Bước Qua Ranh Giới
Chương 41
Chương 41===================Tai nạn ở Thái Lan ba năm trước, vốn tưởng đã khép lại với lời cáo buộc lạnh lùng dành cho Cận Tư DinhKhông báo trước, không một lời đính chính, chỉ lặng lẽ chìm vào im lặng, một sự im lặng gợi mùi âm mưuNhưng ngay khi mọi người còn đang tự hỏi liệu Cận Tư Dinh có phải là nạn nhân của một trò chơi thương trường bẩn thỉu, thì cú đánh tiếp theo đã giáng xuống, sắc lạnh và không còn đường lui.Một bản ghi nhớ từ Bộ Tổng Thanh tra quân đội bị tuồn ra ngoài, nặng như quả chùy giáng thẳng vào đầu giới truyền thông tài chính"Cận Tư Dinh có dấu hiệu giao dịch tài chính bất minh với quan chức quốc phòng cấp cao"Không họp báo, không phát ngôn chính thức, chỉ là vài dòng trong một bản báo cáo mật, nhưng được chuyển tay đến đúng người, đúng lúcĐủ để các nhà đầu tư tháo vốn, đối tác hủy hợp đồng, và chính phủ bắt đầu "để ý".Không ai nói ra, nhưng ai cũng hiểu, Cận lão thái gia đã ra tayÔng không cần điều traÔng chỉ cần một cuộc gọi, vài cái tên còn nợ ân tình từ thời quân ngũ, và một lệnh đánh dấu đỏ gửi từ tầng cao nhất. Một nước cờ hiểm, không lộ máu nhưng đủ khiến người khác lao đaoTin tức được gửi đến trong một phong thư không tên, không dấu mộc, không một dòng chú thích. Chỉ duy nhất một bản sao mờ nhòe từ tài liệu mật của Bộ Tổng Thanh tra quân độiLời cáo buộc chôn sâu trong tĩnh lặng nhưng sắc bén như nhát dao/Cận Tư Dinh bị nghi ngờ giao dịch tài chính bất minh với một quan chức cấp cao trong Bộ Quốc phòng./Máy chủ nội bộ ngắt kết nối lần thứ mười haiCận Khinh Ca ngồi bất động, ngón tay buông hờ trên bàn phím, lòng bàn tay ướt sũng, lạnh như vừa rút từ nước đá.
Trên màn hình, một lần nữa là hàng chữ/Không tìm thấy dữ liệu liên quan. Quyền truy cập bị từ chối./Ba mươi sáu tiếng đồng hồ qua, nàng ăn ba gói bánh quy, uống hầu hết là cà phê đắng như thuốc độc, và đào bới hơn một trăm nghìn dòng dữ liệu giao dịch nội bộ, chỉ để nhận về một sự trống rỗng hoàn hảo đến vô lýKhông dấu vết. Không liên kết. Không ngoại lệ.Một khoảng trống được dọn sạch bằng bàn tay chuyên nghiệp, nhưng đầy dụng ý, như thể ai đó không chỉ muốn xóa sạch sự thật, mà còn muốn để lại một cái bóng, vừa đủ để khiến người ta tưởng tượng ra thứ tội lỗi chưa từng tồn tại.Cận Khinh Ca siết chặt tay, móng tay cắm vào da thịt mà không nhận ra. Mùi máu tanh lan dần trong miệng, lạnh đến mức khiến cổ họng nàng tê dại.Từ trên tầng cao nhất, Cận lão thái gia đã ra một chiêu sát thủKhông phải giết, mà là dìm. Dìm cho đến khi không còn đường nổi lên.Không cần ra mặt, ông ta chỉ cần một bản ghi nhớ mơ hồ, vài cuộc điện thoại mượn danh nghĩa cũ, và một điểm nhấn vừa đủ để báo giới, cơ quan điều tra, và thị trường như con thiêu thân lao vào thêu dệt tội lỗi.Cận Khinh Ca lật tập hồ sơ dày trước mặt, lật đến trang cuối cùng, rồi lại lật ngược lại, như thể làm thế đủ nhiều lần sẽ khiến một dòng chữ mới xuất hiệnNhưng không. Vẫn là sự câm lặng đó.Sự thật, nếu có, đã bị chôn sống từ lâuVì mang danh hỗ trợ điều tra, Cận Tư Dinh buộc phải đến Bộ Quốc phòngKhông bị còng tay, không có cáo trạng chính thức, nhưng toàn bộ quy trình diễn ra lặng lẽ như một vụ bắt giữ trá hìnhMột chiếc xe đen biển số chính phủ đỗ ngay trước khu nhà chính lúc năm giờ sáng. Khi thành phố còn chưa thức giấc, và gió sớm thổi rít qua những hành lang đá cẩm thạch.Bốn người đàn ông mặc thường phục, không biểu cảm, không lên giọng, chỉ chìa ra một tờ giấy mời hợp tác ngắn gọn từ Bộ Tổng Thanh tra."Cận tổng, mời cô phối hợp điều tra."Không ai gọi đó là cưỡng chế. Nhưng cũng chẳng ai dám gọi đó là tự nguyệnCận Tư Dinh khoác chiếc áo khoác lông mỏng bên ngoài bộ đồ công sở màu đen, mắt không trang điểm, môi không tô son, nhưng ngũ quan của cô vẫn nổi bần bật trong mắt người khác
Tin tức bị rò rỉ vào đúng bảy giờ rưỡi — ngay khoảnh khắc thị trường tài chính bắt đầu sôi độngCổ phiếu rớt sànBa đối tác chiến lược tuyên bố ngưng hợp tácTin đồn rộ lên như lửa gặp gió: "Cận thị sẽ sụp đổ."Cận Khinh Ca nhận được cuộc gọi từ phòng thư ký lúc tám giờ kém năm phút.
