Bước Qua Ranh Giới

Chương 45



Chương 45

======================

Hoàng hôn phủ sắc cam bao trùm toàn bộ khung cảnh bên ngoài cửa sổ cao tầng

Cận Khinh Ca ngồi một mình bên bàn làm việc, ánh mắt thi thoảng lại liếc về phía khung cửa sổ

Cận Tư Dinh đã đi thành phố Đông Môn từ sáng sớm để bàn dự án hợp tác, ít nhất ba ngày tới sẽ không quay lại

Nàng vốn nghĩ quãng thời gian này sẽ lên kế hoạch cho những dứ án dài hơi tiếp theo. Nhưng mọi chuyện chẳng bao giờ đơn giản như vậy

Dự định sẽ không tan làm sớm, nàng rời văn phòng đi về phía nhà vệ sinh cuối hành lang. Khi bước đến gần cửa, tiếng thì thầm khe khẽ của hai nữ nhân viên bên ngoài khu sinh hoạt chung khiến bước chân nàng khựng lại

"Cậu có để ý không? Chủ tịch Cận với Cận Khinh Ca kia... lạ lắm."

"Lạ kiểu gì?"

"Thì... không giống chị em bình thường. Nhìn ánh mắt chủ tịch dành cho cô gái kia, có chút... quá mức thân mật. Nó giống như cách chúng ta nhìn người yêu của mình vậy!"

"Cậu nói tôi mới để ý! Đúng là như vậy thật...Nhưng chả phải bọn họ là chị em cùng cha khác mẹ sao? Nếu có tình cảm vượt mức thì còn không phải loạn luân là gì?"

Gió từ khe cửa lùa vào, lạnh như chạm vào tận xương

Cận Khinh Ca lặng người đứng trong bóng tối. Mỗi câu mỗi chữ kia như mũi kim nhỏ, đâm thẳng vào những nỗi sợ mà nàng luôn cố kìm nén

Quan hệ giữa nàng và Tư Dinh muốn nói rõ không phải là chuyện dễ dàng

Nhưng cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra, có những chuyện đã định sẵn phải đối mặt thì chính là tránh không được

Nàng không sợ mang tiếng. Nhưng nếu Tư Dinh vì chuyện này mà mất tất cả...thì chính là không thể

Không ai biết rằng giữa họ, thật sự không có quan hệ huyết thống chị em cùng cha khác mẹ

Và càng không ai được phép đem điều đó ra để làm vũ khí chống lại Cận Tư Dinh.

Bóng tối trong hành lang dài lùi dần sau lưng, từng bước chân Cận Khinh Ca vang vọng trên nền đá như dội lại chính những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu

Những lời bàn tán kia chẳng khác gì từng nhát dao cùn, không đủ để khiến nàng gục ngã, nhưng đủ để cứa rỉ máu âm ỉ trong lòng.

Trở về văn phòng, nàng không bật đèn sáng. Căn phòng chỉ còn lại ánh chiều tà mỏng mảnh trượt qua lớp rèm hờ, đổ một mảng cam tàn lụi lên mặt bàn.

Cận Khinh Ca ngồi xuống ghế, ngón tay vô thức lướt qua mặt bàn lạnh buốt

Nàng cố trấn tĩnh, cố lý trí hóa mọi thứ. Mối quan hệ giữa nàng và Tư Dinh... rồi sẽ đến lúc được công bố, vấn đề chỉ là thời gian mà thôi

Nỗi lo lắng cứ như đám mây chì nặng, che khuất mọi toan tính ban đầu. Chỉ cần tin đồn kia lan rộng... vị trí của Tư Dinh sẽ bị lung lay. Mà nàng, không thể để điều đó xảy ra.

Một âm báo khẽ vang lên từ laptop, cắt ngang dòng suy nghĩ. Cận Khinh Ca nghiêng người mở hộp thư cá nhân, thoáng bất ngờ khi thấy một email không tiêu đề từ địa chỉ lạ. Không tên, không chữ, chỉ có một tập tin đính kèm.

Tay nàng khựng lại ngay khi ảnh vừa hiện lên trên màn hình.

Một con gấu bông cũ kỹ, sờn vai, mòn vải, nằm đơn độc trên nền gỗ bạc màu. Không có gì đặc biệt nếu như... đó không phải là con gấu mẹ nàng từng may cho khi nàng mới lên năm.

