Bước Qua Ranh Giới
Chương 48 (2)
Bầu trời Hải Thành sấm chớp từng trận, báo hiệu một mùa giông bão mới lại đến, tiếng sấm đùng đoàng không ngừng đánh xuống mái ngói của Cận trạchCổ họng Tư Dinh khô khốc khi ánh mắt Cận lão thái gia liếc qua như đang đánh giá một con vật chuẩn bị được huấn luyệnTrong tay ông ta là một chiếc vòng cổ da đen, lạnh ngắt và nặng trĩu, mặt trong còn khắc dòng chữ mạ bạc mờ nhòe /Phản chủ – chó của Cận Gia/"Lưu Thúc,"Ông ta nói, giọng đều đều như đọc thực đơn buổi ăn"Đeo vào"Lưu thúc lập tức tiến lại, kéo đầu Cận Tư Dinh cúi xuốngKhông hỏi, không báo trước, ông ta xiết chặt vòng cổ lên cổ cô, để lại một vết đỏ như vết dây thừng từng siết cổ phạm nhân thời phong kiếnKhóa lại, xoay ổ khoá lách cách rồi giơ chìa lên cười nhếch mép"Chìa khóa ở đây, Cận lão thái gia giữ. Không được phép tháo, dù tắm rửa hay ngủ"Ngay sau đó, dây xích được móc vào vòng cổ, và Cận Tư Dinh, một người từng là đại tiểu thư của gia tộc Cận, hiện tại bị dẫn dắt đi như dắt chó, từ sân chính vòng ra hậu viện"Quỳ xuống"Lưu Thúc gằn giọng, kéo mạnh dây xích khiến cô ngã chúi người xuống nền đất rát bỏngGã giật dây, bắt cô bò bốn chân qua từng bụi cây, vũng nước, gạch vỡ, từng bước như xé nát phần người còn sót lại trong cô"Ngẩng mặt lên,"Một giọng khác cất lên, là người hầu trong viện của Cận lão thái gia"Từ nay, nó không còn là Cận Tư Dinh nữa. Không còn là đại tiểu thư ai ai cũng sợ nữa!""Là gì?"Một kẻ khác hỏi."Là Đồ Phản Chủ. Con chó không biết nghe lời chủ cũ. Ai trong Cận gia cũng có quyền dạy lại."Tiếng cười vang lên. Và ngay sau đó là những cú đá, cú đấm liên tục từ nhiều phía. Không mạnh đến mức gãy xương, nhưng đủ để trầy da rách thịt, để nhục, để làm những vết thương cũ trào ra máu tươiMột kẻ nắm tóc cô, ép mặt xuống bùn"Chó phải biết sủa"Một tiếng 'gâu' xé lòng bậc ra giữa máu và nước mắtBuổi chiều, khi trời đổ nắng gắt, cô bị giao làm việc không ngơi tay: giặt chăn chiếu bằng tay dưới thau nước lạnh, lau nền gạch từng viên một bằng bàn chải, quét lá, tưới hoaChỉ cần nghỉ tay ba phút, Lưu Thúc sẽ dùng gậy gỗ quất thẳng lên bắp chân, không chút thương xótBuổi tối, một cái bát nhựa nhỏ đựng cơm lạnh trắng, đặt xuống đất.Không có muỗng. Không có thức ăn. Cận Tư Dinh cắn chặt răng, nuốt tất cả xuống bụng. Cô phải sốngĐến khi màn đêm phủ xuống, Lưu Thúc lại dắt cô đến phòng Cận lão thái gia.Cô phải bò vào, đầu cúi thấp, vòng cổ leng keng như trêu chọc, rồi quỳ gối dưới chân ông ta, đưa mông ra phía sau, run rẩy lặp lại"Xin chủ nhân... cho con năm roi... vì hôm nay con chưa ngoan."