Bước Qua Ranh Giới

Chương 49



Chương 49

=============

Thời gian gần đây, nền kinh tế của Hải Thành có chút chậm chạp nhích từng bước như chú rùa nhỏ, không còn những bước tiến thần tốc như nhiều năm trước đây

Tuy vẫn duy trì vị trí số một cả nước và Top 2 khu vực nhưng nếu không bức phá thì rất dễ dàng mất đi ngôi vương

Một ngày mùa thu, giới thạo tin kinh tế loan ra một dự án trọng điểm, khiến các tập đoàn lớn nhỏ điều nhất quán nhìn theo

Trong giới kinh tế và đầu tư quốc tế, không gì gây chấn động mạnh mẽ hơn dự án Hải Cảng Thế Kỷ

Một kế hoạch hợp tác liên quốc gia được đánh giá là công trình hạ tầng trọng điểm của châu Á trong thập kỷ này. Với sự tham gia của khối đối tác đến từ Liên minh Châu Âu, dự án đặt mục tiêu xây dựng khu cảng biển hiện đại và lớn nhất khu vực ngay tại Hải Thành – trung tâm chiến lược kinh tế, chính trị của cả khu vực phía Đông

Không chỉ là một công trình, Hải Cảng Thế Kỷ là bàn đạp cho thương mại toàn cầu, là nút giao kinh tế then chốt nối liền Đông – Tây

Bất kỳ tập đoàn nào giành được một suất đầu tư vào dự án này, đồng nghĩa với việc nắm giữ một nước cờ sống còn trong ván cờ quyền lực của thị trường Hải Thành

Nơi mà từng mét vuông đất cảng đều mang giá trị của hàng triệu USD và từng cái bắt tay đều có thể quyết định thế cục kinh doanh trong hai thập kỷ tới

Ánh nắng sớm rọi xuyên qua lớp kính chống tia UV dày đặc, phản chiếu lên sàn đá cẩm thạch sáng bóng trong văn phòng tổng giám đốc Tống thị

Mùi cà phê đen đậm đặc len lỏi trong không gian yên tĩnh, chỉ có tiếng truyền hình đang phát bản tin kinh tế buổi sáng

"...Dự án hợp tác quốc tế Hải Cảng Thế Kỷ chính thức bước vào giai đoạn thẩm định đầu tư. Với tổng vốn lên đến hàng trăm tỷ USD, khu cảng dự kiến sẽ trở thành mắt xích trung tâm trong chuỗi logistics toàn cầu..."

Tống Yên Nhiên ngồi tựa vào ghế da cao cấp, đôi chân bắt chéo một cách tao nhã nhưng dứt khoát

Cô không nhìn màn hình, ánh mắt dừng lại nơi tập hồ sơ dày cộp, là bản báo cáo tài chính quý gần nhất của tập đoàn. Ngón tay sơn đỏ sẫm gõ nhẹ lên bìa bìa hồ sơ như thể đang tính toán nước đi kế tiếp.

"Cảng biển Hải Thành..."

Cô lẩm bẩm, môi cong lên một nụ cười mỏng

"Muốn làm bá chủ nơi này, trước tiên phải đặt chân vào bàn cờ đó"

Cô xoay màn hình laptop, mở bản đồ khu quy hoạch dự án vừa rò rỉ từ Sở Giao Thông. Trong mắt Tống Yên Nhiên, những lô đất và các con số không chỉ là quy hoạch, mà là quyền lực, là tiền, là máu mạch tương lai của cả một đế chế.

"Không cần chiếm trọn"

Cô khẽ cười, giọng nói lạnh như dao

"Chỉ cần cắm được một chân, thì cũng đủ để khiến các đối thủ phải dè chừng."

Một cú điện thoại được bấm, giọng nói không cảm xúc vang lên

"Gọi phòng đầu tư. Hủy các cuộc hẹn buổi chiều. Tôi muốn toàn bộ tài liệu nội bộ về quy hoạch Hải Cảng trên bàn trước mười giờ"

Phòng họp tầng 39 của Tống thị lạnh lẽo như một phòng xét xử. Trên bàn là ba chồng tài liệu dày cộp, từng bản trình bày được sắp xếp gọn gàng, chỉn chu

Bốn người phụ trách từ phòng Chiến lược và Đầu tư đứng thành một hàng, từng người một báo cáo ngắn gọn ý tưởng, đánh giá rủi ro và phân tích cơ hội liên quan đến dự án Hải Cảng Thế Kỷ.

"...Nếu chúng ta liên kết với tập đoàn Galbraith từ Hà Lan, khả năng lọt vào vòng đấu thầu chính thức sẽ tăng lên đáng kể. Họ đang tìm đối tác địa phương mạnh về hạ tầng và pháp lý..."

