Bước Qua Ranh Giới

Chương 48 (3)



Ngày thứ mười. Cận Tư Dinh bị lôi ra khỏi căn phòng giam lúc mặt trời chưa kịp lên. Hai người hầu không nói lời nào, chỉ thô bạo túm lấy cánh tay cô, kéo lê qua hành lang dài lạnh ngắt

Mỗi bước đi, cơ thể rách nát của cô như bị xé toạc thêm. Những vết roi hôm qua chưa kịp khô, máu thấm ướt lớp vải mỏng manh, dính chặt vào da thịt.

Cô không khóc, chỉ nhìn chằm chằm xuống nền gạch. Cô đã không còn đủ nước mắt.

Cận lão thái gia không xuất hiện hôm nay. Thay vào đó là Cận Trì Khiêm, người đàn ông căm hận cô tận xương

Ông ta ngồi trong phòng khách, giữa đám người hầu đang tụm năm tụm ba xem trò tiêu khiển sắp bắt đầu.

"Thật không dám nghĩ đại tiểu thư cũng có ngày hôm nay!"

Ông ta cười lạnh, cầm một chén trà sứ gõ nhẹ vào tay ghế

"Phản lại chủ, chống lại gia pháp... thì còn tư cách gì làm người?"

Cận Tư Dinh bị ép quỳ giữa sân. Đôi chân trầy xước đập xuống nền xi măng lạnh buốt, hai tay bị trói quặt ra sau

Cô nghe tiếng cửa sắt mở ra phía sau, rồi tiếng lạch cạch kéo lê một chiếc bàn gỗ mục được mang ra, đặt ngay trước mặt cô

Trên bàn là đủ thứ dụng cụ nhà bếp: thìa kim loại, muôi múc canh, vá gỗ, cán chổi. Chúng nằm đó, lặng lẽ như đang đợi đến lượt được sử dụng.

Một người hầu cúi đầu

"Thưa lão gia, dùng gì trước ạ?"

Cận Trì Khiêm không vội trả lời, chỉ nhấp một ngụm trà rồi liếc mắt nhìn Cận Tư Dinh đang cúi đầu im lặng như xác rối

"Cứ tùy tiện. Miễn là không chết."

Câu đó vừa dứt, tiếng kim loại va vào xương vang lên chát chúa. Một chiếc muôi sắt quất mạnh vào bả vai Cận Tư Dinh, khiến cô nghiêng cả người

Lưng cô rách toạc, tiếng da thịt bị ép vào kim loại phát ra âm thanh ghê rợn. Cô gồng người lại, không rên, không khóc, nhưng đầu thì ong lên, cả thế giới chao đảo.

Lại một cú nữa. Lần này là cán chổi, giáng vào xương sườn bên trái. Tiếng rắc nhỏ vang lên trong lồng ngực cô. Cô cắn răng, máu trào ra khỏi miệng.

Họ thay phiên nhau như đang chơi trò chơi, chọn dụng cụ, giáng xuống, rồi cười hả hê. Có kẻ còn cười nói

"Nhìn nó vẫn chưa chịu van xin kìa. Cứng đầu thật đấy!"

Không ai biết rằng Cận Tư Dinh lúc ấy đang cầu mong được ngất đi. Nhưng ý thức của cô cứ lơ lửng, không chịu buông bỏ.

Sau cả tiếng đồng hồ tra tấn, họ bỏ đi, để mặc cô quỳ giữa sân, máu và mồ hôi thấm ướt nền xi măng. Trời bắt đầu đổ mưa nhẹ. Tư Dinh ngẩng đầu, để nước mưa rửa trôi bùn đất và máu trên mặt. Đôi mắt cô đờ đẫn, nhưng vẫn không có giọt nước nào rơi ra.

Trong một khoảnh khắc mơ hồ, cô nhớ đến những buổi tối ấm áp bên Cận Khinh Ca, nhớ đến lời hứa của hai người..

Ngày thứ mười, cô vẫn sống

Ngày thứ mười một, một sự im lặng đến lạnh lẽo. Cả ngày hôm đó không ai đánh cô.

Không một lời răn đe, không một ánh mắt khinh miệt, cũng không có bữa ăn.

Mọi người dường như quên mất cô tồn tại

Họ vẫn đi qua, nói cười, ăn uống, thậm chí có người huýt sáo khi đi ngang căn phòng nhỏ nơi cô bị nhốt, như thể bên trong không có ai cả.

Cận Tư Dinh nằm co quắp trên sàn, một chân sưng tím, xương bả vai dường như đã lệch. Cô không thể nằm nghiêng, chỉ có thể gồng người nằm ngửa, mắt mở to nhìn trần nhà mốc xám.

Tiếng đồng hồ tích tắc trong vô định.

Tiếng muỗng chạm chén ngoài kia vang vọng như tiếng châm chọc nhục nhã. Họ ăn. Họ sống. Cô... bị bỏ quên như một món đồ cũ kỹ, không còn giá trị giải trí.

Không ai đánh, nhưng nỗi sợ bị đánh vẫn treo lơ lửng trong từng nhịp thở. Mỗi khi có bước chân đến gần, cô lại thở gấp. Nhưng người đó chỉ đi ngang, không buồn ngoái nhìn.

Không có roi vọt, nhưng cơn đói thiêu đốt bao tử, cơn khát làm miệng cô khô khốc. Không khí trong phòng đặc quánh, và mùi máu lẫn mồ hôi bám trên da thịt khiến cô buồn nôn.

Một lần, có tiếng dép dừng trước cửa. Cô dồn chút sức lực cuối cùng ngồi dậy, gắng nói ra một từ

"Làm... ơn..."

Tiếng dép rút đi như chưa từng xuất hiện

Sáng sớm ngày thứ mười hai, cửa được mở.

Không phải bằng chìa, mà bằng cú đá nặng nề của ai đó. Ánh sáng tràn vào như một nhát chém trắng toát, xé rách màn tối đen trong mắt Cận Tư Dinh. Cô nheo mắt, cơ thể co rúm lại theo phản xạ.

Một người hầu trẻ đặt xuống sàn một cái tô sứ, trong đó là ít cháo loãng đã nguội, nổi váng mỡ lờ đờ.

Cô chưa kịp dịch người thì người kia cười khẩy, buông giọng khinh bỉ

"Muốn ăn hả? Bò tới đi. Bò như chó ấy. Không thì nhịn tiếp."

Cánh cửa đóng lại.

Không tiếng khóa. Không ai canh. Chỉ là một khoảng không buốt lạnh và tô cháo ở cách cô ba mét.

Cận Tư Dinh vẫn nằm đó, xương chân đau buốt, vai rát bỏng. Cô cắn răng, lết từng chút một. Đầu gối cọ trên nền gạch sần sùi. Máu rỉ qua vết thương cũ. Mỗi lần nhích được vài gang tay, cô lại phải thở dốc.

