Bước Qua Ranh Giới
Chương 44
Chương 44======================Dưới cơn mưa nặng hạt như trút giận, từng giọt nước đập lên mặt đất loang lổ âm thanh khốc liệt, chiếc xe hơi màu đen tuyền dừng lại trước cổng sắt cổ kính của Cận trạchĐèn pha tắt ngấm, động cơ tắt lịm như một con thú săn mồi vừa áp sát mục tiêu. Cánh cửa xe bật mở, một người đàn ông vận quân phục thâm trầm bước ra, dáng đứng ngay ngắn, khuôn mặt khuất sau vành mũ đổ bóng, hắn lạnh lẽo, trầm mặc, không một lời thừa.Từ trong xe, ông bế ra một người phụ nữDáng bà nhỏ nhắn, được quấn chặt trong áo khoác lông dày màu tro, tóc bạc như sương sớm, làn da tái nhợt phản chiếu ánh chớp giật chập chờn trên nền trờiMưa trút xuống người nhưng bà không hề run, chỉ lặng lẽ mở mắt, đôi mắt tối như vực sâu, ánh nhìn lạnh đến đông cứng sống lưng.Người lính đặt bà vào một chiếc xe lăn đã chuẩn bị sẵn, gạt nước mưa trên tay, rồi lặng lẽ đẩy xe đi qua lối lát đá âm u dẫn vào hậu viện. Nơi những bức tường cao phủ đầy rêu phong như giam giữ những bí mật mục nát suốt nửa thế kỷ.Không ai biết bà là ai. Không ai dám hỏi. Nhưng khi bánh xe lăn qua bậc đá cuối cùng, một con quạ bay vọt khỏi mái ngói ướt sũng, kêu lên một tiếng xé lòng.Trong tiếng mưa gào và gió rít, không khí quanh hậu viện như thít lại – đặc quánh, ngột ngạt, và rực mùi nguy hiểmDưới hiên hậu viện, ngọn đèn dầu vàng vọt chập chờn như sắp tắt, gió mưa ngoài kia vẫn quất vào khung cửa gỗ tạo nên âm thanh rên rỉ từng hồi. Cận lão thái gia ngồi trên chiếc ghế gỗ lim chạm rồng, tay chống gậy đầu rồng bạc, ánh mắt già nua nhưng chưa từng nguội tàn lửa quyền lực. Khi người lính đẩy xe lăn vào phòng, ông chỉ khẽ gật đầu ra hiệu cho anh ta lui ra"Vẫn sống khỏe để đến ngày hôm nay sao?"Giọng ông khàn khàn, rắn chắc như từng lớp đá mài qua chiến tranh, bàn tay ông đảo nhẹ chun trà nhỏ, mặt nước sóng sánh trong chun nhưng lại không rơi một giọt ra ngoàiĐại ý, mọi vấn đề dù lớn hay nhỏ vẫn luôn nằm trong tầm kiểm soát của ông.."Ông mong tôi chết lắm à? Loại người dã tâm rắn rết nhưng ông sao có thể để tôi chết dễ dàng như vậy?"Người phụ nữ trong xe lăn lạnh lẽo lên tiếng. Bà nhướng mắt lên, cái nhìn lướt qua căn phòng nhuốm mùi tội lỗi, rồi dừng lại ở ông ta. Một cái nhếch môi mỏng, không phải cười mà là khinhLão thái gia không nổi giận. Ngược lại, ông bật cười khe khẽ, một tràng cười khô khốc không có lấy chút ấm áp"Vẫn còn sắc bén như xưa. Còn nhớ ta từng nói gì không? Đến lúc cần, ta sẽ gọi bà về."Người phụ nữ không lên tiếng ngay. Nhưng mấy giây sau lại thốt lên một câu sắc bén như gươm"Giam giữ bao nhiêu năm, bây giờ thả ra là muốn dùng tôi làm con bài tẩy sao? Lão già như ông đúng là mục rữa toàn bộ tâm hồn!"Cận lão thái gia nhàn nhạt để chun trà xuống chiếc bàn gỗ, ông chậm rãi chống quãi trượng đi đến người phụ nữ, đôi mắt đã nhuốm màu thời gian nhưng vẫn không che giấu nổi nội tâm thâm độc của chủ nhân nó"Cận Khinh Ca sẽ không thể nào ngờ được mẹ ruột của cô ta còn sống! Mà còn là sống không bằng chết suốt hai mươi năm qua!"Người phụ nữ nghiêng đầu Cái