Bước Qua Ranh Giới
Chương 50
Chương 50=================Gió đầu đông gào thét ngoài trời, quét qua khu biệt viện Tây Nam cũ kỹ, mang theo bụi khô và mùi ẩm mốc của lá mụcGiây phút chiếc xe đen dừng lại trước cổng, mọi người trong viện đều hoảng hốt cúi đầu, không ai dám thở mạnhCận lão thái gia từ ngoài sân đi qua tiền sảnh, gậy trúc nện từng nhịp trầm đục trên nền đá xanh lạnh buốt, đôi mắt phủ sương lạnh, toàn thân tỏa ra mùi u uất và tức giận bị dồn nén. Ông không nói nhiều, chỉ phất tay"Người đâu. Kéo con chó phản chủ kia ra đây. Không cho đứng, bắt nó quỳ bò vào"Mệnh lệnh được thực hiện trong chớp mắtCận Tư Dinh bị xốc lên từ trong phòng tối. Tóc tai rối loạn, máu khô loang dọc lưng áo, thân thể vốn đã hư nhược vì thương tích cũ chưa lành nay lại thêm kiệt quệ vì đói lạnhCô bị xô ngã xuống sân gạch lạnh, hai bàn tay run rẩy chống đất, đầu gối bật máu khi ma sát với nền cứngNhưng cô không kêu. Không một tiếng.Cô chỉ chậm rãi bò bằng đầu gối, lết từng chút một về phía thềm nhà, nơi có ông ta, kẻ đầu sỏ gây ra những chuyện phi thương hại lýCô biết giờ phút này, gió đông đã thổi...thời cơ đã đến...Cận Tư Dinh chính thức bước lại bàn cờ quyền lực mà cô chưa từng rời khỏi như cách ông ta muốn...Trong mắt Cận lão thái gia, cô chưa từng là cháu gáiBa mươi năm trước, ông tự tay sai người cướp cô từ ba mẹ ruột vềChỉ vì thầy số bảo bát tự cô hợp mệnh, có thể hưng vượng cho nhà họ Cận.Một đứa trẻ mang dòng máu 'Phượng Hoàng' ngàn năm có mộtBây giờ, món đồ ấy dám phản chủ, dám không vâng lời, dám tự mình lựa chọn con đường sốngCận lão thái gia đã lạnh giọng ra lệnh"Trói nó lên ghế. Trói sấp."Hai người hầu không cần chỉ thị, thuần thục như đã làm việc này trăm lầnMột tên giữ chặt thân cô đè xuống mặt ghế gỗ, tên còn lại thản nhiên đưa tay kéo mạnh quần ngoài, rồi cả lớp quần trong mỏng manh xuống ngang đùiLàn da tái nhợt lập tức lộ ra dưới ánh đèn trần lạnh lẽoMông trần bê bết những vết roi tím bầm, loang lổ máu khô, có chỗ vẫn rỉ dịch vàng, nhức nhối đến mức chỉ nhìn cũng đủ khiến người thường rùng mình.Không một lời xin phép, không một chút chần chừ. Hành động ấy tự nhiên đến mức như đang xử lý một món đồ hư hỏng, không hơn"Bắt đầu đi"Cận lão thái gia chỉ phất tay một cái, giọng không mang lấy một gợn cảm xúcTiếng gậy gỗ rít qua không khí, giáng mạnh xuống da thịt trần trụiBốp....bốp...bốp...Thịt da run lên một nhịp, máu tươi lập tức bắn ra từ vết thương cũ vừa nứt toạcCận Tư Dinh cắn chặt răng, thân thể run lên từng đợt nhưng không phát ra một tiếng rênLại một gậy nữa...rồi một gậy nữaBốp....bốp...bốp...Cô nhắm mắt, mồ hôi lạnh túa ra ướt lưng áo. Đau, đau đến mức tê dại, nhưng cô vẫn chịu. Phải chịu.Bốp....bốp...bốp...Vì ván cờ đã định...Bốp....bốp...bốp...Vì tủi nhục những ngày qua, cô phải đòi lại gấp ngàn lần...Bốp....bốp...bốp...Vì Cận Khinh Ca và cô xứng đáng có được hạnh phúc...Một gậy nữa giáng xuống, lần này lệch sang hông, khiến toàn thân cô co rút lại như phản xạMột bên môi đã rách, máu rịn ra giữa hai hàm răng siết chặt. Nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh băng, không hề van xin"Đủ rồi"Cận lão thái gia phất tay, ra hiệu đổi dụng cụTên người hầu thứ ba tiến lên, trong tay cầm roi mây dài đen bóngHắn không nói gì, chỉ lạnh lùng xé toạc lớp áo mỏng sau lưng Cận Tư Dinh, để lộ làn da loang lổ những vết bầm, từng đường roi chưa lành lặn được bao nhiêu, cùng vô số miệng vết thương cũMột tiếng vun vút xé không khíChát...Roi quất thẳng lên lưng trần, để lại một vết hằn đỏ bầm rồi nhanh chóng rịn máu.Cận Tư Dinh cắn răng đến mức quai hàm co giậtMùi máu tươi pha lẫn mồ hôi lạnh xộc vào mũi khiến cô choáng váng trong thoáng chốcNhưng cô không ngửa đầu, không la hét, không cầu xin.Một roi nữaChátLưng cô giật lên một cái, thân thể căng cứng vì đau nhưng tuyệt nhiên không bật thành tiếng.Phải chịu được.Cô tự nói với bản thân, giữa từng nhịp roi xé daChát....chát...chát..Chát....chát...chát..Cận Tư Dinh, không được gục ngã...Một roi cuối cùng giáng xuống giữa hai bả vai, cắt ngang lớp thịt đã tứa máu, khiến cả phần lưng như muốn nổ tung.Mồ hôi ướt đẫm sống lưng. Máu từ vết thương mới hòa vào máu cũ, nhỏ xuống sàn từng giọt nặng nềNhưng cô vẫn nằm đó, trói chặt vào ghế, cứng như một khối đá, một khối đá đau đớn nhưng không chịu gụcCận Tư Dinh, sau khi bị đánh đập tàn nhẫn, cơ thể rã rời, đau đớn đến