"Không đủ"

Tống Yên Nhiên ngắt lời, giọng lạnh tanh. Cô không buồn ngẩng đầu, chỉ nhẹ nhàng lật sang trang thứ ba trong bản báo cáo

"Tôi không muốn 'khả năng tăng lên'. Tôi muốn chắc chắn có mặt trong hội đồng điều phối dự án. Một ghế chính thức. Không thì thôi."

Không khí trong phòng đột ngột căng ra như sợi dây đàn bị lên quá tông. Người thứ hai bước lên, giọng lúng túng nhưng cố giữ bình tĩnh

"...Chúng tôi đang đàm phán sơ bộ với Tập đoàn vận tải Minh Xuyên – họ có mạng lưới cảng vệ tinh trải dài từ Singapore đến Osaka. Nếu bắt tay với họ...."

"Người của Minh Xuyên từng gọi tôi là /nữ thương nhân mượn danh nhà họ Tống/, là người không xứng đáng so với Tống Hoằng"

Tống Yên Nhiên ngẩng đầu, ánh mắt sắc như lưỡi dao lướt qua gương mặt người vừa trình bày

"Anh nghĩ tôi sẽ ngồi cùng bàn với kẻ như thế?"

Người kia cúi đầu, không dám đáp. Bên ngoài, mặt trời bị mây che mất, ánh sáng trong phòng loang lổ những khoảng âm u.

Ba bản kế hoạch. Ba người trình bày. Ba lần bác bỏ

Yên lặng kéo dài.

Tống Yên Nhiên dựa lưng vào ghế, đưa tay tháo cây bút máy ra khỏi chiếc cài áo như thể kết thúc buổi họp, nhưng lại không đứng dậy

Một khoảnh khắc thoáng qua, đôi mắt cô dừng lại trên góc bàn, nơi đặt lồng chim phủ vải lụa trắng.

Dưới lớp vải, là con chim hoàng yến có bộ lông màu vàng mơ, đôi mắt nâu êm ả, món đồ chơi xa xỉ mà cô đã giữ bên mình được một thời gian

Tống Yên Nhiên khẽ nhắm mắt. Một hình bóng hiện lên trong tâm trí

Cận Khinh Ca.

Con chim non đang sống trong lồng son của nàng, là một kẻ ngoan ngoãn biết vâng lời, thậm chí Tống Yên Nhiên đã dần mất hứng thú với chú chim quá thầm lặng này

Nhưng cũng chính cô ta lại đưa ra những phương án đầu tư khiến cả phòng chiến lược của Cận thị đứng ngồi không yên, càng là người trong thời gian ngắn thu được rất nhiều dự án cho cho Cận thị

Một nụ cười mỏng nhếch lên trên môi Tống Yên Nhiên.

Cô lạnh lùng lên tiếng

"Giải tán. Những gì hôm nay các người mang đến, đều không đáng để tôi đặt bút ký"

Khi cánh cửa phòng họp đóng lại sau lưng từng người, cô đứng dậy, bước đến bên lồng chim, nhẹ tay vén lớp vải trắng

Con chim nhỏ ngẩng đầu, khẽ hót một tiếng mỏng manh.

Tống Yên Nhiên nhìn vào mắt nó, giọng trầm xuống:

"Có lẽ... đã đến lúc mang ngươi trở lại bàn cờ rồi, chim nhỏ của ta"

Khi Tống Yên Nhiên vừa khép lại cuộc họp lạnh lẽo tại tầng 39, ở phía bên kia thành phố, Cận thị cũng đang trải qua một phiên họp không kém phần nặng nề

Tầng cao nhất của Cận thị vẫn sáng đèn khi cả thành phố đã chìm vào ánh hoàng hôn nhạt nhòa

Không khí nơi đây, thay vì hối hả như trước, lại như mang theo một lớp bụi mờ mịt phủ lên từng ngóc ngách.

Kể từ ngày Cận Tư Dinh tuyên bố từ nhiệm và chính thức giao chiếc ghế chủ tịch cho Cận Trì Khiêm, giới kinh doanh của Hải Thành đã bàn tán không ngừng

Không phải vì sự kế nhiệm, mà là vì sự hụt hẫng sau kế nhiệm

Sự quay trở lại điều hành của Cận Trì Khiêm sau mười hai năm không chỉ không có được bước tiến đáng kể mà còn có dấu hiệu chững lại thấy rõ

Tốc độ tăng trưởng của Cận thị chậm lại, giá cổ phiếu không còn duy trị được mức ổn định trước đây, khiến cho giới đầu tư tài chính có cái nhìn không còn thiện cảm

Những kế hoạch đầu tư từng sắc bén giờ trở nên dè dặt

Những thương vụ mang tầm chiến lược lần lượt bị đối thủ cướp mất, mà trong đó, kẻ bám sát phía sau nhất lại chính là Tống thị

Trong phòng họp kín, Cận Trì Khiêm ngồi ở ghế đầu, khuôn mặt nhăn lại, ánh mắt trầm ngâm như đang nuốt lấy từng con số đỏ trên bảng báo cáo kinh doanh

Mỗi đường biểu đồ đi xuống như một cái tát vào sĩ diện và uy danh từng được dựng nên bởi Cận Tư Dinh

Giọng nói của Tổng giám đốc điều hành cất lên, dè dặt

"Chủ tịch, Tống thị vừa công bố tham gia vòng đàm phán sơ bộ với phía đối tác Hà Lan. Nếu họ thực sự chen chân được vào dự án cảng, thì..."

