Bước Qua Ranh Giới
Chương 55
Chương 55=================Nhịp sống của một thành phố lớn như Hải Thành thì chưa từng có dấu hiệu chững lại dù là biến động lớn thế nàoViệc Cận Trì Đông bị bắt tạm giam để điều tra về án kinh tế đã từng tốn vô vàn giấy mực của báo chí, cũng rất nhanh được đội ngũ truyền thông dưới trướng Cận Tư Dinh dẹp yênCận thị nhờ vào dự án Cảng quốc tế mà giữ vững ngôi vương ở thị trường kinh tế Hải Thành, theo sau đó là một số dự án được công bố điều vô cùng thuận lợi, thu hút đầu rất nhiều nhà đầu tư lớn, nhỏCổ phiếu của Cận thị luôn duy trì ở mức ổn định, có thể nói trải qua một số biến động từ luân phiên chức vụ cấp cao đến 'vòng ngoài' là tập đoàn Hoàng Viễn bị điều tra thì Cận thị vẫn hiên ngang trải đấu trường kinh tếVà vẫn như thường lệ mỗi năm, ngày kỷ niệm thành lập tập đoàn Cận được diễn ra vô cùng long trọngNăm nay, ngày kỷ niệm rơi vào ngày thứ năm trong tuần, Cận lão thái gia ngoài việc yêu cầu Cận Tư Dinh tổ chức buổi lễ long trọng ở khách sạn sáu sao thì ở tư trạch cũng tổ chức một buổi lễ dành cho những người thân thích của Cận giaCận Tư Dinh hoàn toàn nhìn thấu ý đồ của người đàn ông này, cô một chút cũng không nghi ngại mà tự mình sắp xếp, tự mình đưa mình vào vòng lửaBởi vì cô có một món quà lớn dành cho người đàn ông nàyBuổi lễ kỷ niệm thành lập Cận thị là một sự kiện xa hoa, đẳng cấp, khiến không khí xung quanh tỏa sáng rực rỡNhững bộ trang phục lộng lẫy, tiếng nhạc du dương, ánh đèn lung linh không ngừng soi sáng bóng dáng quyền lực của Cận Tư DinhCô là trung tâm của mọi ánh nhìn, là người tổ chức, là biểu tượng của gia tộc, không chỉ bằng vị thế mà còn bởi thần thái đầy tự tin, kiêu hãnhNhưng khi những cánh cửa tư trạch đóng lại sau lưng, Cận Tư Dinh từ bỏ hoàn toàn dáng vẻ của một tổng tài quyền lựcÁo vest đen sang trọng bị vứt sang một bên, đôi giày cao gót tháo ra để đặt xuống đất. Mái tóc xám bồng bềnh được cô quấn lại thành một búi nhỏ gọn, để lộ phần tóc mái xỏa nhẹ, mỏng manh trên trán, như một dấu hiệu của sự thay đổiCô không còn là nữ doanh nhân kiêu hãnh, mà là trở về vai trò chính của cô trong ngôi trạch viện này : một con chó trung thành và chờ đợi để bị đối xử thậm tệNgay tại sân chính của tư trạch, nơi hơn chục người trong dòng chính của Cận gia đang ngồi chờ một trận "huyết tẩy" – đã là thông lệ từ tám năm nay.Cận Tư Dinh bước vào và không chút do dự, quỳ xuống, hai tay để trên bắp đùi, lưng thẳng, đầu cúi xuống, hoàn toàn không nhìn lên những gương mặt ấyĐây chính là dáng dấp của một con chó đã được Cận lão thái gia thuần hóaKhi tiếng trống vang lên, nhịp điệu chậm rãi nhưng dồn dập như đập thẳng vào tim, một sự im lặng u ám bao trùm không gianCận Tư Dinh quỳ ở hậu viện, ánh mắt trống rỗng, cơ thể run rẩy dưới cơn gió lạnh buốt, những vết thương từ những trận đòn roi trước đó vẫn còn in hằn trên da thịt, đau đớn đến mức cô cảm thấy như mình sẽ không còn sức để tiếp tục.Nhưng cô không có sự lựa chọn. Kịch hay vẫn còn đang chờ diễn.Cận Tư Dinh tự