Bước Qua Ranh Giới
Chương 42
Chương 42==================Không đủ yếu tố để ra lệnh giam giữ, sau bảy mươi hai tiếng bị thẩm vấn liên tục, Cận Tư Dinh được thả khỏi Bộ Quốc phòngNhưng người rời đi hôm ấy, chỉ còn nửa cái mạng.Khắp người thương tích, sắc mặt xám ngoét, mái tóc màu vàng sáng trở nên rối bời, ánh mắt trống rỗng như vừa bò từ địa ngục trở vềCận Khinh Ca đứng chờ ngoài cổng đã lâu, trong tay siết chặt chiếc khăn quàng màu đen. Bên cạnh nàng là bác sĩ Trình Hân, bạn tốt của Cận Tư Dinh từ thời đại học, hiện là trưởng khoa ngoại của một bệnh viện tư nhânCả hai không đón chị bằng nước mắt hay lời an ủi, mà bằng sự cẩn trọng tuyệt đối của những kẻ đang bước trên dây thép mỏng.Ngay khi Cận Tư Dinh được dìu lên xe, Cận Khinh Ca quay mặt đi giấu tiếng thở hắt raMùi máu và mồ hôi từ cơ thể chị xộc vào như nhát dao cắt ngang lòng ngực nàngTrình Hân không cần dặn, tài xế bắt đầu đánh lái liên tục, lượn ba vòng qua các trục đường chính, rồi bất ngờ dừng lại ở một ngã tư để "giúp đỡ một vụ va quẹt xe nhẹ"Trình Hân phối hợp trơn tru, giả vờ xuống hỗ trợ sơ cứu, cản bước người của Cận lão thái gia đang bám đuôi phía sau.Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ngồi cạnh nhau trên ghế sau, Cận Khinh Ca nghiêng đầu nhìn người phụ nữ đang gục vào vai mìnhVết cào trên cổ, bầm tím nơi xương hàm, đôi môi khô nứt đến bật máu... từng thứ như những lưỡi kim đâm vào tim nàng"Tư Dinh, cố lên! Chúng ta sẽ thành công thôi!"Sau hơn một giờ đồng hồ liên tục đổi hướng, chiếc xe cuối cùng rẽ vào cổng sau của bệnh viện Tâm Vũ – nơi đã được niêm phong thông tin bệnh án từ trước.Đèn xe vừa tắt, gió đêm cũng vừa kéo tới. Gió lạnh lùa vào cổ áo Cận Khinh Ca khi cô dìu chị mình xuống xe, chạm vào làn da ấm sốt và từng vết bầm tím đang loang màu dưới ánh sáng mờ.Không ai nói với ai một lời. Nhưng trong lòng họ đều rõ, đây mới chỉ là khúc dạo đầu của trận chiến thật sựPhòng bệnh biệt lập nằm ở tầng cao nhất của bệnh viện tư nhân, im lặng đến mức nghe rõ tiếng nhịp tim máy theo dõi vang lên từng nhịp đơn độc.Đèn ngủ ánh vàng cam mờ nhạt phủ xuống đôi vai gầy gò của người nằm trên giường bệnh Cận Tư Dinh, với toàn thân quấn băng, cố định từ cánh tay, ngực đến nửa bên hông.Chẩn đoán ghi rõ ràng: đa chấn thương phần mềm, gãy xương sườn bên trái, chấn động sọ não nhẹ, tụ máu dưới da lan rộng vùng vai và thắt lưngTình trạng có thể nói là nguy kịch nếu không cấp cứu kịp thời.Cận Khinh Ca ngồi ở mép giường, hai tay đan chặt lấy nhau đến mức các khớp trắng bệchĐã bao nhiêu năm nàng học cách nhẫn nhịn, học cách không để rơi nước mắt dù bị đánh, bị nhốt, bị bỏ rơiNhưng giờ đây, khi đối mặt với cơ thể tàn tạ này, trái tim nàng như bị ai đó dùng dao cùn rạch từng nhát, rỉ máu không ngừng.Nàng chạm nhẹ vào cổ tay Cận Tư Dinh, nơi tĩnh mạch vẫn còn băng truyền dịch. Da lạnh và xanh tái, đến cả hơi thở cũng yếu như sắp đứt."Tư Dinh, nếu không phải vì em chị sẽ không phải trải qua những điều này có