Bước Qua Ranh Giới

Chương 54




Chương 54

==============

Chiếc xe tải thô sơ, cũ kỹ lăn bánh chậm rãi trên con đường tráng nhựa dẫn vào biệt viện, bánh xe nghiến rít lên mặt đất ướt nước mưa để lại vệt dài bùn đất

Cổng lớn phía trước đóng kín, bên ngoài là hàng chục người quân nhân đứng thành hai hàng, súng trên vai, ánh mắt lạnh lẽo như thép

Không dừng lại ở cổng, xe bất ngờ rẽ ngoặt, chuyển hướng theo lối mòn phủ đầy lá mục bên hông. Con đường nhỏ hẹp, ngoằn ngoèo và gập ghềnh dẫn đến cổng sau. Một cánh cổng kim loại cũ kỹ, tróc sơn từng mảng, như đã bị lãng quên từ rất lâu.

Két

Phanh xe dừng lại đột ngột. Cửa sau bật mở. Không một lời cảnh báo, người tài xế mở thùng xe, thô bạo nắm chặt tay Cận Tư Dinh lôi ra, như thể nắm một con bù nhìn rách nát

Gã không buồn nhẹ tay, kéo lê cô qua bậc thềm đầy rêu, rồi thẳng tay quẳng bộ dáng tả tơi, tràn ngập thương tích của Cận Tư Dinh xuống sân xi măng lạnh lẽo, như quẳng một túi rác vừa bốc mùi

"Lão thái gia có lệnh, biệt giam hai ngày"

Cổng sắt sau lưng lập tức đóng sầm lại, khóa trái

Cận Tư Dinh nằm im trên nền xi măng lạnh toát, tấm lưng va đập đau nhói khiến cô muốn ngất lịm ngay tại chỗ

Mưa chưa tạnh hẳn, từng giọt lác đác rơi lên mái ngói vỡ vụn, rồi nhỏ xuống má cô, lạnh như kim châm.

Cô cử động, nhưng từng cơ bắp đều phản kháng. Vết thương khắp người lần nữa lại rỉ máu. Cô nhắm mắt một thoáng, hít một hơi thật sâu, rồi dùng tay chống đất, gượng dậy bằng tất cả sức lực

Đầu gối trầy xước cọ lên nền đất sần sùi, máu tươi loang theo dấu lê. Mỗi lần di chuyển chỉ là vài phân, nhưng cô vẫn cứ nhích, từng chút một, như một con thú bị thương đang cố bò về hang cuối cùng của nó.

Cánh cửa gỗ phía hiên nhà mở hé, ánh đèn vàng hắt ra, lặng lẽ đón lấy cái bóng tàn tạ của cô. Cận Tư Dinh rướn người lần cuối, đổ sụp vào ngưỡng cửa

Rít–– rít––

Tiếng bánh xe lăn trên nền gạch khô kéo dài giữa khoảng im lặng đến rợn người

Một bóng người dừng lại ở khung cửa.

Là một người phụ nữ đứng tuổi, tóc đã lấm tấm bạc, dáng người gầy gò trong bộ áo xám giản dị. Bà không nói gì. Chỉ đứng đó, ánh mắt đanh lại khi nhìn thấy dáng hình tơi tả của Cận Tư Dinh.

Quần áo rách rưới, cơ thể đầy thương tích, đôi tay dính đầy máu và bùn đất. Gương mặt tái nhợt và dính đầy bụi bẩn, như một con rối bị vứt bỏ sau buổi diễn.

Hốc mắt người phụ nữ cay xè, ngực nhói lên một nhịp nghẹn.

Bà mấp máy môi, nhưng lại không cất thành lời

Đứa nhỏ này đã trở lại nhưng trạng thái này càng khiến bà xót xa

Người phụ nữ đứng đó thêm vài giây, rồi chậm rãi đẩy bánh xe tiến lại gần. Khi chỉ còn cách Cận Tư Dinh một bước chân, bà dừng lại.

"Cạch."