Con gấu ấy là thứ duy nhất mẹ nàng còn ôm trong lòng khi qua đời, nàng nhớ rõ như in. Nó lẽ ra phải được chôn cùng mẹ. Không thể nào xuất hiện ở bất kỳ nơi nào khác.

Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Bức ảnh ấy... là một lời nhắc nhở? Một cảnh cáo? Hay một tín hiệu từ quá khứ đang rục rịch trỗi dậy?

Cận Khinh Ca nhìn chằm chằm vào màn hình, tim nàng dội từng nhịp nghẹn ngào. Bàn tay đặt trên chuột máy tính khẽ run, còn ánh mắt thì rạn vỡ, như thể tất cả bình yên vừa có được chỉ là ảo ảnh mỏng manh trước cơn bão đang âm thầm kéo đến

Ở một nơi khác, trong căn phòng cao tầng chỉ le lói ánh đèn vàng mờ mịt, màn hình laptop lóe lên ánh sáng báo đã gửi thành công.

Người phụ nữ với mái tóc nâu sẫm ngồi đối diện màn hình, môi khẽ cong thành nụ cười nửa miệng, ánh nhìn lạnh đến mức khiến người ta sởn gáy.

Ngón tay cô ta lướt nhẹ qua viền ảnh con gấu bông cũ kỹ đang hiện rõ trên màn hình, thì thầm như tự nói với chính mình:

"Thú cưng tôi đã nhắm trúng thì không ai thoát được! Khinh Ca, cậu phải là của mình!"

Không cần quá nhiều lời. Trong đáy mắt sâu thẳm ấy, là thứ cảm xúc không thể gọi tên, một sự điềm tĩnh đáng sợ của kẻ đã chờ rất lâu, và cuối cùng cũng kéo được quá khứ trở về

Cận Khinh Ca trở về căn hộ của mình trong sự im lặng, căn phòng vắng vẻ vì thiếu đi bóng lưng của một người. Nàng thả mình xuống sofa, ánh mắt nhìn về phía điện thoại trên bàn

Một cảm giác lo âu không thể xua đi, nhưng nàng vẫn quyết định nhấn gọi video cho Cận Tư Dinh.

Những phút giây trôi qua dường như dài vô tận, cho đến khi màn hình sáng lên, Cận Tư Dinh xuất hiện với nụ cười nhẹ nhàng, tóc màu vàng sáng vẫn cực kỳ nổi bật

/Em về muộn thế? Đã ăn uống gì chưa?/

Cận Tư Dinh mỉm cười, ánh mắt có chút mệt mỏi nhưng khi đối diện với người yêu thì hoàn toàn là dáng vẻ hào hứng nhất

Cận Khinh Ca nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại trong âm điệu đều đều

"Vâng, em đến chỗ tiệm ăn của chú Lý ăn một phần cháo. Chú ấy hỏi chị đâu không đi cùng em?"

/Vậy sao? Thế lần sau chị cùng em đến chỗ chú ấy ăn một bữa! cháo của chú rất ngon, nấu vừa vặn, chị cũng muốn thỉnh giáo để về nấu cho em ăn!/

Lời nói ngọt ngào chui vào tai Cận Khinh Ca hoàn toàn đánh bay cảm giác bất an mà nàng đang trải qua

Nàng nhìn Tư Dinh qua màn hình, muốn kể về những gì đã xảy ra trong ngày nhưng lại không thể, chẳng thể nào nhắc tới chuyện nhân viên đồn đoán về mối quan hệ của họ, càng không thể nói về bức ảnh mà nàng nhận được

Chỉ đơn giản là những câu chuyện vụn vặt, nhỏ nhặt, như việc trời hôm nay có mưa hay không, hay chuyện nàng đã mua một ít trái cây khi đi ra ngoài

Cận Khinh Ca hiểu được áp lực mà người nàng yêu đang chịu rất lớn, những chuyện vụn vặt khác không nên để chị ấy phân tâm

Sáng hôm sau, ánh mặt trời mới nhú qua lớp kính mờ của tòa nhà hành chính thành phố Đông Môn, phản chiếu lên hàng ghế dài nơi các đại diện doanh nghiệp lần lượt bước vào phòng hội nghị lớn