đúng không?"Giọng nàng rất nhỏ, gần như thì thầm, nhưng từng chữ lại như rơi xuống vực sâu."Nhìn thấy chị như vậy, em ước rằng bản thân là người chịu sự dằn vặt này. Tư Dinh, em xin lỗi!"Nước mắt không rơi, chỉ có sống mũi cay xè và cổ họng nghèn nghẹnNàng không khóc, Cận Khinh Ca siết chặt lấy tay người đang nằm, ánh mắt run rẩy dừng lại ở bờ vai phủ đầy vết bầm tím và lớp băng cố định."Cận Tư Dinh, em chỉ có một mình chị là gia đình, là mặt trời của em!."Nàng cuối cùng cũng cúi đầu, trán tựa lên mép giường."Chị từng nói, dù cả thế giới quay lưng, chị vẫn đứng về phía em... Nếu chị chết, thì thế giới này, ngay cả một người cũng chẳng còn."Cận Tư Dinh không đápNhưng dường như nghe được, ngón tay cô khẽ co lại, rồi chậm rãi siết lấy tay Cận Khinh Ca, yếu ớt nhưng rõ ràng.Cận Khinh Ca giật mình ngẩng lên, thấy môi chị khẽ mấp máy."Đồ... ngốc..."Giọng khàn đặc, đau đớn lẫn mệt mỏi"Chị còn chưa nói rằng chị yêu em... sao nỡ chết?"Mắt Cận Khinh Ca đỏ hoeNàng cúi xuống, lần đầu tiên sau bao năm, Cận Khinh Ca học được cách chủ động"Tư Dinh, em yêu chị!"Không ai nói thêm lời nào nữa. Trong gian phòng chỉ còn tiếng máy theo dõi tim đập đều đều, xen lẫn mùi thuốc sát trùng nồng nhẹCận Khinh Ca lặng lẽ ngồi lại bên giường, nắm tay Cận Tư Dinh không rời.Từ lúc được đưa vào viện đến khi bước vào giai đoạn hồi tỉnh, Cận Tư Dinh sốt cao liên tục, vết thương vừa trong lẫn ngoài, cả người như bãi chiến trường, chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến cô co rút vì đau.Trình Hân túc trực ban đầu, nhưng sau khi xác nhận tình trạng đã ổn định tạm thời, cũng đành giao lại cho Cận Khinh CaCận Khinh Ca học cách thay băng, học cách đo nhiệt độ, học cách lau người bằng khăn ấm theo hướng dẫn của y tá trưởngTất cả những việc trước đây nàng làm cho bản thân một cách qua loa, tùy tiện thì giờ vô cùng thuần thụcKhông phải vì nghĩa vụMà vì yêu.Đêm đó, khi hạ sốt, Cận Tư Dinh bất giác tỉnh lại. Cô không thể nói rõ, nhưng ánh mắt đầy mệt mỏi vẫn kịp nhìn thấy người kia đang cẩn thận lau tay mình bằng khăn thấm nước ấm, đầu hơi cúi, gương mặt nghiêng nghiêng dưới ánh đèn cam trông thật dịu dàng.Cận Tư Dinh chớp mắt một cái, rồi bất giác nắm lấy cổ tay đứa nhỏ.Cận Khinh Ca khựng lại, mắt chạm mắt, tim run lên một nhịp."Đau không?"Giọng nàng dịu đến lạ, chẳng giống người từng nén bao giông bão trong lòng."Chị chịu được. Nhưng em lau mạnh quá, chắc tay chị sắp rụng rồi."Cận Khinh Ca bật cười khẽ, rồi cúi người xuống sát mép giường, môi chạm nhẹ lên trán cô"Chị không rụng được đâu. Em còn chưa cho phép."Cận Tư Dinh nhìn đứa nhỏ hồi lâu, mắt vẫn mệt, nhưng ánh cười đã len vào khóe bên trong"Vậy... sau này em cho phép, chị mới được chết?""Không, sau này em cũng không cho phép."Lần đầu tiên giữa những tàn tích và vết thương, cả hai cùng yên lặng mà thừa nhận: đã không còn là tình thânLà yêuVà yêu, chưa từng rời bỏĐêm dần trôi, ánh đèn vàng dịu ấm hắt xuống gương mặt tái nhợt của Cận Tư