Bước Qua Ranh Giới
Chương 53
Chương 53================Cận lão thái gia đứng trong văn phòng tăm tối của mình, nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ công trình Tây Bắc trải rộng trên bànMột dự án quan trọng, nơi mà quyền lực của ông đã khảm sâu vào từng tảng đá, từng cây cầu, từng con đường. Từng chiếc xe tải, từng giọt mồ hôi lao động từ công trường đều mang dấu ấn của ông.Nhưng giờ đây, tất cả bỗng sụp đổ. Mặc dù có quyền lực, có ảnh hưởng lớn từ nhiều năm qua, nhưng một lệnh cấm của Bộ Công Thương ban ra đã đánh vỡ kế hoạch của ôngMọi thứ bỗng nhiên bị đình trệ. Cận lão thái gia ngay lập tức biết rằng đây không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Đằng sau cú đánh này là một thế lực nào đó, nhưng ai mới là người đứng sau?Lúc này, điện thoại của ông vang lên, Cận Tư Dinh không chút do dự đã trực tiếp báo cáo về sự thay đổi này"Lão gia, dự án Tây Bắc bị đình chỉ. Cổ đông có chút xáo động nhẹ. Tôi đã xử lý!"Cận lão thái gia khẽ hừ một tiếng, ánh mắt sắc bén như daoMặc dù Cận Tư Dinh luôn giữ thái độ khuất phục, nhưng ông biết rõ, một con chó tuy có thể ngoan ngoãn theo lệnh, nhưng liệu có bao giờ nó không dám ngoái lại cắn chủ?Còn không nói đến Cận Tư Dinh nào phải con chó bình thườngNhững gì xảy ra với dự án Tây Bắc không thể chỉ là trùng hợp. Chắc chắn, có một bàn tay nào đó đang giật dây, và Cận Tư Dinh chính là người ông cần phải chú ý nhất lúc này"Nghỉ phép ba ngày. Lập tức quay về đây. Về vị trí của mình!"[Vâng. Lão gia]Trở về trạch viện vào buổi trưa, ánh nắng gắt của mùa hè như thiêu đốt mọi thứ trên nền đất nứt nẻ. Ngay khi Cận Tư Dinh đã tự thực hiện những thứ mà cô làm đến thành thục trong thời gian gần đâyCận Tư Dinh cởi giày đã cảm thấy chiếc áo vest bị tước đi, chỉ còn lại chiếc sơ mi trắng tinh và quân âu, những món đồ không thể che giấu sự mỏng manh của cô trong mắt mọi ngườiCô lập tức đi ra giữa sân, nơi những tia nắng như muốn hun đốt da thịt, rồi quỳ xuống, lưng thẳng tắp, đôi tay đặt lên đùi. Mái tóc màu xám khói được cô quấn tạm thành một cái búi nhỏ, tóc mái xỏa xuống lòa xòa trước mặt như đang giấu đi cảm xúc thật sự trong lòngCô quỳ ở đó, không hề cử động, đôi mắt chăm chú nhìn vào mặt đất, mặc cho ánh mắt khinh miệt từ phía người giúp việc xung quanhĐối với họ, cảnh này đã quá quen thuộc. Họ không hề ngạc nhiên, thậm chí chẳng có một chút đồng cảm. Họ đã nhìn thấy quá nhiều lần Dưới cái nắng gắt, sự im lặng bao trùm, chỉ còn tiếng thở nhẹ của Cận Tư Dinh và tiếng xào xạc của những chiếc lá khô trong gió. Mọi thứ đều chờ đợi một lệnh, và cô, như một con chó vâng lời chủ, chỉ biết chờ đợiCận Tư Dinh quỳ trong cái nóng như thiêu đốt, từng giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, rồi từ từ rơi xuống má, làm ướt cả làn da mịn