Nàng đang đứng trước màn hình giám sát nội bộ, tay cầm ly cà phê chưa kịp uống. Ngón tay run nhẹ khi giọng nói trong điện thoại vang lên"Cô Cận... Chủ tịch Cận vừa được đưa vào phòng thẩm vấn số 2. Không cho phép liên lạc."Cận Khinh Ca siết chặt tay, môi khẽ mímBầu trời ngoài cửa kính vẫn còn mờ xám, nhưng nàng biết, hôm nay sẽ là một ngày đen kịtCùng lúc tin tức Cận Tư Dinh bị đưa đi điều tra còn chưa lắng xuống, một cuộc họp đại hội cổ đông bất thường được tổ chức gấp gáp dưới danh nghĩa "ổn định nội bộ.Người đứng tên triệu tập dĩ nhiên là Cận Trì Khiêm — Phó Tổng Điều Hành tập đoànKhông ai nói thẳng, nhưng ai cũng hiểu: đây là một cuộc tước quyền trá hìnhLý do được đưa ra là Chủ tịch đương nhiệm đang tạm vắng mặt, cần một người đủ năng lực và "trung lập" tạm thời tiếp quản vị trí đứng đầuCuộc họp diễn ra trong phòng họp lớn tầng 48, nơi từng thuộc về Cận Tư Dinh, thế mà nay lại là chiến trường của những cái bắt tay ngầm và những ánh mắt rình rậpNhưng ngay khoảnh khắc Cận Trì Khiêm bước lên chuẩn bị tuyên bố nghị quyết thay quyền, cánh cửa phòng họp bật mở.Tiếng giày cao gót vang lên đều đặn trên nền đá cẩm thạch, cắt ngang không khí căng như dây đànCận Khinh Ca bước vào, đi thẳng đến chiếc ghế ở vị trí chủ tọa, nơi từng in dấu Cận Tư DinhKhông ai kịp phản ứng, nàng đã ngồi xuống, lưng thẳng, ánh mắt lạnh và giọng nói rõ ràng vang lên, ánh mắt sắc bén không hề kém cạnh chủ tịch Cận Tư Dinh"Thay mặt Chủ tịch Cận Tư Dinh, tôi được ủy thác tạm thời điều hành toàn bộ công việc theo điều khoản khẩn cấp số 372."Một tập tài liệu dày được đặt xuống mặt bàn, trang đầu là thư ủy nhiệm có chữ ký pháp lý hợp lệ và dấu mộc đỏ của Hội đồng Giám sátPhòng họp lặng ngắtCuộc tước quyền vừa bắt đầu, đã bị chặn đứngKhông bằng vũ lực, mà bằng một nước cờ im lặng và hợp pháp đến lạnh ngườiCận Trì Khiêm khựng lại giữa lối đi, nét mặt thoáng qua một tia chấn động rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnhÔng ta nhìn Cận Khinh Ca, như đang cân đo xem một đứa trẻ bị ghét bỏ năm nào, rốt cuộc lấy tư cách gì ngồi ở đóNhưng thư ủy nhiệm đã được đưa ra, đủ dấu, đủ chữ ký, và quan trọng nhất: không thể bác bỏMột vài cổ đông đưa mắt nhìn nhau, có người định lên tiếng chất vấn, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Cận Khinh Ca chặn lạiKhông dữ dội, không kiêu căng, chỉ là sự yên lặng đến đáng sợ, khiến người ta không dám bước thêm nửa lờiNàng lật nhẹ một trang trong tài liệu, ánh đèn rọi xuống những dòng chữ được in tinh chỉnh, rõ ràng"Trong thời gian Chủ tịch đương nhiệm tạm thời vắng mặt vì lý do hợp tác điều tra, toàn bộ quyền điều hành cấp cao sẽ được ủy thác cho Cận Khinh Ca, người được xác nhận là người kế thừa hợp pháp theo di nguyện bổ sung đã được công chứng và lưu trữ tại Văn phòng Hội đồng Giám sát"Một sự thừa nhận chưa từng được công khai, nay lại trượt ra khỏi tài liệu như một cú đánh âm thầmCận Trì Khiêm nắm chặt bàn tay sau lưngÔng ta không ngờ đứa trẻ bị mình loại ra khỏi bàn ăn năm xưa, nay lại trở thành người ngáng đường ngay phút ông ta tưởng mình đã thắngCận Khinh Ca ngẩng đầu, giọng nói nhẹ như gió sớm nhưng mang theo cả đợt rét:
"Phó giám đốc Cận, nếu ông muốn thảo luận việc thay đổi nhân sự cấp cao, tôi sẵn sàng tiếp nhận đề xuất. Nhưng bây giờ, mời ông về đúng vị trí trong bảng điều hành."Một lời nói thẳng, không chừa lối rútCận Trì Khiêm dừng lại một giây, rồi quay người bước về phía dãy ghế bên phải — nơi dành cho Phó TổngCuộc họp tiếp tụcKhông ai nhắc đến Cận Tư Dinh. Nhưng sự vắng mặt của cô, nhờ sự có mặt của Cận Khinh Ca, lại trở thành một sự hiện diện chưa từng rõ ràng đến thếLà một cú đáp trả dành cho Cận lão thái gia....Bọ họ không phải ở thế bị động hoàn toàn...Khi ánh sáng trong phòng họp dần ổn định, những cuộc tranh luận cũng lắng xuống bởi sự hiện diện bất ngờ của Cận Khinh Ca, thì