Bước Qua Ranh Giới

Chương 48 (1)




Đây là một chương quá dài nên mình cắt ra vài phần

Chống chỉ định người yếu tim nha

Ngoài ra tình tiết bóp méo nhân cách con người, nên là đội mủ nón cẩn thận trong lúc xem


Chương 48

=================

Căn hộ cao cấp nằm trên tầng cao nhất của một tòa nhà ven sông, ánh sáng chiều muộn rọi xuyên qua lớp rèm trắng mỏng, trải dài khắp không gian tĩnh mịch.

Mọi thứ đều được sắp đặt hoàn hảo: từ bộ sofa nhung màu xám tro, giá sách xếp ngay ngắn, đến những bức tranh trừu tượng treo trên tường

Đầy tinh tế, thanh lịch, và lạnh lẽo.

Cận Khinh Ca đứng lặng trong căn hộ của Tống Yên Nhiên, lồng ngực khẽ phập phồng

Nàng đã sống ở đây được một thời gian. Không ai nói rõ là "bị giữ lại", cũng không ai cấm nàng rời đi, nhưng tất cả mọi cánh cửa đều có khóa vân tay, mọi lối thoát đều tinh vi đến mức khiến người ta mỏi mệt.

Nàng giống như một chú chim được nhốt trong chiếc lồng mạ vàng, đẹp đẽ, an toàn, và không thể thoát

Hôm nay, Tống Yên Nhiên ra ngoài từ sáng, báo rằng sẽ có cuộc họp quan trọng đến tối muộn

Thời điểm hiếm hoi không có sự hiện diện của cô ta, và cũng là cơ hội duy nhất mà Cận Khinh Ca có thể tận dụng.

Nàng cẩn trọng bước về phía hành lang dẫn đến căn phòng cuối cùng – thư phòng.

Đó là nơi duy nhất trong căn hộ mà Tống Yên Nhiên luôn khóa kín, không bao giờ để nàng chạm vào. Một nơi cấm kỵ. Và chính vì vậy, nó là chìa khóa của tất cả những nghi ngờ trong lòng nàng suốt thời gian qua.

Cửa không khóa. Một điều bất thường.

Có thể là sơ suất, hoặc... một cái bẫy.

Nhưng Cận Khinh Ca không muốn bỏ phí một cơ hội hiếm có như thế này

Cận Khinh Ca chậm rãi đẩy cửa vào. Trong phòng, ánh sáng mờ dịu từ chiếc đèn bàn chiếu xuống mặt bàn gỗ nâu đỏ.

Tài liệu được xếp gọn gàng, laptop đóng lại, bên cạnh là một số hồ sơ dày được bọc da, không đề tên.

Nàng mở ngăn kéo đầu tiên, rồi ngăn thứ hai. Từng cử động đều nhẹ nhàng, gần như không phát ra tiếng động.

Nhưng nàng không biết, trên trần nhà, sau chậu cây bên cửa sổ, thậm chí cả trong chiếc đồng hồ treo tường, đều là những con mắt âm thầm dõi theo.

Từng bước chân của nàng, từng ngón tay lật giở giấy tờ, đều được ghi lại rõ nét và truyền trực tiếp đến màn hình máy tính ở một nơi khác.

Trong một văn phòng yên tĩnh, ánh sáng từ màn hình phản chiếu lên gương mặt lạnh lùng của Tống Yên Nhiên. Cô đang ngồi trước bàn làm việc, ngón tay nhẹ gõ lên mặt bàn, ánh mắt dõi theo từng hành động của 'thú cưng' mà mình vừa nhận

Không giận dữ. Không kinh ngạc. Chỉ là một sự im lặng kéo dài, như thể cô đã sớm biết, thậm chí chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu rồi

Khi tiếng khóa cửa vang lên, Cận Khinh Ca giật mình

Nàng vội vã khép ngăn kéo, rời khỏi thư phòng bằng những bước chân vội vã. Mồ hôi lạnh thấm ướt lưng áo.

Tống Yên Nhiên bước vào nhà, tay kéo theo một chiếc vali nhỏ màu đen. Gương mặt cô ta lạnh như thường lệ, nhưng ánh mắt lại sáng lên một cách kỳ lạ khi nhìn thấy 'thú nhỏ' đứng đón ở cửa

"...Cậu lén vào thư phòng của mình, Khinh Ca,"

Giọng Tống Yên Nhiên nhẹ như tơ, nhưng mỗi chữ như lưỡi kéo cắt ngang không khí

"Căn nhà này có tổng cộng mười ba camera. Cậu nghĩ cậu làm gì mình không biết sao?"