màngCô cố gắng không để mình run rẩy, nhưng sự nóng rát từ mặt đất, từ ánh nắng gay gắt trên đầu khiến gương mặt cô dần đỏ bừng. Cô không nhìn lên, chỉ gồng mình chịu đựngCơn đau đầu tiên đến khi một cú đá mạnh mẽ từ Quản gia thẳng vào sóng lưng cô, vết đau như xé toạc lớp da mỏng manhNơi đó, đã quen thuộc với những vết roi, giờ lại thêm một vết thương mới. Cô không phát ra âm thanh đau đớn"Cẩu nô, bò vào đi, như một con chó."Giọng Quản gia lạnh băng, không hề có chút thương hại.Cô cúi đầu, cắn chặt môi dưới, mặc cho lưng đau rát, cô lết người về phía cửa phòng lão thái gia, từng bước đi như một con thú bị nhốt, không dám có ý nghĩ chống đốiCả cơ thể cô không hề che giấu sự run rẩy, nhưng vẫn cắm cúi bò về phía trước, từng bước một, dưới ánh nhìn lạnh lẽo của Quản gia và những người giúp việcHọ đứng nhìn, không một chút động lòngCận lão thái gia ngồi trên ghế gỗ cao, ánh mắt âm trầm nhìn xuống căn phòng như hầm đá, nơi từng dùng để "dạy dỗ" người không nghe lời trong Cận giaTrên băng ghế dài đặt giữa phòng, Cận Tư Dinh bị người hầu trói chặt tay ra phía sau, thân mình đè sấp xuống, đầu gục sang một bên, mái tóc màu xám khói xõa loà xòa che lấp nửa gương mặt nhợt nhạtMột cây roi mây dài được ngâm nước từ trước, sáng bóng và mềm dẻo, nằm lặng trong tay Lưu thúc chờ lệnhCận lão thái gia chậm rãi đứng dậy, bước từng bước nặng nề đến gần. Ông ta không hỏi han, chỉ nhấc cằm, ra hiệuMột tiếng vút xé gió vang lên, chiếc roi mây giáng mạnh xuống lưng Cận Tư DinhVút..."Tại sao trên Bộ lại có lệnh đình chỉ? Ai ra tay?"Giọng ông ta vang như sấm giữa phòng kín.Cô không trả lời. Không phải vì cố chấp, mà vì quá đau để có thể lên tiếngChỗ bị đánh đầu tiên rát bỏng như bị lửa đốt, lớp áo sơ mi trắng đã bị kéo cao quá lưng, để lộ những vết roi chồng lên nhau, cả cũ lẫn mớiVút...vút...Thêm hai cú quật nữa, lần này xuống mông và bắp đùi. Mỗi lần roi vung xuống, người hầu lại siết dây trói chặt hơn để cô không giật nảy lên"Mày tưởng tao không biết mày có chân trong cái vụ này à? Cái dự án đó là xương máu tao đổ bao năm, giờ mày giở trò phản lại, hử? Là cấu kết với ai trong chính phủ?"Giọng ông ta gằn từng chữ, khinh rẻ và giận dữ như đang nói với một con súc vậtCận Tư Dinh nghiến răng, mồ hôi túa ra đầy trán, nhỏ xuống nền gạch lạnh như nước mắt âm thầm, xen lân nụ cười thỏa mãnKhi mà mọi thứ điều đang theo quỹ đạo cô sắp xếp"Mày im? Vậy thì đánh cho đến khi mày biết sủa đi!"Roi mây tiếp tục giáng xuống, lần này trúng bắp chân trần của cô, để lại một vệt đỏ bầm nhanh chóng chuyển tím táiVút...vút...Mỗi cú đánh không chỉ là trừng phạt, mà còn như muốn xóa đi từng mảnh nhân cách trong cô, giống như ông ta muốn gột sạch cái gì đó gọi là "người" trong con vật đang nằm dưới chân mìnhVút...vút..vút..Tiếng roi lại giáng