Bước Qua Ranh Giới
Chương 61
Chương 61================Ngôi nhà hai tầng mang phong cách Nhật cổ tọa lạc trên một triền đồi yên tĩnh ở vùng ven thành phố, mái ngói âm dương xếp lớp gọn gàng, tường gỗ sẫm màu ẩn hiện dưới bóng tán cây phong đỏTrước sân là một hồ cá nhỏ viền đá, nước trong vắt, rải rác vài viên sỏi trắng sạch sẽ đến mức không có lấy một chiếc lá rơi. Không khí nơi này ngăn nắp như thể từng cơn gió cũng được đo đạc và sắp đặtXe lăn trượt chậm trên con đường lát đá. Cận Tư Dinh lưng thẳng ngồi trên xe, thần sắc có chút nhợt nhạt, nhưng ánh mắt lại điềm tĩnh và vững vàng. Tay cô đặt trên đùi, để mặc cho người phía sau lặng lẽ đẩy xe tiến vào khuôn viên yên ắng.Cận Khinh Ca đi bên cạnh, tay giữ nhẹ thành xe, từng bước vừa vững vừa dè chừng, như sợ chỉ cần mình bất cẩn một chút, người kia sẽ bị tổn thương.Ánh mắt Cận Khinh Ca không ướt át, không cuống quýt, chỉ là loại dịu dàng lặng lẽ, một dạng chăm sóc không lời, nhưng từng nhịp chân đều mang theo khẩn thiết không thể che giấu.Tần Hàm đi phía sau hai người, bước chân của một nhà chính trị gia trầm ổn, ông không nói, nhưng từ cách ông lặng lẽ đi theo sau hai đứa trẻ kia, đã đủ hiểu điều gì là quan trọng nhất với ông lúc nàyKhi cả ba vừa lên hết bậc đá dẫn vào hiên nhà, cánh cửa gỗ kéo khẽ mở.Một đôi vợ chồng trung niên đã đứng đó từ lúc nàoNgười đàn ông trạc năm mươi, cao lớn, thần sắc nghiêm nghị, ánh mắt nhìn thẳng nhưng không mang tia bi lụy, chỉ có sự thổn thức là hiện hữu rõ ràng Người phụ nữ bên cạnh ông có đôi mắt dài và sâu, ánh nhìn đầu tiên đã có thể nhận ra bà là mẹ của Cận Tư Dinh – nhưng khuôn miệng bà khẽ mím, không hề run rẩyKhông ai chạy đến, không có cái ôm thổn thức, không tiếng khóc nghẹn nào vang lên.Chỉ có ba con người, sáu ánh mắt giao nhau giữa ngọn gió nhè nhẹ nơi hiên, như sáu sợi chỉ từng bị cắt lìa từ thuở sơ sinh, giờ lặng lẽ tìm nhau, chạm nhau, và... không rối.Sự im lặng ấy không gượng gạo, không khách sáo lại chính là thứ khiến lòng người thắt lạiPhòng khách được thiết kế kiểu truyền thống Nhật Bản: sàn gỗ bóng loáng, bàn trà thấp, ánh sáng dịu hắt qua tấm rèm giấyKhông có đồ vật thừa thãi, nhưng mỗi chi tiết đều gợi cảm giác về một đời sống được chăm chút kỹ lưỡng, như cách người ta âm thầm lưu giữ một điều gì đó quan trọng, dẫu không được phép gọi tên.Cận Tư Dinh không ngồi xuống ngay. Cô lặng lẽ quan sát căn phòng như thể đang đọc lại một đoạn ký ức mình chưa từng được phép chạm vào.Cận Khinh Ca tháo nhẹ lớp chăn mỏng phủ trên chân Tư Dinh rồi dìu cô ngồi xuống nệmKhông nói cảm ơn, nhưng ánh nhìn trao nhau trong khoảnh khắc giữa hai người đủ để thấy lời ấy đã được thốt lên, theo cách riêng của họTần Hàm kéo ghế gỗ ở góc nhà, ngồi nghiêng người, không lên tiếngDù ông là người lớn nhất ở đây, nhưng lại chọn cách lùi lại một chút, không can thiệp, không dẫn dắtGiống như một ngọn núi đứng ngoài tầm mắt, vững chắc, nhưng không bao giờ ép ai phải tựa vàoCha mẹ ruột của Cận Tư Dinh ngồi đóNgười phụ nữ trang nhã với nét đẹp pha trộn