Bước Qua Ranh Giới
Chương 60
Chương 60===================Cận Khinh Ca ngồi thụp xuống chiếc ghế dài trước khu phòng cấp cứuHai tay siết chặt vạt áo khoác, ánh mắt không rời khỏi cánh cửa kính trong suốt, nơi bóng dáng người nàng yêu vẫn đang nằm bất động.Bệnh viện quân y lạnh lẽo, rộng lớn. Tiếng bước chân của bác sĩ, y tá vang lên đều đặn trên sàn đá, như những âm thanh xa lạ không thể chạm tới thế giới của nàngMắt nàng vẫn dán chặt vào tấm kính, những giọt nước mắt rơi xuống từng giọt, im lặng như chính nỗi đau đang gặm nhấm bên trong.Nàng ngồi đó, không lời than vãn, chỉ lặng lẽ đếm từng phút trôi qua với một niềm tin mãnh liệtCận Tư Dinh sẽ ổn. Chị ấy phải sống.Một lúc sau, tiếng bước chân nặng và dứt khoát vang lên phía sau.Một người đàn ông cao lớn dừng lại trước mặt nàng. Cận Khinh Ca không ngoái đầu, cho đến khi một giọng nói trầm, rõ ràng vang lên"Cháu là bạn của Cận Tư Dinh?"Nàng ngẩng đầu.Trước mặt nàng là một người đàn ông lớn tuổi, mặc quân phục chỉnh tề. Dáng đứng thẳng tắp, gương mặt nghiêm nghị, đôi mắt lạnh như lưỡi dao nhìn xoáy thẳng vào nàng. Ánh nhìn không giận dữ, nhưng đủ khiến tim người đối diện khẽ run."Ông là...?"Cận Khinh Ca khẽ hỏi."Ta là Tần Hàm. Nguyên soái quân đội. Và là ông nội ruột của Cận Tư Dinh."Nàng sững sờ.Tần Hàm – Nguyên soái quân đội. Một cái tên chưa từng được nhắc đến, vậy mà lại là... ông nội ruột của Tư Dinh?Cảm giác choáng váng dâng lên, đôi bàn tay nàng lạnh toátTrong đầu nàng lướt nhanh vô số câu hỏiTại sao chưa từng nghe nhắc đến ông?Tư Dinh có biết không?"Chị ấy... không biết ông là ông nội mình?"Giọng nàng nghèn nghẹn.Tần Hàm không đáp ngay. Ông chỉ bước đến, ngồi xuống chiếc ghế đối diện, trầm mặc trong chốc lát rồi chậm rãi nói"Chưa biết. Nhưng ta đã theo dõi con bé từ lâu. Và... cũng tiện tay, thổi một cơn gió cho đám lửa nó đang đốt cháy lan nhanh hơn."Cận Khinh Ca nhìn ông, không nói.Lời nói ấy... đủ để nàng hiểu. Người đàn ông trước mặt không đơn giản chỉ là một quân nhân cấp cao. Ông biết hết. Biết rõ hơn bất kỳ ai.Ông lại nói, giọng trầm, nhưng ánh mắt đã dịu xuống đôi phần"Ta biết mối quan hệ của hai đứa. Biết những gì Tư Dinh đã làm, cả lời hứa trăm năm và việc con bé lấy thân mình cứu mẹ cháu. Ta ngồi đây, để nói với cháu một điều duy nhất. Từ giờ trở đi, hai đứa không còn đơn độc. Có ông nội ở đây. Cha mẹ Tư Dinh... cũng sẽ nhanh chóng trở về nước."Ngay sau lời nói vừa dứt của Tần Hàm, một nhóm bác sĩ bước đến. Một người trong số họ nhẹ giọng nói"Bệnh nhân đang trong tình trạng ổn định tạm thời, nhưng cần thay toàn bộ băng gạc để kiểm tra vết thương. Y tá, chuẩn bị thay đồ"Một y tá trẻ cúi đầu nhận lệnh, xoay người đi lấy đồ. Cận Khinh Ca giật mình, đứng bật dậy"Tôi... có thể vào cùng không? Tôi là người nhà."Giọng nàng lạc đi, nhưng không đợi sự đồng