Bước Qua Ranh Giới

Chương 58



Chương 58

===================

Cận Lão Thái Gia ngồi lặng lẽ trong căn phòng rộng lớn, ánh sáng vàng vọt của buổi chiều chiếu qua cửa kính, tạo nên một bức tranh tối tăm và lạnh lẽo

Người đàn ông già nua vẫn giữ nguyên vẻ uy nghiêm của một vị tổng tư lệnh quân đội, dù cơ thể ông đã yếu đi nhiều, và những thế lực mà ông từng nắm trong tay giờ đây đang dần bị chặt đứt, như một tòa lâu đài cũ kỹ bị tàn phá bởi thời gian.

Ông ta không còn điều hành quân đội nữa, nhưng quyền lực và ảnh hưởng của Cận Lão Thái Gia vẫn tồn tại trong bóng tối, âm thầm thao túng từng mảnh đất, từng mối quan hệ còn sót lại

Cái nhìn lạnh lẽo của ông ta xuyên qua từng dòng suy nghĩ, như một quân bài lật ngược, chờ đợi thời cơ chính xác để tung ra cú kết liễu.

Với tính cách độc đoán, ông luôn tin rằng quyền lực là vĩnh cửu và không bao giờ có sự nhượng bộ

"Cái gì không thể điều khiển được, thì phải tiêu diệt."

Những lời này là kim chỉ nam trong cuộc đời ông, và giờ đây, khi mọi thứ đang dần đi vào ngõ cụt, Cận Lão Thái Gia chỉ thấy một con đường duy nhất

Ông không chỉ dựa vào các quan chức trong chính phủ, mà còn có những mối quan hệ ngầm sâu sắc trong thế giới tội phạm

Cận Lão Thái Gia cúi xuống, nhìn vào màn hình máy tính, ánh sáng phát ra từ nó làm lộ ra nét nghiêm nghị trong đôi mắt sắc lạnh của ông

Một cú nhấp chuột và cuộc gọi được nối đến một mạng lưới tội phạm khét tiếng ở Thái Lan. Băng mafia này, vốn có ảnh hưởng sâu rộng và khét tiếng với các hoạt động bất hợp pháp trong khu vực, đã từng là đối tác bí mật của ông trong những phi vụ lớn

"Đã chuẩn bị xong chưa?"

Cận lão thái gia nhàn nhạt lên tiếng

Giọng nói trầm đục của một ông trùm mafia vang lên, đầy đe dọa nhưng vẫn không thiếu sự kính trọng dành cho Cận Lão Thái Gia

"Còn lâu mới xong, nhưng ông cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ tạo ra một cơn sóng lớn ở khu vực Đông Nam Á, bất cứ ai muốn đụng đến ông, đều phải trả giá."

Cận Lão Thái Gia khẽ gật đầu

"Đúng vậy, tôi sẽ không để ai cản đường mình, dù là ai đi nữa. Nhớ, tôi muốn mọi thứ sẵn sàng vào đúng thời điểm"

Đứng trước những biến động lớn như vậy, Cận Tư Dinh là người đại diện của Cận thị không thể không lên tiếng

Chín giờ sáng, tại sảnh chính khách sạn Hồng Thiên, buổi họp báo quy mô lớn được trịnh trọng diễn ra và được bốn đài truyền hình trung ương phát sống trực tiếp, không dưới một trăm tờ báo lớn nhỏ đồng thời điều quy tụ về đây

Trong nhất thời, tên tuổi của Cận Tư Dinh cùng buổi họp báo chiếm trọn những vị trí đầu trong bảng tìm kiếm

Cận Tư Dinh đứng trên sân khấu rộng lớn, ánh đèn rực rỡ chiếu sáng khuôn mặt sắc lạnh và thần thái tự tin vốn là thương hiệu của riêng cô

Xung quanh là những chiếc máy quay, ánh mắt của hàng loạt phóng viên đổ dồn vào

Mặc dù bên ngoài, Cận Tưu Dinh vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong sâu thẳm đôi mắt ấy là sự kiệt quệ mà chẳng ai nhìn thấy được

Cơ thể cô, dù đứng vững trên đôi giày cao gót, nhưng lại đang vật lộn với từng cơn đau nhói không ngừng từ những vết thương khắp người

Cận Tư Dinh hiểu được, cơ thể đang báo động cho cô biết nó đã sắp không trụ nổi. Vết thương trên cổ, vết bầm tím trên cánh tay, và những vết rách da trên lưng đều không thể che giấu.