giữa Hoa – Nhật, bà chính là minh tinh tuyến đầu cả nước đã sớm lui về ở ẩn sau khi kết hôn - Triệu Thục Linh, bà là người mở lời trước. Giọng bà không run, nhưng từng chữ như được rút từ ngực ra, đầy kìm nén"Chúng ta không có cái quyền nói câu 'xin lỗi' có phải không con gái?"Cận Tư Dinh không đáp. Mắt cô nhìn bà, thẳng thắn, không né tránh, nhưng cũng không oán giận.Người đàn ông ngồi bên cạnh bà, chính là Tần Ngạo Thiên, cha ruột của Cận Tư Dinh. Ông đặt hai bàn tay lên gối, đan vào nhau. Giọng ông thấp và chắc"Chúng ta không bỏ con. Con biết điều đó""Biết"Cận Tư Dinh đáp, không một giây ngập ngừng"Và cũng biết ai cướp mình đi, ai để mình lớn lên dưới tay người khác như một món đồ không chủ. Là một tấm bùa hồ mệnh cho gia tộc khác. Tất cả con đều biêt!"Cận Khinh Ca siết nhẹ tay cô dưới bànCận Tư Dinh không cúi xuống nhìn, chỉ để yên tay đó ở đó, như một cách thừa nhận sự hiện diện ấm áp duy nhất mà cô không muốn phủ nhận.Triệu Thục Linh tiếp lời, giọng nhỏ lại"Biết con đã chịu... những gì... chúng ta không thể giả vờ không thấy. Không thể tha thứ cho ai được, kể cả chính mình, vì đã không đến kịp"Cận Tư Dinh cười khẽ, nhưng không có ý giễu cợt. Nụ cười như một vết rạch mảnh trên tờ giấy trắng: rõ, sâu, và không dễ phai"Hai vị không cần ai tự trách. Tổn thương đó là của con, con đã chịu nó một mình. Không ai gánh hộ được, mà con cũng không muốn."Tần Ngạo Thiên gật đầu, ánh mắt ông không đỏ hoe, nhưng sâu như đáy vực"Con mạnh mẽ. Không phải vì phải mạnh mẽ, mà vì chưa từng có quyền yếu đuối. Là cốt khí của nhà họ Tần chúng ta!"Im lặng lan ra trong căn phòng. Không ai khóc, không có tiếng nức nở hay những cái ôm lấy nhau dằn vặt. Chỉ có người thật, với nỗi đau thật, ngồi đối diện nhau, không né tránh.Tần Hàm khi ấy mới lên tiếng. Ông nói như thể xác nhận một sự thật chứ không gợi nhắc thương tổn"Đứa nhỏ này không cần người thương hại. Nó cần người dám nhìn thẳng vào sự thật, và sống tiếp."Triệu Thục Linh nhìn con gái trước mặt, ánh mắt mềm đi nhưng không yếu đuối"Chúng ta không thương hại con. Chúng ta muốn bù đắp, con có đồng ý không? Tư Dinh, đây là gia đình của con!"Cận Tư Dinh đáp lại, vẫn với giọng điềm nhiên ấy"Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu và trải qua. Tình thân có thể vun đắp theo thời gian. Không cần vội có phải không?"Tần Ngạo Thiên gật đầu, không phật ý"Đúng vậy. Gia đình chúng ta từ từ bối đắp!."Ngoài hiên, gió lùa qua giàn cây trúc, va vào chiếc chuông gió nhỏÂm thanh mảnh và trong, như một nhịp thở được phép bắt đầu lại, chậm rãi, không cầu kỳ, nhưng thậtÁnh sáng dịu dàng từ đèn tường làm không gian thêm phần thanh thoát, như một vòng hào quang khẽ chiếu sáng lên những vết thương chưa lành trong lòng mỗi ngườiCận Tư Dinh ngồi im lặng, tay khẽ siết lấy tay Khinh Ca, ánh mắt kiên định nhưng trong sâu thẳm lại chứa đựng bao điều không thể nói thành lời.Tần Hàm không hề phá vỡ không khí, ông đứng bên ngoài cuộc hội thoại, chỉ quan sát với vẻ yên tĩnh như ngọn núi cổ, chờ đợi để mọi