ý, Tần Hàm đã khẽ gật đầu với bác sĩNgười bác sĩ nhìn ông, rồi nhìn sang Cận Khinh Ca, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ gật đầu cho phépCận Khinh Ca theo chân y tá bước vào phòng bệnh, cánh cửa khép lại sau lưng như cắt ngang thế giới ngoài kia.Trong ánh sáng trắng sắc lạnh của đèn trần, không gian như đông cứng. Hơi thuốc sát trùng quẩn quanh mũi, xộc lên từng đợt, nồng đến buồn nôn. Trên giường, Cận Tư Dinh vẫn nằm bất động. Gương mặt cô trắng nhợt, viền mắt xanh nhạt, môi khô nứt, gần như không còn sinh khíY tá nhẹ nhàng tháo bỏ lớp áo bệnh nhân, rồi mở từng vòng băng gạc.Từng lớp, từng lớp được gỡ xuống và dưới đó, sự thật trần trụi hiện ra.Toàn thân người nàng yêu đầy những vết roiCó vết tím bầm mới lên màu, có vết đã đóng vảy sẫm nâu, có vết rách sâu vừa được khâu lại, chỉ đen chằng chịt như mạng nhện vá vội trên một mảnh vải ráchTrên lưng, trên cánh tay, thậm chí cả vùng eo, không nơi nào lành lặn.Nhưng thứ khiến Cận Khinh Ca như ngừng thở, là khi lớp băng cuối cùng được gỡ khỏi vùng xương quai xanhMột vết sắt nung đỏ đã in hằn lên da thịt – một chữ "Cẩu" sâu đến tận xươngMột tiếng "bốp" trong đầu nàng vang lên, như thể linh hồn vừa bị đánh bật khỏi thể xác.Nàng đứng đó, chết lặng.Cả căn phòng như chìm vào câm lặng, chỉ còn tiếng lách cách kim loại từ tay y tá và tiếng tim nàng đập như muốn nổ tung lồng ngực.Đôi chân Cận Khinh Ca mềm nhũn, nàng khụy xuống, run rẩy đưa tay lên che miệng, cổ họng nghẹn ứ không thốt thành lời."Ai... ai lại có thể... làm điều này với chị...?"Nàng nấc lên, nhưng không có nước mắt, chỉ có một thứ nghẹn ngào khô khốc và cháy rát như chính vết sắt kia.Chữ "Cẩu", không chỉ là sự sỉ nhục tột cùng, mà còn là minh chứng cho thứ địa ngục mà Cận Tư Dinh đã trải quaMột con người bị ép sống như loài vật, bị đóng dấu lên thân xác như một món đồ không được phép phản kháng.Cận Khinh Ca siết chặt tay, móng tay cắm vào da thịt mình.Nàng muốn gào, muốn thét, muốn lao vào giết kẻ nào đã làm điều đó, nhưng thân thể như bị đóng đinh xuống nền gạch.Cả linh hồn nàng vỡ vụn.Y tá lặng lẽ làm việc, tránh ánh mắt Cận Khinh Ca. Khi chiếc áo bệnh nhân được mặc lại cẩn thận, căn phòng lại trở về vẻ ngoài yên tĩnhNhưng chỉ mình Cận Khinh Ca biết, nơi đây từng có một cơn bão đi qua.Nàng bước ra ngoài, bàn tay run không kiểm soát. Khi gặp lại ánh mắt của Tần Hàm đang chờ sẵn, nàng không nói gì, chỉ siết chặt hai tay và gật đầu."Con bé sẽ không sao. Rất nhanh sẽ tỉnh lại. Ta còn có việc không thể túc trực tại đây. Cháu có thể giúp ta chăm sóc con bé không?"Cận Khinh Ca khẽ gật đầu, nhưng cổ họng vẫn nghẹn cứngTần Hàm đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai nàng, bàn tay ông có lực, vững vàng như một bức tường thành vô hình"Giữ vững lòng tin. Mỗi vết thương là một chiến tích. Người yêu của cháu, cháu nôi của ta... sẽ không bị đánh gục dễ dàng."