Dinh. Mỗi hơi thở của cô đều mỏng manh như chỉ mành treo chuông, nhưng trong mắt Cận Khinh Ca, tất cả đều đáng giá hơn bất cứ thứ gì.Cận Khinh Ca ngồi im, tựa đầu bên cạnh giường. Mái tóc nàng rũ xuống, khẽ đong đưa theo nhịp thở, một tay nắm hờ lấy tay Cận Tư DinhChỉ là một bàn tay gầy guộc, trắng đến lạnh buốt, nhưng nàng nắm chặt như thể chỉ cần lơi đi một giây, người kia sẽ tan biến như ảo ảnh giữa đêm mưa mịt mù năm nào.Nàng không nhớ mình đã bao lần tỉnh giấc giữa đêm chỉ để kiểm tra thân nhiệt, điều chỉnh truyền dịch, thậm chí dùng thân mình để ủ ấm bàn tay kia khi nó bắt đầu lạnh runKhông ai yêu cầu nàng phải làm như thế. Nhưng tình yêu thì không bao giờ cần lý do.Cận Tư Dinh tỉnh lại lần thứ hai vào gần sáng. Cô không gọi, cũng không cử động. Chỉ im lặng nhìn người đang thiếp đi cạnh mình, trên trán còn hằn rõ vết lo âu, đôi mắt dưới mi cong in hằn bóng mệt mỏi. Trong khoảnh khắc ấy, lòng cô dâng lên một thứ cảm giác dịu dàng đến nghẹn ngào.Người ta nói thời điểm yếu đuối nhất, nếu có một ai ở lại bên cạnh không rời, thì cả đời này cũng không thể buông tay nữa."Khinh Ca..."Một tiếng gọi rất khẽ, tựa như gió lướt qua mặt nước, nhưng lại khiến Cận Khinh Ca giật mình tỉnh giấc ngay tức khắcNàng ngước lên, thấy đôi mắt kia đã mở, yếu ớt mà ấm áp."Chị khát không?"Giọng nàng trầm, khe khẽ như sợ làm đau người kia."Không. Chị chỉ muốn nhìn em thôi."Cận Khinh Ca thoáng ngây ra. Rồi một nụ cười mỏng nghiêng trên môi nàngNàng cúi sát xuống, để trán mình chạm nhẹ vào trán Cận Tư Dinh. Hơi thở lẫn vào nhau. Nhịp tim cũng chẳng còn phân biệt đâu là ai."Chị tưởng mình chết rồi. Nhưng có lẽ ông trời còn chút lương tâm..."Cận Tư Dinh nói bằng giọng như cười như khóc"... vẫn để em lại bên chị."Cận Khinh Ca nắm lấy tay cô, hôn nhẹ lên mu bàn tay đầy vết tiêm bầm tímÁnh mắt nàng sáng mà dịu dàng, chứa đựng một sự đau lòng sâu không đáy, nhưng cũng là thứ tình yêu âm thầm, không cần khoe khoang hay ồn ào."Không phải ông trời để em lại. Là em không muốn đi đâu cả. Không bao giờ."Hai người cứ thế nằm bên nhau trong thinh lặng, chẳng cần lời hứa, chẳng cần danh phận, chỉ cần một ánh nhìn đủ nói trọn cả một đờiNhững ngày nằm viện dài như năm tháng, nhưng đối với Cận Khinh Ca và Cận Tư Dinh, đó là quãng lặng quý giá nhất giữa cơn bão đờiCả hai không nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt, cái chạm tay và sự im lặng chân thành để chữa lành vết thương cả trong thân thể lẫn trong lòng.Cận Khinh Ca thường ngồi bên giường, đọc cho Cận Tư Dinh nghe những đoạn sách ngắnGiọng nàng trầm thấp, rõ ràng, từng chữ như rơi xuống không gian xung quanh khiến thời gian lặng chậm điMỗi khi Cận Tư Dinh ho nhẹ hay cau mày vì đau, nàng sẽ dừng lại ngay, lấy tay xoa nhẹ lòng bàn tay hoặc ngực cô, dịu dàng đến mức trái tim người kia cũng đau theo một kiểu rất khác.Nhưng giữa những giây phút dịu dàng ấy, dưới ánh sáng dịu nhẹ của đèn tường, sóng ngầm cũng bắt đầu chuyển động.Một đêm, khi y tá