Tiếng then cửa gỗ được khép lại nhẹ nhàng, như sợ làm kinh động đến thứ gì đó đã chết từ lâu trong không khí

Bà bước đến, quỳ xuống bên cạnh Cận Tư Dinh. Hai bàn tay run rẩy chạm vào thân thể rách nát, rồi từ từ đỡ cô dậy, nhẹ đến mức không làm vết thương rách thêm

"Ngốc"

Bà khẽ thở ra, giọng mệt nhưng không hề run

"Con nói sẽ quay lại là với trạng thái như thế này sao?"

Cận Tư Dinh không mở mắt, chỉ khẽ gật đầu trong lồng ngực người phụ nữ ấy, như thể cuối cùng đạt được mục đích mà bản thân đã trả bằng máu và sự tủi nhục

"Chúng ta không còn nhiều thời gian"

Cô thì thầm, hơi thở nóng hổi phả lên cổ bà

"Con đã chuẩn bị đường lui rồi... lần này, chúng ta sẽ ra ngoài chứng kiến...sự lụi tàn của nhà họ Cận..."

Trong mắt người phụ nữ, thứ nước đọng nơi đáy hốc mắt cuối cùng cũng lặng lẽ tràn ra, không vì đau mà vì niềm hy vọng mong manh, chưa từng dám tin suốt hai mươi năm

Ánh đèn trong căn phòng mờ nhạt như hơi thở người bệnh. Gió bên ngoài lùa qua kẽ gỗ mục khiến ngọn lửa trên cây đèn dầu chao nghiêng, in bóng hai người lên bức tường loang lổ, vẹo vọ như thời gian.

Người phụ nữ dùng kéo cắt phanh những mảnh vải rách nát trên người Cận Tư Dinh. Bà không hỏi gì, chỉ dùng khăn sạch nhúng nước ấm, nhẹ tay lau sạch từng vệt roi tứa máu, đầu ngón tay lướt lên những vết bầm tím

"Liều mạng như vậy...con nghĩ sẽ thành công thoát khỏi sao?"

Bà khẽ nói, tay vẫn không ngừng lau

"Con đối với Khinh Ca của ta sâu đậm đến vậy sao? Bất chấp bản thân thành cái dạng này?"

Cận Tư Dinh cười khẽ, nụ cười méo mó và đầy cứng cỏi

"Sâu. Rất sâu! Con lần đầu yêu đương...cũng là lần cuối cùng yêu đương....Con muốn giữ cô ấy bên cạnh. Muốn đi dạo, muốn ngắm hoàng hôn, muốn nấu ăn, muốn chăm sóc mèo nhỏ...và muốn cùng cô ấy đi những nơi cô ấy mươn. Con thật lòng rất yêu và thương cô ấy!"

Người phụ nữ sững lại một thoáng, sau đó bật cười, một tiếng cười không có âm vang, chỉ rơi xuống như hạt bụi

Bà rút từ hộc bàn ra một lọ thuốc mỡ cũ, cẩn thận bôi lên những vết nứt da đã bắt đầu mưng mủ

"Con đã chuẩn bị mọi thứ rồi"

Cận Tư Dinh cất giọng, khản đặc nhưng rõ ràng

"Tối thứ Năm, đúng chín giờ, đây là khoảng thời gian đám quân nhân bên ngoài sẽ giao ca, từ mười người còn năm người. Con đã bố trí một vài sự kiện nhỏ khiến bọn chúng chao đảo. Cô nhân cơ hội đó đi theo lối rẽ sau bờ tường phía đông, ở đó có một cái lỗ chó. Cô đi qua đó, tìm đến gốc cây gần đình viện ở đó sẽ có một chút đồ con cho người chuẩn bị. Sau đó đi theo hướng hành lang đến sân sau, sẽ có người tiếp ứng. Người đó tên A Thành, là người của con. Tuyệt đối an toàn"

Bà không nói gì, chỉ dừng tay một chút, rồi tiếp tục chăm sóc vết thương nơi vai cô. Hồi lâu sau, bà hỏi

"Con chắc về kế hoạch này chứ!"

