Bước Qua Ranh Giới

Chương 51



Chương 51

===============

Sảnh lớn hội trường ngập trong ánh sáng trắng của đèn neon, mỗi gương mặt ngồi đây đều mang những căng thẳng nhất định.

Dự án trọng điểm này là huyết mạch chính của nền kinh tế trong một thập kỷ tới đây. Bất kì doanh nghiệp nào nắm được nó trong tay, chính là bước lên nấc thang mới trong nền kinh tế đẫm máu của Hải Thành

Cận Tư Dinh đứng trên bục thuyết trình, dáng người thẳng tắp, ánh mắt không mảy may run rẩy dù khuôn mặt trắng bệch ấy vẫn chưa thể che giấu được sự đau đớn

Khuất sau lớp áo sơ mi cùng áo vest chỉnh là một cổ thân thể tràn ngập thương tích, nhưng không ai có thể nhìn thấy chúng. Mồ hôi từng giọt xuất hiện trên vầng trán trơn bóng khuất sau lớp tóc mái màu xám khói đặc trưng

Âm giọng Cận Tư Dinh trầm khàn vang đều đều thông qua chiếc Mic được gắn ở cổ áo, cách truyền đạt rõ ràng, mạch lạc

Từng chi tiết của đề án cảng biển quốc tế mà cô đang trình bày đúng trọng điểm, giải quyết được các vấn đề về nhân sự, bóc tách các góc khuất mà không một đề án nào trước đây đề cập đến

Không một ai trong phòng thảo luận có thể nghi ngờ sự chuyên nghiệp ấy

Tuy nhiên, từ chỗ ngồi của Cận Khinh Ca, ánh mắt nàng không rời khỏi người ấy

Lòng nàng thắt lại khi nhìn thấy mồ hôi đọng trên trán Cận Tư Dinh, đôi mắt thăm thẳm ấy vẫn sắc bén như thường, nhưng có cái gì đó trầm lặng quá mức

Chị ấy đang chịu đựng điều gì?

Nàng là người sống trong chăn nên rận như thế nào nàng hiểu rất rõ. Trạng thái của Tư Dinh càng khiến lòng nàng vỡ nát..

Vành môi mỏng của Cận Khinh Ca khẽ mím lại, bàn tay nằm dưới sấp hồ sơ cuộn thành một cái đấm nhỏ, móng tay ghim hẳn vào da thịt...

Tống Yên Nhiên chuyên chú xem Cận Tư Dinh thuyết trình mà ánh mắt ngày càng trầm xuống, toàn bộ đề án điều vô cùng thuyết phục

Không cần đến thời điểm công bố kết quả, Tống Yên Nhiên tin chắc một chiếc vé vào vòng trong sẽ dành cho Cận Tư Dinh

Không khí trong sảnh lớn trở nên im lặng, căng thẳng đến mức có thể nghe được tiếng tim đập trong lồng ngực của mỗi người

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía người chủ trì, khi anh ta chuẩn bị công bố kết quả vòng hai của cuộc đấu thầu

Dự án cảng biển quốc tế này không chỉ là cuộc đua giữa các doanh nghiệp, mà còn là cuộc chiến sinh tử giữa những kẻ không đội trời chung trong thế giới đầy toan tính của Hải Thành

Cận Tư Dinh đứng thẳng người, đôi mắt lạnh lẽo, không biểu lộ cảm xúc gì ngoài sự tập trung cao độ

Mồ hôi đã ngừng rơi, nhưng cơ thể cô vẫn cảm thấy nặng nề như đang phải chống lại một cơn sóng dữ

Tuy vậy, ánh mắt của cô vẫn giữ vững sự kiên cường, không hề yếu đuối

"Và kết quả cuối cùng... Cận Thị dẫn đầu với đề án xuất sắc vượt qua tất cả các đối thủ, lọt vào vòng trong"

Giọng người chủ trì vang lên, khiến cả sảnh lắng xuống trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

Một tiếng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó lại là sự im lặng gần như vỡ òa, không ai dám thốt lên lời

Mọi người đều biết, không ai ngoài Cận Tư Dinh có thể giành được vị trí này

Tuy nhiên, ngay khi kết quả vừa được công bố, ánh mắt của Tống Yên Nhiên lóe lên sự lạnh lùng đầy sắc bén. Cô đứng dậy, ánh mắt như chĩa thẳng về phía Cận Tư Dinh, không chút e dè

"Cận tổng thật sự rất giỏi!"