Cận Khinh Ca đứng bất động. Tay nàng buông thõng, ánh mắt nhìn về khoảng trống sau lưng Tống Yên Nhiên

Sự lặng im như lời thừa nhận.

Một nụ cười chậm rãi hiện lên trên môi Tống Yên Nhiên, không còn là kiểu dịu dàng thường thấy, mà là thứ vặn vẹo lạnh tanh, như thể cô ta vừa phát hiện ra thú cưng của mình không an phận

"Xem ra mình đã nuông chiều cậu quá rồi."

Chiếc vali phát ra tiếng bật nhỏ khi Tống Yên Nhiên mở nó ra.

Trong tích tắc, căn phòng bị nhuộm bởi thứ không khí không gọi tên

Tống Yên Nhiên ngồi xuống mép sofa, lấy ra một vòng cổ kim loại mảnh, bên trong khắc hai chữ nhỏ Khinh Ca.

"Lại đây."

Cận Khinh Ca không động đậy.

Lần đầu tiên, Tống Yên Nhiên cười, thật sự là một nụ cười rạng rỡ, nhưng ghê rợn.

"Thì ra cậu vẫn chưa hiểu vị trí của mình. Mình không cứu cậu để cậu phản kháng. Mình mang cậu về không phải để nối lại tình xưa"

Giọng nói dần trầm xuống, như rắn trườn qua da thịt.

"Cậu là của mình. Không phải con người. Mà là một món đồ. Một con thú bị bỏ rơi, mình nhặt về, nuôi nấng, vuốt ve... giờ lại cắn lại tay mình?"

Từng bước, cô ta tiến lại gần.

Cận Khinh Ca bước lùi.

Nhưng không có lối ra.

Bức tường trắng đằng sau lưng nàng lạnh như đá. Ánh đèn phản chiếu ánh kim loại từ chiếc vòng cổ trong tay Tống Yên Nhiên.

"Mình sẽ dạy cậu hiểu: những con thú không biết nghe lời thì phải được thuần hóa lại từ đầu."

Bàn tay Tống Yên Nhiên như gọng kìm mạnh mẽ chụp lấy đầu vai con mồi, khóe môi của cô đỏ như máu mà cong lên dịu dàng

"Đừng chống cự mình Khinh Ca. Nó không có lợi cho cậu đâu!"

Mi mắt Cận Khinh Ca trùng xuống, nàng chấp nhận những hành động đi trái luân thường đạo lý mà Tống Yên Nhiên sẽ áp lên người nàng. Không phải nàng yếu kém, mà nàng biết lùi một bước để tiến ba bước

Vòng sắt lạnh lẽo cứ thế vô tình ma sát vào da thịt nơi vùng cổ thon cao, trắng ngần của Cận Khinh Ca

Tống Yên Nhiên dùng một đầu móc dây xích nối vào khóa nhỏ ở chiếc vòng, cô ta phủ bàn tay lên chiếc má gầy của Cận Khinh Ca mà lên tiếng

"Quỳ xuống, ôm chân mình. Ngoan ngoãn một chút để thân thể không bị đau!"

Cận Khinh Ca mím chặt môi, đáy mắt đầy giao động nhưng nàng hiểu được một khi bước vào bàn cờ này chính mình sẽ không còn đường lùi..

Nghĩ như vậy, hai đầu gối chậm rãi quỳ xuống sàn nhà cứng cáp, vòng tay nàng ngập ngừng ôm lấy hai chân của Tống Yên Nhiên

Vũ nhục người khác là một trong những điều Tống Yên Nhiên yêu thích, nhất là được vũ nhục con mồi mà bản thân đã nhắm trúng từ mười năm trước càng là vô cùng thỏa mãn

"Cậu tìm gì trong thư phòng mình? Mình có nên nghĩ cậu đang giả vờ thuần phục dưới chân mình không? Thật tế là nuôi dưỡng âm mưu nào đó"

Tống Yên Nhiên vuốt ve đầu ngọn roi trúc trong tay, cô ấy không chần chừ mà vun lên sau đó hạ xuống ở sống lưng người kia

Chat...

Âm thanh vang vọng, như thể một tiếng chuông gõ lên

Cái đau len qua từng lớp vải mà gắm vào da thịt của Cận Khinh Ca, nàng nhắm chặt mặt, cố gắng ép chính mình

Chát...chát...chát...