Tô cháo như lùi xa thêm.

Đến khi môi cô chạm được vào mép sứ lạnh, cháo đã gần đông lại. Không có thìa, không có tay, bởi tay cô run rẩy đến mức không giữ nổi gì. Cô cúi xuống, như con chó thật sự, liếm từng ngụm.

Nước mắt chảy xuống, hòa cùng cháo.

Cái nhục không phải vì đói, mà vì phải học cách sống như loài vật, nếu muốn sống tiếp

Sau nhiều ngày bị bắt bò đi trên nền đất sần sùi, đến ngày thứ mười ba cô vẫn phải bò

Cận Tư Dinh đã bò lên lòng tự tôn của chính mình.

Bò bằng đầu gối trầy trụa, bằng khuỷu tay đã rách da, bằng ý chí lạc lõng trơ trọi trong một thế giới không còn chút nhân tính.

Sáng hôm nay, cô không thể đứng dậy được nữa

Mỗi cử động nhẹ cũng như lưỡi dao cứa vào lưng và đầu gối

Đến hơi thở cũng bị xiết nghẹn trong lồng ngực. Nhưng người ta không để cô được nằm yên.

Hai người hầu vào phòng, kéo cô dậy như lôi một bao cát ướt, mặc cho cô rên rỉ trong câm lặng

Một cái roi da được ném xuống sàn trước mặt cô

Người đàn bà trung niên, là người hầu trưởng lạnh lùng buông giọng:

"Con chó hôm qua ăn xong mà không biết vẫy đuôi. Hôm nay dạy lại cách làm chó cho đàng hoàng"

Họ không đánh cô ngay. Họ bắt cô tự quỳ, rồi dùng chiếc roi kia... tự vụt vào lưng mình.

Một..vút...

Hai.....vút..

Ba...vút..

Tiếng roi rít lên trong không khí rồi chạm vào da thịt, để lại từng đường dài rớm máu. Mỗi cú đánh, Cận Tư Dinh lại phải kìm tiếng rên bật ra cổ họng

Đến lần thứ tám, tay cô run không giữ nổi roi. Một trong hai người hầu liền túm tóc cô, dúi đầu cô sát đất

"Không biết đánh hả? Để ta dạy lại."

Roi vung lên, lần này không theo ý cô nữa. Đánh không theo nhịp. Không theo lưng. Đánh lên đầu gối rách máu. Lên cổ. Lên cả phần mông đầy thương tích. Lên khắp thân thể không chỗ lành lặn

Sau cùng, khi lưng cô rướm máu, người ta nhổ xuống gần tai cô một câu cuối cùng

"Lưng này là của chó, mày biết chưa?"

Cận Tư Dinh không đáp.

Chỉ có hơi thở thoi thóp, và những vệt máu từ gáy trôi ngược xuống lưng như một lời xác nhận, rằng con người bên trong cô, đang chết dần từng ngày

Cận Tư Dinh bắt đầu sợ hãi, chính mình không thể đi đến cuối con đường trong kế hoạch...

Một ngày nữa lại đến, ngày thứ mười bốn

"Quản gia dặn mày lau hết sàn tầng ba trước chín giờ. Không xong thì khỏi ăn cơm trưa."

Âm thanh giọng nói đầy khích bát xen lẫn châm chọc vang lên

Cận Tư Dinh không đáp, chỉ gật. Tay cầm cây lau, đầu cúi thấp.

Sàn tầng ba trơn bóng, mỗi phòng như dài bất tận. Cô gò lưng, bàn tay run lên vì lạnh. Thân thể hoàn toàn chống chịu theo bản năng

Giữa giờ, thau nước bị đạp đổ.

"Chậm như rùa.Đúng là một con chó vô dụng?"

Một người cười khẩy, dúi cây lau vào ngực cô, xô mạnh khiến cô đập lưng vào cạnh tường.

"Đứng dậy!"

Cô đứng không vững, nhưng vẫn cố gắng đứng

"Chắc chưa biết luật mới à?"

Một người hầu khác bước tới, trẻ hơn, đá mũi chân vào bắp chân cô

"Mỗi lần làm sai, nằm sấp xuống. Đưa mông ra. Cho vui."

Cô sững lại. Ánh mắt căm phẫn hiếm hoi trong mười mấy ngày qua xuất hiện, nhưng rất nhanh đã tắt xuống

Cô biết chưa phải lúc..

Không có ai ngăn họ.

Không ai lên tiếng phản đối.

Một tiếng cười khàn vang lên.

"Một con chó ngu ngốc thì chí ít phải biết nằm sấp, hiểu chưa?"

Cô cắn răng. Rồi lặng lẽ nằm xuống, trên nền sàn lạnh, gò má áp xuống viên gạch nhám, hai tay nắm chặt vạt áo.

Từng tiếng roi vút qua không khí, rồi đập xuống.

Chúng không đánh bằng giận, mà bằng sự thỏa mãn bệnh hoạn của những kẻ biết mình có quyền hành hạ.

Đến khi họ chán, cô được phép bò vào góc, tiếp tục lau làm công việc của mình

Thân thể lại đạt thêm một điểm cực hạn

Ngày thứ mười lăm trong chuỗi địa ngục của Cận Tư Dinh

Cô đã quen với sự đau đớn, nhưng hôm nay, nỗi đau lại đến từ một nơi khác, một nơi sâu thẳm hơn cả thể xác

Cận Tư Dinh đứng im lặng giữa căn phòng lạnh lẽo, cơ thể đầy những vết roi hằn sâu trên làn da đã mất đi màu sắc khỏe mạnh.

Những vết thâm tím và những vết cắt nhỏ vẫn còn đọng lại như những dấu ấn của sự tàn nhẫn mà cô phải chịu đựng mỗi ngày

Căn phòng này vẫn vậy, chỉ có những bức tường lạnh lẽo và sự im lặng nặng nề. Đôi mắt cô mờ đi vì những đêm thức trắng, vì sự mệt mỏi của thể xác và tinh thần. Nhưng hôm nay, có vẻ như sự đau đớn không chỉ đến từ những vết roi nữa

"Ngươi đã biết cái giá cho việc phản bội ta chưa?"

Giọng lão nhân lạnh lùng vang lên, phá vỡ sự im lặng

Cận Tư Dinh không phản ứng ngay, chỉ cúi đầu, nhắm mắt lại, như thể cô đang tìm kiếm một chút bình yên trong tâm hồn đã gần như tan vỡ

Lão nhân bước tới, bàn tay gập lại, tát mạnh vào mặt cô. Cái tát này không chỉ vang dội trong không gian, mà còn găm sâu vào tâm trí cô

chát

Cận Tư Dinh lảo đảo, nhưng không ngã. Những vết thương cũ trên mặt cô rỉ máu, nhưng cô vẫn không rên la một tiếng

"Chưa đủ. Cười đi."

