Bước Qua Ranh Giới

Chương 56



Chương 56

===============

Tin tức xuất hiện vào lúc ba giờ sáng, một khung giờ mà không ai ngờ tới

Một tập tài liệu nội bộ gần trăm trang bị rò rỉ, đánh dấu đỏ từng dòng tài chính bất thường của ba dự án trọng điểm do Tống Yên Nhiên trực tiếp phê duyệt

Người ta bắt đầu nói về cấu kết, thao túng, và việc định hướng sai dòng vốn

Những lời hoài nghi len lỏi giữa các cổ đông, xoáy sâu vào bức tường danh tiếng mà Tống Yên Nhiên đã dày công xây dựng bằng hình ảnh một nữ doanh nhân thế hệ mới, sắc sảo và minh bạch

Bảy giờ sáng, thị trường chưa mở cửa, nhưng các nhóm chat đầu tư đã nổ tung

Tám giờ, ba tờ báo tài chính hàng đầu đồng loạt đăng bài, đánh thẳng vào uy tín của Tống thị

Tám giờ ba mươi phút, khi chuông sàn vang lên, giá cổ phiếu Tống thị rơi tự do như cơn lũ cuốn

Các cổ đông nhỏ lẻ hoảng loạn, người bán tháo, người chửi rủa

Một đế chế từng vững chãi đang rung chuyển, từng tầng từng lớp đổ sụp như hiệu ứng domino

Trong khi đó, tại một quán cà phê kín đáo giữa lòng Hải Thành, Morin Trương ngồi trầm mặc nâng ly espresso. Chiếc điện thoại trong túi áo khẽ rung. Một tin nhắn hiện lên, chỉ vỏn vẹn một dòng

"Thu mua"

Người gửi đến là Cận Khinh Ca

Không cần hỏi thêm. Không cần giải thích. Cuộc săn bắt chính thức bắt đầu

Tại phòng họp tầng 18 của Tống thị, Tống Yên Nhiên đập mạnh tập báo cáo xuống mặt bàn

Đôi mắt cô ta đỏ lừ vì thức trắng đêm nhưng vẫn cố duy trì dáng vẻ điềm tĩnh, dáng vẻ của một kẻ đã quen nắm quyền sinh sát

"Điều tra cho tôi! Truy ra cho được ai đứng sau rò rỉ!"

Giọng nói lạnh băng vang lên như một lưỡi dao quét qua dãy ghế hội đồng. Nhưng trong đáy mắt cô ta, đã xuất hiện vệt run rẩy mơ hồ. Như thể có điều gì đó ngoài tầm kiểm soát đang từng bước nuốt chửng tất cả.

Cùng lúc đó, tại căn hộ cao tầng, Cận Khinh Ca đứng lặng sau lớp kính trong suốt, ánh nắng sớm tràn vào, rọi lên sống lưng gầy nhưng thẳng như lưỡi kiếm của nàng

Dưới tầm mắt là cả một thành phố đang chuyển mình trong hỗn loạn tài chính. Trên màn hình máy tính là biểu đồ đỏ rực đang liên tục giật xuống theo từng phút, từng giây.

Nàng siết chặt tay. Những ngón tay trắng bệch vì dồn lực, nhưng đôi mắt lại tĩnh lặng lạ thường

Không có vui mừng, không có hả hê, chỉ có một sự lạnh lẽo sâu hun hút, tựa như vực thẳm nuốt cả ánh sáng

Giây phút nàng chờ đợi cuối cùng đã đến

Khi giá cổ phiếu tiếp tục lao dốc, những bàn tay vốn nắm chặt quyền lực trong Tống thị bắt đầu rút lại như thể chạm phải lửa

Morin Trương không phát ra mệnh lệnh bằng lời, chỉ một ánh mắt, nhưng những quỹ con dưới trướng hắn ngay lập tức hành động

Một cuộc săn cổ phần thầm lặng được phát động, đi từ nhỏ đến lớn, từ tầng đáy đến tầng giữa, nhắm thẳng vào những cổ đông đang hoảng loạn mà cắt lỗ cho nhanh.

