Bước Qua Ranh Giới

Chương 47




Chương 47

===============

Phòng họp cao tầng của Cận Thị sáng rực dưới ánh đèn chùm pha lê, từng người ngồi vào ghế da đen theo thứ tự chức vụ

Trên màn hình LED phía trước, dòng tiêu đề "Chiến lược thị trường khu vực Nam bộ quý IV" hiện rõ từng nét nghiêm trang.

Cận Khinh Ca đứng thẳng, mái tóc dài xỏa nhẹ sau lưng, bộ vest màu bạc khiến nàng càng lạnh lùng như một lưỡi dao được mài kỹ

Trong tay là bản thuyết trình đã được chuẩn bị kỹ lưỡng, dự án cải tổ chuỗi phân phối nội địa mà nàng tự tin là đòn phản công duy nhất giúp Cận Thị lật ngược thế cờ trước các đối thủ.

Nàng nói không nhanh không chậm, ánh mắt từng lúc quét qua những gương mặt mang biểu cảm kiềm nén, cẩn trọng. Tất cả đều đang lắng nghe, nhưng không ai tỏ ra hoàn toàn đồng thuận.

Đến khi cô kết thúc bài trình bày, một khoảng lặng nặng nề trùm lên căn phòng

Thành viên hội đồng quản trị lật lật tài liệu, trao đổi ánh mắt như có như không, rồi từng người lần lượt lên tiếng phản bác

"Rủi ro vượt mức cho phép."

"Thị trường miền Nam vẫn chưa phục hồi."

"Chi phí ban đầu quá lớn, liệu có đáng không?"

Cận Khinh Ca vẫn đứng yên, sống lưng thẳng, mắt không chớp. Nàng biết sẽ có tranh cãi, nhưng không ngờ lại bị bác bỏ gần như tuyệt đối.

Giọng tổng thư ký vang lên cắt ngang làn sóng bàn tán

"Với tỷ lệ phản đối 7/9, quyền quyết định cuối cùng được chuyển về cho Chủ tịch Cận."

Cả căn phòng quay nhìn người phụ nữ đang ngồi ở vị trí giữa bàn, nơi ánh sáng dịu hơn, nhưng cũng lạnh hơn.

Cận Tư Dinh mặc sơ mi trắng, mở bung đi một cúc, thấp thoáng xương quai xanh tinh xảo, tay vân vê cây bút bạc giữa ngón trỏ và ngón cái

Nàng không nhìn Cận Khinh Ca, cũng không nhìn hội đồng, chỉ trầm giọng nói, từng chữ cứng như sắt nguội

"Dự án không được thông qua. Tạm dừng triển khai."

Không khí đông cứng. Ai đó hít vào khe khẽ, một người khác lén gửi tin nhắn dưới bàn. Chỉ vài phút sau khi buổi họp kết thúc, những dòng chữ bắt đầu lan khắp nội bộ Cận Thị

"Nghe nói mối quan hệ giữa Cận tổng và Cận Khinh Ca rạn nứt rồi..."

"Cận tổng chưa từng phủ quyết trực tiếp Cận Khinh Ca, lần này là lần đầu tiên."

"Có lẽ tin đồn về sự phân hóa nội bộ là thật..."

"Quái lạ, thế mà lần trước còn nói giữa bọn họ - tình trong như đã mặt ngoài còn e"

Cận Khinh Ca rời khỏi phòng họp không nói lời nào

Phía sau lưng, ánh mắt Cận Tư Dinh vẫn dõi theo, nhưng tuyệt nhiên không có lấy một tia cảm xúc

Nước lạnh chảy từng dòng mảnh xuống lòng bàn tay trắng xanh của Cận Khinh Ca, rửa đi lớp bụi vô hình của cuộc họp vừa rồi, nhưng không thể rửa sạch cảm giác trống rỗng đang gặm nhấm từng kẽ ngón tay.

Gương lớn phản chiếu gương mặt nàng, điềm tĩnh, không biểu cảm, chỉ có đôi mắt sâu như một cái giếng cạn nước

Nàng lặng lẽ tắt vòi, lấy khăn giấy lau tay, chuẩn bị quay đi thì hai giọng nói lạ lẫm vang lên từ phía dãy phòng rửa tay bên trong, giọng phụ nữ sắc như kim loại gõ vào gạch men

"Con nhỏ đó còn mặt mũi ở lại làm gì chứ? Dự án bị đạp thẳng mặt, chính tay Cận tổng phủ quyết. Vậy mà vẫn bình thản rửa tay như chưa có chuyện gì."