Lão giận dữ, đôi mắt sắc bén như dao cắt

"Cười đi, Chó hư. Cười cho ta xem."

Cận Tư Dinh không thể cười. Mặc dù thân thể cô gào thét vì đau đớn, cô không thể để sự yếu đuối lộ ra ngoài

Mỗi ngày là một cuộc chiến trong lòng cô, nơi cô phải giấu kín cảm xúc, phải gượng cười để không phải chịu thêm đau đớn

Chát..

Nhưng hôm nay, mọi thứ trở nên khác biệt. Lão lại tát cô thêm một lần nữa, lần này mạnh đến mức cô gần như cảm thấy hàm mình bị rạn. Máu từ vết thương trên mặt bắt đầu rỉ xuống, nhưng cô vẫn không thể cười

"Vậy thì thêm nữa."

Lão rít lên

"Nếu không cười, ngươi sẽ phải chịu hình phạt."

Cận Tư Dinh chỉ có thể đứng im, cảm nhận những cơn đau như điện giật xuyên qua cơ thể mình. Mắt cô nhắm lại, một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống từ khóe mắt, nhưng chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Vậy là chưa đủ. 12 tiếng đứng quay mặt vào tường"

Lão ra lệnh, giọng không có chút cảm xúc nào

"Ngươi sẽ học cách chịu đựng"

Cận Tư Dinh không nói gì. Cô chỉ cúi đầu, bước ra khỏi vị trí của mình và đứng quay lưng vào tường. Những vết roi trên cơ thể cô như gào thét, nhưng cô không thể làm gì. Cô chỉ có thể đứng đó, lặng lẽ chịu đựng, như một cái bóng vô hồn

Mỗi phút trôi qua là một nỗi đau cắt xé, nhưng cô biết rằng cô phải kiên trì. Những hình phạt này chỉ là tạm thời, chỉ là những đau đớn mà cô phải trải qua để mạnh mẽ hơn, để tồn tại trong một thế giới không có tình thương, không có sự tha thứ.

Cận Tư Dinh không cười. Cô chỉ đứng đó, âm thầm đau đớn, nhưng không khuất phục. Mỗi nỗi đau này là một sự đánh đổi, một sự quyết tâm để sống sót. Cô sẽ không để những vết thương thể xác giết chết cô, và dù thế nào đi nữa, cô vẫn có thể tìm thấy sức mạnh trong sự tĩnh lặng của mình

Kết thúc một ngày vẫn là âm thanh xé gió của năm roi mây quen thuộc đánh xuống thân thể rách nát

Cận Tư Dinh chập chờn tự nói với chính mình, chỉ còn năm ngày...

Cận Tư Dinh vẫn còn cảm nhận được từng cơn đau nhức từ cơ thể đầy vết roi và dấu vết của những ngày địa ngục qua đi

Mặc dù đã mất hết cảm giác về thể xác, nhưng tâm hồn cô vẫn chưa bị đánh bại, ít nhất là trong những khoảnh khắc ngắn ngủi, khi cô được ở một mình và không bị quan sát

Tuy nhiên, hôm nay, cô sẽ phải đối mặt với một hình phạt mới, tàn nhẫn hơn bao giờ hết, được chuẩn bị để hoàn toàn huỷ hoại những gì còn lại trong cô.

Cận Lão Thái Gia đứng đó, đôi mắt lạnh lùng như ngọn dao sắc bén, không có chút thương cảm nào

Ông đưa cho Cận Tư Dinh một tấm bảng gỗ lớn, được chạm khắc chữ to đùng, không chỉ là một lời nhục mạ thông thường. Chữ trên bảng không chỉ có ý nghĩa đơn thuần là sự vứt bỏ mà còn là sự phản bội, sự xấu xa mà ông cho rằng cô đại diện.

"Đây là thứ người sẽ mang mỗi khi ra sân"

Lão Thái Gia nói, giọng không một chút cảm xúc

"Ta không cần loại đồ phản bội không còn giá trị như ngươi trong nhà này. Hãy nhớ kỹ những lời này. 'Đồ phản bội không còn giá trị'."

Với một cái nhìn lạnh băng, ông bắt cô đeo tấm bảng lên người. Cận Tư Dinh không dám phản kháng. Đôi tay cô run rẩy khi nhận lấy tấm bảng gỗ nặng nề, cảm giác như gánh nặng của tất cả sự khinh miệt và căm ghét đè lên cô.

Cô không thể phản bác, không thể trốn tránh, chỉ có thể cúi đầu, đeo tấm bảng lên người như một cái vòng xích vô hình, kéo cô xuống vực sâu.

"Ngươi không xứng đáng đứng ngang hàng với chúng ta. Ngươi chỉ là thứ rác rưởi, một vật đã bị vứt bỏ. Nhớ kỹ những gì em đeo trên người"

Lão Thái Gia nói, ánh mắt ông đan xen giữa sự khinh miệt và sự phẫn nộ, như thể mọi lời nói này không phải chỉ dành cho cô, mà cho tất cả những người chứng kiến.

Khi Cận Tư Dinh bước ra sân, tấm bảng gỗ lắc lư trước ngực cô, khắc ghi lời nhục nhã công khai. Mọi người nhìn cô với những ánh mắt khác nhau, nhưng không có ai ngạc nhiên, không ai có chút thương hại.

Họ đã quen với việc thấy cô là thứ đồ thừa, không giá trị

Chỉ có cô, đứng đó, đeo cái mác mà mọi người gán cho mình, như một lời kết tội không thể rút lui.

Nhưng bên trong cô, mặc dù bị giày xéo, có một ngọn lửa âm ỉ chưa bao giờ tắt. Cận Tư Dinh biết rõ rằng chính những nhục nhã này, chính những hình phạt này, sẽ là động lực để cô vươn lên.

Một ngày nào đó, cô sẽ đứng dậy. Và khi đó, không ai có thể gọi cô là "đồ phản bội không còn giá trị" nữa

Ngày thứ mười sáu kết thúc với trận đòn mỗi tối và sự mục khoét bên trong tâm hồn

Ngày thứ mười bảy, Cận Tư Dinh dường như đã thấy quen thuộc với nỗi đau thể xác mỗi ngày mang lại cho cô

Mỗi ngày là một bài học về sự chịu đựng, nhưng hôm nay, cô sẽ đối diện với một thử thách khác, một hình phạt tồi tệ không chỉ là thể xác, mà còn là sự sỉ nhục toàn diện về nhân phẩm

Cận Tư Dinh bị đưa ra sân, nơi có ánh nắng gay gắt chiếu xuống

Những người hầu cấp thấp, những kẻ bị coi là vô danh trong gia đình, hôm nay lại được giao quyền kiểm soát cô

Họ không có gì ngoài sự tàn nhẫn, và sự tôn sùng dành cho quyền lực của Cận Lão Thái Gia khiến họ không hề do dự trong việc thực thi những lệnh của ông ta

Cô, đối với họ, không hơn gì một vật hy sinh, một công cụ cho những cuộc vui đùa của kẻ có quyền.