Lại ba roi nữa đánh xuống, vẫn theo phương thức cũ, tùy tiện không chủ đích nhưng đủ làm da thịt người bị đánh lật mở từng miệng vết thương mới...

Cận Khinh Ca siết chăt khớp hàm, ngăn cho chính mình không được bậc ra âm thanh đau đớn

Chát...chát...chát...

Chát...chát...chát...

Không biết qua bao lâu thì âm thanh roi vọt vụt lên da thịt người mới ngưng đi

Tống Yên Nhiên vứt ngọn roi trúc vào một góc tường, chất giọng nhàn nhạt lên tiếng

"Nhớ kỹ bài học hôm nay. Đừng tự tiện chạm vào đồ của chủ nhân!"

Cận Khinh Ca vẫn còn quỳ, lưng thẳng như một cột trụ không muốn đổ, dù từng đường roi như vết cắt ngang qua thân thể.

Mỗi lần roi quất xuống, da thịt lại rùng mình phản ứng theo bản năng, nhưng nàng không phát ra tiếng.

Sự im lặng ấy, với Tống Yên Nhiên, không phải là ngoan ngoãn mà là thách thức.

"Vẫn còn kiêu hãnh à?"

Tống Yên Nhiên cúi xuống, đôi mắt lạnh lùng rà soát gương mặt nàng, tay nắm lấy cằm ép nàng ngẩng lên.

"Mình đã dạy cậu cách sống trong lồng. Cớ sao cậu vẫn muốn bay ra ngoài?"

Không đợi câu trả lời, ngọn roi lại vun lên.

Chát...

Một đường ngang vai. Lần này, môi Cận Khinh Ca khẽ run, nhưng vẫn không nói gì.

Bóng đèn trên trần phản chiếu ánh đỏ rớm qua lớp áo mỏng.

Mỗi vết roi không chỉ nhằm vào thân thể mà như khắc lên ý chí.

Cuối cùng, khi Tống Yên Nhiên dừng tay, căn phòng lại rơi vào tĩnh lặng. Mùi da, mùi gỗ, và một mùi tanh nhẹ của máu hòa lẫn.

Tống Yên Nhiên ngồi xuống trước mặt nàng, kéo cánh tay đã đỏ bầm vào lòng, hôn lên một bên thái dương vẫn còn rịn mồ hôi lạnh.

"Chỉ cần cậu ngoan,"

Cô thì thầm

"Mình sẽ lại nhẹ nhàng như thuở trước."

Đêm ấy, Hải Thành lại có mưa to...

Trong một khoảng thời gian ngắn, Cận Tư Dinh liên tiếp để vuột hai dự án trọng điểm. Cổ phiếu vừa có dấu hiệu khởi sắc lần nữa lại đỏ bảng vào ba phiên giao dịch gần nhất. Truyền thông như bắt được miếng mồi ngon mỗi ngày không biết có bao nhiêu bài phân tích được đưa lên. Hội đồng quản trị như ngồi trên đống than mỗi khi báo cáo tài chính được gửi đến

Cận Tư Dinh, từng là nữ chủ tịch trẻ nhất trong lịch sử tập đoàn, thậm chí là trẻ nhất của toàn ngành công thương nghiệp của Hải Thành

Hiện tại, cô ngồi im lặng trong phòng họp, lặng lẽ đi những nước cờ tiếp theo

Trước mặt cô là tám thành viên hội đồng, sáu người biểu cảm khó lường, hai người công khai chất vấn.

Mười hai năm trước, cô được Cận lão thái gia đích thân đề bạc cũng dần dắt mà tiến vào tập đoàn, một bước loại Cận Trì Khiêm ra khỏi Cận thị

Mười hai năm sau, cô lần nữa dùng thủ thuật đưa Cận Trì Khiêm lên lại vị trí lãnh đạo..

"Chúng ta không thể tiếp tục mạo hiểm thêm nữa,"

Giọng nói của phó tổng tài chính vang lên, lạnh lùng.

"Cận Thị cần một người đủ bản lĩnh để ổn định lại cục diện."

Câu nói đó, giống như một dấu chấm hết.

Không phải là đề xuất. Là phán quyết.