Từng giao dịch được hoàn tất trong im lặng, nhưng hiệu ứng thì chẳng khác gì lưỡi hái tử thần quét qua cánh đồng cạn gió

Các nhóm cổ đông trung lập dao động, buông tay khỏi phần nắm giữ từng được xem là "tài sản an toàn"

Câu nói "Tống thị cần thay máu" vang lên trong những buổi trà chiều kín đáo, và cả trong những phòng họp đầu tư náo loạn. Cổ phần bị gom lại, im lặng nhưng gọn gàng, như cách người ta rút xương khỏi một cái xác còn thở

Chín giờ sáng, một đoạn ghi âm dài hơn ba phút bất ngờ xuất hiện trên diễn đàn tài chính lớn nhất nước. Giọng nữ rõ ràng, trơn tru, vừa sắc vừa lạnh. Là Tống Yên Nhiên.

"...Chỉ cần ký tên, chính sách sẽ được nới. Tôi đảm bảo Tống thị sẽ bơm vốn vào đúng chỗ, phần lại quả như đã hứa, không sai một xu."

Không ai biết tài khoản đăng bài từ đâu ra. Không ai biết làm sao đoạn ghi âm nội bộ lại lọt ra ngoài. Nhưng chỉ trong mười lăm phút, từ một tin đồn, nó trở thành một mồi lửa

Và lửa thì không bao giờ đợi ai.

Sở tài chính vào cuộc. Một công văn yêu cầu Tống thị đình chỉ tạm thời ba dự án đang thi công vì "nghi vấn điều chỉnh chính sách sai quy trình"

Người ta thì thầm, cuộc điều tra chỉ mới bắt đầu

Tại căn hộ cao tầng của Tống Yên Nhiên, Cận Khinh Ca vẫn đứng bên khung kính rộng mở, ánh nắng hắt lên gò má gầy nhợt như pha lê. Nàng không nói gì, chỉ khẽ nghiêng đầu. Trên màn hình là chuỗi lệnh mua bán hiện lên không ngừng, từng con số như vết cứa đỏ máu.

Một ván cờ đã đi hơn nửa bàn. Nhưng kẻ bị vây, giờ mới hiểu mình không còn đường lùi

Sự im lặng bao trùm căn phòng rộng lớn, ánh sáng từ cửa kính chiếu xuống như một dòng suối u tối, phản chiếu những gương mặt nghiêm nghị. Trước mặt, hàng ghế dài của các cổ đông xếp thẳng tắp, và chủ tịch Tống, là người duy nhất trong phòng vẫn giữ được vẻ mặt điềm tĩnh, ngồi ở vị trí đầu bàn

Mắt ông chăm chú nhìn bản báo cáo trước mặt, nhưng tâm trí lại không ngừng loé lên những suy nghĩ

Tin tức về những cuộc rò rỉ tài chính càng lúc càng khiến ông không thể tập trung

Tuy nhiên, điều khiến ông lo lắng nhất không phải là những cáo buộc, mà là sự im lặng đáng ngờ từ phía con gái ông - Tống Yên Nhiên

Bất ngờ, cửa phòng họp mở nhẹ, một người đàn ông bước vào với dáng vẻ tự tin, đôi mắt lạnh lùng

Sự xuất hiện của Morin Trương hoàn toàn bốc trần dáng vẻ trầm tĩnh vờ vịt của Tống Yên Nhiên, đáy mắt cô sa sầm xuống, bàn tay vẫn đang nắm chặt dưới mặt bàn đã không ngừng run lên

"Anh là ai?"

Chủ tịch Tống cất giọng, kéo theo toàn bộ ánh mắt đổ lên người của Morin Trương

Anh ta khẽ cười, bước chân thẳng tắp đến vị trí mà Tống Yên Nhiên đang ngồi, chất giọng không nhanh không chậm mà cất lên

"Tôi là ai có phải Tống tiểu thư nên giới thiệu hay không?"