ở một nơi khác, không có ánh đèn chùm pha lê hay bàn họp phủ nhung, Cận Tư Dinh đang ngồi trong một căn phòng kín, không cửa sổ.Không có chiếc còng nào trên tay, nhưng Cận Tư Dinh biết rõ mình đang bị giam cầm, không phải bởi pháp luật, mà bởi quyền lực.Căn phòng thẩm vấn được thiết kế để tước đoạt ý chí.Sàn bê tông lạnh ngắt, tường cách âm đến mức không thể phân biệt nổi ngày hay đêmÁnh đèn huỳnh quang trắng bệch rọi thẳng xuống chiếc ghế sắt không tựa ở chính giữa phòng, lạnh lẽo như phần mộ chưa đắp đất.Hai tay cô bị trói giật ra sau, dây siết chặt đến mức máu rỉ ra từ cổ tay, thấm qua lớp sơ mi trắng, nhỏ từng giọt xuống sàn như đồng hồ cát đếm ngược sinh mạng.Một cú giáng ngang vai khiến cô run bật người. Vai trái như bị nghiền nát, đau đến mức gần như tê liệtChưa kịp hoàn hồn, một cú đá từ phía sau đạp thẳng vào lưng, đẩy cô đập ngực xuống mép bàn sắt, hơi thở nghẹn lại trong cổ họngCô đau đến không thở nổi."Ngồi thẳng lên."Giọng đàn ông phía sau vang lên trơ trọi, lạnh lùng như được phát ra từ máy móc, không mang theo chút cảm xúc nào ngoài lệnh hành hình."Chúng tôi đang trong quy trình điều tra hợp pháp."Hợp pháp?Cô bật cười, một tràng cười rũ rượi, nghẹn ngào như rút ra từ phổi ráchKhông có camera. Không luật sư. Không quyền giữ im lặngChỉ có tiếng gậy điện nổ lách tách đe dọa mỗi khi cô gượng dậy.Một nhát quất vào bắp chân trái. Cô khuỵu xuốngTrán đập xuống nền, một bên má trượt theo vũng máu loãng chảy từ mũi. Răng cửa ê buốt, dập vào môi, máu trào ra mằn mặn.Chúng không cho cô nghỉ.Một tên khác kéo tóc cô ngược ra sau, ép khuôn mặt đầy vết thương ngẩng lên. Hắn nắm gáy cô, nhấn đầu vào mặt bàn lạnh, rồi thản nhiên đổ một cốc nước muối mặn chát lên vết rách sau lưngLưng áo đã bị xé rách từ lúc nào, để lộ những vết roi sưng tấy, đỏ ửng, có chỗ rớm máu."Tỉnh táo lên, Cận Tư Dinh. Cô chưa thấy đau đâu."Tiếp theo là cây dùi cui cao su. Chúng không đánh loạn xạChúng đánh có bài bản, đầu gối, bắp tay, hông bên trái. Mỗi cú đều nhằm vào nơi ít để lại vết bầm bên ngoài nhưng đau tận tủy.Cô cố không rên lênNhưng cơ thể bắt đầu phản bội cô, từng nhịp tim đập là một lần đau giật lên tận óc. Mắt mờ dần, môi run bần bật."Chống đối trưởng bối, cấu kết với quân đội để thâu tóm quyền lực, cô nghĩ mình còn đường sống à?"Hắn cúi xuống, cầm chiếc dùi cui kê dưới cằm cô, buộc cô đối diện với mình. Mùi máu, mồ hôi và khói nhựa cháy bốc lên từ gậy điện quấn lấy nhau trong không khí."Cô học từ ai cái thói phản lại huyết thống?"Cận lão thái gia không cần cô nhận tội.Ông ta chỉ cần cô đau.Đau đến mức không dám ngẩng đầu đối diện chiếc ghế chủ tịch nữa.Đau đến mức, chỉ cần nghe đến tên ông, toàn thân sẽ co rúm lại như một phản xạ sinh tồn.Đau đến mức, trong những đêm yên tĩnh nhất đời, cô vẫn sẽ mơ thấy chiếc dùi cui gí sát thái dương, tiếng xương rạn nứt, và giọng nói rỉ máu của chính mình: "Tôi không sai..."Không phải để giết cô.Mà để cô sống, nhưng sống như cái xác không còn lòng kiêu hãnhBọn chúng không hề dừng lại. Một tên khác tiến đến, mạnh tay trói chặt hai tay cô ra sau lưng, xích tay cô vào một cây cột lạnh lẽo giữa phòngMỗi cử động khiến vết thương ở bả vai, nơi bị roi đánh trước đó, lại nhoi nhói đau đớn, như thể có thứ gì đó đang cào xé tận xương tủy.Cận Tư Dinh chỉ có thể há miệng ra, nhưng không thể thở sâu, không thể phát ra âm thanh. Cảm giác tê liệt từ cổ tay dâng lên, kéo theo những cơn đau từ vai đến cột sống, nơi cơ thể cô bị kéo căng như một cây cung bị giãn hết cỡ.Tên thứ ba xuất hiện, tay cầm một cây roi da, dài và nặng. Không báo trước, hắn vung tay mạnh, quất thẳng vào lưng cô.Tiếng roi vút qua không khí, rồi vỡ tan vào cơ thể cô. Một cơn đau đớn chói buốt xuyên qua da thịt, kéo theo những vết thương mới xẻ ra, máu nóng theo đó bắn ra, loang lổ xuống nền bê tông lạnh lẽo.Cận Tư Dinh cắn chặt răng, thân