Bước Qua Ranh Giới

Chương 43




Chương 43

=================

Buổi chiều ở ngoại ô, mưa rơi không dứt

Phía ngoài cửa sổ, cơn mưa tầm tã không ngừng rơi, những hạt mưa nặng trĩu như muốn đè nén cả không gian xung quanh

Bên trong căn phòng đơn giản, ánh đèn bệnh viện leo lét chiếu sáng, khiến bóng tối dường như bao phủ mọi thứ

Căn phòng trống trải, chỉ có một chiếc giường bệnh, một chiếc xe lăn, và một người phụ nữ ngồi đó.

Bà ta không nhìn về phía cửa, đôi mắt hướng thẳng về phía chiếc gương treo tường cũ, nơi mà trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt đầy vết sẹo và những vết thương đã mờ dần theo năm tháng

Trên tay bà là con gấu bông sờn cũ, đã bị hỏng mất một tai, nhưng bà vẫn cầm chặt nó như thể đó là vật quý giá nhất trong đời

Cả cơ thể bà bị chiếm lĩnh bởi những vết thương cũ, những vết sẹo nhăn nheo bám dày trên làn da, nhưng ánh mắt của bà lại sáng trong đến lạ thường, đầy kiên định, giống như mang trong mình một niềm tin bất diệt.

Không một âm thanh, không một tiếng động lạ. Cứ vậy, bà ngồi im lặng, nhưng có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí, như thể mọi thứ đều đang chờ đợi điều gì đó, một sự thay đổi

Dù không có ai bên cạnh, dù bốn bức tường quanh bà như ngột ngạt và không thể thoát ra, ánh mắt của bà vẫn lấp lánh niềm hy vọng rằng một ngày nào đó, bà sẽ tìm được lối thoát, tìm thấy ánh sáng ngoài kia

Tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa. Một người đàn ông mặc quân phục bước vào. Áo quần ông ta gọn gàng, sắc mặt âm trầm như khắc nghiệt, không một chút ấm áp

Ánh mắt của ông lướt qua người phụ nữ đang ngồi im lặng, không biểu lộ cảm xúc. Trong không gian nặng nề, ông lên tiếng, giọng khô khốc, không có chút cảm tình

"Thời gian của bà ở đây đã hết. Sắp tới, bà sẽ được chuyển ra ngoài."

Câu nói lạnh lùng ấy dội vào tâm trí người phụ nữ như một cơn sóng. Bà khẽ rùng mình, đôi tay siết chặt con gấu bông, cảm nhận rõ sự đan xen trong lòng

Mừng vì cuối cùng cũng có lối thoát, nhưng cũng lo sợ những điều chưa biết đang chờ đợi ngoài kia

Môi bà mím chặt, ánh mắt thoáng hoang mang rồi lại kiên định. Một phần trong bà muốn chạy trốn khỏi nơi này, nhưng một phần lại không muốn đối diện với thế giới ngoài kia nữa

Liệu sau bao nhiêu năm trong bóng tối, bà có đủ sức để đối mặt với sự tự do?

"Tiểu Ca, con đã lớn đến thế nào rồi? Có lẽ mẹ đã không còn nhìn ra bóng dáng đứa trẻ năm xưa....xin lỗi con, Tiểu Ca của mẹ!"

Giọng người phụ nữ nhẹ nhàng như làn gió mùa thu thổi qua..

Dưới ánh đèn mờ nhạt nơi trần nhà, người phụ nữ vẫn ngồi đó, ánh mắt đăm đăm không chớp

Tin tức được báo bằng chất giọng lạnh lẽo kia không chỉ là một lối ra, mà còn là khởi đầu cho cơn chấn động đang lặng lẽ lan rộng ngoài kia

Cùng thời điểm ấy, cách biệt viện vài chục cây số, trụ sở chính của Cận Thị lại đang dậy sóng sau những ngày tạm lắng.

Cận Tư Dinh đã quay trở lại.