Tống Yên Nhiên cất lời, giọng điệu như đang nói với một kẻ chiến thắng nhưng lại ẩn chứa sự châm chọc khó tả

"Chị vừa quay lại với Cận thị thì liền có bước tiến đột phá trong dự án này. Nhưng đừng quên, đây cũng chỉ là một phần của bánh xe, dù có bao nhiêu cố gắng cũng không thể thay đổi được sự thất bại ê chề mà cựu chủ tịch Cận Trì Khiêm đã tạo ra"

Cận Tư Dinh không nhúc nhích, ánh mắt sắc lạnh đối diện với Tống Yên Nhiên

Cả hai người phụ nữ đứng đối diện nhau, nhưng sự căng thẳng trong không khí dường như sắp sửa bùng nổ thành một trận chiến

Không có một nụ cười, không một cử chỉ chào đón sự chúc mừng, chỉ là sự đối đầu thẳng thừng và quyết liệt

Cô chậm rãi dời bước đến vị trí của Tống Yên Nhiên, ánh mắt vẫn kín đáo nhìn về đứa nhỏ của cô

Trong tích tắc cái nhìn đầy lo lắng của Cận Khinh Ca khi nhìn vào cô như một liều thuốc kháng sinh cực mạnh. Hoàn toàn xoa dịu đi nhức nhói từ vô số vết thương trên người

"Vậy sao?"

Cận Tư Dinh trầm giọng lên tiếng, ánh mắt dừng ở trước mặt Tống Yên Nhiên, nụ cười xã giao hiện ra ở vành môi nhợt của cô

"Không ai dạy em muốn chạy nhanh phải học cách đi vững trước sau? Căn cốt không có thì đừng vội bước xa, rất dễ té!"

Đôi mắt Tống Yên Nhiên đanh lại, nét cười trên mặt hoàn toàn bị rút đi, khớp tay cô siết đến cứng ngắt, vành môi run lên để kèm chế cơn giận

Cận Tư Dinh quan sát biểu hiện của Tống Yên Nhiên, ánh mắt như có như không mà lên tiếng

"Những chiêu trò của em nên quay về những năm cao trung để áp dụng. Đây là thế giới mà bán cầu não phải phát triển chứ không phải những tình tiết trẻ con. Có biết vì sao nhà họ Tống mãi không thoát được cái danh – không người kế nghiệp- không?"

Âm giọng Cận Tư Dinh nâng lên một tông, thể hẹn rõ lưỡi dao dấu trong mỗi câu nói

"Vì cả em và Tống Hoằng điều không có khả năng. Nếu không chủ tịch Tống cũng sẽ không ngày ngày chống gậy để đến tập đoàn điều hành!"

Trong không gian tĩnh lặng của hội trường, chỉ còn lại âm thanh của tiếng bước chân trầm trầm của những người đứng đối diện

Ánh sáng từ đèn điện chiếu xuống, làm nổi bật bóng dáng của ba người, tạo nên một không khí như bão táp chuẩn bị bùng nổ

"Yên Nhiên, mình hơi đói. Có thể đi ăn không?"

Cận Khinh Ca lên tiếng phá vỡ không khí như ngòi pháo kích nổ hiện tại. Nàng thân thiết câu lấy cánh tay người bên cạnh, âm thanh giọng nói nhẹ như rót mật vào tai

"Chú chim nhỏ của mình đói rồi sao? Được mình đưa cậu đi ăn!"

Một câu này của Tống Yên Nhiên không chỉ nói lên thân phận "chim hoàng yến" của Cận Khinh Ca mà còn là cú tát đánh thẳng vào mặt Cận Tư Dinh

Hơn ai hết, Tống Yên Nhiên hiểu rõ quan hệ yêu đương của Cận Khinh Ca và Cận Tư Dinh

"Cận tổng. Xin phép đi trước!"

Cận Tư Dinh không lên tiếng chỉ lùi một bước chân nhường đường cho hai người, ánh mắt cô không hề che giấu sự lưu luyến ở bóng lưng Cận Khinh Ca

Bàn tay nắm lại thật chặt, trong lòng âm thầm tự nhủ....

