Bước Qua Ranh Giới

Chương 57



Chương 57

=============

Cận Khinh Ca bước ra khỏi sảnh chính của Tập đoàn Tống Thị, lướt qua những tòa nhà cao tầng, bóng tối bắt đầu bao trùm thành phố

Mọi thứ xung quanh dường như lắng lại, chỉ có tiếng bước chân của nàng vọng lại trong không gian vắng vẻ. Nàng đi nhanh, như thể muốn thoát khỏi sự nặng nề trong lòng, tìm về một nơi yên tĩnh.

Đến trước chiếc xe hơi đen đang đỗ bên đường, Cận Khinh Ca dừng lại, tay gõ nhẹ lên cửa kính tài xế. Những tiếng gõ vang lên, nhưng phải mất vài giây, cửa kính mới từ từ hạ xuống.

Người tài xế là một thanh niên rắn rỏi, với khuôn mặt sắc nét và ngũ quan gọn gàng. Anh ta nhìn lên, ánh mắt lạnh lùng nhưng không giấu được chút ngạc nhiên khi thấy Cận Khinh Ca đứng ngay trước cửa

Cận Khinh Ca mỉm cười nhẹ nhàng

"Cảm ơn anh đã luôn theo dõi và bảo vệ tôi trong suốt thời gian qua"

Giọng nói của nàng êm ái, nhưng đầy chắc chắn, giống một lời khẳng định cho đều nàng vừa nói

Anh tài xế khẽ nhướng mày, đôi mắt lóe lên một tia ngạc nhiên

Sự im lặng trong khoảnh khắc khiến cho không gian như chùng xuống

Sau một lúc, Cận Khinh Ca lại tiếp tục, không vội vàng nhưng đầy kiên nhẫn

"Cận Tư Dinh đâu? Tôi biết chị ấy là người đã bảo anh đi theo bảo vệ tôi từ lúc chúng ta tách nhau ra. Hiện tại tôi có thể gặp được chị ấy chưa? Một cách đường hoàng chính chính!"

Lúc này, phản ứng của anh tài xế là không thể che giấu. Một chút lúng túng thoáng qua khuôn mặt anh, mặc dù nhanh chóng khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nhưng không thể giấu đi sự ngạc nhiên rõ rệt

Anh nhẹ nhàng nói, giọng trầm thấp, mang chút ngập ngừng

"Chuyện lịch trình của Cận tổng tôi không được biết. Nhưng nếu cô muốn gặp thì có thể đến sườn núi Nghinh Sơn, ở đó có người cô nên gặp"

Cận Khinh Ca nhìn anh, đôi mắt không biểu lộ nhiều cảm xúc, nhưng trong lòng lại có chút thắc mắc

Không phải là lần đầu tiên nàng nghe thấy tên Nghinh Sơn, nhưng lần này, có lẽ phần còn lại của bí mật đã nằm ở đó, và chờ đợi nàng

Anh tài xế không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi nhanh chóng lên ga, chiếc xe lại im lìm chạy đi trong đêm

Cận Khinh Ca đứng đó một lúc, mắt nhìn theo chiếc xe xa dần, nhưng trong lòng đã bắt đầu dấy lên những suy nghĩ hỗn độn về những lời vừa nghe

Buổi tối, không khí xuống thấp

Cận Tư Dinh vừa trở về sau buổi tiếp khách căng thẳng, bụng rỗng vì đã uống không ít rượu, nhưng không có thời gian để ăn uống

Cơn đau dạ dày quằn quại trong cơ thể, nhưng cô không thể dừng lại, trước mặt vẫn là 'tổ huấn' mà cô phải tuân theo mỗi tối

Cô bước vào sân Cận Trạch, những ánh đèn vàng từ những cửa sổ tỏa ra, nhưng không thể xua tan được cái không khí nặng nề của trạch viện này

Cận Tư Dinh đứng lại trước sân chính, đôi mắt vẫn không rời khỏi mặt đất, như thể đã quá quen với nỗi đau thể xác lẫn tinh thần. Cô vừa đi, vừa cố gắng cầm lại cơn đau nhưng không thể ngăn được bước chân chậm dần, mồ hôi lạnh chậm rãi sượt qua hai bên thái dương

