Bước Qua Ranh Giới
Chương 46
Chương 46===================Trời đổ tối từ sớm. Mây dày nén chặt bầu không khí, khiến cả Cận trạch chìm trong vẻ u ám đặc quánhÁnh đèn vàng yếu ớt từ cổng lớn soi lên gương mặt Cận Tư Dinh, lành lạnh, cứng cỏi và không chút chùn bước.Cô đứng trước cổng chính lúc tám giờ tối, không báo trước, cũng không vòng vo"Tôi muốn gặp Cận lão thái gia!"Tin được truyền vào trong, chưa đầy năm phút sau, câu trả lời lạnh lùng được gửi trở lại"Nếu có thành ý, quỳ ở đó đến sáng rồi hãy nói chuyện."Không thêm một chữ, không bớt một lờiCận Tư Dinh không nói gì, cũng không cười nhạt như thói quen. Cô chỉ lặng lẽ tháo giày cao gót, quỳ thẳng lưng xuống bậc đá lạnh buốt trước cổng lớn Cận trạch. Gió đêm luồn qua từng khe áo, thấm vào xương tủy. Mái tóc dài bay loà xòa trước mặt, che đi biểu cảm trên gương mặt đã lạnh hơn cả đêm khuya.Không ai ra mở cổng. Không ai ra đuổi cô đi.Chỉ có đêm, và tiếng gió thổi cành khô kẽo kẹt như lời thì thầm âm u từ chính nơi này, một nơi cô không muốn nhưng bắt buộc phải trở vềNếu muốn tiếp tục ván cờ này thì chỉ có thể hạ mình đi tiếpGió thổi mạnh hơn lúc chín giờ. Đến gần mười giờ thì trời bắt đầu mưa.Từng hạt mưa đầu tiên rơi lộp độp lên mặt đất, lướt nhẹ trên bờ vai cô, rồi sau đó hóa thành trút xối xả. Không ai mở cổng, không ai nói một lời. Chỉ có mưa và tiếng rít gió rạch từng vết lên không gian tĩnh lặng.Quần áo của cô nhanh chóng bị ngấm nước, dính chặt vào da thịt lạnh ngắt. Sợi tóc vàng sáng dài dính bết vào má, môi cô tím dần, cằm run nhẹ, nhưng sống lưng vẫn thẳng, hai tay đặt ngay ngắn trên đùi, đầu hơi cúi.Đêm dài như kỷ nguyên bị chôn sống trong im lặng.Từ trong nhà, có ánh đèn le lói sau rèm cửa. Có người đứng nhìn, nhưng không ai ra.Cô không biết đã qua bao nhiêu giờ. Cũng không cần biết. Chỉ có tiếng tim đập nặng nề trong lồng ngực, hòa vào tiếng mưa rơi, hòa vào từng giọt nước thấm qua lớp áo, xuyên qua da thịt, lạnh buốt đến tận xương.Khi trời gần sáng, cơn mưa mới dứt.Mặt đất loang lổ nước đọng, và người con gái ấy vẫn còn quỳ đó, ướt sũng, tóc rối, môi nhợt nhạt, thân thể cứng đờ vì lạnh. Nhưng ánh mắt cô vẫn mở, sâu, lặng, và tĩnh như thể sớm đã tan đi mọi giận dữBình minh yếu ớt rọi qua những đám mây, hong khô lần lượt từng lớp áo ướt sũng trên người cô một cách chậm rãi, âm thầm, kiên nhẫn như chính sự hiện diện của cô đêm nay.Cánh cổng gỗ nặng nề cuối cùng cũng bật mở một khe nhỏNgười làm cúi đầu, không nói một lời, chỉ lặng lẽ nghiêng người nhường lối.Cận Tư Dinh khẽ nghiêng người, cố gắng nhấc chân nhưng đầu gối tê dại khiến cả thân thể lảo đảo. Cô chống tay xuống mặt đất ướt lạnh, hít sâu một hơi rồi mới gượng đứng dậy. Bộ vest trên người cũng sũng nước dính chặt vào da, nặng trĩu. Bước chân đầu tiên như giẫm trên dao nhọn, run rẩy nhưng cứng cỏiCô không ngẩng đầu, cũng