nhìn của bà như hòn lửa xuyên thẳng vào người đàn ông đã tuổi bát tuần này nhưng mãi vẫn chưa buông xuống được quyền lực cùng sự mộng tưởng hão huyền của lão"Cận Nghiêm, tôi cảnh cáo ông! Nếu ông dám tổn hợi đến con bé thì dù có là một chút hơi tàn tôi cũng sẽ kéo ông xuống mồ sâu!"Giọng bà không cao, không run, nhưng bén như lưỡi dao lạnh, từng chữ một đâm sâu vào khoảng không giữa hai con người từng là oan nghiệt của nhauTrong giây lát, tiếng mưa ngoài kia như nghẹn lại, chỉ còn tiếng tích tắc của đồng hồ cổ nơi góc tườngCận Nghiêm không nói gì, ánh mắt lão cụp xuống nhìn bàn tay già nua đang siết quãi trượng, gân tay nổi lên, run rẩy nhưng chưa bao giờ buông xuôi. Một tiếng thở dài bật ra, không phải vì mỏi mệt, mà là vì lửa hận trong lòng chưa nguội."Nó là cờ. Một quân cờ có thể chấm dứt ván cờ kéo dài cả đời này của ta. Bà, chỉ cần làm đúng phần của mình... tất cả sẽ kết thúc nhanh thôi."Người phụ nữ trong xe lăn bật cười khô khốc, âm thanh như vỡ ra từ đá sỏi."Ông vẫn không hiểu gì về Khinh Ca. Con bé không phải cờ. Nó là lưỡi gươm mà định mệnh trui rèn từ máu và nước mắt, và nó sẽ quay đầu cắt phăng bàn tay điều khiển nó, kể cả là ông."Bà ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt lão ta, nơi từng khiến cả một thế hệ khuất phục. Giờ đây, bà không còn sợ."Ông có thể nhốt tôi. Có thể dày vò tôi hai mươi năm. Nhưng ông không thể thay đổi dòng máu trong con bé. Nó là con của tôi. Nó mang trong mình linh hồn không bao giờ khuất phục."Một tia chớp lóe lên, sáng bừng căn phòng trong chớp mắt, soi rõ khuôn mặt bà, tàn tạ nhưng bất khuấtVà cũng ngay khoảnh khắc đó, ngoài hiên, một nhành mận trắng đã rụng xuống, tan vào dòng nước mưa đen ngòm.Cận Nghiêm không đáp. Ông chỉ quay đi, chống gậy bước từng bước nặng nề về phía cửa. Trước khi khuất bóng, giọng ông vang lên, lạnh như đá núi"Chờ đấy. Ván cờ đã bắt đầu rồi."Cánh cửa gỗ khép lại sau lưng lão, để lại người phụ nữ ngồi lặng trong bóng tối nhòe nhoẹt, ánh mắt bà hướng ra ngoài khung cửaMưa vẫn rơi, như chưa từng có gì thay đổiNhưng trong tim bà, thứ gì đó đã trở lại, không phải nỗi sợ, mà là ý chí của một người mẹ, đã sống sót khỏi lãng quênMưa tạnh từ lúc nào, chỉ còn những giọt nước cuối cùng đang lặng lẽ trượt khỏi mái hiên rêu mốc. Trong phòng trà cổ nơi hậu viện Cận trạch, ánh sáng lờ mờ của đèn lồng hắt xuống những hoa văn chạm trổ phủ bụi thời gian.Cận lão thái gia ngồi yên lặng như tượng đá. Trước mặt là bàn cờ tướng chưa khai cuộc, mỗi quân cờ đều được đặt ngay ngắn như chờ ai đó chạm tay. Tiếng gió lùa khe khẽ qua khung cửa khép hờ, mang theo mùi ẩm mốc đặc trưng của quá khứ chưa từng yên nghỉ.Tiếng bước chân vọng vào, không vội vàng, cũng không dè dặtMột nhịp điệu lạ lẫm nhưng không hề xa lạNgười lính gác định ngăn, nhưng giọng khàn đặc của ông già cất lên trước"Để cô ta vào."Cánh cửa mở ra. Tống Yên Nhiên bước vào, khoác trên người áo khoác dài màu tro, mái tóc màu bạch kim đã được cô chuyển sang màu nâu sẫm, đôi mắt sâu thẫm như mực tàu. Cô dừng lại trước mặt Cận lão thái