Sau thời gian điều trị tích cực với sự giám sát y tế nghiêm ngặt, cô xuất hiện trong bộ vest đen gọn gàng, thần sắc tái nhợt nhưng ánh mắt thì vẫn bén như lưỡi dao lạnh

Không còn dáng vẻ của người từng suýt chết dưới bàn tay những kẻ máu mủ, giờ đây, cô trở về như một kẻ tuyên chiến.

Việc đầu tiên cô làm chính là triệu tập hội đồng cổ đông

Cuộc họp diễn ra khẩn cấp, không báo trước, khiến những nhân vật lâu năm trong Cận Thị không khỏi hoảng hốt

Cận Tư Dinh ngồi vào ghế chủ tọa, toàn thân như một lưỡi kiếm vừa rút ra khỏi vỏ

Không ai ngờ cô có thể trở lại nhanh đến thế. Càng không ngờ, cô lại có thể trở lại trong tình trạng này, tỉnh táo, và lạnh lùng đến mức máu như đông đặc.

"Bắt đầu đi,"

Cô phẩy tay, lật mở văn kiện trước mặt

"Hôm nay, tôi chỉ làm hai việc."

Giọng nói không lớn nhưng rành rọt, từng chữ dội thẳng vào màng nhĩ từng người.

"Việc thứ nhất, Cận Trì Khiêm,chính thức bị bãi nhiệm khỏi chức vụ Giám đốc điều hành. Hiệu lực từ hôm nay."

Một tiếng "cạch" vang lên

Cận Trì Khiêm đập mạnh chiếc bút lên mặt bàn. Ánh mắt ông ta lóe lên một tia giận dữ đầy sát khí.

"Hoang đường!"

Ông ta gằn giọng, môi giật khẽ

"Đừng tưởng bản thân có được chiếc ghế chủ tịch thì coi trời bằng vung. Về tình về lý, Cận tổng cũng không thể đuổi cha ruột mình như thế?"

Cận Tư Dinh không mảy may dao động, ánh mắt cô khóa chặt vào ông ta như đang nhìn một thi thể chưa chôn.

"Ở đây là tập đoàn, tôi chỉ nói công việc không nói tình thân!"

Dừng lại một lúc, cô tiếp lời

"Còn nếu nói đến tình thân thì đa tạ, tôi vẫn còn sống!."

Lúc này, cả phòng họp như đông cứng lại

Những cổ đông lâu năm vốn luôn ẩn thân, quan sát gió chiều nào theo chiều ấy, đồng loạt nín thở. Không ai dám chen vào.

"Việc thứ hai,"

Cô tiếp tục, giọng không đổi

"Tôi tạm đình chỉ toàn bộ chức vụ điều hành của Lâm Phong, Trình Hạo, Hứa Tuấn Lâm và các thành viên ban cố vấn cấp cao có liên hệ nội bộ với Cận Trì Khiêm."

"Cô không có quyền!"

Cận Trì Khiêm gầm lên, đứng phắt dậy, gương mặt đỏ bừng vì tức giận lẫn hoảng loạn.

"Không?"

Cô nhìn ông ta, mỉm cười nhạt

"Tôi đang ngồi ở đây, còn ông sắp phải rời khỏi tòa nhà này bằng thang máy bảo vệ."

Cô đứng dậy, ném tập tài liệu xuống bàn. Âm thanh đó như dấu chấm hết.

"Ông đã dạy tôi cách sống không nhân nhượng. Vậy thì, từ giờ phút này, chính ông là người đầu tiên tôi không nhân nhượng. Trên đời này người không vì mình trời chu đất diệt. Đây là đạo lý các người dạy tôi. Tôi chậm rãi đáp lại từng cái một!"

Không ai lên tiếng. Không ai dám can ngăn.

