Bước Qua Ranh Giới
Chương 59
Chương 59====================Buổi sáng, khi bình minh chỉ vừa ló trên những đỉnh núi xa xa, khu biệt thự yên tĩnh nằm lặng lẽ dưới làn sương mờ thì bốn chiếc xe đặc nhiệm cảnh sát đồng loạt đỗ lại trước cửa biệt thự của Cận Trì KhiêmTiếng còi báo động rền vang cả khu, phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có, khiến những bóng người từ trong các biệt thự sang trọng không khỏi bước ra, ngơ ngác nhìn cảnh tượng hỗn loạn diễn ra trước mắt.Cư dân khu này, dù là những doanh nhân thành đạt hay quan chức cấp cao, đều đã quen với những tiếng ồn của cuộc sống xa hoa, nhưng lần này, có điều gì đó rất khác biệtTruyền thông vừa mới đưa tin về đường dây buôn bán vũ khí xuyên quốc gia mà Cận Trì Khiêm đứng đầu, và bây giờ, cảnh sát đến đây không còn là chuyện gây ngạc nhiên nữaTuy vậy, cái không khí nặng nề và căng thẳng vẫn làm cho mọi người không khỏi đứng lặng im, nhìn vào phía sau những chiếc xe chặn kín con đường.Tiếng bước chân mạnh mẽ của đội đặc nhiệm, những lời lệnh hối hả, tiếng gõ của giày đinh trên mặt đường đá, tất cả đều tạo nên một bức tranh hỗn loạn và căng thẳng đến mức không thể tả xiếtMột vài người dân, dù không biết rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng sự xuất hiện của những chiếc xe cảnh sát và đội đặc nhiệm này đã khắc sâu vào lòng họ cảm giác bất an.Một trong những đồng chí cảnh sát, với gương mặt lạnh lùng và đôi mắt sắc bén, bước ra từ đám đông, tay cầm giấy triệu tập của trụ sở. Anh ta tiến về phía Cận Trì Khiêm, đứng thẳng người, không hề có chút mềm mỏng hay ngập ngừng."Ông Cận, mời ông về sở hợp tác điều tra!"Giọng nói của anh ta vang lên không chút cảm xúc, nhưng lại nặng như một tảng đá đè lên không khí căng thẳng này.Cận Trì Khiêm đứng sững lại một lúc, đôi mắt sắc bén liếc nhìn vào đoàn cảnh sát trước mặt. Dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng khi chính tay nhận giấy triệu tập, sự thật vẫn khiến ông không khỏi cảm thấy một cơn rùng mình.Sự bối rối lướt qua mắt ông trong chớp mắt, nhưng rồi nhanh chóng bị che giấuTừ bên trong căn biệt thự, đồng Thư Dao đứng như bị tê liệt, cặp mắt vẫn luôn quen nhìn đời bằng ánh mắt khinh miệt hôm nay lại không dám tin vào những gì đang xảy ra trước mắt.Cận Trì Khiêm hít sâu một hơi, cố gắng giữ vững dáng vẻ bình thản dù trong lòng đang dâng lên cơn sóng dữ. Đứng trước cục diện này, ông hoài nghi Cận lão thái gia sẽ cứu lấy ông hay đưa ông làm con chốt thí mạngChưa đầy ba mươi phút khi Cận Trì Khiêm bị bắt đi thì bên kia trạch viện của lão thái gia cũng rơi vào chấn độngĐồng Thư Dao từ trong xe lao vào như kẻ mất trí, tóc tai rối loạn, khuôn mặt tái nhợt không son phấn, hoàn toàn mất đi vẻ hào nhoáng thường ngày. Bà ta vừa bước chân qua cổng đã hét lớn"Lão thái gia! Trì Khiêm bị bắt rồi! Họ bắt Trì Khiêm rồi!"Tiếng kêu xé toang không gian vốn đã u ám của buổi sớmTrong phòng khách cổ kính đầy gỗ lim bóng loáng, Cận lão thái gia buông rơi chén trà trong tayÂm thanh loảng xoảng của gốm sứ vỡ tan va vào nền đá cẩm thạch như tiếng súng khai màn cho một kết thúc ông