tột cùngMồ hôi lạnh từ khắp cơ thể cô nhỏ xuống đất, hòa với máu và bụi bẩnTuy vậy, cô vẫn không dám rên rỉ một tiếng, chỉ gắng gượng quỳ xuống, đôi mắt hằn lên sự kiên cường lạ thườngMặc dù thân thể tơi tả, tinh thần cô vẫn không bị khuất phục, vì cô biết ông ta đến đây vì điều gì..Cận lão thái gia đứng trước mặt cô, ánh mắt lạnh lẽo, không một chút cảm xúc. Đầu gậy trúc của ông ta khẽ vung lên, gõ mạnh vào mặt đất như thể đang nhịp đập của một bản ánÔng nhìn thẳng vào cô, đôi mắt như những lưỡi dao sắc lạnh, như muốn xuyên thủng tâm can cô"Ngươi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc quay lại, trở thành người đứng đầu Cận thị. Ngươi là người lãnh đạo hoàn hảo nhất, không có ngươi không một ai có thể làm ra thể thống gì. Cận Trì Khiêm, không thể làm chủ Cận thị, không thể lèo lái nó ra khỏi vũng bùn mà nó tự đưa mình vào. Ngươi có thể làm được điều đó"Giọng ông vang lên đều đều, không một chút tình cảm, chỉ có sự lạnh lẽo và khát vọng thống trịCận Tư Dinh ngẩng đầu, ánh mắt đã không còn là sự sợ hãi, mà là sự lạnh lùng và kiên địnhCô biết ông ta muốn gì. Nhưng đôi mắt của Cận lão thái gia vẫn không thay đổi, như muốn ép cô vào một góc tối tăm không lối thoátgiọng ông ta cất lên, đầy đe dọa"Ngươi là chó của Cận gia. Ngươi quỳ đây là vì gia tộc đã cho ngươi một cơ hội. Ngươi có thể phục tùng, cống hiến và làm cho Cận thị vươn lên, hoặc ngươi có thể tự chọn cho mình một con đường khác, một con đường mà không ai có thể cứu vớt. Cái chết sẽ không đến với ngươi, nhưng sống mà không có chút quyền gì, sống mà không có chút nhân tính, sống như một con vật, đó là thứ mà ngươi sẽ phải đối mặt nếu dám phản bội lần nữa"Cận Tư Dinh không lên tiếng, trong lòng âm thầm cười vang mấy tiếngCận lão thái gia lấy ra một tờ giấy trắng, dày, trông như đã được chuẩn bị từ lâu. Ông thả nó về phía Cận Tư Dinh, ánh mắt không một chút cảm xúcMột cây bút lông đen cũng được quăng xuống, giống như một công cụ sẵn sàng để cô thực hiện điều không thể thay đổi"Đây là cam kết trung thành tuyệt đối"Giọng ông vang lên, lạnh lùng như chính số phận mà cô phải đối mặt"Dòng đầu tiên viết: 'Tôi tự nguyện từ bỏ quyền được coi là con người.'"Cận Tư Dinh nhìn tờ giấy, ánh mắt rời rạc, trong lòng từng tràn cười lạnh lẽo, người đàn ông này nhân cách thật sự thối nát.Bàn tay cô run rẩy cầm cây bút, ký vào tờ giấyMỗi nét chữ đều nặng trĩu, như mỗi lời thề là một xiềng xích gắn chặt vào cuộc đời cô, khiến cô không thể thoát raSau khi ký xong, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn lạnh lùng, nhưng sâu trong đó là một đuốm lửa đã được đốt cháy từ tro tànCận lão thái gia nhìn cô với ánh mắt thỏa mãn"Tốt,"Ông nói, giọng điềm đạm"Từ giờ, mày là công cụ của gia tộc này. Mày không còn là người nữa, chỉ là một phần trong bàn cờ của Cận gia. Ta muốn trong năm ngày mày quay về làm chủ tịch Cận của Cận thị!"Ông dừng lại, quan sát phản ứng của cô"Nhớ cho kỹ, mày không còn là người nữa. Mày sẽ sống, nhưng sống để chịu đựng. Mày sẽ phải nhớ suốt đời về sự hèn mọn, về tất cả những gì mày đã chấp nhận để tồn tại trong cái cỗ máy này"Cận Tư Dinh âm thầm ghi nhớ bước ngoặt này. Cô sẽ không bao giờ quên những gì đã trải qua. Và một ngày, cô sẽ trả lại tất cảTrước khi rời khỏi biệt viện Tây Nam, Cận Tư Dinh dừng chân nơi hành lang rợp bóng cây, ánh hoàng hôn len qua khung cửa sổ dài hắt bóng lên nền gạch lạnhCô không nhìn quanh, chỉ bước chậm rãi đến chiếc ghế đá dưới mái hiên, nơi một người phụ nữ mảnh mai ngồi lặng lẽ trong chiếc xe lăn, đôi mắt đen u uẩn nhìn ra phía vườn không hoa.Cô không lên tiếng. Cũng không có lời chào từ người phụ nữ kia.Chỉ là một ánh mắt giao nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi. Cận Tư Dinh khẽ cúi đầu, ngón tay phải nhẹ nhàng lướt qua mặt ghế đá như vô tình để lại một vết gạch nhỏ mảnh, cong cong như nét móc câuMột ám hiệu quen thuộc, chỉ hai người họ mới hiểu.Người phụ nữ khẽ nhắm mắt lại, đôi môi run nhẹ nhưng không bật thành lờiChỉ có đôi mắt khi mở ra lần nữa đã ươn ướt, sâu thẳm là muôn ngàn điều không thể nói thành lời, nhưng tất cả đều gói gọn trong một ánh nhìn: Phải sống. Phải trở lại. Ta sẽ chờ con.Gió khẽ thổi, lay động vạt áo dài màu xám tro của bà. Cận Tư Dinh gật đầu thật khẽ, như một lời hứa. Rồi quay lưng bước đi, bóng dáng hòa vào ánh chiều, nhưng vết móc câu nơi ghế đá vẫn còn ở đó