Không để Tống Yên Nhiên lên tiếng, Tống Hoằng ở bên kia chiến tuyến đã khai pháo trận chiến bằng một thông tin oanh tạc

"Morin Trương, là Hoa kiều, nhà đầu tư đến từ Pháp, lần trước là người trực tiếp rót vốn cho phó tổng của chúng tư đầu tư hai hạng mục với điều kiện là 5% cổ phần. Lần thứ hai chính là dự án thâm nhập thị trường phía Đông với 10% cổ phần. Đơn giản chiếc ghế mà phó tổng đang ngồi là của Morin Trương"

Lời của Tống Hoằng vừa dứt phòng họp gần như vỡ tung trước thông tin này....

Mọi ánh mắt điều dồn về phía Tống Yên Nhiên và nhà đầu tư đến từ Pháp

Chủ tịch Tống khựng người, một giây im lặng dài như kéo giãn không khí. Bàn tay ông đặt trên mặt bàn khẽ run, nhưng ông vẫn giữ được vẻ ngoài trấn định. Tuy nhiên, ánh nhìn về phía con gái mình đã không còn sự tin tưởng

"Yên Nhiên"

Ông cất giọng chậm rãi, ánh mắt dội thẳng vào đôi mắt vừa tái đi của cô

"Con đã bán cổ phần... từ bao giờ?"

Không ai trả lời. Không cần trả lời. Thông tin đã nói hết.

Và sự im lặng của cô, chính là lời thừa nhận cay đắng nhất.

Âm thanh xì xào vang lên từ nhỏ dần đến khi hình thành một lời chất vấn lạnh lẽo như dao găm cắm vào xương tủy

"Chuyện này là thật sao? Cổ phần đã bị bán mà không thông qua đại hội? Đây là giao dịch nội bộ trá hình?"

Một người lớn tuổi, vẫn luôn theo phe trung lập từ trước đến nay chầm chậm tháo mắt kính mà lên tiếng đanh thép

"Chúng tôi đầu tư vào Tống thị vì niềm tin vào sự minh bạch. Nếu những gì đang diễn ra là thật, tôi e rằng... Hội đồng cần tổ chức cuộc bỏ phiếu bất tín nhiệm."

Không khí dày đặc như sắp sụp đổ. Mỗi cổ đông là một mũi dao chĩa về phía Tống Yên Nhiên, cô vẫn giữ im lặng, nhưng trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh

Tống Hoằng hơi tựa lưng vào ghế da, anh ta cười như không cười nhìn trạng thái của đứa em gái cùng cha khác mẹ đang đối diện

Lần trước chuyện kho hàng của Cận Khinh Ca và Cận Tư Dinh, Tống Yên Nhiên căn anh ta một cái, không việc gì anh ta không nhân cơ hội này đạp chết người phụ nữ này

Vào thời điểm không khí đang căng như dây đàn thế này thì cửa phòng họp lần nữa được mở ra

Người đến không phải dáng vẻ lịch thiệp như Morin Trương mà là quân phục chỉnh tề của cảnh sát kinh tế Hải Thành cùng nhân viên của Sở Tài Chính

Một người đàn ông trung niên tiến lên trước, giơ lệnh khám xét

"Chúng tôi đến từ Cục cảnh sát kinh tế Hải Thành. Cô Tống Yên Nhiên, chúng tôi có lệnh triệu tập cô về điều tra liên quan đến hành vi gian lận tài chính và hối lộ trong gói thầu dự án ở thành phố Đông Môn. Mời cô hợp tác điều tra."

Toàn bộ phòng họp chết lặng. Dự án Đông Môn chính là dự án mà Tống Yên Nhiên đã cướp từ trên tay Cận Tư Dinh dưới danh nghĩa công ty con của Tống thị

Thì ra không phải là năng lực vượt trội mà là thủ đoạn vô biên

Tống Yên Nhiên đứng bật dậy, sắc mặt trắng bệch

"Các người dựa vào đâu mà làm vậy"

"Chúng tôi đã thu thập đầy đủ chứng cứ. Bao gồm các bản ghi âm, email nội bộ và lời khai của các bên liên quan. Đề nghị cô phối hợp."