xuống, lần này không còn có quy luật. Một cú trượt lên vai, một cú quấn quanh thắt lưng, một cú đánh thẳng vào sau gối khiến cơ thể Cận Tư Dinh run lên dữ dội rồi lại đổ sập xuống mặt ghế gỗ lạnh ngắtVút...vút..vút.. Vút...vút..vút..Máu bắt đầu rịn ra từ những chỗ da thịt bị rách. Lưng cô, đùi cô, thậm chí cả cổ tay bị dây trói cứa vào cũng đỏ ửng và tím bầmThế nhưng cô vẫn không nói. Không một tiếng kêu đau.Không cầu xin. Không một lời biện hộChỉ là một con chó ngoan đang chịu đòn, tuyệt đối không phản kháng. Cô hiểu rõ người này dù nàng nói gì cũng chỉ ăn đau mà thôi. Chi bằng tiết kiệm hơi sức cho những chuyện sau này"Mày nghĩ mày giỏi lắm hả? Ngậm miệng như chó câm là tao không đoán được à?"Ông ta khịt mũi, giọng khinh bỉ.Ông ta ra hiệu. Quản gia lập tức bước tới, túm lấy tóc cô giật mạnh lên để cô ngẩng đầu đối mặt với chủ nhân của mình."Mày tưởng chỉ cần chịu đòn là xong chuyện? Dự án Tây Bắc là cả một mạng lưới quyền lực của tao. Đứa nào dám động vào, đứa đó phải chết. Mày dám ngậm miệng? Tao sẽ cho mày biết sủa không ra tiếng là như thế nào!"Cận Tư Dinh bị kéo ngẩng đầu, tóc lòa xòa che khuất ánh mắt, nhưng từng đường nét gương mặt lại tuyệt đối lạnh như tảng băng chếtCô không chớp mắt, không né tránh, cũng không biểu hiện một chút oán hận nào, chỉ im lặngSự cam chịu tuyệt đối ấy làm ông ta giận điên."Tao hỏi lại lần nữa: mày có nhúng tay vào chuyện đó không?"Không tiếng trả lời. Chỉ có hơi thở nặng nề, hơi run rẩy nơi vai và vài giọt mồ hôi đục ngầu chảy từ thái dương xuống sàn gạchVút..Thêm một roi nữa. Lần này, Cận lão thái gia tự tay vung lên, mạnh đến nỗi da thịt như muốn toạc ra từng mảng.Nhưng Cận Tư Dinh vẫn không mở miệngCô chính là có một thứ cần đưa đến biệt viện Tây Nam kia, cô cần phải nhân cơ hội này đến đó...Vết thương trên lưng, trên mông, và bắp chân của cô đều sưng lên, nhưng tất cả chỉ là sự khởi đầu. Ông ta không hề có ý định dừng lạiSau khi dùng roi mây quất lên cơ thể cô cho đến khi mệt nhoài, ông ta lệnh cho người hầu xé một phần sơ mi của Cận Tư Dinh, để lộ ra vết sẹo đỏ rực như lửa ở xương quai xanhChữ "CẨU" được nung nóng và khắc lên cơ thể cô. Đó là dấu hiệu vĩnh viễn cho sự phục tùng mà ông ta áp đặt lên cô"Mày có nhìn thấy không? Đây là dấu ấn của mày. Mày là con chó của tao. Mày chỉ là công cụ của tao"Cận lão thái gia nói, ánh mắt đầy căm giận nhìn vào vết sẹo trên cơ thể cô.Cận Tư Dinh chỉ biết cúi đầu, đôi mắt trống rỗng như cố kèm nén một cổ nhiệt khí tựa như núi lửaÔng ta ra lệnh một cách dửng dưng"Trói cổ mày lại. Lôi mày ra ngoài sân. Cứ để cho ánh nắng này rút hết sự kiên cường còn lại trong mày. Trong thời gian tao điều tra chuyện này chỉ cần cho tao biết mày có chút liên cang thì nửa đời sau của mình chính là sống không bằng chết!"Một người hầu mang