Cận Tư Dinh bước ra khỏi phòng họp với bóng lưng thẳng tắp. Những người từng coi cô là con cờ giờ buộc phải nhìn nhận: quân cờ ấy đã lật mặt bàn

Cửa phòng họp vừa mở, hành lang tầng điều hành vốn yên tĩnh chợt xao động. Các trưởng bộ phận, thư ký, trợ lý cấp cao vốn đang vờ bận rộn bỗng dừng lại, ngẩng đầu quan sát.

Cận Tư Dinh sải bước ra trước, sải chân nhanh gọn và thẳng thắn

Sau lưng cô, một bóng dáng mảnh mai lặng lẽ theo sau của Cận Khinh Ca.

Cô gái ấy ăn mặc rất đơn giản, không son phấn, dáng người mảnh khảnh như gió có thể thổi nghiêng

Nhưng ánh mắt là thứ duy nhất không thể làm giả, nó vô cùng trầm tĩnh.

Và đó cũng chính là lý do khiến những cái nhìn khắp hành lang bắt đầu chuyển sang soi mói, toan tính.

"Là cô ta đấy à?"

Một nữ trợ lý thì thầm, mắt liếc về phía hai chị em

"Nghe nói là con rơi ngoài giá thú. Giờ lại đứng trong văn phòng chủ tịch, không biết tự hào hay xấu hổ. Lần trước còn livestream vạch mặt bản thân bị ngược đãi ở nhà họ Cận, tin tức nóng hỏi suốt mấy ngày trời!"

"Không chỉ là đứng."

Một người đàn ông trung niên đẩy kính, giọng khẽ mà đầy cay độc

"Chính vì cô em gái kia mà Chủ tịch mới đá cha mình khỏi công ty. Như vậy là đại nghịch bất đạo, chẳng lẽ không ai nói được gì sao?"

"Chẳng ai dám,"

Lại người khác chen vào

"Cô ấy vừa quay lại đã khiến cả hội đồng nín thở. Ai dám mở miệng?"

Bên trong phòng làm việc chủ tịch, ánh đèn sáng lạnh rọi lên mặt bàn gỗ mun bóng loáng. Cận Tư Dinh ngồi sau bàn, ánh mắt như sương sớm phủ một tầng thép lạnh.

Cận Khinh Ca vẫn đứng, lưng thẳng, tay buông hai bên đùi.

Những lời xì xào ngoài kia xuyên qua lớp tường cách âm, như một thứ tiếng vọng cũ kỹ, quen thuộc đến mức gần như không còn làm nàng thấy đau.

"Ngồi đi."

Cận Tư Dinh ngẩng đầu lên, giọng nói trở nên vô cùng mềm mỏng

"Thời gian tới chúng ta có thể sẽ phải 'tăng ca' hơi nhiều, em phải giữ vững tinh thần. Dù có chuyện gì xảy ra cũng không cần lo sợ, tất cả đã có chị!."

Một khoảng lặng

Rồi Cận Khinh Ca kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt chạm vào ánh mắt người đối diện, nàng khẽ cười đáp

"Em luôn biết mình không đơn độc!"

Bên ngoài cửa kính tầng cao, bầu trời đã ngả màu cam đặc quánh của hoàng hôn

Phòng khách Cận gia nặng nề như thể ai đó vừa đóng sập mọi cánh cửa, khiến không khí bên trong đặc quánh mùi thảm bại. Những gương mặt từng giãy giụa trong ảo vọng quyền lực, giờ trắng bệch như tro, ánh mắt ngơ ngác pha lẫn tuyệt vọng.

"Khốn kiếp! Giúp vật vật trả ơn, cứu người người trả oán! Cận Tư Dinh đó chính là một lòng muốn lật đổ chúng ta!"

Cận Trì Khiêm đập mạnh tập tài liệu lên bàn, mắt đỏ ngầu như thể có thể nhỏ máu.

Đồng Thư Dao lặng lẽ lật qua những trang giấy, trong ánh mắt là nỗi thảng thốt đến không nói thành lời

Ba mươi năm qua, Cận Tư Dinh ở nhà bọn họ với danh nghĩa đại tiểu thư được người người kính nể. Giờ đột nhiên thay đổi tính khí, khiến bà ta mơ hồ cảm giác, đây nào còn là đứa trẻ mà bà từng chăm bẵm.

"Tư Dinh... từ khi biết thân thế thật sự, đã ôm hận với Cận gia. Nhưng không rõ nó còn điều tra được đến mức nào..."

Giọng bà ta lấp lửng, mang theo nỗi ngờ vực khó nói. Bí mật mà Cận gia chôn giấu suốt mấy chục năm, chẳng lẽ... đang dần bị lật ra?

"Biết thì sao? Không có Cận gia, nó có được như hôm nay không? Có được tiếng đại tiểu thư người người ngưỡng mộ không?"

Cận Trì Khiêm gằn từng chữ, lời ông ta, xét theo suy nghĩ của những kẻ từng ban phát,là đúng

Nhưng đứng trên nỗi oan và thân thế của Cận Tư Dinh, câu nói ấy thật chát chúa, xót xa.

Rõ ràng cô có cả cha lẫn mẹ, lại bị đưa vào một gia đình xa lạ, biến thành một công cụ tô điểm cho danh tiếng của kẻ khác.

"Cận lão thái gia sẽ làm gì tiếp theo? Ông biết không?"

Đồng Thư Dao khép hồ sơ, trong ánh mắt bà ta là sự rút lui đầy toan tính.

"Không cần phải ra sân nữa. Sân khấu... để người khác diễn."

Cận Trì Khiêm rít một hơi thuốc dài, làn khói dày cuộn ra từ khóe miệng. Mắt ông ánh lên tia u ám.

Sắp tới, sẽ có những biến động

Ông ta cũng muốn nhìn xem

Hai đứa trẻ còn chưa ráo máu đầu, liệu có thể ngồi yên dưới bóng Cận lão thái gia, mà không bị nghiền nát?

Ở một nơi khác trong Cận trạch, tầng hầm sâu nằm dưới lòng đất, nơi ánh sáng gần như không chạm tới.

Cận lão thái gia ngồi bất động trên chiếc ghế gỗ mun đã cũ, ngón tay gõ chậm rãi lên tay vịn, từng tiếng khô khốc vang lên như tiếng gõ quan tài

Ông không giận dữ như Cận Trì Khiêm, cũng chẳng thất thố như Đồng Thư Dao. Ánh mắt sâu như giếng cạn, lạnh hơn cả màn đêm vừa buông.

Một tấm ảnh cũ nằm úp trên bàn, cạnh ly trà đã nguội

Trên ảnh là một người phụ nữ mặc sườn xám, cười rất nhẹ, nụ cười mơ hồ như thể mãi mãi chỉ thuộc về quá khứ

Người mà cả Cận gia đều tin đã chết

Người từng là một dấu gạch thẳng sắc lạnh giữa ông và đứa cháu gái Cận Khinh Ca".

"Tư Dinh, Khinh Ca... các người tưởng có thể thật sự kéo được màn che khỏi sân khấu sao?"

Ông khẽ lẩm bẩm, giọng trầm khàn như gió rít qua khe đá.

Thư ký già của ông bước vào, lặng lẽ đặt lên bàn một tập hồ sơ niêm phong đỏ máu

"Bà ấy đã sẵn sàng trở về, thưa lão gia. Thân phận được giữ tuyệt mật, không ai nghi ngờ."

Cận lão thái gia chậm rãi nhắm mắt

Một nước cờ không ai lường trước

Một con bài tưởng đã chết nay đột nhiên trở mình.

Với ông, tình thân chưa bao giờ là điểm tựa. Nó chỉ là dây xích để điều khiển kẻ khác

Dù có là mẹ của Cận Khinh Ca, miễn là bà ấy có giá trị, ông sẽ dùng.

Ánh mắt già nua lại mở ra: sâu, trầm và đen như vực thẳm

Trò chơi mà các đứa trẻ tưởng mình đã chiếm ưu thế, thật ra... mới chỉ vừa bắt đầu.

