Bước Qua Ranh Giới
Chương 52
Chương 52============Truyền thông sáng nay như bừng lên cơn sốt/Dự án Cảng Biển Liên Kết Chính Thức Khởi Công//Cận Thị – Gã Khổng Lồ Không Thể Lật Đổ Ở Hải Thành//Kỳ Tích Tái Thiết Vùng Cảng Cũ – Dẫn Đầu Là Ai?... Những dòng tít được đặt dày đặc trên trang nhất, ảnh hưởng mạnh mẽ không chỉ đến giới đầu tư mà còn tới cả dư luận xã hội.Thị trường chứng khoán phản ứng như một cú chạm tay vào mạch vàng – cổ phiếu của Cận thị tăng trần ba phiên liên tiếp, truyền thông ca ngợi chiến lược "Cảng Biển Mới" là bước ngoặt thay đổi cục diện logistic toàn khu vực Châu ÁCận thị sau nhiều biến động cuối cùng vẫn giữ vững vương miện, ngồi cao ngất ngưởng trên đỉnh kim tự tháp của giới kinh tế Hải ThànhBữa tiệc mừng chiến thắng được tổ chức tại khách sạn Lệ Thiên, nơi là biểu tượng hoàng kim cho giới thượng lưu hai thập kỷ trướcĐèn rượu, váy áo, tiếng cười... tất cả đều ngập tràn không khí kiêu hãnh của kẻ thắng cuộc.Nhưng người có công lớn nhất, Cận Tư Dinh lại chỉ ở lại chưa đầy nửa giờ đồng hồSau khi chạm cốc xã giao với vài đối tác quan trọng, cô lặng lẽ rút khỏi bữa tiệc như thể chưa từng xuất hiệnKhông ai để ý, chiếc xe cô lái rẽ khỏi đường lớn sau hai ba khúc cua, như một cánh cá uốn lượn giữa dòng nước đục ngầuPhía sau, một chiếc xe đen không biển số bình thường vẫn kiên trì bám sátNhưng ở khúc rẽ thứ tư, cô bất ngờ thắng gấp, mở cửa xe. Một người đàn ông mặc áo khoác đen bước từ trong bóng tối lại gần, không nói một lờiAnh ta lên vị trí lái, trong khi Cận Tư Dinh vòng sang bên kia, trèo nhanh lên một chiếc xe khác đang chờ sẵn bên mép đường.Chiếc xe mới mang kính phản quang, động cơ khẽ rùng mình rồi lao đi vào màn đêmHướng đến sườn núi Nghinh Sơn, nơi không ai ngờ tớiXe chạy băng qua những cung đường khúc khuỷu, tiếng bánh xe nghiền lên mặt đá lạnh vang vọng trong đêm tối. Trên sườn núi Nghinh Sơn, gió quất từng cơn sắc như dao, thổi tung lá khô rào rạt giữa rừng thông rậm rạpKhông gian ở đây hoang vắng, chỉ còn lại bóng tối, sương mỏng và âm thanh của tự nhiên thuần khiết nhất, giống như một thế giới bị lãng quênChiếc xe dừng lại ở một điểm cao khuất gió, ngay bên dưới một trạm quan sát cũ đã bị bỏ hoang từ nhiều năm. Bên trong khoang xe, mùi thuốc sát trùng bắt đầu lan ra, lấn át cả mùi da bọc ghế và hương gió núi"Ngồi yên. Cởi áo ra."Giọng nữ trầm thấp, vừa là lệnh vừa là sự quan tâm nén chặtTrình Hân, thân là bác sĩ ngoại khoa, cũng là người bạn duy nhất Cận Tư Dinh từng tin tưởng hoàn toàn, cô luôn biết bạn mình làm việc có tính toán, nhưng cứ tình huống này kéo dài chỉ sợ không lật đổ được Cận thị, bia mộ của Cận Tư Dinh đã được dựng lênCô nhẹ nhàng giúp Cận Tư Dinh cởi bỏ lớp áo khoác dày bên ngoài, rồi đến lớp sơ mi bên trong đã sẫm màu máu bầm. Chiếc áo ướt lạnh vì mồ hôi và máu khô rít lại, kéo xuống cũng khiến người mặc khẽ runLưng Cận Tư Dinh dưới ánh đèn nhỏ gắn trần xe hiện lên một cách tàn nhẫnNhững vết thương chồng chéo, cũ và mới, bầm tím và rướm