"Chắc. Sau đó con sẽ xóa sổ biệt viện này. Ông ta sẽ không thể đi báo án, chỉ có thể thầm lặng mà điều tra. Nhưng ông ta sẽ không có nhiều thời gian để tra nữa...."

Gió vẫn rít qua khe cửa biệt viện, quét qua hành lang ẩm mốc và những căn phòng lạnh lẽo mang mùi mục rữa của thời gian

Trong căn phòng nhỏ nơi đèn dầu lập lòe, người phụ nữ vẫn cần mẫn chăm sóc cho Cận Tư Dinh, từng động tác cẩn trọng như thể đang níu giữ lấy chút hơi tàn mong manh của một niềm hy vọng mỏi mòn.

Bên ngoài bầu trời mây đen dầy đặc kéo đến, báo hiệu một trận thanh trừng mới sắp diễn ra trên diện rộng

Không khí nặng nề bao trùm tầng năm nơi đặt văn phòng của Vụ Điều phối Dự án Quốc gia. Trong một căn phòng họp nhỏ, đèn trần bật sáng trắng đến mức lạnh người, từng ánh mắt đều đổ dồn về chiếc ghế trống duy nhất giữa bàn: Ghế của Phó Vụ trưởng Đàm Kiến Hoành – người vừa bị bắt khẩn cấp vào rạng sáng hôm nay vì /vi phạm nghiêm trọng đạo đức công vụ và có dấu hiệu khai gian trong các gói thầu trọng điểm từ năm 2015 đến nay/

Tin tức lan đi nhanh hơn dự kiến. Mạng lưới quyền lực rối rắm mà Cận lão thái gia cài cắm nhiều năm qua đột nhiên bị lôi ra ánh sáng chỉ vì một mắt xích bị tuột chốt

Đàm Kiến Hoành không chỉ là quan chức trung cấp, ông ta từng là "cầu nối không chính thức" giữa vài đơn vị trong quân đội và một loạt doanh nghiệp sân sau đứng tên Cận Trì Đông, người con trưởng của Cận lão thái gia

Những tài liệu ban đầu bị thu giữ đủ để khơi ra vết nứt đầu tiên, và đó cũng chính là thứ các đơn vị thanh tra cần để lần theo dòng tiền, dòng quyền

Thứ mà vốn dĩ luôn được che chắn kỹ lưỡng bằng danh vọng quân hàm của Cận lão thái gia.

Tại trạch viện của Cận gia, Cận lão thái gia đang ngồi trầm ngâm trước bàn cờ vây chưa kết thúc, nét mặt như đá, nhưng đôi mắt lóe lên tia u tối

Một người hầu già rón rén bước vào, cúi người đưa tờ báo nội bộ dập dấu "khẩn – lưu hành nội bộ"

"Người của ông bị bắt rồi"

Giọng một người đàn ông trung niên cất lên từ sau rèm, không mấy khách khí.

Lão thái gia không ngẩng đầu. Ông chỉ cười khẽ, như thể đã đoán trước.

"Cái lưới này... rốt cuộc cũng giăng đến chân rồi"

Người hầu già im lặng lui xuống. Sau lớp rèm dày, một bóng người khác bước ra,là người phụ trách cánh báo chí nội bộ của quân khu, sắc mặt nhợt nhạt, cúi đầu thì thầm điều gì đó bên tai ông.

Chỉ vài giây, tay Cận lão thái gia khựng lại trên bàn cờ. Vết nhăn trên trán giãn ra không theo quy luật già nua nào cả, mà là dấu hiệu của một dự cảm. Lần này, có thứ gì đó sai thật sự.

"Lâm Cảnh Hành...?"

Ông lẩm bẩm, lần đầu trong hai năm qua gọi cái tên ấy bằng giọng đầy kiêng dè

Thời gian là một bánh xe với những vòng quay điều đặn, ngày Cận Tư Dinh rời khỏi biệt viện Tây Nam sau hai ngày bị giam giữ, cô để lại cho Thẩm Thanh Nhược tức là mẹ ruột của Cận Khinh Ca một cái nhìn chắc chắn

Vì cô biết bàn cờ chính trị cô dày công dựng nên trong bảy năm qua đã đến lúc thu cờ.

Cô ngẩng đâu nhìn bầu trời đang lấp ló những áng mây đen mà cười nửa miệng...

Hải Thành thời gian gần đây không chỉ biến động kinh tế khiến giới đầu tư như ngồi trên đống lửa. Mà biến động trong chính trị càng khiến các quan chức từ địa phương đến trung ương đều điêu đứng ít nhiều

Sáng nay, tại phòng làm việc tầng chín của Tổng cục Kế hoạch – Tác chiến, Phó Tham mưu trưởng Lâm Cảnh Hành vừa ký xong văn bản số 431-BTTM, dấu đỏ còn ấm trên mặt giấy

Văn bản chỉ vỏn vẹn ba trang, nhưng đủ để kích hoạt một cuộc rà soát toàn diện các dự án dân sự – quân sự phối hợp từ năm 2015 đến nay

Trọng tâm: những dự án có sự tham gia hoặc liên đới tài chính từ các doanh nghiệp "lưỡng dụng" – tức vừa phục vụ mục đích quốc phòng, vừa vận hành dưới vỏ bọc dân sự

Dưới dòng đề mục, tên đầu tiên được gạch chân bằng mực xanh: Cận Trì Đông

"Không phải ngẫu nhiên mà Đàm Kiến Hoành bị lôi ra đúng lúc này"

Lâm Cảnh Hành nói, giọng trầm, không hẳn là với cấp dưới đang đứng trước mặt, mà như đang tự mình cân nhắc

Trợ lý đặc biệt nén giọng

"Ngài định chạm vào người nhà họ Cận?"

"Không"

Lâm Cảnh Hành cầm tách trà, mắt không rời khỏi cửa kính lớn nhìn xuống thành phố

"Tôi định chạm vào mạng lưới của họ. Có một số người đã lui về ở ẩn vẫn muốn vương cánh tay dài đến tận trung ương. Cận Nghiêm. Người đàn ông này bao năm vẫn vậy."

Có một số người sinh ra đã ở trạng thái ung dung hưởng lạc, trời có sập xuống vẫn chưa hề hay biết

Cận Trì Đông, trưởng tử nhà họ Cận chính là điển hình trong số đó

Phòng làm việc trên tầng cao nhất của Tập đoàn Hoàng Viễn, nơi Cận Trì Đông ngồi vắt chéo chân, tay cầm điếu xì gà vẫn chưa châm lửa

Tin nhắn từ cố vấn pháp lý vừa đến

[Bên Quân khu bắt đầu động rồi, Lâm Cảnh Hành trực tiếp ra chỉ đạo, không phải đơn vị dân sự.]

Hắn gằn từng tiếng, bậc ra khỏi ghế bành

"Rốt cuộc... người đàn ông này muốn gì?."

Kể từ khi lên làm Phó Tham mưu trưởng, Lâm Cảnh Hành luôn giữ thái độ kín đáo, không ngả bên nào

Nhưng Cận Trì Đông biết, hai năm trước, hắn đã cắn một lần, chỉ là khi đó vết thương nhỏ nên dễ lấp liếm. Còn bây giờ, hắn không tấn công một cá nhân, mà là đánh vào cả hệ sinh thái quyền lực họ Cận đã dày công xây dựng suốt hai thập kỷ

Tại cuộc họp khẩn nội bộ của Ủy ban An ninh Quốc gia, diễn ra lúc 20h30 cùng ngày, tài liệu mang mã hiệu Hồng Thạch 6 do đích thân Phó Tham mưu trưởng Lâm Cảnh Hành ký ban hành được đưa lên bàn nghị sự

Sắc mặt của các Ủy viên không ai giữ được sự thản nhiên. Những gói thầu quốc phòng trá hình, những khoản tiền chuyển đổi mục đích sử dụng đất quốc phòng, thậm chí cả các hợp đồng mua thiết bị quân dụng qua trung gian dân sự

Tất cả đều có liên hệ gián tiếp đến Cận Trì Đông và các công ty "bình phong" từng được quân đội chống lưng.