Một người hầu mặc bộ đồ đen đứng đợi ở cửa, đôi mắt nhìn cô với vẻ lạnh lùng, không chút cảm xúc

"Quỳ xuống"

Giọng nói của người hầu vang lên, dù khẽ nhưng lại như một mệnh lệnh không thể chối từ

Cận Tư Dinh không ngần ngại, cúi đầu rồi quỳ xuống ngay tại chỗ, mặc dù cơn đau dạ dày không ngừng hành hạ

Người hầu đứng thẳng, đôi mắt không chút cảm xúc, chỉ quan sát như một người làm công việc theo lệnh

Mãi cho đến khi cây roi mây vung xuống, Cận Tư Dinh không phản ứng gì, đôi mắt không biểu lộ cảm xúc, chỉ cảm nhận từng cơn đau xé nát da thịt

Vút..vút..vút...vút..vút

Năm roi xuống lưng, chồng lên tầng lớp vết thương

Vút..vút..vút...vút..vút

Năm roi xuống mông, phủ lên một mảng da thịt chằn chịt thương tích

Khi người hầu dừng lại, Cận Tư Dinh không đứng lên ngay, vẫn quỳ gối, đầu cúi thấp xuống, mặc cho từng cơn đau dâng lên trong người

Một tiếng đồng hồ qua đi, cô mới khập khiễng đứng dậy đi thẳng ra phía bên ngoài nơi chiếc xe vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời đi trong đêm

Để có thể không lưu lại trạch viện mỗi đêm sau khi thụ phạt, Cận Tư Dinh đã tự mình 'tái lưu' ấn ký trên xương quai xanh. Một cơn đau xé rách thân thể

Cận Khinh Ca lái xe lên sườn núi Nghinh Sơn, con đường dốc uốn lượn qua những khóm cây rậm rạp, không khí se lạnh của đêm bao trùm lấy cảnh vật

Xe nàng tiến dần lên, bánh xe nghiền trên mặt đường đá vụn, phát ra tiếng kêu đều đều trong không gian tĩnh lặng của núi rừng

Nàng ngừng lại ở một khu vực vắng vẻ, chỉ có ánh đèn xe chiếu sáng một khoảng không nhỏ trong đêm tối

Cận Khinh Ca bước xuống xe, đôi giày cao gót khẽ chạm đất, tiếng động của bước chân vang lên văng vẳng giữa không gian bao la

Đêm trên núi, không gian yên ả và lạnh lẽo đến lạ, nhưng trong lòng Cận Khinh Ca lại có một cảm giác lạ lùng, như thể mình đang bước vào một bí mật nào đó

Một bóng người xuất hiện phía trước, khuôn mặt không thể nhìn rõ trong bóng tối, nhưng vóc dáng thon thả và dáng đi chuyên nghiệp của người đó khiến Cận Khinh Ca nhận ra ngay.

"Bác sĩ Trình?"

Cận Khinh Ca gọi nhẹ

Người phụ nữ kia dừng lại, ánh mắt sáng lên một cách tinh tế, dù chỉ có thể nhìn thấy một phần gương mặt trong bóng đêm

"Khinh Ca, đã lâu không gặp!"

Trình Hân khẽ mỉm cười

"Em đang muốn tìm Tư Dinh?"

Cận Khinh Ca gật đầu, không giấu nổi sự lo lắng trong mắt, nàng không vòng vo mà trực tiếp nói thẳng

"Chị ấy có ổn không?"

Trình Hân không vội lên tiếng, ánh mắt xẹt qua một tia bất đắc dĩ

"Vẫn ổn! Em không thấy chủ tịch Cận trên truyền thông sao? Vẫn vô cùng kêu ngạo. Cậu ấy không sao cả!"

Lời này có thể lừa người khác, nhưng không thể lừa Cận Khinh Ca, trong đêm tối nàng bậc cười chua xót

"Ổn? Bác sĩ Trình, chị không cần gạt em! Nếu chị ấy ổn thì đã không gầy đến như vậy? Cuối cùng thì cái nhà đó đã làm gì chị ấy?"