gia, không cúi đầu cũng không chào hỏi"Tôi đến để bàn chuyện làm ăn."Cận Nghiêm nheo mắt, không vì tò mò, mà vì thăm dò."Lâu rồi mới có người dám dùng giọng đó nói chuyện với ta. Tống nhị tiểu thư là mang mối làm ăn thế nào?"Tống Yên Nhiên ngồi xuống đối diện. Không rào đón, cô đặt một phong tài liệu dày lên bàn gỗ."Dự án phát triển đất khu cảng phía Tây. Cận lão thái gia từng muốn chen vào nhưng không chen được. Bây giờ, tôi có cách hợp pháp hoá toàn bộ vòng chuyển nhượng, điều chỉnh quyền sử dụng và giấy phép xây dựng trong một tháng. Điều kiện duy nhất là – Cận Khinh Ca."Không gian như ngưng lại một khắc. Cận lão thái gia vẫn không đụng vào tài liệu, chỉ nhẹ nhàng đặt tay lên một quân cờ, quân pháo đỏ, rồi xoay xoay."Nhìn sao cũng không thấy Tống nhị tiểu thư đây là người nặng tình. Trách ta già rồi hồ đồ phải không? Sao ta lại nhớ đến chuyện cô gây ra vào những năm cao trung với Cận Khinh Ca? Vừa là mặt trắng, vừa là mặt đen. Tống tiểu thư kỹ năng diễn xuất cũng thật thượng thừa!""Thì đã sao? Tôi đối với con ngoài dòng căm ghét là chuyện hiển nhiên. Nhưng tôi đối với Cận Khinh Ca thế nào thì Cận lão thái gia quan tâm làm gì? Thú cưng tôi đã nhắm trúng sao có thể để phục vụ cho người khác!"Tống Yên Nhiên nhìn ông không né tránh. Giọng cô bình thản, nhưng ánh mắt như lưỡi dao mỏng, ẩn giấu sau vỏ bọc lạnh lẽo.Toàn bộ dã tâm điều phơi bày ra ánh sáng"Cận Khinh Ca cũng thật có phúc khí! Tống tiểu thư mang dự án lớn như vậy đến đây chỉ để trao đổi một đứa con hoang. Nhưng từ lâu Cận Khinh Ca không nằm trong vòng kiểm soát của ta!"Cận lão thái gia ung dung ngã người ra ghế tựa, đôi mắt của ông như cười như không mà lên tiếng"Muốn trao đổi có thể tìm Cận Tư Dinh, nó mới là người đang năm quyền hành ở Cận gia này..."Đuôi chân mày thâm thúy của Tống Yên Nhiên kéo lên một đoạn, như thể đang cười châm biếm"Cận Tư Dinh sao? Tôi tự có cách bẻ gãy sóng lưng của chị ta!"Đứng trước cô gái này Cận Nghiêm bậc cười sảng khoái mà lên tiếng"Ngựa non đúng là ngựa non! Cận Tư Dinh muốn đấu thì chỉ có tôi mới là đối thủ, trẻ con như cô nên quay về học lại vài năm!"Sau hàng loạt biến động khiến truyền thông lẫn cổ đông chao đảo, cổ phiếu của Cận thị vẫn giậm chân ở đáyMọi kế hoạch gượng dậy đều rơi vào khoảng lặng thất bại, không một tín hiệu tích cực nào từ thị trườngNhững lời đồn lan nhanh như lửa, thổi thêm từng cột khói nghi hoặc về danh tiếng vốn đã lắm vết rạn của tập đoàn.Trong bối cảnh đó, Cận Tư Dinh không tổ chức họp báo, không đưa ra bất kỳ tuyên bố phản bác nào. Thay vào đó, cô đích thân đứng ra quyên quỹ, công bố dự án xây dựng một trung tâm bảo trợ dành riêng cho trẻ em bị bạo hành và ngược đãi.