bò vào chính điện, nơi gia tộc đang chờ đợiCô không ngẩng đầu lên, không nhìn vào những khuôn mặt lạnh lùng kia. Mái tóc xám bạc của cô xõa xuống, phủ kín gương mặt, như để che giấu đi sự nhục nhã, nhưng không thể che giấu được sự phẫn nộ đang trào dâng trong lòngNgùn ngụt như một ngọn lửa lớnMỗi bước bò, cơ thể cô lại phải hứng chịu thêm những giọt rượu lạnh, ném mạnh vào lưngNhững giọt rượu như những vết thương mới, không chỉ xót vì cái lạnh thấm vào da thịt, mà còn vì nó như xác muối vào những vết thương cũ, khiến từng cơn đau âm ỉ xuyên qua từng lớp thịt, khắc vào từng khoang xươngCận Tư Dinh không kêu lên, không dám thở hổn hển, chỉ im lặng tiếp tục bò, môi ngậm chặt một khúc gỗ khắc chữ "Cẩu".Tiếng rượu văng lên, như một tiếng thở dài của sự xúc phạm, là lời nhắc nhở rằng cô không phải là con người nữa, mà chỉ là một vật nuôi hèn mọn, được dạy dỗ để quỳ lạy, để chịu đựng.Những người trong gia tộc im lặng quan sát, không một ai động đậy, không một ai cảm thấy đây là một việc làm mất nhân tínhMỗi bước đi của Cận Tư Dinh là một sự nhục nhã không thể quay lại, mỗi giọt rượu rơi trên người cô là một lời nguyền vô hình, nói rằng cô không bao giờ xứng đáng có được sự tự do, không bao giờ xứng đáng được yêu thươngLễ khai môn này không phải là sự tẩy rửa, mà là sự bôi nhọ, là sự tẩy chay sự sống còn của một con ngườiCận Tư Dinh bị lôi lên từ đất, cơ thể đẫm mồ hôi và vết thươngNhững sợi tóc xám bạc lòa xòa trên gương mặt xanh xao của cô, nhưng không ai thấy được ẩn sâu trong ánh mắt tưởng chừng như trống rỗng ấy là tầng tầng lớp lớp tro lớn đang cuộn trào bốc cháyCận lão thái gia đứng giữa sân, đôi mắt lạnh lùng quét qua, trong mắt ông chuyện này chẳng mới mẻ từ tám năm trước nghi lễ 'huyết tẩy' đã được diễn ra vào đúng dịp kỷ niệm thành lập tập đoànVì sự rời đi của Cận Khinh Ca, Cận Tư Dinh chính là người thế chỗ, chịu mọi sự đầy đọa trong gia tộc nàyCận Tư Dinh quỳ xuống, hai tay chống xuống đất, nhưng chân không còn sức vững vàngNhững vết thương cũ còn nhức nhối khiến cô phải gồng mìnhQuỳ trước tổ tiên mà còn chẳng phải là tổ tiên của mình, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng gió lạnh lẽo thổi qua, không khí đầy sự chờ đợi.Ba lần dập đầu xuống đất, mỗi lần cúi đầu là một lần nhục nhã gấp đôi. Nhưng đó không phải là điều tồi tệ nhất.Khi đầu cô vừa chạm xuống mặt đất lần thứ ba, một tiếng quát lạnh lùng vang lên"Ngẩng đầu lên!"Cận Tư Dinh miễn cưỡng ngẩng lên, đôi mắt nhắm chặt lại rồi mở ra, Lời tiếp theo gần như ở kẻ răng mà rít qua "Cẩu nô Cận Tư Dinh, dập đầu trước trưởng lão trong tộc Cận"Ba tiếng sủa không thể tránh khỏiMột âm thanh vô cùng rõ ràng, lạnh lẽo vang lên giữa đám đông, như một lời chấp nhận số phậnBa tiếng sủa, mỗi tiếng vọng lên từ địa ngục mà không ai hay biếtCô phải cúi đầu, không được phép nhìn vào những gương mặt đó, chỉ biết im lặng nghe tiếng cười lạnh lẽo vang lên xung quanhÁnh mắt Cận Tư Dinh thoáng liếc qua đồng hồ kiểu cổ bên kia sảnh nhà, vừa vặn kim ngắn