đến một chiếc xích sắt dài, loại xích mà thường dùng cho chó. Họ tròng vào cổ cô, kéo cô ra ngoài sânTrên bầu trời, mặt trời không thương xót, chiếu những tia nắng gay gắt xuống cơ thể cô, làm những vết thương càng thêm đau đớnCô bị trói đứng tại đó, thân thể không còn sức lực, đuôi mắt chỉ có thể nhìn thấy những vết thương đã sưng tấyCận Tư Dinh không còn đứng thẳng, đôi chân bắt đầu mềm oặt dưới cái nắng gắt. Nhưng ngay khi cô cúi đầu xuống, ngay lập tức một roi tre từ một người giúp việc giáng xuống vào lưng cô. Roi trúc tiếp theo đánh vào bắp đùi cô, mỗi lần như vậy đều khiến cô phải nhíu chặt chân màyMỗi roi đánh xuống như một lời cảnh cáo rằng cô không được phép lơ là, không được phép động đậy hay phản khángNgười giúp việc cũng không ngần ngại sử dụng roi mây, loại roi này mạnh mẽ và có thể để lại những vết thương rách da, chảy máuTừng tiếng roi vung lên là tiếng của sự tàn nhẫn mà không ai có thể ngừng lại. Cận Tư Dinh không có sự lựa chọn nào ngoài chịu đựng, càng đau đớn càng bị coi là yếu đuối"Mày là con chó không ngoan ngoãn, mày phải học cách chịu đựng. Chỉ khi mày biết vâng lời, tao mới cho mày chút tôn trọng."Cận lão thái gia nói với giọng điệu nhẫn tâm, mỗi câu nói là một cú đánh vào lòng tự trọng đã bị nghiền nát của cô.Dưới cái nắng như thiêu đốt, Cận Tư Dinh chẳng còn sức lực để đứng thẳngÝ chí kiên cường nói cho cô biết, ba ngày này sẽ vô cùng khó khăn, nhưng cô phải vượt qua, chỉ cần đến được biệt viện Tây Nam lần nữa, cô chính là đã đi được nửa chặng đường lật đổ ông taBuổi chiều, nắng gắt như thiêu như đốt. Gió lặng, chỉ còn tiếng dây xích sắt nặng nề kéo lê trên nền sân lát đá. Cận Tư Dinh bị trói chặt hai tay sau lưng, cổ đeo xích sắt, đầu cúi rũ, thân thể lấm lem vết máu khô và bụi bẩnMột đầu xích được móc vào cột gỗ to gần chỗ lão thái gia ngồi uống trà. Cô quỳ đó, như một con chó hoang bị dạy dỗ giữa sân nhà họ Cận, đúng hơn, là bị dạy dỗ về thân phận thật sự của mình.Lão thái gia nhấp chén trà, ánh mắt đục ngầu, lạnh tanh quét qua cô như nhìn một vật bẩn thỉu dưới chânCận Trì Khiêm và Đồng Thư Dao điều có mặt, bọn họ đối với trạng thái này của Cận Tư Dinh mà không mảy may thương xót, thậm chí còn có chút sảng khoái trong lòngNếu không phải chuyện ở Tây Bắc bị chính phủ 'sờ gáy' thì Cận lão thái gia cũng sẽ không gọi bọn họ về đây làm gì?Cận lão gia ngồi ghế chủ vị, tay chậm rãi lật từng trang hồ sơ dự án bị đình công ở Tây Bắc. Ông nhíu mày, giọng trầm khô như đá mài"Bên công đoàn dám đưa đơn ra ủy ban, là có người đứng sau chống lưng. Cái đám công nhân rác rưởi đó, không dạy một trận là trèo đầu cưỡi cổ"Đồng Thư Dao ngồi bên cạnh, tay cầm ly trà gốm, lắc nhẹ, tiếng nước lách cách như giễu cợt. Bà ta liếc qua người đang quỳ cách đó ba bước chân, cười nhạt"Dạy thì dạy