Âm thanh roi mây vụt lên da thịt, vụn vỡ, vang lên trong bóng tối. Mỗi nhát đánh đều như bẻ gãy tàn tích cuối cùng của một con người tên Cận Tư DinhĐêm đầu tiên trong hầm chứa củi sau vườn, Cận Tư Dinh không ngủ. Không phải vì đói, cũng không hẳn vì vết roi rát buốt khắp lưng mông.Là vì cơn đau trong ngực không có chỗ trốn, như thể có thứ gì đã bị giật ra khỏi lồng ngực, sạch sẽ, gọn gàng, không để lại mảnh vụnCô không ngừng vẽ đến viễn cảnh hạnh phúc sau này cùng Cận Khinh Ca mà tự đốt lên sức mạnh nội tại cho chính mìnhKhi gà trong vườn gáy tiếng đầu tiên, Lưu Thúc đá cửa, ném vào một bộ đồ lao công cũ nát, thậm chí còn chưa giặt sạch mùi mồ hôi của người trước"Mặc vào. Ngày hôm nay của mày còn dài"Ngày thứ hai bắt đầu mà không hề có khoảng dừng nào từ ngày thứ nhấtCô lại bị kéo dậy bằng dây xích, cổ trầy xước sưng đỏ, nhưng không ai buồn nhìnCận Tư Dinh được giao khuân bao phân chuồng từ góc vườn sau đến hố phân hữu cơ phía đông. Bao nào cũng nặng hơn hai mươi ký, bụi rác bám đầy lên ngườiMỗi khi dừng lại thở, một người hầu khác lại xuất hiện với cái cán chổi cứng, gõ mạnh vào xương sống"Đồ phản chủ mà cũng biết mệt à?""Còn chưa giống chó lắm. Bò đi"Đến trưa, như một trò nhắc nhở cay nghiệt, một bát cơm trắng nguội được đặt dưới chân bậc thềm nhà. Cô không được đến gần cho đến khi tất cả người hầu đều ăn xong. Khi ấy, cơm đã khô cứng như đá, phải dùng móng tay cào ra từng nhúm nhỏ mà ăn như chó gặm xương.Chiều đến, công việc tiếp tục với lau chuồng chó của Cận trạch – nơi nuôi vài con giống thuần đắt giá hơn cả mạng người cô hiện tạiCận Tư Dinh lau bằng tay trần, đến khi từng kẽ móng tay tứa máuMặt trời tắt, người ta ném cho cô một gáo nước lạnh, không phải để tắm, chỉ để trôi bớt bùn đấtCô không được phép sạch. Chó không cần sạch.Rồi như một nghi thức không thể tránh, khi trăng lên qua nóc nhà, cô lại bị dẫn đến phòng Cận lão thái gia.Vẫn quỳ.Vẫn bò.Vẫn câu nói cũ, lần này không run nhưng giọng khô khốc như gỗ mục"Xin chủ nhân... cho con năm roi... hôm nay con vẫn chưa đủ ngoan."Và năm roi mây lại xé không khí, quất xuống những vết cũ còn chưa khép miệngChát...chát,...chát...chát..chát..Ngày thứ hai không kết thúc. Nó chỉ tan vào bóng tối, như một cái hố không đáy, nơi không còn khái niệm thời gian hay đau là gì nữaNgay từ tờ mờ sáng, mệnh lệnh mới từ miệng Cận lão thái gia đã vang ra như một phán quyết"Đồ phản chủ từ hôm nay không được phát tiếng người. Chó không biết nói tiếng người. Chỉ được sủa."Ông ta nói không hề có do dự, như thế đây là một phần tất yếu của con cờ hêt tác dụngLưu thúc cầm một cây gậy tre cũ kỹ, đầu quấn vải, dùng để kiểm tra tiếng sủa. Cận Tư Dinh bị kéo ra sân sau, đứng quỳ giữa vũng nước đọng đêm qua chưa kịp rút"Gâu"Cô cất tiếngMột roi quất xuống ngay bắp tay trái"Chó gì sủa nghe như tiếng mèo chết. Lại!""