Nhưng Cận Tư Dinh không cho phép bản thân đổ gục vào giai đoạn then chốt này. Khi mà tất cả chỉ còn thêm một ít thời gian đã có thể thành công rút đi xương sống của lão già đó

Hít một hơi thật sâu, đưa tay chỉnh lại mic, cô bắt đầu phát biểu

"Chúng tôi không bao giờ dung thứ cho những hành vi sai phạm trong công ty. Cận Thị cam kết sẽ kiên quyết xử lý ba công ty con đang gặp vấn đề nghiêm trọng. Không bao che, không lùi bước"

Giọng nói của cô vang lên, mạnh mẽ và rõ ràng, là sự tin tưởng tuyệt đối sự việc này sẽ không thể chạm đến đế chế cao ngất ngưởng của Cận thị

"Cận Thị sẽ hợp tác với chính phủ để rà soát toàn bộ bộ máy quản lý của những công ty này, để đảm bảo rằng mọi sai phạm đều sẽ được xử lý một cách công bằng và nghiêm minh"

Cô không dừng lại, giữ vững ánh mắt, đối diện với những câu hỏi căng thẳng từ các phóng viên

Mặc dù những ngón tay đang run lên nhẹ, đôi mắt sâu vì nhiều đêm vật lộn với cơn đau mà không thể chợp mắt, nhưng Cận Tư Dinh vẫn vô cùng bình thãn mà đối chất

Mỗi động tác, mỗi câu chữ, tất cả đều là sự cố gắng chống đỡ trong một cuộc chiến mà cô không thể thua

Khi cuộc họp báo tiếp tục, những phóng viên không ngừng đặt câu hỏi về các công ty con, về những người lãnh đạo thất bại trong việc duy trì hoạt động của họ, nhưng Cận Tư Dinh không hề do dự

Cô trả lời mọi câu hỏi với sự chính xác, khéo léo và lạnh lùng, giống như một chiến binh kiên cường đứng trên chiến trường

Nhưng trong nội tâm, cô cảm nhận rõ rệt cơn đau từ những vết thương vẫn âm ỉ, kéo dài như một lời nhắc nhở về những trận đòn roi tàn nhẫn mà cô phải chịu đựng khi trở về Cận Trạch

Khi buổi họp báo kết thúc, Cận Tư Dinh cúi đầu, mệt mỏi bước ra khỏi sảnh chính, lướt qua những ánh mắt dò xét của các phóng viên và nhân viên

Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại tiếng bước chân của cô vang vọng trong không gian tĩnh lặng, trợ lý đi bên cạnh, theo sau, im lặng, không dám lên tiếng

Đột nhiên, ánh sáng từ những chiếc đèn mờ dần khiến không gian trở nên tối tăm hơn, và khi cô bước ra khỏi cánh cửa, hình bóng quen thuộc của một người đứng đợi giữa lối đi chợt xuất hiện

Cận Khinh Ca.

Vẻ mặt của Cận Khinh Ca khiến trái tim Cận Tư Dinh thắt lại trong khoảnh khắc

Đứa nhỏ của cô đứng yên, đôi mắt đỏ hoe, dường như đã khóc từ bao giờ, nhưng không có một tiếng nấc nào. Đôi mắt ấy, đầy tổn thương và lo lắng, nhìn thẳng vào cô, như muốn nói lên điều gì đó, nhưng lại chẳng thể cất lên lời.

Cận Tư Dinh dừng lại, nhìn cô gái trước mặt với trái tim đập mạnh. Họ không cần phải nói quá nhiều, chỉ cần nhìn vào nhau, là đủ để hiểu rằng tình cảm giữa họ không thể bị chia cắt, dù là trong hoàn cảnh nào.

Cận Tư Dinh bước đến gần, trong lòng ngập tràn những cảm xúc mà cô không thể giấu nổi. Cô nhẹ nhàng vươn tay, đặt lên vai Cận Khinh Ca, cử chỉ đầy yêu thương nhưng cũng đầy đau đớn

"Phải chờ chị. Có biết không! Chị chắc chắn sẽ giữ lời!"