Một còng tay lạnh ngắt bấm chặt cổ tay Tống Yên Nhiên

Dưới ánh đèn trắng hắt vào từ cửa sổ, hình ảnh ấy đột nhiên khiến nhiều người trong phòng thấy rùng mình

Người phụ nữ từng quyền uy nhất Tống thị, giờ đây như chiếc tượng bị lật nghiêng

Tại căn hộ cao tầng, Cận Khinh Ca vẫn đứng sau lớp kính, đôi mắt không hề chớp. Tin tức trên TV đang phát bản tin khẩn, màn hình chia đôi: bên trái là hình ảnh cổ phiếu Tống thị lao dốc, bên phải là cảnh Tống Yên Nhiên bị áp giải lên xe.

Morin Trương gửi tin nhắn cuối cùng

"Mục tiêu đã lộ thiên."

Nàng gập laptop lại, xoay người bước vào trong bóng tối, giọng thì thầm không cảm xúc

"Ván cờ này, không phải chỉ để thắng. Mà là để nhổ tận gốc"

Bầu trời xám như tro, tàn tro vẫn còn lơ lửng trong gió. Biệt viện Tây Nam, nơi từng là một khu biệt lập không người qua lại, giờ chỉ còn lại đống đổ nát đen ngòm. Những vách tường bị nung đỏ, mái hiên sập xuống, cánh cổng sắt đổ nghiêng như đang cúi đầu trước một thế lực vô hình vừa rời đi

Không một cơ quan chức năng nào biết đến biệt viện Tây Nam

Bản đồ đất đai không có tọa độ nơi này, vệ tinh quốc tế bị che mắt bởi hệ thống gây nhiễu tín hiệu được dựng nên từ hai mươi năm trước

Căn cứ ngầm phía dưới biệt viện là nơi ông ta dùng để giam giữ, tra khảo, đào tạo những kẻ tuyệt đối trung thành, và là nơi cất giữ những tàn tích của nhiều bí mật đen tối mà cả giới chính trị và thương trường đều không dám chạm vào

Một vụ nổ chấn động cứ thế im hơi lặng tiếng, không ai được biết đến

Cận lão thái gia đứng trước đống hoang tàn, ánh mắt đỏ ngầu, hai tay run rẩy siết chặt cây gậy gỗ lim

"Giỏi. Xử lý nhanh gọn. Lợi dụng gió Đông. Ta đúng là không dưỡng sai con chó như nó!"

Người làm đứng bên cạnh sợ đến không dám thở mạnh, bọn họ cúi đầu sát hết mức có thể

"Cận Tư Dinh ơi là Cận Tư Dinh. Ta sẽ đánh một ván cờ sống chết với mày!"

Dứt tiếng, quải trưởng trong tay Cận lão thái gia vung mạnh xuống đất, âm thanh vang dội tựa như hòn đá bị chẻ đôi...

Trái ngược với khói lửa âm u của biệt viện Tây Nam, Nghinh Sơn đón nắng dịu dàng như một lát cắt yên bình bị che giấu khỏi thế giới hỗn loạn. Mùa xuân vừa qua, cây mơ cây mận trên sườn núi bắt đầu ra hoa, từng cánh trắng mỏng manh như tuyết bám lên mái ngói xám tro của căn biệt viện cũ kỹ mang phong vị quân đội thời xưa

Người đàn ông tóc bạc, dáng lưng hơi gù nhưng ánh mắt vẫn sắc như dao thép, đang tưới nước cho bụi hồng leo bên cửa sổ

Ông chính là Phạm thủ trưởng, người từng nắm giữ quyền chỉ huy một vùng quân sự rộng lớn, nhưng vì bất đồng với cấp trên về một vụ trấn áp dân sự mà bị buộc về hưu sớm. Đã mấy chục năm, ông cùng vợ lui về nơi này, sống lặng lẽ giữa thiên nhiên, cắt đứt mọi dây dưa với thế sự

Thời gian gần đây vì một đứa nhỏ xương cốt cứng cáp là Cận Tư Dinh xuất hiện mà kéo theo không ít biến động

Dưới mái hiên, cụ bà nhẹ nhàng bưng một tô cháo trắng ra bàn gỗ, giọng khẽ gọi

"Bà ấy vẫn rất lo lắng tình hình của Tư Dinh... Ông vào thử nói chuyện đi."