rồi, mà xem ra vẫn chưa đủ. Lão thái gia nói xem có phải cẩu nô nhà chúng ta không an phận lại đi móc nối tay chân hay không?"Cận Tư Dinh quỳ đó, cổ bị xích vào chân bàn trà bằng một vòng sắt lạnh ngắt. Sợi dây xích thô ráp kéo từ cổ cô vắt sang một chân bàn, mỗi cử động nhỏ đều khiến nó va vào gỗ kêu leng keng như tiếng lục lạc trói hồnÁo sơ mi trắng cô mặc đã bị xé rách một mảng lớn ngay xương quai xanh, để lộ vết bầm tím xanh tím cùng những vết roi dày đặc. Mồ hôi và máu trộn lẫn, dính bết lên da thịt tái nhợt.Cô cúi đầu. Mái tóc xám khói rối phủ nửa gương mặt, nhưng không giấu được ánh mắt đã mất đi ánh sáng.Chỉ thở khẽ, và dưỡng sức chờ đợi những điều tiếp theoCận Trì Khiêm lật tờ tài liệu cuối cùng, nhếch môi"Lão thái gia đã liên hệ với người của ta trong chính phủ chưa? Có tra được thông tin ai là người giật giây không?"Lúc ấy, Cận lão gia mới đặt tách trà xuống, giọng khô khốc cắt không khí thành từng mảnh"Vẫn đang tra. Nhưng trước mắt cứ để cẩu nô chịu khổ một chút"Cả căn phòng lại chìm vào im ắng. Trà nguội dần. Dây xích lạnh hơnVà con người quỳ gối kia, đã biết thời cơ đã đếnĐêm mưa, cơn mưa lạnh buốt tạt vào cơ thể Cận Tư Dinh, từng giọt nước như nhấn chìm cô vào cơn đau tê tái. Sau trận đòn roi đẫm máu, cô bị lôi ra ngoài sân, không hẳn là trần truồng, nhưng chỉ còn lại mảnh áo rách lòa xòa che thân thể yếu ớt, đầy thương tíchCô đều bị xích lại vào cột gỗ bằng dây sắt lạnh ngắt, hai tay bị trói chặt sau lưng, không thể cử động, không thể cầu cứuCơn mưa lạnh lẽo như không dứt, nước mưa rơi đều đặn xuống da thịt, làm đau đớn thêm những vết thương cũ, sân đá lạnh cứng như những nhát dao đâm vào thịtCận Tư Dinh quỳ gối, đầu cúi xuống, không nhìn lên. Cô biết, dù có nhìn đi đâu, chỉ có sự lạnh lẽo và bóng tối của sự cô đơn đáp lạiTừ hiên nhà, Đổng Thư Dao ngồi nhàn nhã, tay nâng tách trà, vẻ mặt không chút xót thương"Cẩu nô thì ở ngoài chuồng, chẳng phải rất hợp lý sao?"Giọng nói lạnh lùng của bà vang lên giữa không gian yên tĩnh, như một lời khẳng định sự thống trị tuyệt đối, không cần phải giải thích thêm.Mưa vẫn không ngừng rơi, thấm dần vào người cô, hòa lẫn với mồ hôi và máu. Cận Tư Dinh chỉ có thể cắn chặt môi, trong đầu không ngừng nghĩ đến những viễn cảnh tươi đẹp của tương laiĐêm tối kéo dài, không gian bao phủ bởi sự tĩnh lặng đáng sợ. Mỗi giây phút đều chỉ khiến ý chí sắt đá của cô tăng lên vượt bậc...Bình minh vừa dâng lên phía chân trời, nắng sớm trải xuống như những dải lụa mỏng. Nhưng ở góc khuất của sân viện, một cơ thể vẫn quỳ rạp, nhuốm nước mưa và vết máu khô từ đêm trước.Cận Tư Dinh trong trạng thái bị trói quỳ cả đêm ngoài mưa, huyết sắc nhợt nhạt, vành môi trắng bệch, sườn mặt tái xanh, cơ thể còn in hằn dấu vết của những trận đòn hôm quaDây trói đã siết rớm máu