máu, dài ngắn không đều như những lát cắt vô hình của một cuộc sống không ai biếtCó vết còn mới toanh, lằn đỏ trên da thịt, vài chỗ rớm máu đã khô lại thành mảng đenTrình Hân hít một hơi sâu, ngón tay khẽ run. Dù đã quen với máu, với nỗi đau của bệnh nhân, nhưng nhìn người bạn thân ngồi im lặng như tượng đá trong ánh sáng tù mù, cô vẫn cảm thấy lồng ngực thắt lại"Mỗi ngày một trận, như thể không phải con người nữa"Cô lẩm bẩm, vừa rửa sạch vết thương, vừa cắn răng tránh để tay mình run"Tư Dinh, đến bao giờ cậu mới dừng lại?"Không có tiếng đáp, rất lâu sau âm giọng trầm đục của Cận Tư Dinh mới chậm rãi vang lên"Gần rồi, mình vẫn ổn!"Một cậu vẫn ổn của Cận Tư Dinh mới khiến người khác đau lòngSau cùng, Trình Hân thoa lớp thuốc mỡ cuối cùng lên đường rách chạy dọc bả vai phải rồi lấy băng quấn cố định. Cận Tư Dinh chỉ khẽ cau mày, không kêu một tiếng, cũng chẳng nhìn gương soi bên trong xe, như thể đã quá quen với việc này."Xong rồi. Đừng cử động mạnh"Trình Hân vừa nói vừa gấp khăn thuốc, ánh mắt vẫn còn đọng lại chút giận dữ bất lực.Cận Tư Dinh gật nhẹ. Cô cẩn thận mặc vào một chiếc sơ mi đen khác, cổ tay được cài khuy gọn gàng, từng động tác đều chậm rãi và chuẩn xácKhi đóng nút áo cuối cùng, thần sắc cô đã trở về dáng vẻ lạnh nhạt vốn có, giống như người vừa mới để lộ lưng đầy vết thương chỉ là ảo ảnh.Ngoài xe, gió vẫn chưa ngừng. Đêm ở Nghinh Sơn lạnh hơn dưới chân núi cả chục độ, sương đã bắt đầu đọng trên mép cỏ và các bậc đá dẫn lên cao.Cả hai mở cửa bước xuống, tiếng giày vang khẽ trên nền đất lát đá xám. Con đường nhỏ phủ đầy thông khô dẫn họ men theo triền dốc đến một biệt viện nằm khuất sâu phía sườn núi Cổng gỗ cổ cao, phủ rêu mốc, khẽ kêu cót két khi Trình Hân đẩy vào.Biệt viện không quá lớn, nhưng tĩnh mịch đến lạnh người. Tường đá rêu phong, mái ngói âm dương rũ xuống, giống như từng tầng thời gian đã lắng đọng nơi đây. Một vài ô cửa sổ còn hắt ra ánh sáng vàng mờ, rọi lên sương như khói mỏng.Cận Tư Dinh đứng lặng một lúc trước cánh cửa lớn, ánh mắt hơi ngẩng lên nhìn tấm biển gỗ treo trên cao, nét chữ cũ kỹ đã bị thời gian bào mòn gần nửa Cô không nói gì, chỉ siết nhẹ bàn tay để làm ấm lòng bàn tay trái vừa cử động trở lại sau mấy ngày bị trật khớp."Vào đi. Người của cậu đợi bên trong rồi."Trình Hân mở lời trước, giọng khẽ như thể không muốn làm kinh động đến bất cứ điều gì tồn tại nơi đây.Cận Tư Dinh rốt cuộc cũng bước vào, bóng cô hòa vào không gian biệt lập ấy, như một phần của chính nơi nàyBên trong biệt viện tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng gió lùa qua rặng thông sau vườn. Sàn gỗ cũ phát ra âm thanh nhẹ dưới từng bước chân của họ. Hành lang trải thảm gấm nhạt màu, hắt bóng từ ngọn đèn treo tường tạo thành những vệt sáng lặng lẽ.Trình Hân dừng trước một cánh cửa gỗ lim, khẽ gõ ba tiếng. Không lâu sau, giọng nam trầm khàn nhưng đầy nội lực vang lên từ bên trong"Vào đi"Cận Tư Dinh đẩy cửa bước vào trước. Căn phòng không lớn, bài trí giản dị nhưng cứng cáp, nền nhà lát đá đen bóng loángGiữa gian phòng, một ông lão tóc bạc nhưng lưng vẫn thẳng, ánh mắt sáng ngời ngồi trên ghế mây cạnh bàn trà. Bên tay ông là một cuốn sách quân sự đã cũ, mở đến nửa chừng. Cạnh đó, một cụ bà vóc người nhỏ nhắn đang pha trà, tay không run chút nào lên tiếng"Con tới rồi à?"