Phạm thủ trưởng không nói, chỉ thở dài, chậm rãi đặt bình tưới xuống rồi bước vào nhà.

Trong căn phòng nhỏ ốp gỗ giản dị, người phụ nữ đang ngồi tựa vào đầu giường, mái tóc dài xõa rối che gần nửa gương mặt

Đôi mắt bà hằn sâu nỗi lo sợ cùng bất an, bản thân bà đã có thể thoát khỏi cái lồng giam ấy nhưng Cận Tư Dinh vẫn còn ở đó

Đứa nhỏ vẫn sẽ phải chịu sự sỉ nhục không dành cho con người. Mỗi ngày vẫn phải quỳ phục dưới chân người đàn ông thối nát kia, mỗi ngày vẫn phải oằn mình hứng chịu những trận đòn roi vô cớ

Mỗi đêm nhắm mắt lại, bà vẫn không quên được thân thể thương tích chồng chất ấy...

Phạm thủ trưởng ngồi xuống ghế gỗ, im lặng rất lâu. Cuối cùng, ông lên tiếng, khàn đục nhưng vững chãi

"Bà lo lắng cho Tư Dinh?"

Ông dừng lại một chút, ánh mắt nhìn ra khung cảnh thiên nhiên ngoài cửa sổ mà tiếp tục nói

"Bàn cờ đánh rất lâu, chúng ta cho Tư Dinh thêm thời gian. Con bé sẽ an toàn trở về. Không một người chiến binh nào từ chiến trường về mà không mang thương tích. Tư Dinh chính là chiến binh trong trận chiến này"

Bà không trả lời. Chỉ có đôi tay gầy khẽ siết tấm chăn dày hơn, mắt khép lại, và một hàng nước mắt rơi xuống không tiếng động

Ngoài khung cửa kính lớn, đường phố đã thưa người. Đèn đường rải vàng loang loáng trên mặt nhựa ướt mưa, phản chiếu qua tấm kính mờ của phòng khám đặt trên tầng hai một tòa chung cư. Mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ len vào không khí, pha lẫn tiếng lật tài liệu đều đều trong phòng khám nhỏ gọn nhưng gọn gàng sạch sẽ

Cận Tư Dinh ngồi tựa vào giường khám, áo khoác âu phục xám đã được cởi gọn đặt bên tay vịn, để lộ lưng áo sơ mi nhuốm vệt máu khô. Trong tay cô là tập tài liệu in dày, phần đầu ghi rõ logo Cận thị

Những văn bản nội bộ phân tích chi tiết biến động cổ phiếu, cấu trúc thâu tóm và chuyển giao tài sản trong 72 giờ gần nhất. Ở một góc màn hình iPad kế bên, hình ảnh liên tục cập nhật từ truyền thông: "Tống thị lao dốc, hàng loạt hợp đồng bị điều tra... Tống Yên Nhiên có liên quan đến việc cấu kết người của chính phủ thâu tóm dự án Đông Môn..."

Tiếng kéo ghế khẽ vang lên. Trình Hân nhẹ nhàng ngồi xuống phía sau lưng Cận Tư Dinh lên tiếng

"Cởi áo ra đi, vết rách cũ lại bung rồi."

Cận Tư Dinh không nói. Cô đưa tập tài liệu sang một bên, bàn tay vẫn đang quấn băng gạc nhẹ nhàn tháo đi dàn cúc áo sơ mi

Mỗi lần Trình Hân gỡ băng, mùi máu tanh lẫn mùi thuốc khử trùng đều xộc vào mũi, quen thuộc như một nghi lễ thầm lặng lặp lại mỗi tối.

