ cho bản thân không bật khóc thành tiếng.

Tần Tư Dinh đưa tay lên lau nước mắt cho nàng, nhẹ nhàng mà chắc chắn

"Chị không đợi được."

"Em không cần chị liều mạng để cứu em..."

"Chị cần."

Giọng Tần Tư Dinh đột nhiên nghẹn lại, cô cúi đầu, đôi vai hơi run

"Chị thà bị đánh đến gãy chân, bị chửi, bị ép quỳ, bị tống vào hầm tối... tất cả đều được... chỉ cần em không bị họ đưa đi. Chị thà để mình chết ở đó... cũng không thể để em chịu tổn thương nào..."

Cô dừng một lúc rồi nói tiếp, giọng lệch đi

"Chị vẫn sợ mình không giữ được lời hứa với em!"

Cận Khinh Ca nhìn Tần Tư Dinh, rồi đột nhiên ngồi thẳng dậy, vươn tay ôm lấy. Dù trên tay vẫn còn băng vết thương, dù cả người ê ẩm, nàng vẫn siết chặt

"Em không sao. Em vẫn ở đây. Chị không cần phải gánh tất cả một mình."

Tần Tư Dinh thoải mái cảm nhận cái ôm bình yên, trong mắt dần dần long lanh

Không biết là đau hay là nhẹ nhõm, chỉ biết trái tim đã nghẹn lại suốt đêm qua, giờ mới có thể đập bình thường trở lại.

Một lúc sau, Cận Khinh Ca thì thầm

"Từ hôm nay, chúng ta đều không được phép chết vì nhau. Phải sống, sống tốt hơn, mạnh hơn, vì nhau."

Tần Tư Dinh cười khẽ trong ngực nàng lên tiếng

"Vậy sống lâu trăm tuổi đi. Chị vẫn thấy không đủ. Kiếp sau vẫn muốn cùng em sống cạnh nhàu. Và rất nhiều kiêp sau nữa."

"Cùng nhau."

Ngoài cửa sổ, nắng sớm hắt vào, không chói lòa, chỉ đủ ấm

Giống như Lão Thiên trên cao cũng nghe thấy những lời hứa thầm lặng ấy

Hai trái tim từng rách nát, giờ đang chậm rãi vá lại, bằng tình yêu, bằng sinh mệnh, và bằng cả một ngày mai vẫn còn rộng dài phía trước

Hoàng hôn hắt xuống nền hành lang bệnh viện, từng đợt ánh nắng màu câm đậm rọi thẳng xuống nền gạch trắng

Cận Khinh Ca ngồi tựa đầu giường, mái tóc dài xõa xuống vai, khuôn mặt tái nhợt vẫn còn nhưng thần sắc đã tươi tỉnh hơn rất nhiều

Tần Tư Dinh từ ngoài cửa đi vào, trên tay bưng khay cháo, phía sau là Triệu Thục Linh với nụ cười dịu dàng treo trên môi

"Cháo hạt sen táo đỏ chị nấu đấy, là công thức mới, em ăn chút cho lại sức."

Triệu Thục Linh nhẹ nhàng dọn khay xuống bàn, đưa tay xoa đầu cô gái nhỏ như thể là con gái ruột. Ánh mắt ấy, trìu mến và đầy xót xa.

Tần Tư Dinh ngồi xuống, bưng bát cháo thổi nhẹ

"Nóng đấy, để chị thử trước."

Cận Khinh Ca cười nhẹ, trong mắt dâng lên thứ cảm xúc ấm áp khó nói thành lời

Nàng ăn từng thìa, chậm rãi

Ánh mắt Tần Tư Dinh cứ nhìn người đối diện như thể thế giới bên ngoài chẳng còn gì quan trọng nữa.

Triệu Thục Linh nhìn hai người, mỉm cười bước ra ngoài, để lại một không gian riêng biệt, không còn giường bệnh, không còn vết thương, chỉ có dịu dàng và tình yêu.

Gió đêm nhẹ lùa qua mái tóc, thổi tung vạt áo bệnh nhân. Tần Tư Dinh đút hai tay vào túi, đi bên cạnh Cận Khinh Ca

Cả hai tản bộ trong khuôn viên bệnh viện, tận hưởng những giây phút bình yên bên cạnh nhau

"Em biết không? Lúc còn nhỏ chị từng nghĩ việc tản bộ như thế này rất phí thời gian. Nhưng giờ chị lại thấy mỗi phút giây cùng em đi tản bộ lại là quý giá!"

Cận Khinh Ca khẽ nghiêng đầu, cười mỉm

"Vậy bây giờ chị có thấy hạnh phúc không?"

"Có. Nhưng không đủ."

"Không đủ?"

Tần Tư Dinh quay sang nhìn cô, trong mắt lấp lánh ánh cười

"Vì chị còn chưa dắt em đến lễ đường...vẫn còn thiếu một bước nữa!"

Ánh đèn hành lang trắng dịu hắt lên hai gương mặt. Không cần thề thốt, câu nói ấy đã là lời hứa chắc chắn nhất. Bên ngoài là đêm, bên trong là lòng an yên.

Cả hai làm thủ tục xuất viện sau hai ngày tịnh dưỡng theo dõi

Triệu Thục Linh và Thẩm Thanh Nhược đích thân đến đón

Dù vẫn còn giận, vẫn cằn nhằn chuyện hai đứa liều mạng, nhưng trong ánh mắt hai người phụ nữ ấy là đầy ắp yêu thương.

Tần Hàm cho người đến hỗ trợ mọi giấy tờ, chỉ nói một câu khi gặp cả hai:

"Từ nay đừng để ta phải nghe tin 'cháu dâu ta bị bắt cóc, cháu gái ta đang đi cứu' nữa. Ta già rồi, tim không chịu nổi."

Cả hai chỉ có thể cúi đầu cười hối lỗi

Trên xe về biệt thự Tần gia, gió lùa qua cửa kính mở hé.

Tần Tư Dinh nắm tay Khinh Ca, chất giọng dịu dàng lên tiếng

"Mẹ muốn chúng ta về nhà chính ở một vài hôm để mẹ chăm sóc. Chị định từ chối nhưng mà cả hai bà mẹ điều rất kiên quyết. Chị nói nữa sẽ bị mắng!"

"Em biết mà. Ở cùng trưởng bối cũng không có vấn đề gì"

Cận Khinh Ca xoa nhẹ gò má người bên cạnh, ánh mắt tràn ngập yêu thương cùng nuông chiều

"Và lần này, chị sẽ chuẩn bị lễ cưới thật hoàn hảo. Chị muốn em mặc váy cưới, bước từng bước đến bên chị."

"Chị cũng phải đẹp nhé. Đẹp để em nhìn hoài không chán."

Họ nhìn nhau, cùng bật cười.

Bên ngoài cửa kính, hoa gạo nở rực bên đường – một mùa mới đang đến. Mà tình yêu này, cuối cùng cũng được phép đâm chồi, nở hoa, dưới ánh sáng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...