như một lời nhắc: cô sẽ quay lạiKhông chỉ vì bản thân, mà còn để đưa người phụ nữ ấy ra khỏi địa ngục nàyĐể bà ấy thấy được sự sụp đổ của một đế chế thối nát từ trong xươngBên ngoài, mưa đã tạnh từ bao giờ. Chỉ còn những vệt nước lấp lánh dưới ánh đèn đường, phản chiếu một bầu không khí vẫn còn lạnh lẽo nhưng đã thôi cuồng loạnTin tức về vòng thầu đầu tiên của dự án cảng quốc tế vẫn là tâm điểm của truyền thông và giới đầu tư, tài chínhViệc tập đoàn hàng đầu Hải Thành là Cận thị, một cái tên từng khiến giới tài chính kiêng dè, lại thua trắngTrong khoảnh khắc ấy, toàn bộ tầng lớp điều hành cấp cao đều ngầm hiểu: Cận Trì Khiêm đã chính thức đánh mất thứ không bao giờ được phép đánh mất, bản lĩnh của một người lãnh đạo, tầm nhìn và chiến lược...Nhưng khi niềm tin chạm đáy, cũng là lúc thứ gì đó vỡ tungGiới truyền thông như bừng tỉnh khỏi cơn uể oải khi những bức ảnh đầu tiên được tung raCận Tư Dinh, sau một thời gian ngắn hoàn toàn bốc hơi khỏi thương trường cũng như mặt trận truyền thông, thì hôm nay đột ngột xuất hiệnVẫn là dáng dấp ấy, vẫn là ngũ quan vẫn luôn được ca tụng là mỹ nhân ấy, Cận Tư Dinh trở lại với mái tóc dài quen thuộc, vẫn là dáng tóc uốn lượn nhẹ nhàn nhưng gam màu lại cực kỳ lạnh lẽo.Màu xám khói, là dạng màu sắc cực kỳ kén chọn gương mặt nhưng kết hợp với Cận Tư Dinh lại phi thường hợp lýCô sải những bước chân dài từ chiếc Roll-Royce quen thuộc, đôi mắt sắc lạnh quét thẳng qua ống kính truyền thôngKhông lời giải thích. Không một dòng thông cáoNhưng sự hiện diện ấy là lời tuyên bố đanh thép hơn bất kỳ văn bản nàoSự xuất hiện của Cận Tư Dinh chính là thông báo đanh thép nhất, người cầm lái con thuyền lớn đã trở vềVà như hiệu ứng domino, chỉ trong chưa đầy bốn giờ, mọi mặt báo đều đồng loạt chuyển dòngTừ "thất bại nhục nhã" đến "kỷ nguyên tái thiết bắt đầu".Ai cũng hiểu, sự trở lại của Cận Tư Dinh không chỉ là một nước cờ thay máu nhân sự, mà là cú tát trực diện vào danh xưng chủ tịch của Cận Trì Khiêm, bóc trần năng lực giả tạo và chấm dứt chuỗi ngày lãng phí quyền lực dưới tay kẻ bất tàiHội trường tầng 29 tòa nhà Cận thị hôm ấy đông nghẹt. Đèn máy ảnh nhấp nháy như sao rơi, còn tiếng bàn tán từ truyền thông thì chùng hẳn lại khi cửa lớn mở ra.Cận Tư Dinh bước vào giữa hai hàng trợ lý, dáng người thẳng tắp trong bộ suit trắng cài kín cổ. Gót giày chạm nền đá phát ra những tiếng vang lạnh đến gai ngườiGương mặt cô vẫn được trang điểm kỹ lưỡng, nhưng màu son nhạt không giấu được sắc môi thiếu máu. Làn da vốn trắng nay gần như tái xám, vết bầm nhẹ nơi khóe mắt trái dù được che kỹ vẫn lộ ra dưới ánh đèn chiếu thẳngCô không mỉm cười. Cũng không gật chào ai. Ánh mắt thẳng băng như quét qua cả hội trường chỉ trong một nhịp thởCô ngồi xuống ghế chủ toạ, đặt tập hồ sơ dày cộm lên bàn, tiếng "cạch" vang lên như gõ chuông mở đầu cho một triều đại mới."Cảm ơn quý vị đã đợi. Tôi sẽ không nói dài"Giọng cô trầm và khàn, như vừa xé khỏi cổ họng bị tổn thương lâu ngày"Bắt đầu từ hôm nay, tôi đảm nhiệm chức Chủ tịch điều hành tập đoàn Cận thị, thay thế cho Cận Trì Khiêm. Quyết định đã được thông qua trong cuộc họp cổ đông sáng nay, với 97% phiếu tán thành"Một làn sóng chấn động lan nhanh qua từng hàng ghế. Máy ảnh giơ lên đồng loạtNhưng không một nụ cười. Không một tiếng vỗ tayToàn bộ hội trường như muốn ngừng thở, có lẽ đây là lần đầu tiên trong lịch sử thương nghiệp ở Hải Thành có một tập đoàn lại có màn biến động nhân sự nhiều đến vậyCô dừng lại một nhịp, rồi ngẩng đầu lên, mắt sáng rực trong gương mặt xanh xao."Thất bại ở vòng thầu cảng quốc tế là giọt nước tràn ly. Chúng ta sẽ lấy lại nó. Và lần này, tôi là người đứng mũi chịu sào"Ánh mặt trời buổi trưa xiên qua lớp kính chống chói, vẽ lên mặt sàn văn phòng một dải sáng dài lạnh lẽo. Trong căn phòng tổng giám đốc yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng kim giây trôi đều trên mặt đồng hồ treo tường, màn hình TV gắn tường vẫn đang phát sóng trực tiếp bản tin kinh tếTrên màn hình, gương mặt Cận Tư Dinh hiện lên trong khung hình cận cảnh, có chút tái nhợt, lạnh lùng, với đôi mắt nhìn thẳng như muốn xuyên thủng từng ống kính máy quayTống Yên Nhiên ngồi sau bàn làm việc, lưng tựa vào chiếc ghế da màu đen, dáng vẻ bình thảnMôi cô không động, tay cũng không nhúc nhích. Nhưng áánh mắt ấy từ lâu đã dừng lại trên màn hình, sâu đến mức gần như bất