chạm vào con số 7Chỉ còn hai tiếng nữa....cô phải kiên trìTiếng trống lại vang lên, lần này là một nhịp trầm, và sâuCận Tư Dinh không còn cảm thấy gì nữa ngoài sự tê liệt trong cơ thể. Những người trong gia tộc lần lượt đứng lên, mỗi người đều nắm một cây roi. Họ đứng đối diện với cô, những ánh mắt tràn đầy khinh miệt và chờ đợi.Cận Tư Dinh bị trói đứng giữa sân, thân thể run rẩy, nhưng không được phép cử động. Những người trong gia tộc thay phiên nhau bước đến, mỗi người cầm một cây roi dài và lạnh lùng đánh xuốngVút...Roi đầu tiên giáng xuống lưng cô, làm cô suýt ngã quỵ"Một roi"Giọng nói lạnh lẽo của người gia tộc vang lên, và cái roi tiếp theo lại quất xuống như một tiếng sấmVút...hai roiMỗi vết roi là một sự tàn nhẫn không thể chịu nổi, nhưng cô không thể kháng cựCô phải đứng yên, để từng vết thương mới hằn lên, từng nỗi đau lại xé nát tâm hồnLưng Cận Tư Dinh bỏng rát, máu chảy nhỏ giọtVút...ba roiVút..bốn roiVút...năm roiCận Tư Dinh chỉ có thể cắn chặt môi, cố gắng không kêu lên, không phản khángVút...mười roiTrải qua mười roi tứa máu, Cận Tư Dinh được tháo khỏi dây trói nhưng mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở đóNgười hầu nữ đến gần, mắt cô ta không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào, thô bạo cởi phăng chiếc áo sơ mi cô đang mặc, để lộ toàn bộ cơ thể đầy vết thương.Một sự trần trụi đến tục tỉu...Ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống, vết máu còn chưa khô trên làn da, những vết thương mới nhất lại đang mưng mủ, sưng tấyTừng sợi dây thần kinh trên cơ thể cô căng ra, những vết thương ấy như những dấu ấn vĩnh viễn không thể xóa nhòa.Cận Tư Dinh không động đậy, không kêu la, đứng như một con thú bị tước đoạt mọi quyền tự do. Nhưng chỉ có cô biết chính mình đang cỡ nào áp chế cơn thịnh nộChỉ một chữ 'nhẫn' được cô lặp đi lặp lại trong đầuNhững ánh mắt từ đám đông trong gia tộc nhìn cô như những kẻ giám sát, ngồi bên cạnh để chứng kiến sự khổ sở của người khác là một thú vui của bọn họLão Thúc tiến lại gần, trong tay cầm một que dài, đầu que có lưỡi sắt nhỏ sắc bén, nhẹ nhàng chạm vào từng vết thương"Roi ngày 18, roi ngày 21"Ông ta đọc to từng chi tiết, như thể đang kiểm tra sức khỏe một con vật"Vẫn còn sống tốt, không phản kháng. Đủ tư cách."Cận Tư Dinh siết chặt khớp hàm, ánh mắt khuất sau lớp tóc mái tựa hồ hai hòn đá lớn đang bắn về những con người ở đâyCơn cười lớn bất ngờ vang lên từ đám đông, người trong gia tộc thì thầm bàn tán"Vẫn chưa chết à? Da thịt con chó này dai thật."Sự đốn mạt lẫn biến thái của buổi lễ này vẫn chưa dừng lạiMột nam hậu bối trẻ tuổi trong dòng tộc, mặt mày non nớt, nhưng trong mắt hắn lại rực lên ánh nhìn tàn nhẫnHắn được giao vai diễn "chủ nhân mớiHắn bước đến, tay cầm một sợi dây xích quấn quanh cổ Cận Tư Dinh, kéo cô bò vòng quanh sân như một con chó thực thụMỗi bước di chuyển của cô, hắn lại giẫm mạnh vào tay cô, không hề thương tiếcCô không phản kháng, chỉ im lặng lê bò theo hắn, tay bị nghiền dưới gót