Ông lão nhìn Cận Tư Dinh, giọng không quá niềm nở, nhưng trong đáy mắt có ánh sáng của một người hiểu rõ giá trị của cô"Cháu chào thủ trưởng." Cận Tư Dinh cúi người, ngắn gọn và trịnh trọngÔng lão hừ mũi một tiếng"Cô bé này, bao lần bảo không cần gọi tôi kiểu đó nữa. Tôi không còn là gì ngoài một lão già bị bức lui khỏi bàn cờ thiên hạ rồi"Trình Hân bật cười khẽ, nhưng không chen vàoCụ bà rót ba chén trà, đặt lên bàn rồi lặng lẽ lui ra ngoàiKhông khí chỉ còn lại ba người, đèn vàng chiếu nhẹ lên vết nhăn nho nhỏ nơi khóe mắt ông lão, những vết tích của thời gian không đủ để làm lu mờ sự minh mẫn toát ra từ khí chất của một người từng nắm quân quyền trong tayCận Tư Dinh ngồi xuống đối diện, ánh mắt trầm tĩnh"Cháu cần ông giúp cháu nối lại một số tuyến đường cũ. Liên lạc với người của phía quân đội... và một vài vị trong chính phủ trung ương"Ông lão không trả lời ngay. Ông nhấp một ngụm trà, rồi đặt chén xuống chậm rãi"Cô nghĩ kỹ chưa? Những người cô muốn chạm đến... không phải ai cũng còn nợ ân tình. Mà nếu còn, cũng chưa chắc còn dám trả""Cháu không cần tất cả họ ra mặt."Cận Tư Dinh đáp gọn"Cháu chỉ cần một khe nứt nhỏ trong tường thành. Những việc còn lại, cháu sẽ tự làm"Ánh mắt ông lão sắc lên, chăm chú nhìn cô thật lâu. Rồi ông nở một nụ cười mỉm hiếm hoi, trông như thể đang nhìn thấy lại hình ảnh của chính mình năm xưa qua ánh mắt cô gái trẻ trước mặt."Tốt. Nếu đã vậy, để xem đám già đó còn nhớ tôi là ai không"Ông lão nhìn thật sâu vào ánh mắt Tư Dinh, rồi đứng dậy, bước đến tủ sách phía sau. Ông lấy xuống một hộp gỗ nhỏ, mở ra, bên trong là một tấm thẻ quân hàm đã ngả màu và một bức ảnh đen trắng cũ kỹ, chụp một nhóm quân nhân đứng giữa vùng biên cương đầy tuyết.Ông chỉ vào người đàn ông đứng cạnh mình trong ảnh, dáng người cao lớn, đôi mắt sắc như dao"Người này là Lâm Cảnh Hành. Năm xưa cùng tôi sát vai nơi tuyến đầu, từng gánh mười vạn quân ở Đông Bắc mà không lùi một bước. Sau tôi bị ép lui, ông ta may mắn hơn, vẫn giữ được vị trí trong Tổng cục. Đến giờ, là Phó Tổng tham mưu trưởng"Cận Tư Dinh ngẩng đầu"Lâm Cảnh Hành... Cháu từng nghe qua. Ông ấy không thuộc phe của Cận gia.""Phải. Ông ta là một trong số ít những người chưa bao giờ cúi đầu trước thế lực cũ"Ông lão khẽ gật đầu"Nhưng cũng chính vì thế mà luôn bị kềm chế. Người này không dễ lôi kéo, nhưng nếu là tôi ra mặt, ông ấy sẽ không tuyệt tình."Ông chậm rãi đậy nắp hộp, đặt lại vào chỗ cũ rồi quay người đối diện Cận Tư Dinh."Ta sẽ viết thư tay, dán ấn ký cũ. Cô mang đến đúng người, đúng chỗ. Nhưng nhớ kỹ chỉ được giao vào tay Lâm Cảnh Hành, đừng để rơi vào tai mắt của Cận gia. Một khi bức thư này lọt vào tay sai phe kia... tôi sợ không chỉ mình tôi gặp họa"Trình Hân khẽ chau mày, nhưng Cận Tư Dinh chỉ nhẹ nhàng gật đầu"Cháu hiểu. Cảm ơn ông."