không liếc nhìn quanh. Chỉ lặng lẽ bước theo người làm qua lối mòn lát đá dẫn vào hậu viện, nơi ánh đèn hắt ra từ căn phòng nằm sâu nhất Cận trạch.Bầu trời sau mưa xám mờ, gió lạnh vẫn luồn qua từng tán cây như nhắc nhở cô về đêm dài vừa trôi quaMỗi bước đi đều như kéo lê tàn dư của kiêu hãnh, nhưng sống lưng cô vẫn thẳng, dù mỗi đốt xương như đang gào lên đau đớn.Cửa hậu viện mở hé, mùi trầm hương quen thuộc phảng phất trong không khí. Một giọng nói trầm đục, già nua nhưng vẫn đầy uy nghi vọng ra"Vào đi."Cửa kêu một tiếng cọt kẹt nặng nề.Cận Tư Dinh cúi đầu bước vào. Trong căn phòng phủ trầm hương và ánh đèn mờ, Cận lão thái gia đang ngồi trên ghế bành gỗ lim, mặc áo dài tối màu, lưng vẫn thẳng, ánh mắt lạnh như gió đầu đông quét qua côCô quỳ xuống lần nữa, lần này không phải giữa đêm mưa, mà là dưới ánh nhìn sắc như dao của người đàn ông đã nắm quyền sinh sát trong gia tộc suốt nửa đời người"Con biết mình sai rồi."Giọng cô khàn đặc, nhưng từng chữ vẫn rõ ràng, dứt khoátÔng không trả lời. Chỉ gõ nhẹ đầu ngón tay lên tay vịn ghế. Âm thanh nhỏ như tiếng đồng hồ đếm ngược, khiến không khí càng thêm nặng nề.Cận Tư Dinh cúi thấp đầu hơn, trán gần như chạm đất"Con đã ngông cuồng. Tự cao, tự cho mình là bất khả xâm phạm... con đã không biết mình là ai trong cái nhà này. Lão thái gia, con sai rồi!"Giọng ông trầm, đều, không mang cảm xúc"Giờ mới nhớ mình là người Cận gia à?""Là kẻ từng được mang họ Cận, nhưng không xứng với nó."Cô siết chặt hai tay trên nền gạch lạnh"Con không cầu tha thứ. Chỉ mong ông nội cho con một cơ hội để sửa"Ông im lặng rất lâu. Ngoài kia, tiếng gió rít xuyên qua song cửa.Cuối cùng, Cận lão thái gia cất tiếng, chậm rãi nhưng đủ để cắt sâu vào từng lớp da thịt còn ướt lạnh trên người cô"Chịu được bao nhiêu gia pháp?"Cửa khép lại phía sau lưng, tiếng khóa lạch cạch như lệnh chốt cuối cùng của một bản án không thể kháng cáoHậu viện của Cận gia, nơi từng xử phạt người hầu phản chủ, hôm nay đón một vị chủ nhân máu mủ ruột già. Ánh sáng mặt trời mỏng như tơ liễu, soi qua mái ngói rêu phong, kéo bóng người rạp xuống nền đất lạnh tanh.Cận Tư Dinh quỳ giữa sân, áo ướt đẫm, đầu cúi thấp. Trên bức tường đá phía sau cô là giá trượng bằng gỗ lim, từng thớ gỗ thâm sì, thấm máu người xưa như oán khí không tan.Cận lão thái gia không ngồi, ông đứng, cây trượng trong tay đập xuống đất một tiếng khô khốc."Tư Dinh, có ngạo khí là tốt! Nhưng đừng đối đầu với trưởng bối! Dù cứng cáp đến đâu cũng sẽ bị bẻ gãy mà thôi!?"Giọng ông không cao, nhưng mỗi chữ như lưỡi dao phay chém xuống cổ. Ông liếc sang quản gia, ra hiệu."Bỏ trượng mây, lấy trượng lim."Một cái quát khẽ, trời đất như lặng đi.Quản gia lưỡng lự một giây, nhưng ánh mắt lão thái gia đã đủ khiến gã toàn thân lạnh toát. Hai gã người làm lực lưỡng từ trong góc bước ra, mỗi tay cầm một đoạn gậy nặng, đen sì, bóng loángCận Tư Dinh không nói một lời.Cô biết, đã bước vào ván cờ này, thì thể xác này... không còn là của cô nữaBốp...Cận Tư Dinh quỳ, vai buông thõng. Gió đêm quẩn quanh gót chân, len qua lớp áo ướt sũng, bám dính vào da thịt đã tím bầm sau cú đánh đầu tiên.Cây trượng lim vung lên, rồi giáng xuống, không chệch một ly, lực tay vững như đo đạc sẵn từ trướcTiếng roi không vang dội, nhưng khô khốc như tiếng gỗ nứt. Lưng cô run nhẹ, một vệt đỏ thẫm lập tức trổ hoa trên nền vải trắng.Trượng thứ hai rạch ngang sống lưng. Cảm giác bỏng rát tràn lên tận cổ. Da thịt nứt ra, tứa máuBốpCô cắn chặt răng, đến mức hàm gần như nghiến vỡ. Lưỡi tê dại vì mùi máu tanh lan ra nơi vòm miệngBốp...bốpTrượng thứ ba, thứ tư nối tiếpKhông một tiếng kêu. Không một tiếng rên.Chỉ có đôi vai dần run bần bật.Tóc xõa che nửa gương mặt, che đi cả biểu cảm, nhưng không giấu nổi cái co giật nơi khóe mắt mỗi khi trượng giáng xuống.Máu bắt đầu nhỏ. Từng giọt lặng lẽ rơi xuống nền gạch, thấm vào rêu, tạo nên thứ màu đen kỳ dịBốpĐến trượng thứ sáu, cô chao nhẹ về phía trước. Không phải vì yếu, mà vì cột sống lệch đi dưới đòn trừng phạt.Cận lão thái gia vẫn đứng đó. Vẻ mặt không gợn sóng."Chưa đủ."Ông nóiBốp...Trượng thứ bảy, đánh vào bả vai. Âm thanh sắc lạnh.Một tiếng "rắc" vang lên.Cô cắn lưỡi. Mùi tanh trào ra. Đôi mắt mờ đi. Nhưng đầu gối vẫn ghì chặt nền đất, như thể nếu ngã xuống, cô sẽ bị chôn vùi vĩnh viễn trong cái gia tộc nàyBốp....bốp...bốp.....Trượng thứ tám, thứ chín... cô không đếm nữaChỉ còn tiếng gió. Tiếng xương. Tiếng thịt nứt vỡĐến trượng thứ chín, Cận Tư Dinh chống hai tay xuống nền gạch, huyết sắc trên mặt không còn bao nhiêu, tròng mắt gần như muốn ta ra, nhưng là cô vẫn cắn chặt răng ngăn cản âm thanh đau đớn thoát ra khỏi cuống họngĐầu cô gục xuống, nhưng sống lưng vẫn cứng như cột đá chưa đổ.Gã người làm toan dừng tay, nhưng ánh mắt Cận lão thái gia quét đến, lạnh hơn lưỡi dao giữa mùa đông."Quỳ thẳng lên."Giọng ông không lớn, nhưng mang theo uy lực khiến cả sân viện như đông lại.Cận Tư Dinh gượng người. Mồ hôi hòa lẫn máu, thấm đẫm lưng áo.Ông bước đến. Mỗi bước chân như giẫm lên ngực cô.Rồi ông dừng lại trước mặt cô, cúi người, giọng trầm đều như đang thương lượng chuyện làm ăn"Ba ngày."Cô ngẩng đầu, mắt mờ đi trong lớp tóc rối, vẫn cố nhìn ông."Ba ngày, mỗi ngày đến hậu viện lĩnh phạt đúng mười trượng. Ta sẽ coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Tư Dinh, vẫn là đại tiểu thư bất khả xâm phạm của Cận gia!"Một cái gật đầu của cô lúc này đồng nghĩa với việc cam tâm vứt bỏ thân thể mình làm vật hy sinh.Nhưng nếu không gật, đồng nghĩa sẽ không thể thâm nhập vào hang hùm này, bí mật sẽ mãi không được bóc tách trước ánh sáng công lýCô không nói. Chỉ quỳ, thẳng lưng.Không phản kháng có nghĩa là đồng ýCận lão