Cận Tư Dinh mặc bộ vest màu xanh Mint cắt may gọn gàng, là thiết kế riêng biệt từ thương hiệu lớn dành cho người lãnh đạo của tập đoàn Cận thị

Ánh mắt cô trầm tĩnh khi cùng trợ lý bước qua cánh cửa kính lớn, phóng thái cùng khí chất ở Cận Tư Dinh là một điều gì đó luôn khiến người khác phải quay đầu lại mà nhìn

Không khí bên trong tĩnh lặng đến ngột ngạt, chỉ còn lại tiếng lật giấy và gõ bàn phím lách cách. Buổi đấu thầu lần này quy tụ gần như toàn bộ các tập đoàn lớn trong ngành công nghệ - tài chính, ai cũng hiểu rõ: dự án này không chỉ là hợp đồng có giá trị hàng trăm tỷ, mà còn là bàn đạp quyền lực cho đơn vị thắng thầu tại Đông Môn trong năm tới

Một sự hậu thuẫn đến từ chính phủ, điều mà không doanh nghiệp nào không khao khát

Phần thuyết trình của Cận Tư Dinh được sắp xếp thứ tư trong danh sách. Cô bình thản đứng lên, từng slide được lật mở, mỗi con số, mỗi sơ đồ đều chặt chẽ đến không chê vào đâu được

Giọng cô đều đặn, không chút dao động, ánh mắt đầy tự tin lướt qua dãy đại biểu ngồi bên dưới

Nét mặt của những người tham gia dần thay đổi, từ bình lặng sang chăm chú, rồi khẽ gật đầu tán thưởng.

Khi kết thúc bài thuyết trình, Cận Tư Dinh cúi đầu lịch thiệp

Có người trong hội đồng kỹ thuật thì thầm với nhau: "Cận tổng đúng là có tầm nhìn chiến lược, chi phí đầu tư ổn định, tính toán rủi ro cũng rất tốt."

Đã có lúc, trợ lý bên cạnh nàng tin chắc rằng thắng lợi đang ở ngay trước mắt

Mà bản thân Cận Tư Dinh cũng là tin tưởng vào điều đó

Nhưng gần cuối buổi, một cái tên khác bước lên – Tống Yên Nhiên

Khí chất hoàn toàn khác biệt. Bộ váy trắng nhã nhặn, nụ cười dịu dàng và giọng nói trong trẻo như nước suối

Không phô trương, không áp đảo, chỉ nhẹ nhàng mở ra một hướng đi mới, hợp tác công nghệ xanh kết hợp giáo dục thông minh, kèm theo là một kế hoạch "mượn lực chính sách" khiến nhiều người trong hội đồng bất ngờ mà ngồi thẳng dậy.

Buổi chiều, kết quả được công bố. Tập đoàn của Cận Tư Dinh... xếp thứ hai.

Dự án cuối cùng, lọt vào tay Tống Yên Nhiên

Trước sảnh lớn lát đá cẩm thạch, nắng chiều nghiêng qua bức tường kính dài, đổ bóng hai người phụ nữ đối diện nhau như hai cực đối lập của thế giới.

Cận Tư Dinh đứng thẳng lưng, ánh mắt như băng tuyết, vẻ lạnh lùng bao năm rèn giũa trong thương trường hiện rõ qua từng hơi thở. Đôi giày cao gót gõ nhẹ xuống sàn, thanh âm vang vọng mà sắc như mũi dao.

Tống Yên Nhiên lại như một làn gió nhẹ, vẫn là nụ cười nhàn nhạt trên môi, váy trắng gợn theo gió, nhưng đôi mắt kia, không có chút ấm áp nào.

"Không ngờ chị vẫn còn có thể đứng thẳng lưng sau khi thua trắng trước tôi."

Giọng Tống Yên Nhiên mượt mà, đầy vẻ trêu chọc

"Đáng tiếc thật. Bao năm trên cao, cuối cùng vẫn phải học cách ngước nhìn người khác."