Bàn tay ở dưới gầm bàn của Cận Tư Dinh hết co rồi lại duỗi như thể đã chờ đợi kết cục này rất lâu

Sáng hôm sau, thông cáo nội bộ được gửi đi

/Cận Tư Dinh chính thức từ nhiệm chức Chủ tịch Tập đoàn Cận Thị, lui về giữ chức vụ Phó Tổng Giám đốc phụ trách chiến lược phát triển khu vực phía Nam. Người kế nhiệm: ông Cận Trì Khiêm./

Trên tầng cao nhất của toà nhà tổng bộ, văn phòng chủ tịch được mở khóa lại sau mười hai năm. Bức tranh cũ treo sau ghế ngồi – "Phồn vinh và trật tự"

Vẫn còn nguyên vết bụi. Cận Trì Khiêm bước vào, chỉnh lại cà vạt trước gương, rồi nhìn ra ngoài cửa kính.

Mười hai năm. Mọi thứ đổi thay. Nhưng ghế chủ tịch vẫn chỉ có một

Chín giờ tối, trời đổ mưa lất phất. Cận Tư Dinh trở về Cận Trạch trong im lặng. Cánh cổng sắt cổ kính kêu lên một tiếng rít lạnh khi mở ra, như thể cũng đang trách móc kẻ trở về mang theo thất bại.

Đêm hôm ấy, trời đổ mưa dầm dề như trút giận thay đất trời

Trong đại sảnh lạnh như băng, đèn được bật sáng toàn bộ, người giúp việc được lệnh đứng xếp hàng hai bên.

Không ai dám lên tiếng, chỉ nghe tiếng bước chân chậm rãi của Cận lão thái gia vang lên giữa không gian nghẹt thở

Cận Tư Dinh bị kéo ra từ phòng, cưỡng ép quỳ giữa chính đường. Áo vest đã bị vứt đi từ lúc nào, sơ mi mỏng manh hoàn toàn không che chắn được gì lưng, để lộ tấm lưng gầy yếu giữa ánh đèn. Giữa ánh mắt soi mói của đám người hầu, cô chẳng khác gì một kẻ tội đồ bị trói giữa pháp trường.

"Đây là kết cục của kẻ làm ảnh hưởng đến lợi ích của Cận gia"

Giọng Cận lão thái gia khô khốc, lạnh như thép. Ông ta không tự ra tay, bởi vì trong mắt ông Cận Tư Dinh hoàn toàn là con cờ đánh bỏ, không còn giá trị

Ông sai Lưu thúc, kẻ thân tín trung thành, cũng là tay chuyên dạy dỗ những "đứa con hư" theo đúng luật nhà họ Cận.

"Lưu thúc, bắt đầu đi."

Lưu thúc không nói một lời. Gã cầm cây thước trúc lớn, bước lên phía trước, dùng chân đạp thẳng lên bả vai Cận Tư Dinh ép cô khuỵu sát xuống đất.

"Ngẩng đầu lên, đại tiểu thư"

Gã cười khẩy

"Để người ta còn biết con cưng một thời của Cận gia trông thế nào khi bị dạy lại từ đầu."

Roi đầu tiên quất xuống lưng

Chát...

"Vì một đứa con gái ngu ngốc như cô mà Cận thị mất hai dự án nghìn tỷ!"

Roi thứ hai rít qua không khí, quất vào mông.

Chát....

"Chỉ biết chiêu trò đối phó người trong nhà, chứ chẳng biết giữ lấy ghế! Vô dụng!"

Roi thứ ba – xé thịt. Máu bắn tung lên cổ áo.

Chát....

Lưu thúc vừa đánh, vừa nhấn giọng từng câu:

"Cô nghĩ mình là ai? Là máu thịt Cận gia à? Cô chỉ là một con tốt, được nuôi lớn để dùng cho đại nghiệp. Dám khiến lão thái gia mất mặt, thì cô nên nhớ, Cận gia không nuôi đồ bỏ đi!"

Cận Tư Dinh khẽ cắn môi đến rướm máu, đầu không cúi, mắt không nhắm. Cô biết, thứ mà Cận lão thái gia muốn cướp, không chỉ là chức vị, mà là thể diện cuối cùng của cô.

Máu từ lưng chảy xuống, đọng thành từng vệt đỏ trên nền đá cẩm thạch trắng.

Người giúp việc vẫn phải đứng nhìn, không được phép quay đi. Đó là một phần của trừng phạt

Bị làm nhục trước kẻ thấp kém hơn mình.

Sau mười roi, thước trúc gãy đôi. Cận lão thái gia chống gậy đứng dậy, cười lạnh.