...gâu."Lại một cú nữa. Mỗi lần sai là một roi đánh xuống, người hầu cười ầm lên. Như thể họ đang huấn luyện một trò giải tríKhông được ngẩng đầu. Không được nhìn người. Mỗi lần ánh mắt cô lỡ hướng lên, một cú đá sẽ hằn dấu trên vai, kèm tiếng quát chói tai"Chó mà dám nhìn chủ nhân à? Muốn chết à?"Sau đó, một buổi "huấn luyện" khác bắt đầu. Cô bị buộc phải bò bốn chân trên hành lang dài lát gạch, giữa hai hàng người hầu xếp thẳngMỗi người được phát một thanh roi mỏng, và được lệnh"Chó chạy chậm thì đánh. Chó rên thì đá. Chó nhìn lên thì phạt gấp đôi."Cận Tư Dinh bò. Gạch nóng rát rớm máu dưới đầu gối trầnMỗi khi cô lảo đảo hoặc chậm lại, một cú đánh sẽ nện thẳng vào lưng, đùi hoặc gáy.Không một ai ngăn lại. Không một ai thương hạiHọ cười, họ chế nhạo, họ gọi cô là "con chó phản chủ xứng đáng bị đối đãi thế này!"Tối đến, vẫn như mọi ngàyCô không được phép vào phòng. Không được rửa tay. Không được thay áoChỉ có một chén cơm trắng nguội lạnh đặt dưới chân cầu thangKhông thìa, không đũa.Cô cúi xuống, ăn như một con chó thực thụ. Bằng miệngVà khi chuông điểm tám giờ, cô tự động bò đến dưới chân Cận lão thái gia, quỳ rạp xuống nền"Xin... năm roi mây."Không ai sai bảo. Không ai nhắc nhởChát...chát...chát...chát..chátNhưng nếu không nói ra, sẽ là mười roi. Và không chỉ roiNgày thứ tư, Cận Tư Dinh thức dậy trong căn phòng lạnh lẽo, không còn sức lực và chỉ còn lại sự chịu đựngCận lão thái gia đã ra lệnh cho cô đứng trước mặt mọi người hầu trong gia đình, một buổi sáng lạnh lùng và đầy sự vũ nhụcCô phải quỳ xuống, đôi tay đưa ra phía trước như một con vật bị thuần hóa, không được phép ngẩng đầu hay nhìn vào bất kỳ aiChỉ cần có dấu hiệu cử động sai lệch, một cú roi mây sẽ quất vào lưng cô, rát bỏng, đầy đau đớn nhưng vẫn phải im lặng. Mỗi lần roi đánh, cô chỉ biết cúi gằm đầu, chịu đựng như một con chó vô dụng, không dám phản kháng.Buổi sáng qua đi, Cận lão thái gia tiếp tục ra lệnh cho Cận Tư Dinh làm công việc nặng nhọc trong vườn, phải cào đất và tỉa cây dưới cái nắng gay gắt, không được phép dừng lại dù cho tay và lưng cô bắt đầu rớm máu, thấm đẫm mồ hôiMỗi lần cô làm sai, roi lại quất xuống, làm cô càng thêm cứng rắn, và càng mệt mỏi. Mắt cô mờ dần vì đau đớn, nhưng không thể nghỉ ngơi, chỉ có thể tiếp tục làm đến khi mọi công việc được hoàn thành.Giữa trưa, Cận lão thái gia ra lệnh cho cô phải di chuyển một thùng nước nặng từ chỗ này sang chỗ khác, nhưng cô không thể dùng tay mang găng hay bảo vệ. Cô phải cúi thấp, di chuyển từng bước ngắn, nhưng mỗi lần làm sai, cô phải lặp lại quá trình đó cho đến khi ông cảm thấy hài lòngMỗi lần thùng nước rơi, cô không chỉ phải nhặt lên mà còn bị roi quất vào người, bắt cô cúi đầu xin lỗi, như thể mọi lỗi lầm đều là của cô mà không có lý do chính đáng.Chiều đến, Cận lão thái gia ra lệnh cho cô phải