chuyện diễn ra tự nhiên.Triệu Thục Linh nhìn Cận Tư Dinh một hồi lâu, dường như muốn nói gì đó, nhưng lại ngừng. Bà nhìn thấy sự kiên cường trong mắt con gái mình, không hề có sự yếu đuối hay mong ước xa vời nào khácSự im lặng không phải là thờ ơ mà là sự thấu hiểu sâu sắc giữa những người không phải là người xa lạ nhưng lại chưa bao giờ thực sự ở bên nhau."Chúng ta sẽ không hỏi con về quá khứ"Tần Ngạo Thiên lên tiếng, giọng trầm và vững vàng"Con không cần phải giải thích. Nhưng nếu con muốn, chúng ta sẽ là gia đình. Không phải một gia đình trong tưởng tượng, mà là gia đình thực sự. Do đó, chúng ta luôn ở đây đồng hành và chia sẽ cùng con!"Cận Tư Dinh nhìn ông, ánh mắt không chút dao động, nhưng cũng không lạnh lùng"Chúng ta sẽ tìm cách bắt đầu lại. Chậm rãi, từng bước một."Cận Khinh Ca nhẹ nhàng cúi đầu, đồng cảm với Tư DinhChỉ trong khoảnh khắc đó, sự thấu hiểu của nàng đã thay cho những lời nói không thể diễn tả bằng lờiNàng hiểu nội tâm rối bời của Cận Tư Dinh và nàng hiểu mọi thứ điều cần thời gian để chữa lành tầng lớp vết thương sâu, rộng ấyCăn nhà nhỏ nằm yên tĩnh giữa núi và sông, không quá lớn nhưng đủ để mang lại cảm giác an toànTường sơn trắng, mái ngói đỏ, cánh cửa gỗ màu nẫu sẫm. Sau lưng nhà là dãy núi trùng điệp, phía trước là dòng sông xanh biếc uốn lượn, tựa như tấm gương lớn phản chiếu bầu trời trong vắtTrong khu vườn nhỏ, hoa cỏ tươi tốt, nở rộ mỗi mùa, từng cơn gió thổi qua làm cây lá xào xạc, như lời thì thầm của thiên nhiên.Cận Khinh Ca bước ra từ phòng bếp, trong tay nàng là tách trà nóng. Nàng đứng ở hiên nhà, nhìn về phía sông, cảm nhận làn gió dịu nhẹ mang theo hơi nước mát lạnhTư Dinh đang ngồi trên chiếc ghế gỗ gần cửa sổ, nhìn ra xa, ánh mắt mơ màng, như đang lắng nghe những tiếng gọi của quá khứ."Trà ngon không?"Cận Khinh Ca hỏi, giọng nhẹ nhàngTư Dinh mỉm cười, gật đầu"Ngon lắm. Cảm giác như uống được cả bình yên"Cận Khinh Ca cười khẽ, bước đến gần chị người yêu, nang ngồi xuống bên cạnh"Chị đã từng nghĩ, có một ngày mình sẽ có thể sống trong một nơi như thế này chưa?"Tư Dinh quay sang, đôi mắt ngập tràn sự ấm áp"Chắc chắn rồi. Nhưng chị không nghĩ nó lại đến sớm như vậy. Cảm thấy có chút không chân thật!"Cận Khinh Ca cầm tay Tư Dinh, khẽ siết lại"Cảm ơn chị đã bỏ hết tất cả để cùng em sống an nhàn thế này. Em có cảm giác mình đang giam giữ một nhân tài trong ngành kinh tế nước nhà!"Tư Dinh không nói chỉ nhẹ đưa tay nhéo chiếc má tròn tròn của Cận Khinh Ca"Chị cam tâm tình nguyện để em giam giữ. Cả đời càng tốt!"Bên ngoài, ánh hoàng hôn dần buông xuống, nhuộm đỏ cả một vùng trờiKhông gian xung quanh lắng lại, chỉ có tiếng chim hót vang vọng từ xa và tiếng nước sông nhẹ nhàng vỗ vào bờ. Tư Dinh nhắm mắt lại, để cảm nhận từng nhịp thở của cơ thể mình, như muốn hòa mình vào thiên nhiên, vào bình yên của nơi này."Khinh Ca" Tư Dinh lên tiếng, giọng nhẹ nhàng như một lời thì thầm"Em có thấy không, tất cả những gì mình từng chịu đựng, dù là đau đớn, giờ đây cũng như là một phần của ký ức. Nhưng