"Ngươi nghĩ chỉ mười roi là đủ sao?"

Cận lão thái gia gằn giọng, ánh mắt sắc lạnh như dao

Chẳng biết từ khi nào Lưu thúc đã cầm roi mây đen trên tay, chậm rãi bước lên, đôi mắt không chút cảm xúc

"Tiếp tục, thêm mười roi nữa"

Cận lão thái gia lạnh lẽo ra lệnh

Vút...

Lần này, roi quất xuống mạnh mẽ hơn, vút lên rồi lại bổ vào lưng cô, âm thanh lạnh lẽo vang lên, đau đớn rát buốt xuyên qua lớp áo mỏng, làm người ta phải rùng mình

"Cảm thấy đau không? Ta muốn ngươi biết, ngươi không còn gì hết, không một chút giá trị nào nữa. Mười roi này chỉ là bài học cho những kẻ hư hỏng"

Cận lão thái gia lạnh lùng nói, không hề xót thương.

Cận Tư Dinh cảm nhận một cơn đau dữ dội dọc theo sống lưng, nhưng cô chỉ cắn chặt môi, không một tiếng kêu gào

Cô đã học được từ bao nhiêu năm qua, nỗi đau này không đủ làm cô yếu đuối. Cô phải im lặng, phải chịu đựng.

Không thể cho họ thấy một chút yếu đuối nào.

Nhưng mỗi lần roi quất xuống, cô lại cảm thấy như có một phần của mình vỡ nát, máu nhuộm đỏ từng vết thương sâu thẩm

Vút,...vút...vút...vút...vút..

Lúc này, Lưu thúc không còn quan tâm đến việc có đánh đau hay không, chỉ đơn giản là thực hiện mệnh lệnh, tay hắn không ngừng vung roi, làm cơ thể Cận Tư Dinh run rẩy, từng vệt roi in lên làn da, máu từ đó bắt đầu rỉ ra, nhuộm đỏ cả lưng cô

Vút,...vút...vút...

Mỗi lần roi quất xuống, làn da lại rách ra, máu tươi thấm đẫm cả đất.

Vút...vút...

Cận Tư Dinh không dám thở mạnh, chỉ còn biết cúi gằm đầu, rơi vào cơn mê loạn của sự đau đớn. Nhưng trong sâu thẳm lòng cô, có một ngọn lửa không bao giờ tắt, không phải để cầu xin sự tha thứ, mà là để sống sót qua cơn bão táp này.

Cận lão thái gia không buồn nhìn cô nữa, chỉ lặng lẽ quay mặt đi, lắc đầu

"Nếu không phải dòng máu quý hiếm đang chảy trong người ngươi thì ta đã không ngần ngại mà giết chết ngươi!"

Ông lẩm bẩm

Cận lão thái gia đứng vững, đôi mắt lạnh lẽo nhìn vào công cụ mà bản thân đã dưỡng nhiều năm qua, trên cơ thể của Cận Tư Dinh là những vết roi đang rỉ máu.

Không có chút thương tiếc, ông tiếp tục lạnh lùng ra lệnh:

"Sấp người xuống!"

Cận Tư Dinh không nói gì, nhưng thân thể cô đã quá mỏi mệt, cơn đau từ mọi nơi trong cơ thể khiến cô gần như không còn sức lực để cử động.

Sau một lúc im lặng, cuối cùng cô vẫn miễn hạ người xuống nền nhà lạnh lẽo, nằm sấp xuống, mặt áp xuống nền đá lạnh buốt. Cô cảm nhận được từng hơi thở của mình, từng cơn thở dài đầy tuyệt vọng, nhưng không có một tiếng kêu vang lên.

"Để mỗi người trong nhà thấy rõ, ngươi không xứng đáng là đứa con của Cận gia. Thân phận của ngươi hiện tại còn không bằng người giúp việc ở đây!"

Cận lão thái gia nói, giọng không có lấy một chút cảm xúc

"Đánh, không được nương tay."

Và thế là, Lưu thúc đứng lên khởi động, hắn nhìn Cận Tư Dinh một lúc rồi giơ cây roi lên, quất xuống mông cô một cái thật mạnh.

Âm thanh của roi vang lên, như xé rách không gian, khiến những người đứng xung quanh đều giật mình

Chát...

Cận Tư Dinh không dám kêu lên, chỉ có những giọt nước mắt vô hình chảy ra từ đôi mắt khép hờ, rồi nhanh chóng bị mặt đất nuốt chửng.