Ông lão nheo mắt nhìn cô, rồi bất chợt bật cười khàn khàn"Người trẻ bây giờ năng lực làm việc, tầm nhìn cùng chiến lược thật sự rất tốt! Ta chính là rất tán thưởng!"Cận Tư Dinh không nói gì, chỉ khẽ siết chặt tay dưới bànNhững vết thương trên lưng vẫn còn rát, nhưng trong lòng, có một tia lửa bắt đầu cháy sáng hơn bao giờ hếtMàn đêm trên Nghinh Sơn dày đặc như mực, chỉ còn lại những dải sáng mong manh hắt ra từ biệt viện nằm đơn độc giữa rừngCận Tư Dinh đứng bên khung cửa sổ nhìn ra sườn núi mờ sương, dáng lưng thẳng tắp, gương mặt bình tĩnh đến lạnh lùng.Sau lưng cô, lão nhân gia vẫn đang trầm giọng trao đổi cùng Trình Hân về tuyến liên hệ quân sự vừa được nối lại, mỗi lời nói đều chặt chẽ như quân lệnh. Mọi nước cờ đang dần thành hình, chậm nhưng chắc, như cách người già thường thắng một ván cờ dài.Trình Hân đặt tay lên vai cô, thấp giọng nói"Bây giờ chỉ còn cần thời gian. Phe ông ta sẽ không chịu được lâu đâu"Cận Tư Dinh gật đầu. Ánh mắt cô dần dời khỏi khung cửa, nhưng ý niệm trong lòng đã hướng về một chiến trường khác, nơi mưa gió không đến từ súng đạn, mà từ lòng người và đồng tiềnGần như cùng lúc đó, cách Nghinh Sơn mấy chục kilomes, tại trung tâm tài chính Hải Thành, một cuộc gặp gỡ kín đang diễn ra trong văn phòng cao cấp thuộc tòa nhà Cảng LamTống Yên Nhiên khoác áo blazer màu ngọc lam, đứng đối diện nhà đầu tư người Pháp – Morin Trương, với ánh mắt đầy khẩn thiết.Trên bàn họp, bản dự thảo kế hoạch mở rộng thị trường phía Đông đã được trình bày, con số, biểu đồ, lãi suất tiềm năng... đều được đẩy lên đến mức cao nhất có thể để che đi những lỗ hổng tài chính phía sau.Nhưng ánh nhìn của Morin Trương vẫn bình thản, giống như anh ta không nhìn vào bản kế hoạch, mà nhìn xuyên qua nó và nhìn thấy rõ một người phụ nữ đang ở mép vực, bám víu vào mảnh dây vốn mong manh.Chiến trường ấy không súng đạn, không máu chảy, nhưng mùi thất bại đã phảng phất trong không khí, chỉ chờ người ta sơ sẩy một bướcVà Tống Yên Nhiên đã từng bước đi vào bàn cờ mà Cận Khinh Ca đã giăng ra chờ sẵnKhông khí trong phòng họp kín trở nên nặng nề sau khi Morin Trường dứt câu cuối cùng bằng tiếng Hoa trầm ổn"Điều kiện của tôi rất đơn giản, cô Tống. Tôi rót toàn bộ số vốn cô cần ngay lập tức. Nhưng đổi lại, tôi muốn 10% cổ phần Tống thị, không phải dạng ủy quyền, mà là sở hữu thực tế"Tống Yên Nhiên siết nhẹ ngón tay, lòng bàn tay đã rịn mồ hôi từ lúc nàoCô mím môi, nhìn thẳng vào người đàn ông đang ngồi trước mặt, ánh mắt anh ta sắc sảo như thể có thể bóc trần từng lớp ngụy trang mỏng manh của cô.Mười phần trăm – đó không chỉ là con số, mà là dấu hiệu cho thấy sự suy yếuCô hiểu rõ, một khi cổ phần ấy vào tay, ông ta không chỉ là nhà đầu tư mà còn có quyền can thiệp vào mọi quyết định chủ chốtTrong bối cảnh hiện tại, khi nội bộ Tống thị đã rạn nứt, cô mất đi vị thế tuyệt đối mà mình từng