Lưng Cận Tư Dinh, chi chít những vết thâm xanh, sẹo cũ, vết rạch dài và được khâu ngày hôm qua, tất cả xếp chồng lên nhau như lịch sử một cuộc chiến không tiếng súng.

Bàn tay đeo găng của Trình Hân dừng lại một thoáng. Cô không kìm được, khẽ hỏi

"Tư Dinh... Cậu định chịu đựng như thế đến bao giờ? Không có vết nào lành lại. Ngay cả lớp da cũng không còn chỗ lành để băng nữa..."

Cận Tư Dinh cười khẽ, không quay đầu, giọng trầm thấp

"Không sao. Mình còn chưa chết, vẫn phải đánh tiếp"

"Nhưng mình sợ... cậu sẽ gãy trước khi đến đích"

Một thoáng im lặng trôi qua giữa ánh đèn vàng nhạt và tiếng mưa ngoài phố.

Cận Tư Dinh nhắm mắt lại, như nuốt vào lòng những nhức nhối đã thành quen, một lúc sau mới lên tiếng

"Mình sẽ hoàn thành chuyện này nhanh nhất, cậu yên tâm. Không chết đâu!"

Dừng lại một chút, Cận Tư Dinh đưa ai Ipad về phía Trình Hân nét mặt cực kỳ tự hào lên tiếng

"Cậu thấy đứa nhỏ nhà mình tài giỏi chưa! Mình cũng phải nhanh chóng bứng gốc rễ Cận gia lên để mà cùng em ấy đi du lịch, tận hưởng cuộc sống hai người. Mình còn đang dự định sẽ tổ chức hôn lễ ở Tây Tạng nữa đấy!"

Trình Hân phì cười, dường như đã lâu rồi cô không thấy Cận Tư Dinh cười như vậy

Gió đầu mùa thổi dọc theo những ô kính sát trần, tạo thành âm thanh trầm thấp như tiếng gầm bị kìm nén. Trong căn phòng họp dài phủ gỗ bóng sáng, các cổ đông lớn nhỏ đã yên vị quanh chiếc bàn hình bầu dục, mỗi người đều nắm trong tay tập báo cáo nội bộ được gửi khẩn vào sáng sớm.

Một vị trí trống bên trái chủ tịch bị bỏ ngỏ – ghế của Tống Yên Nhiên.

Không ai nhắc đến lý do vắng mặt

Nhưng ai cũng rõ: Tống Yên Nhiên – bị tạm giam do tình nghi thao túng tài chính trong dự án Đông Môn, số lượng chứng cứ tạm thời đủ để bác bỏ yêu cầu tại ngoại

Cửa phòng họp mở ra. Cận Khinh Ca bước vào, dáng vẻ không vội vàng, mái tóc màu nâu sẫm buông sau gáy, trang phục công sở màu xám tro đơn giản nhưng tinh tế. Trên tay cô không cầm gì ngoài điện thoại và thẻ cổ đông gắn chip, ánh bạc nhấp nháy dưới ánh đèn LED

Mọi ánh mắt xoay sang nàng, có kẻ tò mò, có người nghi ngại, có ánh nhìn dè chừng

Một vị cổ đông cao tuổi nhíu mày

"Cô là...?"

Nàng đi thẳng đến vị trí đặt chiếc máy đánh dấu tên mới – Cận Khinh Ca – Cổ đông 15%, đại diện từ Morin Group. Cận Khinh Ca đặt thẻ cổ đông lên bàn kính, màn hình nhận diện lập tức quét và xác minh thông tin.

Giọng nói máy móc vang lên ngay sau đó

"Xác nhận hoàn tất. Cổ đông Cận Khinh Ca – 15% cổ phần hợp pháp, sở hữu thông qua chuyển nhượng từ Morin Group. Tự động ghi danh vào danh sách cổ đông cấp cao của Tống thị."

Một luồng khí lạnh như lướt qua căn phòng. Một cổ đông trẻ không kìm được, thấp giọng

"Cô còn trẻ quá... Là người của Morin cử tới?"