cổ tay, lưng áo bết dính vết bầm tím loang lổ. Chỉ cần khẽ cử động, làn da như rách toạc từng mảnhCô biết rõ tính cách biến thái của lão già đó, trước khi quẳng cô vào biệt viện Tây Nam sẽ không tránh khỏi một trận nhục mạ công khaiTiếng bước chân dồn dập ở hành lang vang lên. Đồng Thư Dao đứng đó, mắt bà lạnh lẽo như một tảng đá. Sau lưng bà là một trong những người hầu, tay cầm theo cây gậy dài. Cả không gian như bỗng trở nên chật chội, ngột ngạt"Lão thái gia có lệnh, trước khi quẳng mày vào biệt viện thì phải cho mày một chút bài học, dù rằng hiện tại vẫn chưa tra được mày có liên quan đến chuyện dự án bị đình chỉ hay không? Nhưng chủ trương của Cận gia chính là thà giết lầm còn hơn bỏ sót"Bà ta hất tay ra hiệu cho người hầu tiếp tục, và không lâu sau, thức ăn thừa, những mẩu bánh mì đã thiu, rau hỏng, và những thứ thừa thãi khác, được đổ lên người côTừng giọt nước thải và thức ăn vương vãi lên người, ngấm vào lớp áo sơ mi đã sớm bị đánh đến nát bơmCận Tư Dinh giữ nguyên tư thế. Cô không ngước nhìn cũng không biểu lộ cảm xúc qua gương mặt lạnh lẽo của mình, chỉ có vành môi là khẽ mím lại một đường thẳng tắpNgười hầu bật cười, cúi xuống gần tai cô, giọng khinh bỉ rít qua kẽ răng:"Liếm sạch đi. Cẩu nô của chúng ta"Cận Tư Dinh chậm rãi cúi đầu. Động tác như thể nặng hàng tấn, cổ cô cứng đờ, hai tay chống xuống nền đất lạnh ngắt, thân người rướn về phía trước như một con rối mất dây điều khiển.Đầu lưỡi khẽ chạm vào hỗn hợp bầy nhầy, tanh tưởi của những mẩu bánh mốc, nước rau thiu và thứ chất lỏng không rõ là gì đang đọng lại trên mặt gạchMùi hôi xộc thẳng lên khoang mũi, khiến dạ dày co rút như muốn trào ngược, nhưng cô không dừng lạiChậm. Quá chậm."Cẩu còn biết vẫy đuôi để được ăn nhanh hơn mày"Tiếng người hầu gằn lên, cùng lúc đó là cú vụt của cây gậy thẳng xuống lưng côMột tiếng "bốp" khô khốc vang lên, lưng áo rách toạc, da thịt tứa máu.Cô khẽ run. Nhưng vẫn không phát ra âm thanh nào. Chỉ tiếp tục cúi xuống, liếm sạch từng vệt nhầy nhớp, nuốt trôi cả nỗi nhục vào bụng như một con chó bị thuần hoá hoàn toànMột cú vụt khác giáng xuống lần này là ngang vai, kèm theo tiếng gằn tức tối"Không nghe rõ lệnh à? Mày là chó, hay là heo chết đói?"Cây gậy vừa dừng lại, một cái tát lại ập đến. Má trái cô va xuống nền gạch, sống mũi đập vào sàn, máu từ vết thương chưa khép lại rịn ra, hòa vào nước thải bẩn đang loang dưới cằm"Tao bảo mày liếm cho sạch cơ mà. Hay muốn thêm vài roi nữa để nhớ?"Một người khác bước tới, dùng chân giẫm mạnh lên bàn tay đang chống đỡ cơ thể của cô, nghiền xuống như đang chà một vật dơ bẩn dưới đế giày.Cô không phản kháng, chỉ cắn chặt khớp hàm đè nén cơn đauMột cái giật tóc mạnh khiến đầu Tư Dinh bật ngửa ra sau, buộc cô phải ngẩng mặt nhìn lên trần nhà phủ đầy ánh sáng lạnh