Một giọng khác bật cười mỉa

"Cô nghĩ nó không nghe ra à? Chẳng qua là mặt dày thôi. Đồ con hoang, xuất thân ti tiện, tưởng bám được họ Cận thì lên làm phượng hoàng được chắc?"

"Phượng hoàng cái gì? Bị thất sủng rồi, không mau cuốn xéo khỏi Cận Thị còn bám víu làm gì? Mà cũng đúng thôi, không có chỗ dựa thì nó chẳng là gì cả, chỉ là thứ rác rưởi bị lượm từ ven đường."

Giọng cười ré lên rồi im bặt. Có tiếng dậm gót giày rời đi. Khi hai người phụ nữ bước ra, sững lại. Cận Khinh Ca vẫn đứng đó, lưng thẳng, gương mặt không biến sắc, đôi mắt nhàn nhạt ánh nước, nhưng không có giọt nào rơi

Nàng khẽ nghiêng đầu, miệng cong lên một nụ cười lịch thiệp đến mức trào phúng

"Chuyện của tôi và Tư Dinh từ khi nào đến lượt hai cô bàn tán?"

Không chờ họ phản ứng, Cận Khinh Ca thong thả rời đi, bước chân đều đặn, không vội vã, không lảo đảo. Giống như những lời nói kia chỉ là bụi bặm rơi trên áo trắng, chỉ cần chải nhẹ là rơi.

Nhưng sau lớp áo vest ấy, bàn tay nàng đang không ngừng nắm chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay ướt, để lại một dấu đỏ chằng chịt

Những ngày sau đó, Cận Khinh Ca lần nữa đối mặt với sự cô lập nơi công sở

"Chậc, đúng là thời thế thay đổi nhanh thật, mới hôm trước còn là người được Cận tổng chống lưng, hôm nay đã thành người bị chối bỏ công khai rồi."

Một trợ lý phòng pháp chế nói vọng ra từ máy pha cà phê, đủ lớn để cả dãy hành lang nghe thấy.

"Suỵt... nhỏ tiếng thôi, không khéo lại bị bảo là đố kỵ. Nhưng mà giữa bao nhiêu người tài, không hiểu sao lại để loại người ấy dẫn dắt dự án. Dựa vào cái gì chứ?"

Giọng nữ lảnh lót, cố tình cất cao ở đoạn cuối. Một nhóm nhân viên nữ bật cười khe khẽ, ánh mắt cố tình liếc về phía Cận Khinh Ca vừa bước ra từ thang máy

Cận Khinh Ca vẫn vờ như không nghe thấy, chỉ có nàng biết bàn tay đang nắm tài liệu siết đến nổi đầy gân xanh

Ở khu photocopy, một nam nhân viên tài vụ ném nhẹ xấp tài liệu lên bàn, giọng nửa như cảm thán, nửa như mỉa mai

"Rõ ràng là không được trọng dụng! Bị đá đi còn không biết ngượng mà gửi đơn từ chức!"

"Thì cũng có giỏi đâu. Cái đề án đó tôi liếc qua còn thấy hổng. Nếu không phải họ Cận, liệu có ai cho ngồi vào phòng họp chiến lược?"

Một nữ nhân viên hành chính ngồi bên bàn, bấm điện thoại nhưng không quên để giọng mình vang vọng đúng lúc Khinh Ca đi ngang qua.

Ngay cả khi bước vào thang máy, cửa chưa kịp đóng, vẫn có người từ xa "lỡ miệng" thốt lên

"Người không có gốc rễ vững thì sống ở đâu cũng là kẻ ngoài cuộc thôi."

Thang máy khép lại.Cận Khinh Ca nhìn chằm chằm vào con số giảm dần – tầng mười sáu, mười năm, tám...

Nhưng trong đầu nàng, chỉ còn lại một tiếng ong ong như tiếng gió va vào vách đá. Những câu nói đó không cắt da cắt thịt mà khoan vào lòng nàng từng chút một như mũi kim găm xuống tận xương, không chảy máu, chỉ âm ỉ buốt đến tận cùng

Ánh sáng ban chiều chiếu xiên qua tấm kính lớn sát sàn, rọi xuống sàn đá bóng loáng của tầng cao nhất Cận thị, đổ cái bóng dài mảnh của Cận Tư Dinh lên vách tường trắng lạnh.