Tiếng roi quất đều đặn, không ngừng, đến lượt người giúp việc đầu tiên, người thứ hai, người thứ ba, tất cả đều lần lượt bước lên và ra tay

Chát...chát...chát...

Mỗi người đều đánh cô một roi, đều theo mệnh lệnh của Cận lão thái gia mà không chút nương tay. Từ những người phục vụ trung thành trong nhà, cho đến những người làm công bình thường, tất cả đều chỉ có một mục đích duy nhất: cho 'đại tiểu thư' nhận lấy sự tủi nhục, sự hạ bệ tối đa.

Chát..chát...chát..chát...chát

Chát,..chát...chát...chát..chát

Hai mươi người, mỗi người một roi, một nỗi đau xuyên thấu vào cơ thể cô. Họ không nghĩ ngợi gì, chỉ đơn giản làm theo lệnh, không có chút lưỡng lự. Mỗi vết roi như xé toạc mọi hy vọng trong lòng cô, như đánh vào chính niềm kiêu hãnh mà cô đã cố gắng giữ suốt bấy lâu.

Chát...chát...chát..chát

Cận Tư Dinh gần như không còn cảm giác, cơ thể cô trở nên nặng nề, gương mặt nhòe đi trong dòng nước mắt lẫn máu. Nỗi đau thể xác bây giờ đã trở thành thứ dường như không còn có thể phân biệt rõ ràng với sự đau đớn tinh thần. Cô chỉ có thể cuộn mình lại, cố gắng không để mình gục ngã hoàn toàn

Chát...chát...chát..chát..

Khi tất cả đã xong xuôi, Cận lão thái gia đứng một lúc, nhìn cô nằm co quắp trên sàn, rồi quay đi, không một lời cảm thông. Ông nói một câu cuối cùng, sắc lạnh như băng

"Ngươi sẽ không bao giờ có thể đứng dậy nữa."

Cận Tư Dinh nằm bất động trên nền đá lạnh, cơ thể rướm máu, từng vết roi in hằn như một thứ dấu ấn sống của quyền lực và sự chà đạp.

Mái tóc dài dính bết vì mồ hôi, máu và nước mắt, vắt sang một bên mặt nhợt nhạt đến đáng sợ.

Những người giúp việc vừa đánh cô xong, giờ chỉ biết đứng lặng, không ai dám thở mạnh.

Nhưng Cận lão thái gia vẫn chưa dừng lại

Ông không thèm nhìn đến bộ dạng thảm hại kia, chỉ hất cằm, ra hiệu cho Lưu thúc tiến tới.

"Dựng nó dậy. Cho nó quỳ như con chó. Còn chưa học được cách làm kẻ dưới cơ mà đã muốn cầm quyền? Cho nó học lại từ đầu."

Lưu thúc không chút do dự, túm tóc Cận Tư Dinh kéo cô dựng dậy, rồi dùng đầu gối thúc mạnh vào lưng khiến cô ngã nhào về phía trước, hai tay đập xuống nền gạch lạnh buốt

Cơn đau từ lưng, từ mông, từ mỗi vết roi vẫn chưa nguôi, giờ lại bị ép gập người, quỳ xuống như con thú bị thuần phục.

"Chân, tay... đúng tư thế."

Bị đẩy đến giới hạn tận cùng của nỗi nhục, nhưng Cận Tư Dinh vẫn cắn chặt răng

Cô quỳ trên cả bốn chi, đầu rũ xuống, thân thể run rẩy vì máu chảy và cơn đau rát cháy bỏng. Hai tay chống xuống đất, đầu gối dính máu, cô thở hổn hển như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ngất lịm

Rồi giọng nói lạnh lùng kia lại vang lên

"Sủa đi."

Toàn thân cô khựng lại.

Sự im lặng kéo dài đúng ba giây. Rồi bàn tay Lưu thúc lại giáng xuống, lần này không còn là roi mà là một cái tát như trời giáng vào sau đầu cô.

"Không nghe thấy lệnh à? Sủa!"

Cận Tư Dinh không động đậy, nhưng một giây sau, thêm một cú đá nữa giáng thẳng vào bụng cô. Cô khụy xuống, ho rũ rượi, chất lỏng tanh tưởi lần nữa lại trào lên trong khoang miệng

"Cô không phải người, thì làm theo cách của loài không phải người đi"

Cận lão thái gia nói, giọng ông như rít qua kẽ răng, chất chứa sự khinh miệt đến tột cùng.