tự kiểm điểm trước mặt tất cả người hầuMỗi lời tự phê bình cô phải nói ra như một sự khuất phục tuyệt đối: "Con chó vô dụng", "Phản chủ", "Không có quyền gì trong gia đình này"Không ai lên tiếng, chỉ có tiếng roi mây xé không gian mỗi khi cô ngừng nói hoặc chậm rãiCô cảm nhận rõ sự sỉ nhục khi mỗi lời tự hạ nhục chính mình lại bị roi đánh thêm, càng làm cô củng cố ý chí vượt qua hai mươi ngày địa ngục nàyKhi buổi tối đến, Cận lão thái gia ra lệnh cho Cận Tư Dinh quỳ xuống và hôn đất dưới chân ông như một cách để thể hiện sự khuất phục tối thượngCô phải liên tục xin lỗi vì những điều không hề làm sai, lặp lại lời xin lỗi cho đến khi giọng cô khản đặcMỗi lần cô ngừng nói, một cú roi mây lại rơi xuống, cắt ngang những lời xin lỗiCô không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể cúi rạp mình dưới sự vũ nhục tột cùng, chịu đựng sự đau đớn, xấu hổ mà không dám một lần phản kháng.Kết thúc ngày thứ tư vẫn là tiếng roi mây quen thuộc đáp lên từng miệng vết thương cũ..Sân trước rực nắng, gió thổi khô cả vết thương chưa lành. Cận lão thái gia ngồi trên chiếc ghế dài gỗ mun, tay đặt lên cây roi như một vị chủ tế lạnh lùng giữa phiên tòa tự mình lập ra"Từ giờ đến trưa, mỗi người trong các người được dạy dỗ nó một lượt. Xong mỗi lượt, nó phải cảm ơn. Không vừa lòng thì đánh tiếp. Ta cho phép"Tiếng xì xào nổi lên giữa đám người hầu. Có kẻ cười khẩy, có kẻ hăm hở bước lên.Người đầu tiên là quản gia, tát thẳng vào mặt cô một cái không kiêng nể."Đứng dậy cho tao!""Làm người mà phản chủ chính là loài chó không bằng!"Cận Tư Dinh đứng dậy, lảo đảo, môi bật máu. Cô cố giữ vững ánh mắt, ngẩng lên, cất giọng:"Cảm ơn quản gia đã dạy dỗ tôi.""Không đủ thành khẩn!"Một người hầu phía sau gằn"Cười lên!"Cận Tư Dinh cong khóe môi. Là nụ cười? Hay là méo mó của kẻ kiệt sức?Rồi đến người thứ hai. Một chậu nước bẩn đổ thẳng lên đầu cô. Bùn đất ngấm cả vào tai, vào tóc."Quỳ qua chân tao mà bò""Đúng rồi, hạ thấp xuống. Như chó ngoan ấy."Cô làm. Từng nhịp trượt gối qua nền đất lởm chởm.Rồi lại ngẩng đầu"Cảm ơn vì đã dạy tôi cách biết điều"Từng người từng người như thế, Cận Tư Dinh điều làm theoKhông phải ngạo khí cô bị bẻ gãy mà là đang nuôi nấu một ngọn lửa bùng cháy cả cánh rừngCuối ngày, cô tự bò vào phòng lão thái gia, xin "năm roi mây để ghi nhớ."Lúc này, thân xác cô đã rách rưới, nhưng ánh mắt...vẫn lấp lóe ánh nhìn kiên địnhChỉ là... một niềm tin lặng lẽ vào vạch đích mà cô đã định từ đầuSáng sớm ngày thứ sáu, trời đổ mưa phùnCận Tư Dinh bị kéo lê ra sân bằng một sợi xích sắt gỉ đỏ, lạnh buốt quấn quanh cổ. Đầu cô cúi gằm, hai đầu gối và bàn tay chống xuống nền gạch sũng nước. Vạt áo mỏng rách tả tơi, theo làn gió thổi mà thỉnh thoảng thấy được từng đường roi chưa