Cô đứng cạnh bàn làm việc, tay khẽ xoay tách cà phê đã nguội, ánh mắt dừng lại ở một điểm vô hình ngoài cửa sổ

Ở phía sau cánh cửa khép hờ, từng tiếng xì xào vọng lại, những lời cay nghiệt, độc địa như những nhát kéo cắt vào danh dự người đứa nhỏ của cô

"... tưởng chừng có chỗ dựa, ai ngờ chỉ là con hoang bị nuôi tạm..."

"... bị Cận tổng đá rồi, không biết còn mặt mũi nào bám lại..."

Âm thanh không quá lớn, nhưng rơi vào tai Cận Tư Dinh lại rõ ràng từng chữ

Mỗi lời như một nhát gậy đập vào bức tường kiên cường mà cô đã dựng lên

Không phải cho mình, mà cho một người.

Cô nhắm mắt lại trong một thoáng. Mi mắt run khẽ, hàng lông mày vốn lạnh lùng nay chùng xuống, hằn rõ một nét xót xa.

Một cơn gió nhẹ từ khe cửa thổi qua, làm vài sợi tóc lòa xòa trước trán cô bay nhẹ. Cô không vén, chỉ buông một tiếng thở dài rất khẽ, như sợ chính mình nghe thấy.

Nhưng nếu không đẩy em ra xa, thì ai sẽ bảo vệ em khỏi sự tàn độc đang chực chờ trong căn biệt viện ấy? Ai sẽ cho em một cơ hội sống sót khi cả Cận gia là vũng lầy sâu hun hút?

Đôi mắt cô dần mở ra. Màu nâu trầm trong mắt không còn gợn sóng, chỉ còn sự kiên định lạnh băng

Nếu phải là người đẩy Cận Khinh Ca vào nỗi cô đơn này để đổi lấy tự do cho mẹ cô ấy, thì để mình cô gánh chịu ánh mắt căm hận ấy cũng được.

Miệng cô mím lại, như muốn giữ lấy chút dịu dàng vừa thoáng qua

Trong thế giới của quyền lực và dối trá, Cận Tư Dinh chưa từng có quyền lựa chọn một lối đi không tàn nhẫn

Dưới lòng đất, trạm tàu điện ngầm lúc chiều muộn đông người đến kỳ lạ. Tiếng loa thông báo tuyến tàu vọng đều đặn, tiếng bước chân, tiếng nói cười, tiếng bánh xe kéo va chạm nhau. Tạo thành một bản nhạc sống động nhưng lạnh lẽo.

Cận Khinh Ca kéo cao cổ áo khoác, tay giữ chặt quai túi xách, bước đều về phía thang cuốn. Hơi thở nàng mỏng như sương, gương mặt trắng bệch bởi ánh đèn neon phản chiếu

Bước chân vừa rời khỏi lối ra số 3, ánh mắt cô vô thức quét qua một chiếc xe đậu ngay trước lối vào. Màu sơn đen quen thuộc, biển số không lạ.

Một người bước ra khỏi xe. Gió thổi tung tà áo khoác dài màu be, làm lộ rõ vóc dáng cao gầy mà Cận Khinh Ca chưa từng quên

Gương mặt kia vẫn như cũ, không tì vết, không cảm xúc, chỉ là ánh mắt hơi cụp xuống khi bắt gặp nàng, như mang theo thứ gì đó chưa từng nói ra.

Tống Yên Nhiên.

Cận Khinh Ca đứng khựng lại chưa đến một giây, rồi tiếp tục bước đi như không hề trông thấy gì. Nhịp chân nàng không nhanh không chậm, ánh mắt không gợn sóng

Nhưng trái tim trong lồng ngực đang gõ nhịp vô thức, là một sự cảnh giác bản năng.

Cô không tin vào sự trùng hợp

Âm thanh cảnh báo từ Cận Tư Dinh về người bạn Tống Yên Nhiên này không ngừng vang lên...

"Cận Khinh Ca."