Cận Tư Dinh cười khẽ, ánh mắt nghiêng sang, lười nhác mà đầy cảnh giác

"Đừng mừng sớm. Chỉ mới thắng một lượt đi đừng cho rằng mình làm chủ cả bàn cờ"

Tống Yên Nhiên nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng như rót mật nhưng câu chữ lạnh hơn băng

"Chị Tư Dinh có thể đã quen với chiến thắng nên lần lần đầu thất bại rất khó chấp nhận nhỉ? Nhưng mà tôi khuyên chị nên tập quen dần là vừa. Vì sắp tới không chỉ công việc, mà ngay cả Cận Khinh Ca, chị cũng không giữ được!"

Lông mày Cận Tư Dinh khẽ nhíu lại, đáy mắt xẹt qua một vệt rét căm

"Tống Yên Nhiên, em thật đáng thương! Từ nhỏ đã đáng thương, lớn lên càng đáng thương, hiện tại là vô cùng đáng thương. Em cho rằng với em có thể lật đổ tôi sao? Hay sao lưng em có ngọn núi lớn cho em dựa? Tống Yên Nhiên, người đàn ông ấy là lưỡi dao bọc kẹo ngọt, đừng đùa với lửa kẻo phỏng tay!"

Tống Yên Nhiên cười khẽ, mắt long lanh như nước nhưng giọng thì lạnh đến rợn người

"Tôi không cần chị lên đời dạy dỗ tôi! Hãy lo tốt bản thân mình đi! Thời gian vừa qua chị náo tập đoàn gà bay chó sủa, lần này dự án không lấy được, để tôi xem chị làm sao ngồi vững chiếc ghế chủ tịch!"

Cận Tư Dinh không vội trả lời. Cô chỉ bước lên một bước, ánh mắt lạnh băng như dao khía thẳng vào đối phương mà lên tiếng

"Tôi chẳng những ngồi an ổn mà con cho cô và lão già ấy thấy được rằng đừng chọc vào con hổ khi chúng đang muốn 'ăn chay'."

Không khí giữa họ dường như đặc quánh lại. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, giữa cái ồn ã của sảnh lớn, chỉ còn lại tiếng gió lướt qua vạt váy, và sự đối đầu không đội trời chung giữa hai người phụ nữ, một vì tình, một vì chiếm hữu.

Sân bay quốc tế Hải Thành, chiều muộn. Bầu trời u ám, sương mù lững lờ phủ quanh dãy nhà ga như tấm màn mỏng bao lấy mọi thứ

Tin tức "Cận thị thất bại tại đấu thầu dự án ở Đông Môn, thua bởi đối thủ lần đầu xuất trận" vừa lên đầu các cổng thông tin doanh nghiệp, hàng loạt dòng tiêu đề chạy dọc màn hình LED trong sảnh lớn

Cận Khinh Ca đứng giữa đám đông người đưa đón, tay đút sâu vào túi áo khoác dài. Gió từ cửa tự động lùa vào, lạnh buốt

Mặt nàng không có biểu cảm, nhưng mười ngón tay siết chặt khiến khớp tay nổi gân

Nàng biết rõ, với tính cách của Tư Dinh, thua cuộc không đơn giản chỉ là một thất bại thương trường, nó là đả kích trực diện đến lòng kiêu hãnh

Nhất là trong tình hình hiện tại

Cận Khinh Ca đến đây, không vì bất kỳ điều gì ngoài một ý nghĩ duy nhất

"Dù chị có mạnh mẽ đến đâu, hôm nay chị cần một người đứng đợi. Và em sẽ là người luôn chờ đợi chị!"

Đám đông người vừa đổ ra khỏi cửa kiểm soát an ninh. Vòng vây che khuất tầm nhìn, nhưng giữa muôn trùng hành khách, Cận Khinh Ca vẫn nhìn thấy Cận Tư Dinh, như thể bản năng dẫn đường.

Bộ vest xanh mint vẫn sắc sảo, nhưng khuôn mặt Cận Tư Dinh không còn sự sắc lạnh thường thấy. Giữa lớp son phấn kỹ càng, vẫn có thể đọc ra một sự mệt mỏi lặng lẽ.

Cận Tư Dinh đứng đó, giữa đám người, như một điểm neo vô hình. Ánh mắt hai người chạm nhau, không ai nói gì. Nhưng tất cả cảm xúc đều trào dâng trong một khoảnh khắc.