từng được tan trên da thịt trắng nõn ấy"Đi nào, cún cưng của Cận gia."Một tiếng cười ré lên từ phía người hầu trẻ tuổi nhất, tay cầm theo cây cán chổi"Lâu rồi không nuôi chó, giờ cũng thấy vui ghê"Cận Tư Dinh không phản ứng. Cô chỉ tiếp tục trườn bằng bốn chi, đôi mắt không tiêu cự.Cái gì đó trong cô đã bị vặt mất vào ngày thứ năm, giờ chỉ còn lại một thứ xác không linh hồn đang cố sống sót"Ngẩng đầu lên."Một tiếng quát. Không đợi cô làm theo, cán chổi kia đã vụt mạnh lên vai tráiBốp....Một âm khô đặc vang lên. Cô lảo đảo, nhưng không kêu."Còn không biết sủa nữa hả?"Một người hầu khác, tay cầm chổi lông gà, tiện thể vụt vào lưng cô"Gâu một tiếng nghe thử coi."Cận Tư Dinh há miệng, tiếng "gâu" bật ra nhẹ đến thảm hại, như tiếng kêu hụt hơi của con thú mắc nghẹn"Ai dạy mày sủa như mèo chết vậy?"Một chiếc dép bay thẳng vào mặt cô.Gió lướt ngang mặt, rồi có gì đó lạnh buốt dội xuống đầu, là một gáo nước lạnh. Không ai ra lệnh, không ai ngăn cản. Ai cũng có thể đánh cô, tạt cô, xúc phạm cô. Vì họ biết, cô sẽ không phản kháng"Lúc còn là đại tiểu thư hô mưa gọi gió, cái mặt hất lên còn hơn phượng hoàng. Giờ xem, liếm giày ta cái đi?"Một ả người hầu chìa chân raCận Tư Dinh cúi xuống, không nói gì. Lưỡi chạm mặt da dơ nhớpMột đứa khác vung cây kẹp sắt trong tay"Không ai bảo mày đứng dậy!"Bốp!Lưng cô cong lại như con thú bị bẻ sống lưng. Cô lại bò, trườn trong bùn, mắt trống rỗngChiều xuống, Cận lão thái gia đến, ông ta khoanh tay đứng nhìn. Vẻ mặt lạnh như đá tạc."Con thú này thuần rồi à?"Một người hầu cúi đầu"Dạ, biết bò, biết sủa, biết liếm giày... Có điều vẫn còn ngẩng đầu hơi cao.""Dễ thôi."Ông ta bước đến, cầm lấy roi mây. Không cần ra hiệu, hai người hầu đã giữ chặt cô nằm sấpRoi quất xuống, không nương tayMột... hai... ba... máu bật ra như mạch nướcChát..chát..chátLiên tiếp và điều đặn...Sau trận đó, ông ta chỉ để lại một câu"Ngày mai còn không ngoan ngoãn thì đừng trách ta!"Tối. Trong gian nhà kho hôi mốc, Tư Dinh bò đến bên cửa, tựa đầu vào khung gỗ mục, sau khi từ chỗ người đàn ông thối nát kia lãnh năm roi trở vềGiọng cô khàn đặc, thì thào như hơi thở cuối cùng:"Ngày thứ sáu... chưa chết... Tốt.""Khinh..Ca...nhất định phải chờ chị..."Ngày hôm nay, ngày thứ bảu trong chuỗi hai mươi ngày, trời không mưa, nhưng không khí lạnh buốt như cắtCận lão thái gia đã ra lệnh cho người hầu dọn dẹp sân vườn, và Cận Tư Dinh lại được lôi ra giữa sân. Lần này không có xích sắt, không có roi mây. Nhưng tất cả những người hầu đều tập trung quanh cô, ánh mắt trống rỗng, không chút thương cảm."Bắt đầu thôi"Cận lão thái gia không nhìn cô, chỉ nhẹ nhàng ra lệnh.