Giọng Tống Yên Nhiên không lớn, nhưng từng chữ thốt ra như móc câu lặng lẽ găm vào sống lưng.

Cận Khinh Ca bước thêm vài bước, cuối cùng cũng dừng lại. Gió đêm luồn qua khe ga thổi vào mắt, khiến ánh nhìn của nàng càng thêm xa cách.

"Mình không có gì để nói với cậu"

Giọng nói của Cận Khinh Ca mệt mỏi nhưng vẫn vững vàng, như một cánh cửa đã đóng kín, khóa chắc.

Tống Yên Nhiên cười khẽ. Tiếng cười không rõ vui hay giễu cợt.

"Không có gì để nói... nhưng cậu có chỗ nào để về không?"

Một nhát chọc đúng điểm yếu.

Cận Khinh Ca siết chặt quai túi. Tay nàng lạnh, cổ họng đắng lại.

Tống Yên Nhiên thong thả bước đến gần, ánh mắt mang theo sự ung dung của kẻ biết mình đang nắm thế chủ động. Cô ta hơi nghiêng đầu, mắt nhìn thẳng vào Cận Khinh Ca như đang đánh giá một món đồ quý vừa rớt giá.

"Cậu luôn mạnh mẽ, kêu ngạo đến tận xương. Đây là thứ khiến mình thu hút nhất!"

Tống Yên Nhiên nói

"Nhưng một con thú dù kiêu ngạo đến mấy cũng sẽ bị đói nếu bị vứt khỏi đàn."

Cô ta bước thêm nửa bước, cúi đầu thì thầm bên tai Khinh Ca

"Cận Tư Dinh đã không thể chống nổi nhà họ Cận, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn quay về làm tay sai cho Cận lão thái gia. Cậu không thấy chị ta đã vứt cậu đi như vứt rác sao? Mình có thể cho cậu ăn, cho cậu sống, cho cậu một chiếc lồng đẹp hơn bất kỳ nơi nào cậu từng ở."

Ánh mắt Cận Khinh Ca khựng lại, hơi thở như bị đông cứng.

Nàng hiểu. Đây không phải một cuộc gặp gỡ, càng không phải lòng tốt. Đây là một sự chọn lựa có chủ đích, như cách người ta đưa tay ra cho một con thú hoang đang run rẩy ngoài mưa, chỉ để nhốt nó lại trong một chiếc lồng mạ vàng không đường lui

Tống Yên Nhiên xem nàng là thú nuôi đã không còn là chuyện mới mẻ, những chuyện ở cao trung năm ấy Cận Khinh Ca vẫn nhớ rõ từng chi tiết....

Tống Yên Nhiên đi đến mở cửa xe, nghiêng người nhìn Cận Khinh Ca, ánh mắt như một người chủ kiêu ngạo đang đợi vật nuôi đi lạc chịu ngoan ngoãn bước lên

"Lên xe đi, trời sắp mưa rồi."

Cận Khinh Ca đứng yên một thoáng

Trước mắt là vực sâu, nhưng có một dây thừng buông xuống

Nàng biết rõ người nắm đầu dây là ai, và điều gì đang chờ đợi bên trên.

Nhưng nàng cũng biết, muốn kéo được người khác xuống vực, thì phải trèo lên cùng độ cao

Cận Khinh Ca khẽ cụp mắt, ngón tay siết quai túi nới lỏng ra. Nàng bước lên xe, giọng bình thản đến mức lạnh lẽo

"Được thôi. Tạm thời mình không còn nơi nào để đi."

Tống Yên Nhiên khẽ nhướng mày đầy hài lòng

"Cậu đã học được cách biết điều hơn xưa."

Cận Khinh Ca nhìn ra cửa kính, miệng khẽ cong nhưng chẳng có lấy một tia ấm áp

Phản chiếu trong mắt nàng là ánh đèn đường trôi ngược, và sâu trong đó, một ý niệm đang dần hình thành

Muốn bảo vệ Tư Dinh, phải cắn ngược kẻ săn mồi.

Dự án mà Cận Tư Dinh mất trắng kia, Cận Khinh Ca đã lật đi lật lại bản hợp đồng đến mức thuộc lòng từng điều khoản. Nàng biết rõ Tống Yên Nhiên làm cách nào để giành lấy nó, thủ đoạn rất sạch trên giấy tờ, nhưng thối rữa dưới lớp bọc danh nghĩa.