Chờ thêm một chút nữa thôi, cô sẽ mang em ấy trở về bên cạnh...

Tin tức Cận Thị lọt vào vòng hai của buổi thầu dự án cảng biển quốc tế như một quả bom chấn động truyền thông tài chính sáng hôm đó

Chỉ trong vòng chưa đầy một giờ sau khi kết quả được công bố, hàng loạt bài báo giật tít phủ kín các trang đầu của các tạp chí kinh doanh và cổng thông tin tài chính

Cứ cho rằng sau chuỗi thất bại liên tục, Cận thị đứng trước nguy cơ đánh mất ngôi vương của thị trường Hải Thành, nhưng sự trở lại của Cận Tư Dinh là một thế cờ ngoạn mục

Hoàn toàn vực dậy được tình hình cổ phiếu ảm đảm trong nhiều ngày qua

Các nhà đầu tư lớn nhỏ đồng loạt đổ vốn trở lại, như thể vừa tìm thấy mỏ vàng bị chôn lấp lâu năm

Trên sàn, bảng điện tử nhấp nháy con số tăng trưởng liên tục, đỏ rực trong tiếng xôn xao không ngớt.

"Chỉ trong một buổi sáng, Cận Tư Dinh đã cứu cả một đế chế đang hấp hối."

Câu nói ấy nhanh chóng trở thành câu cửa miệng trong giới tài chính ngày hôm đó

Vừa là sự ngưỡng mộ, vừa là một dự cảm bất an

Trái ngược với không khí tưng bừng như lễ hội ở trụ sở Cận Thị, Tống Thị lúc này lại chìm trong một màn sương đặc quánh của sự bất an

Sự trỗi dậy đột ngột của Cận Thị khiến thị phần vốn đang lung lay của Tống Thị càng thêm bấp bênh

Không ai ngờ được kẻ từng bị họ đánh giá là "mất trắng ngay từ vòng đầu" lại lội ngược dòng, thậm chí còn lọt vào vòng hai trong buổi thầu mà họ dốc toàn lực

Tống Yên Nhiên ngồi trong văn phòng tầng cao của toà nhà Tống thị, đôi mắt nheo đầy toan tính

Đôi môi vốn luôn giữ nụ cười chuẩn mực giờ lại lạnh băng.

Cô biết, nếu không nhanh tay, thì cuộc chơi này sẽ không còn chỗ cho mình nữa.

Chiều hôm đó, Tống Yên Nhiên tự mình đến hội quán Tuyền Lâm

Một nơi kín đáo, xa hoa và tuyệt đối riêng tư ở ngoại ô thành phố. Không có trợ lý, không tài xế, không camera ghi hình – cô không muốn để lại bất kỳ dấu vết nào

Người cô gặp là một nhà đầu tư hoa kiều vừa trở về từ Pháp, một cái tên không mấy ai biết đến trên bề mặt, nhưng lại là kẻ đứng sau nhiều thương vụ thâu tóm đẫm máu trên thương trường châu Âu

Cô muốn tìm nguồn vốn mới để kéo Tống Thị ra khỏi thế bị động, đồng thời giành lại thế thượng phong trong cuộc đấu với Cận Tư Dinh.

Nhưng Tống Yên Nhiên không biết rằng, chính bước đi tưởng như khôn ngoan ấy lại là khởi đầu cho một ván cờ tử

Nơi kẻ cầm quân chưa chắc là người ngồi ở bàn

Người đàn ông ngồi phía đối diện Tống Yên Nhiên có khí chất hoàn toàn trái ngược vẻ khô khan thường thấy ở giới tài chính

Ánh mắt sâu thẳm, nụ cười nhàn nhạt, dáng ngồi thong dong như thể cả bàn cờ lớn đều đang nằm trong tay hắn

"5% cổ phần Tống thị không nhỏ"

Hắn chậm rãi nâng ly trà sâm, giọng nói mang theo âm điệu châu Âu nhàn nhạt, nhưng không hề che giấu sự sắc bén ẩn dưới lớp vỏ lịch thiệp.