Thứ mà nhiều người tưởng đã được "chôn vùi" dưới các nhiệm kỳ trước, nay bất ngờ bị phanh phui bởi một người tưởng như chỉ ngồi cho đủ ghế

Phó Tổng Tham Mưu - Lâm Cảnh Hành

"Cận Trì Đông có hậu thuẫn chính trị nào không?"

Một Ủy viên cao cấp cất giọng, mắt nhìn xuống bản danh sách đính kèm.

"Không rõ"

Thư ký Ủy ban trả lời

"Nhưng tài liệu điều tra lần này không đến từ Cục Nội an như thường lệ. Nó là kết quả từ nhóm phản gián cấp cao đã hoạt động bí mật gần một năm qua, và dường như có chỉ đạo từ một cấp rất cao mà chưa được xác nhận danh tính."

Trong bóng tối, một ván cờ lớn hơn vẫn đang được âm thầm đẩy quân

Mà ở đó người điều khiển cả bàn cờ lại là người mà không ai có thể ngờ đến

Cuộc họp cổ đông bất thường diễn ra tại hội sở chính của Cận Thị, không khí ngột ngạt đến nghẹt thở

Cận Tư Dinh xuất hiện đúng giờ, bước vào phòng họp với dáng vẻ bình thản đến lạnh lẽo. Ánh đèn trần hắt xuống làn da trắng xanh thiếu máu, nổi bật là đôi mắt sâu thẳm không gợn sóng

Cô mặc sơ mi trắng đơn giản, bộ vest tối màu khoác ngoài như một lớp giáp mỏng, che đậy những tàn tích trên thân thể

Không ai dám hỏi, nhưng ai tinh ý sẽ thấy: phía cổ tay áo trái, nơi ống tay bị kéo nhích khi cô vươn tay lật tài liệu, là một tầng băng gạc quấn vội, mép gạc đã thấm chút ẩm màu đỏ nhạt.

Tư thế ngồi thẳng lưng, giọng nói đều đặn vang lên giữa phòng họp như lưỡi dao cắt lớp sương dày đặc của sự nghi kỵ và dè chừng

"Tôi biết các vị có nhiều nghi vấn về sự kiện liên quan đến bác tôi, ông Cận Trì Đông. Nhưng trước khi bàn về cổ phần, chúng ta cần làm rõ lập trường của Cận Thị: Chúng tôi không bảo vệ người sai, dù là người nhà"

Một cổ đông lớn tuổi lên tiếng sau vài phút im lặng mà trầm ngâm lên tiếng

"Chủ tịch Cận, tôi không có ý nghi ngờ cá nhân cô, nhưng việc một công ty con của Cận Thị vướng điều tra, lại có liên hệ huyết thống với thành viên gia tộc... đây không còn là chuyện nội bộ nữa. Truyền thông sẽ không buông tha"

Cận Tư Dinh gật đầu, mắt không rời văn bản trên tay, giọng dứt khoát

"Tôi đồng ý. Vì vậy, ngay từ hôm nay, ông Cận Trì Đông sẽ không còn được xem là đại diện cổ đông hợp pháp trong mọi quyết sách điều hành Cận Thị"

Cả phòng họp rung lên một tầng sóng mỏng. Một người khác là đại diện pháp chế dè dặt hỏi

"Xin phép hỏi Chủ tịch, đây là quyết định cá nhân hay đã được Hội đồng thông qua?"

Cận Tư Dinh nhìn thẳng người đó. Mắt cô sáng như lưỡi dao rút ra từ bao, lạnh và sắc

"Tôi không cần Hội đồng thông qua để loại bỏ một người không còn giá trị chiến lược với Cận Thị. Câu trả lời này có đủ thuyết phục không?"

Cô dừng lại, rót một ngụm trà, rồi tiếp lời chậm rãi, nhưng từng từ rõ như tiếng gõ búa xuống mặt đá đầy vang dội

"Tôi không phủ nhận Cận Trì Đông là người nhà. Nhưng nếu ông ta có dính líu đến sai phạm pháp lý, tôi là người đầu tiên không bao che. Cận thị không phải của một mình ông ta!"