Muốn phơi bày sự thật, phải vào sâu hơn nữa, nàng biết rõ, lần này, mình không thể thất bại

Cận Khinh Ca đứng trước tòa nhà Cận thị, gió đầu mùa se lạnh thổi nhẹ vào mái tóc dài mượt, vạt áo sơ mi trắng bay phấp phới như cánh chim vừa rời khỏi tổ

Nàng biết rõ muốn có thành quả phải đánh đổi rất nhiều thứ. Và hôm nay nàng sẽ đánh đổi một thứ mà nàng rất muốn nắm trọn đến hơi thở cuối cùng

Từng bước chân vững vàng, tiếng giày cao gót gõ nhịp đều đặn trên sàn đá cẩm thạch dẫn thẳng đến văn phòng tầng cao nhất

Cận Tư Dinh vẫn đang xem lại bản báo cáo bị đánh dấu đỏ chi chít, dư âm của trận thua đau đớn ở dự án cấp quốc gia trước đây. Vẻ mỏi mệt hiện rõ nơi khóe mắt, nhưng khi thấy Cận Khinh Ca đẩy cửa bước vào, cô khựng lại. Bút máy trong tay vô thức mà siết chặt

Không ai nói gì. Cận Khinh Ca đặt một phong thư lên mặt bàn thủy tinh. Lá đơn từ chức được gấp phẳng phiu, không có một dòng giải thích hay biện hộ

"Em nghĩ kỹ rồi sao?"

Dẫu biết đây là kết quả bản thân mong muốn nhưng khi trực tiếp đối diện, Cận Tư Dinh vẫn cảm thấy trống ngực đập liên hồi, gần như muốn xé toạt lớp da thịt mà chui ra bên ngoài

"Như chị muốn. Chuyện đến đây kết thúc! Tôi đã từng nghĩ sau những năm tháng đen tối ấy thì cuối cùng cuộc đời tôi cũng có ánh sáng. Nhưng không, chị đến cho tôi từng viên kẹo sau đó lại cho tôi một bình thuốc độc. Cận Tư Dinh, ở cạnh chị tôi học được một đạo lý mà tôi thường phủ nhận nó -Người không vì mình trời chu đất diệt- Chị vì quyền lực quay lại làm tay sai cho nhà họ Cận thì tôi cũng không cần vì một người như chị mà chôn sống cả nửa đời còn lại của mình. Cận Tư Dinh, tôi hối hận vì đã từng yêu thương chị..."

Mỗi câu mỗi chữ của Cận Khinh Ca như từng nhát dao không chút lưu tình mà đâm xuống Cận Tư Dinh

Trên đời này có những cách tổn thương người khác nhưng lời nói vẫn là sức sát thương cao nhất, để lại vêt thương lâu lành nhất....

Cận Tư Dinh ánh mắt trống rỗng nhìn theo cửa văn phòng khép hờ...bóng lưng của Cận Khinh Ca đã không còn trong tầm mắt cô...

Có những chuyện định sẵn đã không thể quay đầu..

Cận Khinh Ca đứng im dưới sảnh, tay siết chặt quai túi xách, ánh mắt dừng lại ở đôi giày cao gót của chính mình. Đôi giày mới Tống Yên Nhiên mua, vừa vặn đến mức khiến người ta không thở nổi.

Một chiếc xe đỗ ngay trước cửa xoay, không hề né tránh ánh nhìn của bảo vệ hay nhân viên ra vào. Tống Yên Nhiên bước xuống từ ghế lái, bộ suit màu đen vừa thể hiện sự kêu ngạo của người chiến thắng, vừa thể hiện áp bức mà Tống Yên Nhiên sẽ mang lại cho người đối diện

Ánh mắt cô ấy quét đến Cận Khinh Ca, như đang nhìn một con mèo hoang cuối cùng cũng chịu bước lên lòng bàn tay mình.

"Lên xe."

Cận Khinh Ca không nói gì, cũng không miễn cưỡng. Nàng mở cửa, ngồi xuống ghế phụ, quay mặt ra cửa kính.

Bầu trời sẫm lại. Đèn đường chớp nháy.

"Chào mừng cậu đến với thế giới của mình. Ở cạnh mình, cậu chỉ cần ngoan ngoãn như một chú cún, mình sẽ không bạc đãi cậu!"