"Thì Cận thị sẽ chính thức bị đẩy xuống hàng thứ hai."

Cận Trì Khiêm lạnh giọng cắt ngang. Ông ta không cần nghe hết câu

Im lặng phủ xuống như một tấm màn.

Ông ta ngẩng đầu, ánh mắt ánh lên vẻ cứng rắn đã lâu không thấy, thứ ánh sáng chỉ xuất hiện khi ông chưa bị nhấn chìm bởi những cuộc tranh đấu gia tộc nội bộ.

"Không thể để điều đó xảy ra. Dự án Hải Cảng là xương sống của cả thập kỷ tới. Ai có được nó, người đó sẽ giữ được thế thượng phong trong vòng xoay kinh tế mới."

Ông ta đứng dậy, giọng nói vang lên đầy uy lực

"Tôi muốn lập tức thiết lập tổ công tác chiến lược riêng cho dự án này. Gạt bỏ toàn bộ phương án mạo hiểm, chỉ giữ những đề xuất đủ sức thuyết phục giới tài chính quốc tế. Gọi bên truyền thông nội bộ, tôi muốn một tuần tới, hình ảnh Cận thị phải trở lại trang đầu các mặt báo."

Truyền thông những ngày qua như lên cơn sốt

Tên dự án chỉ vừa rò rỉ đã lập tức chiếm trọn các tiêu đề chính

/Trận chiến thế kỷ giữa Tống thị và Cận thị/

/Dự án nghìn tỷ và màn cân não của hai đế chế lâu đời"

Các diễn đàn đầu tư sôi sục, chuyên gia phân tích thì đưa ra hàng loạt dự đoán trái chiều, trong khi giới thượng lưu im lặng theo dõi với sự hứng thú lạnh lùng

Những cái bắt tay trở nên ít đi, thay vào đó là các bước đi kín kẽ, như những ván cờ âm thầm mà kẻ thua không chỉ mất tiền, mà còn mất danh tiếng và thế lực

Cuộc chiến thương trường căng như dây đàn, chỉ một sai lầm nhỏ cũng đủ kéo cả tập đoàn vào vũng lầy, một gia tộc cứ thế mà sụp đổ cơ nghiệp trăm năm

Thế nhưng giữa lúc thị trường sục sôi, tại một góc biệt lập phía Tây Nam thành phố, nơi tường cao bốn mặt và cổng sắt luôn đóng kín, một căn biệt viện chìm trong im lặng lại đang giữ lấy mảnh ghép quan trọng nhất của ván cờ này

Là Cận Tư Dinh

Không ai nhắc đến cô, không ai được phép hỏi đến. Giữa ánh chiều loang vàng trên mái ngói âm dương, biệt viện này yên tĩnh đến lạnh người, như thể nơi ấy chưa từng thuộc về thế giới ngoài kia

Truyền thông sôi trào, thương trường như bãi chiến, các tập đoàn lớn nhỏ lao vào cuộc đua như thiêu thân, tranh giành từng hơi thở quanh bản kế hoạch đang bị khóa kín trong tay Tống thị

Tên Cận thị xuất hiện trở lại trên mặt báo không phải vì thành tựu, mà là vì cái bóng của những tin đồn bị đào xới, một tập đoàn từng sánh ngang hàng đầu giờ đang vật lộn trong hỗn loạn nội bộ, nhân sự biến động và cựu chủ tịch Cận Tư Dinh như bốc hơi khỏi thế giới.

Không ai biết, vào một đêm mưa nhiều ngày trước, một thân thể tan nát đã bị quẳng vào biệt viện Tây Nam – nơi chẳng có lấy một ngọn đèn sáng, tường phủ rêu xanh và nền gạch bong tróc

Đó là Cận Tư Dinh, đại tiểu thư từng kiêu ngạo đứng trên vạn người, giờ đây trần trụi trong đau đớn đến không tưởng. Từ những vết roi xé da đến từng mảng thịt bị cắt rách, từ gương mặt bầm dập sưng tím đến vết sắt nung đỏ in lên da thịt, đỉnh điểm là một chữ "Cẩu" bị khắc thẳng vào xương quai xanh, nhục nhã đến mức chẳng ai dám tưởng tượng.