ta chưa từng lường tới."Cái gì?!"Giọng ông run rẩy. Người từng là tư lệnh vùng, người từng vững như núi giữa sóng gió, giờ đây lại phải chống tay vào thành ghế để giữ cho mình không ngã quỵChỉ một đêm trước, ông còn nghĩ đã dọn xong mọi đường đi nước bước. Nhưng tin tức sáng nay cùng loạt tài liệu rò rỉ trên mạng về các giao dịch phi pháp, các hợp đồng ngầm, những bằng chứng không thể chối cãiTất cả đều khiến ông lần đầu tiên cảm nhận được: sự sụp đổ đang chực chờ phía trướcÔng nghiến răng"Gọi nó về. Gọi Cận Tư Dinh về cho ta! Ngay lập tức!"Không đầy nửa tiếng sau, Cận Tư Dinh bước vào cánh cổng mà cô chỉ muốn một mồi lửa thiêu rụi điGiờ phút này, cô không còn là một con chó chỉ biết quỳ bò, chịu nhục, chịu đánh. Dẫu toàn thân rách nát bởi những vết roi còn chưa kịp khô máu, dù đôi chân mỗi bước như giẫm lên từng mảnh thủy tinh găm ngược vào thịt, cô vẫn đứng thẳng lưng bước vào Cận trạchBên dưới lớp áo khoác đen dài phủ gót là tấm thân tàn tạ đến rợn người, những vết bầm tím trải dài, những vết cắt sưng tấy do bị dây thừng siết chặt, vết roi quất tứa máu, bầm xanh loang lổ đan chằng lên nhau như một tấm bản đồ của địa ngục.Cơn đau khiến mắt cô nhiều lần tối sầm, nhưng ánh nhìn vẫn không hề dao động. Mỗi bước chân đều nện xuống nền đá như đang đo đạc thời gian còn lại của bọn họCô gầy đến mức xương quai xanh lộ rõ, sắc mặt trắng bệch vì mất máu, nhưng trong mắt không hề có một tia cầu cứuChỉ có sự trống rỗng lạnh lẽo và một nụ cười treo nơi khoé môi – u uẩn, nồng đậm và mang theo cả vị cay của máu.Không ai trong phòng lên tiếng trước. Cận lão thái gia ngồi đó, bàn tay run rẩy giữ chặt đầu gậy, mặt tái đi không còn giọt máu.Ông ta cuối cùng đã nhận ra, con tốt thí mà ông muốn đẩy vào cơn gió xoáy, giờ đang điềm nhiên đẩy ngược bàn cờ về phía ông, bằng chính máu thịt và tổn thương tích tụ nhiều năm quaLấy chính mình làm mồi lửa, lấy chính da thịt, xương cốt của mình để đổi lấy đế chế của ôngCận lão thái gia đập mạnh đầu gậy xuống nền đá, ánh mắt già nua tối sầm lại, gằn giọng"Quỳ xuống! Người đâu! Đem gia pháp ra cho ta!"Trong căn phòng rộng lớn, tiếng ông vang vọng nhưng không một ai nhúc nhíchNgười hầu đứng im như tượng. Không ai bước tới, không ai động tay. Không một tiếng đáp lời.Cận lão thái gia như bị ai đấm thẳng vào ngực. Ông quay đầu nhìn những gương mặt vẫn ngày ngày quanh ông, nhưng hôm nay, mọi ánh mắt đều lảng tránh.Ông gầm lên"Quỳ xuống cho ta! Người đâu! Đem gia pháp ra, trói nó lại cho ta dạy dỗ như chó hoang!"Tiếng quát chấn động cả đại sảnh.Nhưng trái với mọi lần, không ai nhúc nhíchKhông một tiếng bước chân, không tiếng vâng dạTất cả người hầu... đứng yên. Đầu cúi thấp, vai rụt lại.Cận lão thái gia như bị dội nước lạnh vào mặt. Ông nhìn từng người, từng kẻ quen thuộc nhấtĐứa đã từng tự tay kéo dây xích đánh Cận Tư Dinh đến bật máuĐứa đã từng không nhân nhượng vụt roi mây vào người Cận Tư Dinh đến khi đánh rách lớp áo sơ mi mỏngĐứa từng dùng chân đạp vào đầu Cận Tư Dinh chỉ để cô liếm sạch mũi giầy của mìnhĐứa từng dùng thanh sắc nung hai lần cùng một vị trí in lên da thịt xương quai xanh của Cận Tư Dinh một chữ "CẨU' đầy nhục nhãThậm chí, ngày chỉ đêm hôm qua lão vẫn nghe âm thanh roi vọt văng vẳng ngoài sân..Nhưng giờ đây, bọn chúng... bất động như tượng gỗ.