Động thái được công bố vỏn vẹn bằng một bài viết ngắn gọn trên các nền tảng chính thức, không có truyền thông rình rang, không cần lên tiếng thanh minh. Nhưng những người từng theo dõi đoạn livestream trước đó của Cận Khinh Ca đều hiểu: đây chính là lời thừa nhận thẳng thắn nhất.Không bằng ngôn từ, mà bằng hành động. Không chọn phủ nhận, mà dùng một hình thức đối đầu tĩnh lặng để xác nhận rằng mọi điều Cận Khinh Ca nói ra đều là sự thật.Trung tâm mang tên "Nhà Cũ"Đây là một cái tát ném ngược về nơi từng xưng danh là tổ ấm của cô gái ấyMà ngay cả bản thân cô cũng vậy.Việc thành lập trung tâm bảo trợ "Nhà Cũ" như một mồi lửa nhen lại lòng tin. Không ồn ào, không rùm beng, nhưng lại khiến dư luận phải lặng điChỉ trong ba ngày, cổ phiếu của Cận thị bắt đầu khẽ nhích lên. Không quá mạnh, nhưng đủ để trở thành tin tức sáng sủa hiếm hoi giữa bầu trời u ám của thị trường. Các nhà đầu tư dè dặt trở lại, và truyền thông thì bắt đầu nói đến "hướng đi nhân văn" như một chiến lược phục hồi hình ảnh.Còn Cận Khinh Ca, khi đọc dòng tin ngắn ngủi về việc thành lập trung tâm, chỉ khẽ cườiTrong khoảnh khắc ấy, Cận Khinh Ca chỉ đứng lặng trước khung cửa sổ mở hé, gió thổi nhẹ qua hàng mi, rồi quay lưng đi tiếp, như thể mọi việc điều chỉ còn là quá khứNhững tháng gần đây, tập đoàn Cận thị không còn giữ được nhịp điệu vững vàng như trướcSóng ngầm nội bộ, sự xáo trộn nhân sự cấp cao cùng những tin đồn xoay quanh đời tư lãnh đạo khiến hình ảnh doanh nghiệp dần nhuốm màu bất ổn trong mắt công chúng và giới đầu tưĐúng lúc này, dự án hợp tác phát triển khu công nghiệp phía Đông. Một trong những dự án trọng điểm có vốn đầu tư từ chính phủ được mở thầu công khaiĐây không chỉ là một cơ hội kinh tế, mà còn là bàn đạp vàng để Cận thị phục hồi uy tín trên truyền thông, khẳng định lại vị thế trước công chúngVới Cận Tư Dinh, người hiện đang nắm quyền điều hành chính của tập đoàn, đây là trận chiến không được phép thuaDự án phía Đông trở thành ưu tiên tuyệt đối, không chỉ bởi quy mô tài chính khổng lồ, mà còn bởi hiệu ứng chính trị và truyền thông mà nó mang lại. Có được dự án này, Cận thị sẽ bước sang một chương mới; mất nó, cái tên "Cận gia" sẽ tiếp tục chìm sâu trong vòng xoáy nghi ngờ và rạn nứtThư viện tài liệu của phòng chiến lược gần như không còn chỗ trốngNhững bản thuyết minh dày đặc, sơ đồ quy hoạch, tài liệu phân tích chính sách được xếp ngay ngắn thành từng chồng, phủ kín cả bàn họp lớn bằng gỗ Chuẩn bị cho vòng đấu thầu dự án phía Đông, Cận Tư Dinh đích thân giám sát mọi quy trình, từ thiết kế đề án đến các buổi họp nội bộ kín. Không một mắt xích nào được phép lơi lỏng, vì lần này không đơn thuần là chuyện làm ăn, mà còn là danh dự, là con đường duy nhất để kéo Cận thị khỏi vùng nước đục."Phân tích đối thủ đi, còn khoảng hai tuần nữa là nộp hồ sơ rồi."Cô khẽ chống tay lên bàn, giọng điềm tĩnh nhưng tuyệt đối không dễ phản bác.Phía đối diện, Cận Khinh Ca ngẩng lên từ màn hình laptop, ánh mắt bình thản như mọi khi, chỉ có đôi tay là siết nhẹ không rõ nguyên doNàng biết đối với Cận Tư Dinh đây là dự án quan trọng, nhưng nàng lại không muốn chị ấy vì quá chú ý vào nó mà bỏ bê sức khỏe của chính mìnhThời điểm Cận Tư Dinh nhập viện trước đây nàng mới từ chỗ bác sĩ kiêm bạn tốt của chị ấy biết được. Cận Tư Dinh không hề ổn như cách chị ấy thể hiện ra bên ngoàiNếu nàng ở Cận gia trực tiếp chịu mọi ngược đãi thì Cận Tư Dinh ở chỗ Cận lão thái