thể cô cong lên vì đau đớn, nhưng không thể tránh được cú đánh thứ haiVà như một phản xạ không thể kiềm chế, vai trái của cô, nơi trước đó đã bị roi đánh, lại căng lên từng đợt sóng đau đớn, như thể xương cốt bị kéo căng, muốn vỡ vụn."Cô cảm nhận được không? Cảm nhận được sự đau đớn này?"Giọng nói của hắn lạnh lẽo, không chút tình cảm.Một cú đánh nữa lại giáng xuống. Lần này, đau đớn tăng lên gấp bội, như thể muốn xé toạc lưng cô ra thành từng mảnh.Mỗi lần roi quất, là một lần lửa đau đớn bùng lên, kéo theo một dòng máu tươi. Cơ thể cô như bị xé nát từ bên trong, mồ hôi lạnh đổ xuống mặt cô, máu chảy dọc theo sống lưng, nhưng cô không còn sức lực để gào thét nữa.Tên thứ ba, cúi xuống, ánh mắt đầy khinh bỉ khi nhìn vào gương mặt cô méo mó vì đau đớn. Hắn nâng cằm cô lên bằng roi da, kéo thẳng chiếc cổ cứng đờ của cô, đưa khuôn mặt cô vào gần hắn."Cô còn dám nhìn thẳng vào Cận lão thái gia không? Còn dám đứng lên chống lại ông ấy không?"Hắn thì thầm, từng chữ một vang lên như những nhát dao cắt vào tai cô.Cận Tư Dinh không trả lời, không dám phản kháng nữa. Đau đớn như đã làm cô mất hết kiên cườngCô chỉ còn lại thân thể mềm oặt, gục đầu xuống, cổ họng tràn đầy vị máu, mà ngay cả hơi thở cũng trở nên mỏng manh.Đến khi hắn rút tay lại, cú đánh cuối cùng, mạnh mẽ và tàn bạo, không cho cô chút cơ hội nào để thở, giáng xuống vào sống lưng, nơi máu đã tràn ra, khiến cô không thể đứng vững, cơ thể cô nghiêng về phía trước, rồi gục xuống trong sự bất tỉnhKhi thông tin về việc của Cận Tư Dinh lan ra như cháy rừng, các kênh truyền hình và báo chí bắt đầu đổ vềMỗi tít bài đều phóng đại mức độ tàn bạo, mỗi tiêu đề đều mang đậm sự tố cáoTên tuổi của Cận Tư Dinh được kéo vào những dòng tít cứng nhắc, đay nghiến, trong khi Cận gia lại bị chìm trong bể khói ngập tràn những tiếng xì xào chỉ tríchLúc này, Cận Khinh Ca, với sự ủy quyền chính thức của Cận Tư Dinh, đứng lên giữ vai trò chủ tịch đương nhiệm trong lúc cô vắng mặtTừ Cận gia, những đối tác, và các nhân viên trong công ty đều hướng về nàng như người nắm quyền, và nàng không thể để bất kỳ kẽ hở nào có thể đánh bại mình trong trận chiến truyền thông này.Bất chấp cơn sóng truyền thông ầm ầm ngoài kia, Cận Khinh Ca không hề để lộ sự dao động nào trên khuôn mặtTrong phòng họp của công ty, nàng ngồi thẳng lưng, đôi mắt sắc bén nhìn vào màn hình máy tính, nơi hàng loạt thông tin xấu đang tràn ngập"Chúng ta phải giữ vững hình ảnh."Giọng nàng lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán, ánh mắt như dao sắc, không một tia cảm xúc.Các nhân viên trong phòng không dám thở mạnh, từng ánh mắt nhìn về phía nàng đầy kỳ vọng. Cận Khinh Ca chậm rãi gõ từng phím, những thông báo sẽ được phát đi ngay lập tức."Giải pháp của chúng ta là gì?"Giọng một trợ lý thấp thỏm vang lên."Phản ứng đầu tiên là im lặng. Cái họ cần là phản ứng của chúng ta, không phải sự thật,"Nàng đáp, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình, giống như một người chỉ huy chiến trận điềm tĩnh"Chúng ta không trả lời trực tiếp về Tư Dinh, mà sẽ chỉ phản hồi về những vấn đề khác mà dư luận đang chú ý.""Nhưng... nếu truyền thông không dừng lại?"Một trợ lý lo lắng hỏi.Cận Khinh Ca ngẩng đầu, ánh mắt đượm chút lạnh lẽo, như thể ánh sáng trong phòng tối lại một chút."Chúng ta sẽ tạo ra sự chuyển hướng."Nàng dừng lại một chút, không vội vàng, chỉ điềm tĩnh tiếp tục"Hãy để dư luận chú ý đến câu chuyện mới của nhà họ Cận. Một sự thay máu trong bộ máy quản lý của Cận thị. Từ một đứa trẻ bị ruồng bỏ quay lại nắm quyền điều hành. Thông tin này đủ sức nóng hơn chuyện của Tư Dinh chưa?"Một cú gõ phím nữa, ngay lập tức một dòng thông báo dài được gửi đi.Thông báo từ Cận Khinh Ca, Chủ Tịch Đương Nhiệm Của Tập Đoàn Cận "Về những tin đồn và thông tin sai lệch trong những ngày qua, tôi xin khẳng định rằng Cận gia sẽ không chịu khuất phục trước sự bôi nhọ và áp lực từ bên ngoài. Sự việc của Cận Tư Dinh đang được giải quyết theo quy trình pháp lý và gia đình tôi sẽ không bình luận thêm cho đến khi có kết quả chính thức. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ để bảo vệ Cận gia khỏi mọi âm mưu phá hoại. Tất cả những ai muốn tìm cách xuyên tạc sự thật, tôi xin tuyên bố rõ ràng rằng sẽ không có một cơ hội nào cho họ."Cận Khinh Ca gửi đi thông báo rồi lại quay sang các nhân viên"Lập tức liên hệ với các đối tác truyền thông. Họ chỉ được phép đưa thông tin này, mọi sự việc ngoài luồng sẽ bị yêu cầu dừng phát."Nhìn vào sự điềm tĩnh của nàng, những nhân viên khác đều cảm nhận được áp lực đang bao quanh họNhưng trong lòng, họ không thể không ngưỡng mộ. Cận Khinh Ca, dù là một người chưa từng thể hiện mình một cách lộ liễu, nhưng vào lúc này, nàng lại tỏa ra sức mạnh của một người lãnh đạo thực sự.Chưa đầy một giờ sau, dư luận bắt đầu có chuyển biếnNhững bài báo có xu hướng vạch trần Cận Tư Dinh về thủ đoạn tàn độc trong kinh doanh bắt đầu mất đi sức hútMọi ánh mắt đổ dồn về phía Cận Khinh Ca, người mà thời điểm trước đã có một pha livestream khiến cả cộng đồng mạng chao đảo, hiện tại được chị gái cùng cha khác mẹ tin tưởng ủy thác cho đại sự Người nhà họ Cận nhìn dư luận đang dần lấn xuống mà giận đến sôi máu, nếu lần này không áp chết được Cận Tư Dinh, thì một khi cô rời khỏi Bộ Quốc Phòng cũng chính là ngày tàn của bọn họ
Trên màn hình, một lần nữa là hàng chữ/Không tìm thấy dữ liệu liên quan. Quyền truy cập bị từ chối./Ba mươi sáu tiếng đồng hồ qua, nàng ăn ba gói bánh quy, uống hầu hết là cà phê đắng như thuốc độc, và đào bới hơn một trăm nghìn dòng dữ liệu giao dịch nội bộ, chỉ để nhận về một sự trống rỗng hoàn hảo đến vô lýKhông dấu vết. Không liên kết. Không ngoại lệ.Một khoảng trống được dọn sạch bằng bàn tay chuyên nghiệp, nhưng đầy dụng ý, như thể ai đó không chỉ muốn xóa sạch sự thật, mà còn muốn để lại một cái bóng, vừa đủ để khiến người ta tưởng tượng ra thứ tội lỗi chưa từng tồn tại.Cận Khinh Ca siết chặt tay, móng tay cắm vào da thịt mà không nhận ra. Mùi máu tanh lan dần trong miệng, lạnh đến mức khiến cổ họng nàng tê dại.Từ trên tầng cao nhất, Cận lão thái gia đã ra một chiêu sát thủKhông phải giết, mà là dìm. Dìm cho đến khi không còn đường nổi lên.Không cần ra mặt, ông ta chỉ cần một bản ghi nhớ mơ hồ, vài cuộc điện thoại mượn danh nghĩa cũ, và một điểm nhấn vừa đủ để báo giới, cơ quan điều tra, và thị trường như con thiêu thân lao vào thêu dệt tội lỗi.Cận Khinh Ca lật tập hồ sơ dày trước mặt, lật đến trang cuối cùng, rồi lại lật ngược lại, như thể làm thế đủ nhiều lần sẽ khiến một dòng chữ mới xuất hiệnNhưng không. Vẫn là sự câm lặng đó.Sự thật, nếu có, đã bị chôn sống từ lâuVì mang danh hỗ trợ điều tra, Cận Tư Dinh buộc phải đến Bộ Quốc phòngKhông bị còng tay, không có cáo trạng chính thức, nhưng toàn bộ quy trình diễn ra lặng lẽ như một vụ bắt giữ trá hìnhMột chiếc xe đen biển số chính phủ đỗ ngay trước khu nhà chính lúc năm giờ sáng. Khi thành phố còn chưa thức giấc, và gió sớm thổi rít qua những hành lang đá cẩm thạch.Bốn người đàn ông mặc thường phục, không biểu cảm, không lên giọng, chỉ chìa ra một tờ giấy mời hợp tác ngắn gọn từ Bộ Tổng Thanh tra."Cận tổng, mời cô phối hợp điều tra."Không ai gọi đó là cưỡng chế. Nhưng cũng chẳng ai dám gọi đó là tự nguyệnCận Tư Dinh khoác chiếc áo khoác lông mỏng bên ngoài bộ đồ công sở màu đen, mắt không trang điểm, môi không tô son, nhưng ngũ quan của cô vẫn nổi bần bật trong mắt người khác
Tin tức bị rò rỉ vào đúng bảy giờ rưỡi — ngay khoảnh khắc thị trường tài chính bắt đầu sôi độngCổ phiếu rớt sànBa đối tác chiến lược tuyên bố ngưng hợp tácTin đồn rộ lên như lửa gặp gió: "Cận thị sẽ sụp đổ."Cận Khinh Ca nhận được cuộc gọi từ phòng thư ký lúc tám giờ kém năm phút.
