Bước Qua Ranh Giới
Chương 40
Chương 40==================Trời không mưa. Nhưng gió bỗng tràn về từng cơn lạnh lẽo xuyên qua các dãy hành lang lát đá xanhCăn biệt phủ ba đời của nhà họ Cận hôm nay không còn vẻ uy nghi thường nhật, mà phủ lên một lớp không khí căng đặc như chờ bão đổ bộTừ trong nội viện, tiếng quát tháo, tiếng đồ đạc đổ vỡ và âm thanh hỗn loạn vang lên liên hồiNgười giúp việc mặt trắng bệch, không ai dám thở mạnh, chỉ biết cúi đầu chạy loạn giữa các gian nhà để chuyền tin, bưng thuốc, hoặc đơn giản là tránh xa khu chính điện nơi Cận lão thái gia đang nổi giận đến cực điểmChuyện chưa từng có tiền lệ từ trước đến nayCận Khinh Ca, cái tên bao năm bị giẫm đạp không ai buồn nhắc đến, bỗng như nhát dao xé toạc mặt nạ của gia tộc trăm năm nàyMột cú nổ truyền thông không hề báo trước, đánh thẳng vào uy danh của Cận thị, làm rúng động cả giới thương nghiệp, kéo theo hàng loạt đối tác đình chỉ hợp tác, cổ phiếu rớt không phanhCận lão thái gia tức đến mức đột ngột tăng huyết áp, ngất xỉu giữa bàn tiệc sáng nay. Tin tức lan khắp họ hàng trong chưa đầy một giờ, khiến Cận gia như thể đang đứng trên lằn ranh cháy nổChưa đến một ngày, mệnh lệnh triệu tập họp khẩn được gửi đi bằng chính dấu ấn đỏ chót từ tay lão thái giaĐiều chưa từng xảy ra trong mười năm trở lại đâyTiếng giày cao gót dội xuống nền đá, khô khốc và đều đặn.Cận Tư Dinh không bước nhanh, nhưng từng bước lại như một nhát dao gõ vào mặt bàn đang lung lay của Cận giaCô mặc áo khoác dài màu xám tro. Mái tóc màu vàng sáng càng thêm hút mắt. Ngũ quan xinh đẹp như tượng tạc nhưng ẩn chứa một cổ khí tức sẵn sàng quét sạch bất kì một ại Từng người trong nhà, từ giúp việc đến bậc trưởng bối, đều lặng đi khi thấy cô xuất hiện ở cổng chính, đúng lúc trời sẩm tối, ánh hoàng hôn quét ngang càng làm tăng cảm giác áp bức mà Cận Tư Dinh mang đếnKhông ai ngăn cô, cũng không ai dám chào. Trong khoảnh khắc ấy, người ta không còn nhận ra đây là đứa cháu từng được nuôi dạy để kế nghiệp gia tộcCận Tư Dinh hôm nay bước vào không phải để giữ, mà để hủy.Cô biết rõ, một khi đã xé toạc mặt nạ của Cận gia, thì cái giá phải trả không chỉ là danh phận. Mà còn có thể là cả tính mạngNhưng từ nhỏ đến lớn, Cận Tư Dinh đã học được một điềuKhi ngọn lửa trong tim đã được châm, thì không thể lùi. Không thể thaCánh cửa sảnh chính bật mở, ánh đèn vàng trút xuống như ánh mắt ngàn mũi tên đang chờ cô đối đầu. Các trưởng lão đã có mặt đầy đủ, ghế chủ tọa vẫn trống, chỉ chừa cho Cận lão thái gia đang được dìu vào, tay vẫn còn run run vì cơn thịnh nộ chưa nguôi."Con đến rồi."Cận Tư Dinh khẽ nói, giọng không cao, nhưng từng chữ đều rắn chắc như đáPhòng khách lớn chìm trong thứ im lặng đặc quánh. Cận lão thái gia ngồi giữa, sau lưng là hai người hầu đứng chực sẵn thuốc và bình oxy, gương mặt ông ta tái xám, hai mắt như chìm sâu giữa những nếp nhăn già nua nhưng vẫn hiện rõ sự độc đoán gớm ghiếc.Cận Tư Dinh không cúi chào. Cô đứng thẳng, ánh mắt đảo một vòng, từ Cận Trì Khiêm với vẻ mặt âm trầm, đến mấy vị trưởng bối họ hàng xa gần đang ngồi ghế phụ, ai nấy đều nín thởKhông khí trong căn phòng như bốc mùi sắt rỉ, của máu, của quyền lực, và của những bí mật bị lật tung."Tư Dinh, cháu quá hồ đồ rồi!"Một người đàn ông trung niên, bậc cha chú lớn tiếng chất vấn"Cận Tư Dinh, cháu thật sự đã hồ đồ đến mức để một đứa con rơi làm náo loạn truyền thông, kéo cả danh dự trăm năm nhà họ Cận xuống bùn sao?!"Cận Tư Dinh bật cười khẽ. "Danh dự? Có sao? Ở ngôi nhà này có cái gọi là danh dự sao? Tôi cho rằng danh dự mà các vị đây đang giữ được đổi bằng sự tan nát của một gia đình trẻ, đổi bằng máu và nước mắt của một đứa trẻ vô tội. Danh dự? Các người có sao?"Tiếng đập mạnh vang lênChoang!
Chiếc ly trà vỡ tan dưới chân Cận lão thái gia, giọng ông rít lên như gió luồn qua cỗ quan tài"Ngông cuồng! Đừng tưởng vì cháu có chút công lao thì ta sẽ để yên. Một con ngựa dù từng thắng trăm trận, một khi cắn lại chủ nhân, thì cũng chỉ có một kết cục duy nhất – bị xử trảm!" "Cận lão thái gia!"Chất giọng Cận Tư Dinh rất trầm, đáy mắt hoàn toàn không có độ ấm, cô đối diện với sắc mặt tức đến phát nghẹn của Cận lão thái gia là vô cùng thõa mãn"Tôi chưa từng là một con ngựa ngoan ngoãn, càng không phải kẻ cúi đầu trước lệnh. Và nếu Cận thị nghĩ rằng có thể chém tôi như xử lý một quân cờ lỗi, thì nên nhớ: tôi nắm cổ phần, tôi nắm bí mật. Một cú nhấc tay, nhà họ Cận sẽ tan như bọt biển. Cận lão thái gia, người có muốn thử không?"Không khí trong đại sảnh gần như bị rút cạn. Mọi người điều muốn né tránh ánh mắt của cả hai người đang đối đầu nảy lửa. Thậm chí Cận Trì Khiêm và Đồng Thư Dao vẫn nhất quán chưa hề lên tiếngVì bọn họ đã sớm biết, Cận Tư Dinh không phải búp bê gỗ..Cận lão thái gia nhích người, ánh mắt ông ta sắc như lưỡi dao cạo, máu dồn lên mặt"Cô nghĩ vài phần trăm cổ phần đủ làm ta run sợ? Dòng tiền vẫn nằm trong tay ta. Cô chỉ là một quân cờ bị ta nuôi lớn. Quân cờ không bao giờ làm vua được."Cô rút điện thoại, đặt lên mặt bàn như đặt một quả bom không hẹn giờ"Cuộc họp cổ đông bất thường đã được khởi động. Nếu tôi không trở về văn phòng trong ba giờ tới, toàn bộ tài liệu tôi đang giữ sẽ được gửi đến các đối tác chiến lược. Trong đó có báo cáo nội bộ 5 năm mà ông không muốn ai đọc."Một tràng ho rít nghẹn vang lên từ ông lão, rồi chuyển thành tiếng cười khô khốc"Cô điên rồi... Cô kéo cả nhà họ Cận chết cùng cô sao?"Cận Tư Dinh gật đầu, không nhanh nhưng đầy quyết tuyệt"Nếu tôi chết, tôi sẽ mang theo lăng mộ của các người. Từng viên gạch một."