gia chẳng khá hơn nàng là bao, thậm chí so với nàng còn tàn bạo gấp mấy lầnNhưng mà người này một câu cũng chưa từng hé ra cùng nàng"Khinh Ca, em sao thế?"Chất giọng trầm ấm của Cận Tư Dinh kéo Cận Khinh Ca ra khỏi cảm xúc đang dằn xé bản thân, nàng ngẩn đầu đối diện với ánh mắt ấm áp ấy mà khẽ cười"Em đang nghĩ khi mọi chuyện kết thúc chúng ta nên đi đâu du lịch! Em rất mong đến ngày đó!"Cận Tư Dinh hơi gật đầu ra chiều suy nghĩ, cô hơi tựa người vào thành bàn mà lên tiếng"Chị nhớ có một lần em phát tờ rơi cho một công ty du lịch, em đã nhìn rất lâu địa điểm tham quan ở Tây Tạng, nếu em muốn chúng ta sẽ đến đó!""Sao chị biết cả chuyện này?"Ngạc nhiên trong mắt Cận Khinh Ca rất lớn"Có chuyện gì về em mà chị không biết chứ? Cái đứa nhỏ này!"Cận Tư Dinh đứng thẳng người, cô đứa tay kéo nhẹ cánh tay đứa nhỏ ra hiệu đứng lên"Muộn rồi, chúng ta về nhà rồi nói! Chị hôm nay có nhã ý xuống bếp trổ tài, em có muốn ăn không? Một món ăn là 50 tệ!"Khi cả hai đi ra đến cửa thang máy, Cận Khinh Ca mới lên tiếng trả lời"Chị cũng tính toán vậy sao? 50 tệ em không có tiền đâu?"Ting...Thang máy ngay sau đó mở ra, cả hai treo nụ cười trên mặt mà bước vàoKhông hề hay biết bên kia góc khuất đã có một bóng đen đứng đó từ lâuChiều hôm ấy trời đổ bóng nắng nhẹ, không còn gắt mà chỉ âm ấm như một tấm khăn mỏng phủ lên vaiCận Khinh Ca đứng cạnh bàn bếp, tay đang xắt hành tây thì bất chợt hắt hơi một cái, mắt cay xè, mũi đỏ ửng. Cận Tư Dinh từ sau bước tới, vòng tay ôm lấy eo nàng, cằm đặt nhẹ lên vai"Đã bảo để chị làm mấy thứ này rồi mà" Cận Tư Dinh nói khẽ, hơi thở phả vào cổ khiến Khinh Ca rùng mình, cô rất thích thú với điểm nhạy cảm này của em ấy"Không muốn chị bị cay mắt,"Giọng Cận Khinh Ca lí nhí lên tiếng, nhưng tay vẫn tiếp tục xắt hành"Còn em thì không sao?"Khóe môi xinh đẹp của Cận Khinh Ca khẽ cười"Em quen rồi. Em cũng từng khóc nhiều vì thứ khác, cay mắt đâu đáng gì."Một câu đơn giản nhưng lại chọc vào tầng tầng lớp lớp gai nhọn trong lòng Cận Tư Dinh, cô đưa tay siết nhẹ vòng eo gầy trước mặt, chất giọng trầm ấm vang lên"Sau này chị sẽ không để em khóc! Dù là vì điều gì cũng không được khóc!"Họ nấu ăn như thể đã sống chung mấy năm trời, dù chỉ mới vài tháng kể từ khi quan hệ của hai người vượt qua cái ranh giới cấm kỵCăn bếp ngập mùi thơm của gừng, tiêu và cá nướng. Trong lúc chờ cơm chín, cả hai mang Pudding, chú mèo Anh lười biếng ra ban công để phơi nắng. Pudding cuộn tròn trong lòng Cận Khinh Ca, thỉnh thoảng vươn vai lười nhác rồi cạ cạ vào ngực nàngCận Tư Dinh ngồi xuống cạnh, rót mỗi người một cốc nước ép"Em nghĩ nếu thế giới cứ thế này mãi, thì tốt biết bao,"Cận Khinh Ca khẽ nói, mắt dõi theo bầu trời đang chuyển cam"Không có gì là mãi mãi,"Cận Tư Dinh trả lời, bàn tay siết lấy tay người bên cạnh"Nhưng những khoảnh khắc thế này, chị sẽ giữ chặt."Tối đến, cả hai cùng nhau đi bộ quanh công viên gần nhà. Pudding được đặt trong chiếc ba lô thú cưng có ô kính tròn như phi hành gia, ngoan ngoãn nhìn ra ngoài bằng đôi mắt to trònHai người phụ nữ sóng vai, không