Khớp tay Trình Hân khẽ nắm lại, cô tiến thêm hai bước hoàn toàn rút ngắn khoảng cách cùng Cận Khinh Ca, mà thấp giọng trả lời

"Chị không gạt em! Nhưng chị biết Tư Dinh sẽ không muốn những đều tồi tệ mà cậu ấy đang chịu sẽ lọt vào tai em! Khinh Ca nếu em yêu thương cậu ấy thì hãy kiên nhẫn thêm một thời gian nữa. Có được không?"

Dừng lại một lúc, Trình Hân hướng vào phía bên trái nên có ánh đèn vàng hiu hắt chiếu ra từ biệt viện cổ

"Nhưng có một người chị nghĩ em nên gặp!"

"Ai chứ?"

Cận Khinh Ca nheo mắt nhìn theo hướng ánh mắt của Trình Hân

Gió đêm lướt qua khe núi, thổi nhẹ tà áo mỏng của Trình Hân. Cô không nói thêm gì, chỉ quay người bước chậm theo con đường nhỏ phủ đầy rêu xanh dẫn vào biệt viện

Cận Khinh Ca lặng lẽ đi sau. Mỗi bước chân như dẫm lên tiếng vọng của quá khứ, trái tim đập dồn trong lồng ngực, không rõ là vì lạnh hay vì nỗi hoang mang trào dâng từng đợt.

Biệt viện nằm khuất sau một rặng thông già. Kiến trúc xưa cũ phủ đầy rêu, mái ngói đã phai màu năm tháng. Ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ khung cửa gỗ chạm trổ, như hơi thở cuối cùng còn sót lại của một thời đã qua.

Trình Hân dừng lại trước bậc thềm, quay sang nói khẽ

"Em vào đi. Chị không tiện vào cùng"

Cận Khinh Ca đứng chôn chân trong vài giây. Bàn tay nàng run khẽ khi đặt lên cánh cửa gỗ. Mùi trầm hương nhẹ thoảng từ bên trong phảng phất như đã từng đi qua đời nàng

Cánh cửa mở ra

Căn phòng hiện ra trong ánh sáng dịu nhẹ. Nội thất mang đậm dấu ấn thời xưa, tủ gỗ lim, bàn trà chạm khắc, đèn lồng giấy treo lửng lơ

Mọi thứ đều lặng như tờ.

Và rồi, ở nơi góc phòng, nơi ánh đèn lặng lẽ nhất, có một người phụ nữ đang ngồi.

Tấm lưng gầy gò nhưng thẳng, mái tóc dài đã điểm bạc. Nét mặt bà vẫn thanh tú dù đã hằn lên nhiều nếp thời gian. Đôi mắt khẽ ngẩng lên khi nghe tiếng cửa. Ánh nhìn chạm vào Cận Khinh Ca như tia chớp rạch ngang màn đêm tĩnh mịch.

Trong khoảnh khắc ấy, thế giới trong Cận Khinh Ca như vỡ nát

Đôi mắt ấy... nàng đã từng thấy trong gương

Khuôn mặt ấy... nàng từng ôm trong mơ, nghẹn ngào gọi một tiếng mẹ.

Cận Khinh Ca không thể thốt nên lời. Cổ họng nàng nghẹn lại, đôi môi run rẩy như mất đi cảm giác

Người phụ nữ ấy đứng dậy, từng bước chậm rãi tiến về phía nàng

"Khinh Ca..."

Giọng nói vang lên như từ vực sâu vọng lại, nhuốm đầy nước mắt và tổn thương, dằn xé

"Mẹ đây."

Cận Khinh Ca lùi lại một bước, ánh mắt không tin nổi nhìn người phụ nữ trước mặt.

"Mẹ... sao lại....chẳng phải mẹ đã....."

"Không"

Bà cắn môi, đôi mắt nhòe lệ

"Mẹ chưa từng chết. Mẹ chỉ... bị buộc phải biến mất khỏi cuộc đời con"

Một tiếng rạn nứt vô hình vang lên trong lòng Cận Khinh Ca.

Nàng đứng đó, không khóc, cũng không gào

Chỉ có ánh mắt lạnh đi từng chút một, như tuyết tan chảy trong lửa rồi lại đóng băng

"Chuyện hoang đường như thế này là sao? Người đàn ông đó có phải bị điên rồi không?"