Giọng nói của cô khàn đặc, nhưng vẫn tràn ngập ấm áp dành cho người mình yêu

Cận Khinh Ca không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi nàng đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gò má gầy của Cận Tư Dinh, âm thanh bật ra khỏi cuống họng đặc quánh

"Chị gầy đi nhiều....còn đau lắm không?"

Cận Tư Dinh cong lên vành mắt, cô nhẹ nhàng lắc đầu, bản thân có chút tham lam mà muốn đứa tay kéo người đối diện vào cái ôm

"Tư Dinh, hứa với em. Dù bất cứ giá nào đều phải sống! Em chờ chị, chờ chị đến để cùng em đi Tây Tạng!"

Hốc mắt Cận Tư Dinh ngoài trừ mệt mỏi chính là một vết sáng của hạnh phúc, cô nhoẻn miệng cười nhẹ như một lời khẳng định

"Chị hứa!"

"Bây giờ chị vẫn phải về đó sao?"

Cận Tư Dinh không trả lời câu hỏi này, cô sợ Cận Khinh Ca sẽ đau lòng...

"Chị có tin tưởng em không?"

Cận Khinh Ca đột ngột chuyển chủ đề khiến Cận Tư Dinh hơi nhíu mày, cô không suy nghĩ lập tức gật đầu lên tiếng

"Chị luôn tin tưởng em. Làm sao vậy!"

"Em biết rồi. Chị về đi!"

Cận Khinh Ca nhích chân sang một bên nhường đường, Cận Tư Dinh dù có lưu luyến nhưng vẫn chậm rãi bước đi, được ba bước chất giọng mềm mại của người sau lại vang lên

"Tư Dinh, em thật đau lòng!"

Nước mắt Cận Tư Dinh rơi khỏi khóe mi, cô không quay đầu nhưng Cận Khinh Ca biết được chị ấy đang khóc, bởi vì chính cô cũng một mặt đầy nước mắt

Cho đến khi chiếc Roll-Royce đưa Cận Tư Dinh rời khỏi con đường lớn, Cận Khinh Ca mới chậm rãi đi về hướng bên trái nên có một chiếc xe đen đã đậu chờ sẵn

Nàng mở cửa xe, ánh mắt đau lòng vừa rồi hoàn toàn bị rút cạn, thay vao đó là một đốm lửa đang hừng hực cháy lớn

"Đến hội quán Tây Lâu đi. A Thành!"

Người tài xế tên A Thành cũng chính là người đã hỗ trợ mẹ Cận Khinh Ca trốn khỏi biệt viện Tây Nam vào đêm hôm đó, động tác anh ta thuần thục xoay vô lăng rời khỏi sảnh lớn của khách sạn mà hòa vào dòng xe tấp nập

Hội quán Tây Lâu nằm ở tầng cao nhất một tòa nhà lộng lẫy giữa trung tâm thành phố. Ánh đèn chùm pha lê phản chiếu xuống bàn trà gỗ mun đen bóng, khung cảnh xa hoa nhưng lạnh lẽo đến mức làm người ta khó thở.

Cận Khinh Ca đẩy cửa bước vào, áo khoác blazer màu be phủ ngoài, bên trong là sơ mi caro kiểu sọc kẻ xanh và quần âu trắng

Nàng không trang điểm, nhưng ngũ quan xinh đẹp cũng không bị ảnh hưởng gì, thậm chí còn nổi bậc hơn rất nhiều, đôi mắt nhạt màu nhìn thẳng về phía người đàn ông ngồi đợi bên cửa sổ, nơi ánh sáng phản chiếu chỉ một nửa gương mặt.

Tống Hoằng ngước lên, môi hơi nhếch. Anh ta mặc sơ mi trắng đơn giản, không thắt cà vạt, khí chất nửa chính nửa tà, lại như thể nắm quyền sinh sát.

Trên bàn trà, một túi hồ sơ màu xám đặt ngay ngắn cùng một chiếc USB bạc nhỏ.

"Ngồi đi"

Anh ta chỉ tay về phía ghế đối diện, giọng nói bình thản nhưng không giấu được mùi toan tính.