thái gia hiểu, ông gật đầu, đứng thẳng dậy, phẩy tay."Dẫn về."Ngày thứ haiGió thốc vào hậu viện như rít qua vết nứt của một cái hầm bỏ hoang.Cận Tư Dinh đến đúng giờ, lưng thẳng, mắt không gợn sóng.Nhưng khi áo bị lột ra, từng vết thương từ đêm qua lằn lên như những vết trói của xiềng xích.Quản gia cúi đầu. Gã người làm siết chặt cán trượng, không dám nhìn thẳng vào lớp da thịt ở lưng kia. Thật dọa ngườiBốp...Trượng đầu tiên, như đánh vào một vết thương chưa khép miệng.Cận Tư Dinh không kêu. Chỉ hơi rướn người về phía trước, cắn răng thật sâuBốp...bốp...Trượng thứ ba, vết thương bật máu. Đỏ tươi, rỉ xuống theo đường sống lưngBốp...bốp...bốp...Trượng thứ năm, cả người cô run lên. Chỉ một chút, nhưng rõ ràng.Gió lạnh, mồ hôi lạnh, da thịt cũng lạnhBốp...bốp....bốp...Trượng thứ tám, cô khuỵu gối, đầu đập xuống nền đất ẩm, vang một tiếng trầm đục.Một giây, hai giây... rồi cô chống tay, bò dậy, quỳ lại. Máu từng giọt nhỏ xuống đất như chuỗi tràng hạt chậm rãi đếm tộiBốp...bốp...Trượng thứ mười, hạ xuống như nhát chém cuối cùng của một bản án.Cô không gục. Nhưng mắt đã nhoè. Sườn mặt trắng như một tờ giấy, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra hai bên thái dương"Đưa về."Cận lão thái gia đứng dậy, chỉ buông một câuCái nhìn của ông rét lạnh hơn cả tuyết mùa đôngNgày thứ baCận Tư Dinh đến muộn. Năm phút.Hậu viện lạnh hơn hai ngày trước. Gió từ lòng đất thổi lên, hun hút như tiếng rên rỉ của oan hồn.Cận lão thái gia không nói nhiều, chỉ nhả ra từng chữ, sắc như dao"Muộn giờ. Hai mươi trượng."Cô quỳ xuống. Không tranh cãi. Không xin giảm.Lưng áo được kéo lên, lớp vải dính vào vết thương cũ bật máu tươi khi bị lột raBốp...Trượng thứ nhất, âm thanh khô khốc như chẻ gỗ. Da thịt chưa kịp khép, giờ lại rách toạc. Máu phun thành tiaBốp...bốp...Thứ ba, máu đổ, mắt nhoè, toàn thân cô đã lạnh đi một nửa. Nhưng cô vẫn cắn chặt răngBốp...bốp...bốp..Thứ sáu, lưng cô bắt đầu cong lại. Đôi tay chống xuống nền gạch như trụ đá mục, run lên từng hồiBốp...bốp...Thứ tám, một tràng ho bật ra, đỏ cả môi. Máu lẫn dịch đen đặc nghẹn nơi cổ họng, cô gập người xuống, rồi lại gượng quỳ dậyBốp...bốp...Thứ mười, tay phải cô mất cảm giác. Bả vai trật khớp, rũ xuống.Cận lão thái gia vẫn không chớp mắt. Ông ta ngồi hút xì gà, nhìn như đang xem một màn kịch được viết bằng máu của người khác – một công việc không có gì cần thương hạiBốp...bốp...bốp...Trượng mười ba, máu ngấm xuống đất, hòa vào nước mưa rỉ từ mái hiên, loang thành vũngBốp...bốp...Mười lăm, đầu cô đập mạnh xuống nền. Một tiếng "cạch" vang lên. Gã người làm sững tay, lặng nhìn người phụ nữ trước mặt mình. Đây không phải người nữa, chỉ còn là một thân xác rách nátBốp...bốp...bốp...Trượng mười tám, cô không còn chống tay. Toàn thân như một khúc gỗ, chỉ còn sống nhờ chút hơi thở mong manhBốp..Mười