Ông ta đứng dậy, bàn tay run rẩy đập mạnh lên thành ghế"Nếu hôm nay cô bước ra khỏi căn phòng này... thì tôi cam đoan – từng kẻ đứng cạnh cô, nhất là thứ rác rưởi Cận Khinh Ca kia, tôi sẽ xóa sạch. Tôi có thể mất Cận thị, nhưng tôi có đủ quyền để chôn sống cô!"Cận Tư Dinh mặc áo khoác, từng động tác bình tĩnh đến lạ lùng, như thể cơn bão bên ngoài là chuyện của một thế giới khácCô quay lưng, lạnh lùng để lại một câu cuối cùng"Đến thế này ông nghĩ tôi có gì để mất? Nếu ông muốn chiến... thì tôi sẽ cho ông thấy – tôi lớn lên trong địa ngục, không phải để cúi đầu trước ác quỷ."Cánh cửa bật mở. Gió lạnh tràn vào, quét qua nền đá nơi vẫn còn mảnh ly vỡ nhuốm đỏ máu nơi tay ông lão. Không ai dám cử độngTrận chiến giữa hai kẻ máu mủ... đã bắt đầu.Không khí sau khi Cận Tư Dinh rời khỏi giống như một mặt hồ bị ném tảng đá lớn. Mặt ngoài im lìm nhưng bên dưới cuộn trào không ngừng.Đồng Thư Dao nắm chặt túi xách, mắt lén nhìn quanh, lông mày nhíu chặt như đang tính toánCận nhị thúc thì vội lấy khăn lau trán, chậc lưỡi mấy cái nhưng không nói một lờiMột vài người trẻ hơn thì chỉ dám thở khẽ, cúi đầu như thể việc lên tiếng có thể khiến bản thân cũng bị cuốn vào cơn thịnh nộ kia.Chỉ có một người không tỏ ra chút hoang mang, chính là Cận lão thái gia.Ông ngồi im, cằm hơi cúi, như một con mãnh thú đang thủ thế chờ phản công. Tay ông rướm máu vì mảnh ly vỡ, nhưng ánh mắt không chớp lấy một lần. Rồi bất ngờ, ông hất mạnh chiếc khăn trải bàn trước mặt, ra hiệu mọi người rời đi."Tất cả cút ra ngoài."Không ai dám trái lời.Chỉ còn ông và Cận Trì Khiêm ở lạiLão thái gia chống gậy, lững thững đi về phía cửa sổ, đứng im rất lâu."Đưa người theo dõi từng bước của nó. Gọi Trình Vũ – người bên phòng Tài chính đến gặp ta. Cả Lâm Nghị ở Sở Thuế vụ."Cận Tri Khiêm trầm ngâm lên tiếng"Ba định điều tra nó? Tư Dinh, làm việc rất cẩn thận, Cận thị mười năm qua vô cùng sạch sẽ!"Cận lão thái gia gằn giọng, không lớn nhưng rít qua từng kẽ răng"Không. Ta sẽ cắt mạch máu của nó."Một tay giữ quyền sinh sát trong Cận thị, một tay thọc sâu vào hệ thống tài chính, lão thái gia thừa biết phải đánh từ đâuÔng không cần đối đầu trực diện – chỉ cần khiến cổ phần của Cận Tư Dinh mất giá, kéo cô khỏi ghế cổ đông chiến lược, chặn mọi nguồn đầu tư, biến cô thành một con rối mất quyền lực trong chính cuộc chơi của mình."Làm cô ta bị điều tra. Làm cô ta mất lòng tin từ đối tác. Làm cô ta... không còn nơi quay về."Cận Trì Khiêm im lặng. Một phần vì sợ hãi, một phần nghĩ nếu sau này bản thân ông cũng nằm ở vị trí của Cận Tư Dinh hôm nay thì sao? Gia tộc này đúng là không có cái gọi là tình thânChiến trường mà Cận lão thái gia chọn không phải phòng họp, mà là sàn chứng khoán, mạng xã hội, truyền thông và những bàn tay trong bóng tốiKhông ai nhìn thấy máu, nhưng từng nhát đâm sẽ chính xác, chí mạng, và không có đường luiCận Tư Dinh ngồi lặng trong văn phòng cao tầng, ánh đèn thành phố hắt lên mặt kính như từng vệt sáng chảy loang, nhòe đi giữa đêm tối lạnh lẽoNgoài kia, thế giới vẫn vận hành, nhưng bên trong cô, mọi thứ như đứng lại, chờ đợi điều không thể tránh.Giấy tờ xếp chồng trên bàn, kế hoạch cho quý mới nằm ngổn ngang chưa duyệt. Tất cả dường như đã trở nên vô nghĩa. Bởi cô biết, Cận lão thái gia sẽ không để mọi thứ yên. Và sự im lặng này chính là báo hiệu cho cơn bão ngầm đang chuẩn bị ập đến.Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt đôi dòng suy nghĩ. Màn hình nhấp nháy một dãy số quốc tế lạ, mã vùng Thái Lan.Cận Tư Dinh không vội bắt máy. Ánh mắt chỉ lạnh nhạt liếc qua, nhưng đáy lòng đã dâng lên dự cảm bất anCô khẽ ngẩng đầu nhìn về nơi góc phòng, đứa nhỏ nhà cô đang ngồi, lưng hơi nghiêng, ánh mắt nhìn cô không giấu nổi vẻ lo lắng.Không cần lời, Khinh Ca chỉ nhẹ nhàng đặt laptop sang bên, ánh mắt lặng lẽ như đang cùng cô gánh lấy một phần áp lực.Cận Tư Dinh bắt máy, chất giọng đàn ông xa lạ vang lên, lơ lớ tiếng Hoa"Chào bà Cận Tư Dinh. Tôi là thanh tra Somchai từ sở cảnh sát Bangkok. Chúng tôi đang tái điều tra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng vào ngày 15 tháng 1 năm 2022. Có căn cứ cho thấy bà có liên quan đến cái chết của một công dân Thái Lan."Cô nhíu mày, giọng trầm ổn"Tôi không nhớ từng liên quan đến bất kỳ vụ tai nạn nào."Somchai đáp thẳng, không chút ngập ngừng"Chúng tôi có hình ảnh và bản ghi camera an ninh cho thấy bà đã điều khiển phương tiện trong trạng thái say rượu. Đây là hành vi hình sự. Yêu cầu bà có mặt tại sở cảnh sát Bangkok trong vòng 48 giờ để phối hợp điều tra. Nếu không, chúng tôi sẽ xin lệnh truy nã quốc tế."Trong khoảnh khắc ấy, sự yên tĩnh trở nên nghẹt thởCận Khinh Ca đã đứng dậy, tiến đến gần, ánh mắt nàng như muốn hỏi: "Chuyện này... là thật sao?"Nhưng trong ánh mắt ấy, không hề có sự phán xét. Chỉ có sự lo lắng âm thầm, và một nỗi đau dằn xé, như thể chính nàng cũng bị kéo vào trận chiến đầy bẩn thỉu này.Cận Tư Dinh siết chặt điện thoại, môi khẽ mím lại. Cô biết rõ đây không phải tai nạn. Đây là một đòn đánh được lên kế hoạch tỉ mỉ. Bàn tay giấu sau hậu trường không ai khác chính là Cận lão thái gia.Người đàn ông ấy đã không ngồi im được nữa, đào sâu từng khoảng trống trong quá khứ cô, chỉ để dựng nên một cái bẫy hoàn hảo. Bởi ông ta hiểu, nếu không thể hạ gục được ý chí của cô, thì phải hủy hoại thanh danh.Cận Tư Dinh hít sâu, rồi dập máy không để lại lời nào. Cô không cần hỏi ai đã làm việc này. Bởi lưới đã giăng xong và mồi đã cắn câu.Cận Khinh Ca vẫn đứng bên, bàn tay khẽ đặt lên vai cô. Không một câu an ủi, không một lời hứa hẹnNhưng chỉ một ánh mắt, Cận Tư Dinh biết rằng dẫu ngày mai có là vực thẳm, thì đứa nhỏ vẫn sẽ không quay đầuChưa đầy một giờ sau khi cuộc điện thoại kết thúc, tin tức đã bắt đầu lan truyền trên mạng xã hộiMột tài khoản ẩn danh tung ra đoạn clip trích xuất từ camera giao thông tại Thái Lan ba năm trước, kèm theo dòng tiêu đề giật gân: "Nữ chủ tịch tập đoàn Cận thị liên quan đến cái chết của một công dân ngoại quốc?"Cận thị chấn động.Ban đầu chỉ là những lời thì thầm trong nội bộ. Sau đó là những cuộc điện thoại dồn dập từ các cổ đông lớn. Các trang tin điện tử chính thống lần lượt đưa tin. Một số kẻ nắm quyền trong hội đồng quản trị bắt đầu rục rịch, dùng cụm từ "nghi vấn đạo đức cá nhân ảnh hưởng đến uy tín công ty" làm cái cớ để kêu gọi phiên họp bất thường.Bên trong phòng họp cấp cao tầng 48, không khí đặc quánh như đặc trưng của giông bão sắp ập đến.Cận Tư Dinh ngồi yên đầu bàn, mắt không rời màn hình lớn đang phát lại đoạn clip gây tranh cãi. Dưới ánh sáng mờ, gương mặt cô lạnh như đá, nhưng đáy mắt lại tĩnh lặng một cách đáng sợ, đó không phải sự hoảng loạn, mà là điềm báo của một người đã quen với việc bị đâm từ sau lưng.Cận Khinh Ca ngồi cạnh cô, như một tấm khiên trầm mặcTrong ánh mắt nàng, không có sự run sợ, chỉ có ngọn lửa của sự phẫn nộ bị nén lại đến tận cùng."Chúng ta cần đưa ra thông cáo báo chí phủ nhận ngay,"Giám đốc truyền thông lo lắng đề xuất"Nếu không thì thị trường cổ phiếu sáng mai—""Không."Giọng Cận Tư Dinh cắt ngang, ngắn gọn và cứng như lưỡi dao."Tôi sẽ không phủ nhận điều chưa bao giờ tồn tại. Tôi cũng sẽ không để ai nghĩ rằng tôi sợ hãi."Cô quay đầu nhìn Cận Khinh CaHọ không cần trao đổi quá nhiềuGiữa họ, những điều chưa từng nói thành lời lại càng rõ ràng hơn bất cứ ngôn ngữ nào: Chúng ta sẽ cùng nhau phản đòn.Cô đứng dậy, lấy tập hồ sơ màu đen trong hộc bàn khóa mật mã, đưa cho Cận Khinh Ca"Bên trong là toàn bộ bản sao lời khai nhân chứng, dữ liệu GPS xe tôi, hồ sơ khách sạn và lịch trình công tác ba năm trước. Đêm 15 tháng 6 tôi không hề lái xe, thậm chí xe của tôi còn nằm trong bãi đỗ khách sạn suốt đêm."Cận Khinh Ca nhận lấy, lật nhanh từng trang. Ánh mắt nàng tối lại"Là ông ta đã chuẩn bị từ trước. Dù là ngụy tạo chứng cứ, cũng đủ tinh vi để khiến dư luận dao động."Cận Tư Dinh gật đầu, ánh mắt băng giá"Muốn biến tôi thành tội nhân? Được. Nhưng đừng quên, nếu tôi bị đẩy xuống, cả cái đế chế Cận thị này sẽ chôn theo."Ánh đèn mờ rọi xuống sàn đá cẩm thạchHai người phụ nữ đứng cạnh nhauMột đã bước qua bao lần máu lạnhMột đã sống đủ dài trong bóng tối để hiểu thế nào là sự độc ác. Nhưng ngay lúc này, cả hai đều chọn không cúi đầu.Cuộc phản đòn bắt đầu.Ba giờ sáng.Trong khi cả thành phố còn đang ngủ, trên một diễn đàn chuyên về pháp luật quốc tế, một bài đăng ẩn danh bắt đầu lan truyền như virus. Dòng tiêu đề đơn giản nhưng đủ gây chấn động:"Sự thật về vụ tai nạn tại Bangkok: Người phụ nữ bị cáo buộc có thật sự có mặt tại hiện trường?"Bài viết đính kèm toàn bộ dữ liệu từ camera khách sạn quốc tế River Orchid – nơi Cận Tư Dinh đã đặt phòng trong thời gian xảy ra tai nạn. Mỗi khung giờ được chú thích tỉ mỉ: lúc cô ra vào phòng, lúc gọi bữa ăn khuya, thậm chí cả hình ảnh từ camera hành lang cho thấy cô không hề rời khách sạn.Chưa dừng lại ở đó, một bản ghi âm bằng tiếng Thái, có phụ đề Hoa ngữ, được cài khéo léo vào cuối bài viết. Trong đó, một giọng đàn ông thì thào"Tôi không biết ai là người đã lái xe đêm đó. Chiếc xe đó... là do một ông già thuê tôi lái từ sân bay về. Tôi chỉ làm theo lời dặn."Dân mạng như phát điên.Hashtag #ÂmMưuVớiCậnTưDinh leo thẳng top 3 tìm kiếm Weibo trong một giờTruyền thông bắt đầu chuyển hướng, một số nhà báo thân thiết với Cận Tư Dinh khéo léo tung bài viết đặt lại nghi vấn "Phải chăng đây là một âm mưu nội bộ nhằm hạ bệ Chủ tịch đương nhiệm?"Tại văn phòng tầng cao nhất của tòa nhà Cận thị, Cận Khinh Ca đặt chiếc laptop trước mặt Cận Tư Dinh. Màn hình hiện lên giao diện quản trị một trang web ngầm, nơi bài viết được đăng"Em đã dùng danh tính của một luật sư quốc tế để tung bằng chứng, còn gửi bản sao đến một vài tổ chức nhân quyền nước ngoài. Bây giờ họ sẽ phải xem xét vụ việc dưới góc độ điều tra quốc tế. Cảnh sát Thái sẽ không thể tùy tiện bắt giữ chị mà không có căn cứ rõ ràng."Cận Tư Dinh nhìn nàng một lúc lâu, không nói gì, chỉ vươn tay đặt lên mu bàn tay đứa nhỏ. Đó không còn là lời cảm ơn, đó là một sự công nhận, một sự gắn bó vô hình nhưng mãnh liệt.