Không ai nghĩ cô còn sống sót nổi, lại càng không nghĩ cô sẽ tỉnh lại

Nhưng Cận Tư Dinh vẫn sống. Mắt không khép được trọn vẹn vì cơn sốt triền miên, môi nứt nẻ, thân thể run rẩy trong bóng tối mục ruỗng của căn phòng bỏ hoang

Những ngày dài trôi qua, cô không nói, không động đậy, chỉ thở. Một sự tồn tại bướng bỉnh như gai dại giữa gió bão.

Cho đến hôm nay. Bên ngoài căn phòng im lìm ấy, tiếng bánh xe lăn khẽ vang lên giữa hành lang bụi bặm

Rồi cánh cửa gỗ ọp ẹp, phủ bụi và nấm mốc, chậm rãi được đẩy ra. Ánh sáng mờ len lỏi qua khe cửa, soi lên gương mặt người phụ nữ ngồi xe lăn, đôi mắt sắc lạnh đảo qua từng tấc thân thể đầy vết thương, lặng lẽ như một lưỡi dao vừa rút ra khỏi vỏ

Cánh cửa mở ra hoàn toàn, bụi bay mù trong ánh sáng ảm đạm

Người phụ nữ ngồi trên xe lăn dừng lại ở ngưỡng cửa, ánh mắt quét qua từng góc tường mốc xanh, từng vết máu khô loang lổ trên sàn, cho đến khi dừng lại trên thân hình co quắp nằm bên tấm chăn ẩm ướt

Cận Tư Dinh nằm đó, hơi thở mỏng đến độ như chỉ cần một tiếng động lớn cũng đủ cắt đứt. Gương mặt sưng phù, môi nứt toác, vết roi hằn sâu trên khắp người, mà nổi bật nhất vẫn là dấu sắt còn đỏ tươi chữ "Cẩu" khắc vào da thịt ngay xương quai xanh

Trơ trọi. Nhục nhã.

Người phụ nữ ngồi lặng một lúc lâu, giọng nói vang lên khàn đặc như mang theo cả hai mươi năm nén nhịn

"Cô là ai... mà cũng bị nhốt ở đây?"

Không có câu trả lời

Chỉ có đôi mắt nửa hé nửa khép của Cận Tư Dinh, run rẩy như phản ứng trong vô thức

Rồi, từ nơi cổ họng đã khô rát đến mức bật máu, cô cố gắng nhả ra vài chữ, như mảnh gương vỡ đâm thẳng vào không khí đặc quánh

"Cháu... đến đây... để... mang cô... rời khỏi..."

Câu nói chưa kịp trọn vẹn, cơ thể cô gái mềm oặt, gục hẳn xuống sàn đá lạnh.

Người phụ nữ ngồi bất động. Tròng mắt run lên. Một lúc sau, khi làn khói đau đớn trong mắt tản dần, bà chậm rãi... đứng dậy.

Không phải lết. Không phải loạng choạng.

Bà đứng lên như một người hoàn toàn bình thường, từng bước một tiến lại gần, như thể chiếc xe lăn chưa từng tồn tại

Mái tóc dài rối xõa sau lưng, bóng bà kéo dài như cắt đôi căn phòng đã mục nát theo thời gian.

Khi bà cúi xuống, ánh mắt chạm vào chữ "Cẩu" vẫn còn rướm máu trên thân thể non trẻ ấy, đôi tay bà bất giác siết lại, run khẽ

Một nỗi đau trào ngược, không phát ra tiếng, chỉ hiện rõ trong khóe mắt đang ươn ướt, là giận dữ, là thương xót, là thứ nhẫn nhục đã mưng mủ suốt hai mươi năm dài trong bóng tối

"Người này... rốt cuộc là ai..."

Giọng bà khẽ như một câu hỏi cho chính mình, nhưng trái tim thì đã run rẩy theo từng nhịp thở yếu ớt kia rồi

Người phụ nữ ngồi xuống bên cạnh thân thể lạnh toát ấy, bàn tay gầy guộc run rẩy lật nhẹ cổ áo rách nát lên, chỗ vết sắt nung vừa bong máu, vừa rỉ dịch mủ

Bà khựng lại trong một thoáng, ánh mắt trống rỗng như bị xé toạc bởi một loại ký ức cũ kỹ, đau đớn và nhơ nhuốc.

"Làm sao... cô còn sống được đến bây giờ?"

Không ai trả lời bà. Chỉ có thân thể kia run lên từng hồi trong cơn sốt cao như thiêu đốt.