Những chuyện trước đây Cận Tư Dinh vì đứa con hoang Cận Khinh Ca mà chống lại ông thì hôm nay và những ngày sau ông sẽ lấy lại từ thứ một

Trong khoảnh khắc đó, Cận Tư Dinh cảm giác mình không còn là mình. Cô như thể đã rơi xuống tận đáy sâu nhất của một cái giếng không đáy, không còn thể diện, không còn lối thoát

Nhưng cô chấp nhận nhảy xuống giếng vì cô muốn bơi ra đại dương lớn hơn

Cô khẽ mở miệng, một tiếng "gâu" khàn đục như nghẹn trong cổ họng bật ra.

Một tiếng.

Rồi hai tiếng.

Mỗi tiếng là một lát cắt xé toạc lòng tự trọng vốn đã vỡ nát từ lâu

Cận lão thái gia vẫn chưa ra hiệu dừng lại.

Khi tiếng sủa cuối cùng vang lên trong cái sảnh lớn im phăng phắc, ông chỉ khẽ gật đầu

Lưu thúc hiểu ý, vẫy tay, lập tức hai người hầu lực lưỡng bưng từng xô nước lạnh ngắt như băng, ướp đá, tiến về phía Cận Tư Dinh.

"Đây là để mày tỉnh táo hơn chút. Một công cụ hỏng, ít nhất cũng phải biết tự mình đứng lên mà làm lại từ đầu."

Không cho cô kịp phản ứng, xô nước lạnh đầu tiên dội thẳng lên lưng, khiến Cận Tư Dinh cong người lại, như thể toàn bộ dây thần kinh bị kéo căng đến mức sắp đứt

Từng vết roi rách da nay gặp nước lạnh, đau đến tê rát, thấu tận xương. Cô muốn hét lên nhưng cổ họng như bị ai bóp nghẹt.

Xô thứ hai tiếp tục giội từ đầu xuống, đá lạnh trôi lẫn trong nước đập thẳng vào bả vai đang bầm tím. Tóc tai rũ rượi, áo quần sũng nước, máu loang theo dòng chảy. Thân thể cô run lên bần bật như lá trong bão tuyết.

"Bò đi."

Giọng Cận lão thái gia vang lên như một bản án.

"Bò qua từng người ở đây. Từng đứa một. Không bỏ sót. Nếu còn có chút máu của Cận gia, thì phải biết hạ mình đến tận cùng. Dùng đầu mà bò. Dùng sự nhục nhã mà học làm người."

Không một ai dám lên tiếng.

Cận Tư Dinh cắn chặt răng. Cô biết, nếu không bò, họ sẽ tiếp tục đánh.

Nếu phản kháng, sẽ có trừng phạt khác tàn độc hơn chờ cô

Cô cần giữ chút hơi tàn để hoàn thành đại cuộc

Cô quỳ, rồi chống tay, đầu cúi thấp xuống, má dính sát nền gạch lạnh ngắt

Từng bước một, như con thú bị xích cổ, cô bò ngang qua hàng người giúp việc – những người từng cúi đầu trước cô, từng gọi cô là đại tiểu thư. Bây giờ, họ lùi từng bước để cô bò qua

Mỗi lần cô lết qua một người, lòng tự trọng lại bị chà đạp thêm một tầng.

Có người vô tình, hoặc cố ý dẫm nhẹ lên tóc cô

Có người khạc nhổ xuống nền, nơi cô đang cúi đầu bò tới.

Cô không nói gì. Không khóc. Không cầu xin.

Chỉ bò. Như con chó bị chủ quát mắng. Như một món đồ chơi sắp bị vứt đi, vẫn cố tự níu lại chút tàn dư tồn tại.

Cận lão thái gia không nhìn Cận Tư Dinh bằng ánh mắt của một con người. Ông ta ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế gỗ lim chạm trổ đầu rồng, trầm mặc giây lát rồi phất tay, ra lệnh bằng giọng khô cằn như tro tàn:

"Lưu thúc, mang vòng cổ chó cũ ra đây. Cho nó học lại cách làm súc sinh từ đầu."

Không ai dám thở mạnh. Một người làm lật đật đi lấy, lát sau trở lại với sợi vòng cổ da đã mốc meo, lấm lem vết thời gian, từng dùng cho con chó săn đã chết của Cận gia.