Ở một nơi khác, trong biệt thự cổ nhà họ Cận, Cận lão thái gia ném mạnh chiếc ly trà xuống sàn."Khốn kiếp...!"Trên màn hình tivi trước mặt, phát thanh viên đang đọc tin mới cập nhật"...vụ việc liên quan đến chủ tịch của Cận thị là Cận Tư Dinh có dấu hiệu bị gài bẫy. Một số tổ chức quốc tế đang yêu cầu điều tra lại theo hướng khách quan và minh bạch..."Người đàn ông già nua run run tay. Ông ta không ngờ, CậnTư Dinh không chỉ không ngã, mà còn có kẻ chống lưng mạnh mẽ đến vậyVà đáng hận hơn chính là con bé năm xưa từng bị cả nhà họ Cận dày vò đến mức suýt chếtCận Khinh CaTình hình nóng bỏng đến mức không ai có thể ngồi yên được nữa, sảnh chính trạch viện Cận gia một lần nữa lại lắp đầy bóng người vì cuộc triệu tậpGần mười người ngồi quanh bàn họp dài bằng gỗ lim. Không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thởDưới ánh đèn chùm trắng nhợt, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng, nhất là khi Cận Tư Dinh xuất hiện cùng với một người mà không ai trong nhà trông đợi: Cận Khinh Ca."Cô ta tới đây làm gì?"Một người họ hàng buột miệng, giọng miệt thị rõ ràng.Cận Tư Dinh không thèm đáp, chỉ bước tới đầu bàn, thẳng thừng kéo ghế và để Cận Khinh Ca ngồi xuốngCô đứng phía sau đứa nhỏ, không ngồi, như một cái bóng sát cánhÁnh mắt cả hai quét qua từng gương mặt đã từng quay lưng với mình, không hề né tránh, càng không sợ hãiCận lão thái gia gõ nhẹ cây trượng lên sàn. Giọng ông ta khàn đặc, mang theo lửa giận bị đè nén."Tư Dinh, ta cho cô cơ hội giải thích. Truyền thông đã nói gì? Luật sư quốc tế? Âm mưu? Bằng chứng 'trùng hợp'? Đừng tưởng vài ba trò bôi nhọ là có thể che giấu tội trạng thật sự!"Cận Tư Dinh cười nhạt"Vậy thì mời nội mở cuộc họp này ra dưới danh nghĩa gì? Gia tộc hay cổ đông?"Một câu nói khiến cả bàn họp thoáng chấn động. Có người hắng giọng, kẻ khác nhìn nhau. Ranh giới giữa 'gia đình' và 'quyền lực tài chính' luôn là vết cắt âm ỉ trong người nhà họ CậnCận lão thái gia dằn trượng xuống sàn"Cô không còn tư cách để hỏi ngược lại ta!""Vậy tôi cũng không cần tư cách để đưa ra bằng chứng."Cận Tư Dinh đặt lên bàn một tập hồ sơ dày cộp"Thời điểm tai nạn ở Thái Lan, tôi đang ở khách sạn River Orchid. Camera ghi rõ giờ giấc, nhân viên khách sạn xác nhận, thậm chí hóa đơn ăn uống còn lưu dấu vân tay."Cô dừng lại, chậm rãi quét mắt qua từng người"Nếu lão thái gia định dùng cảnh sát nước ngoài để hạ tôi, thì tiếc là đã đánh giá thấp tôi rồi."Không khí đặc quánh.Cận lão thái gia nghiến răng, trừng mắt nhìn hai người trước mặtMột người từng là "công cụ trung thành"Một người là "vết nhơ" mà ông muốn xóa khỏi gia phả."Được lắm."Ông ta bật cười, nhưng tiếng cười đầy rạn vỡ"Các người muốn chiến? Vậy cứ chiến. Nhưng nhớ kỹ, máu trong người các người vẫn là của Cận gia. Dù không muốn, cũng không xóa sạch được."Cận Tư Dinh đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo."Và máu ấy chính là thứ khiến tôi phải học cách phản kháng, thay vì tiếp tục nhẫn nhịn."Cô rời khỏi bàn, không đợi tuyên bố kết thúc họp. Cận Khinh Ca theo sau. Cánh cửa đóng lại phía sau lưng họ, để lại trong sảnh một bầu không khí nghẹt thở và một người đã quen nắm thế thượng phong lần đầu cảm thấy... mình bắt đầu mất kiểm soát thật sự.Phòng trà phía sau sảnh, ánh sáng dịu hơn, nhưng không khí càng lạnh lẽo hơn lúc họp.Cận lão thái gia ngồi một mình, tay khẽ xoay ly trà sứ men xanh. Nghe tiếng cửa mở, ông ta không ngẩng đầu."Cô không nên quay về,"Ông nói, giọng trầm đều"Cũng không nên xuất hiện cùng nó."Cận Khinh Ca bước vào, cánh cửa tự động khép lại phía sau. Nàng không ngồi, chỉ đứng thẳng, khoảng cách vừa đủ để giữ lịch sự và an toàn."Tôi còn sống là nằm ngoài dự liệu của ông đúng không?"Nàng đáp"Cận Trì Khiêm có thể ngang nhiên bắt cóc như vậy chỉ sợ có một người bố âm thầm chống lưng"Cận lão thái gia ngẩng lên. Ánh mắt ông già mờ đục hơn xưa, nhưng sự cay nghiệt vẫn không hề giảm sút."Các người nghĩ có thể tách khỏi Cận gia?"Ông nhếch môi"Vọng tưởng. Các người chỉ là công cụ phục vụ cho sự hưng thịnh của gia tộc này mà thôi!."Cận Khinh Ca không đáp. Một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua môi nàng, nhưng lạnh đến rợn sống lưng."Cận lão thái gia, sự hưng thịnh dối trá này sẽ sớm bị lật đổ"Nàng nói khẽ"Cả tôi và Tư Dinh điều chẳng còn gì để mất, còn Cận lão thái gia thì còn rất nhiều toan tính. Chúng ta cùng nhau đánh một ván cờ là được!"Ông ta im lặng một thoáng, rồi bật cười."Cô tưởng mình có thể đe dọa ta?""Không."Nàng nghiêng đầu, chậm rãi đáp, ánh mắt không né tránh"Tôi chỉ muốn ông biết từ giờ trở đi, tôi có thể nhìn thẳng vào ông mà không cần cúi đầu nữa. Và sẽ không còn là cô bé yếu ớt năm xưa."Tiếng gió lùa vào từ khe cửa kính, làm lay động bức màn lụa mỏng phía sauCận lão thái gia nhìn người này hồi lâu, cái nhìn như thể đang tìm kiếm trong đôi mắt ấy chút gì còn giống "đứa bé bị bỏ đói trong nhà kho năm nào".Không còn gì cả.Cận Khinh Ca xoay người rời đi. Giọng ông ta vang lên phía sau, khàn đặc"Mẹ cô đúng là sinh được một quý nữ!"Nàng dừng bước. Đôi vai khẽ rung lên, không phải vì xúc động, mà là vì nén một thứ gì đó gần với cười khẩy."