động.Màn hình vừa chuyển sang phát lại lời tuyên bố nhậm chức, tiếng nói khàn khàn của Cận Tư Dinh vang lên một lần nữa"Thất bại ở vòng thầu cảng quốc tế là giọt nước tràn ly. Chúng ta sẽ lấy lại nó. Và lần này, tôi là người đứng mũi chịu sào"Khuôn miệng Tống Yên Nhiên hơi mím lại. Không phải vì lo sợ. Mà là vì một cơn giận kìm nén rất lâu đang chậm rãi trỗi dậy.Ngón tay cái của cô vô thức gõ nhẹ lên mặt bàn, nhịp điệu đều đặn như đo nhịp tim một kẻ đang chuẩn bị ra đònKhông ai nghe được tiếng tim cô đập nhanh hơn bình thường, không ai thấy làn hơi lạnh thoáng lướt qua đáy mắt cô, cái nhìn như kim nhọn, xuyên qua gương mặt tái nhợt trên màn hình.Cận Tư Dinh trở lại. Tức là chiến trường đã đổi màu.Giọng nói của trợ lý vang lên qua bộ đàm nội tuyến"Giám đốc, văn phòng chính phủ đã gửi lịch mới cho vòng thầu thứ hai. Phía Cận thị... vừa bổ sung hồ sơ điều chỉnh năng lực chủ đầu tư."Cô không trả lời ngay. Mắt vẫn dán vào màn hình, giọng trầm thấp như rơi từng chữ"Thông báo phòng chiến lược. Chúng ta sẽ không để Cận thị bước qua cánh cửa lần nữa"Sảnh lớn khách sạn quốc tế Lệ Châu, ánh đèn pha lê rọi xuống như những cánh băng mỏng, chạm vào từng lớp trang phục sang trọng và tiếng cười xã giao rải rác trong không gianBuổi đấu giá từ thiện quy tụ gần như toàn bộ giới thương nghiệp trọng yếu của Hải Thành, dĩ nhiên cũng không thiếu những gương mặt đại diện quyền lực đang giữ vận mệnh dự án cảng quốc tếCận Tư Dinh đến muộn một nhịp. Khi cô bước vào, ánh sáng từ đèn chùm phản chiếu lên làn da tái nhợt của cô, vết thương dưới lớp trang điểm nhẹ vẫn không thể hoàn toàn giấu nổi sự uể oải của một thân thể vừa thoát khỏi giam cầmNhưng đôi mắt vẫn như xưa, sắc và trầm, giống người từng bước qua hoang tàn mà không cúi đầu.Người chủ trì vừa giới thiệu món đấu giá tiếp theo thì từ góc sảnh, một chuyển động nhẹ làm ánh mắt Cận Tư Dinh bất giác liếc sang.Và cô đứng sữngCận Khinh Ca, váy lụa xanh đen, tay khoác lấy Tống Yên Nhiên đang mỉm cười đầy lễ độ với những người xung quanhNàng không né tránh ánh nhìn từ Cận Tư Dinh, thậm chí, ánh mắt ấy còn mang một nét dửng dưng cố ý, như thể khoảng thời gian yêu đương kia chỉ là một đoạn tiểu thuyết ngắn đã gấp lạiTống Yên Nhiên cũng phát hiện ra ánh mắt của Cận Tư Dinh. Cô ta nhướng mày khẽ, ôm sát Khinh Ca hơn, như cố tình khẳng định quyền sở hữuMột vết nứt nhỏ nơi đáy mắt Cận Tư Dinh loé lên, rồi nhanh chóng bị thay bằng một nụ cười nhạtCô khẽ nghiêng đầu chào từ xa, giống như một người lạ lịch sự khi bắt gặp một người quen cũCận Khinh Ca nhìn thấy cử chỉ đó, đôi môi nàng hơi run, nhưng ánh mắt vẫn bình lặng. Trong đôi mắt ấy, là thứ tình cảm bị dồn nén đến mức trở thành bình thảnNàng biết rõ, Cận Tư Dinh từ bỏ không phải vì hết yêu. Nàng tin tưởng mỗi bước đi của chị ấy đều có sự tính toán kỹ lưỡng, và nàng cũng là như vậyNàng phải tiến sát Tống Yên Nhiên, trở thành con dao giấu trong vỏ nhung, đợi ngày đâm trúng điểm yếu duy nhất của người đàn bà ấyCòn Cận Tư Dinh, cô chỉ có thể đứng từ xa nhìn người con gái mình yêu bị người khác dẫn đi, từng bước từng bước, gương mặt vẫn luôn mệt mỏi lại càng thêm ảm đạmHai con người từng yêu nhau, giờ đứng ở hai bờ đối lập của trò chơi quyền lực, nhưng mọi hành động đều mang hình bóng người kiaMột người từ bỏ vì muốn bảo vệMột người bước vào nguy hiểm chỉ để bảo vệ lạiTiếng búa đấu giá vừa gõ xong lô thứ chín thì MC hào hứng bước lên một bước, giọng nói hùng hồn vang khắp sảnh"Tiếp theo, lô đặc biệt nhất trong đêm nay, bức tranh Dạ Tuyết Tàn Niên của họa sĩ quốc bảo Phùng Nhất Nhiên. Đây là bức duy nhất thuộc trường phái tĩnh – băng – xám, được vẽ bằng mực than và kỹ thuật lụa ngược, mang ý nghĩa về sự sống sót giữa hoang lạnh. Giá khởi điểm: một triệu tệ."Một thoáng yên ắng. Rồi giọng nói quen thuộc, trong trẻo mà hững hờ vang lên từ bàn phía Đông"Hai triệu."Tống Yên Nhiên, vẫn ngồi yên, ngón tay thon dài nhẹ chạm viền ly rượu. Cô ta không nhìn ai, chỉ hướng mắt về phía sân khấu như đang chọn mua một món đồ nội thất có gu thẩm mỹCận Khinh Ca vẫn im lặng bên cạnh.Cô biết bức tranh đó, từng thấy một phiên bản phác họa trong phòng vẽ của Tư Dinh. Dạ Tuyết Tàn Niên là mùa đông năm đầu tiên nàng đón giáng sinh cùng chị ấyGiữa hàng ghế trung tâm, một giọng nữ khác chậm rãi vang lên, không nhanh không chậm"Năm triệu."Toàn sảnh chấn động.Người ra giá là Cận