giày, đau đớn nhưng không lên tiếng van xinCả dòng tộc đứng xung quanh, mắt không chớp, hân hoan nhìn cảnh tượng này như một trò vuiMỗi khi Cận Tư Dinh ngập ngừng, chưa kịp cúi xuống liếm giày hắn, hắn lại vung tay đánh cô một cái mạnh, đến nỗi máu từ miệng cô bật ra"Chó không được do dự. Do dự là phản!"Hắn hét lên, lời nói như một lệnh bài không thể chống lại.Hắn tiếp tục kéo cô, không cho cô một giây ngơi nghỉNhững vết roi từ trước vẫn chưa kịp lành, nhưng hắn không quan tâm, hắn đang thỏa mãn vì có thể thuần hóa được một người như Cận Tư DinhMà không hề hay biết tương lai sau này còn thảm hơn Cận Tư Dinh hiện tại gấp ngàn lầnĐồng hồ bên kia đã hiện thị con số támCận Tư Dinh trong lòng đốt lên một ngọn lửa nhỏNhững con người ở đây điều đang tập trung cho buổi lễ 'bệnh hoạn' mà không hề hay biết rằng một lực lượng bí mật đã âm thầm tiến sát vào biệt viện Tây NamĐuôi mắt Cận Tư Dinh khẽ đưa về hướng Cận lão thái gia như có thách thức cùng chờ đợi..."Được rồi, đến nghi lễ cuối cùng đi"Cận lão thái gia phất tay ra lệnhHai gã người hầu thô bạo ấn Cận Tư Dinh xuống nền gạch lạnh lẽo của hậu viện, và giữ chặt hai vai cô. Một tên khác không chút kiêng nể mà trực tiếp mở khóa quần tây kéo xuống một đoạn ngang đùi và cả quần trong cùng đồng dạng kéo xuôngPhần mông trần trụi với đầy rẫy vé rói tím, đỏ đan xe cứ thế phơi bày ra trong mắt những con người ở đây"Hai mươi roi, đánh đi!"Cận lão thái gia nhàn nhạt nhấp ngụm trà lên tiếngVút...vút,....vút...vút...vút..Vút...vút,....vút...vút...vút..Gã người hầu lực lưỡng ra tay tàn độc, mười roi chỉ nhắm một vị trí ngay giữa mông, hoàn toàn giống như một đạo vết chém cắt đôi phiến thịtMười roi vừa dứt, dòng máu đỏ tươi cũng ồ ạt chảy xuống nền gạchCận Tư Dinh cắn chặt môi đến bật máu, tròng mắt có chút trắng điVút...vút,....vút...vút...vút..Vút...vút,....vút...vút...vút..Gã di chuyển ngọn roi đến vị trí đùi non và lạnh lùng đánh xuống, tựa hồ như những vết roi nông sâu kia chỉ là lớp hóa trang chẳng chút đau đớnLại một dòng máu chậm rãi chảy raGã người hầu vừa lui ra thì đã có một gã khác đi đến, trên tay hắn là một xô nước đá cỡ lớn, không chút chần chừ mà xối thẳng xuống thân thể rách nát của Cận Tư DinhCái lạnh chạy dọc sóng lưng như một cây kiếm lớn chém đứt sự sống mỏng manh của côKhớp tay Cận Tư Dinh không ngừng run rẩyMi mắt cô run run nhìn về bên kia đồng hồKim ngắn đã chạm con số chín...Cận Tư Dinh cũng như đạt đến hư thoát mà trực tiếp ngất điLão thái gia nhìn dáng vẻ xụi lơ của Cận Tư Dinh mà khẩy, lão phất tay liền có người quẳng thân thể kia vào chuồng chó ở hậu việnKết thúc một buổi lễ huyết tẩyCận Khinh Ca rời khỏi mái nhà của Cận gia thì Cận Tư Dinh sẽ là người thay thế để cân bằng thế cờ mà ông ta dựng nênTrái với không gian đầy sự phi nhân tính ở trạch viện Cận gia thì phía bên kia biệt viện Tây Nam lại phát sinh chút chuyệnBóng tối dày đặc như tấm màn đen phủ lên con đường dẫn vào cổng chính biệt viện Tây Nam.