Ông gầm lên, rít từng chữ qua kẽ răng"Các ngươi phản rồi? Ai cho các ngươi đứng đó"Vẫn là im lặng.Chính vào lúc đó, một tiếng bật cười lạnh vang lên.Cận Tư Dinh nhoẻn miệng cườiCô vẫn đứng đó, đôi chân mang đầy thương tích run rẩy từng nhịp, máu vẫn thấm qua tầng lớp băng gạcNhưng lưng cô... vẫn thẳng như một thanh kiếm chưa từng gãy, dù rằng đầy ắp vết roi"Ông vẫn nghĩ... mình còn là vua trên ván cờ này à?"Giọng cô nhẹ, nhưng lạnh buốt.Cô rút từ áo khoác một chiếc USB nhỏ, bấm phát lại một đoạn ghi âm—giọng Lưu thúc, trung thành suốt ba mươi năm bên cạnh Cận lão thái gia, vang lên rõ mồn một"Lão gia, tôi buộc phải nói cho ông biết một sự thật. Chúng tôi điều không làm người hầu theo sau ông. Chúng tôi đã 'đối xử tàn bạo' với đại tiểu thư chỉ để diễn cho ngài xem. Người hầu đều được thay máu từ năm ngoái. Cô ấy đã tính toán từ trước"Rầm!Một tiếng đánh rơi chén trà vang lên từ tay Đồng Thư DaoCận lão thái gia đứng không vững, sắc mặt trắng bệch như xác chết."Không thể nào... Lưu... Lưu thúc của ta..."Cận Tư Dinh tiến lên, từng bước như in từng nỗi ô nhục mà cô đã chịu xuống nền nhà sáng bóng."Là tôi đã nhũng loạn thị trường khiến cho Cận thị mất hai hợp đồng tiền tỷ, chính tôi là người để Lưu thúc cho ông kế hoạch huấn luyện – chó- hai mươi ngày, để cho ông cười sung sướng trên chiến thắng và giờ đây..."Cận Tư Dinh dừng lại một lúc, ánh mắt lạnh lẽo quét thẳng gương mặt đang cương cứng của người đàn ông này"Và giờ tôi trở về, là để chôn ông trong chính ngôi mộ mà ông đã đào sẵn cho tôi."Đôi mắt cô đen kịt như hố sâu không đáy."Ông muốn tôi quỳ sao?"Cô nghiêng đầu, nụ cười nhếch lên như lưỡi dao cắt toạc niềm kiêu hãnh cuối cùng của ông già ngạo mạn kia."Tiếc là, hôm nay, ông mới là kẻ phải bò. Như một con chó thua cuộc dưới chân tôi!"Cận lão thái gia ngã phịch xuống ghếTay run lẩy bẩy. Lần đầu tiên trong đời, ông nhận ra, tất cả đã xongKhông còn quyền. Không còn người.Không còn bất cứ ai gọi ông là "lão gia" bằng sự kính sợ nữaTất cả chỉ là một màn kịch, từng bước đẩy ông vào tròng..Ngay lúc tiếng nói của Cận Tư Dinh vừa dứt, cánh cổng lớn ngoài sân vang lên những tiếng "ầm ầm" dồn dập, bánh xe bọc thép nghiến rít trên nền đá.Một toán quân đội chính quy, mũ nồi đen, áo giáp sắt, bước vào đội hình chỉnh tề. Dẫn đầu là Phó Tham mưu trưởng Quân khu – Lâm Cảnh Hành, người từng dậy sóng chính trường không dưới ba lần vì sự sắc lạnh và quyết đoán đến tàn khốc.Ông ta không nói lời dư thừa. Ánh mắt quét ngang đại sảnh lướt qua những tàn tích ngạo mạn của quyền lực cũ, rồi dừng lại nơi Cận Tư Dinh đang đứngTrong ánh nhìn ấy không có thương hại, không có ngờ vực, chỉ có một sự tán thưởng rõ rệt, đầy ngưỡng mộ và sâu sắc.Lâm Cảnh Hành bước tới một bước, giơ tay lên, khẩu lệnh dõng dạc"Theo lệnh đặc biệt của Ủy ban Quân sự Trung ương và Tổng Cục An ninh, tiến hành bắt tạm giam nghi phạm Cận Nghiêm với các tội danh: tổ chức bắt