Tư Dinh.Tống Yên Nhiên mỉm cười, không chút dao động"Mười triệu."Cô ta quay đầu nhìn Khinh Ca, nói nhỏ như cười"Cậu thích tuyết mà, đúng không?"Cận Tư Dinh nhướng nhẹ chân mày, tay cô cầm bảng đấu giá, không hề dao động"Mười lăm triệu."Hội trường chợt lặng điDù với giới tài phiệt nơi này, số tiền ấy không hẳn là khủng khiếp, nhưng để bỏ ra chỉ vì một bức tranh mang tính biểu tượng cá nhân thế kia... rõ ràng có điều không đơn thuần.Người chủ trì chờ ba giây, rồi gõ búa"Mười lăm triệu tệ! Xin chúc mừng... Chủ tịch Cận!"Tiếng vỗ tay vang lên lác đác rồi rộ dần.Nhưng những người ngồi gần đều nhìn rõ, bầu không khí nơi ba người họ đang ngưng lại, như một lớp sương mờ đọng trên kính, che hết những gì không nên nói thẳngTống Yên Nhiên dẫn theo Cận Khinh Ca tiến về phía Cận Tư Dinh, nụ cười vẫn ở đúng vị trí cần có"Chủ tịch Cận ra tay đúng là không ai theo kịp"Cô ta nghiêng đầu chào, giọng mềm mỏng nhưng không giấu được âm mưu giấu dưới lớp vỏ văn minhCận Tư Dinh đứng thẳng, ánh mắt cô khẽ quét qua đứa nhỏ vừa rời vòng tay cô một thời gian, chỉ một giây ngắn ngủi, rồi trở lại điềm tĩnh"Chỉ là bức tranh thôi. So ra, không đắt bằng một số thứ."Cô dừng lại, giọng trầm xuống"Ví dụ như một người, từng muốn giấu đi trong mùa tuyết."Cận Khinh Ca nghe mà lòng nhói buốt. Nhưng trên gương mặt nàng, chẳng biểu lộ gì ngoài một nụ cười nhạt"Giấu trong tuyết thì rồi cũng sẽ tan"Nàng nói nhẹ, rồi cúi đầu lịch sự"Chúc mừng chị"Tống Yên Nhiên khoác tay Khinh Ca đi tiếp, giống như chưa từng có lời nào bị găm thẳng vào tim mỗi ngườiPhía sau, Cận Tư Dinh vẫn đứng nhìn, bàn tay trong túi siết lạiTrong lòng cô hiểu rõ, người con gái đó vẫn chưa quên cô, chỉ là đang đóng vai... để chiến đấu vì côCận Tư Dinh vừa bước ra khỏi hội trường, tiếng giày cao gót chạm nền đá hoa cương vang lên đều đều. Điện thoại trong túi áo khoác rung lên ba lần, rồi ngắt. Đến lần thứ tư, cô mới rút ra, liếc màn hình ba chữ "Lão thái gia" sáng rực giữa nền đen.Cô đứng yên nơi bậc thềm, giữa đêm gió trở lạnh."Lão gia gọi!"Âm thanh từ đầu dây bên kia vang lên, không lớn nhưng đủ sắc bén để khiến người ta rùng mình"Cô vừa chi mười lăm triệu cho một bức tranh?"Cận Tư Dinh nhắm mắt, hít sâu"Là buổi đấu giá từ thiện. Danh tiếng Cận thị cũng được nhắc đến nhiều.""Danh tiếng?"Giọng cười lạnh khô khốc vang lên"Danh tiếng đổi được tài chính? Đổi được gói thầu cảng quốc tế à? Cô nghĩ Cận thị đang ở thời điểm đủ dư dả để cô đem tiền vung vãi mua mấy bức rác thẩm mỹ của giới văn nghệ à?""Không phải vì tranh"Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, giọng bình thản"Vì người vẽ, hay vì người xem?"Ông ta không hề để cô phản bác, giọng trầm lại như tiếng đập gõ của gậy chống trên nền đá"Cô trở về trạch viện ngay trong đêm nay. Cần nói chuyện rõ ràng về vai trò và giới hạn.""Vâng, lão gia"Giọng cô hạ thấp, nhưng không hề có một chút khuất phụcĐiện thoại tắt ngangCận Tư Dinh đứng yên thêm một lúc. Bàn tay cầm điện thoại từ từ siết chặt. Gió thổi qua vai áo cô, mang theo hương tuyết đầu mùa...thật lạnh..Gió đêm hun hút thổi qua mái ngói cũ, trạch viện tĩnh lặng như nấm mồ phủ nhung đenCận Tư Dinh bước vào cổng lớn, ánh sáng đèn lồng từ hai bên hành lang trải dài như những con mắt âm u dõi theo từng bước chân cô.Quản gia lên tiếng, ánh mắt không có sự tôn trọng"Chó về rồi"Không có ai phản đối. Không ai sửa lờiCô không phản bác. Đôi giày cao gót bước qua bậc đá, âm thanh rắn rỏi nhưng lạnh lẽo. Bóng người mảnh dẻ ấy tiến thẳng vào sân giữa, quỳ xuống nơi nền đá xanh đã hằn vết thời gian.Cánh cửa thư phòng không mởVì nó không cần mở cho ngườiNăm phút. Mười phút. Gió lạnh lùa qua tà áo khoác đen. Cô vẫn quỳ, đầu cúi, hai tay đặt lên đùi đúng vị trí, tư thế của một con vật được huấn luyệnCuối cùng, cửa hé ra. Người hầu đứng bên trong lạnh lùng"Lão thái gia cho gọi"Không phải "mời vào". Không có chỗ cho từ lễ độ đóCô chống tay đứng dậy, từng động tác mềm mịn như dòng nước đã quá quen thuộc với quy tắc không được nhìn thẳng, không được bước quá vạch gạch đỏ dưới chân.Cận lão thái gia ngồi giữa thư phòng, đèn lồng đằng sau kéo bóng ông ta dài thượt trên mặt sàn. Trên bàn là một roi da màu đen, đặt ngay ngắn như vật trang trí"Nghe nói hôm nay mày vung mười lăm triệu cho một bức tranh?"