Bà lặng lẽ quay đi, kéo từ dưới gầm giường gỗ mục ra một chiếc túi vải nhỏ, trong đó là một ít lá cây khô, mấy đoạn rễ đắng, vài cành ngải cứu đã được cắt và phơi trong bóng râm

Là những gì bà trồng được lén lút ở góc vườn ẩm thấp sau biệt viện

Bàn tay bà thuần thục nghiền nhỏ chúng trong một mảnh vải cũ, rồi chậm rãi đắp lên từng vết thương

Có vết roi dài đến tận lưng, xé cả da thịt, có chỗ mưng mủ như dấu tích của sự hành hạ không phải dành cho người sống.

Cận Tư Dinh khẽ rên lên. Môi cô mấp máy như đang gọi điều gì đó trong cơn mê sảng. Người phụ nữ nghiêng người lại gần, cố lắng nghe

"... Khinh Ca... đừng đi... chờ chị... chúng ta sẽ hạnh phúc..."

Giọng nói ngắt quãng, như xé toạc không khí. Như từ đáy tuyệt vọng bò lên, mang theo chút ánh sáng sau cùng của người đã mất hết niềm tin.

Người phụ nữ chấn động.

Bà lùi nhẹ lại, ánh mắt bàng hoàng nhìn gương mặt sưng tím ấy

Cái tên kia... đã hơn hai mươi năm bà không dám gọi thành tiếng

Cái tên từng là tất cả của bà, là đứa con gái duy nhất bà sinh ra rồi bị một đám nam nhân đốn mạt tàn ác mang đi, sau đó quăng cho bà một tờ giấy chứng tử và sự biệt giam suốt hai mươi năm

"Khinh Ca...?"

Bà thầm gọi. Rồi lại nhìn xuống cô gái đang bất tỉnh.

Không phải ngẫu nhiên mà giữa vô vàn tên trên đời, cô gái này lại gọi tên đó bằng giọng van nài, nức nở đến vậy.

Không phải ngẫu nhiên mà đôi mắt cô, trước khi thiếp đi, lại ánh lên một thứ quen thuộc đến chua xót.

Người phụ nữ đặt tay lên vết thương đang rỉ máu ấy, khẽ khàng, dịu dàng đến lạ

Bà cúi xuống thì thầm, giọng run như gió qua tường rêu

"Cháu là ai? Vì sao lại biết tên con gái ta...?"

Không ai đáp. Chỉ có hơi thở yếu ớt như tàn lửa, vẫn chưa chịu lụi tắt, vẫn cứ ngoan cố sống sót, như chính bà năm nào.

Và lần đầu tiên sau hai mươi năm, đôi mắt từng khô cạn nước của bà bắt đầu nhòe đi

Cơn sốt kéo dài suốt hai ngày ba đêm, cho đến khi ánh nắng nhợt nhạt đầu sáng lọt qua cửa sổ mục nát, chiếu lên đôi mi khẽ run rẩy.

Cận Tư Dinh tỉnh lại

Mắt cô mờ đục vì sốt cao, mí mắt dính nhẹ vì khô rát, nhưng trong khung hình mờ ảo ấy, cô nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi lặng bên giường

Người đó không còn ngồi xe lăn, mà đang ngồi xổm, nghiền cỏ thuốc bằng tay trần, đôi tay gầy trơ xương nhưng vẫn cố giữ lấy từng giọt dịch thảo dược quý hiếm.

Cô khẽ cử động. Cổ họng khô rát như vừa nuốt dao, nhưng vẫn thều thào thành tiếng

"Cô... là người đã chăm sóc cháu?"

Người phụ nữ giật mình, ngẩng lên. Trong đáy mắt bà, có thứ gì đó mềm đi, cũng có thứ gì đó cứng lại.

"Cháu là ai?"

Cận Tư Dinh mấp máy môi, giọng yếu đến độ như gió xuyên lá

"Cháu là... Cận Tư Dinh... đại tiểu thư của Cận gia"

Người phụ nữ chấn động

Tên này... là cái tên mà suốt hai mươi năm qua, bà đã nghe không ít lần vang lên từ những miệng người hạ nhân đến thăm dò, từ lũ canh gác vô tình lộ miệng, từ những câu chuyện rời rạc, xa xăm về một đứa con gái được nhà họ Cận nuôi như bùa hộ mệnh.

Bà im lặng thật lâu, giọng nói khi cất lên đã không còn bình thản

"Đứa trẻ đó... không phải được Cận lão thái gia nuôi vì bát tự trùng với giờ sinh thịnh vượng?"

Cận Tư Dinh mỉm cười, nhưng là nụ cười méo mó, khản đặc

"Là bị cướp. Là con ruột của người khác... bị ông ta cướp đi từ tay cha mẹ mình... năm ấy cháu mới lọt lòng"

Cô dừng lại một thoáng, rồi tiếp

"Ông ta tin rằng giờ sinh cháu là "cốt rồng mệnh vượng", có thể củng cố hưng thịnh nhà họ Cận ba đời. Nhưng sợ lệch khí, ông ta bắt Cận Trì Khiêm ra ngoài tìm thêm một đứa con gái rơi... để cân bằng âm dương"

"Và đó là Cận Khinh Ca?"