Đây là một hình phạt khác, khác biệt với mọi lần trước.Không có vụt roi, không có những cú đánh trời giáng. Hôm nay, cô chỉ cần đứng đó, ngay giữa sân, giữa những ánh mắt lạnh như băng của những người hầu.Lâu lâu, ai đó sẽ đi ngang qua, tiện tay vung một roi vào người cô.Bốp.Cô không cựa quậy. Cô không có quyền phản kháng. Mỗi lần họ đánh, cô chỉ cúi đầu, hít thở sâu để che giấu cơn đau.Một người hầu khác lại tiến tới, không một lời nói. Đưa tay vỗ mạnh lên má cô, nghe tiếng vang lừng.Cận Tư Dinh vẫn không nhúc nhích, vẫn không nói gì. Lòng cô đã tê liệt từ lâu. Cơn đau chỉ còn là một bóng mờ nhạt qua những lớp vải rách nát trên người cô."Xem nó như thế nào đi, đã sủa chưa?"Một tiếng cười nhạt từ phía người đứng gần, đôi mắt rực lửa, Cận Tư Dinh chỉ gật nhẹ, rồi ngẩng lên nhìn. Cái nhìn của cô không còn ngờ vực, không còn hận thù, chỉ còn là một khoảng không. Một không gian trống rỗng, chừa chổ cho sự trổi dậy từ địa ngụcCận lão thái gia tiến lại gần, bước đi chậm rãi. Ông ta không vội, không gấp gáp. Mọi thứ quanh ông như một bức tranh tĩnh lặng đầy đau thương."Ngày hôm nay, thử thách lớn nhất của ngươi là... im lặng."Ông ta khẽ vuốt ve roi mây trong tay"Mày có thể chịu đựng bao lâu nữa?"Cô đứng đó. Mỗi giây, mỗi phút trôi qua, như từng cơn sóng đánh vào bờ, không ngừng. Người hầu đi qua, vụt vào người cô. Chẳng ai bảo gì, nhưng họ biết cô là con vật không có quyền lên tiếngĐau lắm, nhưng không phải cơn đau thể xác mà là sự chối bỏ nhân phẩm, sự khinh miệt từ những con người xung quanh.Mắt cô đỏ rực như máu, nhưng không một tiếng kêu. Mỗi cái vỗ, mỗi cú đánh, mỗi lời nhục mạ đều chỉ càng làm vững thêm trong đầu cô hình ảnh về "ngày mai"Ngày mà cô sẽ vươn lên, dù chỉ là cái bóng mờ giữa bức tranh tối tăm này.Khi màn đêm buông xuống, Cận lão thái gia lại chỉ tay vào cô"Vào phòng đi. Lần này, không có thưởng. Cứ giữ im lặng như thế."Ông ta bước đi, để lại một khoảng im lặng chết chóc. Cận Tư Dinh chầm chậm bò vào phòngNgày thứ bảy trôi qua như một cơn ác mộng không hồi kết. Nhưng trong thâm tâm, cô đã vững lòng hơn bao giờ hết. Cô biết rõ một điều, cô sẽ không vỡ vụn. Cô sẽ kiên trì.Cơn mưa hôm nay, dù không quá lớn nhưng đủ để làm đất sân Cận gia ướt sũng, biến thành một vùng bùn lầy. Cận Tư Dinh đứng đó, một lần nữa, bị đặt vào tình huống không thể thoái lui.Cận lão thái gia đã ra lệnh, và mọi chuyện bắt đầu như mọi lần, nhưng lần này, ông ta không đơn giản chỉ yêu cầu cô cúi xuống hay chịu đựng một hình phạt thể xác."Học được cách làm chó rồi sao?"Giọng ông lạnh băng, không hề mang chút cảm xúc nào"Đây là cái giá phải trả khi dám ngông cuồng với ta!"Cận Tư Dinh cúi đầu, đôi mắt cô hằn lên những vết thương không thể nhìn thấy, nhưng vẻ mặt vẫn không hề thay đổiCô biết rõ mỗi lời nói ra lúc này đều có thể mang đến hình phạt tàn nhẫn, nhưng cô cũng biết rằng