lẽoNgười hầu đứng trên cô nhếch môi cười khẩy, rồi ném xuống đất một sợi dây vải dày."Bò đi. Vòng quanh nhà lớn một lượt, để mấy con chó khác còn biết vị trí của mày."Dây vải được thắt vào cổ cô như một cái vòng cổ dơ bẩn. Một người kéo, một người đứng sau giám sát, tay sẵn cây roi da uốn lượn như rắn độc trong lòng bàn tay.Cận Tư Dinh chống tay xuống sàn, từng động tác bò chậm rãi và nhục nhã như thể cô thực sự là một con vật trong chuồngMỗi lần cô ngẩng đầu quá cao, roi lại quất thẳng vào lưng.Mỗi khi di chuyển chậm lại vì đau đớn, roi lại giáng vào mông, vào đùi, khiến làn da mỏng rách ra, rướm máu."Mày chậm như vậy là muốn chết hả?"Một kẻ khác cười vang, đá thẳng vào hông cô khiến thân thể gầy nghiêng ngả, đập xuống nền nhà cứng như đá.Cận Tư Dinh cố gắng bò tiếp, đầu cúi thấp, tóc rối bết dính xuống mặt, máu từ khóe miệng đã khô nhưng lại bị rỉ ra sau mỗi cú quất.Tiếng roi vang vọng, tiếng giày giẫm lên nền gạch, tiếng cười chế nhạo, tất cả hòa thành bản nhạc của một buổi sáng bắt đầu bằng bạo lực.Những con người ở đây, những cái tát, những ngọn roi điều được cô ghi nhớ tất cả...Chỉ ít lâu nữa thôi, cô sẽ mang bọn họ cùng lão già chết tiệt kia xuống mồ sâuChuyến bò quanh nhà kết thúc bằng một cú đá khiến Cận Tư Dinh ngã dúi dụi vào bậc thềm đá trước sảnh chính. Trán cô đập mạnh xuống cạnh gạch vỡ, bật máu đỏ tươi. Máu chảy dài xuống sống mũi, len lỏi qua khóe môi đã rách nát."Còn thở à? Vậy thì chưa đủ."Một giọng cười lạnh cất lên. Người hầu là gã đàn ông vai u thịt bắp, bước tới, nắm tóc cô kéo dậy như kéo xác một con chó chết."Cởi hết áo nó ra, chó thì cần gì tôn nghiêm!"Cận Tư Dinh gần như không còn sức để kháng cự. Chiếc áo sơ mi nhàu nát bị xé toạc không thương tiếc, phơi ra phần thân gầy guộc, chi chít vết roi chồng lấp vết thâm, nổi bần bật chính là dấu vết sắt nung đỏ rực ở phần xương quai xanh.Một chữ : Cẩu. Nhưng đầy nhục nhãMột trong số bọn họ lấy bút lông, chấm vào máu và mực đỏ, viết lên lưng cô ba chữ to: "Đồ Bẩn Thỉu"."Đây là thẻ thông hành. Để ai cũng biết mày là giống gì."Không chờ thêm một giây, chúng lôi cô xềnh xệch ra sau vườn, nơi chiếc xe tải nhỏ đã đậu sẵn. Cửa sau bật mở, không phải ghế da hay đệm nệm, mà là một chiếc lồng sắt vừa vặn nhốt một con người trong tư thế gập gối."Mày không xứng đi bằng chân."Gã lái xe kéo cô ném thẳng vào lồng. Cửa sập lại. Khóa lạch cạch vang lên, lạnh lẽo như xiềng xích của địa ngục.Trong cái nắng gắt ban trưa, chiếc xe chạy thẳng đến biệt viện Tây NamVới từng ấy thương tích tích tụ qua từng ngày, Cận Tư Dinh vẫn có thể thông qua khe hở của rãnh thùng xe mà quan sát tuyến đường bên ngoàiDù thân thể đau nhức như bị chẻ đôi, cô vẫn duy trì sự tỉnh táo nhất địnhĐoạn đường này cô nhất định phải ghi nhớ, nó chính là huyết mạch của sau này....