"Phải"

Giọng Cận Tư Dinh như đang xé ra từng chữ

"Sáu tuổi bị kéo về Cận gia... nhưng chưa từng được xem là người. Họ đánh, họ chửi, họ dẫm đạp cô ấy như một lời thế mạng cho sự thịnh vượng của tôi. Họ nói tôi là đại phúc tinh... còn cô ấy là cái giá phải trả"

Không khí trong phòng nghẹn lại. Người phụ nữ không nói, chỉ nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, cơ thể vẫn đầy thương tích, miệng còn vết rớm máu, bả vai vẫn đỏ ửng vết sắt nung hình chữ cẩu chưa lành.

Rất lâu sau, bà mới khẽ nói

"Vì vậy... cháu đến đây... để cứu ta?"

Cận Tư Dinh mệt mỏi nhắm mắt lại, nước mắt mằn mặn thấm vào gò má khô rang

"Vì cô là mẹ của cô ấy... mà cô ấy là người duy nhất trên đời này cháu muốn bảo hộ..."

Cô dừng lại, rồi thì thầm như mộng mị

"Và quan trọng...cháu ..muốn..dùng ...chính sự xuất hiện của cô và cháu...chấm dứt đế chế trăm năm bệnh hoạn này..."

Người phụ nữ nhìn cô, ánh mắt dần chùng xuống, như có thứ gì đang rạn nứt

Bà chậm rãi vươn tay, đặt lên trán cô gái, cảm nhận rõ sức nóng như lửa. Gió ngoài song sắt thổi vào, mùi ẩm mục và máu tanh trộn trong hơi thở nặng nề của hai người.

Lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm bị vùi sống trong địa ngục, bà thấy có một tia sáng, dù mong manh nhưng thật.

Một đứa trẻ từng bị cướp khỏi tay mình.

Một đứa trẻ khác, lớn lên trong khổ nạn để đòi lại công bằng cho cả hai

Sảnh lớn phủ ánh đèn chùm pha lê rực rỡ, tiếng đàn violin ngân vang như gợn sóng trong không gian sang trọng. Đây là buổi tiệc thường niên quy tụ giới thương lưu thành phố. Những kẻ nắm giữ quyền lực và tiền bạc, nơi mà mỗi nụ cười đều ẩn sau một tầng toan tính.

Cận Khinh Ca đi cạnh Tống Yên Nhiên, tay trong tay như hai người yêu thực thụ

Bộ váy đen trễ vai khiến làn da trắng của cô nổi bật dưới ánh sáng, tựa đóa hoa nở rộ giữa vách đá lạnh. Nụ cười trên môi nàng thanh nhã, dịu dàng, vừa đủ để không ai đọc được tâm trạng thật phía sau nó.

Nhưng không ngờ, kẻ đầu tiên chặn đường hai người lại là người mà nàng không muốn gặp nhất

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng

"Thật bất ngờ khi gặp cô ở đây, còn là tay trong tay với người đã đánh bại Cận Tư Dinh nữa?"

Cận Khinh Ca khẽ siết tay Tống Yên Nhiên, đầu hơi nghiêng sang như nép vào vai người kia một cách tự nhiên. Ánh mắt nàng lướt nhẹ qua gương mặt người đàn ông trung niên đứng trước mặt, vẻ ung dung đến mức khiến người ta không nhìn ra dù chỉ một gợn sóng trong lòng

Cận Trì Khiêm xuất hiện ở những buổi tiệc như thế này không có gì lạ. Dù sao thì ông ta cũng đã chủ tịch đương nhiệm của Cận thị, còn Tư Dinh thì....

Ông ta mặc vest xám nhạt, cà vạt chỉnh tề, đứng đó với nụ cười mơ hồ như thể mọi chuyện điều nằm trong sự tính toán của mình

"Đại tiểu thư của Cận gia, Cận Tư Dinh dạo này... lạ lắm"

Ông ta cất giọng đều đều, nhấp một ngụm rượu như thể đang nói chuyện thời tiết

"Tự nhiên biến mất như bốc hơi khỏi thế gian. Không ai biết đi đâu, không một lời từ biệt. Kỳ lạ thật."

Ánh mắt ông ta rơi xuống bàn tay đang đan chặt của hai người con gái trước mặt, ánh nhìn không rõ là mỉa mai, hoài nghi hay đơn thuần là đánh giá.