nó không còn làm tổn thương chúng ta nữa!"Cận Khinh Ca khẽ vuốt nhẹ mái tóc người yêu, đôi mắt nàng chứa đựng sự xót xa lẫn dịu dàng"Chị là một người mạnh mẽ, kiên cường nhất trong mắt em. Và em cảm ơn vì đời này có thể đồng hành cùng chị."Một làn sóng êm ái lướt qua bờ sông, mang theo sự bình anTư Dinh mở mắt, mỉm cười nhìn đứa nhỏ của cô đã lớn đến thế này"Cảm ơn em, vì đã kiên nhẫn đến thế. Cảm ơn vì đã ở bên chị!"Cận Khinh Ca nhẹ nhàng chạm vào má cô, cảm giác mềm mại dưới ngón tay khiến trái tim nàng rung lên"Không cần cảm ơn, vì đó là việc em phải làm!"Từ lúc ấy, thời gian như chậm lại, những ngày tháng đau khổ dường như đã qua đi, và thay vào đó là những khoảnh khắc yên bình, ngập tràn tình yêuHọ ngồi đó, im lặng, lắng nghe nhau và thế giới xung quanh, cảm nhận hương thơm của hoa cỏ, tiếng rì rào của dòng sông, và sự ấm áp trong lòng căn nhà nhỏ mà họ gọi là tổ ấmMột năm đã trôi qua, như những ngọn sóng vỗ về bờ cát, mang theo những thay đổi âm thầm mà rõ rệt.Có những miệng vết thương đã hoàn toàn khép lạiCó những người chỉ có thể ở mãi sau song sắt sau tất cả những gì mình đã gây raCó rất nhiều đều đã thay đổiGiống như Cận gia đã hoàn toàn bị xóa sổ ở Hài ThànhGiống như Tư Dinh đã mang một cái họ mới, cái họ mà cô thuộc về - Tần Tư DinhGiống như Cận Khinh Ca đã có thể thỏa mãn ước mơ đi du lịch của mìnhGiống như cả hai đã có thể ở bên nhau, bình yên đến không thể bình yên hơnNhưng chực chờ đâu đó vẫn là những cơn sóng ngầm, là những tàn tích cũ vẫn đang âm thầm đốt lên ngọn lửa cuối cùngMàn đêm dần buông xuống, thành phố chìm trong bóng tối, nhưng trong một không gian nhỏ bé ở ngoại ô, ánh sáng của những ngọn đèn vàng từ hàng nghìn ngọn nến dần tạo nên một bức tranh huyền bí và ấm ápBầu không khí ngập tràn hương thơm của hoa oải hương, lan tỏa nhẹ nhàng trong không gian như bao bọc lấy những ký ức mà Cận Khinh Ca và Tần Tư Dinh đã cùng nhau đi quaCả hai đã từng trải qua những ngày tháng tăm tối, những nỗi đau mà người khác không thể hiểu, nhưng giờ đây, giữa không gian này, họ như đang chạm vào một mảnh trời riêng của mìnhTần Tư Dinh mời Cận Khinh Ca đến một nơi mà chỉ có hai người, cách biệt với thế giới ồn ào ngoài kiaMột nhà hàng nhỏ nằm yên bình dưới những tán cây cổ thụ, bên cạnh một con suối nhỏ. Cây cầu gỗ uốn cong qua mặt nước lấp lánh dưới ánh sáng đèn, mang lại cảm giác như bước qua một thế giới khác, nơi chỉ có họBước chân nhẹ nhàng, chầm chậm, Tần Tư Dinh dẫn Cận Khinh Ca qua cây cầu, bàn tay cô vươn ra nhẹ nhàng cầm tay nàng, như thể không muốn để mất một khoảnh khắc nào trong chuyến hành trình này"Em có cảm thấy... mọi thứ thật khác biệt không?"Tần Tư Dinh hỏi, ánh mắt đượm một chút ngạc nhiên, nhưng cũng chứa đầy sự kiên địnhCận Khinh Ca ngước nhìn cô, chưa kịp hiểu hết, nhưng đã cảm nhận được một sự ấm áp, an lành"Rất đẹp... Em chưa bao giờ nghĩ có một nơi như thế này. CHị chưa dẫn em đến đây bao giờ?"Tần Tư Dinh khẽ mỉm cười, dẫn Cận Khinh Ca đến một chiếc bàn nhỏ dưới một cây cổ thụ, nơi những