vừa truyền xong dịch, Cận Khinh Ca quay vào phòng, thấy Cận Tư Dinh ngồi dựa nửa người trên giường, đang chăm chú xem một chiếc laptop mỏng được Trình Hân mang tới."Không mệt sao?"Cận Khinh Ca đi tới, nhẹ nhàng chỉnh lại gối sau lưng cô."Không thể đợi thêm được nữa."Cận Tư Dinh khẽ nói, giọng cô không còn mềm như trước, mà là âm trầm lặng, tựa như dao sắc ẩn trong vỏ bọc.Cận Khinh Ca im lặng lắng nghe, rồi Cận Tư Dinh tiếp lời"Nhiều năm trước, chị đã lập một quỹ tài chính riêng mang tên We. Lúc đó chị còn chưa biết rõ bản thân mình muốn gì, nhưng bản năng đã không cho phép mình sống mãi trong cái bóng của nhà họ Cận.""Giờ là thời điểm tốt."Ánh mắt cô lóe lên thứ ánh sáng của người từng chịu đè nén đến tận xương tuỷ, nay đang dần vùng lên."Cận thị đang lao đao vì dư luận. Đám cổ đông bán tháo, giá cổ phiếu lao dốc. Bên We ngấm ngầm thu mua. Ba ngày nay chị đã ký xong loạt chuyển nhượng cuối cùng – lấy lại 12% cổ phần đứng tên quỹ."Cận Khinh Ca khẽ siết tay cô mà lên tiếng"Cộng với 51% chị đã uỷ quyền cho em, bọn họ... không còn cơ hội."Cận Tư Dinh gật nhẹ" Chị muốn chính tay mình, cùng em, đá văng cái thứ gọi là 'gia tộc' ấy khỏi cuộc sống mình.""Và để Cận Trì Khiêm lẫn Cận lão gia tử"Giọng cô lạnh hẳn"Phải trả giá."Cận Khinh Ca không nói gì. Chỉ cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trán người yêu, một cái chạm không phải của sự thương hại hay vỗ về, mà là cam kết đồng hành."Em ở đây, không phải để thay chị làm. Mà để cùng chị đi đến cùng."Trong mắt Tư Dinh, một tia ươn ướt thoáng qua. Bao năm qua, cô đã từng mơ về một bàn tay kéo mình lên từ đáy vực, nhưng không ngờ rằng... bàn tay đó lại là từ người mà mình yêu, cũng là người từng được cô che chở trong bóng tối.Giữa hai người, tình yêu không cần thêm lời. Chỉ có sự đồng lòng, và một giấc mơ chung, được sống một đời không cúi đầuCùng lúc đó, trong đại sảnh phủ Cận gia, không khí đặc quánh như sắp đông cứng lại.Tiếng đập mạnh của gậy chống nện xuống nền đá cẩm thạch vang vọng khắp gian phòng rộng. Cận lão thái gia ngồi chính giữa, ánh mắt như dao, quét qua từng người trong phòng họp cổ đông khẩn cấpMái tóc bạc cắt gọn, nhưng vẻ sắc lạnh vẫn không giấu nổi sự phẫn nộ đang cuộn trào nơi đáy mắt."Các người đang làm cái quái gì vậy?"Ông gằn giọng, đập mạnh lên bàn"Mới ba ngày, cổ phiếu đã tụt gần hai mươi điểm, các người liền hoảng hốt bán tháo à?"Phía dưới là một loạt gương mặt né tránh. Không ai dám trả lời."Ta đã nói, gom lại! Dù là dùng thủ đoạn gì cũng phải thu hết! Ai ngờ các người báo lại rằng... toàn bộ lượng cổ phần bán ra đã bị một thế lực lạ mặt thâu tóm?!"Ông siết gậy đến nỗi khớp tay trắng bệch.Cận Trì Khiêm đứng cạnh bên, sắc mặt âm trầm. Điện thoại trong tay ông ta run nhẹ vì chuỗi báo cáo vừa cập nhật – lượng cổ phần bị mua sạch, phần lớn đến từ một quỹ đầu tư từng vô danh... giờ đã chiếm 12%.Cộng thêm 51% cổ phần ủy quyền từ Cận Tư Dinh trước đó cho Cận Khinh Ca – nghĩa là gần như quyền khống chế Cận thị đã rơi khỏi tay họ.Cận lão thái gia ngồi xuống, hô hấp nặng nề. Đôi mắt đục ngầu khẽ nheo lại, vằn tơ máu."Là ai?"