Nàng đang đứng trước màn hình giám sát nội bộ, tay cầm ly cà phê chưa kịp uống. Ngón tay run nhẹ khi giọng nói trong điện thoại vang lên"Cô Cận... Chủ tịch Cận vừa được đưa vào phòng thẩm vấn số 2. Không cho phép liên lạc."Cận Khinh Ca siết chặt tay, môi khẽ mímBầu trời ngoài cửa kính vẫn còn mờ xám, nhưng nàng biết, hôm nay sẽ là một ngày đen kịtCùng lúc tin tức Cận Tư Dinh bị đưa đi điều tra còn chưa lắng xuống, một cuộc họp đại hội cổ đông bất thường được tổ chức gấp gáp dưới danh nghĩa "ổn định nội bộ.Người đứng tên triệu tập dĩ nhiên là Cận Trì Khiêm — Phó Tổng Điều Hành tập đoànKhông ai nói thẳng, nhưng ai cũng hiểu: đây là một cuộc tước quyền trá hìnhLý do được đưa ra là Chủ tịch đương nhiệm đang tạm vắng mặt, cần một người đủ năng lực và "trung lập" tạm thời tiếp quản vị trí đứng đầuCuộc họp diễn ra trong phòng họp lớn tầng 48, nơi từng thuộc về Cận Tư Dinh, thế mà nay lại là chiến trường của những cái bắt tay ngầm và những ánh mắt rình rậpNhưng ngay khoảnh khắc Cận Trì Khiêm bước lên chuẩn bị tuyên bố nghị quyết thay quyền, cánh cửa phòng họp bật mở.Tiếng giày cao gót vang lên đều đặn trên nền đá cẩm thạch, cắt ngang không khí căng như dây đànCận Khinh Ca bước vào, đi thẳng đến chiếc ghế ở vị trí chủ tọa, nơi từng in dấu Cận Tư DinhKhông ai kịp phản ứng, nàng đã ngồi xuống, lưng thẳng, ánh mắt lạnh và giọng nói rõ ràng vang lên, ánh mắt sắc bén không hề kém cạnh chủ tịch Cận Tư Dinh"Thay mặt Chủ tịch Cận Tư Dinh, tôi được ủy thác tạm thời điều hành toàn bộ công việc theo điều khoản khẩn cấp số 372."Một tập tài liệu dày được đặt xuống mặt bàn, trang đầu là thư ủy nhiệm có chữ ký pháp lý hợp lệ và dấu mộc đỏ của Hội đồng Giám sátPhòng họp lặng ngắtCuộc tước quyền vừa bắt đầu, đã bị chặn đứngKhông bằng vũ lực, mà bằng một nước cờ im lặng và hợp pháp đến lạnh ngườiCận Trì Khiêm khựng lại giữa lối đi, nét mặt thoáng qua một tia chấn động rồi nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnhÔng ta nhìn Cận Khinh Ca, như đang cân đo xem một đứa trẻ bị ghét bỏ năm nào, rốt cuộc lấy tư cách gì ngồi ở đóNhưng thư ủy nhiệm đã được đưa ra, đủ dấu, đủ chữ ký, và quan trọng nhất: không thể bác bỏMột vài cổ đông đưa mắt nhìn nhau, có người định lên tiếng chất vấn, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Cận Khinh Ca chặn lạiKhông dữ dội, không kiêu căng, chỉ là sự yên lặng đến đáng sợ, khiến người ta không dám bước thêm nửa lờiNàng lật nhẹ một trang trong tài liệu, ánh đèn rọi xuống những dòng chữ được in tinh chỉnh, rõ ràng"Trong thời gian Chủ tịch đương nhiệm tạm thời vắng mặt vì lý do hợp tác điều tra, toàn bộ quyền điều hành cấp cao sẽ được ủy thác cho Cận Khinh Ca, người được xác nhận là người kế thừa hợp pháp theo di nguyện bổ sung đã được công chứng và lưu trữ tại Văn phòng Hội đồng Giám sát"Một sự thừa nhận chưa từng được công khai, nay lại trượt ra khỏi tài liệu như một cú đánh âm thầmCận Trì Khiêm nắm chặt bàn tay sau lưngÔng ta không ngờ đứa trẻ bị mình loại ra khỏi bàn ăn năm xưa, nay lại trở thành người ngáng đường ngay phút ông ta tưởng mình đã thắngCận Khinh Ca ngẩng đầu, giọng nói nhẹ như gió sớm nhưng mang theo cả đợt rét:
"Phó giám đốc Cận, nếu ông muốn thảo luận việc thay đổi nhân sự cấp cao, tôi sẵn sàng tiếp nhận đề xuất. Nhưng bây giờ, mời ông về đúng vị trí trong bảng điều hành."Một lời nói thẳng, không chừa lối rútCận Trì Khiêm dừng lại một giây, rồi quay người bước về phía dãy ghế bên phải — nơi dành cho Phó TổngCuộc họp tiếp tụcKhông ai nhắc đến Cận Tư Dinh. Nhưng sự vắng mặt của cô, nhờ sự có mặt của Cận Khinh Ca, lại trở thành một sự hiện diện chưa từng rõ ràng đến thếLà một cú đáp trả dành cho Cận lão thái gia....Bọ họ không phải ở thế bị động hoàn toàn...Khi ánh sáng trong phòng họp dần ổn định, những cuộc tranh luận cũng lắng xuống bởi sự hiện diện bất ngờ của Cận Khinh Ca, thì ở một nơi khác, không có ánh đèn chùm pha lê hay bàn họp phủ nhung, Cận Tư Dinh đang ngồi trong một căn phòng kín, không cửa sổ.Không có chiếc còng nào trên tay, nhưng Cận Tư Dinh biết rõ mình đang bị giam cầm, không phải bởi pháp luật, mà bởi quyền lực.Căn phòng thẩm vấn được thiết kế để tước đoạt ý chí.Sàn bê tông lạnh ngắt, tường cách âm đến mức không thể phân biệt nổi ngày hay đêmÁnh đèn huỳnh quang trắng bệch rọi thẳng xuống chiếc ghế sắt không