Đa tạ lời khen!"Giọng nàng nhẹ như gió, nhưng sắc như dao"Nhưng để có tôi ở thời điểm này thì phải cảm ơn Cận lão thái gia và những người nhà họ Cận, cảm ơn vì đã ngày đêm rèn giũa ý chí cho tôi!."Cửa đóng lại, ngăn cách hoàn toàn hai thế hệ.Và trong phút chốc, căn phòng trà im bặtChỉ còn lại tiếng lách cách nhẹ của chiếc ly trong tay Cận lão thái gia đang run run.Trên tầng thượng bãi đỗ xe, gió thổi qua kẽ hở giữa những tòa cao ốc, lùa vào từng lớp áoCận Khinh Ca đứng tựa lan can, mắt dõi về phía chân trời nhuốm ánh cam của hoàng hôn đang hấp hối.Bên cạnh, Cận Tư Dinh im lặng đốt một điếu thuốc, chưa châm lửa."Khinh Ca của chị trưởng thành rồi! Dáng lưng vẫn thẳng như trước"Giọng cô khàn nhẹ vì kiềm nén suốt buổi họp"Trước mắt chưa biết chuyện gì sẽ đến? Em sợ không?"Cận Khinh Ca vẫn không quay đầu lại. Nàng chỉ khẽ nói"Sao phải sợ! Có chị em không phải sợ gì cả!"Cận Tư Dinh bật cười, điếu thuốc trong tay đã được đốt lửa, cô rít một hơi phả ra làn khỏi trắng đục"Thật sảng khoái! Cảm giác em chịu dựa vào chị, chị rất hài lòng với nó!""Vậy sao?" Cận Khinh Ca đáp nhanh, nàng xoay người trực tiếp nhìn chằm vào người bên cạnh"Vậy em có thể dựa dẫm cả đời không? Một nửa đời sau này, chị có đồng hành cùng em không?."Câu nói rơi xuống giữa khoảng lặng, va vào vách đá của sự kiêu hãnh và tổn thương, bật ra những âm vang nhỏ mà dai dẳng.Cận Tư Dinh quay sang nhìn Khinh CaGương mặt đứa nhỏ dưới ánh chiều tà nhạt nhòa, nhưng đôi mắt ấy, vẫn kiên định như ngày nào "Đó là điều chị luôn muốn!"Cận Tư Dinh nói khẽ"Nhưng trước đây, chị nghĩ thân phận này sẽ không thể phơi bày thì cả đời cũng sẽ yên tĩnh sống ở cạnh em với vị trí chị gái, cũng không tệ. Nhưng giờ đây, đứng cùng em thế này...chị rất hạnh phúc!.""Vậy chúng ta làm một lời hứa đi"Cận Khinh Ca nét cười trong mắt rất đậm, nàng đưa tay chạm nhẹ vào gò má của Cận Tư Dinh"Chúng ta điều sẽ an toàn trong cuộc chiến này! Sau khi mọi việc kết thúc, hãy cùng em đi du lịch được không?"Cận Tư Dinh cong cong vành vành mắt, cô đưa tay áp chặt mu bàn tay của Cận Khinh Ca và di chuyển đến trước vành môi mà khẽ khàn chạm nhẹ vào đó"Chị hứa!"Cận Khinh Ca bật cười, nàng lập tức ôm lấy người đối diệnMột nụ hôn, một cái ôm nhẹ cùng một lời hứaỞ dưới hoàng hôn ngày ấy, có hai người lặng lẽ trao cho nhau lời hứa trăm năm
Chiếc ly trà vỡ tan dưới chân Cận lão thái gia, giọng ông rít lên như gió luồn qua cỗ quan tài"Ngông cuồng! Đừng tưởng vì cháu có chút công lao thì ta sẽ để yên. Một con ngựa dù từng thắng trăm trận, một khi cắn lại chủ nhân, thì cũng chỉ có một kết cục duy nhất – bị xử trảm!" "Cận lão thái gia!"Chất giọng Cận Tư Dinh rất trầm, đáy mắt hoàn toàn không có độ ấm, cô đối diện với sắc mặt tức đến phát nghẹn của Cận lão thái gia là vô cùng thõa mãn"Tôi chưa từng là một con ngựa ngoan ngoãn, càng không phải kẻ cúi đầu trước lệnh. Và nếu Cận thị nghĩ rằng có thể chém tôi như xử lý một quân cờ lỗi, thì nên nhớ: tôi nắm cổ phần, tôi nắm bí mật. Một cú nhấc tay, nhà họ Cận sẽ tan như bọt biển. Cận lão thái gia, người có muốn thử không?"Không khí trong đại sảnh gần như bị rút cạn. Mọi người điều muốn né tránh ánh mắt của cả hai người đang đối đầu nảy lửa. Thậm chí Cận Trì Khiêm và Đồng Thư Dao vẫn nhất quán chưa hề lên tiếngVì bọn họ đã sớm biết, Cận Tư Dinh không phải búp bê gỗ..Cận lão thái gia nhích người, ánh mắt ông ta sắc như lưỡi dao cạo, máu dồn lên mặt"Cô nghĩ vài phần trăm cổ phần đủ làm ta run sợ? Dòng tiền vẫn nằm trong tay ta. Cô chỉ là một quân cờ bị ta nuôi lớn. Quân cờ không bao giờ làm vua được."Cô rút điện thoại, đặt lên mặt bàn như đặt một quả bom không hẹn giờ"Cuộc họp cổ đông bất thường đã được khởi động. Nếu tôi không trở về văn phòng trong ba giờ tới, toàn bộ tài liệu tôi đang giữ sẽ được gửi đến các đối tác chiến lược. Trong đó có báo cáo nội bộ 5 năm mà ông không muốn ai đọc."Một tràng ho rít nghẹn vang lên từ ông lão, rồi chuyển thành tiếng cười khô khốc"Cô điên rồi... Cô kéo cả nhà họ Cận chết cùng cô sao?"Cận Tư Dinh gật đầu, không nhanh nhưng đầy quyết tuyệt"Nếu tôi chết, tôi sẽ mang theo lăng mộ của các người. Từng viên gạch một."Ông ta đứng dậy, bàn tay run rẩy đập mạnh lên thành ghế"Nếu hôm nay cô bước ra khỏi căn phòng này... thì tôi cam đoan – từng kẻ đứng cạnh cô, nhất là thứ rác rưởi Cận Khinh Ca kia, tôi sẽ xóa sạch. Tôi có thể mất Cận thị, nhưng tôi có đủ quyền để chôn sống cô!"Cận Tư Dinh mặc áo khoác, từng động tác bình tĩnh đến lạ lùng, như thể cơn bão bên ngoài là chuyện của một thế giới khácCô quay lưng, lạnh lùng để lại một câu cuối cùng"Đến thế này ông nghĩ tôi có gì để mất? Nếu ông muốn chiến... thì tôi sẽ cho ông thấy – tôi lớn lên trong địa ngục, không phải để cúi đầu trước ác quỷ."Cánh cửa bật mở. Gió lạnh tràn vào, quét qua nền đá nơi vẫn còn mảnh ly vỡ nhuốm đỏ máu nơi tay ông lão. Không ai dám cử độngTrận chiến giữa hai kẻ máu mủ... đã bắt đầu.Không khí sau khi Cận Tư Dinh rời khỏi giống như một mặt hồ bị ném tảng đá lớn. Mặt ngoài im lìm nhưng bên dưới cuộn trào không ngừng.Đồng Thư Dao nắm chặt túi xách, mắt lén nhìn quanh, lông mày nhíu chặt như đang tính toánCận nhị thúc thì vội lấy khăn lau trán, chậc lưỡi mấy cái nhưng không nói một lờiMột vài người trẻ hơn thì chỉ dám thở khẽ, cúi đầu như thể việc lên tiếng có thể khiến bản thân cũng bị cuốn vào cơn thịnh nộ kia.Chỉ có một người không tỏ ra chút hoang mang, chính là Cận lão thái gia.Ông ngồi im, cằm hơi cúi, như một con mãnh thú đang thủ thế chờ phản công. Tay ông rướm máu vì mảnh ly vỡ, nhưng ánh mắt không chớp lấy một lần. Rồi bất ngờ, ông hất mạnh chiếc khăn trải bàn trước mặt, ra hiệu mọi người rời đi."Tất cả cút ra ngoài."Không ai dám trái lời.Chỉ còn ông và Cận Trì Khiêm ở lạiLão thái gia chống gậy, lững thững đi về phía cửa sổ, đứng im rất lâu."