Ông nói xong, quay người rời đi, bước chân mạnh mẽ mà dứt khoát như một người từng quen với chiến trườngCánh cửa khép lại sau lưng ông, chỉ còn lại nàng và một hành lang vắng.Cận Khinh Ca ngồi xuống lại ghế, nhưng lòng không còn yên, những hình ảnh ban nãy cứ bám lấy nàng như bóng ma.Vết sắt nung, chữ "Cẩu"...ở xương quai xanhTừng vết roi rải rác khắp ngườiTừng mảng tím bầm đan xen nhau...Tất cả đều nói cho nàng biết, Cận Tư Dinh đã âm thầm chịu đựng như thế nàoMàn đêm dần buông. Bệnh viện dần chìm vào yên lặng, chỉ còn ánh đèn neon lập lòe hắt bóng người trên tườngMột y tá tốt bụng mang cho nàng hộp cơm và chiếc chăn mỏng, nhẹ nhàng nói"Cô gái, đừng để bản thân đổ gục trước khi bệnh nhân tỉnh lại"Nàng nhận lấy, khẽ cảm ơn, nhưng không thể nuốt nổi một hạt cơm.Ánh mắt vẫn không rời cánh cửa phòng bệnh.Khi kim đồng hồ chạm đến nửa đêm, nàng mới thiếp đi sau hai ngày thức trắngCận Khinh Ca chìm vào giấc ngủ không trọn vẹn, đôi mắt mệt mỏi khép lại khi những âm thanh từ máy móc dần trở nên quen thuộcBên ngoài cửa sổ, bầu trời sáng dần lên, những tia nắng đầu tiên của bình minh xuyên qua lớp kính mờ, chiếu lên khuôn mặt mệt mỏi của nàngTrong giấc ngủ chập chờn, nàng cảm thấy thân thể như một khối đá nặng nề, đôi chân không thể di chuyển, còn tâm trí thì lạc lối trong mê cung của những suy nghĩ hỗn độnKhi ánh sáng đầu tiên của ngày mới rọi vào, Cận Khinh Ca giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh phủ trên tránNàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vội vã tìm kiếm Cận Tư DinhChị ấy vẫn nằm im lặng trên giường bệnh, nhưng không còn những vết băng trắng xóa phủ kín cơ thể. Thay vào đó là một lớp băng gạc sạch sẽ, và âm thanh nhịp tim đều đặn từ máy vẫn văng vẳngCận Khinh Ca đứng dậy, nhưng đôi chân như mất hết sức lực. Nàng lảo đảo tiến đến bên giường, đôi tay run rẩy chạm vào bàn tay lạnh ngắt của Tư DinhĐôi mắt nàng bỗng mờ đi, không thể kìm nén được cảm giác nghẹn ngào trong cổ họng. Rõ ràng bác sĩ khẳng định không có gì nghiêm trọng nhưng vì sao đã hai ngày chị ấy vẫn chưa tỉnh?Chỉ một lát sau, bác sĩ bước vào, mặt vẫn không lộ cảm xúc. Họ làm việc nhẹ nhàng, kiểm tra các chỉ số, rồi rời đi mà không nói thêm gìCận Khinh Ca lại ngồi xuống, mắt không rời khỏi người nằm trên giường, như thể nàng đang đợi một dấu hiệu.Và rồi... trong không gian tĩnh lặng ấy, một điều kỳ diệu đã xảy ra.Bàn tay Cận Tư Dinh nhẹ động đậy. Đầu ngón tay khẽ run lên, rồi từ từ nắm lấy tay nàngMột nhịp thở nhỏ, yếu ớt, nhưng lại như một phép màu đối với nàng.Một giọng nói khản đặc vang lên trong không gian yên ắng"Khinh Ca..."