Người phụ nữ cúi đầu, bàn tay siết lại như đang kìm nén điều gì đó sâu kín

"Tư Dinh đã nói cho con biết được bao nhiêu sự thật?"

Cận Khinh Ca đổ sụp cả người xuống đất, nàng dùng tay bưng chặt lấy gương mặt mình, mặc cho tiếng khóc tràn ra từ cuống họng. Giống như lưỡi dao xé toạt màn đêm tĩnh mịch ngoài kia

Bên ngoài, gió lại thổi mạnh, khiến những tán thông rì rào như lời thì thầm của quá khứ.

Và nơi đây, giữa một căn biệt viện xưa cũ, dưới bóng đêm lạnh lẽo, quá khứ và hiện tại cuối cùng cũng đối diện nhau sau hai mươi năm chia lìa

Người phụ nữ ngồi xuống ghế gỗ bên cửa sổ. Ngoài kia, ánh trăng bạc rơi lên mái tóc bà, soi rõ những sợi tóc bạc lạc lõng giữa nền đen mượt. Bà nhìn Cận Khinh Ca bằng đôi mắt lặng như nước đá, mang theo cả vạn nỗi dằn vặt chưa từng thốt nên lời.

"Con có biết... mẹ đã chờ khoảnh khắc này bao nhiêu năm không?"

Cận Khinh Ca đứng yên như tượng đá. Tay nắm chặt hai bên sườn, móng tay cắm vào da thịt đến bật máu. Đôi mắt nàng run lên trong im lặng, hằn rõ một cơn đau không tên.

"Có thể... cho con biết toàn bộ câu chuyện hoang đường này không?"

Người phụ nữ khẽ nhắm mắt. Một giọt nước mắt lăn dài nơi đuôi mắt đã hằn nếp thời gian.

"Cận Khinh Ca... con là kết quả của một đêm. Nhưng đó là một việc đã được sắp đặt."

Giọng bà nhỏ như tiếng gió len qua kẽ lá, nhưng mỗi chữ rơi ra đều như dội thẳng vào tim nàng, thô ráp, nhức nhối.

"Mẹ... từng là một trong những 'người được chọn', một con cờ trong bàn tay của Cận lão thái gia. Ông ta muốn mẹ tiếp cận Cận Trì Khiêm. Ông ta cho người sắp đặt một buổi tiệc, và mẹ khi đó mới mười chín tuổi, mồ côi, nghèo khổ, chỉ nghĩ rằng... nếu có thể sinh cho hào môn một đứa con, thì ít nhất đời này cũng bớt lang bạt."

"Chỉ một đêm thôi. Sau đó mẹ tưởng đã kết thúc..."

Ánh mắt Khinh Ca khẽ dao động. Trái tim nàng như bị ai bóp nghẹt.

"Nhưng mọi thứ đâu có đơn giản."

Giọng bà run run, phẫn uất.

"Ông ta không cần mẹ. Chỉ cần đứa trẻ trong bụng. Một đứa con rơi để rèn luyện, làm vật hy sinh, làm cái bóng, làm công cụ cho những đứa con 'chính thống' của Cận gia."

Cận Khinh Ca không biết mình đã lùi lại từ khi nào. Bức tường sau lưng lạnh buốt, căn phòng xoay vòng theo những lời rì rầm như lưỡi dao mỏng.

"Ông ta cho mẹ tiền. Yêu cầu đưa con đi. Con không được mang họ mẹ, không được làm người, không được sống như một đứa trẻ. Chỉ là một... thử nghiệm."

Bà ngẩng mặt, nước mắt lặng lẽ rơi.

"Mẹ từ chối. Mẹ ôm con bỏ trốn, sống như kẻ tội đồ. Mẹ đặt tên con là Khinh Ca, mong con sống nhẹ như mây, không vướng bụi trần. Nhưng khi con lên sáu... mẹ bị phát hiện. Cận gia dựng lên một màn kịch. Một căn bệnh nan y. Mẹ... bị ép phải rời khỏi con, phải 'chết' trước mắt con..."

"Mẹ không thể cứu con. Không thể..."

Người phụ nữ bật khóc. Không phải tiếng nức nở, chỉ là những giọt nước mắt rơi xuống bàn tay gầy gò từng ôm con trong đêm trốn chạy.