Tống Yên Nhiên khẽ nghiêng người, sống lưng thẳng tắp, ánh mắt ẩn chứa một tia quyết tuyệt

"Nếu anh đồng ý đầu tư, tôi đảm bảo trong ba tháng Tống thị sẽ giành lại toàn bộ thị phần đã mất. Cận Tư Dinh chẳng qua chỉ là một thanh công cụ, cô ta không thể trụ lâu trên sàn đấu này"

Người đàn ông bật cười, không lên tiếng. Hắn nhìn cô gái trước mặt như thể đang ngắm nghía một quân cờ mới được đẩy ra giữa bàn

Một lát sau, hắn chậm rãi gật đầu

"Được thôi. Tôi sẽ cân nhắc đầu tư. Nhưng tôi muốn bản hợp đồng này được giữ kín. Không công khai, không bên thứ ba"

Tống Yên Nhiên không cần nghĩ ngợi, lập tức đồng ý. Cô nghĩ mình đã thắng thêm một trận nữa, một bước đi liều lĩnh nhưng đầy triển vọng

Cô không hề hay biết, ngay từ khoảnh khắc đặt chân vào hội quán Tuyền Lâm, cô đã bị đưa vào đúng vị trí mà ai đó từ lâu đã an bài.

Trên tầng hai của hội quán, trong một căn phòng nhỏ lọt thỏm sau rèm trúc, ánh mắt Cận Khinh Ca lặng lẽ dõi theo chiếc bàn dưới sân

Nàng không cười, chỉ nhấc tách trà lên, nhẹ nhàng thổi nguội, khuất sau lớp tay áo là một tầng băng gạc mới vừa được thay

Tiếng giày cao gót lách cách vang dội trong hành lang dài lát gỗ, dần khuất sau cánh cửa lớn của hội quán Tuyền Lâm

Tống Yên Nhiên rời đi với vẻ hài lòng, ngỡ rằng mình vừa nắm được chìa khóa để bước lên vũ đài cùng Cận Tư Dinh đối đầu

Cô không hề ngoảnh lại, cũng không hay biết phía sau mình là một đôi mắt vẫn dõi theo từng bước chân ấy đến tận cùng

Người đàn ông hoa kiều đứng dậy, thong thả chỉnh lại cổ tay áo, ánh mắt lơ đãng hướng về tầng hai phía sau rèm trúc

Một nụ cười đắc thắng hiện rõ nơi khóe môi. Không kiêu ngạo, không rực rỡ, chỉ có sự điềm tĩnh của kẻ luôn đứng ngoài cuộc chơi nhưng chưa từng thất thế.

Hắn hơi ngước cằm, như để gửi đi một tín hiệu im lặng. Trên tầng hai, chiếc rèm trúc khẽ lay động trong gió. Bóng dáng người con gái mặc áo sơ mi trắng đứng sau lớp rèm mỏng, không nói lời nào, cũng không cần xuất hiện.

Ánh nhìn hắn dịu đi, như thu lại hết mọi sắc bén trong thoáng chốc

"Vẫn là ánh mắt ấy..."

Hắn lẩm bẩm, giọng nói thấp và trầm, như tự nói với mình

Lần đầu tiên nhìn thấy Cận Khinh Ca, nàng chỉ là một trợ lý, lặng lẽ đứng sau lưng cấp trên. Nhưng trong khoảnh khắc nàng mở miệng phản biện lại một điều khoản đầy sơ hở trong hợp đồng, hắn đã ghi nhớ cái tên ấy.

Sau này, khi gặp lại ở một buổi hội thảo quốc tế, ánh mắt nàng đã không còn non nớt, mà là sự điềm nhiên và sắc bén đến lạnh lẽo

Chính lúc ấy, hắn đã ngỏ lời, nhưng nàng chỉ khẽ cười

"Nếu anh cần tôi, đừng cho tôi tiền. Cho tôi một bàn cờ."

Và giờ đây, khi cô mở lời, không phải vay mượn, cũng không phải cầu xin, mà là đặt một quân cờ sắc bén lên bàn đấu, hắn đã gật đầu không chút do dự.

Đổi lại, là sự trợ lực của cô cho chi nhánh tập đoàn Phong Duệ bên Pháp, nơi hắn đang chật vật tái cấu trúc sau một cuộc tái phân bổ nhân sự đầy rối ren.

Một món trao đổi sòng phẳng. Một ván cờ không ai chịu thua.