Ông hỏi, giọng trầm hơn trước nhưng lạnh lẽo như sương muối.Một người trong ban pháp chế khẽ lên tiếng"Bên quỹ đầu tư We. – tên đứng chính là Trình Hân. Nhưng người vận hành thực sự... có thể là Cận Tư Dinh."Khoảnh khắc ấy, Cận Trì Khiêm nắm chặt bàn tay, máu dồn lên não. Cận Tư Dinh? Người vừa được thả khỏi Bộ Quốc Phòng chưa đầy ba ngày?Cận lão thái gia cười lạnh"Nha đầu đó... vẫn còn bản lĩnh hơn ta tưởng. Đúng là không hổ danh – dòng máu Phượng Hoàng đang chảy trong người nó! Tốt, rất tốt!"Ông nhắm mắt lại vài giây. Khi mở ra, nơi đáy mắt là thứ sắc bén lạnh lùng như thú hoang bị dồn đến đường cùng."Được. Nếu nó muốn chơi, ta sẽ cho nó thấy thế nào là trò chơi quyền lực."Ông quay sang Cận Trì Khiêm"Chuẩn bị đi. Ta sẽ tự mình vào cuộc."Trong lúc bên ngoài còn rúng động vì những biến động của tập đoàn lớn nhất Hải Thàng trong thời gian gần đây, thì bên trong hậu trường, Cận lão thái gia ta đã lặng lẽ đặt lên bàn cờ một quân cờ sống mà cả Cận Khinh Ca lẫn Cận Tư Dinh chưa từng ngờ tới.Một người đã từng "chết" cách đây rất nhiều nămMột người mà suốt bao năm qua, Cận Khinh Ca vẫn tin rằng, đã ra đi mãi mãi trong một đêm lạnh lẽo ở bệnh viện cũCận Khinh Ca khi ấy mới sáu tuổi, còn chưa kịp hiểu thấu hết nỗi đau mất mẹ là gì. Chỉ nhớ buổi chiều ấy, đứa trẻ tội nghiệp ngồi co ro bên hành lang bệnh viện, chờ mãi không thấy mẹ trở lạiCho đến khi một y tá đến, khẽ nói"Mẹ cháu... không qua khỏi."Giọng cô ấy nhỏ như gió, nhẹ như một câu xin lỗi không đầu không đuôiKhông ai cho đứa trẻ nhìn mẹ lần cuốiKhông có tang lễ, không có nước mắtChỉ có một tờ giấy báo tử lạnh ngắt được đưa đến tay người đàn ông xa lạ, và một tuần sau, Cận Khinh Ca đã đứng trước cánh cổng lớn nhà họ Cận, trở thành "nghiệt chủng" mà cả gia tộc khinh rẻ.Nàng chưa từng nghi ngờ về sự ra đi của người mẹ quá cốCho đến bây giờ một cơn sóng không báo trước cứ thế ập vào, xô đổ tất cả mọi thứ...Buổi chiều chạng vạng, ánh nắng cuối cùng lặng lẽ bò lên mặt bàn thủy tinh trong suốt. Cận Khinh Ca vừa kết thúc cuộc họp nội bộ kéo dài ba tiếng, trong đầu vẫn còn lởn vởn những con số và bản báo cáo tài chính chưa hoàn chỉnh.Nàng trở về văn phòng, định lấy ly nước ấm thì thấy một phong bì màu nâu đất không đề tên người gửi đã được đặt ngay ngắn trên bànKhông có dấu niêm phong của văn thư, càng không có ai báo trướcNàng khựng lại nửa giây.Ánh mắt khẽ tối đi, nhưng ngón tay vẫn vươn ra, kéo mép giấyTrong phong bì là một tấm ảnh chụp mờ, và một mảnh giấy in lạnh lẽo"Người đàn bà này mày biết chứ? Bà ta vẫn còn sống đấy! đừng làm gì quá phận, thách thức những người cầm lưỡi gươm"Cận Khinh Ca không hít vào, cũng không thở ra. Không một tiếng động. Chỉ là ánh mắt khựng lại trên tấm ảnh.Người phụ nữ trong hình quá gầy, nhưng ánh mắt ấy, thứ ánh mắt đã từng ôm lấy nàng trong những giấc ngủ chập chờn