Ông ta hỏi, không ngẩng đầu khỏi trang sách."Vâng."Giọng cô không run nhưng cũng không mang hơi người. Chỉ là một câu trả lời lập trình."Tiền từ đâu?""Từ tài khoản riêng, được trích từ phần cổ tức cá nhân"Bốp...Cây roi đập mạnh xuống bàn. Một mảnh sứ trên chén trà rạn nứt rơi xuống nền nhà"Một con chó như mày có tiền sao?! Không có Cận thị, không có tao, mày là cái thá gì? Là con chó không có gốc rễ!"Ông ta gầm lên, từng chữ như rạch lên màng nhĩCận Tư Dinh vẫn cúi đầu"Mày mua tranh vì nó đúng không? Đứa con hoang chết tiệt đó! Tao đã nói cấm mày dây dưa với nó! Nhưng mày vẫn dám cãi lời tao?"Lão đứng bật dậy, tay nắm chặt cây gậy chống bạc đầu."Quỳ xuống."Cô đã quỳ"Bò đến đây."Cô chậm rãi hạ tay xuống đất, di chuyển bằng đầu gối và tay, từng bước một. Trong không khí, mùi mực tàu, tro nhang và máu khô của một thời quá khứ như trở lại.Ông ta nhìn cô như một con vật bị thuần phục"Giỏi. Cứ nhớ kỹ: mày là con chó tao nuôi. Cắn ai, liếm ai, sủa lúc nào, là do tao cho phép. Không phải mày"Bóng đêm ngoài cửa càng lúc càng sâuTrong thư phòng cổ xưa ấy, một người phụ nữ đang quỳ dưới chân quyền lực Không còn là Chủ tịch Cận thị.
Chỉ là một cái bóng không có tên, không có nhân cách, chỉ còn xác thịt phục tùngTrong thư phòng âm u, đèn không sáng lắm. Ánh nến chập chờn hắt lên gương mặt lạnh tanh của Cận lão thái gia, như tạc lên từng nếp nhăn dấu thời gian và tàn nhẫn.Ông ta phất tay"Đánh."Hai chữ rơi xuống nhẹ như tro bụi, nhưng với Cận Tư Dinh, đó là bản án không cần xét xử.Người hầu bước ra, tay cầm roi da đen dày, lặng lẽ đi vòng ra phía sau côKhông ai trong phòng nhíu mày. Cũng không ai dám nhìn thẳng."15 roi"Lão thái gia nói như đang đọc hóa đơn"Một roi cho mỗi triệu mày phí phạm vì đàn bà"Cận Tư Dinh không xin tha. Không giải thích. Không thở mạnhCô chỉ quỳ, đầu cúi thấp, hai tay đặt trên đùi, sống lưng ưỡn thẳng như thể sẵn sàng trở thành cái bia.Vút..Roi đầu tiên giáng xuống lưng, rách lớp áo sơ mi mỏng. Cơ thể cô khẽ giật.Vút..Roi thứ hai đánh trúng vùng cũ nơi vết thương chưa lành, máu tươm ra, thấm ướt vảiVút...vút...vút..vút...vút...Roi thứ ba. Thứ tư. Đến roi thứ tám, lưng cô đã nhuộm đỏHơi thở bắt đầu gấp gáp, nhưng không một tiếng rên. Chỉ có sự im lặng chết chóc của người quá quen với đau đớnVút...Roi thứ chín, đánh lệch sang xương bả vai. Cận Tư Dinh khựng lại, đầu gối run nhẹ. Nhưng vẫn giữ tư thếVút..vút..vút..Đến roi thứ mười hai, da thịt cô như rách toạc. Mỗi lần da bong lên, máu ứa ra, như chính lòng cô đang rách thêm từng mảnh."Còn ba roi nữa"Lão thái gia ngồi yên như tượng gỗ, giọng không có chút dao động.Vút....Một roi ngang lưng, kéo dài đến hông.Vút....Một roi trúng đúng vết thương nơi eo – nơi cô từng bị giam cầm, đánh đập trong hai mươi ngày địa ngục ấyVút...Roi cuối cùng như nhấn chìm hơi thở. Nhưng Cận Tư Dinh vẫn không quỵ.Cô chỉ quỳ đó, như một xác sống biết nghe lệnhMáu loang trên áo, trên nền gạch lạnh. Mỗi hơi thở trở nên khó nhọc như kéo theo cả trọng lượng linh hồn.Lão thái gia liếc mắt, hờ hững"Dạy nó thế thôi. Con chó có giỏi đến mấy, vẫn là chó"Sau khi Cận lão thái gia rời đi, đám người hầu cũng nhanh chóng giải tán. Không ai ngoái lại nhìn cô lấy một lần.Thư phòng rộng lớn, im lặng như hầm băng. Cận Tư Dinh vẫn quỳ đó, máu dưới đầu gối thấm qua lớp vải quần, loang dần ra nền đá lạnh buốt. Áo sơ mi phía sau gần như đã rách toạc, dính bết vào lưng vì máu và mồ hôi.Một lát sau, cô mới cử động, chậm rãi chống tay xuống sàn, đứng dậy. Cử động nhỏ như kéo theo cả lưỡi dao rạch qua sống lưng.Không ai đỡ. Không có nổi một lời thương hạiGiống như bao lần trước, chỉ có chính cô gượng dậy từ trong máu me, lết qua từng cơn đauCận Tư Dinh cụp mắt, không nóiTrong lồng ngực, trái tim vẫn còn đập. Nhưng nó đã được luyện để chịu đòn thay lòng tự trọng từ rất lâu rồiCô trở về phòng mình ở một góc khuất phía sau trạch viện, nơi lão thái gia vẫn thường nhốt chó canh nhàMột căn phòng nhỏ, không cửa sổ, không chốt trong. Trong gương, bóng dáng phản chiếu là một người phụ nữ với mái tóc màu xám khối nhưng hơi rối, sắc mặt nhợt nhạt như thể không còn là con người.Cởi áo ra, cô đứng trước tấm gương, nhìn lưng mình, vết roi cắt sâu, chồng lên thương cũ. Có chỗ da thịt tróc ra, rớm máu. Có chỗ bầm đen, tím ngắt.Cô thở nhẹ, lấy nước lạnh từ bồn rửa tay, lau từng vết thương. Mỗi lần miếng gạc chạm vào da, bàn tay cô chỉ khẽ run, nhưng không một tiếng rênĐã quá quen rồi, cái đau thể xác chỉ là chuyện