Hắn xoay người, bước ra khỏi hội quán. Gió đêm thổi qua cổ áo, mùi trầm hương quẩn quanh không tan. Cuộc chơi chỉ vừa mới bắt đầu

Dù đang trong giai đoạn ráo riết chuẩn bị cho vòng cuối của dự án thầu cảng biển quốc tế . Tống thị lại bất ngờ công bố rót vốn vào dự án tái định cư khu vực phía Tây thành phố

Động thái dứt khoát, nhanh chóng và có phần vượt dự liệu khiến cho giới đầu tư không khỏi rúng động

Lúc này, không ít ánh mắt đổ dồn vào bảng giao dịch điện tử, nơi dòng cổ phiếu bắt đầu có dấu hiệu tăng nhiệt, sau sự thất bại trước Cận thị

Truyền thông tài chính rộ lên những đồn đoán :phải chăng vòng vốn của Tống thị vừa mới được tiếp sức?

Giữa lúc thị trường khan vốn, Tống thị lại như thể bỗng nhiên dư dả, thậm chí đủ để cùng lúc đánh cả hai mặt trận: cảng biển và tái định cư.

Trong phòng làm việc tầng cao nhất của trụ sở Tống thị, chủ tịch Tống, người đàn ông từng chinh chiến hơn ba mươi năm trong giới tài chính, đứng lặng trước khung cửa kính sát trần

Ánh mắt ông ta dõi xuống dòng xe đông nghịt bên dưới, khóe miệng hiện rõ ý cười tự mãn

"Không hổ là con gái của ta"

Ông trầm giọng, xoay người nói với thư ký

"Một nước đi mạo hiểm, nhưng đổi lại được lòng tin thị trường. Cô ấy đã thuyết phục được nhà đầu tư Pháp kia, quả là không tệ."

Ông không biết, để có được chữ ký của vị nhà đầu tư mang quốc tịch Pháp ấy, Tống Yên Nhiên đã lặng lẽ bán đi năm phần trăm cổ phần nắm giữ riêng của mình

Hành động ấy không qua hội đồng quản trị, không ai ngoài cô và vị nhà đầu tư kia biết.

Chỉ có cô hiểu, cú bắt tay lần này không đơn giản là "rót vốn", mà là một canh bạc, một ván cờ không thể quay đầu

Vòng cuối của buổi đấu thầu đang đến gần. Áp lực đè nặng lên từng bước đi, từng con số trong đề án mà Cận Tư Dinh phụ trách

Là người đứng đầu nhóm hoạch định chiến lược của Cận thị, cô không chỉ phải rà soát từng chi tiết trong phương án đầu tư, mà còn phải luân phiên xuất hiện trong những cuộc gặp với các đối tác chiến lược, từ ngân hàng bảo lãnh vốn, công ty tư vấn xây dựng, cho đến đại diện quỹ đầu tư nước ngoài.

Mỗi buổi sáng, cô xuất hiện trong văn phòng với bộ vest cắt may chỉn chu, mắt không giấu được quầng thâm sau lớp trang điểm nhạt

Ban ngày họp bàn, chỉnh sửa đề án đến từng con chữ

Đêm xuống, cô thường xuyên có mặt tại hội quán Mộc Trà – nơi lui tới của giới tài chính cấp cao trong thành phố Hải Thành, để dùng bữa và bàn bạc trong ánh đèn mờ cùng đối tác.

Rượu là thứ không thể tránh

Đàn ông nâng ly vì nể mặt, đàn bà nâng ly để chứng minh bản lĩnh

Cận Tư Dinh chưa bao giờ từ chối. Cô uống chừng mực, nhưng đều đặn, ngày nào cũng vài ly.

Tối hôm ấy, tiếng nhạc jazz nhẹ vang lên trong không gian ấm cúng của phòng riêng tầng hai hội quán. Trên bàn ăn, ba vị khách đến từ ngân hàng Thái Dương đã bắt đầu nâng ly lần thứ tư. Cận Tư Dinh mỉm cười, lịch sự cụng ly với từng người, đáy mắt giấu đi cơn choáng váng đang nhè nhẹ kéo đến.

Rượu xuống cổ họng, ấm nóng, rồi dần dần hóa thành lửa trong dạ dày rỗng. Cô kín đáo đặt tay lên thành ghế, giữ lấy thăng bằng. Nụ cười trên môi vẫn duy trì ở mức hoàn hảo, như thể mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát.