Tin tức Cận Tư Dinh chính thức tiếp quản quyền điều hành cao nhất tại Cận thị rơi xuống như một hòn đá lạnh sắc, phá vỡ mặt hồ yên ắng mà lâu nay người ta quen gọi là "ổn định"

Trong chưa đầy hai mươi tư giờ, truyền thông như bừng tỉnh sau cơn ngủ đông. Các trang tin tài chính, chuyên mục kinh tế và diễn đàn doanh nghiệp thi nhau rút tít, phân tích, bàn luận. Những dòng tiêu đề giật thẳng vào mắt người đọc như mũi tên lửa:

"Cận thị thay máu lãnh đạo: Cận Tư Dinh toàn quyền – Cận Trì Khiêm mất tiếng nói."

Dư luận ngay lập tức bị chia làm hai trận tuyến rõ ràng.

Một bên ca ngợi cô như hình mẫu lãnh đạo mới: lý trí, dứt khoát, thẳng tay cắt bỏ những phần rễ mục nếu nó cản trở thân cây lớn lên. Với họ, Cận Tư Dinh không chỉ là một CEO – mà là tuyên ngôn sống động của thời đại không còn đặt huyết thống lên trên hiệu quả. Cô là "nữ tướng không ngai", là cơn gió lạnh cần thiết thổi bay lớp bụi mốc của thứ quyền lực cũ kỹ.

Nhưng bên kia, làn sóng phản đối lại rền rĩ chẳng kém. Họ gọi cô là đứa con bất hiếu, kẻ "phế truất không tiếng súng". Họ nghi ngờ rằng sự thực dụng của cô không phải là tầm nhìn cải tổ, mà là tham vọng được ngụy trang bằng cái tên "đổi mới". Có những cây bút kỳ cựu chua chát viết rằng: "Dẫu tài giỏi đến đâu, một người phụ nữ trẻ ngang nhiên gạt cha mình khỏi bàn cờ quyền lực vẫn là điều nuốt không trôi đối với thế hệ cũ."

Và rồi, treo lơ lửng giữa vô số bài viết là một câu hỏi lạnh lùng

"Cận Tư Dinh đang xây lại đế chế – hay đang chặt đứt chính gốc rễ đã nuôi lớn mình?"

Trong chớp mắt, tên tuổi cô phủ kín mọi nền tảng truyền thông. Tần suất nhắc đến Cận Tư Dinh trên Weibo thậm chí vượt cả minh tinh lưu lượng.

Cô từng nghĩ ánh mắt người đời không đủ sức khiến mình xao động. Nhưng lúc này, chỉ một bữa cơm bình thường bên Cận Khinh Ca cũng khiến những chiếc camera ẩn, những bài viết phân tích lạnh lùng, và vô số ánh nhìn đầy hàm ý bủa vây đến khó chịu. Và đó mới thật sự là điều khiến cô thấy phiền

Quán ăn lọt thỏm trong con hẻm cũ, lầu ba trầm lắng, trần thấp và những bộ bàn ghế gỗ sờn màu, như đã hòa mình vào ký ức của những năm tháng trôi qua

Ánh đèn vàng dịu dàng hắt lên tường loang lổ, vẽ nên những vệt sáng mờ ảo, như thể chính nơi này đã chứng kiến không biết bao nhiêu câu chuyện chẳng bao giờ được kể ra.

Cận Khinh Ca ngồi đối diện, tay áo xắn cao, động tác lặng lẽ khuấy nồi lẩu đang sôi lăn tăn giữa hai người. Một khoảnh khắc yên tĩnh giữa những cơn sóng dữ bên ngoài

Bên ngoài, tên của Cận Tư Dinh đang bị xé toạc trên các mặt báo, những lời khen ngợi đan xen với sự chỉ trích gay gắt, như những lưỡi dao mỏng nhưng sắc bén

Thế nhưng, chiếc bàn ăn nhỏ này, giữa không gian mộc mạc ấy, lại là nơi duy nhất vẫn còn giữ được sự yên lặng đến lạ kỳ.