Tống Yên Nhiên lên tiếng khi xe lăn bánh.

Cận Khinh Ca khẽ gật đầu. Giọng nàng nhẹ như hơi thở, nhưng lại ẩn chứa sự sắc bén như lưỡi dao đang trong quá trình mài giũa

"Hi vọng cậu hài lòng với điều này."

Một chiếc xe hai người hai tâm trạng

Tống Yên Nhiên kêu hãnh khi chính mình là người thắng cuộc

Cận Khinh Ca cõi lòng như chết lặng khi nhớ đến tròng mắt đỏ ngầu của Cận Tư Dinh..

Phòng họp cấp cao của Cận thị vừa khép lại, không khí vẫn còn sót lại sự bức bối, nặng trĩu. Cận Tư Dinh bước ra từ cánh cửa kính, vẻ mặt không biểu cảm, nhưng từng bước chân cô đi đều âm vang như lời tuyên án lặng lẽ dành cho chính mình.

Lần thứ hai liên tiếp thất bại trong việc giữ quyền thầu một dự án trọng điểm. Lần này là khu tổ hợp tài chính Đông Lâm, cô không cần ai nhắc nhở cũng biết rằng mình đang đứng ở lằn ranh mong manh giữa trọng dụng và đào thải

Một con cờ mà cô cố tình đánh bỏ trong ván cờ mà chính mình đang cầm trịch

Giọng nói đầy cay nghiệt của một vị cổ đông vang lên trước khi cô kịp rời đi

"Cận tổng, nếu không đủ năng lực, nên nhường lại vị trí cho người phù hợp hơn. Cận thị không phải nơi để thử sai."

Cô quay đầu lại, ánh mắt lạnh buốt như phủ lớp sương.

Không ai thấy gì sau đó ngoài nụ cười mỏng dính trên môi cô

Cười như không cười, nhẫn như không nhẫn

Một cuộc điện thoại từ thư ký thân cận của Cận lão thái gia gọi đến, Cận Tư Dinh sau khi tiếp nhận thông tin liền buông điện thoại, ánh mắt nhìn xuống dòng đường tấp nập bên dưới...vành môi mỏng khẽ cong lên một đoạn đầy ẩn ý.

Về đến Cận Trạch, trời vừa sụp tối. Không gian phủ một lớp màu u uất, y như hơi thở ngột ngạt của chính ngôi nhà này. Từng ngọn đèn trên hành lang đều sáng mờ, đủ thấy mà không đủ rõ – như thể nơi đây là hành lang dẫn vào một địa ngục u tối...

Cận lão thái gia ngồi ở chính giữa sảnh, ánh đèn phản chiếu lên bộ áo lụa màu trầm khiến bóng ông kéo dài ra như một vết nứt chẻ đôi mặt đất. Ngay bên cạnh, Cận Trì Khiêm khoanh tay, mắt ánh lên vẻ đắc ý lạnh lùng, một thứ biểu cảm không còn giấu nổi sự sung sướng khi người gặp họa

Tiếng gậy gõ xuống sàn cẩm thạch vang lên cốp một cái khô khốc

"Ngươi khiến Cận thị mất đi hai dự án lớn chỉ trong một quý, Tư Dinh... Trước đây ta còn cho rằng ngươi thông minh, biết cách làm việc, giờ xem ra, là lão già này đánh giá ngươi quá cao rồi"

Giọng ông lão như sấm rền vang lên giữa đêm vắng, ánh mắt tóe lửa khi mà lợi ích bị tổn hại

Cận Tư Dinh đứng yên, không phản bác, ánh mắt chỉ hơi cụp xuống, vẻ khuất phục khiến người đối diện dễ dàng hiểu lầm là cam chịu

Là một dáng vẻ của một người hoàn toàn bị bẻ gãy đôi cánh..

Cận Trì Khiêm khẽ nghiêng người về phía trước, giọng khàn khàn như gió lướt qua đám tro chưa nguội, ông ta thổi một chút liền có thể nhóm lên một ngọn lửa
"Nếu cha không quá dung túng, để kẻ không đủ tầm vào ghế điều hành, thì ngày hôm nay Cận thị đâu đến nỗi ê chề trước giới đầu tư. Cũng may... con đã sớm cảnh báo. Dòng máu Phượng Hoàng thì sau chứ? Cái gì cũng cần có Tài và Đức cả. Ngay cả cha mình cũng dám đuổi khỏi hội đồng thì Đức chỉ bằng không?"