Nhưng khi bước vào phòng nghỉ phía sau, khép cửa lại, cô khẽ vịn tay lên tủ gỗ, nhắm mắt. Cả người nóng bừng, tim đập loạn nhịp

Những đêm thế này đã quá quen thuộc, mệt mỏi, chếnh choáng và cô đơn.

Vị chát nơi đầu lưỡi chẳng khác gì thứ vị đắng đang ngấm dần vào tâm trí cô: một cuộc chiến không được phép thất bại, vì sau lưng cô là cả một bàn cờ đang ở nước cao trào nhất

Gần nửa đêm, chiếc xe màu đen dừng lại trước cổng chính Cận trạch. Đèn sân vừa hắt ra một vệt sáng lạnh lẽo, chiếu lên khuôn mặt hơi tái vì mồ hôi và rượu của Cận Tư Dinh

Cô không vào nhà chính. Vừa bước qua cổng đá xanh, theo phản xạ, cô tháo giày cao gót bước thẳng đến sân nhỏ phía tây: nơi vẫn luôn là nơi "đợi lệnh"

Gió đêm mát lạnh, thấm vào từng sợi tóc ướt mồ hôi. Cô quỳ xuống, đầu cúi thấp, không lên tiếng. Trên nền đá lát xám, đầu gối tì xuống lạnh buốt.

Tiếng cánh cổng sau lưng vừa khép lại, tiếng cười khinh bỉ của một người hầu vang lên từ hành lang tối

"Lại về quỳ hả? bên ngoài là chủ tịch về đây chỉ là một con chó không hơn không kém!"

Một bà quản gia bước tới, không báo trước, vung tay tát mạnh.
"Lần sau về muộn nữa, xem tao có rạch mặt mày không. Cứ tưởng làm chủ tịch thì giỏi lắm à?"

Mặt nghiêng đi, tóc xõa che nửa khuôn mặt, Cận Tư Dinh vẫn không chống trả. Từ lâu cô đã học được bài học: phản kháng chỉ chuốc thêm roi vọt

Một người hầu bước ra, sắc mặt lạnh lùng như thể đang đứng trước một vật dụng vô tri

"Đến giờ rồi"

Không cần ra lệnh thêm. Hắn bước tới, cởi áo vest của cô, gấp làm đôi ném sang một bên như lột vỏ ngoài của một thứ đạo mạo giả tạo

Áo sơ mi trắng vẫn còn phẳng nếp, nhưng không che được những vết thâm đã đổi màu lằn ngang dọc khắp lưng.

Cận Tư Dinh quỳ yên, lưng thẳng, không chắp tay cũng không dám nhìn lên

Chát...

Cây gậy trúc đầu tiên giáng xuống, âm vang sắc gọn vang lên giữa không khí lạnh. Cô khẽ rùng mình. Bốn roi tiếp theo nối tiếp, không thương tiếc, để lại năm vết sưng tím rỉ máu

Chát...chát..chát..chát..

"Úp xuống"

Hắn nói, giọng nhạt như ra lệnh cho một con thú.

Cận Tư Dinh từ từ nghiêng người, hai tay đặt lên nền gạch lạnh, má chạm đất, mái tóc rũ rượi che nửa gương mặt

Chát...Chát.... Chát... Chát.. Chát...

Năm roi nữa giáng thẳng xuống phần mông, xuyên qua lớp vải âu phục, khiến cô khẽ nghiến răng, từng cơ bắp căng cứng.

Khi tiếng gậy dừng lại, người hầu vứt lại một câu như phán quyết

"Xong. Vào đi."

Tư Dinh khẽ cúi đầu như cảm ơn, chậm rãi đứng dậy, cúi thấp người nhặt lại áo vest. Chiếc áo vừa mới sáng còn đại diện cho quyền lực và danh dự của chủ tịch một tập đoàn, giờ lại bị phủ bụi dưới chân những kẻ hầu hạ.

Cô lê bước về phòng, lưng rát như lửa, nhưng vẫn im lặng, như thể cả linh hồn đã quen với việc bị gọi là "chó" mỗi đêm

Cô vào phòng cũ kỹ của mình ở dãy nhà phía sau. Ánh đèn vàng nhạt hắt lên lưng áo sơ mi mỏng, lộ ra những vết bầm đen kéo dài từ bả vai xuống thắt lưng, từng vết roi chưa kịp tan đã chồng thêm lớp mới

Cô cởi áo, soi gương một lúc lâu. Trên xương quai xanh trái, là một dấu sẹo mờ màu đỏ sẫm – hình chữ "Cẩu". Đây là vết sẹo nhắc nhở Cận Tư Dinh dù cho có chuyện gì xảy ra cũng phải kiên cường với mục tiêu ban đầu

Lật độ gia tộc này bằng mọi giá...