sở hữu.Nhưng nếu từ chối, cô sẽ không có số vốn để cạnh tranh dự án phía Đông. Cô không còn đủ thời gian để chờ một vòng gọi vốn mới, càng không thể để Tống Hoằng nhìn thấy sự chững lại của côCăn phòng chìm trong im lặngMorin Trương hơi nghiêng người về phía trước, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn gỗ bóng loáng"Tôi nghĩ cô là người biết cân nhắc giữa cái tôi và lợi ích thực tế. Cơ hội không đến lần hai đâu"Tống Yên Nhiên cụp mắt, lòng như bị ai siết chặt. Sự tự tôn từng giúp cô đứng vững suốt bao năm, giờ đây trở thành vật cản trước bước đi bắt buộcCô biết rõ, nếu chấp nhận, cô sẽ vĩnh viễn không còn là người nắm trọn Tống thị, nhưng nếu không chấp nhận, cô sẽ mất tất cả.Ngoài cửa kính, trời đang chuyển mưaĐêm buông xuống phủ bóng đen mềm như nhung lên những tòa nhà cao tầng của Hải ThànhTrong căn hộ áp mái được trang trí theo tông xám trắng hiện đại, Tống Yên Nhiên bước vào, mùi gỗ nhàn nhạt hòa cùng ánh sáng dịu của đèn tường khiến không khí tĩnh lặng đến lạ lùng.Cô tháo giày, cởi áo khoác, ánh mắt vô thức liếc qua phòng khách và rồi khựng lạiTrên chiếc ghế đơn cạnh cửa sổ, Cận Khinh Ca đang ngồi vắt chân, tay lật một bản thuyết trình đầu tư. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản, nhưng tư thế và ánh mắt khiến người ta khó lòng xem thường. Bản tài liệu trên tay in rõ dòng chữ "Chiến lược thâm nhập thị trường phía Đông – Giai đoạn 1"."Vẫn nghiên cứu sao?"Tống Yên Nhiên chậm rãi đi đến, bàn tay vô cùng tự nhiên chạm lên đỉnh đầu của Cận Khinh CaCận Khinh Ca không ngẩng lên, chỉ bình thản nói"Lúc cậu đi tìm vốn đầu tư, mình nghĩ nên nghiên cứu kỹ dự án này. Nó rất có tìm năng, có thể giúp cậu lấy lại phong độ"Tống Yên Nhiên bước đến, ngồi đối diện. Cô hơi nghiêng người nhìn vào tài liệu, rồi chợt im lặng khi thấy những phân tích chi tiết, từ hạ tầng khu cảng cho tới luồng vốn nước ngoài tiềm năng, cả dự đoán thị phần trong 2 năm tới. Tất cả đều vượt xa những gì cô được nghe từ đội chiến lược của mìnhCận Khinh Ca gập tài liệu lại, đưa sang cho người bên cạnh"Thị trường phía Đông vẫn còn trống, và người thắng sẽ là người đầu tiên dám đi, không phải người mạnh nhất. Nếu cậu có vốn, cậu sẽ là người định giá lại Tống thị""Cậu thật sự tin thị trường đó khả thi đến vậy sao?"Lời này của Tống Yên Nhiên xuất phát hoàn toàn từ đánh giá khách quan của cô dành cho Cận Khinh Ca, năng lực của cậu ấy, cô thấy rất rõ ràng"Mình chưa từng nói thứ gì mình không chắc chắn"Tống Yên Nhiên cầm lấy tài liệu, hít sâu một hơi. Trong đầu cô, câu trả lời của Morin Trương còn văng vẳngCô hiểu rằng nếu nắm được thị trường phía Đông, thì vị trí của cô ở Tống thị sẽ được cũng cố, Tống Hoằng sẽ không thể thừa nước đục thả câu... 10% cổ phần kia, không phải là mất mát—mà là sự đánh đổi cho bước nhảy"Được. Mình sẽ bán cho Morin."Cận Khinh Ca chỉ hơi mỉm cười, ánh mắt không đổiNhưng giây sau, nụ cười ấy bị siết lại bởi bàn tay lạnh của Tống Yên Nhiên chụp lên cằm nàng, ấn nhẹ ngón tay