Trái tim Khinh Ca siết lại một nhịp

Không phải vì lời nói của ông ta, mà vì cái tên ấy

Cận Tư Dinh, như một lưỡi dao đâm ngược vào lồng ngực

Đã bao đêm nàng cố tìm lý do cho sự im lặng đột ngột, rằng vì sao chị ấy phải đẩy nàng ra xa, sau đó biên đổi chức vụ ở Cận thị khiến nàng hoài nghi sự việc không đơn giản

Hiện tại, từ miệng Cận Trì Khiêm nàng biết được sự biến mất của Tư Dinh, nỗi bất an trong lòng nàng càng dâng lên mạnh mẽ

Bốc hơi không dấu vết?

Một luồng lạnh lẽo từ sống lưng trườn thẳng vào tim

"Chắc là chị ấy muốn nghỉ ngơi"

Cận Khinh Ca đáp nhẹ, giọng không nhanh không chậm, vẫn giữ vẻ bình thản đến hoàn hảo

"Tư Dinh không phải kiểu người dễ đoán. Cận tổng cũng biết mà"

Cận Trì Khiêm nhướng mày, ánh nhìn như muốn khoan thấu nàng

"Lạ là... đại tiểu thư nhà chúng tôi biến mất ngay sau khi bị đá khỏi ghế chủ tịch của tập đoàn. Cô nói xem có phải vì quá thẹn hay không?"

Cận Khinh Ca không trả lời, chỉ cười, rồi xoay người cùng Tống Yên Nhiên rời đi, như thể câu chuyện chẳng còn gì để nói.

Chỉ đến khi đã rời khỏi ánh mắt soi mói của đám đông, bước chân nàng mới bắt đầu chậm lại

"Cận Tư Dinh biến mất đúng là có chút lạ!"

Tống Yên Nhiên nhấp một ngụm rượu trầm ngâm lên tiếng, bản thân cô đối với Cận Tư Dinh cực kỳ cảnh giác như thời điểm này lại một chiếc bóng cũng không thấy

Trong lòng khó tránh lo lắng

"Không có gì lạ cả! Với một người ngạo khí cao như vậy, thất bại liên tiếp chắc chắn sẽ kiếm một chỗ mà trốn, không dám nhìn đời"

Đuôi chân mày được tô vẽ đẹp đẽ của Tống Yên Nhiên vì câu nói của cô gái bên cạnh mà thoáng cau lại, cô khẽ nghiêng đầu thầm thì vào vành tai của Cận Khinh Ca

"Đúng vậy, thua cả kinh doanh lẫn tình cảm. Cực kỳ thảm hại!"

Khi vành môi Tống Yên Nhiên rời đi, cả người Cận Khinh Ca liền rung lên, móng tay nàng bấm chặt vào lòng bàn tay...

Một ngày sau buổi tiệc từ thiện, kết quả vòng đầu tiên của dự án Hải cảng Thế kỷ chính thức công bố. Tin tức vừa phát, cả giới tài chính lập tức rúng động

Tống thị dẫn đầu

Không ai ngờ một tập đoàn tưởng như đang trong giai đoạn "chuyển mình" như Tống thị lại có thể vượt qua vòng một với điểm số tuyệt đối

Đánh bại hàng loạt tên tuổi lớn, trong đó bao gồm 'anh cả' của ngành kinh tế Hải Thành là tập đoàn Cận thị, vốn luôn được xem là đối thủ đáng gờm nhất trong cuộc đua lần này.

Và người đứng sau bản đề án chi tiết, chiến lược trình bày thuyết phục, cũng như buổi đấu thầu kín vừa rồi, chính là Cận Khinh Ca

Dưới ánh đèn trắng xanh của văn phòng, nàng đứng cạnh Tống Yên Nhiên, chậm rãi trình bày với đại diện hội đồng đầu tư những thông số chiến lược, tính khả thi và khả năng quản lý rủi ro

Từng câu từng chữ đều thuyết phục, sắc bén, không một kẽ hở. Sự điềm tĩnh trong ánh mắt nàng như một lưỡi dao mỏng cắt đứt mọi nghi ngờ.

Khi buổi thuyết trình kết thúc, đại diện phía chính phủ trao đổi nhanh bằng ánh mắt với nhau. Cuối cùng, họ gật đầu.

Một – không – cho Tống thị.

Tin tức lan nhanh, như thuốc nổ âm ỉ suốt mấy tháng trời giờ mới phát hỏa

Trong phòng họp tầng 36 của Cận thị, không khí đặc quánh đến mức một cây kim rơi xuống cũng nghe rõ

Bản báo cáo in trên mặt bàn, tiêu đề đỏ đến đốt cháy nhãn cầu của ban lãnh đạo

/Tống thị dẫn đầu giai đoạn 1 – Dự án Hải cảng Thế kỷ/

Cận Trì Khiêm đứng trước màn hình LED lớn, gương mặt trắng bệch. Dưới mắt kính là vành thâm rõ rệt sau nhiều đêm mất ngủ

Hàng loạt con số, phân tích, đồ thị biến động đỏ rực như máu. Dưới chân ông, là cả sự sụp đổ của uy tín và năng lực.