chín, mắt cô lật trắng, miệng bật lên tiếng rên đầu tiên sau ba ngày chịu phạt "A..."BốpHai mươi, gậy rơi xuốngChấm dứt.Không ai đỡ. Không ai dám bước tới.Mãi một lúc sau, Cận Tư Dinh mới lồm cồm bò dậy. Mắt mờ, máu đặc lại bên tóc mai, môi run rẩy không phát ra được tiếng.Cô đứng. Một cách kỳ lạ, như một người bị chặt hết xương vẫn còn cố giữ dáng sống sót.Cận lão thái gia hất mặt"Xong rồi. Lùi đi."Cô gật nhẹ, rồi khập khiễng rời đi, lưng đẫm máu, chân dính đầy đất, bóng dáng nhòe dần điNgười ta nói khi yêu nhau tâm linh sẽ tương thông, dù được Cận Tư Dinh thông báo bản thân chị ấy sẽ rời Hải Thành một vài ngày vì dự án trọng điểm trong tương lai của tập đoàn. Nhưng Cận Khinh Ca vẫn mơ hồ bất an, mi mắt luôn không ngừng co giật mạnh mẽCận Khinh Ca đẩy cửa bước vào phòng làm việc, chỉ thấy văn phòng của Cận Tư Dinh trống rỗng."Cận tổng vẫn chưa về?"Trợ lý cười nhẹ, không mảy may do dự."Vâng, là dự án Nam Thành. Cận tổng đang gấp rút xử lý một số kế hoạch chiến lược. Có thể mấy ngày tới sẽ vắng thường xuyên."Cận Khinh Ca gật đầu, nhưng trong mắt thoáng lên một tia nghi hoặc."Ừm... thế à."Nàng không hỏi nữa. Nhưng trong lòng có gì đó lặng lẽ trồi lên, như thể bản thân vừa bỏ lỡ một sự thật bị giấu rất sâuGió lạnh rít qua hành lang dài hun hút của Cận trạch, cuốn theo mùi máu tanh còn phảng phất.Sau cú trượng cuối cùng, Cận Tư Dinh rời đi mà không quay đầu lại. Áo đã thấm đẫm, từng bước chân in dấu đỏ lặng lẽ trải dọc nền đá ẩm ướt.Không ai biết cô không trở về căn hộ của bản thân cùng Cận Khinh Ca đang chung sốngChiếc xe màu xám đen bẻ lái rẽ vào một con đường nhỏ, cách xa trung tâm thành phố. Căn hộ tầng mười sáu, đã nhiều năm không ai lui tới, chìm trong tĩnh lặng của bóng tối và bụi thời gian.Cận Tư Dinh mở cửa, không bật đèn, chỉ tựa lưng vào tường như vừa thoát khỏi chiến trường.Chính lúc ấy, cơn đau ập đến như sóng lớn sau bão. Cô khụy xuống, mồ hôi lạnh túa ra, môi run lên vì cơn sốt đã bắt đầu ngấm vào máu.Một tin nhắn được gửi đi không đầy mười chữ.Mười lăm phút sau, Trình Hân lao vào căn hộ, ánh mắt chạm phải hình ảnh khiến tim cô chùng xuốngCận Tư Dinh, máu đọng khắp lưng, mắt mờ đục, đang tựa đầu vào thành giường như một bóng người sắp tan biến"Cậu điên thật rồi, Tư Dinh..."Trình Hân vội vàng đóng cửa, vừa tháo găng tay vừa bước nhanh về phía giường.Áo sơ mi trắng của Tư Dinh đã dính cứng máu khô và nước mưa. Cô ngồi thẫn thờ như không còn cảm nhận được gìKhông đau, không lạnh, không có sức sống.Trình Hân cắn răng, lấy kéo cắt từng đường vải dính trên da."