Ánh đèn vàng từ chốt canh quét qua từng nhịp, phản chiếu ánh lấp lánh của sương đọng trên lá rừngGió đêm rít nhẹ qua tán cây, kèm theo tiếng gõ lạch cạch khe khẽ của cửa sắt trong trạm gácLúc ấy, một nhóm bốn người :hai nam, hai nữ . Họ xuất hiện ở rìa khu vực, trông như những kẻ đi lạc, vai đeo balô, áo khoác dã ngoại phủ bụi đất. Họ lúng túng nhìn quanh,hoang mang, thỉnh thoảng tranh cãi lặt vặt bằng chất giọng không phải người địa phươngMột trong hai lính gác nhíu mày, cầm bộ đàm thông báo ngắn gọn rồi bước ra khỏi chốt, khẩu súng bên hông khẽ động. Trong lúc anh ta bước đến, nhóm người lạ đã chủ động giơ tay, nói lớn"Chúng tôi bị lạc đường, không biết đây là khu cấm, thật xin lỗi"Giọng nói bình thường, nhưng ánh mắt nhanh như chớp liếc nhau trong một khoảnh khắc ngắn đến mức khó nhận ra. Một người đàn ông trong nhóm hơi lùi lại, cúi xuống như buộc dây giày, tay khéo léo kéo nhẹ ống tay áo, để lộ một thiết bị nhỏ bằng đồng xu phát ánh sáng đỏ trong chưa đầy một giây.Khi hai lính gác còn mải kiểm tra giấy tờ và nhắc nhở đám người kia rời khỏi, ở phía sau biệt viện, một vài cái bóng lặng lẽ trườn ra từ khu rừng, áp sát mé tường cũ chưa được hàn kínTrong khoảnh khắc ánh đèn quét lệch hướng, bóng người ấy trượt qua rào chắn như nước lùa qua kẽ tay, biến mất vào màn đêm, không một tiếng động, không một dấu vếtTrong bóng đêm đặc quánh, sân sau tiểu viện im ắng đến ngột ngạt, chỉ còn lại tiếng lá khô xào xạc dưới gót giày cũ mòn của người phụ nữ. Bà mặc một chiếc áo choàng xám rộng, mũ trùm kín đầu, từng bước lặng lẽ lướt dọc theo bờ tường phủ rêu. Mỗi bước chân như đo đếm khoảng cách quen thuộc, không cần ánh đèn soi cũng chẳng chút do dựChỉ trong phút chốc, bà ta đã dừng lại trước một gốc cây già nằm nép bên cạnh đình viện cũ kỹ. Không nói một lời, bà quỳ xuống, khẽ gạt lớp lá mục và lớp đất mềm bên dưới. Một chiếc hộp kim loại nhỏ hiện ra, bề mặt sờn tróc theo năm tháng, như thể đã nằm ở đó từ lâuBà mở hộp, bên trong là vài món đồ nhỏ được bọc kỹ: tóc giả màu sẫm, lọ kem đổi tông da, kính râm, và một bộ quần áo giản dị nhàu nát. Mỗi món được kiểm tra trong chớp mắt rồi cất lại cẩn thận.Không khí trong sân sau như lặng đi. Bà đứng dậy, xoay người, nhanh chóng men theo mé tường vòng ra phía tây, nơi hàng rào đã đổ một đoạn thấp. Đến khi bóng bà ta thoắt hiện nơi góc sân, một cái lỗ chó nhỏ hiện ra dưới rặng trúc thấp. Một người thanh niên dáng cao gầy đang đứng chờ, ánh mắt liên tục đảo quanh, căng thẳng. Vừa thấy người phụ nữ, anh ta khẽ bước lên một bước, cúi đầu thấp giọng"Cháu là A Thành, người của Cận Tư Dinh"Người phụ nữ không đáp ngay. Ánh mắt bà ta lóe lên một tia sắc bén dưới tán tối, rồi khẽ gật đầu. Không cần nói thêm, cả hai như đã hiểu rõ vai trò của mình. Bóng họ lặng lẽ khuất dần vào màn đêm, chỉ còn tiếng gió thổi qua rặng trúc rì rào như tiếng thì thầm của một kế hoạch đang bắt đầuCùng lúc ở cổng chính biệt viện, cặp lính gác còn đang nói chuyện với nhóm du khách lạ mặt, không khí bỗng chốc trở nên hỗn loạn.Một trong hai người phụ nữ bất ngờ la lớn"Anh đừng có động vào đồ của tôi! Tôi nói là không biết, thì là không biết!"Người đàn ông cao lớn đi cùng gằn giọng, cố ghì tay cô lại như thể muốn giành giật thứ gì đó"Đồ quý như thế mà nói rớt là rớt à? Cô định gài tôi chắc?"Hai người còn lại cũng xông vào can ngăn, tay loạn xạ chỉ trỏ, miệng không ngừng cãi vã. Tiếng quát tháo, giằng co vang dội trong không gian vốn yên tĩnh khiến cả trạm gác náo độngLính gác thứ ba trong chốt phải rời vị trí, chạy ra hỗ trợ, để lại cánh cổng chính khép hờ, ánh đèn trong chốt nháy lên rồi tắt lịm.Chính vào khoảnh khắc đó, một bóng đen nhỏ gọn từ đâu lao vụt tới như bóng mèo, trượt qua bụi cây, áp sát cổng viện.Người ấy mặc đồ đen bó sát, mặt trùm kín, toàn thân nhẹ như cơn gió. Trong tay hắn là một cuộn dây đen dài, hai đầu được cố định bằng chốt nhỏ ánh lên sắc bạcKhông cần dừng lại, hắn nhanh như chớp trượt qua mặt cổng, đôi tay rải dây sát mặt đất, kẹp chặt vào chân rào mỗi hai bước chân một lần. Từng nhịp, từng động tác như đã luyện cả trăm lần.Chỉ vài chục giây sau, một đoạn dài dây thuốc nổ đã rải đều ở hai bên lối chính, ẩn mình dưới lớp lá khô và cỏ dại ven đường.Bóng đen không dừng lại. Hắn rẽ gấp sang bên, lẩn vào bóng tối khi tiếng chửi rủa và tranh cãi phía ngoài cổng vẫn chưa dứt.Không một ai để ý, bởi tất cả đã được sắp đặt để không một ánh mắt nào hướng vào bên trong.Dưới bóng tối đậm đặc, hai cái bóng trượt nhanh dọc bờ tường phía sau, lẩn khuất như hai nhánh khói mỏng tan vào đêm. Đất dưới chân lún nhẹ, ẩm và lạnh. A Thành đi trước nửa bước, mắt liên tục quét ngang từng tán cây, từng khoảng trốngNgười phụ nữ bám sát phía sau, dáng nhỏ gầy nhưng từng bước đều chắc nịch và quen thuộc, như thể đã từng đi con đường này vô số lần.Đang di chuyển sát mép tường đổ, A Thành bỗng khựng lại, cánh tay vung ra sau chắn ngang. Người phụ nữ dừng theo bản năng, toàn thân thu lại, không phát ra tiếng động nàoTừ xa, tiếng bước chân đều đặn vang lên cứng nhắc và nặng nề, đúng nhịp của quân độiMột đội tuần tra ba người đang tiến lại, đèn pin quét lướt mặt đất, ánh sáng trắng cắt ngang bóng đêm như lưỡi dao lạnh.Không còn lối vòng. Hai người chỉ kịp rút lẹ vào một hốc đá nhỏ nằm sát bờ tường, nửa chìm nửa lộ giữa rễ cây mục. A Thành vòng tay che hẳn lấy người phụ nữ, cả hai nép chặt như hai chiếc bóng ghép vào nhau. Tiếng tim đập vang rền trong lồng ngực, dội vào tĩnh mịch như tiếng trống.Ánh đèn quét sát hốc đá. Chỉ cần một tia sáng chệch thêm nửa bước, họ sẽ lộ hoàn toànNgười phụ nữ gần như nín thở. A Thành siết nhẹ cánh tay, ý bảo giữ im lặng tuyệt đối.Một trong ba người lính khựng lại, đưa đèn rọi về phía bụi cây nơi họ đang ẩn. Tim A Thành nhói lên một nhịp, vai căng cứng.Một giây. Hai giây. Ba giây.Người lính kia khẽ chép miệng"Chắc là chuột rừng"Rồi xoay người tiếp tục bướcĐội tuần tra dần khuất sau khúc ngoặt, tiếng bước chân chìm vào rừng đêm. Chỉ đến khi ánh sáng cuối cùng biến mất, A Thành mới buông lỏng tay, thở ra một hơi dài.Người phụ nữ gật đầu rất nhẹ. Cả hai không nói lời nào, lại lần mò rời khỏi hốc đá, lao vào bóng tối phía trước như hai mũi tên không cần quay đầuTiếng "tách" khẽ vang lên trong đêm như âm thanh cuối cùng trước khi mọi thứ vỡ tungTừ sân sau tiểu viện, một toán lính bất ngờ phát hiện cánh cửa hậu mở hé, người phụ nữ ngồi xe lăn biến mất không dấu vết. Một tên lập tức rút bộ đàm, gằn giọng"Có kẻ xâm nhập! Tiểu viện phía sau mất kiểm soát! Báo động toàn khu vực!"Tiếng tín hiệu rè rè vang lên trong nhiều kênh liên lạc cùng lúc, như hàng loạt dây thần kinh bị siết chặtNgay tại cổng chính, nơi nhóm du khách vẫn còn đang gây xôn xao, tiếng bộ đàm của lính gác ré lên giữa không khí oi đặc. Một trong hai lính giật mình, ánh mắt thay đổi rõ rệt. Hắn quay ngoắt lại, rút súng không do dự.Đoàng!Viên đạn chỉ thiên rạch ngang bầu trời đêm, chấn động khiến cả bốn người du khách bật ngửa, mặt cắt không còn giọt máu."CÚT NGAY!"Tên lính hét lớn, súng giơ ngang, tay run lên vì adrenaline đang trào dâng. "ĐÂY LÀ KHU VỰC CẤM!"Không khí trở nên hỗn loạn trong chớp mắt. Một tên khác đã rời khỏi chốt, lao thẳng vào bộ đàm, miệng ra lệnh dồn dập. Lính trong khuôn viên biệt viện bắt đầu chuyển hướng, ánh đèn pin quét rối loạn khắp nơi, tiếng giày đập xuống mặt đất vang rền, rát buốt như lưỡi dao lùa vào không khí.Giữa khung cảnh rối ren, cánh cổng chính bị bỏ lơ hoàn toàn chỉ trong vài nhịp thởTrong lúc khu biệt viện Tây Nam đang rối ren vì tín hiệu truy đuổi từ tiểu viện, bóng đen bí ẩn mang theo đường dây thuốc nổ đã lẩn mất vào rặng cây. Lính gác tản ra, ánh đèn pin quét dọc theo các tường bao, tiếng bộ đàm liên tục chồng lấn nhau, hỗn loạn như mạng lưới vừa bị cắt ngang.Giữa lúc ấy, phía sau hậu viện, hai bóng người đang len lỏi qua đường mòn nhỏ phủ rêu và đá dăm, một lối đi gần như bị lãng quên sau nhiều năm không sử dụng. Người phụ nữ vẫn khoác chiếc áo choàng xám, mũ trùm kín đầu. A Thành đi sát phía sau, hai mắt liên tục nhìn quanh, tay nắm chặt vật gì trong túi áo như sẵn sàng chống trả.Tiếng giày va nhẹ vào gốc cây, tiếng thở gấp bị ghìm xuống tận cổ họng. Mỗi bước đi là một canh bạc giữa sống và bị bắt. Nhưng họ không dừng lại.Cuối đường mòn, phía sau rặng cây thấp và bãi đất loang lổ sỏi đá, một chiếc xe thùng màu đen đậu khuất dưới bóng cây cổ thụ, gần như chìm vào màn đêm. Đèn xe không bật, chỉ có ánh đỏ mờ mờ của đầu lọc thuốc lá lóe lên từ khoang lái. Người đàn ông trong xe ngồi nghiêng về phía trước, mắt không rời khỏi lối đi.Khi thấy hai bóng người xuất hiện từ mé rừng, ông ta lập tức quăng điếu thuốc, mở tung cửa ghế phụ, lao xuống tiếp ứng."A Thành!"Giọng ông ta trầm gấp"Bà ấy an toàn chứ?"A Thành chỉ gật đầu một cái rồi đẩy người phụ nữ vào ghế sau. Không một lời thừa. Người tài xế lập tức vòng lên ghế lái, nhấn chân ga. Bánh xe xoáy mạnh trên mặt đất, cuốn theo lớp bụi khô và tiếng rít chát chúa của phanh tay được nhả ra trong một cú xoay vòng.Chiếc xe lặng lẽ lao vào màn đêm, biến mất như chưa từng xuất hiện.