Lệnh của Cận Lão Thái Gia vang lên trong không gian như một lời răn đe

"Lần này, phải cười. Cô ta phải biết ơn những dạy dỗ của gia đình này"

Họ nhếch miệng cười như thể đang tham gia một trò chơi, một trò chơi mà đối tượng chính là sự tủi nhục của Cận Tư Dinh

Một trong số họ, một phụ nữ trung niên hầu cận, tiến lại gần và thì thầm vào tai cô

"Cười đi, đồ bỏ đi. Nếu không cười, ngươi sẽ không được phép thở."

Đám người hầu vây quanh cô, mỗi người cầm một vật dụng nào đó: một cái chổi, một chiếc xẻng, một bình nước lạnh

Họ bắt đầu đổ nước lạnh lên người cô, lạnh đến mức khiến cơ thể cô co rút lại trong cơn đau

Những cú tát không ngừng đến, nhưng không phải những cái tát thông thường. Mỗi cú tát đều chứa đựng sự mỉa mai và sự chế giễu.

"Thế nào, Cận Tư Dinh, không phải là một trò đùa sao?"

Một người trong số họ cười lớn, vung tay đánh cô lần nữa.

Cận Tư Dinh không phản kháng. Cô biết rằng càng phản kháng, càng chỉ làm tình hình tồi tệ hơn. Nhưng khi những cái tát tiếp tục giáng xuống, cảm giác như trái tim cô đang tan vỡ từng mảnh. Những người hầu không chỉ làm nhục cô về thể xác mà còn khiến cô cảm thấy như một thứ đồ vật không có giá trị.

Mọi thứ trở nên mơ hồ, và rồi, một giọng nói vang lên

"Cười đi, đồ phản bội! Cười cho ta xem!"

Họ buộc cô phải nhìn vào ánh mắt của mỗi kẻ xung quanh, không thể tránh đi đâu. Một cú tát mạnh lại giáng xuống mặt cô, lần này mạnh đến mức khiến máu ở khóe miệng cô rỉ ra. Một nụ cười gượng gạo, nụ cười bị ép buộc, nụ cười mà cô biết rằng chỉ khiến cô thêm hèn hạ

Một trong số họ bước đến gần, nhếch miệng nói

"Cười không đủ, lại phải dạy dỗ"

Ngay lập tức, một cú đá mạnh vào bụng cô khiến cô ngã quỵ xuống đất. Nhưng không ai cho cô một chút nghỉ ngơi. Những cái chân đá lên người cô, những cú đánh thêm vào đầu và vai, tất cả như một trận bão tố không ngừng.

Cận Tư Dinh không thể dừng lại. Cô không còn nước mắt để khóc. Những đau đớn thể xác đã trở thành quen thuộc, nhưng cái đau đớn lớn nhất là khi cô phải cười, phải nhún nhường dưới sự chế giễu của những kẻ không đáng một đồng.

Cô không có quyền phản kháng, không có quyền sống tự do. Mỗi lần cô phải mỉm cười gượng gạo trước mặt họ, đó là một lần trái tim cô vỡ vụn thêm một chút nữa.

Cuối cùng, khi cô không còn sức để đứng vững, khi cơ thể cô đã gần như cạn kiệt, họ dừng lại. Không phải vì họ đã hài lòng, mà vì một lệnh mới từ Cận Lão Thái Gia

"Để nó nghỉ ngơi. Đêm nay, nó sẽ phải tiếp tục học bài học này."

Đó là tất cả những gì cô nhận được, một bài học không bao giờ kết thúc

Ngày thứ mười tám là một ngày đặc biệt khắc nghiệt, khi mà nỗi đau thể xác và sự tủi nhục tinh thần của Cận Tư Dinh đã đạt đến đỉnh điểm

Hôm nay, cô sẽ không được nằm trong kho, không được nghỉ ngơi trong không gian dành cho con người.

Cận Lão Thái Gia, với một ánh mắt lạnh lùng, ra lệnh cho người hầu đưa cô ra ngoài, đến nơi mà chỉ có chó mới được phép tồn tại

Đó là một cái chuồng được dựng lên bên hông biệt thự, không gian chật hẹp, ẩm ướt và đầy rẫy những dấu vết của những con vật đã từng sống ở đó

Nhưng Cận Tư Dinh không có lựa chọn.

"Hôm nay, mày sẽ nằm ở đây,"

Giọng của Cận Lão Thái Gia lạnh lẽo

"Đồ bỏ đi, mày không xứng đáng được ngủ trong nhà kho kia."

Những người hầu lôi cô vào trong chuồng, một không gian tối tăm, chật hẹp và không có chút ánh sáng. Trước mặt cô là một chiếc giường rơm ẩm ướt, nơi những con chó mà gia đình nuôi sống

Mùi hôi thối của chúng khiến cô muốn nôn mửa, nhưng cô biết mình không có quyền phản kháng. Cô buộc phải khuất phục trước sự tàn bạo này.

Cận Tư Dinh bị nhốt vào chuồng, cơ thể cô đầy vết thương, đau đớn nhưng cô không dám kêu la

Một trong những người hầu cười khẩy, nhấn mạnh

"Nếu mày làm chó sủa, mày sẽ bị đánh vì quấy rối. Mày chỉ là một con thú, nhớ lấy"

Cô ngồi co ro trong góc, đầu cúi gằm, tựa vào những thanh gỗ ẩm ướt, với những vết thương trên người không ngừng nhắc nhở cô về cái giá phải trả cho sự tồn tại này.

Với một hơi thở gấp gáp, một con chó lớn, giống Rottweiler, bất ngờ thức giấc và bắt đầu sủa inh ỏi. Tiếng sủa của nó như một cú vặn mạnh vào tâm lý vốn đã bị xâm hại của cô, như muốn xé toạc không gian yên tĩnh trong chuồng

Cận Tư Dinh giật mình, cảm giác đầu óc quay cuồng. Cô không thể làm gì để ngừng tiếng sủa của con chó

Nhưng rồi, bất chấp sự cố gắng, một tiếng động nhẹ từ chiếc xích trên cổ cô khiến con chó sủa to hơn. Tiếng sủa càng lúc càng lớn, và lúc đó, Cận Tư Dinh chỉ có thể gục đầu, mắt nhắm lại

Cô biết rằng cái giá phải trả là không thể tránh khỏi

Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên, và Cận Lão Thái Gia cùng với vài người hầu xuất hiện ở cửa chuồng

Gương mặt lạnh lùng, ánh mắt đầy khinh miệt, ông nhìn vào cô, không nói gì, chỉ chỉ tay vào con chó đang gầm gừ và tiếp tục sủa.