thường nhật.Cận Tư Dinh lấy lọ thuốc cũ, lặng lẽ bôi lên những vết roi. Bàn tay cô khá gầy, khớp xương lộ rõ dưới da. Gương mặt xinh đẹp khuynh đảo truyền thông, giờ chỉ còn là một chiếc mặt nạ trắng bệch.Ngồi xuống giường, cô khẽ mở điện thoại. Màn hình hiện lên ảnh đại diện của một người Cận Khinh CaCô chạm vào màn hình... rồi lại rút tay về.Không thể.Hiện tại chưa phải lúc....chờ chị Khinh Ca...Sáng hôm sau, trời trong mà lạnh.Tám giờ đúng, Cận Tư Dinh xuất hiện tại sảnh lớn của tòa nhà nơi tổ chức buổi đấu thầu. Vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh ấy, bước chân dứt khoát, khí chất như gió lạnh quét qua mọi ánh nhìn.Áo sơ mi trắng ngà, áo khoác xám khói, tất cả đều tinh chỉnh cẩn thận. Thế nhưng lớp trang điểm dù kỹ đến mấy cũng không che nổi sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, môi nhạt như không còn bao nhiêu huyết sắc, và ánh mắt có chiều sâu mệt mỏi đến nghẹt thở.Không ai biết... đêm qua cô quỳ bao lâuKhông ai thấy... những vết roi vẫn còn âm ỉ rách da sau lớp áo lành lặnCổng lớn mở ra.Tống Yên Nhiên cùng Cận Khinh Ca bước vào trong tiếng xì xào nhỏ to của giới truyền thông. Hai người phụ nữ tay trong tay, một lạnh lùng như sương tuyết, một dịu dàng như trăng non.Ngay khoảnh khắc ánh mắt Cận Tư Dinh lướt qua họ, thế giới dường như chậm lại một nhịpCô không nhìn đứa nhỏ lâu hơn, nhưng cũng đủ để nhận ra. Mái tóc cô gái ấy hôm nay búi gọn, phần cổ tay lộ ra vết sẹo nhỏ quen thuộcVẫn là em của ngày xưa. Nhưng giờ lại đứng bên người khácCận Khinh Ca nhìn thấy Cận Tư DinhNàng thấy rõ dáng người gầy gò hơn hẳn của Tư Dinh, thấy cả sắc mặt trắng đến đáng sợ, cả phần ngón tay hơi run khi cầm tài liệuLòng nàng chợt thắt lại.Không ai nói, không ai gọi. Chỉ có ánh mắt giao nhau trong thoáng chốc, như từng giấu diếm cả ngàn vết thương, ngàn câu hỏi không thể cất lời."Chị... đau đến thế, vẫn cố ra mặt họp sao?"Nàng muốn hỏi, nhưng không thể.Cận Tư Dinh đã chọn rời xa nàng để hoàn thành mục tiêu, nàng chấp nhận.Như chí ích hãy chăm sóc tốt bản thân mình..Người chủ trì buổi thầu bắt đầu đọc tên từng tập đoàn. Không khí trở nên căng thẳngAi cũng biết vòng hai hôm nay là cuộc đối đầu thật sự, nhất là sau khi Cận Tư Dinh chính thức trở lại vị trí chủ tịch, thay thế cho Cận Trì Khiêm – kẻ đã thua trắng ở vòng một.Ánh đèn chụp xuống gương mặt trắng nhợt của Tư Dinh, hằn rõ từng tĩnh mạch mảnh trên thái dương.Cô ngồi đó, lặng lẽ mà kiên cường, một mình chống lại cả thế giới, vừa như một chiến binh tàn tạ, vừa như một bức tượng sứ mong manh có thể vỡ tan bất kỳ lúc nào.Thế nhưng...Chính cái dáng ngồi ấy, cái lưng thẳng tắp dù dưới lớp áo là những vết roi chưa kịp khô, mới là sự thách thức mạnh mẽ nhất với tất cả kẻ thù
Chỉ là một cái bóng không có tên, không có nhân cách, chỉ còn xác thịt phục tùngTrong thư phòng âm u, đèn không sáng lắm. Ánh nến chập chờn hắt lên gương mặt lạnh tanh của Cận lão thái gia, như tạc lên từng nếp nhăn dấu thời gian và tàn nhẫn.Ông ta phất tay"Đánh."Hai chữ rơi xuống nhẹ như tro bụi, nhưng với Cận Tư Dinh, đó là bản án không cần xét xử.Người hầu bước ra, tay cầm roi da đen dày, lặng lẽ đi vòng ra phía sau côKhông ai trong phòng nhíu mày. Cũng không ai dám nhìn thẳng."15 roi"Lão thái gia nói như đang đọc hóa đơn"Một roi cho mỗi triệu mày phí phạm vì đàn bà"Cận Tư Dinh không xin tha. Không giải thích. Không thở mạnhCô chỉ quỳ, đầu cúi thấp, hai tay đặt trên đùi, sống lưng ưỡn thẳng như thể sẵn sàng trở thành cái bia.Vút..Roi đầu tiên giáng xuống lưng, rách lớp áo sơ mi mỏng. Cơ thể cô khẽ giật.Vút..Roi thứ hai đánh trúng vùng cũ nơi vết thương chưa lành, máu tươm ra, thấm ướt vảiVút...vút...vút..vút...vút...Roi thứ ba. Thứ tư. Đến roi thứ tám, lưng cô đã nhuộm đỏHơi thở bắt đầu gấp gáp, nhưng không một tiếng rên. Chỉ có sự im lặng chết chóc của người quá quen với đau đớnVút...Roi thứ chín, đánh lệch sang xương bả vai. Cận Tư Dinh khựng lại, đầu gối run nhẹ. Nhưng vẫn giữ tư thếVút..vút..vút..