Một nữ cổ đông trẻ tuổi nghiêng đầu, ánh mắt dò xét

"Xin thứ lỗi, nhưng... lập trường của cô nghe giống như đang tự tách mình ra khỏi hệ thống cũ. Có phải cô muốn cắt đứt liên hệ với gia tộc họ Cận?"

Cận Tư Dinh mỉm cười, lần đầu tiên kể từ khi cuộc họp bắt đầu. Nụ cười đó không chạm đến mắt, nhưng lại khiến không khí lạnh đi vài độ.

"Tôi không cắt đứt. Tôi chỉ chọn lọc. Thứ gì còn giá trị, tôi giữ. Thứ gì mục ruỗng, tôi bỏ. Dù là họ hàng"

Không ai trong phòng biết rằng, chính người phụ nữ đang ngồi kia, với tầng băng gạc ẩn sau tay áo, với gương mặt không hề lộ dấu vết sau hai ngày bị tra khảo

Lại là kẻ đang xiết chặt sợi dây quanh cổ những kẻ từng ngang nhiên lộng quyền nhờ hai chữ "gia tộc"

Và cuộc thanh trừng này, thật ra... đã bắt đầu từ bảy năm trước

Cận Tư Dinh chính là đang thu lưới, bắt trọn mẻ cá lớn

Thông báo chính thức từ văn phòng chủ tịch của Cận thị được công bố ra bên ngoài đã khiến dư luận đổ xô tìm kiếm

Cận Tư Dinh tước bỏ tư cách cổ đông của Cận Trì Đông, đồng thời trực tiếp chỉ đạo bộ phận Pháp lý và Tài vụ rà soát lại toàn bộ bộ máy tài chính của Tập đoàn Hoàng Viễn - công ty con của Cận Thị do Cận Trì Đông cầm trịch

Truyền thông hoàn toàn bùng nổ trước lời tuyên bố đanh thép này

Các tờ báo kinh tế đều đồng loạt tán thưởng động thái này của Cận Tư Dinh, cho rằng nó thể hiện một bước đi rõ ràng, minh bạch và kịp thời trong thời điểm Cận Thị đang phải đối mặt với một làn sóng điều tra

Thời báo Tài Chính Trung Ương ca ngợi đây là một động thái táo bạo nhưng hợp lý, giúp tách biệt hoàn toàn Cận Tư Dinh khỏi mớ bồng bông liên quan đến Cận Trì Đông, đồng thời đánh dấu sự tái cấu trúc mạnh mẽ nội bộ gia tộc

Tin Nhanh Kinh Tế gọi đây là một nước cờ chuẩn xác, chỉ ra rằng Cận Tư Dinh đã khéo léo tận dụng cơ hội để định vị lại bản thân và Cận Thị trong mắt công chúng

Diễn đàn CEO Trẻ nhận định hành động này là minh chứng cho sự quyết liệt và khả năng lãnh đạo của nữ chủ tịch trẻ tuổi, khiến cổ phiếu Cận Thị tăng nhẹ

Trên mạng xã hội, hashtag #CậnTưDinhTuyênBốKhôngBaoChe nhanh chóng leo lên top tìm kiếm, với nhiều ý kiến bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với quyết tâm của Cận Tư Dinh trong việc làm sạch bộ máy doanh nghiệp gia tộc

Mặc dù một số kênh truyền thông cố gắng lái dư luận theo chiều hướng tiêu cực, nhưng Cận Tư Dinh vẫn vững vàng trước sóng gió, chứng minh được bản lĩnh và tầm nhìn của mình

Tiếng còi cảnh sát vang lên ầm ĩ, chiếc xe bọc thép màu đen dừng lại trước cổng trụ sở Hoàng Viễn, làm cho không khí xung quanh trở nên căng thẳng lạ thường

Cửa xe mở ra, ba cảnh sát trong đồng phục bước xuống, kéo theo một nhóm nhân viên an ninh và chuyên gia điều tra