Đó là âm thanh rất nhẹ, như một làn sóng nhỏ chạm vào bờ, nhưng lại như sấm động trong lòng nàngCận Tư Dinh tỉnh lại, sau hai ngày chìm trong hôn mê, và lời gọi ấy như mang đến một luồng sinh khí mới cho Cận Khinh CaCận Khinh Ca nắm chặt tay người yêu, đôi mắt nàng rưng rưng, chất giọng đặc quánh"Chị... chị tỉnh rồi..."Cả không gian bỗng như dừng lại, chỉ còn âm thanh của những nhịp thở yếu ớt nhưng kiên cường của Cận Tư Dinh."Chị vẫn..luôn giữ lời hứa....phải không?"Cận Khinh Ca càng siết chặt bàn tay với những đốt xương gầy của người yêu, nàng cười như khóc mà đáp lời"Phải, chị chưa từng lỡ hẹn với em!"Dù sắc mặt vẫn còn xanh xao nhưng trong mắt Cận Tư Dinh đã không còn trống rỗng, cô đưa khẽ vương tay chạm vào mái tóc trước trán của đứa nhỏ, khóe môi cong lên cười nhạt"Chị muốn được thưởng!"Cận Khinh Ca không cần một giây suy nghĩ, nàng cúi đầu, chạm nhẹ cánh môi mình vào môi người đang nằm, một cách trân trọng nhưng cách họ đã dành tình cảm cho nhau trong từng ấy nămNụ hôn không vội vã, không đòi hỏi, càng không chiếm đoạt..là một dòng suối ấm áp chảy qua miệng vết thương của cả haiKhi Cận Khinh Ca rời đi, Cận Tư Dinh khẽ mím nhẹ vành môi, có chút trầm mặc lên tiếng"Chị bị thương nhiều như vậy em sẽ chê chị không?"Một câu hỏi tưởng chừng đơn giản nhưng lại đâm sâu vào cõi lòng của Cận Khinh Ca, nàng lập tức lắc đầu "Không chê! Một chút cũng không chê! Em yêu thương từng vết sẹo trên thân thể chị, em trân trọng nó như chị đã trân trọng vết sẹo trên thân thể em. Tư Dinh, em yêu chị!"Trong phòng bệnh đầy mùi thuốc sát trùng, có hai con người đều là nạn nhân của một âm mưu phi nhân tính, họ đã tìm thấy nhau, chữa lành cho nhau....Bàn cờ mà Cận Tư Dinh dày công xây dựng trong suốt bảy năm, cuối cùng cũng đi đến bước ngoặt quyết định.Không khí tại Hải Thành trở nên căng thẳng tột độ khi tin tức về cuộc thanh tra toàn diện đối với Cận Thị lan truyền khắp nơi.Cuộc đối đầu bắt đầu từ khi Cận Lão Thái Gia, Cựu tổng tư lệnh – Cận Nghiêm, bị quân đội bắt giữ và đưa vào điều tra. Trái ngược với vẻ ngoài thịnh vượng, những bê bối tài chính đằng sau các phi vụ lớn của Cận Thị lần lượt bị phơi bày, khiến cả thành phố phải choáng váng.Cổ phiếu của Cận Thị lao dốc không phanh, các nhà đầu tư hoảng loạn bỏ chạy, trong khi các giám đốc các chi nhánh thì rơi vào tình trạng hoang mang, không biết phải làm gì.Vào lúc này, Chủ tịch đương nhiệm – Cận Tư Dinh – đột ngột biến mất, khiến nội bộ Cận Thị càng thêm rối ren. Nhiều người đồn rằng ông đang thực hiện một chiến dịch "bỏ của chạy lấy người," nhưng sự thật lại khiến tất cả phải bàng hoàng.Một văn bản chính thức từ chính phủ được công khai, bên trong là từng tội trạng cụ thể, những cáo buộc rõ ràng và đầy đủ chứng cứ về những hành động phi nhân tính của Cận Nghiêm.Những gì tưởng chừng chỉ có thể xảy ra trong các câu chuyện tiểu thuyết giờ đây lại trở thành sự thật.Từ việc bắt cóc một đứa trẻ vì muốn "bát tự vượng tài" cho nhà họ Cận, cho đến việc sắp xếp người phụ nữ cho Cận Trì Khiêm để có thể mang thai đứa con ngoài dòng...Những nhân chứng sống, những lời khai sắc bén không ngừng được đưa ra, bóc trần từng mảng tối, từng góc khuất của gia tộc này.Truyền thông trở nên hỗn loạn, và giờ đây ai cũng có thể nhận ra: Cận gia, đế chế hùng mạnh bậc nhất Hải Thành, đã chính thức chấm dứt.Cả Hải Thành như chìm trong cơn bão, truyền thông không ngừng đưa tin về sự sụp đổ của Cận Thị. Màn hình TV, tờ báo, các trang mạng xã hội đều ngập tràn những thông tin về bê bối, về sự kiện "đế chế" Cận gia bị vạch trần từng tầng, từng lớpNhững câu hỏi lớn không ngừng vang lên, nhưng không có một ai trong gia tộc Cận đứng ra giải thích, phản biện hay thậm chí là phủ nhận.Các nhà đầu tư, vốn đã quen với sự ổn định vững vàng của Cận Thị, giờ đây như rơi vào cơn ác mộng. Họ liên tục gọi điện, tìm kiếm thông tin, nhưng tất cả chỉ nhận được những câu trả lời mơ hồ và đầy lo sợ từ các giám đốc chi nhánhMột làn sóng hoang mang lan rộng, những cuộc họp khẩn cấp diễn ra liên tục, nhưng không ai có thể đưa ra giải phápCổ phiếu của Cận Thị giảm xuống mức chưa từng thấy, những nhà đầu tư lớn đang chuẩn bị dứt áo ra đi, trong khi các cổ đông nhỏ lẻ thì chỉ biết đứng nhìn, tay trắng.Và rồi, các chuyên gia tài chính, các tờ báo, các kênh truyền hình không ngừng đặt câu hỏi về tương lai của Cận ThịLiệu còn ai trong gia tộc này có thể cứu vớt? Nhưng câu trả lời đã rõ ràng: không ai cảĐế chế Cận Thị đã sụp đổ, và tất cả những gì còn lại là mớ hỗn loạn không lối thoátTrong phòng bệnh của viện quân y, ánh sáng mờ ảo từ đèn ngủ chiếu lên khuôn mặt Cận Tư Dinh. Cô dựa lưng vào đầu giường, tay đặt nhẹ lên bụng dướiCơn đau dạ dày đến bất chợt như một lời nhắc nhở âm thầm: những ngày tháng bị bỏ đói, bị ép sống trong bóng tối ở Cận gia, không dễ dàng gì xóa bỏ.Cận Khinh Ca nhẹ nhàng đi tới, tay cầm một bát cháo còn nghi ngút khói, mùi thơm thanh nhã của gạo nấu với hạt sen lan tỏa dịu dàng trong không khí"Ăn một chút đi"Cận Khinh Ca ngồi xuống bên giường, giọng mềm như gió đầu xuân"Hôm nay chị mới ăn được một muỗng cơm từ sáng"Cận Tư Dinh liếc nhìn đứa nhỏ đang chăm sóc mình, khóe môi khẽ cong lên"Em đang tập làm bảo mẫu đấy à?""Không. Em là người yêu, không phải bảo mẫu"Cận Khinh Ca đáp, nhẹ nhàng lấy thìa cháo thổi nguội rồi đưa đến miệng cô"Bảo mẫu không hôn bệnh nhân đâu."Cận Tư Dinh bậc cười, một nụ cười hiếm hoi, yếu ớt nhưng dịu dàng. Cô hé miệng, ăn từng thìa nhỏ."Khinh Ca"Cô chợt nói, giọng chậm rãi nhưng dứt khoát"Em có hối hận không, vì đã đồng hành cùng chị đến tận bây giờ?"Cận Khinh Ca không đáp ngay. Nàng đặt bát cháo xuống bàn nhỏ, ngẩng đầu nhìn vào mắt người đối diện, đôi mắt ấy đã từng sắc bén, nay đã nhuốm một tầng mỏi mệt."Có"Nàng đáp"Em