Đến roi thứ mười hai, da thịt cô như rách toạc. Mỗi lần da bong lên, máu ứa ra, như chính lòng cô đang rách thêm từng mảnh."Còn ba roi nữa"Lão thái gia ngồi yên như tượng gỗ, giọng không có chút dao động.Vút....Một roi ngang lưng, kéo dài đến hông.Vút....Một roi trúng đúng vết thương nơi eo – nơi cô từng bị giam cầm, đánh đập trong hai mươi ngày địa ngục ấyVút...Roi cuối cùng như nhấn chìm hơi thở. Nhưng Cận Tư Dinh vẫn không quỵ.Cô chỉ quỳ đó, như một xác sống biết nghe lệnhMáu loang trên áo, trên nền gạch lạnh. Mỗi hơi thở trở nên khó nhọc như kéo theo cả trọng lượng linh hồn.Lão thái gia liếc mắt, hờ hững"Dạy nó thế thôi. Con chó có giỏi đến mấy, vẫn là chó"Sau khi Cận lão thái gia rời đi, đám người hầu cũng nhanh chóng giải tán. Không ai ngoái lại nhìn cô lấy một lần.Thư phòng rộng lớn, im lặng như hầm băng. Cận Tư Dinh vẫn quỳ đó, máu dưới đầu gối thấm qua lớp vải quần, loang dần ra nền đá lạnh buốt. Áo sơ mi phía sau gần như đã rách toạc, dính bết vào lưng vì máu và mồ hôi.Một lát sau, cô mới cử động, chậm rãi chống tay xuống sàn, đứng dậy. Cử động nhỏ như kéo theo cả lưỡi dao rạch qua sống lưng.Không ai đỡ. Không có nổi một lời thương hạiGiống như bao lần trước, chỉ có chính cô gượng dậy từ trong máu me, lết qua từng cơn đauCận Tư Dinh cụp mắt, không nóiTrong lồng ngực, trái tim vẫn còn đập. Nhưng nó đã được luyện để chịu đòn thay lòng tự trọng từ rất lâu rồiCô trở về phòng mình ở một góc khuất phía sau trạch viện, nơi lão thái gia vẫn thường nhốt chó canh nhàMột căn phòng nhỏ, không cửa sổ, không chốt trong. Trong gương, bóng dáng phản chiếu là một người phụ nữ với mái tóc màu xám khối nhưng hơi rối, sắc mặt nhợt nhạt như thể không còn là con người.Cởi áo ra, cô đứng trước tấm gương, nhìn lưng mình, vết roi cắt sâu, chồng lên thương cũ. Có chỗ da thịt tróc ra, rớm máu. Có chỗ bầm đen, tím ngắt.Cô thở nhẹ, lấy nước lạnh từ bồn rửa tay, lau từng vết thương. Mỗi lần miếng gạc chạm vào da, bàn tay cô chỉ khẽ run, nhưng không một tiếng rênĐã quá quen rồi, cái đau thể xác chỉ là chuyện thường nhật.Cận Tư Dinh lấy lọ thuốc cũ, lặng lẽ bôi lên những vết roi. Bàn tay cô khá gầy, khớp xương lộ rõ dưới da. Gương mặt xinh đẹp khuynh đảo truyền thông, giờ chỉ còn là một chiếc mặt nạ trắng bệch.Ngồi xuống giường, cô khẽ mở điện thoại. Màn hình hiện lên ảnh đại diện của một người Cận Khinh CaCô chạm vào màn hình... rồi lại rút tay về.Không thể.Hiện tại chưa phải lúc....chờ chị Khinh Ca...Sáng hôm sau, trời trong mà lạnh.Tám giờ đúng, Cận Tư Dinh xuất hiện tại sảnh lớn của tòa nhà nơi tổ chức buổi đấu thầu. Vẫn là dáng vẻ điềm tĩnh ấy, bước chân dứt khoát, khí chất như gió lạnh quét qua mọi ánh nhìn.Áo sơ mi trắng ngà, áo khoác xám khói, tất cả đều tinh chỉnh cẩn thận. Thế nhưng lớp trang điểm dù kỹ đến mấy cũng không che nổi sắc mặt trắng bệch gần như trong suốt, môi nhạt như không còn bao nhiêu huyết sắc, và ánh mắt có chiều sâu mệt mỏi đến nghẹt thở.Không ai biết... đêm qua cô quỳ bao lâuKhông ai thấy... những vết roi vẫn còn âm ỉ rách da sau lớp áo lành lặnCổng lớn mở ra.Tống Yên Nhiên cùng Cận Khinh Ca bước vào trong tiếng xì xào nhỏ to của giới truyền thông. Hai người phụ nữ tay trong tay, một lạnh lùng như sương tuyết, một dịu dàng như trăng non.Ngay khoảnh khắc ánh mắt Cận Tư Dinh lướt qua họ, thế giới dường như chậm lại một nhịpCô không nhìn đứa nhỏ lâu hơn, nhưng cũng đủ để nhận ra. Mái tóc cô gái ấy hôm nay búi gọn, phần cổ tay lộ ra vết sẹo nhỏ quen thuộcVẫn là em của ngày xưa. Nhưng giờ lại đứng bên người khácCận Khinh Ca nhìn thấy Cận Tư DinhNàng thấy rõ dáng người gầy gò hơn hẳn của Tư Dinh, thấy cả sắc mặt trắng đến đáng sợ, cả phần ngón tay hơi run khi cầm tài liệuLòng nàng chợt thắt lại.Không ai nói, không ai gọi. Chỉ có ánh mắt giao nhau trong thoáng chốc, như từng giấu diếm cả ngàn vết thương, ngàn câu hỏi không thể cất lời."Chị... đau đến thế, vẫn cố ra mặt họp sao?"Nàng muốn hỏi, nhưng không thể.Cận Tư Dinh đã chọn rời xa nàng để hoàn thành mục tiêu, nàng chấp nhận.Như chí ích hãy chăm sóc tốt bản thân mình..Người chủ trì buổi thầu bắt đầu đọc tên từng tập đoàn. Không khí trở nên căng thẳngAi cũng biết vòng hai hôm nay là cuộc đối đầu thật sự, nhất là sau khi Cận Tư Dinh chính thức trở lại vị trí chủ tịch, thay thế cho Cận Trì Khiêm – kẻ đã thua trắng ở vòng một.Ánh đèn chụp xuống gương mặt trắng nhợt của Tư Dinh, hằn rõ từng tĩnh mạch mảnh trên thái dương.Cô ngồi đó, lặng lẽ mà kiên cường, một mình chống lại cả thế giới, vừa như một chiến binh tàn tạ, vừa như một bức tượng sứ mong manh có thể vỡ tan bất kỳ lúc nào.Thế nhưng...Chính cái dáng ngồi ấy, cái lưng thẳng tắp dù dưới lớp áo là những vết roi chưa kịp khô, mới là sự thách thức mạnh mẽ nhất với tất cả kẻ thù