Trợ lý đang đi bên cạnh hơi khựng lại khi thấy ánh mắt chủ tịch chợt dừng lại, sắc bén ban nãy nay mềm đi như vừa va phải một mảnh ký ức cũ.

Cận Tư Dinh chậm rãi bước về phía trước. Người đi qua, xe đẩy hành lý lướt ngang, tiếng thông báo vang vọng từ loa phát thanh

Nhưng giữa sân bay rộng lớn ấy, chỉ còn một đường thẳng nối giữa hai người, từ ánh mắt đến nhịp tim, không một ai chen vào được.

Khi Cận Tư Dinh bước đến trước mặt, Cận Khinh Ca nhẹ giọng

"Em đến đón chị."

Câu nói đơn giản, nhưng là chiếc ô che chắn đầu tiên sau cơn mưa lạnh lẽo.

Cận Tư Dinh khẽ nghiêng đầu, nhìn người trước mặt.

"Em đến đón chị."

Giọng nói Cận Khinh Ca vẫn nhẹ như mọi khi, không buộc ép, không an ủi, chỉ là một câu rất bình thường, nhưng trong lúc lòng người đang gãy vỡ, nó giống như một chiếc chăn ấm quấn lên vết nứt trong tim.

Cận Tư Dinh không nói gì, chỉ nhàn nhạt gật đầu kèm theo nụ cười chân thật trên khóe môi

Trợ lý bên cạnh khẽ liếc chủ tịch của mình, toan mở lời xin phép, nhưng Cận Tư Dinh đã phất tay

"Cô về trước đi."

Câu đó vừa dứt, Cận Tư Dinh tự tay kéo va-li, bước đi bên cạnh Khinh Ca. Không cần ai dẫn đường, không cần hỏi, cô biết mình muốn đi đâu, cô muốn về nhà.

Trên xe, Cận Khinh Ca cầm lái. Xe lướt qua những tán cây bên đường, đèn đường sáng loang loáng hắt vào khoang xe từng vệt sáng tối đan xen.

Cận Tư Dinh ngồi yên ở ghế phụ, không mở miệng. Nhưng từ kính chiếu hậu, Cận Khinh Ca vẫn thấy đôi bàn tay chị khẽ siết chặt mép áo vest, dù gương mặt vẫn là bình thản đến lạnh lùng.

Một lúc sau, cô khẽ hỏi

"Chị mệt không?"

Cận Tư Dinh không trả lời ngay. Mãi đến khi đèn đỏ phía trước bật sáng, xe dừng lại, cô mới chậm rãi lên tiếng:

"Không. Chị chưa đến mức đó."

Là một câu nói cứng cỏi, nhưng thanh âm lại hơi trầm, như tự nhủ với bản thân hơn là trả lời người đối diện.

Cận Khinh Ca cũng không nói thêm gì.

Nàng hiểu, người như Cận Tư Dinh, thất bại không đáng sợ. Cái khó chịu nhất là việc bản thân đã tính toán kỹ đến từng bước, cuối cùng vẫn có một mảnh ghép không thể kiểm soát.

Về đến nhà, căn hộ trên cao vẫn như cũ, gọn gàng đến mức lạnh lẽo. Cận Khinh Ca bước vào trước, đặt túi nước ấm lên bàn, không hỏi han gì thêm.Nàng chỉ đơn giản kéo rèm ra, bật đèn vàng dịu, rồi rót một ly trà nóng.

Cận Tư Dinh thay đồ xong, ra khỏi phòng ngủ thì thấy Cận Khinh Ca đang ngồi bên cửa sổ, ánh mắt nhìn ra xa. Trà vẫn còn bốc khói.

Cận Tư Dinh bước đến, cầm ly trà lên, nhưng không uống. Cô nhìn người đứa nhỏ ấy một lúc lâu, cuối cùng khẽ hỏi

"Tin tức lan nhanh đến thế sao?"

Cận Khinh Ca không quay lại, chỉ nói

"Với chị, chỉ cần một bài viết cũng đủ là tin xấu. Còn với em, chỉ cần linh cảm là đủ."

Một câu đáp không cần ngọt ngào, không cố tình an ủi, nhưng khiến Cận Tư Dinh thoáng khựng lại.

Ánh mắt cô hơi cụp xuống

Đến lúc này, người vẫn luôn quen với việc đứng trên đỉnh cao kia cuối cùng cũng để lộ một chút yếu mềm, dù rất nhẹ thôi, như một nhánh băng tan trong ly trà nóng.