vào làn da trắng."Thông minh như thế, sao lại cứ khiến mình muốn bẻ gãy em vậy, hửm?"Cô ta cúi đầu sát hơn, hơi thở phả lên má Cận Khinh Ca, kèm theo tiếng cười khe khẽ"Hay là câu đang định nuôi dưỡng cái đầu này cho Cận Tư Dinh dùng?"Cận Khinh Ca không tránh, cũng không đáp. Nàng chỉ nhìn thẳng vào Tống Yên Nhiên bằng ánh mắt trống rỗng và cam chịu, dù cô ta có vũ nhục nàng như thế nào nàng cũng sẽ không phản khángVì chưa phải lúcNhưng Tống Yên Nhiên lại thích sự im lặng đó. Cô ta nắm lấy cổ tay Khinh Ca, kéo dậy, ép sát vào lưng ghế sofa."Mình không tin cậu sẽ phản mình sau này!"Giọng cô ta trượt xuống thấp hơn, rít nhẹ"Nhưng mình cũng không cho phép cậu có cái quyền suy nghĩ như thể mình là người tự do."Cận Khinh Ca im lặng. Chút run rẩy rất nhỏ nơi ngón tay nàng như bị cô ta phát hiệnTống Yên Nhiên ghé sát lại một lần nữa, nói như dỗ dành"Ngoan một chút, chim nhỏ. Mình sẽ cho em bay cao... nhưng đừng quên ai là người đã cắt bớt cánh của cậu để cậu không thể bay khỏi tầm tay mình. Trong mắt cậu chỉ có thể có mình mà thôi!"Rồi cô ta buông tay, quay lưng bước về phía phòng ngủ, bỏ lại Cận Khinh Ca đứng lặng, lưng vẫn còn vương hơi lạnh từ bàn tay kiaTrong đáy mắt, ánh sáng dập tắt, thay vào đó là một vệt tăm tối như hố sâu không đáy, tĩnh lặng, nhưng nguy hiểmCùng lúc ấy, ở một nơi khác, nơi cách biệt hoàn toàn với không gian tịch mịch này, một cơn chuyển động lặng lẽ đang diễn ra trong tầng sâu quyền lựcNgười của ông lão thủ trưởng bắt đầu âm thầm thò tay vào hệ thống quyền lực vốn do Cận lão thái gia nắm giữ suốt nhiều năm quaNhững vị trí vẫn yên ổn như những quân cờ được sắp đặt kín kẽ, lần lượt xuất hiện dấu hiệu lung lay: một vài nhân sự cốt lõi bị điều động, một số dự án trọng điểm bị tạm dừng xét duyệt, thậm chí có đơn vị cũ kỹ tưởng như chẳng đáng bận tâm lại đột ngột được tái cơ cấu và kiểm tra ngân sáchMọi thứ không quá ồn ào, nhưng với bản lĩnh chính trị đã lão luyện hàng chục năm của Cận lão thái gia, ông ta thừa biết: có người đang lặng lẽ cạy từng viên gạch dưới chân mìnhĐó là lần đầu tiên sau gần năm thập kỷ, ông ta cảm nhận được sự bị động trong chính đường dây mà ông vẫn luôn cho rằng mình nắm trọn trong lòng bàn tay. Đường dây ấy từng như mạch máu xuyên suốt các tầng quyền lực – từ địa phương đến trung ương, từ quân đội cũ đến doanh nghiệp thân hữu – giờ đây đang có những đoạn bị tắc nghẽn, những tín hiệu bị lệch tần số.Sự chuyển động ấy, dù còn nhỏ, nhưng là bước đầu tiên của một ván cờ âm thầm mà nguy hiểm.Bên trong phòng họp sáng đèn nơi tầng 19 của tòa nhà trung ương chính sách – Thư ký Hứa Minh đứng bên cửa sổ, nhìn bóng lưng vị tổng tham mưu vừa rời đi. Anh hít sâu một hơi, lặng lẽ quay đầu, thấp giọng với người đứng bên"Cận lão sẽ sớm cảm nhận được cú siết đầu tiên. Nhưng người như ông ta... không dễ để bị dồn vào chân tường"Người bên cạnh cười nhạt"Không ai dồn. Chỉ là... bàn cờ đã đến lượt bên kia đi trước một nước"=============Tui có nên đăng lên nữa hông?