"Em có biết là em đang ngồi ăn với cái tên 'đỉnh lưu' mới nổi không?"

Cận Tư Dinh cất giọng trêu, ánh mắt nhìn sâu vào Cận Khinh Ca, nụ cười nhẹ nở trên môi như một sự tự nhận, tự hào

"Tên của chị thậm chí còn được treo ở mục tìm kiếm suốt hai ngày nay. Chị đang nghiêm túc nghĩ đến việc phát hành một cuốn tự truyện đấy. Hoặc một bộ phim truyền hình có lẽ còn phù hợp hơn."

Cô nói một cách nhẹ nhàng, nhưng lại hàm chứa một sự thật không thể phủ nhận. Khi tất cả đã trở thành ánh sáng và bóng tối của dư luận, khi tiếng vang đã đến tầm mức có thể không chỉ viết nên một cuốn sách, mà cả một câu chuyện dài. Một câu chuyện không chỉ của riêng cô, mà của cả thế giới này.

Cận Khinh Ca cười nhẹ, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó khó nói, cô nhẹ nhàng nhấc đũa, lắc nhẹ nồi lẩu, để hương thơm của món ăn lan tỏa

"Vậy 'đỉnh lưu' của em thì sao? Quán ăn này có hợp ý với 'đỉnh lưu' không?"

Câu hỏi như một sự gợi mở, một cách để chọc cười, nhưng cũng là một sự đối thoại rất riêng giữa họ

Ánh đèn vàng nhạt từ quầy bếp chiếu lên khuôn mặt nàng, khiến mọi thứ trở nên mềm mại và gần gũi hơn bao giờ hết

Cảm giác như ở đây, ngoài Cận Tư Dinh và nàng ra, chẳng còn ai khác tồn tại.

"Quán này trước đây năm nhất đại học em đã đến làm, bà chủ cũng tương đối tốt, vừa rồi hình như bà ấy không nhận ra em?"

Cận Tư Dinh đưa cốc coca tươi lên miệng và hớp nhẹ, trước cái nhìn khó hiểu của người đối diện, cô chậm rãi bổ sung thêm

"Sao lại ngạc nhiên! Chi từ khi em bước vào cổng trường đại học chị vẫn luôn theo dõi em từ xa!"

Tay cầm đũa của Cận Khinh Ca khẽ siết lại, có những chuyện nàng vẫn luôn ngờ vực, hiện tại đã quá rõ ràng...

Cận Tư Dinh đã âm thầm ở bên nàng từ tám năm trước...

Một sự quan tâm lặng lẽ, không ồn ào...càng không đả kích lòng tự trọng ít ỏi của nàng vào thời điểm đó

"Cảm ơn chị, Tư Dinh!"

"Chỉ cảm ơn vậy thôi sao? Chị thấy trên truyền hình nhất là tiểu thuyết mạng, thường lời cảm ơn phải đi đôi với hành động. Một nụ hôn vào má chẳng hạn!"

Khóe môi Cận Tư Dinh cười đến dịu dàng, hiện tại toàn bộ ngũ quan xinh đẹp của cô gần như không còn nét lạnh lùng vốn có.

"Chị cũng xem tiểu thuyết mạng?"

Không khó để biết Cận Khinh Ca đang đánh trống lãng, Cận Tư Dinh cười càng nồng đậm, cô khẽ đưa tay chạm nhẹ vào vành môi người đối diện, đôi mắt gần như chỉ có thể chứa mỗi bóng hình người này mà thôi

"Chị không xem. Chị muốn thực hành!"

Gió đêm thành phố thổi nhẹ qua những tán cây ven đường, mang theo hương lẩu vương vấn còn đọng lại nơi cổ áo

Sau bữa ăn, hai người rời quán, cùng nhau sải bước chậm rãi dưới ánh đèn đường mờ ấm. Mặt đường ướt mưa ban chiều, phản chiếu bóng đèn thành những vệt sáng nhè nhẹ, như một bức tranh sơn dầu chưa kịp khô.