Cô buông mình xuống chiếc ghế bên cạnh, dựa nhẹ đầu vào thành ghế. Một tiếng thở khẽ bật ra, mỏi mệt.

Cận Khinh Ca nhìn chị, chậm rãi nói:

"Chị có thể thất bại, nhưng đừng tự mình rơi xuống."

Lúc này, Cận Tư Dinh khẽ nghiêng đầu sang. Trong ánh đèn mờ nhạt, ánh mắt ấy ngập tràn yêu thương

"Chị biết, chị không thể ngã, vì chị còn phải cùng em đi về phía trước. Tương lai của chúng ta chỉ mới bắt đầu mà thôi!"

Không khí trong phòng họp lớn chưa bao giờ ngột ngạt đến thế. Ánh sáng trắng từ trần nhà đổ xuống mặt bàn kính dài phản chiếu những gương mặt căng cứng, mỗi người một vẻ nhưng đều mang cùng một sắc thái: hoài nghi và bất mãn.

Cận Tư Dinh ngồi ở đầu bàn, vai thẳng lưng thẳng, ánh mắt điềm tĩnh nhìn về phía trước, nhưng lòng bàn tay dưới mặt bàn đã siết lại lạnh ngắt.

Một cổ đông lão làng với mái tóc điểm bạc lên tiếng, giọng lạnh băng

"Tôi muốn biết lý do. Một công ty vô danh lần đầu tham gia đấu thầu lại có thể vượt mặt chúng ta, không chỉ là chuyện tiền bạc, mà còn là thể diện. Mấy chục năm gây dựng thương hiệu, chỉ một lần thất bại này đủ để người ngoài nghi ngờ toàn bộ năng lực ban lãnh đạo."

Một người khác, trung niên, khoác bộ vest đắt tiền nhưng mắt thì ánh lên sự sắc bén đầy toan tính, tiếp lời:

"Chúng tôi không trách chuyện thua một dự án. Nhưng thua trong thế bị động, mà đối thủ lại là một tay non, vậy rốt cuộc quy trình phê duyệt nội bộ thế nào? Cận tổng giải thích sao về việc này?"

Ánh nhìn trong phòng dồn về phía cô.

Cận Tư Dinh không né tránh. Cô hơi nghiêng người về trước, ánh mắt không chút dao động:

"Tôi đã đọc lại toàn bộ hồ sơ. Quy trình phê duyệt không có bất kỳ sơ sót nào. Đối thủ lần này tuy là gương mặt mới, nhưng năng lực và tài chính đều có người hậu thuẫn đứng sau. Chúng tôi đã dự liệu rủi ro, nhưng vẫn đánh giá thấp mức giá họ đưa ra."

Một tiếng "hừ" lạnh cắt ngang:

"Nghĩa là lỗi ở bộ phận đánh giá. Nhưng cuối cùng, ai phê duyệt bản đề án cuối cùng? Cô vẫn chưa trả lời chúng tôi về trách nhiệm."

Bên kia, một giọng nói khác chen vào, lần này có phần cay nghiệt hơn:

"Cận tổng,cô thừa nhận sai sót là cần thiết, nhưng quan trọng hơn, chúng tôi muốn biết từ giờ, ai sẽ chịu trách nhiệm nếu những sai lầm thế này lặp lại?"

Không khí chùng xuống. Có người không nói gì, nhưng ánh mắt rõ ràng mang ý dò xét.

Cận Tư Dinh không đáp ngay. Gió bên ngoài cửa kính thổi ào qua tán cây trên tầng cao, mang theo một cơn rung khẽ.

Sau cùng, cô chỉ bình tĩnh nói:

"Tôi không phủ nhận trách nhiệm. Nhưng nếu chỉ vì một lần thất bại mà lung lay lòng tin, thì e rằng điều mọi người tin tưởng từ đầu vốn đã không vững chắc."

Câu nói không lớn, nhưng đủ để phòng họp lặng đi một nhịp.

Một trong số các cổ đông trẻ tuổi nhìn về phía cô, giọng đã hạ thấp đôi chút:

"Cận tổng, cô có đề xuất gì để trấn an thị trường và giữ vững niềm tin nội bộ không?"