Đưa người theo dõi từng bước của nó. Gọi Trình Vũ – người bên phòng Tài chính đến gặp ta. Cả Lâm Nghị ở Sở Thuế vụ."Cận Tri Khiêm trầm ngâm lên tiếng"Ba định điều tra nó? Tư Dinh, làm việc rất cẩn thận, Cận thị mười năm qua vô cùng sạch sẽ!"Cận lão thái gia gằn giọng, không lớn nhưng rít qua từng kẽ răng"Không. Ta sẽ cắt mạch máu của nó."Một tay giữ quyền sinh sát trong Cận thị, một tay thọc sâu vào hệ thống tài chính, lão thái gia thừa biết phải đánh từ đâuÔng không cần đối đầu trực diện – chỉ cần khiến cổ phần của Cận Tư Dinh mất giá, kéo cô khỏi ghế cổ đông chiến lược, chặn mọi nguồn đầu tư, biến cô thành một con rối mất quyền lực trong chính cuộc chơi của mình."Làm cô ta bị điều tra. Làm cô ta mất lòng tin từ đối tác. Làm cô ta... không còn nơi quay về."Cận Trì Khiêm im lặng. Một phần vì sợ hãi, một phần nghĩ nếu sau này bản thân ông cũng nằm ở vị trí của Cận Tư Dinh hôm nay thì sao? Gia tộc này đúng là không có cái gọi là tình thânChiến trường mà Cận lão thái gia chọn không phải phòng họp, mà là sàn chứng khoán, mạng xã hội, truyền thông và những bàn tay trong bóng tốiKhông ai nhìn thấy máu, nhưng từng nhát đâm sẽ chính xác, chí mạng, và không có đường luiCận Tư Dinh ngồi lặng trong văn phòng cao tầng, ánh đèn thành phố hắt lên mặt kính như từng vệt sáng chảy loang, nhòe đi giữa đêm tối lạnh lẽoNgoài kia, thế giới vẫn vận hành, nhưng bên trong cô, mọi thứ như đứng lại, chờ đợi điều không thể tránh.Giấy tờ xếp chồng trên bàn, kế hoạch cho quý mới nằm ngổn ngang chưa duyệt. Tất cả dường như đã trở nên vô nghĩa. Bởi cô biết, Cận lão thái gia sẽ không để mọi thứ yên. Và sự im lặng này chính là báo hiệu cho cơn bão ngầm đang chuẩn bị ập đến.Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên, cắt đôi dòng suy nghĩ. Màn hình nhấp nháy một dãy số quốc tế lạ, mã vùng Thái Lan.Cận Tư Dinh không vội bắt máy. Ánh mắt chỉ lạnh nhạt liếc qua, nhưng đáy lòng đã dâng lên dự cảm bất anCô khẽ ngẩng đầu nhìn về nơi góc phòng, đứa nhỏ nhà cô đang ngồi, lưng hơi nghiêng, ánh mắt nhìn cô không giấu nổi vẻ lo lắng.Không cần lời, Khinh Ca chỉ nhẹ nhàng đặt laptop sang bên, ánh mắt lặng lẽ như đang cùng cô gánh lấy một phần áp lực.Cận Tư Dinh bắt máy, chất giọng đàn ông xa lạ vang lên, lơ lớ tiếng Hoa"Chào bà Cận Tư Dinh. Tôi là thanh tra Somchai từ sở cảnh sát Bangkok. Chúng tôi đang tái điều tra một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng vào ngày 15 tháng 1 năm 2022. Có căn cứ cho thấy bà có liên quan đến cái chết của một công dân Thái Lan."Cô nhíu mày, giọng trầm ổn"Tôi không nhớ từng liên quan đến bất kỳ vụ tai nạn nào."Somchai đáp thẳng, không chút ngập ngừng"Chúng tôi có hình ảnh và bản ghi camera an ninh cho thấy bà đã điều khiển phương tiện trong trạng thái say rượu. Đây là hành vi hình sự. Yêu cầu bà có mặt tại sở cảnh sát Bangkok trong vòng 48 giờ để phối hợp điều tra. Nếu không, chúng tôi sẽ xin lệnh truy nã quốc tế."Trong khoảnh khắc ấy, sự yên tĩnh trở nên nghẹt thởCận Khinh Ca đã đứng dậy, tiến đến gần, ánh mắt nàng như muốn hỏi: "Chuyện này... là thật sao?"Nhưng trong ánh mắt ấy, không hề có sự phán xét. Chỉ có sự lo lắng âm thầm, và một nỗi đau dằn xé, như thể chính nàng cũng bị kéo vào trận chiến đầy bẩn thỉu này.Cận Tư Dinh siết chặt điện thoại, môi khẽ mím lại. Cô biết rõ đây không phải tai nạn. Đây là một đòn đánh được lên kế hoạch tỉ mỉ. Bàn tay giấu sau hậu trường không ai khác chính là Cận lão thái gia.Người đàn ông ấy đã không ngồi im được nữa, đào sâu từng khoảng trống trong quá khứ cô, chỉ để dựng nên một cái bẫy hoàn hảo. Bởi ông ta hiểu, nếu không thể hạ gục được ý chí của cô, thì phải hủy hoại thanh danh.Cận Tư Dinh hít sâu, rồi dập máy không để lại lời nào. Cô không cần hỏi ai đã làm việc này. Bởi lưới đã giăng xong và mồi đã cắn câu.Cận Khinh Ca vẫn đứng bên, bàn tay khẽ đặt lên vai cô. Không một câu an ủi, không một lời hứa hẹnNhưng chỉ một ánh mắt, Cận Tư Dinh biết rằng dẫu ngày mai có là vực thẳm, thì đứa nhỏ vẫn sẽ không quay đầuChưa đầy một giờ sau khi cuộc điện thoại kết thúc, tin tức đã bắt đầu lan truyền trên mạng xã hộiMột tài khoản ẩn danh tung ra đoạn clip trích xuất từ camera giao thông tại Thái Lan ba năm trước, kèm theo dòng tiêu đề giật gân: "Nữ chủ tịch tập đoàn Cận thị liên quan đến cái chết của một công dân ngoại quốc?"Cận thị chấn động.Ban đầu chỉ là những lời thì thầm trong nội bộ. Sau đó là những cuộc điện thoại dồn dập từ các cổ đông lớn. Các trang tin điện tử chính thống lần lượt đưa tin. Một số kẻ nắm quyền trong hội đồng quản trị bắt đầu rục rịch, dùng cụm từ "nghi vấn đạo đức cá nhân ảnh hưởng đến uy tín công ty" làm cái cớ để kêu gọi phiên họp bất thường.Bên trong phòng họp cấp cao tầng 48, không khí đặc quánh như đặc trưng của giông bão sắp ập đến.Cận Tư Dinh ngồi yên đầu bàn, mắt không rời màn hình lớn đang phát lại đoạn clip gây tranh cãi. Dưới ánh sáng mờ, gương mặt cô lạnh như đá, nhưng đáy mắt lại tĩnh lặng một cách đáng sợ, đó không phải sự hoảng loạn, mà là điềm báo của một người đã quen với việc bị đâm từ sau lưng.Cận Khinh Ca ngồi cạnh cô, như một tấm khiên trầm mặcTrong ánh mắt nàng, không có sự run sợ, chỉ có ngọn lửa của sự