Từng bước, Cận Trì Đông bị dẫn ra khỏi tòa nhà, mặt mũi đầy vẻ hoang mang nhưng không thể che giấu được sự sợ hãi

Những phóng viên chen lấn nhau đứng chật kín hai bên lề, ánh đèn flash lóe lên như sao trời

[Cận Trì Đông, Chủ tịch Hoàng Viễn, bị bắt để điều tra về các nghi vấn tham nhũng và sai phạm tài chính trong hoạt động điều hành]

Giọng của người dẫn chương trình vang lên trong chiếc tivi đặt trong văn phòng làm việc của Cận Tư Dinh

Trong khoảnh khắc đó, cô chỉ ngẩng lên, đôi mắt sắc lạnh nhưng khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười mỉa mai.

Một tay cầm ly rượu, cô nhấp một ngụm nhỏ, cảm nhận vị đắng ngắt của nó

Để mọi chuyện trở nên trọn vẹn, cần phải có những nốt trầm như thế này. Những mảnh ghép của cuộc chơi đã bắt đầu khớp lại.

Mọi thứ dưới tay cô, từ việc Cận Trì Đông bị tạm giam cho đến việc Hoàng Viễn đang lâm vào khủng hoảng, đang diễn ra đúng như kế hoạch

Màn hình tivi vẫn đang phát trực tiếp cảnh Cận Trì Đông bị đẩy lên xe cảnh sát, nhưng sự việc ấy, với Cận Tư Dinh, chỉ là một giai đoạn đầu trong trận chiến này mà thôi

Cô không vội vàng. Kịch hay vẫn còn chờ người diễn chính

Những ngày gần đây vì tin tức của Cận Trì Đông mà trên dưới Cận trạch rơi vào trầm lắng đến đáng sợ. Đỉnh điểm được đẩy cao khi Cận Trì Đông bị áp tải lên xe cảnh sát trong chiều nay đã khiến cơn giận của Cận lão thái gia không có chỗ lắng

Cận lão thái gia ngồi im lặng trong căn phòng rộng lớn, đôi mắt như hai viên đá lạnh lùng nhìn về phía trước. Trên mặt vẫn là nét nghiêm nghị của một người từng sống qua bao thăng trầm, nay lại càng đượm vẻ thù hận và phẫn uất

Những ngón tay gân guốc của ông siết chặt lại, bàn tay khô khốc vung lên như thể muốn xé nát không gian trước mặt

Cơn giận dữ của ông bùng lên như một ngọn lửa điên cuồng

Những con cờ mà ông đã xếp, từ con trưởng Cận Trì Đông đến vai trò bù nhìn của Cận Trì Khiêm, thậm chí Cận Tư Dinh cũng là một tay ông sắp xếp

Ông không thể để bất kỳ ai làm tan vỡ trật tự này

Việc Cận Trì Đông bị bắt không phải là sự thất bại của cá nhân ông ta, mà là một cú đòn trực diện vào cái trật tự mà ông đã xây dựng trong suốt bao năm qua

Cận lão thái gia đứng dậy, bước đi không tiếng động. Mỗi bước chân của ông như dội vào không khí sự tĩnh lặng chết chóc của kẻ đang tính toán, chờ đợi để ra tay

Là kẻ nào có thể ra tay cao đến vậy?

Mắt ông nhắm rồi lại hé mở, chỉ có một cái tên được hiện lên

Cận Tư Dinh

Nhưng người dưới trướng của ông, điều tra nhiều ngày, theo dõi nhiều ngày điều không nắm được một góc của người này

Rõ ràng là một con chó không chú tự tôn mỗi ngày điều ở liếm giày dưới chân ông, như thế nào lại có thể phản công hiểm và sâu đến vậy?

Là ông đã bỏ lỡ giai đoạn nào?

Lần đầu tiên ông phải thừa nhận rằng Cận Tư Dinh quá giỏi, không phải vì bát tự 'vượng tài' mà năng lực thật sự của cô ta, nó khiến ông cảm thấy không còn nắm vững được thế cờ...

Chương trước Chương tiếp
Loading...