Cô nhìn thẳng vào người ấy, ánh mắt kiên định:

"Có. Trong vòng hai tuần tới, tôi sẽ công bố kế hoạch tái cơ cấu một phần danh mục đầu tư, đồng thời mở lại dự án Đông Lộ 2. Mọi rủi ro đều đã tính toán xong. Tôi sẽ đích thân giám sát."

Một lời tuyên bố không dài, nhưng giọng nói vững vàng như cọc thép, buộc những người ngồi đó không thể tiếp tục đè ép thêm một nhịp.

Cuộc họp tiếp tục với không khí căng như dây đàn

Nhưng tất cả điều nằm trong tầm kiểm soát của Cận Tư Dinh

Cuộc họp kết thúc trong không khí đặc quánh, nặng như khối chì treo lơ lửng trên đầu tất cả. Cận Tư Dinh không đáp lại bất kỳ lời chỉ trích nào. Cô chỉ đứng dậy, thu dọn tài liệu một cách bình tĩnh, rồi rời khỏi phòng họp trong ánh mắt âm thầm dò xét từ các cổ đông.

Không ai biết cô đang nghĩ gì

Chiếc xe Audi màu đen bóng đợi sẵn ở tầng hầm. Cô không gọi tài xế. Ném tập tài liệu lên ghế phụ, Cận Tư Dinh cởi bỏ áo vest, tay tự kéo dây an toàn, rồi đạp ga rời khỏi tầng hầm như một cơn gió lặng lẽ.

Giao thông Hải Thành khi chiều buông có phần đông đúc, nhưng cô không vội. Mỗi lần đèn đỏ là một lần cô dựa đầu vào vô lăng vài giây, thở sâu, như đang tự cân chỉnh lại từng nhịp đập của trái tim.

Đến ngoại thành, con đường rẽ vào Tĩnh Tuyền Sơn trở nên vắng lặng. Hai bên là rừng thông thưa, từng chiếc lá lay động như đang thì thầm điều gì đó với người đi qua.

Cô dừng xe ở ven rừng, từ chối đi tiếp bằng bánh xe máy lạnh. Cô muốn cảm nhận đôi giày lún xuống đất, muốn nghe tiếng sỏi lạo xạo dưới bước chân mình. Từng bậc đá dẫn lên đình viện rêu phủ, cô bước từng bước như đang leo lên chính nỗi mệt mỏi của bản thân.

Khi cô đến nơi, người đàn ông đã chờ sẵn.

Ông ngồi bên chiếc bàn đá đơn sơ dưới mái đình, giữa khung cảnh núi đồi lặng lẽ. Ánh mắt ông không ngạc nhiên, không sốt ruột. Chỉ là cái nhìn của người biết chắc sớm muộn gì người kia cũng sẽ đến.

"Cuối cùng cô cũng chịu đến."

Cận Tư Dinh không đáp. Cô kéo ghế, ngồi đối diện, tay lạnh như nước đá, nhưng đôi mắt thì vẫn sâu hoắm và tỉnh táo.

Người đàn ông lấy từ túi bên cạnh ra một túi hồ sơ màu vàng, đẩy nhẹ về phía cô

"Tất cả điều là ghi chép trong suốt hai mươi năm qua của người phụ nữ ấy. Từ việc ăn ngủ, đi lại, gặp gỡ với ai điều được ghi chép đầy đủ. Ngay cả bác sĩ đã ký giấy chứng tử năm xưa cũng đã tìm ra và sắp xếp ở một nơi an toàn!"

Cô nhìn chiếc túi như thể nó là một tấm gương soi chiếu tất cả

"Đúng là rừng càng già càng cay. Thật không nghĩ con bài cuối mà ông ta dùng lại là một người đã chết từ hai mươi năm trước!"

Gió rít lên một hồi dài từ thung lũng phía dưới vọng lên. Cô siết chặt tay, đầu ngón tay trắng bệch

"Người phụ nữ này hiện tại đang ở đâu?"

Người đàn ông nhấc chén trà đã nguội lên tiếng

"Biệt viện ở Tây Nam, được quân đội canh chừng nghiêm ngặt, một con kiến cũng khó lòng mà chui vào!"

Chương trước Chương tiếp
Loading...