từng hối hận vì không thể biết kế hoạch sớm hơn. Để ngăn chị chịu những vết thương như thế này."Cận Tư Dinh hơi khựng lại. Một cơn nhói dâng lên trong lòng ngực. Cô quay đi, tránh ánh mắt của Khinh Ca, như sợ mình sẽ yếu lòng mà rơi nước mắt"Nhưng"Cận Khinh Ca tiếp lời, ngón tay vén một sợi tóc khỏi trán người yêu "Em chưa từng hối hận vì đã yêu chị. Và càng không hối hận khi thấy việc làm của chị đối với gia tộc đó."Cận Tư Dinh khẽ nhắm mắt lại."Sự sụp đổ đó... là món quà chị trả cho chính mình"Cô thì thầm"Và cho em."Ngoài kia, cả thành phố Hải Thành vẫn đang chấn động vì tin tức Cận Nghiêm bị bắt, những cáo trạng được công bố, từng phi vụ rửa tiền, bức hại, thao túng chính trịTất cả như cơn bão cuốn phăng danh tiếng bao năm của Cận ThịNhưng trong căn phòng này, chỉ có hai người phụ nữ ngồi cạnh nhau, tay trong tay, lặng lẽ dùng một bữa ăn khuya giản dị như thể thế giới ngoài kia chẳng liên quan gì đến họ."Chị từng mơ, khi Cận gia sụp đổ, chị sẽ đứng giữa hội đồng cổ đông, nhìn từng kẻ phản bội quỳ xuống"Tư Dinh nói khẽ"Nhưng đến cuối cùng... chị chỉ muốn sống. Cùng em. Ở một nơi không có họ."Cận Khinh Ca nắm tay cô, dịu dàng siết nhẹ"Vậy chúng ta cùng sống"Nàng đáp"Ở bất cứ đâu. Miễn là có chị và em"Đêm khuya, tiếng rên rỉ khe khẽ trong bóng tối khiến Cận Khinh Ca tỉnh giấc.Nàng bật dậy, ánh đèn ngủ nhàn nhạt hắt lên gương mặt tái nhợt của Cận Tư Dinh, chị ấy đang ôm bụng co lại, mồ hôi lạnh thấm ướt lớp áo bệnh nhân."Chị đau phải không?"Giọng Cận Khinh Ca run nhẹ, bàn tay luống cuống tìm nút gọi bác sĩ, tay còn lại xoa nhẹ bụng người yêu theo vòng tròn như lời bác sĩ từng dặn.Cận Tư Dinh cắn răng, không nói, chỉ nắm lấy tay đứa nhỏ mà lắc đầu"Không cần... Chút thôi là qua.""Chị đừng cố nữa"Cận Khinh Ca gần như khẩn cầu, hốc mắt nàng cay xè"Chị đã chịu đựng một mình quá đủ rồi."Nàng rót nước ấm, lấy thuốc bác sĩ kê rồi dìu Cận Tư Dinh ngồi dậy, đỡ cô uống từng ngụm nhỏ.Một lúc sau, cơn đau dịu xuống, hơi thở của Cận Tư Dinh trở lại đều đặn hơn. Cô gục đầu vào vai đứa nhỏ, mệt mỏi nhưng yên lòng."Xin lỗi"Cận Tư Dinh nói khẽ"Đêm nào cũng làm phiền em.""Chị có thể làm đổ cả một đế chế, mà lại sợ phiền người yêu sao?"Cận Khinh Ca mỉm cười, vuốt tóc chị người yêu như dỗ dành một đứa trẻ"Em ở đây là để chăm sóc chị. Không cần mạnh mẽ nữa, được không?"Ánh nắng đầu ngày rọi qua khung cửa sổ lớn, trải một lớp vàng nhạt lên nền gạch lạnh. Trong phòng bệnh, chiếc TV treo tường bật nhỏ tiếng."Theo tin từ Bộ Tư pháp và Cục giám sát tài chính quốc gia, toàn bộ tập đoàn Cận Thị đã bị niêm phong để phục vụ điều tra. Người đứng đầu – Cận Nghiêm – đối diện với hàng loạt cáo trạng nghiêm trọng. Trong khi đó, nữ chủ tịch Cận Tư Dinh vốn đã chính thức tuyên bố rút khỏi hệ thống điều hành từ bốn tháng trước... Chỉ là thông tin này được