tựa ở chính giữa phòng, lạnh lẽo như phần mộ chưa đắp đất.Hai tay cô bị trói giật ra sau, dây siết chặt đến mức máu rỉ ra từ cổ tay, thấm qua lớp sơ mi trắng, nhỏ từng giọt xuống sàn như đồng hồ cát đếm ngược sinh mạng.Một cú giáng ngang vai khiến cô run bật người. Vai trái như bị nghiền nát, đau đến mức gần như tê liệtChưa kịp hoàn hồn, một cú đá từ phía sau đạp thẳng vào lưng, đẩy cô đập ngực xuống mép bàn sắt, hơi thở nghẹn lại trong cổ họngCô đau đến không thở nổi."Ngồi thẳng lên."Giọng đàn ông phía sau vang lên trơ trọi, lạnh lùng như được phát ra từ máy móc, không mang theo chút cảm xúc nào ngoài lệnh hành hình."Chúng tôi đang trong quy trình điều tra hợp pháp."Hợp pháp?Cô bật cười, một tràng cười rũ rượi, nghẹn ngào như rút ra từ phổi ráchKhông có camera. Không luật sư. Không quyền giữ im lặngChỉ có tiếng gậy điện nổ lách tách đe dọa mỗi khi cô gượng dậy.Một nhát quất vào bắp chân trái. Cô khuỵu xuốngTrán đập xuống nền, một bên má trượt theo vũng máu loãng chảy từ mũi. Răng cửa ê buốt, dập vào môi, máu trào ra mằn mặn.Chúng không cho cô nghỉ.Một tên khác kéo tóc cô ngược ra sau, ép khuôn mặt đầy vết thương ngẩng lên. Hắn nắm gáy cô, nhấn đầu vào mặt bàn lạnh, rồi thản nhiên đổ một cốc nước muối mặn chát lên vết rách sau lưngLưng áo đã bị xé rách từ lúc nào, để lộ những vết roi sưng tấy, đỏ ửng, có chỗ rớm máu."Tỉnh táo lên, Cận Tư Dinh. Cô chưa thấy đau đâu."Tiếp theo là cây dùi cui cao su. Chúng không đánh loạn xạChúng đánh có bài bản, đầu gối, bắp tay, hông bên trái. Mỗi cú đều nhằm vào nơi ít để lại vết bầm bên ngoài nhưng đau tận tủy.Cô cố không rên lênNhưng cơ thể bắt đầu phản bội cô, từng nhịp tim đập là một lần đau giật lên tận óc. Mắt mờ dần, môi run bần bật."Chống đối trưởng bối, cấu kết với quân đội để thâu tóm quyền lực, cô nghĩ mình còn đường sống à?"Hắn cúi xuống, cầm chiếc dùi cui kê dưới cằm cô, buộc cô đối diện với mình. Mùi máu, mồ hôi và khói nhựa cháy bốc lên từ gậy điện quấn lấy nhau trong không khí."Cô học từ ai cái thói phản lại huyết thống?"Cận lão thái gia không cần cô nhận tội.Ông ta chỉ cần cô đau.Đau đến mức không dám ngẩng đầu đối diện chiếc ghế chủ tịch nữa.Đau đến mức, chỉ cần nghe đến tên ông, toàn thân sẽ co rúm lại như một phản xạ sinh tồn.Đau đến mức, trong những đêm yên tĩnh nhất đời, cô vẫn sẽ mơ thấy chiếc dùi cui gí sát thái dương, tiếng xương rạn nứt, và giọng nói rỉ máu của chính mình: "Tôi không sai..."Không phải để giết cô.Mà để cô sống, nhưng sống như cái xác không còn lòng kiêu hãnhBọn chúng không hề dừng lại. Một tên khác tiến đến, mạnh tay trói chặt hai tay cô ra sau lưng, xích tay cô vào một cây cột lạnh lẽo giữa phòngMỗi cử động khiến vết thương ở bả vai, nơi bị roi đánh trước đó, lại nhoi nhói đau đớn, như thể có thứ gì đó đang cào xé tận xương tủy.Cận Tư Dinh chỉ có thể há miệng ra, nhưng không thể thở sâu, không thể phát ra âm thanh. Cảm giác tê liệt từ cổ tay dâng lên, kéo theo những cơn đau từ vai đến cột sống, nơi cơ thể cô bị kéo căng như một cây cung bị giãn hết cỡ.Tên thứ ba xuất hiện, tay cầm một cây roi da, dài và nặng. Không báo trước, hắn vung tay mạnh, quất thẳng vào lưng cô.Tiếng roi vút qua không khí, rồi vỡ tan vào cơ thể cô. Một cơn đau đớn chói buốt xuyên qua da thịt, kéo theo những vết thương mới xẻ ra, máu nóng theo đó bắn ra, loang lổ xuống nền bê tông lạnh lẽo.Cận Tư Dinh cắn chặt răng, thân thể cô cong lên vì đau đớn, nhưng không thể tránh được cú đánh thứ haiVà như một phản xạ không thể kiềm chế, vai trái của cô, nơi trước đó đã bị roi đánh, lại căng lên từng đợt sóng đau đớn, như thể xương cốt bị kéo căng, muốn vỡ vụn."Cô cảm nhận được không? Cảm nhận được sự đau đớn này?"Giọng nói của hắn lạnh lẽo, không chút tình cảm.Một cú đánh nữa lại giáng xuống. Lần này, đau đớn tăng lên gấp bội, như thể muốn xé toạc lưng cô ra thành từng mảnh.Mỗi lần roi quất, là một lần lửa đau đớn bùng lên, kéo theo một dòng máu tươi. Cơ thể cô như bị xé nát từ bên trong, mồ hôi lạnh đổ xuống mặt cô, máu chảy dọc theo sống lưng, nhưng cô không còn sức lực để gào thét nữa.Tên thứ ba, cúi xuống, ánh mắt đầy khinh bỉ khi nhìn vào gương mặt cô méo mó vì đau đớn. Hắn nâng cằm cô lên bằng roi da, kéo thẳng chiếc cổ cứng đờ của cô, đưa khuôn mặt cô vào gần hắn."Cô còn dám nhìn thẳng vào Cận lão thái gia không? Còn dám đứng lên chống lại ông ấy không?"Hắn thì thầm, từng chữ một vang lên như những nhát dao cắt vào tai cô.Cận Tư Dinh không trả lời, không dám phản kháng nữa. Đau đớn như đã làm cô mất hết kiên cườngCô chỉ còn lại thân thể mềm oặt, gục đầu xuống, cổ họng tràn đầy vị máu, mà ngay cả hơi thở cũng trở nên mỏng manh.