thời thơ ấu, không thể lẫn đi đâu được.Cận Khinh Ca đứng sữngMí mắt run lên, biểu cảm ban đầu là ngờ vực, sau đó chuyển thành sửng sốt, như thể một phần ký ức bị ép quên đi trong suốt bao nhiêu năm qua bỗng dưng bật dậy, trồi lên, ngập trong máu thịt.Nàng nắm chặt bức ảnh, đôi môi khẽ mím lại. Mắt vẫn dán vào từng chi tiết, như thể chỉ cần nhìn đủ lâu, thì người đó sẽ bước ra khỏi bức ảnh, đi về phía nàng và nói một câu mà cô luôn mơ đến"Tiểu Ca của mẹ! Mẹ chưa từng bỏ con."Nhưng tấm ảnh không mở lời. Mảnh giấy lạnh như băngVà trong lòng bàn tay nàng, một tia lạnh buốt đang lan dần vào tận tim mạch.Mẹ... bà ấy vẫn còn sống?Buổi tối, gió mát lùa qua hành lang bệnh việnBước chân Cận Khinh Ca khẽ vang lên, đều đặn nhưng có phần gấp gáp. Trong tay nàng không có gì ngoài một túi cháo nóng và một bình giữ nhiệt nhỏNàng đẩy cửa bước vào. Ánh đèn trong phòng bệnh dịu nhẹ, phản chiếu lên làn da đã có phần khởi sắc của Cận Tư Dinh, cô ấy đang tựa đầu vào gối, đọc sách.Nghe tiếng cửa mở, Cận Tư Dinh ngẩng lên. Khóe môi cong nhẹ, ánh mắt sáng lên một tia ấm áp chỉ dành cho một ngoại lệ duy nhất"Tưởng hôm nay em bận họp muộn?"Cận Khinh Ca đặt đồ xuống bàn, khẽ gật đầu, ánh mắt hơi tránh đi"Ừ, vừa xong. Em sợ chị đói nên mua cháo."Nàng rót nước, pha trà, rót từng thìa cháo ra chén như thường ngày. Mọi thứ đều giống hệt những buổi thăm nom trước đóNhưng chỉ có nàng biết, nhịp tim hôm nay không giống.Cận Tư Dinh vẫn nhìnKhông nói gì, cũng không hỏi gì.Chỉ khi Cận Khinh Ca đứng dậy lấy khăn giấy, lưng đứa nhỏ này hơi run lên một thoáng, rất nhẹ. Nhưng với một người đã quen nhìn Cận Khinh Ca bằng cả trái tim như Cận Tư Dinh, cái run đó đã đủ khiến cô nhíu mày."Khinh Ca,"Tư Dinh gọi khẽ"Hôm nay em gặp rắc rối với đám cáo già đó sao?"Giọng nói nhẹ như gió thoảng, không có chất vấn, chỉ là quan tâm thuần túy. Nhưng Cận Khinh Ca vẫn hơi khựng lại một nhịpNàng quay lại, cố nặn một nụ cười mỉm:"Không có gì đâu. Mấy số liệu kiểm toán khiến em đau đầu chút thôi."Cận Tư Dinh nhìn người yêu rất lâu. Cuối cùng, cô cười dịu dàng, giọng không thay đổi"Ừ. Đừng để bản thân căng thẳng quá. Nếu mệt, về nhà nghỉ một đêm."Cận Khinh Ca khẽ "vâng", nhưng mắt vẫn trốn tránhCận Tư Dinh biết rõ đứa nhỏ nhà cô đang có chuyện che giấuNhưng cô không hỏi tiếpKhông phải vì không quan tâm mà vì cô hiểu: Khi Khinh Ca đã chọn im lặng, đồng nghĩa với việc em ấy đang sợ nếu bật ra, sẽ sụp đổ.Sau khi Cận Khinh Ca rời đi, Cận Tư Dinh gọi điện ngay khi cửa phòng vừa khép lại. Giọng chị nhẹ nhàng, nhưng kiên quyết:"Tìm giúp tôi, hôm nay ở trụ sở Cận thị, ai đã gửi phong thư đến văn phòng chủ tịch. Điều tra camera an ninh, kiểm tra nội bộ. Và...""...tra lại toàn bộ hồ sơ liên quan đến mẹ ruột của Cận Khinh Ca năm đó. Tôi muốn mọi chi tiết, kể cả những thứ bị bôi đen."Cúp máy, chị nhìn vào ly trà trên tay. Đáy nước phản chiếu ánh đèn, trong suốt như một vết cắt.Khinh Ca, nếu em run rẩy... thì để chị tìm ra sự thật giúp em.