Ở phía sau, biệt viện Tây Nam vẫn đang sục sôi trong tiếng còi báo động vừa vang lên từ trạm gác chínhChiếc xe thùng màu đen lướt đi trong im lặng, chỉ để lại trên đường mòn loang lổ dấu bánh xe mờ nhòe dưới lớp sương đêmNgười đàn ông ngồi sau tay lái không nói một lời, ánh mắt sắc lạnh, vừa đánh lái vừa thọc tay vào ngăn nhỏ dưới bảng điều khiển. Ngón tay ông ta khẽ bật một công tắc nhỏ, ánh đèn đỏ lập tức lóe lên trong khoảnh khắc.Tín hiệu đã được phát điChưa đầy ba giây sau, ở phía sâu trong rừng, nơi đường dây thuốc nổ đã được rải từ trước, một tia lửa nhấp nháy bật lên, lan dọc theo sợi dây mảnh như tócẦM..MMMột tiếng nổ dữ dội xé toạc màn đêm. Lửa bùng lên mạnh mẽ, hất tung cả mảng đất rừng và đá vụn. Sóng xung kích từ vụ nổ khiến toàn bộ khu phía sau biệt viện Tây Nam rung chuyển. Cửa sắt mé hậu viện bật tung, vài trạm gác gần đó đổ sụp.Tiếng người hét vang. Bộ đàm réo gọi chồng lấn. Khói đen cuộn cao giữa ánh đèn chớp giật và tiếng còi hú kéo dài như tiếng tru rên rỉ trong đêm.Một đội tuần tra vừa đổi ca đã văng ra khỏi vị trí, vài tên nằm bất động dưới đất, thân thể rách toạc vì sức ép, máu nhuộm dưới sân gạchMột người khác may mắn hơn, văng xuống rãnh cạn phía bên, bất tỉnh nhưng còn thở.Lúc đám lính còn chưa hoàn hồn, từ phía đường phụ gần hàng rào, một loạt tiếng bước chân dồn dập kéo đến. Đội phản ứng khẩn cấp xuất hiện, chia nhóm xử lý thương vong, phong tỏa khu vực.Giữa đống hỗn loạn đó, một lính đặc nhiệm trẻ mặt bê bết máu nhưng còn sống được lôi dậy. Hai binh sĩ áp giải hắn vào khu cách ly, ánh mắt hắn hoảng loạn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.Chỉ một kẻ được bắt sống.Còn những kẻ khác – hoặc đã chết, hoặc đã biến mất cùng bóng đêmTin tức nhanh chóng được truyền đến Cận trạch ngay sau đóCận lão thái gia ngồi bất động trên chiếc ghế trạm rồng bằng gỗ đàn hương đen. Tay phải ông siết chặt cây quải trượng nạm đồng đến mức đầu trượng phát ra tiếng răng rắc nứt nhẹ. Đôi mắt sâu hoắm đã nhiều năm không còn ấm, lúc này cháy lên một tia nhìn như đốt rụi vạn vậtMột thân tín cúi đầu thấp giọng bẩm báo"Thưa lão gia... có kẻ trốn thoát khỏi biệt viện Tây Nam. Đường dây thuốc nổ đã được kích hoạt... thi thể lính gác chưa kiểm đếm hết. Duy chỉ một người bị bắt sống"Không gian lặng đi. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt Cận lão thái gia nghiêng lệch về phía sau việnCận Tư Dinh vẫn nằm trong chuồng chó, vẫn là dáng dấp không có nhân cách con người, là một con chó trung thành tuyệt đốiNhưng ông ta cũng đủ biết, những chuyện này không đến từ bàn tay khácChỉ có thể là Cận Tư Dinh mới có khả năng thọc sâu vào nhược điểm chí mạng của ông đến vậy, bàn tay nhăn nheo của ông co giãn trong vài lần, buộc ông ta phải thừa nhận rằng tất cả điều là sự tính toán của Cận Tư DinhDù căm phẫn đến xương nhưng ông ta không thể giết chết Cận Tư Dinh khi mà trong tay cô là ác chủ bài, huyết mạch tài chính của cả gia tộc Cận Bàn cờ này vẫn phải cẩn trọng tính toán lại======================