"Cái con chó này không ngủ được vì mày. Mày không thể khiến nó yên tĩnh"

Giọng Cận Lão Thái Gia vang lên, lạnh lùng và không có chút cảm thông. Ông quay sang người hầu, nói

"Lôi cô ta ra ngoài."

Cận Tư Dinh không dám phản kháng, chỉ lặng lẽ đứng lên, nước mắt không dám rơi. Con chó vẫn sủa, vẫn là một sự nhắc nhở không ngừng về mức độ đau khổ cô phải chịu đựng.

Mấy người hầu lôi cô ra khỏi chuồng chó, ép cô đứng thẳng trong sân. Cận Tư Dinh bị buộc phải nhìn vào con chó, mặt hướng về phía nó, và rồi người hầu bắt đầu quất roi xuống lưng cô.

"Mày không biết ơn sự dạy dỗ"

Một người hầu nói, giọng đầy khinh bỉ

"Cái con chó đáng thương này không thể ngủ vì sự quấy rối của mày. Mày không có quyền phá vỡ giấc ngủ của một sinh vật xứng đáng hơn mày."

Một cú roi mạnh xuống, đau đớn khiến cô bật khóc, nhưng không dám la lên

"Cười đi"

Một giọng khác ra lệnh

"Cười vì mày là kẻ đáng bị phạt. Cười cho sự dạy dỗ"

Cận Tư Dinh cố gắng cười, dù cho từng cơn đau nhói xuyên qua cơ thể

Cô cười vì không còn sự lựa chọn nào khác, vì nếu không cười, cô sẽ phải chịu thêm những hình phạt tồi tệ hơn

Nhưng nụ cười của cô chỉ là một vết nứt sâu trong lòng, là sự chịu đựng mệt mỏi của một con người không còn gì ngoài những vết thương và sự nhục nhã.

Cuối cùng, khi những người hầu dừng lại, Cận Tư Dinh chỉ có thể ngồi gục xuống, thân thể rỉ máu và đau đớn. Cô chỉ biết lặng lẽ nhìn vào ánh mắt vô cảm của Cận Lão Thái Gia, không nói một lời, tự nhủ rằng mình không còn là gì ngoài một con thú

Chỉ còn hai ngày...

Ngày thứ mười chín, trời âm u báo hiệu trận giông lớn

Cận Tư Dinh lại thức dậy trong sự lạnh lẽo của căn phòng tối tăm, chiếc chuông nhỏ trên cổ vẫn phát ra âm thanh cộp cộp mỗi khi cô di chuyển

Cảm giác nặng nề như một xiềng xích không thể thoát ra, từng bước đi của cô là một sự nhắc nhở không ngừng về thân phận và sự nhục nhã mà cô phải gánh chịu

Những vết roi vẫn còn in hằn trên cơ thể, nhưng hôm nay lại có một sự thay đổi mới, đau đớn hơn.

Một người hầu cấp thấp tiến đến, tay nắm chặt chiếc dây xích thô kệch buộc vào cổ cô. Không một lời nói, chỉ có sự ra lệnh lạnh lùng

"Bò đi."

Cận Tư Dinh không phản kháng, đôi tay run rẩy khi cúi xuống và chậm rãi bò theo hướng dẫn của người hầu. Mỗi bước đi đều khiến máu rỉ ra từ những vết thương trên cơ thể, nhưng cô cắn chặt răng, không kêu lên tiếng nào

Nếu có một lần sai sót, cô sẽ phải chịu đựng hình phạt tàn nhẫn hơn nữa.

Hậu viện im ắng, nhưng sự xuất hiện của một vài người khác từ đám người hầu khiến không khí trở nên căng thẳng và đầy đe dọa. Họ đứng đó, nhìn cô như nhìn một con vật bị giam cầm.

Một người phụ nữ, cười khẩy và tiến lại gần

"Chó là chó, có gì mà không thể gọi ra tiếng? Sủa đi."

Cận Tư Dinh ngẩng đầu, đôi mắt tràn đầy sự xót xa và tủi nhục. Nhưng không có sự lựa chọn nào khác, cô hạ mình, cúi đầu thấp, rồi nhắm mắt lại, gạt bỏ tất cả tự tôn còn sót lại

Một tiếng sủa yếu ớt thoát ra từ miệng cô, như một sự nhục nhã tột cùng, nhưng cô không ngừng lại.

Cô vừa dứt tiếng sủa thì một người hầu khác từ phía sau đến, không nói lời nào, chỉ vung tay và đánh cô một cái tát mạnh vào má

"Không đủ mạnh! Sủa lại lần nữa!"

Cận Tư Dinh lại cúi đầu, sủa thêm lần nữa, tiếng sủa này có phần yếu ớt hơn, như thể sức lực trong cô đã cạn kiệt

Dường như không ai quan tâm đến sự đau đớn trong cô, chỉ có những yêu cầu khắc nghiệt hơn nữa.

Tiếng chuông trên cổ cô lại vang lên, như một lời cảnh báo rằng cô không thể dừng lại. Người hầu ra lệnh

"Bò tiếp, đi qua vườn và sân"

Cận Tư Dinh không dám phản kháng, tiếp tục bò trên đất, lưng đau nhức, nhưng mỗi bước đi lại là một sự sỉ nhục nặng nề.

Một người đàn ông đứng từ xa, ra lệnh

"Đưa cô ta ra giữa sân, để mọi người xem cô ta như thế nào."

Cận Tư Dinh, mặt gần như sát đất, đôi tay lấm bẩn vì phải bò trong vũng bùn, mắt không nhìn lên. Mọi người đứng xung quanh, một số chỉ mỉa mai, số khác thì lạnh lùng nhìn cô như một vật vô giá trị.

"Chó! Sủa nữa đi!"

Một người hầu không ngần ngại ra tay đánh đập cô

Cận Tư Dinh chỉ có thể cắn chặt môi, cố gắng giữ cho mình đừng vỡ òa

Mỗi tiếng sủa của cô càng làm tăng thêm sự nhục nhã và đau đớn

Những cú đánh không ngừng giáng xuống, nhưng cô không né tránh, không cầu xin dừng lại.

Những người xung quanh chỉ đứng nhìn, im lặng, nhưng trong đôi mắt họ là những tia sáng khinh bỉ, như thể họ đã quen với việc chứng kiến sự đau khổ của cô.