Giọng ông không lớn, nhưng cố tình nhấn nhá từng chữ như rắc thêm muối vào vết thương. Ai cũng biết, lần trước bị Cận Tư Dinh ra mặt đuổi khỏi ban lãnh đạo Cận Trì Khiêm vẫn chưa nuốt trôi mối hận. Hôm nay, cơ hội trả đũa dâng đến tận miệng, ông sao có thể bỏ qua.Còn chưa nói giữa hai bọn họ nào phải tình thân máu mủ...

Cận Tư Dinh ngẩng đầu, ánh mắt thoáng lạnh. Nhưng rồi cô chỉ khẽ cười, gật đầu một cái.

"Là con thất trách. Chấp nhận mọi hình phạt."

Cận lão thái gia không nhìn cô nữa, ông nghiêng đầu ra hiệu. Người làm lặng lẽ bước đến, hai tay dâng cây roi dài bằng gỗ bọc da, thứ gia pháp được đặt riêng từ năm xưa, chỉ dùng để dạy dỗ "người nhà" khi cần.

"Quỳ xuống. Nằm sấp."

Giọng ông vẫn bình thản, nhưng lại mang theo thứ mệnh lệnh khiến ai cũng phải run người

Cận Tư Dinh đứng bất động vài giây

Không phải vì sợ, mà vì cô đang lắng nghe tiếng vang vỡ vụn bên trong chính mình. Cô đã không bị đánh như thế này từ khi mười ba tuổi

Giờ đây, ba mươi tuổi. Cô lại trở về tư thế đó

"Quỳ xuống, nằm sấp."

Giọng Cận lão thái gia vang lên lần nữa, lạnh buốt như đá mài, không vướng lấy một gợn sóng cảm xúc nào.

"Không quỳ?"

Cận lão thái gia hơi nghiêng đầu, chậm rãi nhấp ngụm trà, mắt nhìn lướt qua người giúp việc đứng sau

"Lưu thúc, thay ta dạy nó cách làm người. Tháo sạch ngạo khí của đại tiểu thư nhà họ Cận xuống cho ta!"

Người đàn ông họ Lưu, là giúp việc lâu năm, được lão thái gia xem như cánh tay thi hành. Ông ta gật đầu, tay cầm lấy cây roi da treo sẵn trên giá

Không phải loại roi huấn luyện ngựa thông thường, mà là loại da mềm, đuôi tết ba đoạn, chuyên để dạy dỗ người không biết quy củ trong Cận trạch.

Cận Tư Dinh vẫn đứng

Bốp!

Một cú tát trời giáng bất ngờ đập thẳng vào mặt cô, khiến người lệch sang một bên. Má trái lập tức sưng đỏ, môi bật máu.

Lưu thúc lạnh lùng

"Đại tiểu thư nên nhớ thân phận của mình. Cô không phải gia chủ ở đây. Cô chỉ là một 'đứa cháu gái' được nuôi lớn vì – hợp mệnh- mà thôi. Không phải huyết mạch chính thống của Cận gia!"

Lúc bị ép quỳ, đầu gối cô rít lên nền gạch đá lạnh, âm thanh tựa như sự đổ vỡ của niềm kiêu hãnh cuối cùng

Lưu thúc đạp một chân lên lưng cô, ấn mạnh, hắn quát lớn

"Nằm xuống."

Rồi không báo trước, roi đầu tiên quất mạnh vào phần lưng dưới

Vút – bốp!

Âm thanh roi xé gió, chạm da thịt rồi vang vọng khắp đại sảnh.

Vút – bốp..vút – bốp...vút-bốp...

Liên tiếp ba cú nữa giáng xuống, vết đánh cắt rách lớp áo sơ mi cao cấp, để lộ từng vệt bầm đọng máu, da thịt rớm đỏ.

Dễ dàng nhận thấy từng đạo vết sẹo mờ nhạt từng vô số trận đòn trong bóng tối trước đây

Mỗi cú roi là một thông điệp – mày chỉ là con cờ

Là lời tuyên bố: cái gọi là Cận Tư Dinh chỉ là con cờ bị sai khiến, không hơn không kém.