phẫn nộ bị nén lại đến tận cùng."Chúng ta cần đưa ra thông cáo báo chí phủ nhận ngay,"Giám đốc truyền thông lo lắng đề xuất"Nếu không thì thị trường cổ phiếu sáng mai—""Không."Giọng Cận Tư Dinh cắt ngang, ngắn gọn và cứng như lưỡi dao."Tôi sẽ không phủ nhận điều chưa bao giờ tồn tại. Tôi cũng sẽ không để ai nghĩ rằng tôi sợ hãi."Cô quay đầu nhìn Cận Khinh CaHọ không cần trao đổi quá nhiềuGiữa họ, những điều chưa từng nói thành lời lại càng rõ ràng hơn bất cứ ngôn ngữ nào: Chúng ta sẽ cùng nhau phản đòn.Cô đứng dậy, lấy tập hồ sơ màu đen trong hộc bàn khóa mật mã, đưa cho Cận Khinh Ca"Bên trong là toàn bộ bản sao lời khai nhân chứng, dữ liệu GPS xe tôi, hồ sơ khách sạn và lịch trình công tác ba năm trước. Đêm 15 tháng 6 tôi không hề lái xe, thậm chí xe của tôi còn nằm trong bãi đỗ khách sạn suốt đêm."Cận Khinh Ca nhận lấy, lật nhanh từng trang. Ánh mắt nàng tối lại"Là ông ta đã chuẩn bị từ trước. Dù là ngụy tạo chứng cứ, cũng đủ tinh vi để khiến dư luận dao động."Cận Tư Dinh gật đầu, ánh mắt băng giá"Muốn biến tôi thành tội nhân? Được. Nhưng đừng quên, nếu tôi bị đẩy xuống, cả cái đế chế Cận thị này sẽ chôn theo."Ánh đèn mờ rọi xuống sàn đá cẩm thạchHai người phụ nữ đứng cạnh nhauMột đã bước qua bao lần máu lạnhMột đã sống đủ dài trong bóng tối để hiểu thế nào là sự độc ác. Nhưng ngay lúc này, cả hai đều chọn không cúi đầu.Cuộc phản đòn bắt đầu.Ba giờ sáng.Trong khi cả thành phố còn đang ngủ, trên một diễn đàn chuyên về pháp luật quốc tế, một bài đăng ẩn danh bắt đầu lan truyền như virus. Dòng tiêu đề đơn giản nhưng đủ gây chấn động:"Sự thật về vụ tai nạn tại Bangkok: Người phụ nữ bị cáo buộc có thật sự có mặt tại hiện trường?"Bài viết đính kèm toàn bộ dữ liệu từ camera khách sạn quốc tế River Orchid – nơi Cận Tư Dinh đã đặt phòng trong thời gian xảy ra tai nạn. Mỗi khung giờ được chú thích tỉ mỉ: lúc cô ra vào phòng, lúc gọi bữa ăn khuya, thậm chí cả hình ảnh từ camera hành lang cho thấy cô không hề rời khách sạn.Chưa dừng lại ở đó, một bản ghi âm bằng tiếng Thái, có phụ đề Hoa ngữ, được cài khéo léo vào cuối bài viết. Trong đó, một giọng đàn ông thì thào"Tôi không biết ai là người đã lái xe đêm đó. Chiếc xe đó... là do một ông già thuê tôi lái từ sân bay về. Tôi chỉ làm theo lời dặn."Dân mạng như phát điên.Hashtag #ÂmMưuVớiCậnTưDinh leo thẳng top 3 tìm kiếm Weibo trong một giờTruyền thông bắt đầu chuyển hướng, một số nhà báo thân thiết với Cận Tư Dinh khéo léo tung bài viết đặt lại nghi vấn "Phải chăng đây là một âm mưu nội bộ nhằm hạ bệ Chủ tịch đương nhiệm?"Tại văn phòng tầng cao nhất của tòa nhà Cận thị, Cận Khinh Ca đặt chiếc laptop trước mặt Cận Tư Dinh. Màn hình hiện lên giao diện quản trị một trang web ngầm, nơi bài viết được đăng"Em đã dùng danh tính của một luật sư quốc tế để tung bằng chứng, còn gửi bản sao đến một vài tổ chức nhân quyền nước ngoài. Bây giờ họ sẽ phải xem xét vụ việc dưới góc độ điều tra quốc tế. Cảnh sát Thái sẽ không thể tùy tiện bắt giữ chị mà không có căn cứ rõ ràng."Cận Tư Dinh nhìn nàng một lúc lâu, không nói gì, chỉ vươn tay đặt lên mu bàn tay đứa nhỏ. Đó không còn là lời cảm ơn, đó là một sự công nhận, một sự gắn bó vô hình nhưng mãnh liệt.Ở một nơi khác, trong biệt thự cổ nhà họ Cận, Cận lão thái gia ném mạnh chiếc ly trà xuống sàn."Khốn kiếp...!"Trên màn hình tivi trước mặt, phát thanh viên đang đọc tin mới cập nhật"...vụ việc liên quan đến chủ tịch của Cận thị là Cận Tư Dinh có dấu hiệu bị gài bẫy. Một số tổ chức quốc tế đang yêu cầu điều tra lại theo hướng khách quan và minh bạch..."Người đàn ông già nua run run tay. Ông ta không ngờ, CậnTư Dinh không chỉ không ngã, mà còn có kẻ chống lưng mạnh mẽ đến vậyVà đáng hận hơn chính là con bé năm xưa từng bị cả nhà họ Cận dày vò đến mức suýt chếtCận Khinh CaTình hình nóng bỏng đến mức không ai có thể ngồi yên được nữa, sảnh chính trạch viện Cận gia một lần nữa lại lắp đầy bóng người vì cuộc triệu tậpGần mười người ngồi quanh bàn họp dài bằng gỗ lim. Không khí ngột ngạt đến mức khiến người ta khó thởDưới ánh đèn chùm trắng nhợt, sắc mặt ai nấy đều căng thẳng, nhất là khi Cận Tư Dinh xuất hiện cùng với một người mà không ai trong nhà trông đợi: Cận Khinh Ca."Cô ta tới đây làm gì?"Một người họ hàng buột miệng, giọng miệt thị rõ ràng.Cận Tư Dinh không thèm đáp, chỉ bước tới đầu bàn, thẳng thừng kéo ghế và để Cận Khinh Ca ngồi xuốngCô đứng phía sau đứa nhỏ, không ngồi, như một cái bóng sát cánhÁnh mắt cả hai quét qua từng gương mặt đã từng quay lưng với mình, không hề né tránh, càng không sợ hãiCận lão thái gia gõ nhẹ cây trượng lên sàn. Giọng ông ta khàn đặc, mang theo lửa giận bị đè nén."Tư Dinh, ta cho cô cơ hội giải thích. Truyền thông đã nói gì? Luật sư quốc tế? Âm mưu? Bằng chứng 'trùng hợp'? Đừng tưởng vài ba trò bôi nhọ là có thể che giấu tội trạng thật sự!"Cận Tư Dinh cười nhạt"Vậy thì mời nội mở cuộc họp này ra dưới danh nghĩa gì? Gia tộc hay cổ đông?"Một câu nói khiến cả bàn họp thoáng chấn động. Có người hắng giọng, kẻ khác nhìn nhau. Ranh giới giữa 'gia đình' và 'quyền lực tài chính' luôn là vết cắt âm ỉ trong người nhà họ CậnCận lão thái gia dằn trượng xuống sàn"Cô không còn tư cách để hỏi ngược lại ta!""Vậy tôi cũng không cần tư cách để đưa ra bằng chứng."Cận Tư Dinh đặt lên bàn một tập hồ sơ dày cộp"Thời điểm tai nạn ở Thái Lan, tôi đang ở khách sạn River Orchid. Camera ghi rõ giờ giấc, nhân viên khách sạn xác nhận, thậm chí hóa đơn ăn uống còn lưu dấu vân tay."Cô dừng lại, chậm rãi quét mắt qua từng người"Nếu lão thái gia định dùng cảnh sát nước ngoài để hạ tôi, thì tiếc là đã đánh giá thấp tôi rồi."Không khí đặc quánh.Cận lão thái gia nghiến răng, trừng mắt nhìn hai người trước mặtMột người từng là "công cụ trung thành"Một người là "vết nhơ" mà ông muốn xóa khỏi gia phả."