Cận Khinh Ca ngồi xuống, hai tay đan vào nhau trên đùi, không chạm vào bất cứ thứ gì.

Tống Hoằng chậm rãi đẩy túi hồ sơ về phía nàng

"Trong này là tài liệu giao dịch, chứng từ rửa tiền, và một số bản sao kê bất hợp pháp đứng tên Cận Trì Khiêm. Nếu cần bản gốc, tôi có thể sắp xếp"

Nàng không nói gì, chỉ liếc nhìn chiếc USB bên cạnh.

Tống Hoằng cười khẽ, ánh mắt đăm đăm

"Tôi không có hứng thú với đống tro tàn mang tên Cận gia. Nó là cái hố lửa lớn, ai dẫm vào cũng chỉ có cháy sạch. Nhưng... nếu tập tài liệu này có thể đổi lấy một phiếu biểu quyết trong cuộc họp cổ đông Tống thị ngày mai, thì tôi sẵn sàng 'hợp tác' cùng cô"

"Cô chỉ cần đồng ý bầu tôi làm tổng giám đốc"

Anh ta ngả lưng ra sau, ánh nhìn sắc như dao cắt

"Chúng ta không cần tin tưởng nhau. Chỉ cần lợi ích song hành."

Cận Khinh Ca cụp mắt, hàng mi khẽ rung

Một bên là chiếc ghế quyền lực, Tống Yên Nhiên kỳ công tranh đấu cuối cùng bản thân lại ngồi trong bốn bức tường và chiếc song sắt

Một bên là mồi lửa có thể đốt cháy cánh rừng mà Tư Dinh đang chuẩn bị

Không ai lên tiếng. Nhưng kết quả đã quá rõ ràng

Chỉ có tiếng mưa rơi bên ngoài đập vào cửa kính

Cận Khinh Ca im lặng vài giây, rồi vươn tay, lấy USB bỏ vào túi áo khoác

"Thành giao"

Âm thanh giọng nói của nàng phản phất như lưỡi dao tuốt khỏi vỏ

Tống Hoằng nheo mắt nhìn người đối diện, nhịn không được mà lên tiếng

"Tôi thật không tin được cô là cô nhóc yếu ớt năm đó nằm ở sân trường cao trung chịu đánh vì một trò đùa bẩn thỉu của Tống Yên Nhiên"

Đầu ngón tay Cận Khinh Ca khẽ vuốt tóc mái mà nhàn nhạt lên tiếng

"Người ở dưới đáy giếng sẽ biết cách để trèo lên thành giếng."

Nàng đứng dậy, giọng nhẹ như gió

"Khi bị dồn vào chân tường sẽ tự biết bản lĩnh của mình nằm ở đâu"

Rồi cô quay lưng rời khỏi hội quán. Đêm thành phố vẫn mưa

Buổi chiều ở tổng cục quân đội, bầu trời như bị xẻ đôi bởi tầng mây xám xịt. Tin tức lan truyền như sóng ngầm, chỉ trong vài giờ đã khiến cả hệ thống chấn động.

Một người lính già xuất hiện ở cổng lớn của tổng cục, những bước chân khập khiễng, áo choàng phủ bụi đất và thời gian

Không ai nhận ra ông ngay lập tức, cho đến khi tấm thẻ nhận dạng cũ kỹ được quét qua máy, danh tính hiện lên, rõ ràng và sắc lạnh như dao cắt

Thiếu tướng Trì Vũ

Ông không nói một lời dư thừa, chỉ đưa ra một phong bì niêm phong và một thiết bị ghi âm đời cũ, giao thẳng cho văn phòng của Nguyên soái Tần Hàm.

Chiếc băng được phát trong căn phòng họp kín, chỉ có vài nhân vật cấp cao có mặt

Âm thanh rè rè ban đầu vang lên, sau đó là một giọng nam trung niên, mang âm sắc kiêu ngạo và mệnh lệnh – là giọng của Cận lão thái gia khi còn trẻ - Cận Nghiêm

"Cháu gái của Tần Hàm, mệnh thật tốt. Ta phải có được nó. Chỉ cần nó biến mất sau khi sinh ra vài giờ, sẽ chẳng ai nghi ngờ. Ngay cả Tần Hàm đang ở xa cũng không cứu nguy được..."