"Vẫn là chiến lược cũ của Cận thị"

Một thành viên hội đồng quản trị cất giọng lạnh lùng

"Chỉ khác là giờ nó không còn hiệu quả"

"Sau khi Cận Tư Dinh rút lui, đây là thất bại thứ ba liên tiếp còn chưa đến hai tháng. Từ dự án logistics Liêu Nam, chuyển đổi số ngân hàng Đông Tế, cho đến lần này. Còn tiếp tục đổ lỗi cho thị trường?"

Cận Trì Khiêm nắm chặt tay, giọng khàn đặc

"Tôi sẽ xử lý"

"Anh nơi xử lý thế nào khi cổ phiếu ngày một giảm, giá trị thị trường thì sắp xuống cả mức sàn?"

Một người khác ngắt lời

"Giờ thì người ta đang nói Cận thị không thua vì đối thủ mạnh. Mà là vì mất đi bộ não thật sự"

Tin tức đến Cận trạch vào buổi chiều.

Trong đại sảnh lát đá cẩm thạch, Cận lão thái gia ngồi bên bàn trà, vừa kết thúc cuộc gọi với bên chính phủ thì điện thoại riêng lại rung lên. Người hầu không kịp can, ông đã mở ngay đường link dẫn đến tin tức mới nhất:

"Tống thị đánh bại Cận thị, bước đầu chiếm thế thượng phong trong cuộc đua giành Hải cảng Thế kỷ – Người phụ trách thuyết trình: Cận Khinh Ca."

Ầm!

Chén trà cổ bị ném thẳng xuống nền nhà, vỡ thành trăm mảnh.

Lão nhân gia đứng dậy, ánh mắt bốc lửa

"Vô dụng! Một đám vô dụng! Đánh mất cả dự án chiến lược quốc gia vào tay người ngoài?!"

Cận lão thái gia ngồi thẳng người trong xe, không nói một lời suốt đoạn đường. Bầu không khí căng thẳng như sợi dây đàn kéo căng

Như mọi lần, ông ta không dễ dàng thể hiện cảm xúc, nhưng lần này, gương mặt già nua của lão lại mang theo một vẻ tức giận không thể che giấu

Những thất bại liên tiếp từ sau khi Cận Tư Dinh từ chức khiến ông ta không thể không đối diện với sự thật: Cận Tư Dinh đích thị là tấm bùa hộ mạng của nhà họ Cận, không có cô ta gia tộc Cận chỉ có thể lao đao

Chiếc Rolls-Royce dừng lại trước biệt viện Tây Nam, nơi Cận Tư Dinh đang bị giữ kín.

Lão thái gia không cần phải đợi lâu. Mọi người trong biệt viện đều biết điều gì sẽ đến, nhưng không ai dám ngăn cản

Ngay khi bước ra khỏi xe, ông đi thẳng vào biệt viện mà không nói một lời

Khi Cận Tư Dinh đi dọc hành lang, cô không kịp phản ứng khi nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc. Chỉ vài bước nữa, ông ta đã đến gần, không hề dừng lại, chỉ với một cái vung tay mạnh mẽ, ông đấm vào lưng cô

Cận Tư Dinh ngã quỵ xuống đất, cơ thể mềm oặt đập vào nền đá lạnh, đau đớn

Cận lão thái gia không hề thương tiếc, ông dùng chiếc gậy trúc của mình đánh mạnh xuống người cô, không một chút do dự

Bốp...bốp..bốp...

"Nuôi dưỡng mày mấy chục năm để mày quay lại cắn nhà tao sao?"

Cận lão thái gia gầm lên, giọng ông như thể một cơn giận dữ đang bùng cháy

"Một con chó phản chủ, một con chó ô uế, rốt cuộc mày đang tính toán đều gì?"

Cận Tư Dinh không thể đứng dậy ngay, thân thể cô quá mệt mỏi, đau đớn, nhưng ánh mắt vẫn không mất đi vẻ kiên cường

Bốp...bốp...bốp..

Cô không hét lên, không phản kháng, mà chỉ nhắm mắt lại, thầm chịu đựng mọi nhục nhã này

Bốp....bốp....bốp...

Một nhát gậy nữa quật xuống, lần này, cô cảm thấy cơ thể như bị đánh tan tành

Nhưng cô không gục ngã, vì cô biết đại sự sắp thành...

============

Tui chắc chắn là HE nha, nên là đừng có hoảng mà Happy hay HuHu thì tôi ...chưa biết

Chương trước Chương tiếp
Loading...