im lặng vẫn là sự kháng cự duy nhất mà cô có thể duy trì."Ngươi không xứng đáng có lời nói,"Ông ta tiếp tục"Ngươi không có quyền yêu cầu sự tôn trọng, không có quyền đòi hỏi sự tha thứ. Hôm nay, ngươi sẽ hiểu được điều đó."Một trong những người hầu bước lên, tay cầm một chiếc xô sắt nặng, ném lên người Tư Dinh. Nước bẩn, đất, cùng những mảnh vụn dơ bẩn văng khắp người cô. Cận Tư Dinh không hề động đậy, không hề có chút phản kháng."Đây là mức độ ngươi xứng đáng nhận"Cận lão thái gia nói, nhìn cô như thể đang đánh giá một con vật"Ngươi đã làm gì để xứng đáng hơn?"Chẳng ai lên tiếng, chỉ có tiếng cười khúc khích của vài người hầu xung quanh. Những ánh mắt đầy khinh miệt, những lời xỉa xói không ngừng vang lên như thể muốn cắt đứt mọi tôn nghiêm còn sót lại trong côNhưng Cận Tư Dinh chỉ cúi đầu, đôi tay nắm chặt lại, đẩy lùi những cơn sóng cảm xúc muốn bùng phát.Cận lão thái gia hất tay, ra hiệu cho người hầu khác. Từ bên hông, một sợi dây thừng to lớn được lôi ra"Dạy cho ngươi một bài học"Ông ta ra lệnh.Nhưng Cận Tư Dinh không tránh, không lùi, cũng không phản khángCô đứng thẳng, chịu đựng mọi cơn đau đớn đang quật lên cơ thể mình. Dây thừng quất lên người cô như một trận mưa roi tàn nhẫn, nhưng cô không một lần kêu la. Cô chỉ đứng đó, mặc cho từng cơn đau xé rách da thịt, mặc cho sự nhục nhã không thể tả.Một người hầu đứng gần đó cười mỉa mai"Đúng là một con chó không biết vâng lời thì kết quả chính là như vậy!"Một câu nói như một cú đá vào trái tim cô, nhưng Cận Tư Dinh không đáp lại. Cô vẫn đứng im, không chút phản ứng, không có dấu hiệu của sự yếu đuối.Cận lão thái gia cuối cùng cũng lên tiếng, giọng ông ta lạnh như băng"Ngươi đã học được chưa? Ta không bao giờ coi ngươi là người. Ngươi chỉ là một công cụ, một con vật phục vụ ta"Cô vẫn không đáp, đôi mắt cô như nhìn vào khoảng không vô tận. Cô thầm nghĩ: Chỉ cần có thể sống, ta sẽ chiến đấu. Chỉ cần sống, ta sẽ không để ông ta thắng.Đến cuối ngày, khi tất cả đã im lặng, cô biết rằng mình lại phải vào phòng của Cận lão thái gia, không phải để cầu xin, mà chỉ để nhận lấy sự trừng phạt, một lần nữaNhư những lần trước, cô cúi đầu, chờ đợi những roi mây rơi xuống, vì cô chưa ngoan, chưa vâng lờiNgày thứ chín, hôm nay là ngày mà Cận Tư Dinh không bao giờ quên, vì đó là ngày cô phải đối mặt với cái giá đắt nhất cho sự phản bội của mìnhMỗi bước chân cô vào căn phòng lạnh lẽo ấy như một cuộc hành hạ, mỗi hơi thở đều nặng trĩu bởi sự khinh bỉ trong ánh mắt của Cận lão thái gia.Cô đã phản bội ông ta. Đó là cái tội không thể tha thứ trong Cận gia.Nhưng Cận Tư Dinh đã từng nghĩ rằng mình có thể rời khỏi cái gia đình này, có thể thoát khỏi sự điều khiển của Cận lão thái gia. Nhưng cô đã sai. Cái giá của sự phản