Đừng cử động. Vết thương sâu quá rồi, có cả phần cơ bị rách... máu đông lại bên trong, nếu không lấy ra sẽ hoại tử."Cô vừa nói, vừa đưa tay tìm hộp thuốc sơ cứu và hộp dụng cụ khâu ngoại khoa mang theo.Cận Tư Dinh không trả lời. Chỉ quay mặt đi, mắt nhìn vào bóng tối trong góc tường, như đang nghe tiếng ai đó gọi về từ phía xa.Thuốc giảm đau được tiêm trực tiếp vào phần lưng, nhưng khi kim chạm vào, cả thân người cô vẫn khẽ co rút như một phản xạ của loài thú bị thương.Trình Hân bắt đầu xử lý.Những mũi khâu đầu tiên xuyên qua lớp thịt rách toạc, máu lại trào ra theo từng đường chỉ.Cô không rên, không cử động, chỉ mím môi, trán đẫm mồ hôi, mắt trống rỗng như thể mình đã chết từ lâu."Sao cậu phải chịu đựng như vậy?"Trình Hân khẽ hỏi, giọng khàn đặc.Im lặng.Một lát sau, giữa làn hơi nóng hầm hập tỏa ra từ cơ thể sốt cao, Tư Dinh khẽ cất tiếng:"Vì Khinh Ca... Mình muốn nhanh chóng hạ gục ván cờ này. Người đàn ông đó không thể dùng chính trực mà hạ gục được.."Giọng nói nhẹ như làn gió, nhưng khiến Trình Hân nghẹn họng.Cô siết chặt tay cầm chỉ khâu. Một giọt nước rơi xuống vết thương vừa được băng lạiKhông biết là máu, hay là nước mắtNửa đêm.Nhiệt độ vẫn không giảm. Cơn sốt như ngọn lửa âm ỉ thiêu cháy từng tế bào.Trình Hân đã truyền dịch, thay khăn lạnh ba lần, mà trán Cận Tư Dinh vẫn hầm hập, môi khô nứt, lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở nặng nề.Cô thiếp đi trong mê sảng.Và trong mớ hỗn loạn của cơn sốt, một hình ảnh bỗng hiện ra rõ ràng như thật.Biển xanh.Gió thổi lồng lộng.Cô và Khinh Ca tay trong tay, bước chân trần trên cát trắng. Ánh nắng vàng nhạt phủ lên làn da, tóc Khinh Ca nhẹ bay, nụ cười nghiêng nghiêng như rọi sáng cả bầu trời."Chúng ta đến Ý rồi, Tư Dinh.""Ừ."Cô đáp, giọng nhẹ hẫng"Mai đi Venice nhé. Ngồi thuyền gondola, em mặc váy trắng."Cận Khinh Ca quay sang, hôn lên má cô một cái rất khẽ."Chị vẫn nhớ em thích váy trắng.""Chị nhớ mọi thứ về em."Họ cười. Giữa hoàng hôn rực rỡ, hai cái bóng hòa vào nhau, không còn nỗi đau, không còn ràng buộc.Cận Tư Dinh khẽ thì thầm trong giấc mơ:"Chúng ta sẽ sống như vậy mãi... đúng không?"Cận Khinh Ca không trả lời. Chỉ nắm tay cô thật chặt.Trên giường, nơi căn hộ tĩnh lặng ấy, Trình Hân đang thay khăn lạnh, chợt nghe một âm thanh mơ hồ thoát ra từ đôi môi khô nứt kia:"...Khinh Ca... đừng rời xa chị..."Một nụ cười thoáng qua nơi khoé môi Tư Dinh, mong manh như ánh trăng vỡ vụn cuối chân trờiTiếng giày cao gót vang dội dọc hành lang tầng mười bảy, mỗi bước như đánh nhịp căng thẳng vào không khí đang nén chặt. Cửa thang máy vừa mở, những ánh mắt vội vã dừng công việc, ngẩng lên nhìn về phía người phụ nữ đang bước tớiCận Tư Dinh lấy lý do dự án quan trọng nên vắng mặt hơn một tuần, lần này vừa trở về đã mang bộ dạng đằng đằng sát khí đến bộ phận chiến lược, mỗi bước chân của Cận tổng như muốn cuốn theo một ai đó mà lót đườngÁo khoác mang-to đen cài nút chỉnh tề, mái tóc màu vàng sáng lần nữa được chuyển sang màu nâu sẫm, khí chất sắc bén như dao rút khỏi vỏNhưng có gì đó trong mắt cô rất khác, là thứ mỏi mệt cố giấu, là bóng tối đọng sâu không kịp tan trong đáy đồng tửLà sóng lưng đang kêu gào đau đớn sau trận đòn ở trạch viện.."Cận Khinh Ca, em ra đây một chút!"