Khoảnh khắc ấy, toàn bộ phòng họp chìm vào tĩnh lặng rợn người.

Nguyên soái Tần Hàm không nói gì. Ngón tay ông đặt chặt lên mặt bàn kính, từng khớp tay trắng bệch. Đôi mắt trầm tĩnh nhiều năm của một người từng cầm quân ngàn dặm lúc này như biển sâu trỗi dậy cơn sóng dữ

"Ba mươi năm...cháu gái chưa kịp thấy mặt của ta?"

Một câu hỏi bật ra, gần như lạc giọng.

Trong khi đó, bên ngoài cánh cửa dày, cả hệ thống quyền lực bắt đầu rung chuyển

Sau khi đoạn ghi âm được công bố trong phòng họp bí mật, Tần Hàm không để lộ cảm xúc nào ra bên ngoài. Ông chỉ ra hiệu cho cấp dưới thân cận

"Âm thầm điều tra nội bộ Cận gia. Không được để lộ bất cứ sơ hở nào, kể cả với bên quân pháp"

Bắt đầu từ ngày hôm đó, những bóng đen không tên lặng lẽ lướt qua Cận trạch như những làn gió lạnh vô hình. Căn trạch viện hào nhoáng kia che đậy một địa ngục lặng lẽ

Nơi người ngoài tưởng là mái ấm vững chắc của giới thượng lưu, nhưng thực chất lại là sân khấu của sự nhục hình, ngược đãi và thao túng tâm lý tinh vi

Trong những đoạn tư liệu được gửi đến bàn làm việc của Tần Hàm là hình ảnh một cô gái trẻ, với mái tóc màu xám khói đặc trưng, ngũ quan gần như tạc ra từ con trai và con dâu ông

Nhưng ánh mắt cô gái luôn cụp xuống, thân thể mỗi ngày đều xuất hiện vết thương không thể giấu dưới lớp áo

Cô gái ấy không ai khác chính là Cận Tư Dinh, Chủ tịch của Cận thị trong mắt công chúng, nhưng trong tường kín của Cận gia lại là con chó được nuôi nhốt và thuần hóa, mất đi nhân cách con người

Một bản giám định DNA bí mật từ chính tay Trì Vũ giao lên xác nhận sự thật chấn động

Cận Tư Dinh – huyết thống trực hệ của Tần gia

Cô là đứa trẻ bị mất tích khi lọt lòng mẹ năm xưa, là cháu gái ruột thất lạc của Tần Hàm

Nhưng điều khiến ông không ngờ hơn cả... là cô gái ấy không hề yếu đuối như vẻ ngoài

Trong tối, Cận Tư Dinh đã bí mật bắt tay với Phó tổng tham mưu Lâm Cảnh Hành một người luôn theo phe cải tổ, nhằm âm thầm điều tra và bóc gỡ từng tầng đường dây mờ ám do Cận Nghiêm dựng lên suốt mấy chục năm.

Tần Hàm nhìn sơ đồ liên kết nội gián trải dài trên bàn, nét mặt ông vẫn bình tĩnh, nhưng tay đã siết lại.

"Tốt... biết nín nhịn, biết lên kế hoạch, lại không khuất phục. Quả thật là huyết thống Tần gia."

Ông không công khai nhận lại cháu gái. Không cần. Những đứa trẻ trưởng thành trong máu và gai nhọn không cần che chở quá mức, chúng chỉ cần một cú đẩy đúng thời điểm.

Và Tần Hàm chính là người thực hiện cú đẩy ấy, một cách âm thầm.

Từ sau hôm đó, từng cơ sở ngầm của Cận lão thái gia lần lượt bị rút chân. Những đối tác từng trung thành bất ngờ bị "sờ gáy", các khoản tài chính ngầm bị đóng băng, thậm chí vài nhân vật chủ chốt trong giới chính trị bắt đầu thay đổi thái độ.