Được lắm."Ông ta bật cười, nhưng tiếng cười đầy rạn vỡ"Các người muốn chiến? Vậy cứ chiến. Nhưng nhớ kỹ, máu trong người các người vẫn là của Cận gia. Dù không muốn, cũng không xóa sạch được."Cận Tư Dinh đứng dậy, ánh mắt lạnh lẽo."Và máu ấy chính là thứ khiến tôi phải học cách phản kháng, thay vì tiếp tục nhẫn nhịn."Cô rời khỏi bàn, không đợi tuyên bố kết thúc họp. Cận Khinh Ca theo sau. Cánh cửa đóng lại phía sau lưng họ, để lại trong sảnh một bầu không khí nghẹt thở và một người đã quen nắm thế thượng phong lần đầu cảm thấy... mình bắt đầu mất kiểm soát thật sự.Phòng trà phía sau sảnh, ánh sáng dịu hơn, nhưng không khí càng lạnh lẽo hơn lúc họp.Cận lão thái gia ngồi một mình, tay khẽ xoay ly trà sứ men xanh. Nghe tiếng cửa mở, ông ta không ngẩng đầu."Cô không nên quay về,"Ông nói, giọng trầm đều"Cũng không nên xuất hiện cùng nó."Cận Khinh Ca bước vào, cánh cửa tự động khép lại phía sau. Nàng không ngồi, chỉ đứng thẳng, khoảng cách vừa đủ để giữ lịch sự và an toàn."Tôi còn sống là nằm ngoài dự liệu của ông đúng không?"Nàng đáp"Cận Trì Khiêm có thể ngang nhiên bắt cóc như vậy chỉ sợ có một người bố âm thầm chống lưng"Cận lão thái gia ngẩng lên. Ánh mắt ông già mờ đục hơn xưa, nhưng sự cay nghiệt vẫn không hề giảm sút."Các người nghĩ có thể tách khỏi Cận gia?"Ông nhếch môi"Vọng tưởng. Các người chỉ là công cụ phục vụ cho sự hưng thịnh của gia tộc này mà thôi!."Cận Khinh Ca không đáp. Một nụ cười nhàn nhạt thoáng qua môi nàng, nhưng lạnh đến rợn sống lưng."Cận lão thái gia, sự hưng thịnh dối trá này sẽ sớm bị lật đổ"Nàng nói khẽ"Cả tôi và Tư Dinh điều chẳng còn gì để mất, còn Cận lão thái gia thì còn rất nhiều toan tính. Chúng ta cùng nhau đánh một ván cờ là được!"Ông ta im lặng một thoáng, rồi bật cười."Cô tưởng mình có thể đe dọa ta?""Không."Nàng nghiêng đầu, chậm rãi đáp, ánh mắt không né tránh"Tôi chỉ muốn ông biết từ giờ trở đi, tôi có thể nhìn thẳng vào ông mà không cần cúi đầu nữa. Và sẽ không còn là cô bé yếu ớt năm xưa."Tiếng gió lùa vào từ khe cửa kính, làm lay động bức màn lụa mỏng phía sauCận lão thái gia nhìn người này hồi lâu, cái nhìn như thể đang tìm kiếm trong đôi mắt ấy chút gì còn giống "đứa bé bị bỏ đói trong nhà kho năm nào".Không còn gì cả.Cận Khinh Ca xoay người rời đi. Giọng ông ta vang lên phía sau, khàn đặc"Mẹ cô đúng là sinh được một quý nữ!"Nàng dừng bước. Đôi vai khẽ rung lên, không phải vì xúc động, mà là vì nén một thứ gì đó gần với cười khẩy."Đa tạ lời khen!"Giọng nàng nhẹ như gió, nhưng sắc như dao"Nhưng để có tôi ở thời điểm này thì phải cảm ơn Cận lão thái gia và những người nhà họ Cận, cảm ơn vì đã ngày đêm rèn giũa ý chí cho tôi!."Cửa đóng lại, ngăn cách hoàn toàn hai thế hệ.Và trong phút chốc, căn phòng trà im bặtChỉ còn lại tiếng lách cách nhẹ của chiếc ly trong tay Cận lão thái gia đang run run.Trên tầng thượng bãi đỗ xe, gió thổi qua kẽ hở giữa những tòa cao ốc, lùa vào từng lớp áoCận Khinh Ca đứng tựa lan can, mắt dõi về phía chân trời nhuốm ánh cam của hoàng hôn đang hấp hối.Bên cạnh, Cận Tư Dinh im lặng đốt một điếu thuốc, chưa châm lửa."Khinh Ca của chị trưởng thành rồi! Dáng lưng vẫn thẳng như trước"Giọng cô khàn nhẹ vì kiềm nén suốt buổi họp"Trước mắt chưa biết chuyện gì sẽ đến? Em sợ không?"Cận Khinh Ca vẫn không quay đầu lại. Nàng chỉ khẽ nói"Sao phải sợ! Có chị em không phải sợ gì cả!"Cận Tư Dinh bật cười, điếu thuốc trong tay đã được đốt lửa, cô rít một hơi phả ra làn khỏi trắng đục"Thật sảng khoái! Cảm giác em chịu dựa vào chị, chị rất hài lòng với nó!""Vậy sao?" Cận Khinh Ca đáp nhanh, nàng xoay người trực tiếp nhìn chằm vào người bên cạnh"Vậy em có thể dựa dẫm cả đời không? Một nửa đời sau này, chị có đồng hành cùng em không?."Câu nói rơi xuống giữa khoảng lặng, va vào vách đá của sự kiêu hãnh và tổn thương, bật ra những âm vang nhỏ mà dai dẳng.Cận Tư Dinh quay sang nhìn Khinh CaGương mặt đứa nhỏ dưới ánh chiều tà nhạt nhòa, nhưng đôi mắt ấy, vẫn kiên định như ngày nào "Đó là điều chị luôn muốn!"Cận Tư Dinh nói khẽ"Nhưng trước đây, chị nghĩ thân phận này sẽ không thể phơi bày thì cả đời cũng sẽ yên tĩnh sống ở cạnh em với vị trí chị gái, cũng không tệ. Nhưng giờ đây, đứng cùng em thế này...chị rất hạnh phúc!.""Vậy chúng ta làm một lời hứa đi"Cận Khinh Ca nét cười trong mắt rất đậm, nàng đưa tay chạm nhẹ vào gò má của Cận Tư Dinh"Chúng ta điều sẽ an toàn trong cuộc chiến này! Sau khi mọi việc kết thúc, hãy cùng em đi du lịch được không?"Cận Tư Dinh cong cong vành vành mắt, cô đưa tay áp chặt mu bàn tay của Cận Khinh Ca và di chuyển đến trước vành môi mà khẽ khàn chạm nhẹ vào đó"Chị hứa!"Cận Khinh Ca bật cười, nàng lập tức ôm lấy người đối diệnMột nụ hôn, một cái ôm nhẹ cùng một lời hứaỞ dưới hoàng hôn ngày ấy, có hai người lặng lẽ trao cho nhau lời hứa trăm năm