"Lỗi là của mẹ. Mẹ không đủ mạnh. Để mặc con rơi vào nơi đó, bị coi như vết nhơ, bị sỉ nhục, đánh đập, chà đạp..."

Cận Khinh Ca đứng bất động, như tượng đá giữa bão tuyết. Có những sự thật... cay nghiệt đến mức không thể gào thét.

Hai mươi năm.

Tất cả máu, tất cả nước mắt, những vết roi, những đêm đói lả, những lần bị nhốt lạnh... đều là kế hoạch. Một kế hoạch được vạch ra từ khi nàng chưa kịp ra đời.

Nàng buông tay, giọng trầm khàn

"Nếu ông ta dùng con để cân bằng với sự đối đãi cùng Tư Dinh... thì tám năm qua, ai đã thay vị trí đó của con?"

Người phụ nữ nhìn nàng, mắt rưng rưng, giọng vỡ ra từng mảnh

"Là... Tư Dinh."

Một tiếng sấm vô hình nổ tung trong đầu Khinh Ca.

Tư Dinh....

Cái tên ấy như một nhát dao đâm xuyên lồng ngực. Nàng khựng lại, toàn thân cứng đờ. Máu trong người như bị đông cứng.

"Không thể nào..."

Nàng thì thầm

"Không thể..."

Cận Tư Dinh – người từng giày vò nàng, từng lạnh lùng nhấn chìm nàng trong bóng tối, lại là người nàng yêu đến gần như điên dại. Là người từng nhẹ nhàng đặt tay lên vết thương sau lưng nàng, là người đầu tiên dạy nàng biết đến run rẩy của một cái ôm.

"Làm sao chị ấy có thể..."

Nàng gào lên, giọng vỡ vụn, nghẹn ngào như đang giãy chết trong chính nỗi dằn vặt của mình.

"Chị ấy là người yêu của con... Là người khiến con cảm nhận được thế nào là trái tim rung động... Vậy mà... tại sao lại là chị ấy..."

Người mẹ rưng rưng, như nhắc lại từng vết thương khắc sâu trong trí nhớ:

"Sở dĩ mẹ được cứu là vì Tư Dinh dùng bản thân làm mồi nhử. Một lần là hai mươi ngày sống như súc vật bị huấn luyện, bị đánh đập, nhục mạ. Ba lần con bé dùng bản thân để đổi lấy chút thông tin về mẹ. Nó... chưa từng than vãn, chỉ xin mẹ một điều duy nhất - đừng để con biết."

Cận Khinh Ca quỵ xuống.

Cả thế giới như sụp đổ. Tất cả những tổn thương mà nàng từng gánh chịu, giờ lại đổ ngược trở lại thành lưỡi dao chém vào người nàng yêu

Người ấy chưa từng nói. Chưa từng khóc. Chưa từng đòi hỏi bất kỳ điều gì ở nàng. Chỉ âm thầm gánh mọi đau đớn thay nàng.

Nàng không muốn tin, nhưng trái tim nàng vỡ nát như chiếc gương cũ bị ai đó giẫm lên.

"Chị ấy... tại sao phải làm vậy... Sao lại ngu ngốc đến vậy..."

Nước mắt nàng rơi không ngừng. Không thể ngăn nổi. Không phải là khóc... mà là đổ vỡ

Hơi thở của Cận Khinh Ca chênh vênh giữa lằn ranh thật giả, quá khứ và hiện tại. Trong một khoảnh khắc, đầu óc nàng như rơi vào khoảng lặng mơ hồ, nơi những kỷ niệm từng được khóa chặt bỗng tự khẽ mở ra

Căn bếp nhỏ nằm ở tầng cao chung cư, ô cửa kính rộng mở đón lấy ánh nắng chiều đổ xuống từng nhịp trên sàn gỗ. Hơi nóng từ nồi canh nghi ngút hòa cùng mùi thơm của hành phi, làm cho căn hộ bỗng ấm lên lạ thường.

Cận Tư Dinh đứng quay lưng về phía Cận Khinh Ca, cô mặc chiếc sơ mi trắng, tay xắn lên, động tác thái rau nhẹ nhàng và thong thả như đang chơi một bản nhạc quen thuộc. Mái tóc màu vàng sáng rũ xuống trán, mồ hôi lấm tấm hai bên thái dương, nhưng gương mặt lại mang nụ cười dịu dàng không một gợn mây.