Không ai biết vì sao Cận gia lại lâm vào tình trạng này nhưng Cận Tư Dinh

Chỉ có đều chính bản thân cô cũng không nghỉ tiến trình lại nhanh đến vậy

Những thay đổi diễn ra quá nhanh, nhanh đến mức khiến Cận Tư Dinh không thể không cảnh giác

Ba cơ sở ngầm thuộc phe Cận lão thái gia đồng loạt bị đánh úp chỉ trong một đêm. Những nhân vật cộm cán từng nắm giữ giao dịch rửa tiền, buôn tài sản ngầm... nay đều như rắn mất đầu

Các tập tin bí mật từng được giấu kín dưới nhiều tầng bảo mật đột nhiên bị hé lộ

Nhưng không phải từ tay cô, không phải từ Lâm Cảnh Hành, mà là một nguồn không xác định.

Ban đầu, cô ngỡ là trùng hợp. Nhưng đến lần thứ ba, thứ tư – khi kẻ thù lần lượt gục ngã theo đúng vết cắt cô từng lên kế hoạch nhưng chưa kịp ra tay – thì Cận Tư Dinh hiểu: Có một bàn tay khác đang âm thầm song hành cùng cô trong cuộc trả thù này.

Trực giác từng bị rèn giũa qua những năm tháng chịu nhục trong bóng tối không cho phép cô bỏ qua khả nghi đó

Cận Tư Dinh bắt đầu cho người kiểm tra lại mọi tuyến liên lạc, rà soát đường truyền nội bộ, lần theo lộ trình rò rỉ thông tin.

Tất cả đều sạch sẽ.

Quá sạch – đến mức giả tạo.

Một đêm, cô ngồi một mình trong văn phòng tầng cao nhất của Cận thị, nhìn ra bầu trời đêm mờ xám. Gió thổi qua tấm kính, lạnh và buốt như một linh cảm không tên

"Nếu là kẻ địch, hắn đã ra tay với mình rồi. Nếu là đồng minh... tại sao lại ẩn mặt?"

Giữa tiếng gõ bàn phím đều đều, Cận Tư Dinh chậm rãi mở tập hồ sơ giấu dưới két sắt – trong đó là danh sách những nhân vật từng có liên hệ mật thiết với Cận lão thái gia, bao gồm cả các tướng lĩnh về hưu, quan chức cấp cao, cùng vài tên đã "mất tích" nhiều năm trước.

Một cái tên khiến mắt cô khựng lại

Tần Hàm – nguyên soái cấp tối cao, từng thống lĩnh toàn bộ hệ thống phòng vệ quốc gia, đột ngột biến mất khỏi chính trường mười mấy năm trước vì lý do "tịnh dưỡng sức khỏe".

"Tại sao lại xuất hiện tên người này ở tầng hồ sơ tuyệt mật của ông ta?"

Cô ghi nhớ, nhưng không vội ra tay

Lúc này, Cận Tư Dinh không biết rằng chính Tần Hàm cũng đang theo dõi ngược lại mình, từ nơi sâu nhất của hệ thống an ninh quốc phòng.

Không tiếng động. Không tuyên bố

Bên ngoài cửa kính lớn, mưa không ngừng rơi, có những chuyện đã sắp đi đến đích...

Ba gã đàn ông đến từ Thái Lan, là 'chân rết' do Cận lão thái gia âm thầm đưa sang Hải Thành để thiết lập lại mạng lưới phân phối, vừa đặt chân chưa tròn mười hai tiếng đã biến mất không dấu vết

Không có lệnh bắt, không tiếng còi hú, không một bản tin nào rò rỉ ra truyền thông. Mọi thứ xảy ra trong im lặng đến mức khiến người từng là tư lệnh quân khu phía Nam như ông ta cũng thấy lạnh sống lưng

Một sự vây bắt lặng lẽ đầy sát khí, giống như viên đạn găm thẳng vào ngực mà người bị bắn không kịp nhận ra mình đã chết.

Cận lão thái gia đứng im bên cửa sổ, ánh mắt thâm trầm nhìn ra bầu trời Hải Thành âm u mù khói. Bao năm qua, ông ta vận hành đường dây làm ăn bất chính ngay trong vỏ bọc quân nhân mẫu mực, tận dụng mạng lưới hậu cần và ảnh hưởng thời còn đương chức để đưa hàng, rửa tiền, và di chuyển người

Cận thị chẳng qua chỉ là lớp vỏ thương nghiệp cho những giao dịch mờ ám ấy. Còn hiện tại? Kẻ nào đó đang từng bước lột trần lớp áo giáp ông đã khoác lên suốt mấy chục năm.