Lưu thúc quỳ xuống, siết chặt vòng quanh cổ Cận Tư Dinh như tròng vào một món đồ không còn quyền lựa chọn. Một cú giật mạnh khiến cô chúi đầu xuống nền đá lạnh, chằng chịt vết thương trên người cứ thế tràn ra máu tươi

"Bò đi. Bò qua từng người. Ai để nó qua mà không động tay dạy dỗ, lập tức cút khỏi Cận trạch."

Giọng ông già vang đều, từng chữ như đinh đóng xuống sàn nhà.

Cận Tư Dinh run rẩy bò bằng đầu gối và khuỷu tay, chiếc vòng siết cổ, kéo theo một sợi xích ngắn do Lưu thúc giữ

Người giúp việc đứng dàn hàng, ai nấy mặt tái nhợt, nhưng cũng không dám kháng mệnh

Cô bò tới người đầu tiên, là một nữ tạp vụ già gần năm mươi và nhận ngay cái tát thẳng mặt, kèm một cú đá giáng xuống lưng khiến cô bật tiếng rên, máu từ môi lập tức trào ra

Người thứ hai quỳ xuống, không đánh mà nhét nguyên giẻ lau sàn vào miệng cô, cười khẩy

"Sủa đi, chó cũng phải biết phục tùng."

Có kẻ thì vả, có người dùng cán chổi đánh mạnh vào vai, vào mông

Đến người thứ tám, một thanh niên từng bị cô sai quỳ giữa sân ngày xưa, hắn cúi xuống, thì thầm

"Nhân quả là vậy đấy, đại tiểu thư."

Rồi không cần đợi lâu, hắn đá cô một cú lật nghiêng thân thể đang chằng chịt thương tích.

Cận Tư Dinh tiếp tục bò qua người thứ mười lăm, lưỡi tê cứng, đôi tay run bần bật, đôi mắt trống rỗng không còn phản ứng khi ông già nói tiếp

"Muốn sống sót thì để nó liếm giày các người đi"

Cô không thể khóc, không thể phản kháng.

Chỉ biết cúi đầu liếm những đôi giày nhơ nhuốc, mỗi một lần đầu lưỡi chạm đất là một lần tự trọng tan rã như mảnh thủy tinh dưới gót giày

Khi cô vừa bò qua người cuối cùng, Lưu thúc hất nguyên xô nước bẩn pha đá lạnh vào mặt cô, khiến toàn thân cô co giật

Cận lão thái gia chỉ cười nhẹ

"Cái danh đại tiểu thư đã không còn, hiện tại ngươi là một con chó vô dụng bị vứt. Đừng vọng tưởng có thể phản kháng, thứ ta có thể giết không chỉ ngươi mà ngay cả đứa con hoang kia cũng vậy!"

Sau đó ông trở nên gầm gừ như con hổ đói khát mồi

Cận Tư Dinh quỳ gối giữa sân gạch lạnh, gió mùa quất vào da thịt đã rớm máu từ trận roi đầu. Cô không rên một tiếng, chỉ siết chặt tay đến bật máu.

"Ta cho ngươi hai đường"

Lão thái gia từ tốn rít thuốc, mắt nhắm hờ như đang cân đo mạng người

"Một là ngoan ngoãn chịu đủ hai mươi ngày huấn luyện — như chó. Không quyền cãi, không quyền nghỉ, không quyền sống như người."

"Hai là..."

Lão vẫy tay, quản gia kính cẩn đưa lên một xấp hồ sơ

Trong đó là ảnh chụp Cận Khinh Ca ở một cửa hàng tiện lợi

"Thứ con hoang này vẫn đang ở trong tay người của ta, chỉ cần ta phật ý nó sẽ chết không toàn thây"

"Đây là khởi động đầu tiên!."

Một tấm ảnh với bờ lưng trần chi chí vết roi đỏ hiện ra trước mắt Cận Tư Dinh, đôi mắt cô đẫm nước, nhưng không có lệ rơi.

"Nếu ngươi dám trốn, phản kháng, hay chết giữa chừng, ta sẽ gửi từng ngón tay của nó về cho ngươi."

Lão đặt roi xuống, cười nhạt:

"Chọn đi. Làm chó, hay để người yêu của ngươi làm ma. Đừng tưởng ta không biết ngươi đối với nó là thứ tình cảm gì?"

Khớp tay Cận Tư Dinh siết đến trắng bệch, ván cờ này cô dùng máu của mình để thắng...bằng mọi giá...

Chương trước Chương tiếp
Loading...