bảo mật đến tận ngày hôm nay"Cận Khinh Ca lặng lẽ ngồi cạnh giường, đặt chiếc laptop xuống. Trong đó là những biểu đồ thị trường liên tục biến động, đường chỉ số Cận thị cắm đầu như trượt dốc không phanh.Cận Tư Dinh mở mắt, yếu ớt nhìn về phía màn hình. Cô khẽ nói"Giống như... một tang lễ."Cận Khinh Ca gật nhẹ"Không có ai đến viếng. Không có ai đứng ra giải trình. Chỉ là một cái tên bị xóa khỏi bản đồ kinh tế."Cả hai không cười, không tỏ vẻ hả hêNhưng trong im lặng ấy là một cảm giác trọn vẹn đến lạ kỳ, cuối cùng, họ đã đặt một dấu chấm hết đúng nghĩa cho những năm tháng bị đày đọa, bị xem là "vết nhơ".Cận Tư Dinh quay sang nhìn Khinh Ca"Em có nghĩ... chúng ta là kẻ xấu không?""Không"Cận Khinh Ca đáp ngay, không cần suy nghĩ"Chúng ta chỉ trả lại đúng những gì họ đã gieo. Và sống tiếp, như hai con người bình thường."Ngoài khung cửa, mặt trời đã lên caoMột ngày mới bắt đầuKhông còn Cận Thị. Không còn Cận giaChỉ còn hai người phụ nữ bên nhau, chắp vá nhau từ những mảnh vỡ, và cùng thở ra một hơi nhẹ nhõm sau cơn bão đã đi quaMột buổi sáng sớm, trời Hải Thành mù sương, những giọt nước nhỏ li ti bám trên kínhCận Tư Dinh mặc một chiếc áo khoác dày màu xám xanh navy, được Cận Khinh Ca cẩn thận khoác lênCô không còn mặc đồ bệnh nhân, sắc mặt tuy vẫn nhợt nhạt nhưng ánh mắt đã mang lại ánh sáng cứng cỏi ngày nào, thứ ánh sáng từng làm run rẩy bao nhiêu người trong giới tài chính.Cận Khinh Ca đẩy xe lăn đưa cô ra sảnh chính của viện quân yHọ sẽ rời khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống mớiKhông còn là người của Cận gia, không còn là "con rơi", không còn là kẻ bị nhốt dưới tầng hầm tối suốt tuổi thơCánh cửa kính tự động mở ra, nhưng ngay khi họ vừa bước ra khỏi tòa nhà trắng lạnh, một chiếc xe màu đen đã đậu sẵn từ bao giờ. Trước xe, một người đàn ông tóc bạc, mặc quân phục, đứng thẳng như một cây thôngCận Khinh Ca đẩy xe chậm lại, nàng lên tiếng đồng thời đưa tay đặt lên đầu vai của Tư Dinh"Đó là Nguyên Soái Tần, ông nội ruột của chị!"Cận Tư Dinh không lên tiếng, ánh mắt của cô cùng Tần Hàm quét thẳng vào nhau, không có tình thân nồng đậm chỉ có sự tán thưởng dành cho nhauCận Tư Dinh khẽ cúi đầu, thấp giọng lên tiếng"Em đẩy chị qua đó đi"Cận Khinh Ca không lên tiếng, nàng lập tức đẩy đi, mỗi bước chân chậm rãi nhưng đầy kiên địnhBánh xe lăn dừng lại một khoảng cách vừa đủ, Cận Tư Dinh lập tức cúi đầu lên tiếng"Cảm ơn Nguyên Soái Tần đã giúp đỡ!"Tần Hàm chưa từng trực tiếp trao đổi cùng đứa cháu gái này nhưng nhìn những gì bày ra trước mắt cũng có thể hiểu được tâm tư của nó nào phải đơn giảnKhóc lóc sướt mướt càng không thể xảy raÔng chỉ đạm bạc lên tiếng"Khách sáo với ông nội làm gì? Mau lên xe, về nhà! Về nhà của hai đứa"=================Đội mũ, thắt dây an toàn nha. Tui hông có nói là kết màu hồng à