ngọn đèn lấp lánh như những vì sao nhỏ bé, ánh sáng ấm áp chiếu lên mặt họ, làm mờ đi mọi vết thương mà thời gian chưa kịp lànhKhông gian như thể đang giữ họ trong một vòng tay ân cần, những chiếc nến tỏa ra ánh sáng dịu dàng, như đang hát lên một khúc nhạc không lời về tình yêu đã trải qua bao sóng gió.Tần Tư Dinh đưa Cận Khinh Ca ngồi xuống, rồi từ từ cầm lấy tay nàng, đôi mắt tràn đầy cảm xúc, nhưng cũng lấp lánh một sự kiên quyếtGiọng cô nhẹ nhàng nhưng đầy mạnh mẽ, như một lời thì thầm từ tận sâu trong trái tim"Khinh Ca... em là lý do duy nhất khiến chị không bao giờ bỏ cuộc. Chị đã từng sợ hãi, từng nghĩ rằng mình sẽ không thể chống đỡ được nữa. Nhưng chỉ cần nghĩ đến em, nghĩ đến tương lai của chúng ta. Chị lại có thêm sức mạnh"Cận Khinh Ca nhìn vào mắt người yêu, những ký ức đẫm nước mắt, những vết thương vẫn còn chưa lành hẳn lại ùa về trong lòngNhưng giờ đây, nhìn vào đôi mắt đầy kiên định của người đối diện, nàng hiểu rằng mọi thứ đã qua không phải là điều vô nghĩaTình yêu này là kết quả của một hành trình đầy gian nan, nhưng cũng là một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cả haiTần Tư Dinh từ từ rút ra một chiếc hộp nhỏ, bên trong là chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, ánh sáng của nó phản chiếu ánh sáng từ những ngọn nến, như một ngôi sao nhỏ giữa không gian tĩnh lặngCô nhìn Cận Khinh Ca, lòng đầy hồi hộp, nhưng cũng tràn ngập yêu thương"Khinh Ca, em có muốn cùng tôi xây dựng một tương lai không còn đau thương, nơi chúng ta có thể yêu thương và bảo vệ nhau mãi mãi không?"Cận Khinh Ca không thể kìm lòng được nữa, nước mắt đã lăn dài trên má nàngNàn nhìn chiếc nhẫn, rồi lại nhìn vào đôi mắt người yêu, nơi chứa đựng một lời hứa mãi mãiNàng đã từng tưởng rằng mình sẽ chẳng bao giờ tìm thấy một nơi an yên, một tình yêu chân thành, nhưng giờ đây, đứng trước Tần Tư Dinh, nàng thấy trái tim mình dâng đầy hy vọng, dẫu mọi thứ xung quanh có vỡ vụn.Cận Khinh Ca khẽ nắm lấy tay Tần Tư Dinh, hơi run run, nhưng ánh mắt đã sáng lên"Em sẽ không bao giờ rời xa chị... Em sẽ ở bên cạnh chị mãi mãi."Tần Tư Dinh mỉm cười, cảm xúc dâng trào trong lòng. Cô nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào tay Khinh Ca, rồi siết chặt tay nàng, như thể không muốn để lỡ bất kỳ khoảnh khắc nào trong buổi tối tuyệt vời nàyHọ không cần lời hứa nào khác, vì trái tim của họ đã nói lên tất cả.Ánh đèn lung linh, nến sáng, những bông hoa tươi thắm như chứng nhân cho tình yêu này, cho một khởi đầu mới mà cả hai sẽ cùng nắm tay đi qua, không còn sợ hãi, không còn cô đơnChỉ còn tình yêu, mãi mãi không thay đổiMùa xuân đến, không khí ấm áp bao trùm toàn bộ thành phố phồn hoa Hải ThànhSau khi cầu hôn thành công Cận Khinh Ca, Tần Tư Dinh bắt tay vào chuẩn bị buổi lễ kết hôn sẽ diễn ra sắp tớiCả hai điều là người tối giản, không giao thiệp nhiều, từ khi rút khỏi giới kinh doanh Tần Tư Dinh hoàn toàn không còn quá nhiều bạn bè thân thiết, Cận Khinh Ca càng không ngoại lệSau cùng, cả hai quyết định tổ chức hôn lễ đơn giản nhưng ấm áp bên người thân và bạn bè thân thiết ở dãy núi Thiên Sơn, gia đình hai bên điều không có ý kiến về vấn đề nàyTừ khâu chọn thực đơn, ý tưởng trang trí tiệc đến trang phục cưới, thiệp mời cho bạn bè thân thiêt điều được đích thân cả hai chuẩn bị chu toànCửa hàng váy cưới mà Tần Tư Dinh nhắm đến là địa điểm nổi tiếng trong giới thượng lưu, chủ của cửa hàng là bạn tốt với Triệu Thục Linh. Vì vậy, vừa nghe con gái của bạn tốt kết hôn liền tức tốc lên ý tưởngCửa hàng nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà kiểu châu Âu cổ điển, lặng lẽ ẩn mình giữa lòng Hải Thành sầm uấtÁnh nắng đầu xuân dịu nhẹ xuyên qua những khung cửa kính lớn, rọi xuống lớp rèm voan trắng muốt và dãy váy cưới được treo ngay ngắn như những cánh hoa đang ngủ yên chờ ngày nở rộTần Tư Dinh kéo tay Cận Khinh Ca vào, ánh mắt hơi cong lên đầy ý cười"Không thích hợp thì mình đi nơi khác, em đừng miễn cưỡng. Mẹ có nói là tất cả điều nghe theo ý em."Cận Khinh Ca khẽ lắc đầu, đôi mắt quét một lượt căn phòng thoang thoảng hương hoa nhài, giọng trầm nhẹ như một làn gió xuân"Em chưa từng nghĩ một ngày mình sẽ chọn váy cưới. Nhưng nếu là cùng chị, thì ở đâu cũng được. Với lại những mẫu ở đây rất đẹp. Mẹ chị nói như vậy có phải chiều chuộng em quá không? Không sợ sau này em sẽ hóa sư tử ức hiếp chị sao?"Tần Tư Dinh đứng phía sau khi Khinh Ca bước lên bục thử đồÁnh sáng phản chiếu trên chất ren trắng khiến dáng người mỏng manh ấy thêm mong manh, nhưng đôi mắt lại bình thản, sâu như mặt hồ yên tĩnhNhững vết sẹo lờ mờ trên vai, trên lưng không bị che giấu, nàng không muốn giấuĐó là dấu tích của một tuổi thơ, và hôm nay nàng muốn khoác lên chúng một tấm áo mới. Tấm áo mang tên hạnh phúcPhía sau, Tần Tư Dinh đưa tay chỉnh nhẹ phần lưng váyLúc ống tay áo hơi trượt xuống, xương quai xanh lộ raĐó là nơi có hình xăm không lớn cũng không nhỏ, mang biểu tượng cung hoàng đạo của cô và Cận Khinh Ca, ẩn sau lớp mực là một dấu sắt nung năm xưa – một chữ -cẩu – hiện tại đã không còn nữa. Mà là một hình xăm tinh tế và đẹp mắt"Hình xăm này thật đẹp"Cận Khinh Ca thì thầm, ngón tay nhẹ chạm vào hình xăm kia"Nhưng vẫn đau à?"Tần Tư Dinh không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn cả hai qua gương"Không còn đau nữa. Một chút cũng không đau!"Câu nói ấy rơi vào giữa không gian trắng dịu như khói sương, khiến tim người nghe rung lên một nhịpHọ không cần che giấu gì trước nhau, những vết thương, những giấc mơ, những lần ngã quỵ, tất cả đều trần trụi mà không bị phán xét.Cận Khinh Ca xoay người, ôm lấy Tần Tư DinhVáy cưới chưa chọn xong, tiệc cưới còn chưa định hình, nhưng trong khoảnh khắc ấy, họ biết mình đã thực sự bước ra khỏi bóng tốiBầu trời Hải Thành trong suốt và bình yên như chưa từng có gợn sóngÁnh sáng xuân mềm mại, tỏa ra một làn ánh sáng ngọc ngà, như thể những nụ hoa trong vườn sẽ nở rộ ngay trong khoảnh khắc ấy. Cả hai đứng trước ống kính, tay nắm tay, trong khung cảnh được chuẩn bị tinh tế đến từng chi tiết.Tần Tư Dinh