Đến khi một người hầu khác yêu cầu cô phải "sủa to hơn", thì một cú đạp mạnh vào người cô làm Cận Tư Dinh ngã xuống đất, bụi bẩn và máu loang ra, nhưng không một ai có ý định dừng lại

Ngày thứ mười chín kết thúc với mười roi mây xé toạt lớp da mục nát trên cơ thể Cận Tư Dinh

Hải Thành chuyển mưa lớn, bầu trời đen đậm, gần như không còn ánh sáng

Trời vừa tang tảng sáng. Sương mù phủ mờ khắp sân đá lạnh buốt, nơi Cận Tư Dinh bị trói chặt vào chiếc ghế dài sơn đỏ đã sẫm màu máu cũ

Hai tay duỗi ngược ra sau, cổ tay loang lổ vết dây siết, đầu gối tì xuống nền đá ẩm lạnh, lớp áo mỏng tang đã dính sát vào thân thể rướm máu, rách nát ở nhiều chỗ.

Mười chín ngày huấn luyện như một con chó, không được đứng thẳng, không được nói tiếng người, ăn bằng tay, ngủ trong nhà kho, sủa khi bị gọi tên. Đòn roi, xích sắt, nhục hình không thiếu thứ gì

Nhưng cô vẫn chưa ngã. Cô không được phép ngã

Cô biết rất rõ, chỉ cần sống sót hôm nay, cô sẽ được quẳng vào biệt viện phía Tây Nam, nơi địa ngục thực sự của nhà họ Cận

Nơi giấu thứ mà cô cần nhất trong ván cờ lật đổ cả cái gia tộc máu lạnh này

Một người hầu nam lực lưỡng đứng sau lưng cô, tay cầm roi mây ngâm nước muối suốt đêm, dẻo dai và bén như lưỡi kiếm sống

"Đánh"

Cận lão thái gia nói, giọng nhẹ như sương nhưng lạnh như đinh đóng vách

Bốp..

Roi đầu tiên giáng xuống, xé rách lớp da bầm tím đã loang loáng máu dưới lớp quần mỏng.

Cô rùng lên, môi cắn chặt không để thoát ra dù chỉ một tiếng rên

Bốp...bốp....

Đến roi thứ ba, vết thương cũ trên đùi bung ra, máu ứa thành dòng

Bốp..bốp...bốp...

Đến roi thứ sáu, lưng cô cong xuống, gò má dán sát vào mặt ghế gỗ lạnh ngắt, hơi thở đứt đoạn như ngọn đèn trước gió.

Nhưng ánh mắt ấy, dù đỏ hoe, vẫn không cúi xuống. Không là kẻ cầu xin. Không là con chó ngoan ngoãn.

Cô không chịu chết. Cô đang chờ, chờ bị "vứt bỏ" đúng nơi cô muốn đến.

Bốp...bốp....bốp...bốp...

Roi thứ mười rơi xuống, Cận Tư Dinh từ trong miệng tràn ra một dòng máu tươi....

Khi roi mây cuối cùng buông xuống, lưng áo đã tơi tả, máu dính loang lổ cả ghế gỗ và nền đá phía dưới

Cận Tư Dinh vẫn chưa gục

Gương mặt tái xanh, hơi thở đứt quãng, nhưng sống lưng vẫn cố giữ thẳng, như thể chỉ còn mỗi tàn cốt trong xương là chưa chịu khuất phục trước nhục hình tàn bạo

Cận lão thái gia chậm rãi đặt ly trà xuống khay bạc, ánh mắt không chút gợn sóng. Ông ta gật đầu nhẹ một cái

"Tốt. Dạy con chó mười chín ngày, hôm nay nó biết nằm im rồi"

Ngay sau câu nói đó, từng người bước ra từ hàng hiên

Hai mươi người, là hai mươi người đã trực tiếp tham gia vào cuộc huấn luyện suốt mười chín ngày qua: người quát tháo, người xích cổ, người ném thức ăn, người dùng roi, người thì tát mặt, thậm chí là người bắt cô bò dưới mưa mà không được phép thở bằng miệng.

Mỗi người cầm một roi tre mảnh, dài bằng cánh tay người trưởng thành. Không ai biểu lộ cảm xúc. Đây là phần thưởng, là món quà cuối cùng để "cảm ơn" công sức huấn luyện thành công một con chó biết nghe lời

Chát..

Người đầu tiên quất xuống, ngay bả vai

Chát..

Người thứ hai, như một đạo vết chem ngang mông

Chát...chát..chát

Người thứ ba, bắp đùi đã rớm máu

Cứ thế, lần lượt. Roi lên lưng. Roi vào chân. Roi quật trúng vết thương cũ chưa kịp khép miệng

Từng tiếng roi xé gió kèm theo âm thanh thịt bị rạch nát vang lên lạnh buốt trong không khí xám xịt

Đến người thứ mười lăm, máu đã ngấm qua cả ống quần vải thô, từng giọt nhỏ xuống nền đá như từng nhịp đếm thời gian

Nhưng Cận Tư Dinh vẫn không rên, không cầu xin, không nhìn ai

Cô nhìn thẳng về phía Tây Nam, nơi biệt viện khuất sau mấy lớp tường cao, chờ cô

Chát...

Roi thứ hai mươi giáng xuống, mạnh hơn hẳn, như kết thúc một nghi lễ bẩn thỉu, mất nhân tính

Khi roi thứ hai mươi giáng xuống, máu loang đỏ cả lớp vải mỏng đã chẳng còn hình dáng áo quần. Cận Tư Dinh run lên một thoáng, nhưng ánh mắt vẫn trơ lì, như thể nỗi đau thể xác chẳng còn chạm được vào phần linh hồn đã vôi đá trong cô

Cận lão thái gia khoát tay. Một người hầu tiến tới, tay cầm sợi xích sắt nặng trịch, đầu còn dính vết rỉ.

Đầu dây xích được nối vào chiếc vòng cổ da đen đã gắn sẵn ở cổ cô, một cái vòng dành cho chó thật sự, trên đó treo một chiếc chuông nhỏ bằng đồng

Khi người hầu kéo nhẹ, chuông vang lên một tiếng khẽ khàng, nhưng từng âm sắc lại như vết xước rạch vào danh dự sau cùng còn sót lại

"Dắt nó đi dạo một vòng"

Lão thái gia nói, giọng không cao nhưng khiến tất cả cúi đầu lĩnh mệnh

"Cho nó nhớ, nó là gì"

Cô bị giật đứng dậy, không phải bằng tay, mà bằng xích

Đôi chân trần lết trên nền đá, run rẩy nhưng không chịu khuỵu. Máu từ vết thương còn ứa xuống cổ chân, dính bết từng bước đi. Chiếc chuông lắc lư, phát ra tiếng leng keng rõ mồn một trong khoảng sân trống của hậu viện

Hai bên lối đi đã xếp sẵn gần bốn chục người hầu, đứng thẳng, tay chắp trước bụng. Mỗi lần đi qua một người, người hầu dắt xích lại giật mạnh

"Quỳ."

Cận Tư Dinh khựng lại, rồi khuỵu xuống, trán dập mạnh xuống nền đá. Không ai nhắc cô ngẩng đầu, không ai ra lệnh tiếp

Tất cả đều im lặng.

Khi người hầu kéo dây, cô lại đứng lên, lảo đảo tiếp bước. Tiếng chuông nhỏ rung lên, tiếng máu nhỏ xuống, và cả tiếng thở khò khè nghẹn ứ trong cổ họng

Cứ thế, đi một vòng hậu viện, mỗi bước là một lần cúi đầu như súc vật, như đang xoá sổ từng mảnh con người còn sót lại.

Nhưng sâu trong đôi mắt ấy, dù phủ kín tro tàn, vẫn còn giữ lại một ánh rực đỏ đang âm ỉ cháy và sẵn sàng bùng lên để thiêu rụi cả cánh rừng

Cô chưa xong. Ván cờ chưa kết thúc. Cô sẽ quay lại, bằng hai chân người, không bằng bốn chân chó

Tiếng chuông nhỏ đong đưa nơi cổ, va nhẹ theo từng nhịp thở đứt đoạn của Cận Tư Dinh, phát ra âm thanh leng keng mỏng manh đến xót xa

Cô quỳ rạp dưới nền đất lạnh, hai đầu gối trầy xước rỉ máu, từng đốt xương như muốn bung ra khỏi da thịt.

"Chó ngoan, sủa cho ta nghe"

Lão thái gia ra lệnh, nhẹ nhàng như đang gọi thú cưng về nhà, mà từng âm tiết rót vào tai lại như lưỡi dao găm cứa sâu vào lòng tự tôn đã mục rữa của cô.

Cô mở miệng. Nhưng chỉ có tiếng khò khè yếu ớt phát ra từ cổ họng sưng rát. Lồng ngực phập phồng vì gắng gượng, hơi thở gãy vụn, như con thú bị xé rách một bên phổi nhưng vẫn cố bò về phía vũng máu quen thuộc.

Một nhịp trôi qua. Rồi hai nhịp trôi

Cận lão thái gia không nói gì. Chỉ lặng lẽ đưa mắt ra hiệu. Ngay lập tức, một người hầu tiến lên, không một lời cảnh báo, tát mạnh vào mặt Cận Tư Dinh

Âm thanh sắc như roi quất thẳng vào tai. Đầu cô lệch hẳn sang một bên, máu từ khóe môi rỉ ra, hòa lẫn với bụi đất và bọt nhục nhã

Chó mà không biết sủa thì là thứ gì?"

Lão thái gia hỏi, giọng chẳng cao lên, nhưng từng chữ nặng như chì đè xuống

"Một món đồ bỏ đi, hay một thứ rác rưởi đội lốt người?"

Cận Tư Dinh ráng ngẩng đầu lên. Mắt cô mờ đi, không biết vì máu, vì nước mắt hay vì lòng tự trọng đã cạn đến tận đáy

Cô thấy miệng mình run lên bần bật. Một tiếng sủa đứt gãy cuối cùng trượt khỏi kẽ răng, tội nghiệp đến mức chính cô cũng cảm thấy ghê tởm chính mình

"G...gâu."

Không ai vỗ tay. Không ai thương xót. Chỉ có tiếng cười khẽ của lão thái gia , âm thanh già cỗi, âm hiểm, như một vị thần già đã chán chơi cờ, nhìn con cờ bị đánh hỏng dưới chân mình, từng bước bẻ gãy tôn nghiêm và nhốt cả linh hồn

Cận Tư Dinh còn chưa kịp lau máu nơi khoé miệng thì giày của lão thái gia đã dừng ngay trước mặt cô. Đôi giày da đen bóng, mép dính vệt bùn khô

"Chó ngoan thì biết làm gì rồi chứ?"

Ông ta ngả người ra ghế, giọng không lớn, nhưng đủ lạnh lùng để khiến tất cả người hầu đang đứng quanh cúi thấp đầu hơn nữa.

Cận Tư Dinh không dám chần chừ. Cô nghiêng đầu, run rẩy thè lưỡi liếm lên mũi giày dơ bẩn ấy

Mỗi cái chạm lưỡi như một nhát dao cắt rời từng mảnh kiêu hãnh còn sót lại

Vị tanh của đất bụi và mùi da ẩm xộc thẳng lên mũi, khiến cô suýt nôn, nhưng vẫn phải nuốt xuống cả cảm giác ghê tởm lẫn nước bọt hòa máu trong miệng

Một lần. Rồi lại một lần. Mỗi lần liếm, chiếc chuông nhỏ nơi cổ cô lại rung lên một tiếng khô khốc như nhắc nhở: mày là chó, không hơn, không kém, là một thứ đồ chơi ông ta đã tạo ra

Lão thái gia như rất hài lòng. Ông ta nâng chén trà, nhấp một ngụm thong thả, rồi phất tay

"Trói nó lại, quỳ bên cạnh ta. Một giờ."

Hai người hầu tiến tới, dùng dây thừng đã chuẩn bị sẵn, trói khuỷu tay cô ngoặt ra sau lưng rồi ấn mạnh vai ép cô quỳ xuống bên chân lão thái gia

Vị trí hoàn hảo, thấp hơn ông nửa thân người, vừa vặn để mỗi khi ông quay đầu là có thể thấy được thành quả của mình đang run rẩy mà không dám kêu la.

Thời gian trôi chậm như từng giọt máu rỉ qua lớp băng.

Sáu mươi lần nhắm mắt mở mắt. Sáu mươi lần tiếng chuông trên cổ khẽ rung lên vì cơn co giật không kiểm soát của cơ thể.

Lưng cô nhức buốt, đầu gối như bị kim châm vào tận xương. Nhưng Cận Tư Dinh không đổ người nghiêng ngã

Cô chỉ còn đúng một thứ để bám víu biệt viện phía tây nam

Khi cô đến được đó, ván cờ mới thật sự bắt đầu

Cận Tư Dinh phải sống

Một giờ quỳ kết thúc, dây trói được cởi ra, nhưng đôi chân Cận Tư Dinh đã tê rần vì quỳ lâu, đầu gối rướm máu in vết trên nền gạch lạnh

Chưa kịp hồi hơi, Cận lão thái gia phẩy tay, người hầu lập tức mang ra một chiếc chậu nhôm cũ kỹ, đặt xuống ngay trước mặt cô.