ai nói gì, nhưng từng bước chân đều như cùng một nhịpGió đêm mơn man trên tóc, mùi cỏ non thoảng qua khiến ký ức thời thanh xuân như sống dậy, chỉ khác là lần này họ có nhau, không còn ở hai đầu chiến tuyếnDự án "Hải Môn Tây Cảng", là đề xuất quy hoạch khu logistics quốc gia đầu mối mới của toàn tỉnh phía Đông đã vừa chính thức bước vào vòng đấu thầu kín sau sáu tháng chuẩn bị.Sự kiện tổ chức tại Trung tâm Chiến lược Phát triển Kinh tế Thành phố của thành phố Đông Môn. Một tòa nhà hiện đại do chính phủ đầu tư trực tiếp, nơi chỉ những tập đoàn có thực lực lẫn quan hệ mới được phép ngồi vào bàn.Buổi sáng thứ Hai bắt đầu bằng hai lớp kiểm an ninh, ba lần rà quét tín hiệu và bốn phòng họp riêng biệt dành cho từng đơn vị đấu thầu. Đây không còn là sàn diễn thương mại thuần túy – mà là nơi quyền lực được mặc áo giấy, ngôn từ bọc thép, tiền bạc đi kèm chính sách và ảnh hưởng.Tập đoàn Cận thị,với đại diện là Cận Tư Dinh, là cái tên được báo chí dự đoán sẽ dẫn đầu suốt tháng quaTrình độ chuyên môn, năng lực vận hành và mối quan hệ sâu trong ngành đều khiến cô gần như chắc suất. Dù có chút biến động ngoài lề vào thời gian qua nhưng vị trí dẫn đầu ngành thương nghiệp của Hải Thành chưa từng bị lung layCô ngồi tại phòng họp số 2, tay phải lật từng trang báo cáo. Trên ngón út vẫn còn vết mực từ bản vẽ quy hoạch cô thức đến ba giờ sáng để sửa lại"Dự án lần này"Giọng cô nói, giọng trầm ổn"Không chỉ mang ý nghĩa phát triển mà là bước then chốt mở cánh cổng vận chuyển xuyên tỉnh – kết nối cụm cảng biển phía Đông và vùng công nghiệp Tây Lộ."Phía bên kia bàn, Trưởng ban Phát triển Chiến lược, một quan chức cấp Sở, ông không biểu lộ cảm xúc chỉ gật đầu rồi lạnh lùng hỏi"Vậy Cận thị định giải bài toán sinh thái và tái định cư như thế nào? Có sẵn sơ đồ tuyến tái lập dân cư và phương án đối thoại cộng đồng không?"Cận Tư Dinh rút ngay tài liệu thứ tư, không hề chần chừ. Ánh mắt cô sắc như dao, không một khe hởCô biết, đây là lúc phải thắngKhông chỉ vì danh tiếng, mà còn vì nếu để mất dự án này, ghế của cô tại hội đồng quản trị sẽ lung lay trước mùa họp quý, hơn ai hết cô hiểu rõ Cận lão thái gia chính là chờ những phút như thế mà đâm một nhát dao chí mạngThế nhưng khi buổi thuyết trình vừa kết thúc, một thông tin không chính thức bắt đầu rò rỉ qua hành lang tầng támMột đơn vị mới chưa từng được nhắc đến trên truyền thông – đã lọt vào vòng trong.Tên công ty là Viễn DươngKhông ai biết họ đến từ đâu. Không có tên trong dự báo truyền thông. Không một bài đăng tài trợ. Nhưng theo nguồn nội bộ, đơn vị này đã được Bộ Giao thông chú ý từ khi còn ở giai đoạn đề xuất mô hình logistics liên vùng phía Bắc.Và đáng sợ hơn cả, người đại diện pháp lý vừa được xác nhận là Tống Yên NhiênNhị tiểu thư của Tống thị đã thoát khỏi nhà họ Tống mà xây dựng đế chế cho riêng mìnhThông tin được đưa đến cho Cận Tư Dinh khi cô đang ngồi trên xe di chuyển về khách sạn, bàn tay Cận Tư Dinh khẽ co lại như một biểu lộ cho sự bình tĩnh của mình...Có thể đây là lúc Cận lão thái gia dùng quân cờ bên ngoài....