cóc, giam giữ người trái pháp luật, bạo hành, rửa tiền xuyên quốc gia, cấu kết nội bộ để che giấu tội phạm nghiêm trọng."Ngay lập tức, hai quân nhân đặc nhiệm bước tới, còng tay Cận Nghiêm ngay tại chỗ, không chần chừ dù chỉ một giây.Cận lão thái gia giãy giụa, ánh mắt đỏ ngầu, rít qua kẽ răng"Các người dám động đến ta? Đây là nhà của ta! Ta là...""Cận Trạch hôm nay, không còn là đất của ông."Lâm Cảnh Hành lạnh lùng cắt lời, không buồn liếc thêm.Rồi ông xoay đầu nhìn Cận Tư Dinh, khẽ gật đầu như một lời xác nhận:"Tư Dinh, giai đoạn một đã hoàn tất. Từ giờ, cô không còn phải mỗi tối chịu nhục hình nữa. Quay về nghỉ ngơi đi. Mọi thứ còn lại giao cho ta là được!"Cận Tư Dinh không nói gì, chỉ cúi đầu nhẹ như một cái đáp lễNhưng bên trong mắt cô ánh sáng đó... sắc như thép, lạnh như tuyết, và lặng lẽ như một vương hậu đã trở lại ngai vàng bằng máu, nước mắt và cả thời gian.Đồng Thư Dao sững người, thân thể run rẩy. Bà ta nhìn thấy toàn bộ cục diện bị nghiền nát, và điều kinh khủng nhất chính là mọi thứ không phải do may mắnMà là... kế hoạch.Một cuộc lật đổ âm thầm, tinh vi và triệt để.Ánh mắt bà ta nhìn Cận Tư Dinh đầy thảng thốt, một lời cũng không nói ra hếtTiếng khóa còng lách cách vang lên giữa thinh không, giống như dấu chấm hết cuối cùng cho một thời đại mục ruỗng.Ngay khoảnh khắc Lâm Cảnh Hành vừa dứt lời, Cận Tư Dinh bỗng loạng choạng một bướcLưng áo cô dính máu khô, từng vết roi cũ lẫn mới chồng lên nhau, rỉ máu qua lớp vảiBàn tay siết chặt đến mức các khớp trắng bệch, nhưng cô vẫn cố đứng vững từ đầu đến cuối, như một người không được phép ngã.Thế nhưng, cơ thể đã đến giới hạn.Mắt cô tối sầm, đầu ong lên, rồi hoàn toàn mất đi tri giác."Cận tiểu thư!"Một sĩ quan phía sau khẽ hô, nhưng chưa kịp chạy đến, thân thể mảnh khảnh ấy đã đổ gục.Lâm Cảnh Hành phản ứng cực nhanh, chỉ một bước đã đưa tay ra đỡ trọn lấy cô trước khi cô ngã xuống nền đá lạnh.Thân thể Cận Tư Dinh nhẹ đến mức đáng sợ. Lồng ngực gầy gò, nhiệt độ cơ thể hạ thấp bất thường, đôi môi tái nhợt và mồ hôi lạnh ướt đẫm tránDưới lớp áo mỏng, từng mảng da tím bầm lộ rõ, những vết thương chưa từng được chữa lành, ngày qua ngày bị xé rách, cứ thế lặp đi lặp lại.Không ai có thể tưởng tượng nổi: một người như cô, với từng bước đi sắc như dao, từng ánh mắt không bao giờ rơi lệ... lại đã sống trong địa ngục ấy bao lâu."Triệu y sĩ!"Lâm Cảnh Hành ra lệnh dứt khoát"Đưa cô ấy đến Bệnh viện Quân y 301. Toàn quyền theo dõi, bảo vệ, không cho bất kỳ ai không có thẩm quyền đến gần!"Một toán quân nhân ngay lập tức bước tới, trải cáng, nhẹ nhàng đưa Cận Tư Dinh lên, hộ tống bằng đội hình nghiêm ngặt nhất.Từng bước rời khỏi Cận trạch, không khí như đông cứng lại.Đồng Thư Dao sững ngườiCận Nghiêm dù đã bị khống chế vẫn rít lên như con thú phát điên, nhưng... đã không ai để tâm nữa.Vì người từng bị họ xem là con chó trung thành, giờ đây đang được Phó Tham mưu trưởng Quân khu đích thân đỡ lấy, rời đi trong vòng bảo vệ của chính quyền, quân đội và pháp luật.Mặt trời lên cao dần, ánh sáng quét qua Cận trạch đang rối loạn, chiếu lên bóng lưng gầy đầy sẹo của Cận Tư Dinh, vết máu cũ chưa khô, nhưng ánh sáng ấy lại long lanh, như đang loan báoMột thời đại mới, đã bắt đầu.Bệnh viện Quân y 301 – Khu đặc biệt dành cho đối tượng trọng yếu.Trong phòng cấp cứu được phong tỏa nghiêm ngặt, ánh đèn trắng lạnh rọi thẳng vào thân thể gầy gò đang nằm bất động trên bàn khám.