Cận Khinh Ca đi bên cạnh Cận Tư Dinh, khoảng cách chỉ vừa đủ một cánh tay, nhưng sự yên lặng giữa họ lúc này không còn là khoảng cách nữa, mà là một sự đồng điệu không cần lời

Thi thoảng, ánh mắt họ giao nhau, không phải để dò hỏi, mà là để lưu giữ.

"Tối nay dễ chịu thật."

Cận Tư Dinh khẽ nói, đôi mắt khẽ hạ xuống, nhìn đôi giày Khinh Ca đang đi, là quà mà cô đã tặng cho em ấy, người ta tặng giày sẽ khiến đối phương chạy mất nhưng Cận Tư Dinh không tin điều đó

"Dù chỉ là đi bộ quanh góc phố, chị vẫn thấy nó đáng giá hơn hàng trăm bữa tiệc."

Cận Khinh Ca không đáp, chỉ nghiêng đầu mỉm cười. Trong mắt nàng, những buổi tối không có đòn roi, không có dè bỉu, không có tiếng gào hay ánh nhìn khinh miệt, đều là điều xa xỉ

Vậy nên, chỉ một buổi đi bộ thế này, đối với nàng, cũng đã là một món quà.

Nhất là người sóng vai còn là Cận Tư Dinh

Từ bên kia đường, một chiếc xe hơi màu đen đã đỗ ở đó từ lúc nào. Lặng thinh như thể hòa vào bóng tối, không gây chú ý, nhưng lại mang theo thứ áp lực khó lý giải.

Bên trong xe, ánh sáng lờ mờ hắt ra từ bảng điều khiển đủ để chiếu lên một bàn tay thon dài, trắng muốt, đang siết chặt vô lăng đến mức đốt khớp nổi gân

Một chiếc đồng hồ sang trọng, kiểu mới nhất, quấn quanh cổ tay ấy, lạnh lùng, sắc cạnh như một lời cảnh cáo không lời.

Tống Yên Nhiên ngồi đó.

Cô không nhúc nhích, cũng không rời mắt khỏi hai bóng người đang bước đi bên vỉa hè đối diện

Cận Khinh Ca, vẫn là dáng vẻ trầm lặng ấy, vẫn là khí chất ấy, nhưng nụ cười kia... nụ cười kia là dành cho người khác.

Không phải cô.

Ánh mắt Tống Yên Nhiên tối lại

Cô hạ kính xe xuống một khe nhỏ, gió đêm lùa vào thổi lật vài sợi tóc mai rũ xuống gò má sắc sảo

Lần cuối cùng họ gặp nhau, cô đã nhún mình hết mực, mời mọc, nài nỉ, thậm chí hạ giọng đến gần như van xin. Chỉ để đổi lấy một cái gật đầu từ người kia. Nhưng thứ cô nhận lại chỉ là một cái lắc đầu dứt khoát, lạnh lùng hơn cả dao cắt.

Tống Yên Nhiên từng nghĩ thời gian có thể khiến Cận Khinh Ca suy nghĩ lại.

Nhưng hiện tại, nhìn thấy người kia rảo bước bên cạnh một kẻ khác, ánh mắt nhu hòa như ánh trăng, cô biết... đã đến lúc không thể chờ đợi nữa.

Tình yêu từng là gốc rễ. Nhưng giờ đây, tham vọng đã mọc thành gai.

Cô khẽ nhếch môi, đôi mắt trầm xuống đầy toan tính

Chiếc xe lặng lẽ nhấn ga, rồi hòa vào dòng xe cộ, biến mất như chưa từng xuất hiện

Nhưng sự xuất hiện ấy chính là khởi đầu của một biến cố đang rình rập phía trước.

Chương trước Chương tiếp
Loading...