Cận Trì Khiêm ngồi phía trên vẫn thong thả nhấp trà, ánh mắt như đang thưởng thức một vở bi kịch nhàm chán.

"Người như cô, nên biết thân phận của mình ở đâu? Ngạo khí sao? Hôm nay lão sẽ rút sạch ngạo khí của cô!"

Lưu thúc vừa nói, vừa quất roi vào mông cô không chút kiêng dè

Vút..bốp....vút...bốp...vút...bốp

"Chỉ là một con chó được nuôi trong sân, giơ tay là phải biết nằm, gào một tiếng là phải biết sủa. Giờ không nghe lời, bị đánh là đúng."

Bốp .... bốp.... bốp

Bốp...bốp...bốp..

Bốp...bốp..bốp...

Tiếng roi tàn nhẫn như xé rách cả căn phòng. Cô không rên, không khóc, chỉ cắn chặt răng đến bật máu nơi môi dưới.

Mùi máu, mùi da bị đánh cháy, mùi nhục nhã, tất cả hòa vào nhau. Cô không biết thứ gì đang nhỏ xuống từ cằm mình, có thể là máu, hay nước mắt.

Cuối cùng, khi lưng áo ướt đẫm, vết roi đã hằn lên như từng nhát khắc lên xương sống, Cận lão thái gia mới buông lời:

"Lần này là cảnh cáo. Lần sau thất trách nữa, khỏi cần đi đứng bằng chân. Ta sẽ cho người chặt gối."

Câu nói đó như lưỡi đao cuối cùng cắm vào tim gan cô , lạnh, đau, mà tỉnh táo đến lạ thường

"Dọn sạch chỗ ngoài sảnh,"

Cận lão thái gia đặt chén trà xuống, ánh mắt không có một gợn cảm xúc nào, như đang sai khiến một món đồ bỏ đi

"Cho nó quỳ ở đó đến sáng mai. Không ai được đưa thuốc, không ai được chạm vào."

Ông dừng một nhịp, giọng trầm trầm lướt qua tựa gió độc

"Để đám quản lý, người hầu, họ hàng trong trạch nhìn vào mà biết: thất trách, không nghe lệnh thì đây là giá phải trả."

Lưu thúc không nói thêm lời nào, kéo cánh tay đã sưng tím của Cận Tư Dinh dựng dậy, lôi cô đi như một bao vải rách. Vạt áo sau lưng cô đẫm máu, từng vệt đỏ thấm xuống tận đùi, nhỏ thành từng giọt trên sàn đá hoa cương, in từng bước nhục nhã.

Cô không vùng vẫy, không phản kháng. Cô biết, càng giãy càng thảm.

Sảnh chính là nơi thông từ đại môn vào phòng khách lớn – mọi người trong trạch, từ khách đến người hầu, từ họ hàng đến tài xế, đều phải đi qua.

Lưu thúc dằn mạnh cô xuống nền đá, đầu gối đập xuống nghe cốp một tiếng, xương va vào nền lạnh đến tê dại.

Cô quỳ. Không vững, nhưng vẫn quỳ. Đầu cúi thấp. Tóc rối phủ nửa khuôn mặt bầm tím, vết máu chảy từ khoé môi xuống cổ.

Bóng chiều nghiêng dài trên sàn, tiếng bước chân vang lên từng đợt – người đến người đi, vài ánh mắt nhìn lướt, rồi cúi đầu vội vã, giả vờ không thấy.

Nhưng cô biết, họ đều thấy. Và họ sẽ kể.

"Đại tiểu thư nhà họ Cận bị đánh, bị quỳ ngoài sảnh như tội đồ."

Mỗi tiếng thì thầm sau lưng là một cái tát khác giáng lên thể diện cô, thứ mà cô từng nghĩ đã được dựng nên từ máu và bản lĩnh.

Cận Tư Dinh nhắm mắt, mặc cho gió chiều luồn qua vạt áo rách, lạnh tê từng vết roi chưa khô. Máu chảy xuống thềm đá, từng giọt... từng giọt...

Phía sau cánh cửa, Cận lão thái gia vẫn ngồi ung dung, chậm rãi thưởng trà, tựa như vừa dạy xong một bài học cho một con chó ngoan chưa biết cúi đầu

-----------------


Chương trước Chương tiếp
Loading...