"Đừng có nhìn lén như thế, Khinh Ca"

Cô lên tiếng, không cần quay lại

"Muốn ăn sớm thì lại đây giúp chị rửa rau. Công phụ bếp, một giờ 50 tệ. Nhanh nào đứa nhỏ của chị!"

Giọng nói ấy như làn gió thổi qua hàng chuông gió nơi hiên nhỏ - thanh, ấm, và bình yên.

Cận Khinh Ca khi ấy vẫn chưa học được cách nở nụ cười tự nhiên, chỉ đứng tựa vào cửa, lặng lẽ nhìn bóng dáng người kia bận rộn giữa ánh hoàng hôn trải dài sàn bếp. Lần đầu tiên trong đời, nàng cảm thấy mình có một nơi có thể quay về. Cảm nhận được thì ra có một người yêu thương mình thật lòng lại hạnh phúc đến vậy!

Hoàng hôn hôm đó, sau bữa ăn đơn giản nhưng ngon đến lặng người, Tư Dinh nắm tay nàng bước xuống khu công viên nhỏ bên dưới tòa nhà. Cả hai đi chậm rãi dọc theo lối lát đá xám, giữa tiếng ve ran cuối hạ và ánh chiều đổ nghiêng loang lổ qua tán cây

"Em có biết"

Cận Tư Dinh nhẹ nhàng nói

"Chị từng ước gì không?"

Cận Khinh Ca lắc đầu, chăm chú lắng nghe

"Ước cả đời này chỉ cần một căn nhà nhỏ, một người để chờ mình về, và một đôi giày đủ để đi bộ mỗi buổi chiều thế này."

Nói rồi, cô quay sang nhìn nàng, đôi mắt phủ ánh chiều vàng, long lanh như nước hồ tháng sáu.

"Chị không cần em phải yêu chị thật nhiều. Chỉ cần em sống vui vẻ, ăn no, ngủ yên, không còn bị lạnh, không còn phải sợ tiếng khóa cửa... là đủ rồi"

Lúc ấy, Cận Khinh Ca không đáp. Chỉ biết xiết chặt tay Cận Tư Dinh, như thể nếu buông ra, người kia sẽ biến mất giữa lòng hoàng hôn

Cận Khinh Ca hiện tại ngồi chết lặng trong căn phòng mờ tối, bàn tay bất giác siết lại, như cố tìm lại cảm giác ấm áp đã từng hiện hữu nơi những ngón tay đan vào nhau năm ấy

Nhưng tất cả giờ chỉ còn lại dư vị – dịu dàng và đau đớn như một bản nhạc cũ

Buổi sáng sương giăng nhẹ trên sườn núi Nghinh Sơn. Biệt viện tĩnh lặng như thoát ly khỏi thế giới đầy biến động dưới kia. Mùi trà thanh thoát thoảng trong gió, len vào mái hiên nơi hai mẹ con ngồi bên nhau, tay nắm tay

Cận Khinh Ca chỉnh lại khăn choàng trên vai mẹ. Giọng nàng khẽ nhưng dứt khoát

"Con sẽ đi. Nhưng mẹ ở lại đây. Nơi này an toàn. Không ai có thể động đến mẹ nữa."

Người phụ nữ nhìn cô, ánh mắt rưng rưng không lệ. Bà đã chờ đợi ngày này quá lâu, ngày mà đứa con gái tưởng chừng yếu mềm năm nào, giờ đã đủ cứng cỏi để bảo vệ lại những gì thuộc về mình.

"Con đừng sợ. Ở đây mẹ không cô đơn. Mỗi ngày, mẹ sẽ pha trà, đọc sách, trò chuyện cùng vợ chồng Phạm thủ trưởng và... chờ tin con. Cả con, cả Tư Dinh"

Cận Khinh Ca gật đầu. Không còn nước mắt, không còn níu kéo. Chỉ có sự tin tưởng âm thầm và quyết tâm lặng lẽ thấm đẫm trong từng cái ôm, từng cái nắm tay.