và Cận Khinh Ca cùng mặc những chiếc váy cưới được thiết kế riêng biệt, lộng lẫy nhưng không quá phô trương, đơn giản nhưng đầy lôi cuốnVáy của Khinh Ca là một tác phẩm nghệ thuật, chất liệu vải mềm mại như sương khói, được đính kết thủ công bằng những viên đá tinh xảo, khéo léo phản chiếu ánh sáng khiến nàng như một vầng trăng non trong đêm tốiPhần eo được cắt cúp tỉ mỉ, tôn lên đường cong thanh thoát, tạo nên một vẻ đẹp mê hoặc như chính quá khứ khổ đau mà nàng đã vượt qua.Với Tần Tư Dinh, chiếc váy cưới cũng không kém phần nổi bật. Được làm từ lụa satin mịn màng, váy ôm lấy thân hình mạnh mẽ, sang trọng của cô, nhưng lại có những chi tiết phá cách: phần cổ áo cao, như sự cứng cỏi, vững vàng của cô trong suốt bao năm tháng; đường cắt xẻ tinh tế để lộ một phần vai, khắc họa vẻ đẹp của người phụ nữ đã vượt qua mọi sóng gió, xây dựng lại bản thânChất liệu váy làm tôn lên vóc dáng của cô, kết hợp với những đường thêu độc đáo ở phần tà váy, nơi từng hoa văn như làn sóng vỗ về ký ức đã qua, nhưng không thể làm mờ được ánh sáng phía trước.Ánh đèn từ máy ảnh lấp lánh phản chiếu trên những vạt váy, tạo nên một khung cảnh huyền ảo, như thời gian đã dừng lạiĐôi tay của Tần Tư Dinh nhẹ nhàng đặt lên cánh tay của Cận Khinh Ca, ánh mắt họ gặp nhau, không cần lời nói, chỉ có tình yêu trong từng ánh nhìn.Máy ảnh chớp liên tục, từng khoảnh khắc tuyệt đẹp được ghi lạiTừng bức ảnh như một thước phim, ghi dấu những kỷ niệm hạnh phúc mà họ đã trải qua và sẽ tiếp tục cùng nhau viết tiếp trong suốt cuộc đờiKhông cần phô trương, không cần vồn vã, chỉ có hai người họ, bình yên, mạnh mẽ và tuyệt đẹp trong khoảnh khắc này.Buổi chụp ảnh cưới của cả hai vẫn diễn ra một cách suôn sẻ, nhưng giữa ánh sáng rực rỡ của đèn flash, có một bóng hình không hề quen thuộcMột người phụ nữ lặng lẽ đứng ở góc khuất, gần khu vực chuẩn bị, mắt đeo kính râm đen, đầu đội mũ trùm to vành, tay cầm máy ảnh, không một lời nói, chỉ quan sát từng động tác của hai cô dâu.Cô ta không phải là một phần của ekip chụp ảnh chính thức, nhưng ánh mắt của cô ta luôn lướt qua hai nhân vật chính một cách rất... có chủ đíchVới dáng người cao, bước đi nhẹ nhàng nhưng đầy uy quyền, người phụ nữ đó thoắt ẩn thoắt hiện, gần như không ai nhận ra sự hiện diện của cô, nhưng lại như một bóng ma vô hình lảng vảng quanh không gian đầy ắp những niềm vuiTừ lúc cô ta xuất hiện, không khí bỗng trở nên nặng nề hơn, như thể có một điều gì đó tồi tệ chực chờ xảy đếnCận Khinh Ca vô tình bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của cô ta từ phía đối diệnNàng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy bất an, nhưng có một cảm giác kỳ lạ như thể người phụ nữ đó đang nhìn thấu tận tâm can nàngKhi Tần Tư Dinh quay lại, đôi mắt cô không hề phát hiện ra sự xuất hiện của người phụ nữ ấyNhưng Cận Khinh Ca lại cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ, một dự cảm chẳng lành đang ồ ạt kéo đến===================Chưa có happy đâu mấy bồ ai, tui đâu có nhân đạo thế, hahahaha