Nước trong chậu vẩn đục, có mấy miếng cơm thừa, vài cọng rau úa sũng nước

"Thưởng cho ngươi"

Ông ta nói khẽ, giọng như gió không chút nhân tính

"Chó ngoan thì phải biết ăn phần của chó"

Cô không được dùng tay, chỉ được cúi mặt xuống sát sàn, ăn như con vật thực thụ

Mỗi lần cô ngẩng đầu để thở, hay tỏ ra chần chừ, một cây gậy tre nhỏ lập tức quật ngang lưng, không mạnh đến mức gãy xương, nhưng đủ để buộc cô tiếp tục trong run rẩy, trong tiếng cười khúc khích từ hàng người hầu đứng xem

Có người còn thì thầm

"Còn sống được vậy, cũng xem như có bản lĩnh rồi"

Thứ nước kia trôi xuống họng vừa lạnh vừa tanh, cơm dính răng, cổ họng khô rát muốn nôn

Nhưng cô không dừng. Vì cô biết, chỉ cần ngẩng đầu lần nữa, cú gậy kế tiếp có thể nhắm thẳng vào gáy.

Khi chậu được kéo đi, chỉ còn lại vệt nước bẩn loang trên nền gạch

Cô bị người hầu giữ chặt hai vai, ép ngẩng đầu lên. Đôi mắt sưng đỏ nhìn thẳng vào Cận lão thái gia đang ngồi vững như tượng đá.

"Trước khi được đóng dấu"

Ông nói

"Phải có lời quy phục"

Cô nuốt nước bọt lẫn máu, rồi chậm rãi, gằn từng chữ như khắc vào xương

"Tôi là chó... của Cận gia"

Giọng cô khàn đặc, nhưng vẫn dứt khoát

"Mạng sống, thể xác, linh hồn... đều thuộc về chủ nhân"

Khi những lời quy phục đã được thốt ra, Cận lão thái gia không lập tức ra lệnh đóng dấu. Thay vào đó, ông quay mặt, khẽ nhếch cằm

"Chưa sạch mùi người"

Ngay sau đó, Cận Tư Dinh bị kéo lê ra phía giếng sau nhà, nơi không một ai đặt chân trừ những kẻ hạ tiện nhất trong trạch viện

Trên cổ vẫn là sợi xích nối với vòng chó có gắn chuông, thân thể loang lổ vết thương, từng bước đi của cô phát ra tiếng leng keng thảm hại. Người hầu mang theo một thùng nước giếng lạnh buốt, không lời báo trước, dội thẳng từ đỉnh đầu cô xuống.

Làn nước xuyên qua lớp áo mỏng dính máu khô, rét buốt đến tận xương tủy, khiến những vết thương cũ rát bỏng như bị muối sát vào

Lần dội thứ hai, cô khụy xuống

Lần thứ ba, cô run bần bật như sắp ngã quỵ.

Một tên người làm bật cười

"Rửa chó hoang thì phải rửa kỹ, không là dơ tay chủ nhân đấy"

Mỗi gầu nước lạnh là một nhát lưỡi cạo vào nhân dạng của cô, như muốn rửa sạch mọi vết tích con người từng tồn tại, để chỉ còn lại một thứ biết thở, biết sủa, biết phục tùng.

Khi người hầu vứt xô nước sang bên, Cận Tư Dinh được lôi về lại chính sảnh. Cô không còn cảm nhận được hơi ấm, cũng không còn cảm thấy mình là ai

Chỉ còn đôi mắt, vẫn chưa chịu nhắm lại

Sự tồn tại hoàn toàn bằng ý chí phi thường

Cận lão thái gia ngồi sẵn, tay vuốt ve một con chó ngao lông xám được bế ra từ chuồng chó của Cận gia.

Nó ngước nhìn ông bằng đôi mắt thuần phục, đuôi vẫy khe khẽ. Ông bẻ một miếng bánh mềm cho nó ăn, giọng nhu hòa hiếm thấy

"Ngoan lắm, giỏi lắm"

Rồi ông quay sang Cận Tư Dinh lúc này bị trói quỳ một bên, nước lạnh vẫn nhỏ giọt từ tóc xuống nền đá, ánh mắt không giận dữ, chỉ là khinh rẻ đến tận cùng

"Chó thật còn biết nghe lời hơn ngươi."

"Ngươi... còn chưa bằng một con vật."

Khoảnh khắc ấy, không cần đến roi gậy hay sắt nung, lòng tự tôn của cô, phần cuối cùng còn mang hình người, cũng đã rạn vỡ

Cột gỗ ngả màu thời gian, mùi máu và nước mưa thấm sâu vào từng thớ gỗ như đã quen thuộc với hình phạt ở nơi này

Cận Tư Dinh bị trói đứng, hai tay căng cứng ra sau lưng, đầu gục xuống, tóc ướt sũng dính bết vào gò má tái nhợt

Cơn đau từ những vết roi chưa kịp lắng xuống, giờ lại bị cái lạnh của mưa đêm táp vào như từng lưỡi dao nhỏ.

Cận lão thái gia đứng đó, dáng người thẳng như kẻ đang duyệt binh, ánh mắt thản nhiên như thể đang nhìn một con vật không chịu nghe lời. Không một dấu hiệu của tức giận – chỉ là sự khinh miệt trọn vẹn.

Lò than đỏ rực cháy bên cạnh. Thanh sắt mang hình chữ "Cẩu" được nhấc ra, ánh kim đỏ lóe lên trong bóng tối như mắt dã thú

Không có lời cảnh báo, không có bất kỳ động tác đe dọa nào chỉ một cái gật đầu nhẹ từ lão, thanh thép đã cắm thẳng vào xương quai xanh bên trái của Cận Tư Dinh

Tiếng cháy xèo vang lên trong không khí ẩm ướt. Mùi thịt bị thiêu khét lẹt bốc lên, hòa với tiếng gió gào thét như ma khóc quỷ than

Cận Tư Dinh không hét, cơ thể cô chỉ giật mạnh một cái, rồi đông cứng lại. Mọi thứ như vỡ ra thành ánh sáng trắng

Ý thức rạn nứt. Như một tấm kính bị đập nát

Trước khi chìm vào bóng tối, cô vẫn còn nghe rõ giọng Cận lão thái gia, khô cứng, dứt khoát như ném lệnh xuống chiến trường

"Quẳng nó về biệt viện phía tây nam. Nhốt cho tới khi biết ngoan"

Tiếng bước chân, tiếng lửa lách tách, tiếng thở dồn dập của ai đó khiêng cô đi

Trong hỗn độn ấy, một góc ý thức lặng lẽ mở mắt. Cô biết mình đang bất tỉnh, nhưng cũng biết... mình đã làm được.

Tây nam biệt viện. Nơi không ai đặt chân tới. Nơi từng là điểm mù của Cận gia, và cũng là nơi mà tất cả bí mật từng bị chôn vùi.

Giữa nỗi đau cùng cực và thể xác tê liệt, Cận Tư Dinh mỉm cười trong ý nghĩ. Nụ cười không ai thấy, không ai biết.

Cô đã vào được nơi đó

Đã đặt bước đầu tiên để nắm lấy 'gót chân Achilles' của Cận gia

Trận cờ này... vừa mới bắt đầu

===============

Tới đây mà tui nghỉ viết nữa có sao không?

Chương trước Chương tiếp
Loading...