Âm giọng Cận Tư Dinh không cao không thấp, nhưng lại có sức nặng đáng kểCận Khinh Ca từ vị trí làm việc liền ngẩng đầu lên, ánh mắt đầu tiên nàng nhìn thấy chính là sắc mặt dù phủ một lớp trang điểm vẫn không che được mệt mỏi của người kiaTrong lòng nàng vô thức như có ai đó đưa tay ra bóp nghẹn"Vâng, chủ tịch!"Nàng đứng dậy, bước ra giữa những ánh nhìn khó hiểu lẫn ái ngại từ đồng nghiệpNgoài hành lang, gió từ cửa sổ lùa vào hành lang dài hẹp, thổi phần tóc mai của cả hai bay nhẹ. Xa cách nhiều ngày, chỉ có thể trò chuyện qua điện thoại cơ bản Cận Khinh Ca cảm thấy không đủ, vừa khuất khỏi văn phòng đông đúc, nàng đưa tay muốn chạm vào gò má gầy của người yêuNhưng là Cận Tư Dinh lùi một bước tránh điBàn tay Cận Khinh Ca cứ thế lơ lửng ở không trung, chân mày nàng khẽ nhăn lại một đườngChuyện này là sao?Đáp lại ánh mắt khó hiểu của Cận Khinh Ca, Cận Tư Dinh như có như không lên tiếng, mỗi câu mỗi chữ nghe qua thật bình thản nhưng chỉ có cô biết chính mình có cỡ nào khó chịu"Chuyện của chúng ta kết thúc rồi! Tôi không thể đấu lại ông ấy, em cũng vậy! Số phận của chúng ta đã được định sẵn sẽ không có ánh sáng, tôi thu xếp cho em một cuộc sống mới ở phía Nam. Vé máy bay cũng đã đặc, đừng bước vào cuộc sống của chúng tôi nữa Khinh Ca...."Cận Khinh Ca đáy mắt xẹt qua tổn thương cực hạn, nàng như cười lại như không cười mà nhìn chằm vào gương mặt người đối diện. Như thể muốn tìm kiếm một tia hài hước cho đoạn hội thoại vừa rồiNhưng không, vẻ trầm tĩnh của Cận Tư Dinh như dao nhọn không ngừng rạch mở miệng vết thương trong lòng nàng, từng miệng vết thương đã được chính Cận Tư Dinh chăm sóc đến khi lành lặn.Cuối cùng chính tay chị ấy lại xé toạt không thương tiếc..."Em không cần chị thu xếp cuộc sống cho em! Cuộc sống của em là do em định đoạt chứ không phải chị hay ai khác! Chị một thất bại đã có thể đánh đổ được chị, em xem thường chị Cận Tư Dinh! Một khi bắt đầu em chưa từng nghĩ đến chuyện kết thúc..."Giọng Cận Khinh Ca hơi lạc đi một nhịp, thể hiện chủ nhân nó đang cố ngăn cho chính mình bậc khóc"Thì ra đối với chị hai từ kết thúc nói ra thật dễ dàng. Nếu đã không có bản lĩnh bắt đầu thì đừng có thiêu hoa lên đá. Cận Tư Dinh, chị không xứng với tình cảm của em!"Nói xong, Cận Khinh Ca giẫm dày cao gót rời đi, từng bước chân nhưng vọng lại trong không gian vắng lặng, nàng thậm chí còn cố ý dùng đầu vai của mình mà hất mạnh vào đầu vai người kia...Cận Khinh Ca bước đi không quay lạiNàng không hề biết, cái hất vai của nàng đã khiến Cận Tư Dinh đổ ra một thân mồ hôi lạnh...Đôi mắt Cận Tư Dinh nhìn theo bóng lưng ấy mà cười nhạt...==============Lưu ý ai yếu bóng vía mấy chương này nên chuẩn bị sẵn tâm lý nha, hơi bị đớn á