Ông ta không hoảng loạn. Người từng bước ra từ chiến tranh không dễ gì bị khuất phục bởi một cú đánh.

Không phải cảnh cáo, mà là lời tuyên chiến. Và nếu không làm gì, rất có thể tên tiếp theo bị "bốc hơi" sẽ là ông.

Tội không thể để rơi vào đầu mình. Mọi giao dịch bẩn đều thực hiện dưới danh nghĩa hợp đồng thương mại của Cận thị – mà hiện tại, người chịu trách nhiệm pháp lý cao nhất, chính là Cận Tư Dinh.

Ông quay lưng, ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn gỗ lim cũ kỹ

"Hủy hết hồ sơ bên ngoài. Nếu cần, để nó gánh. Một khi sóng nổi, người đứng trên mặt nước luôn là kẻ bị nhìn thấy đầu tiên"

Đứng trước những thất bại liên tiếp khiến cho Cận lão thái gia đã có cái nhìn thiếu chính xác, ông cho rằng bản thân vẫn đang nắm thế chủ động có thể giữ 'dây xích' của Cận Tư Dinh nhưng ông đã quên rằng bản thân khẳng định cô chính là người đứng phía sau thao túng cả bàn cờ

Nếu như vậy, chả lẻ không chừa đường lui cho mình?

Cận Tư Dinh đứng bên cửa sổ văn phòng, ánh mắt không chút dao động nhìn ra những con phố đông đúc phía dưới.

Cô lưng hơi cong xuống vì cột sống đã báo động do đa chấn thương nhưng nó vẫn không làm giảm ngạo khí từ trong xương tủy của Cận Tư Dinh

Đầu ngón tay Cận Tư Dinh gõ lên lớp kính mờ mà khóe miệng cong lên mỹ mãn...

"Thu lưới được rồi!"

Cô thì thầm với bản thân

Cận lão thái gia sẽ không ngờ rằng những lúc ông ta đối xử với cô như súc vật cũng là lúc cô đã chuẩn bị cho bản thân một con đường rút lui êm ái

Toàn bộ hồ sơ pháp lý điều minh bạch, sạch sẽ...

Muốn hất nước bẩn lên đầu cô giống như cái cách mà họ vẫn làm ở trạch viện sao?

Lần này không thể!

Lúc này, trên màn hình điện thoại, một loạt bloger tài chính nổi tiếng đồng loạt đăng tải thông tin về việc Cận Trì Khiêm liên quan đến buôn bán vũ khí trái phép

Những bài viết được cập nhật gần như cùng một lúc, với đầy đủ chứng cứ và hình ảnh rõ ràng, không thiếu bất kỳ chi tiết nào

Mỗi bài viết càng lúc càng kéo theo sự chú ý của dư luận, khiến hàng nghìn người truy cập, bình luận và chia sẻ.

Chưa đầy một giờ sau, thông báo khám xét được gửi từ phía cảnh sát, và ngay lập tức, lệnh thi hành được phát đi. Từng đội cảnh sát, từ phía ngoại ô đến các khu trung tâm, đều nhanh chóng đồng loạt tiến vào các khu vực có liên quan đến Cận Trì Khiêm, nhắm thẳng vào những nơi được cho là điểm nóng của các giao dịch trái phép.

Cận Tư Dinh đặt điện thoại xuống bàn, tắt màn hình, và quay lại với đống hồ sơ trên bàn làm việc. Cô mỉm cười nhẹ, không chút lo lắng, vì mọi thứ đã nằm trong tầm kiểm soát

Sau đó vài giây liền cầm lấy điện thoại mà gõ nhẹ một tin nhắn gửi đến ID – Đứa nhỏ

[Thật giỏi. Lệ phí khen thưởng là một nụ hôn. Chị sẽ ghi lại cẩn thận!]

Rất nhanh đã có tin nhắn hồi âm

[Em chờ chị đến thu nợ]

==============

Khúc này mà bẻ cua SE chắc tui lấy gạch xây nhà

Chương trước Chương tiếp
Loading...