Kết quả buổi đấu thầu dự án cảng biển quốc tế cuối cùng cũng được công bố vào sáng sớm thứ Hai – trong lúc giới tài chính còn chưa kịp dứt khỏi dư âm cuối tuần

Một cái tên đã chễm chệ dẫn đầu bảng thông cáo: Tập đoàn Cận thị chính thức trở thành nhà thầu chủ đầu tư toàn dự án

Thông tin nhanh chóng chiếm trọn hàng đầu các bảng tin tài chính. Theo sau Cận thị là ba tập đoàn với vai trò chiến lược, trong đó có Tống thị – cái tên từng được dự đoán sẽ nắm chắc vị trí chủ đầu tư.

Tuy không bị loại, nhưng việc rơi khỏi vị trí dẫn đầu khiến giới nội bộ Tống thị không tránh khỏi xáo trộn không nhỏ

Đặc biệt là khi Tống Yên Nhiên, người đích thân phụ trách đề án, đã nhiều lần công khai khẳng định tính ưu việt trong phương án của họ.

Sự thất bại tương đối này, dù dưới danh nghĩa "đồng hành chiến lược" lại vô hình trung biến thành một cú đánh vào danh dự của cô

Phòng họp tầng 32 Tống thị chìm trong một bầu không khí nặng như chì. Cổ phiếu vừa mới tăng một bậc nhờ nguồn vốn từ nhà đầu tư Pháp, nhưng tin Cận thị giành được quyền chủ đầu tư cảng biển lại như một cú tát giáng thẳng vào mặt những ai kỳ vọng vào chiến thắng tuyệt đối

Tống Yên Nhiên ngồi ở đầu bàn, lưng thẳng tắp, hai tay đan trước bụng

Sự im lặng sau bài báo cáo tổng kết là thứ cô đã lường trước. Nhưng thứ cô không ngờ là người lên tiếng đầu tiên lại là Tống Hoằng

"Thật ra, việc hợp tác chiến lược không phải là thất bại"

Anh ta nói, giọng điềm tĩnh như rót mật, nhưng ánh mắt lạnh lùng lại quét thẳng về phía Yên Nhiên

"Tuy nhiên, một chiến lược tốt, trong tay người không đủ bản lĩnh, thì kết quả cuối cùng có lẽ cũng chỉ là dừng chân ở vai phụ"

Câu nói khiến vài cổ đông khẽ xôn xao. Một người thuộc phe Tống Hoằng lập tức chen lời

"Ý Tổng Giám đốc Tống là, nếu đề án do người khác điều phối, có khi kết quả đã khác?"

Tống Hoằng cười nhạt, tay xoay nhẹ cây bút máy bạc giữa ngón trỏ và ngón cái

"Tôi không quy kết ai cả. Chỉ muốn nhắc lại Tống thị là một tập lớn, không phải nơi để bất kỳ ai dùng làm sân sau thể hiện lý tưởng cá nhân"

Ánh mắt Tống Khải Trình , Chủ tịch hội đồng quản trị đang tối lại, nhưng vẫn chưa cắt ngang

Ông không bảo vệ con gái. Càng không ủng hộ con trai

Dù không nói, nhưng ai cũng thấy rõ: ông đang cân nhắc

Tống Yên Nhiên siết chặt tay, ngón tay thon dài run nhẹ, nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên tiếng

"Nếu anh trai tôi cho rằng tôi không đủ năng lực, có thể trình đề xuất lên hội đồng. Tôi không cần bám lấy vị trí này. Nhưng xin đừng quên – chính tôi là người mang về 5% vốn bổ sung và ký được ba hợp đồng liên kết trong quý vừa rồi."

Không khí đặc sệt căng thẳng. Tống Hoằng mỉm cười, nhếch môi đầy ẩn ý

"Tiếc là, lần này ta vẫn để mất con thuyền lớn nhất để có thể vươn ta biển khơi"

Chương trước Chương tiếp
Loading...