bội không chỉ là một cú vấp ngã, mà là sự diệt vong trong những hình phạt tàn nhẫn nhất.Cận lão thái gia ngồi đó, không một chút cảm xúc, chỉ là sự lạnh lùng, như thể mọi thứ xung quanh ông ta không có giá trị gì cả, ngoại trừ sự thống trị tuyệt đối. Ông nhìn con thú mình nuôi dưỡng, đôi mắt như lưỡi dao sắc nhọn, không một chút dao động."Ngươi dám phản bội ta, dám chống lại ta."Giọng ông ta vang lên lạnh lẽo, không phải là giận dữ, mà là sự tàn nhẫn của một kẻ đã quen với việc trừng phạt"Ngươi tưởng rằng mình có thể thoát khỏi ta sao?"Một người hầu mang đến một chiếc roi dài, khẽ lắc nó trong không khí. Mỗi cú vung của nó như một lời cảnh cáo, không có một chút thương xót."Bắt đầu đi"Cận lão thái gia ra lệnh, mắt vẫn không rời khỏi Cận Tư Dinh, như thể ông đang quan sát một con thú bị giam cầmVút...Những nhát roi đầu tiên quất vào lưng côKhông giống như những lần trước, lần này là roi gân bò, dài và cứng, mang theo sức mạnh của một cơn cuồng phong. Mỗi nhát roi như xé toạc lớp da thịt của cô, khiến cô không thể nén được những tiếng rên rỉ đau đớn, nhưng ngay lập tức cô cắn chặt môi, cố gắng nuốt xuống sự đau đớn tột cùng. Cô biết, càng kêu la, càng khiến họ hài lòng."Cứ tiếp tục"Vút...Giọng Cận lão thái gia vang lên, không một chút xao động"Ngươi không đáng được tha thứ"Vút..vút...vút...vútNhững nhát roi liên tiếp quất xuống, chằng chịt trên lưng cô, khiến máu rỉ ra từng giọt, nhỏ xuống nền đấtMỗi nhát roi không chỉ là nỗi đau thể xác, mà còn là sự xúc phạm lớn lao, là sự trừng phạt cho hành động phản bội.Cận Tư Dinh cảm thấy như mình đang bị xé nát thành từng mảnh, không còn là con người nữa, mà chỉ còn là một cái xác không có hồn.Cơn đau thấu tim gan khiến cô không thể đứng vững, nhưng cô không khuất phục. Không phải vì cô không cảm thấy đau, mà vì cô biết rằng, nếu cô gục ngã, cô sẽ không bao giờ đứng dậy được nữaCận lão thái gia nhìn thấy sự kiên cường trong đôi mắt cô, một ánh mắt không cam chịu, một ánh mắt không chịu khuất phục dù đang phải chịu đựng những trận đòn tàn bạo"Ngươi nghĩ mình có thể chống lại ta sao?"Ông hỏi, giọng tràn đầy sự khinh bỉ"Ngươi chẳng là gì cả. Một con chó, một thứ đồ bỏ đi."Mỗi từ, mỗi câu của ông ta như một nhát dao đâm vào trái tim cô, nhưng Cận Tư Dinh vẫn im lặngDù cơ thể cô đang quằn quại trong đau đớn, dù máu nhuộm đỏ lưng cô, nhưng trong tâm trí cô, một cảm giác lạnh lẽo đang lan tỏaCô không phải là con chó ông nói. Cô không phải là thứ đồ bỏ đi. Nhưng trong cái địa ngục này, cô chỉ còn biết im lặng chịu đựng.Khi cuối cùng Cận lão thái gia ra lệnh dừng lại, Cận Tư Dinh không thể đứng dậy. Cô quỵ xuống, cơ thể đau đớn đến mức không thể cử động, đôi mắt mờ mịt, đầy máu và mồ hôiNhưng cô biết mình vẫn sống...