Đến khi hắn rút tay lại, cú đánh cuối cùng, mạnh mẽ và tàn bạo, không cho cô chút cơ hội nào để thở, giáng xuống vào sống lưng, nơi máu đã tràn ra, khiến cô không thể đứng vững, cơ thể cô nghiêng về phía trước, rồi gục xuống trong sự bất tỉnhKhi thông tin về việc của Cận Tư Dinh lan ra như cháy rừng, các kênh truyền hình và báo chí bắt đầu đổ vềMỗi tít bài đều phóng đại mức độ tàn bạo, mỗi tiêu đề đều mang đậm sự tố cáoTên tuổi của Cận Tư Dinh được kéo vào những dòng tít cứng nhắc, đay nghiến, trong khi Cận gia lại bị chìm trong bể khói ngập tràn những tiếng xì xào chỉ tríchLúc này, Cận Khinh Ca, với sự ủy quyền chính thức của Cận Tư Dinh, đứng lên giữ vai trò chủ tịch đương nhiệm trong lúc cô vắng mặtTừ Cận gia, những đối tác, và các nhân viên trong công ty đều hướng về nàng như người nắm quyền, và nàng không thể để bất kỳ kẽ hở nào có thể đánh bại mình trong trận chiến truyền thông này.Bất chấp cơn sóng truyền thông ầm ầm ngoài kia, Cận Khinh Ca không hề để lộ sự dao động nào trên khuôn mặtTrong phòng họp của công ty, nàng ngồi thẳng lưng, đôi mắt sắc bén nhìn vào màn hình máy tính, nơi hàng loạt thông tin xấu đang tràn ngập"Chúng ta phải giữ vững hình ảnh."Giọng nàng lạnh lùng nhưng đầy quyết đoán, ánh mắt như dao sắc, không một tia cảm xúc.Các nhân viên trong phòng không dám thở mạnh, từng ánh mắt nhìn về phía nàng đầy kỳ vọng. Cận Khinh Ca chậm rãi gõ từng phím, những thông báo sẽ được phát đi ngay lập tức."Giải pháp của chúng ta là gì?"Giọng một trợ lý thấp thỏm vang lên."Phản ứng đầu tiên là im lặng. Cái họ cần là phản ứng của chúng ta, không phải sự thật,"Nàng đáp, ánh mắt vẫn dán chặt vào màn hình, giống như một người chỉ huy chiến trận điềm tĩnh"Chúng ta không trả lời trực tiếp về Tư Dinh, mà sẽ chỉ phản hồi về những vấn đề khác mà dư luận đang chú ý.""Nhưng... nếu truyền thông không dừng lại?"Một trợ lý lo lắng hỏi.Cận Khinh Ca ngẩng đầu, ánh mắt đượm chút lạnh lẽo, như thể ánh sáng trong phòng tối lại một chút."Chúng ta sẽ tạo ra sự chuyển hướng."Nàng dừng lại một chút, không vội vàng, chỉ điềm tĩnh tiếp tục"Hãy để dư luận chú ý đến câu chuyện mới của nhà họ Cận. Một sự thay máu trong bộ máy quản lý của Cận thị. Từ một đứa trẻ bị ruồng bỏ quay lại nắm quyền điều hành. Thông tin này đủ sức nóng hơn chuyện của Tư Dinh chưa?"Một cú gõ phím nữa, ngay lập tức một dòng thông báo dài được gửi đi.Thông báo từ Cận Khinh Ca, Chủ Tịch Đương Nhiệm Của Tập Đoàn Cận "Về những tin đồn và thông tin sai lệch trong những ngày qua, tôi xin khẳng định rằng Cận gia sẽ không chịu khuất phục trước sự bôi nhọ và áp lực từ bên ngoài. Sự việc của Cận Tư Dinh đang được giải quyết theo quy trình pháp lý và gia đình tôi sẽ không bình luận thêm cho đến khi có kết quả chính thức. Tuy nhiên, chúng tôi sẽ tiếp tục làm việc chăm chỉ để bảo vệ Cận gia khỏi mọi âm mưu phá hoại. Tất cả những ai muốn tìm cách xuyên tạc sự thật, tôi xin tuyên bố rõ ràng rằng sẽ không có một cơ hội nào cho họ."Cận Khinh Ca gửi đi thông báo rồi lại quay sang các nhân viên"Lập tức liên hệ với các đối tác truyền thông. Họ chỉ được phép đưa thông tin này, mọi sự việc ngoài luồng sẽ bị yêu cầu dừng phát."Nhìn vào sự điềm tĩnh của nàng, những nhân viên khác đều cảm nhận được áp lực đang bao quanh họNhưng trong lòng, họ không thể không ngưỡng mộ. Cận Khinh Ca, dù là một người chưa từng thể hiện mình một cách lộ liễu, nhưng vào lúc này, nàng lại tỏa ra sức mạnh của một người lãnh đạo thực sự.Chưa đầy một giờ sau, dư luận bắt đầu có chuyển biếnNhững bài báo có xu hướng vạch trần Cận Tư Dinh về thủ đoạn tàn độc trong kinh doanh bắt đầu mất đi sức hútMọi ánh mắt đổ dồn về phía Cận Khinh Ca, người mà thời điểm trước đã có một pha livestream khiến cả cộng đồng mạng chao đảo, hiện tại được chị gái cùng cha khác mẹ tin tưởng ủy thác cho đại sự Người nhà họ Cận nhìn dư luận đang dần lấn xuống mà giận đến sôi máu, nếu lần này không áp chết được Cận Tư Dinh, thì một khi cô rời khỏi Bộ Quốc Phòng cũng chính là ngày tàn của bọn họ