Cận Khinh Ca khẽ nhếch môi, giọng không lên không xuống

"Không. Tôi không được cử đến. Tôi mua lại."

Một câu nói, làm yên lặng cả căn phòng trong chớp mắt

Vị đại diện pháp chế của hội đồng quản trị khẽ ho, cố kéo cuộc họp vào quỹ đạo

"Vì tình hình tạm thời chưa rõ ràng, hội đồng đồng ý để cô Cận Khinh Ca tham gia với tư cách quan sát và biểu quyết trong giới hạn cổ phần. Mọi ý kiến sẽ được ghi vào biên bản. Chúng ta bắt đầu đi vào các nội dung cấp bách..."

Tiếng giấy lật, tiếng phím gõ, tiếng gió vẫn rít nhẹ bên ngoài những ô kính lớn. Nhưng không ai không cảm nhận được: thế trận Tống thị đang dịch chuyển. Và kẻ ngồi vào ghế quyền lực không hề đơn thuần

Tống Hoằng cau chặt chân mày nhìn nữ nhân ở phía đối diện, không nói quá nhưng sóng lưng anh ta đang dần lạnh toát

Làm sao có thể nhìn ra dáng dấp bị đánh đập của Cận Khinh Ca trong kho hàng thời điểm trước...

Sự trở lại của người này vừa đặt một dấu chấm hết cho Tống Yên Nhiên, liệu hắn có phải là con cờ tiếp theo?

Giữa lúc hội đồng quản trị đang tiến hành bỏ phiếu lấp vào vị trí trống của Tống Yên Nhiên trong vai trò Phó Chủ tịch điều hành, một không khí căng cứng lan dọc bàn họp.

Các cổ đông lớn nhỏ đưa mắt nhìn nhau, không ai dám quyết định, không ai có đủ cổ phần để dứt khoát đưa một người lên thay. Vị trí đó tuy chỉ là phó, nhưng thực quyền điều hành toàn bộ hệ thống chi nhánh nội địa, từ nhân sự đến dòng tiền ngầm, không ai dám dễ dàng trao tay.

Một vị cổ đông kỳ cựu đẩy kính lên sống mũi, lên tiếng

"Vậy... vị trí Phó Chủ tịch điều hành sẽ được bầu tạm quyền trong kỳ này. Ai được đề cử?"

Không ai đáp lại.

Bỗng nhiên, Cận Khinh Ca nhẹ nhàng lên tiếng

"Tôi đề cử Tống Hoằng."

Không khí trong phòng như đặc lại

Mọi ánh mắt đổ dồn về Tống Hoằng

Trên dưới Tống thị không ai không biết anh ta và Tống Yên Nhiên cạnh tranh sức đầu mẻ trán vị trí này, cuối cùng lại được Cận Khinh Ca một tay đưa tới

Ngay cả bản thân Tống Hoằng cũng hoài nghi vì mục đích thật sự của người phụ nữ

Dĩ nhiên, thắc mắc của anh ta đã được giải đáp ngay khi cuộc họp kết thúc

Cận Khinh Ca ở hành lang trước khi vào thang máy chỉ buông một câu sắc như dao

"Tôi đưa anh lên được, cũng có thể đạp anh xuống được. Nếu không muốn kết cục giống Tống Yên Nhiên thì có thể nghĩ đến việc hợp tác với tôi!"

Thân thể Tống Hoằng trở nên cứng đờ

Ting...

Thang máy vừa đến, Cận Khinh Ca bước vào và chỉ chừa cho anh ta một ánh nhìn lạnh lẽo

Tống Hoằng không ngu đến mức không biết hơp tác mà Cận Khinh Ca đề cập đến chính là gì?

Còn không phải giao dịch bẩn từ chỗ Cận Trì Khiêm mà anh ta đang nắm

Cuối cùng thì Cận thị đấu đá nội bộ nhưng mồi lửa lại lang đến Tống thị.

==================

Chương trước Chương tiếp
Loading...