Áo bệnh nhân vừa được xé bỏ, y tá bên cạnh thoáng hốt hoảng trước tình trạng cơ thể Cận Tư Dinh: những vết bầm tím tầng tầng lớp lớp, vết roi, vết bầm do bị vật cứng đánh vào, vết bỏng nhẹ, rạn da... tất cả đều xen lẫn cũ và mới, kéo dài từ vai xuống tận bắp chân.Bác sĩ trực ca là một chuyên gia quân y đã từng điều trị cho nhiều binh lính từ chiến trường trở về, vậy mà sắc mặt ông cũng thoáng trầm xuống khi nhìn kết quả chụp X-quang vừa in ra."Xương sườn số 5 đến số 9 đều có dấu hiệu rạn, tuy không gãy rời nhưng là dạng tổn thương tích tụ lâu ngày do chịu lực lặp đi lặp lại.""Đốt sống lưng L1 đến L3 có biểu hiện lệch nhẹ, khả năng cao là do bị đánh vào vùng lưng với lực mạnh, không được điều trị kịp thời.""Mạch máu dưới da bị xuất huyết diện rộng. Chúng tôi nghi ngờ bệnh nhân có thời điểm từng bị nhốt trong không gian lạnh và ẩm kéo dài, dẫn đến tụ máu ở các đầu chi và suy nhược thần kinh thực vật.""Đặc biệt nghiêm trọng là cơ thể có dấu hiệu suy dinh dưỡng trường kỳ, chỉ số huyết sắc tố và bạch cầu đều thấp bất thường... Không hiểu cô ấy đã sống sót kiểu gì."Y tá đứng cạnh rùng mình.Lâm Cảnh Hành đứng bên ngoài cửa kính phòng cấp cứu, ánh mắt không rời khỏi thân hình đang nằm đóÔng chưa từng thấy một con người nào, là phụ nữ, lại có thể sống sót với từng ấy chấn thương mà vẫn đi đứng, nói chuyện, thậm chí dẫn dắt cả một ván cờ sinh tử.Không thuốc giảm đau. Không điều trị. Chỉ một mình, âm thầm, nuốt hết máu và nước mắt mà đứng dậy, rồi tiếp tục sống."Cô ấy có bị tàn phế không?"Lâm Cảnh Hành trầm giọng hỏi.Bác sĩ lắc đầu, giọng nặng nề"May mắn là không. Nhưng nếu chậm thêm vài tuần, hậu quả sẽ không thể cứu vãn.""Cô ấy đã sống như thế bao lâu?"Ông hỏi, dù biết chẳng ai có thể trả lời chính xác.Lâm Cảnh Hành cụp mắt, trong đáy lòng như có cái gì đó nghẹn lại, là tức giận, xót xa, hay... khâm phục đến cùng cực.Phía trong phòng, dưới ánh sáng nhợt nhạt của máy theo dõi sinh hiệu, Cận Tư Dinh vẫn nằm yên. Không một tiếng rên, không một giọt nước mắt. Nhưng cơ thể cô đang kể lại tất cả.Sự thật, không cần ngôn ngữ.Bệnh viện Quân y – Hai giờ sáng.Tiếng bước chân dồn dập vang lên dọc hành lang, theo sau là hàng quân nhân mặc quân phục chỉnh tề. Họ dừng lại đồng loạt trước phòng hồi sức cấp cứu, đồng loạt đưa tay chào một bóng người vừa xuất hiện.Tần Hàm – Nguyên soái tối cao của Quân khu Trung ương, bước ra từ chiếc xe chuyên dụng, dáng người cao lớn, tóc đã điểm bạc nhưng ánh mắt vẫn sắc như dao.Ông vừa xuống máy bay trực thăng quân sự từ căn cứ phía Bắc, chưa kịp thay quân trang. Gương mặt nghiêm nghị hiếm khi dao động của ông nay lại mang theo một vẻ sốt ruột ít thấy."Người đâu?"