Khi rời khỏi biệt viện, gió trên sườn núi thổi qua vạt áo nàng, mang theo mùi hoa quế cuối mùa

Phía xa, Hải Thành vẫn ngủ yên sau lớp mây xám, nhưng đâu đó dưới những tầng bê tông cốt thép kia, từng quân cờ đã bắt đầu chuyển động theo ý chí của một người

Cận Tư Dinh.

Ngày hôm nay, cuộc chiến đã được bắt đầu bằng những động thái chớp nhoáng mà không ai kịp trở tay

Những văn bản kiểm toán vội vã, những cuộc họp kín mờ ám và quyết định mang tính đòn đánh tiêu diệt từ Cận gia đã được triển khai từ chiều hôm qua

Các đối tác cũ của Cận thị đồng loạt bị bủa vây bởi đợt rà soát thuế vụ, những dự án phình to mập mờ đã được công khai trước mặt báo chí, công luận

Không ai có thể nghĩ đến Phó tổng tham mưu trưởng - Lâm Cảnh Hành và Cận Tư Dinh đã bắt tay với nhau vào thời điểm nào và bằng cách nào, nhưng sự kết hợp này dường như đã sẵn sàng cắt đứt tất cả những dây chuyền quyền lực mà Cận gia đã xây dựng suốt bao năm qua.

Cuộc thanh tra toàn diện bất ngờ nhắm vào ba công ty chủ chốt của Cận gia, những đòn đánh mạnh mẽ khiến không ai có thể nhắm mắt làm ngơ

-Tập đoàn đầu tư – An Cường, người chịu trách nhiệm pháp lính là con trai út của Cận Trì Đông, cháu nội của Cận lão thái gia – Cận Ngôn

-Tập đoàn sản xuất – Minh Dương, người chịu trách nhiệm pháp lý là anh trai của Đồng Thư Dao – Đồng Quang Quân

-Tập đoàn công nghệ - Xuân Hy, người chịu trách nhiệm pháp lý là em trai của Cận Trì Khiêm, con trai út của Cận lão thái gia – Cận Liêm

Thông tin vừa được công bố đã tạo ra một cú sốc lớn không chỉ đối với Cận gia mà còn đối với toàn bộ thị trường tài chính. Cổ phiếu của ba công ty lao dốc thảm hại, khiến các nhà đầu tư hoang mang, đổ xô bán tháo, làm dấy lên một làn sóng khủng hoảng thanh khoản chưa từng thấy trong lịch sử thành lập của thị trường.

Các đối tác chiến lược và các hợp đồng dài hạn đều bị đình trệ, nhiều nhà cung cấp quay lưng, làm suy yếu chuỗi cung ứng và ảnh hưởng trực tiếp đến hoạt động sản xuất. Nội bộ các công ty cũng trở nên bất ổn, khi những nhân viên cấp cao bắt đầu rời bỏ, tạo nên một không khí hỗn loạn mà chưa ai có thể đoán trước được.

Cận thị, đầu não của tập đoàn vốn dĩ vững chãi, giờ đây rơi vào thế khó khăn về tài chính khi khả năng huy động vốn từ các kênh truyền thống cũng bị thu hẹp. Không những thế, những thế lực chính trị và quân đội mà trước đây từng bảo vệ Cận gia cũng bắt đầu rút lui. Lâm Cảnh Hành người mà trước đây vẫn luôn giữ thế trung lập trong mặt trận chính trị, thì giờ đây lại quay toàn bộ mũi giáo về phía của Cận gia, là một mối nguy hại không thể lường trước, để lại gia đình Cận trong tình thế nguy hiểm, khi không thể tiến càng không thể lùi

Tất cả những yếu tố này như một cơn bão đổ ập xuống, khiến Cận gia đứng trước nguy cơ mất hết quyền lực và ảnh hưởng đã xây dựng suốt bao năm qua

Vụ việc này không chỉ đe dọa sự tồn vong của Cận gia mà còn làm dấy lên câu hỏi: Liệu đế chế này có thể vững vàng vượt qua sóng gió, hay sẽ bị cuốn trôi trong sự phản bội từ chính những người đã một thời cống hiến cho nó?

Bottom of Form

Chương trước Chương tiếp
Loading...