Ông trầm giọng hỏi, giọng nói trầm thấp mang theo uy áp khiến cả hành lang rơi vào im lặng.Một y tá lập tức cúi đầu"Đang cấp cứu. Chấn thương nghiêm trọng, nhưng đã qua cơn nguy kịch. Bác sĩ trưởng đang theo dõi sát sao."Lâm Cảnh Hành vừa bước đến, còn chưa kịp lên tiếng thì đã thấy ánh mắt như lưỡi dao của Nguyên soái quét về phía mình."Phó tham mưu Lâm là người đưa con bé đến?""Vâng, thưa Nguyên soái."Lâm Cảnh Hành lập tức đứng nghiêm."Cảm ơn. Nếu trễ thêm một chút, tôi có thể đã vĩnh viễn mất đi... cháu gái mình."Câu nói ấy khiến Lâm Cảnh Hành khựng lại như bị tạt một gáo nước lạnh.Ông không nghe nhầm.Cháu gái?Nguyên soái Tần Hàm – người đứng đầu toàn quân, nắm thực quyền vượt qua cả bộ trưởng quốc phòng – lại gọi Cận Tư Dinh là cháu gái?Tần Hàm không nhìn ai, chỉ chậm rãi đi về phía cửa kính phòng cấp cứu. Đôi mắt già nhưng nghiêm nghị ánh lên thứ cảm xúc mà nhiều năm rồi người ta chưa từng thấy nơi ông "Đây là đứa nhỏ mà thằng con trai và con dâu tôi đã kiếm suốt ba mươi năm qua. Một đứa trẻ chào đời ở Giang Nam khi mà ba mẹ nó đi du ngoạn, để rồi gặp phải Cận Nghiêm. Ông ta đã bắt đứa nhỏ và mang đi. Tôi đã cho rằng đời này sẽ không có cơ hội gặp lại máu mủ..."Ông ngừng một nhịp, giọng khản đi."Cho đến khi sự trở về của người lính củ và cuộn băng ghi âm...tất cả điều được phơi bày ra ánh sáng."Lâm Cảnh Hành siết tay bên người, lòng rúng động. Những mảnh ghép trong đầu như đồng loạt xoay chuyển.Cận Tư Dinh không phải chỉ là một nạn nhân. Cô là người thừa kế một dòng máu cứng cỏi, lạnh lùng, nhưng sắt đá đến tận xương máu của chiến lược gia, của nhà quân sự bậc nhất thời đại.Tần Hàm quay sang ông, ánh mắt nặng nề"Bắt đầu từ giây phút này, cô ấy không còn là Cận Tư Dinh. Cô ấy mang họ Tần. Là Tần Tư Dinh.""Cháu gái tôi... không ai có thể động đến nữa."5 giờ sáng.Hành lang bệnh viện phủ một lớp ánh sáng lạnh, bầu trời ngoài kia vẫn còn chưa rạng hẳn. Những chiếc đèn âm trần sáng hắt, kéo dài chiếc bóng gầy đang lặng lẽ tiến từng bước về phía khu hồi sức đặc biệt.Cận Khinh Ca dừng lại trước lớp kính thủy tinh ngăn cách. Nàng không lập tức nhào tới, cũng không khóc rống lên như một kẻ mất kiểm soát. Chỉ lặng lẽ đứng đó, hai tay siết chặt bên người, ánh mắt nhìn chằm chằm vào người đang nằm bất động trong phòng.Cận Tư Dinh – người con gái với vẻ kêu ngạo trời sinh nhưng nụ cười dành cho nàng vẫn luôn ấm áp. Giờ đây toàn thân quấn đầy băng trắng, nhịp tim vẫn ổn định nhưng cơ thể lại tiều tụy đến đáng sợ.Cận Khinh Ca cắn môi, mắt đỏ hoe nhưng nước mắt chưa rơi.Nàng hít sâu một hơi, ngăn mình không bật thành tiếng.Nhưng cuối cùng, vẫn là không chịu nổi.Một giọt nước mắt trượt khỏi khóe mắt, duy nhất một giọt, rơi trên nền gạch trắng lạnh."Tư Dinh, chị phải giữ lời hữa....em đã ở đây chờ chị.."Giọng nàng khàn khàn, như thể đã dùng hết sức bình sinh để ép những câu đó ra khỏi cổ họngCận Khinh Ca bước tới, ngồi thụp xuống trước cửa phòng, tựa trán vào tường kính, đôi mắt nhìn không rời."Bác sĩ Trình nói với em chị muốn đi Tây Tạng kết hôn...em đồng ý...chị nhanh tỉnh lại chúng ta đi cục dân chính có được không?"=========================Quà đêm cho người thức muộn, truyện sắp End nha và kết như nào tác giả cũng chưa biết